Nỗi Bất Hạnh Của Sophie
-
Chương 18: Hộp đồ khâu
Khi Sophie trông thấy điều gì khiến cô thèm muốn, cô đòi ngay điều đó. Nếu mẹ cô từ chối, cô đòi nữa và đòi mãi cho tới khi mẹ cô phát chán phải đuổi cô về phòng. Bấy giờ thay vì không nên nghĩ tới chuyện đó nữa, cô lại luôn luôn nghĩ tới nó và lặp đi lặp lại:
- Làm sao để có được điều mình muốn?
Một bữa nọ, mẹ cô gọi cô tới cho xem một hộp đồ khâu xinh xắn mà ông de Réan vừa gửi từ Paris về. Chiếc hộp bằng đồi mồi dát vàng, bọc nhung xanh, có đủ mọi thứ cần thiết để khâu vá, và tất cả đều bằng vàng. Có một cái đê, một cái kéo, một cái bao, một cái dùi, những ống chỉ, một con dao, một con dao nhíp, những cái kẹp nhỏ, một cái xỏ kim. Trong một ngăn khác, có một hộp kim, một hộp ghim, một mớ đồ dự phòng gồm lụa đủ màu, chỉ đủ cỡ, dây, băng v.v...
- Tất cả những thứ này đẹp quá! - Cô nói. -Và tiện lợi làm sao khi người ta có đủ mọi thứ cần thiết để khâu vá! Chiếc hộp này dành cho ai vậy mẹ? - Sophie vừa nói vừa mỉm cười, như thể chắc chắn rằng mẹ cô sẽ trả lời: Cho con đấy.
- Cha con gửi nó cho mẹ. - Bà de Réan đáp.
Sophie - Tiếc quá! Con rất muốn có nó.
Bà De Réan - Coi nào! Mẹ cám ơn con!
Con không vui vì chính mẹ có cái hộp xinh xắn này à? Con hơi ích kỷ đấy.
Sophie - ồ! Mẹ, mẹ hãy cho con cái hộp đó đi, con cầu xin mẹ đó.
Bà De Réan - Con làm việc chưa đủ giỏi giang để có một cái hộp xinh như vậy. Lại nữa, con không được ngăn nắp lắm. Rồi con sẽ không sắp xếp được gì đâu và con sẽ làm mất dần mọi thứ, hết món này tới món kia.
Sophie - ồ không đâu mẹ, con bảo đảm với mẹ mà, con sẽ giữ gìn chúng.
Bà De Réan - Không được, Sophie, con đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, con còn quá nhỏ.
Sophie - Con bắt đầu làm công việc thật tốt rồi, mẹ ạ. Con rất thích làm việc..Bà De Réan - Vậy thì tại sao con luôn luôn buồn phiền khi mẹ bắt con làm việc?
Sophie, bối rối. - Đó là... đó là vì con không có những thứ cần thiết để làm việc. Nhưng nếu con có cái hộp đó, con sẽ làm việc với một sự thích thú... ồ! Một sự thích thú...
Bà De Réan - Con hãy thử làm việc một cách hứng thú mà không có cái hộp, đó là cách để đi tới chỗ có được nó..
Sophie - ồ! Mẹ, con cầu xin mẹ điều đó mà!
Bà De Réan - Sophie, con làm cho mẹ chán quá. Mẹ yêu cầu con đừng nghĩ tới cái hộp nữa.
Sophie im bặt. Cô tiếp tục nhìn cái hộp, rồi cô lại đòi mẹ hơn mười lần nữa. Người mẹ sốt ruột, đuổi cô ra vườn.
Sophie không chạy chơi, không đi dạo, cô ngồi lì trên một chiếc ghế dài, vừa nghĩ tới cái hộp vừa tìm mọi cách để có được nó.
- Nếu mình biết viết, - cô nghĩ. - mình sẽ viết thư cho cha để cha gửi cho mình một cái hộp giống hệt như vậy. Nhưng... mình lại không biết viết. Mình có thể đợi cha trở về. Nhưng như vậy mình phải đợi quá lâu mà mình lại muốn có cái hộp ngay tức khắc.
Sophie nghĩ ngợi, nghĩ ngợi rất lâu. Cuối cùng cô nhảy khỏi chiếc ghế dài, xoa tay và kêu lên:
- Mình đã tìm ra, mình đã tìm ra. Cái hộp sẽ thuộc về mình.
Thế là Sophie trở vào phòng khách, thận trọng bước tới, mở cái hộp và lấy ra từng món đang chất đầy trong đó. Tim cô đập mạnh vì cô sắp sửa ăn cắp. Cô sợ có người nào bước vào trước khi cô kết thúc. Nhưng không có ai tới. Sophie có thể lấy tất cả những gì đựng trong hộp. Khi đã lấy xong mọi thứ, cô nhẹ nhàng đóng cái hộp, đặt nó trở lại giữa bàn và đi vào phòng khách nhỏ nơi có những món đồ chơi và bàn ghế bé nhỏ của cô.
Cô mở ngăn kéo của chiếc bàn con và cất vào đó tất cả các thứ cô đã lấy trong hộp của mẹ cô.
- Khi mẹ chỉ còn một cái hộp trống rỗng, -cô tự nhủ. - mẹ sẽ phải tặng nó cho mình, lúc đó mình sẽ đặt lại vào đó tất cả, và cái hộp xinh xắn sẽ thuộc về mình.
Sung sướng trong niềm hy vọng đó, Sophie không tự hỏi: "Mẹ sẽ nói sao đây? Mẹ sẽ buộc.tội ai đã ăn cắp đồ đạc của mẹ? Mình sẽ trả lời sao đây khi mẹ hỏi có phải chính là mình?" So-phie chỉ nghĩ tới niềm hạnh phúc có được cái hộp.
Trọn buổi sáng trôi qua, người mẹ không nhận ra vụ đánh cắp của Sophie, nhưng vào giờ ăn tối, khi mọi người tập họp tại phòng khách, bà de Réan nói với những người bà mời ăn tối rằng bà sẽ cho họ xem một cái hộp đồ khâu xinh xắn mà ông de Réan đã gửi cho bà từ Paris.
- Các bạn sẽ thấy, - Bà bảo. - thật đầy đủ làm sao. Tất cả các thứ cần thiết để khâu vá đều có trong hộp. Trước tiên, các bạn hãy xem chính cái hộp, nó thật xinh xắn!
- Đẹp - Mọi người đáp. - Đẹp thật!
Bà de Réan mở nó ra. Mọi người kinh ngạc xiết bao khi thấy cái hộp rỗng không!
- Vậy là sao? - Bà hốt hoảng. - Sáng nay tất cả đều ở trong này, và từ lúc đó tôi không đụng tới nó nữa.
- Chị có để nó trong phòng khách không? -Một bà khách hỏi.
Bà De Réan - Chắc chắn tất cả kẻ ăn người làm ở đây đều thật thà lương thiện.
Bà khách - Vậy mà cái hộp lại rỗng không, bà chị thân mến ạ. Chắc chắn có một ai đó đã trút sạch nó.
Tim Sophie đập dữ dội. Trong lúc câu chuyện đó xảy ra, cô đứng núp sau mọi người, mặt đỏ như gấc và tay chân run rẩy.
Bà de Réan đưa mắt tìm cô nhưng không thấy, bà cất tiếng gọi: "Sophie, Sophie, con đang ở đâu?" Dù cô không đáp nhưng các bà biết cô đang núp phía sau mình, họ giãn ra, và Sophie xuất hiện mặt đỏ ửng, bối rối đến nỗi ai cũng đều dễ dàng đoán ra kẻ cắp chính là cô.
- Hãy đến đây, Sophie! - Bà de Réan nói.
Sophie chậm chạp bước tới, đôi chân cô run lên.
Bà De Réan - Con đã để mọi thứ trong cái hộp của mẹ ở đâu?
Sophie, run rẩy. - Con không lấy cái gì hết, mẹ ạ, con không có giấu cái gì hết.
Bà De Réan - Cô nói dối cũng vô ích thôi.
Cô hãy mang trả lại ngay tất cả.
Sophie, khóc. - Nhưng thưa mẹ, con cam đoan với mẹ là con không lấy cái gì cả.
Bà De Réan - Cô hãy đi theo tôi..Sophie vẫn đứng bất động. Bà de Réan liền kéo cô vào phòng đồ chơi. Bà bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong các ngăn kéo của cái tủ com-mốt nhỏ, trong tủ búp bê. Không tìm được gì, bà bắt đầu sợ mình đã bất công với Sophie. Trong khi đó Sophie đi về phía chiếc bàn con. Cô càng run hơn khi mẹ cô mở ngăn kéo và thấy tất cả những món đồ trong hộp đồ khâu của bà mà Sophie đã giấu ở đó.
Không nói lời nào, bà túm lấy Sophie đánh cho cô một trận chưa từng thấy. Sophie có kêu la, van xin tha thứ cũng vô ích. Cô phải nhận một trận đòn roi kịch liệt nhưng phải thừa nhận rằng cô đáng được như vậy.
Bà de Réan vét sạch ngăn kéo, mang đi tất cả các thứ để đặt chúng trở vào cái hộp của bà, mặc Sophie khóc một mình trong phòng khách con của cô.
Cô xấu hổ tới mức không dám trở về ăn tối.
Bà de Réan sai chị vú đưa cô về phòng. Mặc dù vẫn thường nuông chiều cô, chị vú vẫn lấy làm tức giận và gọi cô là cô bé ăn cắp.
- Rồi đây vú phải khóa kỹ mọi thứ. - Chị nói.
- Kẻo cô ăn cắp của vú. Trong nhà nếu mất món gì, người ta sẽ tìm ra ngay kẻ trộm và người ta sẽ đi thẳng tới lục soát các ngăn kéo của cô.
Ngày hôm sau, bà de Réan cho gọi Sophie.
- Cô hãy nghe đây! - Bà nói. - Những gì cha cô viết cho tôi khi gửi hộp đồ khâu:
"Em yêu, "Anh vừa mua một cái hộp đồ khâu gửi về cho em. Nó giành cho Sophie, nhưng em đừng nói cho Sophie biết và hãy khoan đưa cho con cái hộp.
Cứ xem đây là phần thưởng của tám ngày con ngoan ngoãn. Em hãy cho con thấy cái hộp nhưng đừng nói cho con biết là anh mua để tặng nó. Anh không muốn con ngoan vì vụ lợi, để được một món quà tốt đẹp, anh muốn con ngoan vì một ước muốn thật sự được là một cô bé tốt..." - Cô đã thấy đấy, - Bà de Réan tiếp lời. - rằng khi ăn cắp của mẹ, cô đã ăn cắp của chính cô. Sau điều cô đã làm, dù cô có ngoan trong nhiều tháng sắp tới cũng vô ích, cô sẽ không bao giờ có cái hộp. Mẹ hy vọng rằng bài học đó sẽ có ích cho cô và cô sẽ không tái diễn một hành động xấu xa và nhục nhã đến vậy.
Sophie vẫn khóc, van xin mẹ cô tha thứ cho cô. Cuối cùng người mẹ cũng chấp thuận, nhưng bà không bao giờ muốn tặng cái hộp cho cô nữa..Khi cậu bé Paul tốt bụng, thật thà biết chuyện Sophie làm, cậu lấy làm tức giận. Nhưng khi cậu biết cô đã hối hận tới đâu, tấm lòng lành của cậu cũng buồn đau cho cô. Cậu đi gặp Sophie, thay vì quở trách, cậu an ủi cô và nói:
- Sophie đáng thương, em có biết cách nào để quên đi chuyện ăn cắp của em không? Là trung thực, đến mức người ta thậm chí không thể nghi ngờ gì em trong tương lai.
Sophie hứa với cậu là sẽ một mực trung thực, và cô giữ lời.
Comtesse de Ségur
Nỗi bất hạnh của Sophie
- Làm sao để có được điều mình muốn?
Một bữa nọ, mẹ cô gọi cô tới cho xem một hộp đồ khâu xinh xắn mà ông de Réan vừa gửi từ Paris về. Chiếc hộp bằng đồi mồi dát vàng, bọc nhung xanh, có đủ mọi thứ cần thiết để khâu vá, và tất cả đều bằng vàng. Có một cái đê, một cái kéo, một cái bao, một cái dùi, những ống chỉ, một con dao, một con dao nhíp, những cái kẹp nhỏ, một cái xỏ kim. Trong một ngăn khác, có một hộp kim, một hộp ghim, một mớ đồ dự phòng gồm lụa đủ màu, chỉ đủ cỡ, dây, băng v.v...
- Tất cả những thứ này đẹp quá! - Cô nói. -Và tiện lợi làm sao khi người ta có đủ mọi thứ cần thiết để khâu vá! Chiếc hộp này dành cho ai vậy mẹ? - Sophie vừa nói vừa mỉm cười, như thể chắc chắn rằng mẹ cô sẽ trả lời: Cho con đấy.
- Cha con gửi nó cho mẹ. - Bà de Réan đáp.
Sophie - Tiếc quá! Con rất muốn có nó.
Bà De Réan - Coi nào! Mẹ cám ơn con!
Con không vui vì chính mẹ có cái hộp xinh xắn này à? Con hơi ích kỷ đấy.
Sophie - ồ! Mẹ, mẹ hãy cho con cái hộp đó đi, con cầu xin mẹ đó.
Bà De Réan - Con làm việc chưa đủ giỏi giang để có một cái hộp xinh như vậy. Lại nữa, con không được ngăn nắp lắm. Rồi con sẽ không sắp xếp được gì đâu và con sẽ làm mất dần mọi thứ, hết món này tới món kia.
Sophie - ồ không đâu mẹ, con bảo đảm với mẹ mà, con sẽ giữ gìn chúng.
Bà De Réan - Không được, Sophie, con đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, con còn quá nhỏ.
Sophie - Con bắt đầu làm công việc thật tốt rồi, mẹ ạ. Con rất thích làm việc..Bà De Réan - Vậy thì tại sao con luôn luôn buồn phiền khi mẹ bắt con làm việc?
Sophie, bối rối. - Đó là... đó là vì con không có những thứ cần thiết để làm việc. Nhưng nếu con có cái hộp đó, con sẽ làm việc với một sự thích thú... ồ! Một sự thích thú...
Bà De Réan - Con hãy thử làm việc một cách hứng thú mà không có cái hộp, đó là cách để đi tới chỗ có được nó..
Sophie - ồ! Mẹ, con cầu xin mẹ điều đó mà!
Bà De Réan - Sophie, con làm cho mẹ chán quá. Mẹ yêu cầu con đừng nghĩ tới cái hộp nữa.
Sophie im bặt. Cô tiếp tục nhìn cái hộp, rồi cô lại đòi mẹ hơn mười lần nữa. Người mẹ sốt ruột, đuổi cô ra vườn.
Sophie không chạy chơi, không đi dạo, cô ngồi lì trên một chiếc ghế dài, vừa nghĩ tới cái hộp vừa tìm mọi cách để có được nó.
- Nếu mình biết viết, - cô nghĩ. - mình sẽ viết thư cho cha để cha gửi cho mình một cái hộp giống hệt như vậy. Nhưng... mình lại không biết viết. Mình có thể đợi cha trở về. Nhưng như vậy mình phải đợi quá lâu mà mình lại muốn có cái hộp ngay tức khắc.
Sophie nghĩ ngợi, nghĩ ngợi rất lâu. Cuối cùng cô nhảy khỏi chiếc ghế dài, xoa tay và kêu lên:
- Mình đã tìm ra, mình đã tìm ra. Cái hộp sẽ thuộc về mình.
Thế là Sophie trở vào phòng khách, thận trọng bước tới, mở cái hộp và lấy ra từng món đang chất đầy trong đó. Tim cô đập mạnh vì cô sắp sửa ăn cắp. Cô sợ có người nào bước vào trước khi cô kết thúc. Nhưng không có ai tới. Sophie có thể lấy tất cả những gì đựng trong hộp. Khi đã lấy xong mọi thứ, cô nhẹ nhàng đóng cái hộp, đặt nó trở lại giữa bàn và đi vào phòng khách nhỏ nơi có những món đồ chơi và bàn ghế bé nhỏ của cô.
Cô mở ngăn kéo của chiếc bàn con và cất vào đó tất cả các thứ cô đã lấy trong hộp của mẹ cô.
- Khi mẹ chỉ còn một cái hộp trống rỗng, -cô tự nhủ. - mẹ sẽ phải tặng nó cho mình, lúc đó mình sẽ đặt lại vào đó tất cả, và cái hộp xinh xắn sẽ thuộc về mình.
Sung sướng trong niềm hy vọng đó, Sophie không tự hỏi: "Mẹ sẽ nói sao đây? Mẹ sẽ buộc.tội ai đã ăn cắp đồ đạc của mẹ? Mình sẽ trả lời sao đây khi mẹ hỏi có phải chính là mình?" So-phie chỉ nghĩ tới niềm hạnh phúc có được cái hộp.
Trọn buổi sáng trôi qua, người mẹ không nhận ra vụ đánh cắp của Sophie, nhưng vào giờ ăn tối, khi mọi người tập họp tại phòng khách, bà de Réan nói với những người bà mời ăn tối rằng bà sẽ cho họ xem một cái hộp đồ khâu xinh xắn mà ông de Réan đã gửi cho bà từ Paris.
- Các bạn sẽ thấy, - Bà bảo. - thật đầy đủ làm sao. Tất cả các thứ cần thiết để khâu vá đều có trong hộp. Trước tiên, các bạn hãy xem chính cái hộp, nó thật xinh xắn!
- Đẹp - Mọi người đáp. - Đẹp thật!
Bà de Réan mở nó ra. Mọi người kinh ngạc xiết bao khi thấy cái hộp rỗng không!
- Vậy là sao? - Bà hốt hoảng. - Sáng nay tất cả đều ở trong này, và từ lúc đó tôi không đụng tới nó nữa.
- Chị có để nó trong phòng khách không? -Một bà khách hỏi.
Bà De Réan - Chắc chắn tất cả kẻ ăn người làm ở đây đều thật thà lương thiện.
Bà khách - Vậy mà cái hộp lại rỗng không, bà chị thân mến ạ. Chắc chắn có một ai đó đã trút sạch nó.
Tim Sophie đập dữ dội. Trong lúc câu chuyện đó xảy ra, cô đứng núp sau mọi người, mặt đỏ như gấc và tay chân run rẩy.
Bà de Réan đưa mắt tìm cô nhưng không thấy, bà cất tiếng gọi: "Sophie, Sophie, con đang ở đâu?" Dù cô không đáp nhưng các bà biết cô đang núp phía sau mình, họ giãn ra, và Sophie xuất hiện mặt đỏ ửng, bối rối đến nỗi ai cũng đều dễ dàng đoán ra kẻ cắp chính là cô.
- Hãy đến đây, Sophie! - Bà de Réan nói.
Sophie chậm chạp bước tới, đôi chân cô run lên.
Bà De Réan - Con đã để mọi thứ trong cái hộp của mẹ ở đâu?
Sophie, run rẩy. - Con không lấy cái gì hết, mẹ ạ, con không có giấu cái gì hết.
Bà De Réan - Cô nói dối cũng vô ích thôi.
Cô hãy mang trả lại ngay tất cả.
Sophie, khóc. - Nhưng thưa mẹ, con cam đoan với mẹ là con không lấy cái gì cả.
Bà De Réan - Cô hãy đi theo tôi..Sophie vẫn đứng bất động. Bà de Réan liền kéo cô vào phòng đồ chơi. Bà bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong các ngăn kéo của cái tủ com-mốt nhỏ, trong tủ búp bê. Không tìm được gì, bà bắt đầu sợ mình đã bất công với Sophie. Trong khi đó Sophie đi về phía chiếc bàn con. Cô càng run hơn khi mẹ cô mở ngăn kéo và thấy tất cả những món đồ trong hộp đồ khâu của bà mà Sophie đã giấu ở đó.
Không nói lời nào, bà túm lấy Sophie đánh cho cô một trận chưa từng thấy. Sophie có kêu la, van xin tha thứ cũng vô ích. Cô phải nhận một trận đòn roi kịch liệt nhưng phải thừa nhận rằng cô đáng được như vậy.
Bà de Réan vét sạch ngăn kéo, mang đi tất cả các thứ để đặt chúng trở vào cái hộp của bà, mặc Sophie khóc một mình trong phòng khách con của cô.
Cô xấu hổ tới mức không dám trở về ăn tối.
Bà de Réan sai chị vú đưa cô về phòng. Mặc dù vẫn thường nuông chiều cô, chị vú vẫn lấy làm tức giận và gọi cô là cô bé ăn cắp.
- Rồi đây vú phải khóa kỹ mọi thứ. - Chị nói.
- Kẻo cô ăn cắp của vú. Trong nhà nếu mất món gì, người ta sẽ tìm ra ngay kẻ trộm và người ta sẽ đi thẳng tới lục soát các ngăn kéo của cô.
Ngày hôm sau, bà de Réan cho gọi Sophie.
- Cô hãy nghe đây! - Bà nói. - Những gì cha cô viết cho tôi khi gửi hộp đồ khâu:
"Em yêu, "Anh vừa mua một cái hộp đồ khâu gửi về cho em. Nó giành cho Sophie, nhưng em đừng nói cho Sophie biết và hãy khoan đưa cho con cái hộp.
Cứ xem đây là phần thưởng của tám ngày con ngoan ngoãn. Em hãy cho con thấy cái hộp nhưng đừng nói cho con biết là anh mua để tặng nó. Anh không muốn con ngoan vì vụ lợi, để được một món quà tốt đẹp, anh muốn con ngoan vì một ước muốn thật sự được là một cô bé tốt..." - Cô đã thấy đấy, - Bà de Réan tiếp lời. - rằng khi ăn cắp của mẹ, cô đã ăn cắp của chính cô. Sau điều cô đã làm, dù cô có ngoan trong nhiều tháng sắp tới cũng vô ích, cô sẽ không bao giờ có cái hộp. Mẹ hy vọng rằng bài học đó sẽ có ích cho cô và cô sẽ không tái diễn một hành động xấu xa và nhục nhã đến vậy.
Sophie vẫn khóc, van xin mẹ cô tha thứ cho cô. Cuối cùng người mẹ cũng chấp thuận, nhưng bà không bao giờ muốn tặng cái hộp cho cô nữa..Khi cậu bé Paul tốt bụng, thật thà biết chuyện Sophie làm, cậu lấy làm tức giận. Nhưng khi cậu biết cô đã hối hận tới đâu, tấm lòng lành của cậu cũng buồn đau cho cô. Cậu đi gặp Sophie, thay vì quở trách, cậu an ủi cô và nói:
- Sophie đáng thương, em có biết cách nào để quên đi chuyện ăn cắp của em không? Là trung thực, đến mức người ta thậm chí không thể nghi ngờ gì em trong tương lai.
Sophie hứa với cậu là sẽ một mực trung thực, và cô giữ lời.
Comtesse de Ségur
Nỗi bất hạnh của Sophie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook