Nơi Anh Là Chốn Em Về
-
Chương 37: Thi Lưu
Editor: Quỳnh Cửu
Buổi chiều Mục Căng vẫn còn cảnh quay, Phương Mạc Hoài ở chỗ này cũng chẳng có gì để làm nên quyết định mò đi tìm Thi Lâm luôn.
Nhà anh chàng tìm được em gái, phải đi chúc mừng cái mới được.
Đến công ty Thi Lâm, quầy lễ tân ai cũng biết Phương Mạc Hoài, chào hỏi qua rồi đưa người lên luôn, Phương Mạc Hoài lên tầng cao nhất, tới cửa phòng làm việc của Thi Lâm gõ cửa một cái, đi vào.
"Cậu về rồi cơ à?" Thi Lâm ngạc nhiên.
Bởi vì biết là anh chắc tầm mai mới về, không ngờ là hôm nay đã có mặt rồi.
Phương Mạc Hoài gật đầu, "Mục Căng ở bên này hơi lâu nên lo."
Thi Lâm lắc đầu, không cứu nổi nữa rồi, "Đi thôi, ra chỗ cũ ngồi một láy."
"Trốn làm à?" Phương Mạc Hoài chế giễu anh.
Thi Lâm nện vào vai anh: "Cậu còn bỏ bê công việc đấy, sao tôi không thể nhờ?"
Hai người tới quán bar cũ, quán này siêu lớn, rộng ngang một sân bóng cũng không ngoa, đây là quán bar lớn nhất thành phố, mà lúc nào cũng kín hết người.
Hai người khá thân với chủ quám, tìm một cái ghế dài cho tiện, gọi rượu lên, Phương Mạc Hoài nhìn Thi Lâm, bưng ly, "Chúc mưng cậu trước, cuối cùng cũng tìm được em gái rồi."
Thi Lâm lắc đầu, chạm li với anh, ngửa đầu uống một ngụm, "Không phải, tôi cảm nhận được, đó không phải em gái tôi, em gái tôi là người khác."
"Sao lại tìm được cô này?" Phương Mạc Hoài cau mày hỏi.
"Vì sau lưng em gái tôi có một cái bớt đỏ trên xương bướm, cũng không lớn lắm, trông khá giống hình trái tim." Thi Lâm nói.
"Cảnh sát bắt được đám buôn người trước đây bán em gái tôi, bọn tôi tới hỏi thì hắn ta bảo là trong thôn chẳng ai muốn mua bé gái cả, thế nên ném bừa con bé vào một cô nhi viện." Thi Lâm cầm thuốc lên châm.
"Bọn tôi tìm tới viện mồ côi hỏi viện trưởng, thì quả thực có một cô bé như thế thật, sau đấy dẫn bọn tôi đi xem vết bớt thì có thật, ngay xương bướm luôn, nhìn hình cũng khá giống hình trái tim."
"Lúc đầu tôi đề nghị làm xét nghiện ADN, nhưng cậu biết đấy, mẹ tôi nhiều năm như thế đã sớm sụp đổ vì chuyện của Nhu Nhu rồi, bà sợ làm Thi Lưu buồn thế nên kiên quyết không cho xét nghiệm, vì vết bớt đấy đâu phải ai cũng có đâu, mà có thì cũng không trùng hợp đến thế được."
"Lúc đấy bọn tôi ai cũng kích động, chỉ muốn đưa người về ngay lập tức thôi, nhưng đêm đấy tôi gặp ác mộng, tôi thấy em gái tôi chỉ vào mặt tôi hỏi tôi là vì sao lại đưa người giả mạo con bé về nhà, vì sao mặc kệ con bé, để con bé lạc mất." Thi Lâm nói tới đây, hốc mắt nóng bừng lên.
Phương Mạc Hoài vươn tay vỗ vỗ lưng anh.
"Tôi tỉnh dậy, tỉ mỉ suy nghĩ thật kĩ, con bé kia mấy hôm nay không khác gì phượng hoàng bay lên cả, ngày nào cũng ra ngoài ăn uống các kiểu, lại còn kết toàn thể lại bạn tam mao gì gì, mua sắm đầy nhà hàng hiệu, nhưng mấy cái này chấp nhận được không sao, có thể hiểu, dù sao thiệt thòi nhiều năm như thế, bỗng nhưng được thừa hưởng điều kiện tốt thì quả khó tránh được."
"Thế nhưng điều làm tôi khó chịu nhất là, ánh mắt của con bé không còn chút đơn thuần đáng yêu nào giống lúc bé cả, lúc ở cạnh bọn tôi thì lấy lòng, với người ngoài thì lại ra vẻ khinh thường, tôi nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nghĩ ra, hồi đấy em gái tôi có lấy que than làm bút, nghịch như nào lại để mạt than vón vào trong tay, Nhu Nhu đau tới mức còn khóc hồi lâu cơ mà, nhưng sau thì không sao nữa, không chảy máu luôn nhưng lại bị một cái vết giống như nốt ruồi màu đen trên tay." Anh nhìn Phương Mạc Hoài.
"Thế nên tôi thừa dịp kéo cánh tay con bé kia lên nhìn, quả nhiên là không có vết đen kia."
"Sau đấy tôi liền cảm thấy con bé đấy chắc chắn không phải Nhu Nhu nhà tôi, loại cảm giác này càng ngày càng mạnh mẽ, sắp tới tôi định lén đi xét nghiệm ADN thử xem." Thi Lâm nói.
Thật ra từ đầu đã nên làm rồi, nhưng Thi Lâm vẫn ôm một chút hi vọng, tìm nhiều năm như thế mới tìm ra được, anh không muốn đánh mất hi vọng này.
Thế nên mới kéo dài tới tận giờ.
"Người tìm về tên là Thi Lưu à?" Anh hỏi.
Thi Lâm gật đầu.
Phương Mạc hoài suy nghĩ một chút, "Gọi điện cho cô ta, hẹn cô ta ăn cơm đi! Bảo là muốn giới thiệu bạn bè cho cô ta làm quen."
Anh cũng muốn gặp cô gái này, "Sau đấy dọn chén đũa mà cô ta từng dùng lại, đi xét nghiệm ADN."
Thi Lâm gật đầu, cách của Phương Mạc Hoài đúng là cách xử lí nhanh nhất hiện tại.
"Bình tĩnh nào a Lâm, cậu cứ nghĩ là, Nhu Nhu của cậu vẫn đang chờ cậu." Phương Mạc Hoài an ủi.
Thi Lâm gật đầu, "Ừ, tôi biết rồi."
"Mục Căng cũng bảo cô ấy bảo hình Nhu Nhu trông quen lắm, hình như đã từng gặp con bé rồi, còn định bảo cậu giúp tôi hỏi cô ấy xem cô ấy đã gặp con bé ở đâu nữa." Thi Lâm nhớ ra gì đấy, bảo anh.
Phương Mạc Hoài hơi kinh ngạc, sao cô lại gặp được? Thế nhưng vẫn đồng ý, "Ừ, tôi sẽ hỏi cô ấy thử xem."
"Cảm ơn nhiều." Thi Lâm vỗ vỗ bả vai anh, sau đấy rút điện thoại ra gọi cho Thi Lưu.
Thi Lưu nửa ngày mới bắt máy, "Alo, anh?"
"Ừ, đang ở đâu vậy?" Thi Lâm lạnh nhạt hỏi.
"Ở Trung tâm thương mại Quang Đạt mua quần áo với giày." Thi Lưu nói.
Sau đấy lại nghe thấy giọng cô ta, "Cầm đôi kia cho tôi thử xem đã, mấy cái này gói lại cho tôi."
"Tìm em có việc gì à?" Thi Lưu hỏi.
"Qua đây ăn bữa tôi, tôi giới thiệu cho cô một người bạn."
"À được, em muốn tới Thanh Cung ăn." Thi Lưu kích động.
Phương Mạc Hoài ngồi cạnh cũng nghe được một chút, hơi cau mày, Thanh Cung là nhà hàng Pháp đắt tiền nhất trong thành phố, bình thường đón rất ít khách, người bình thường cũng không vào được, muốn ăn phải có hẹn trước.
Tuy tiền đối với bọn anh mà nói thì không phải vấn đề gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ hẹn trước, rất khó làm.
"Thanh Cung muốn ăn thì phải hẹn trước, chúng ta không đặt chỗ không vào được, đổi nhà hàng khác đi!" Thii Lâm cũng nghĩ tới vấn đề này, từ chối.
"Không! Em muốn ăn ở Thanh Cung gì đấy cơ, nếu không em không đi đâu!" Thi Lưu tùy hứng.
Thi Lâm cau mày, anh luôn luôn lãnh đãm, nói một là một hai là hai, trên thương trường là Thi tổng quả quyết sát phạt, sao mà chịu cúi đầu được, vừa định mở miệng thì bị Phương Mạc Hoài ngăn lại.
Anh khoát tay ý bảo được, Thi Lâm gật đầu, kiềm chế lửa giận, "Bây giờ tôi đi đón cô, chờ đấy đi."
Nói xong anh cúp điện thoại, nhìn Phương Mạc Hoài, "Bên Thanh Cung không hẹn trước."
"Được rồi cứ đi thôi, tôi muốn tới lúc nào cũng được, ông chủ Thanh Cung là bạn tôi." Phương Mạc Hoài vỗ vai anh.
"Đi đón em gái cậu trước nào!" Phương Mạc Hoài đứng dậy đi ra ngoài.
Thi Lam theo anh ra, hai người đều lái xe đến nên thảo luận một hồi, quyết định đi xe Phương Mạc Hoài, chiếc Land Rover bản giới hạn.
Hai người đến dưới lầu của trung tâm thương mại, người rất đông nên không có chỗ đậu xe, chỉ đành dừng tạm thời, anh gọi điện thoại cho Thi Lưu.
"Cô đang ở đâu vậy, không phải là bảo cô chờ ở cửa rồi à?"
"Anh chờ chút đi, em bên này có đôi giày lần trước thích nhưng không mua được, chờ tí thôi!" Thi Lưu nói, nhưng bước chân thì chẳng sốt ruột tí nào, cứ thế từ từ vừa đi vừa ngắm.
Trong suy nghĩ của cô ta, là đàn ông thì nên chờ phụ nữ, không tới nửa tiếng một tiếng thì làm sao nhận ra được tầm quan trọng của cô ta được?
"Thi Lưu này, tôi nhớ là tôi từng nói với cô là muốn giới thiệu bạn với cô rồi nhỉ, cô bây giờ là có ý gì vậy?" Thi Lâm cố hết sức ra vẻ hòa nhã để nói chuyện với cô ta.
Thi Lưu bữu môi, "Thôi mà được rồi, anh chờ em mua giày xong là em xuống ngay, không nhây them phút nào nữa."
"Chỗ bọn tôi có cấm dừng, cho cô hai phút, nếu không thì tự cô tới Thanh Cung, thẻ tín dụng của cô cũng đừng hòng dùng nữa." Ý anh là đóng băng thẻ luôn.
Đấy đúng điểm chết của Thi Lưu, lầm bầm làu bàu các kiểu, nhưng vẫn sợ bị khóa tài khoản, vội vàng oán hận chạy xuống.
Chạy qua trong hai phút.
"Giục cái đếch gì mà giục!" Cô nàng chu mỏ oán giận.
Thi Lâm kệ cô ta luôn, "Lên xe."
Thi Lưu mất mặt, hậm hực lên xe.
Cô ta lên xe, rút giũa móng ra giũa giũa bộ móng vừa làm, nhỏ giọng làu bàu, "Tưởng quý tộc có tiền như nào, cũng chỉ đi được mỗi Land Rover thôi."
Giọng không lớn không nhỏ, nhưng đủ để người ta nghe được.
Thi Lâm cau mày thật chặt, tức giận muốn quát cô ta, lại bị Phương Mạc Hoài ngăn lại, "Đúng thế, chỉ được Land Rover thôi."
Nhưng mà con xe này tầm vài triệu thôi ấy mà! (Nói chung là rơi vào cỡ 13-15 tỷ đó quý vị)
Trong lòng Thi Lưu, xe Land Rover cũng chỉ tầm bảy tám chục vạn mà thôi, còn nhà họ Thi thì lấy bừa một con ra cũng 4-5 triệu rồi. Lại còn bạn bè nữa chứ, đúng là khôi hài.
Từ Quang Đạt tới Thanh Cung không xa lắm, rất nhanh thì đến nơi, cả đám cùn xuống xe thì bị phục vụ cửa ngăn lại,
"Xin lỗi tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ? Thanh Cung chúng tôi chỉ tiếp khách đã hẹn trước thôi ạ." Người phục vụ vừa cười vừa nói.
"Chúng tôi không hẹn trước." Phương Mạc Hoài mặt không đổi sắc.
Thi Lưu đứng cạnh sắp khinh thường anh đến chết luôn rồi, cái thứ gì vậy trời, không biết tự lượng sức mình à.
"Ôi Phương tổng." Đột nhiên có một người chạy từ trong ra, mặc âu phục đưa tay ra muốn bắt tay với Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài bắt tay anh ta một cái, "Tôi tới với bạn, không có hẹn trước."
"Ôi, Phương tổng muốn tới đây ăn thì cần gì hẹn trước, mời đi bên này."
Thi Lưu nhìn một hồi, không khỏi trố mắt, nếu như cô ta nhớ không nhầm thì người đàn ông đang ra vẻ nịnh nọt này chính là ông chủ của Thanh Cung mà!
Sao mà đến ông chủ cũng phải cung kính với anh như thế? Thi Lưu nghĩ đi nghĩ lại, chợt nảy ra một kế hoạch.
Buổi chiều Mục Căng vẫn còn cảnh quay, Phương Mạc Hoài ở chỗ này cũng chẳng có gì để làm nên quyết định mò đi tìm Thi Lâm luôn.
Nhà anh chàng tìm được em gái, phải đi chúc mừng cái mới được.
Đến công ty Thi Lâm, quầy lễ tân ai cũng biết Phương Mạc Hoài, chào hỏi qua rồi đưa người lên luôn, Phương Mạc Hoài lên tầng cao nhất, tới cửa phòng làm việc của Thi Lâm gõ cửa một cái, đi vào.
"Cậu về rồi cơ à?" Thi Lâm ngạc nhiên.
Bởi vì biết là anh chắc tầm mai mới về, không ngờ là hôm nay đã có mặt rồi.
Phương Mạc Hoài gật đầu, "Mục Căng ở bên này hơi lâu nên lo."
Thi Lâm lắc đầu, không cứu nổi nữa rồi, "Đi thôi, ra chỗ cũ ngồi một láy."
"Trốn làm à?" Phương Mạc Hoài chế giễu anh.
Thi Lâm nện vào vai anh: "Cậu còn bỏ bê công việc đấy, sao tôi không thể nhờ?"
Hai người tới quán bar cũ, quán này siêu lớn, rộng ngang một sân bóng cũng không ngoa, đây là quán bar lớn nhất thành phố, mà lúc nào cũng kín hết người.
Hai người khá thân với chủ quám, tìm một cái ghế dài cho tiện, gọi rượu lên, Phương Mạc Hoài nhìn Thi Lâm, bưng ly, "Chúc mưng cậu trước, cuối cùng cũng tìm được em gái rồi."
Thi Lâm lắc đầu, chạm li với anh, ngửa đầu uống một ngụm, "Không phải, tôi cảm nhận được, đó không phải em gái tôi, em gái tôi là người khác."
"Sao lại tìm được cô này?" Phương Mạc Hoài cau mày hỏi.
"Vì sau lưng em gái tôi có một cái bớt đỏ trên xương bướm, cũng không lớn lắm, trông khá giống hình trái tim." Thi Lâm nói.
"Cảnh sát bắt được đám buôn người trước đây bán em gái tôi, bọn tôi tới hỏi thì hắn ta bảo là trong thôn chẳng ai muốn mua bé gái cả, thế nên ném bừa con bé vào một cô nhi viện." Thi Lâm cầm thuốc lên châm.
"Bọn tôi tìm tới viện mồ côi hỏi viện trưởng, thì quả thực có một cô bé như thế thật, sau đấy dẫn bọn tôi đi xem vết bớt thì có thật, ngay xương bướm luôn, nhìn hình cũng khá giống hình trái tim."
"Lúc đầu tôi đề nghị làm xét nghiện ADN, nhưng cậu biết đấy, mẹ tôi nhiều năm như thế đã sớm sụp đổ vì chuyện của Nhu Nhu rồi, bà sợ làm Thi Lưu buồn thế nên kiên quyết không cho xét nghiệm, vì vết bớt đấy đâu phải ai cũng có đâu, mà có thì cũng không trùng hợp đến thế được."
"Lúc đấy bọn tôi ai cũng kích động, chỉ muốn đưa người về ngay lập tức thôi, nhưng đêm đấy tôi gặp ác mộng, tôi thấy em gái tôi chỉ vào mặt tôi hỏi tôi là vì sao lại đưa người giả mạo con bé về nhà, vì sao mặc kệ con bé, để con bé lạc mất." Thi Lâm nói tới đây, hốc mắt nóng bừng lên.
Phương Mạc Hoài vươn tay vỗ vỗ lưng anh.
"Tôi tỉnh dậy, tỉ mỉ suy nghĩ thật kĩ, con bé kia mấy hôm nay không khác gì phượng hoàng bay lên cả, ngày nào cũng ra ngoài ăn uống các kiểu, lại còn kết toàn thể lại bạn tam mao gì gì, mua sắm đầy nhà hàng hiệu, nhưng mấy cái này chấp nhận được không sao, có thể hiểu, dù sao thiệt thòi nhiều năm như thế, bỗng nhưng được thừa hưởng điều kiện tốt thì quả khó tránh được."
"Thế nhưng điều làm tôi khó chịu nhất là, ánh mắt của con bé không còn chút đơn thuần đáng yêu nào giống lúc bé cả, lúc ở cạnh bọn tôi thì lấy lòng, với người ngoài thì lại ra vẻ khinh thường, tôi nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nghĩ ra, hồi đấy em gái tôi có lấy que than làm bút, nghịch như nào lại để mạt than vón vào trong tay, Nhu Nhu đau tới mức còn khóc hồi lâu cơ mà, nhưng sau thì không sao nữa, không chảy máu luôn nhưng lại bị một cái vết giống như nốt ruồi màu đen trên tay." Anh nhìn Phương Mạc Hoài.
"Thế nên tôi thừa dịp kéo cánh tay con bé kia lên nhìn, quả nhiên là không có vết đen kia."
"Sau đấy tôi liền cảm thấy con bé đấy chắc chắn không phải Nhu Nhu nhà tôi, loại cảm giác này càng ngày càng mạnh mẽ, sắp tới tôi định lén đi xét nghiệm ADN thử xem." Thi Lâm nói.
Thật ra từ đầu đã nên làm rồi, nhưng Thi Lâm vẫn ôm một chút hi vọng, tìm nhiều năm như thế mới tìm ra được, anh không muốn đánh mất hi vọng này.
Thế nên mới kéo dài tới tận giờ.
"Người tìm về tên là Thi Lưu à?" Anh hỏi.
Thi Lâm gật đầu.
Phương Mạc hoài suy nghĩ một chút, "Gọi điện cho cô ta, hẹn cô ta ăn cơm đi! Bảo là muốn giới thiệu bạn bè cho cô ta làm quen."
Anh cũng muốn gặp cô gái này, "Sau đấy dọn chén đũa mà cô ta từng dùng lại, đi xét nghiệm ADN."
Thi Lâm gật đầu, cách của Phương Mạc Hoài đúng là cách xử lí nhanh nhất hiện tại.
"Bình tĩnh nào a Lâm, cậu cứ nghĩ là, Nhu Nhu của cậu vẫn đang chờ cậu." Phương Mạc Hoài an ủi.
Thi Lâm gật đầu, "Ừ, tôi biết rồi."
"Mục Căng cũng bảo cô ấy bảo hình Nhu Nhu trông quen lắm, hình như đã từng gặp con bé rồi, còn định bảo cậu giúp tôi hỏi cô ấy xem cô ấy đã gặp con bé ở đâu nữa." Thi Lâm nhớ ra gì đấy, bảo anh.
Phương Mạc Hoài hơi kinh ngạc, sao cô lại gặp được? Thế nhưng vẫn đồng ý, "Ừ, tôi sẽ hỏi cô ấy thử xem."
"Cảm ơn nhiều." Thi Lâm vỗ vỗ bả vai anh, sau đấy rút điện thoại ra gọi cho Thi Lưu.
Thi Lưu nửa ngày mới bắt máy, "Alo, anh?"
"Ừ, đang ở đâu vậy?" Thi Lâm lạnh nhạt hỏi.
"Ở Trung tâm thương mại Quang Đạt mua quần áo với giày." Thi Lưu nói.
Sau đấy lại nghe thấy giọng cô ta, "Cầm đôi kia cho tôi thử xem đã, mấy cái này gói lại cho tôi."
"Tìm em có việc gì à?" Thi Lưu hỏi.
"Qua đây ăn bữa tôi, tôi giới thiệu cho cô một người bạn."
"À được, em muốn tới Thanh Cung ăn." Thi Lưu kích động.
Phương Mạc Hoài ngồi cạnh cũng nghe được một chút, hơi cau mày, Thanh Cung là nhà hàng Pháp đắt tiền nhất trong thành phố, bình thường đón rất ít khách, người bình thường cũng không vào được, muốn ăn phải có hẹn trước.
Tuy tiền đối với bọn anh mà nói thì không phải vấn đề gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ hẹn trước, rất khó làm.
"Thanh Cung muốn ăn thì phải hẹn trước, chúng ta không đặt chỗ không vào được, đổi nhà hàng khác đi!" Thii Lâm cũng nghĩ tới vấn đề này, từ chối.
"Không! Em muốn ăn ở Thanh Cung gì đấy cơ, nếu không em không đi đâu!" Thi Lưu tùy hứng.
Thi Lâm cau mày, anh luôn luôn lãnh đãm, nói một là một hai là hai, trên thương trường là Thi tổng quả quyết sát phạt, sao mà chịu cúi đầu được, vừa định mở miệng thì bị Phương Mạc Hoài ngăn lại.
Anh khoát tay ý bảo được, Thi Lâm gật đầu, kiềm chế lửa giận, "Bây giờ tôi đi đón cô, chờ đấy đi."
Nói xong anh cúp điện thoại, nhìn Phương Mạc Hoài, "Bên Thanh Cung không hẹn trước."
"Được rồi cứ đi thôi, tôi muốn tới lúc nào cũng được, ông chủ Thanh Cung là bạn tôi." Phương Mạc Hoài vỗ vai anh.
"Đi đón em gái cậu trước nào!" Phương Mạc Hoài đứng dậy đi ra ngoài.
Thi Lam theo anh ra, hai người đều lái xe đến nên thảo luận một hồi, quyết định đi xe Phương Mạc Hoài, chiếc Land Rover bản giới hạn.
Hai người đến dưới lầu của trung tâm thương mại, người rất đông nên không có chỗ đậu xe, chỉ đành dừng tạm thời, anh gọi điện thoại cho Thi Lưu.
"Cô đang ở đâu vậy, không phải là bảo cô chờ ở cửa rồi à?"
"Anh chờ chút đi, em bên này có đôi giày lần trước thích nhưng không mua được, chờ tí thôi!" Thi Lưu nói, nhưng bước chân thì chẳng sốt ruột tí nào, cứ thế từ từ vừa đi vừa ngắm.
Trong suy nghĩ của cô ta, là đàn ông thì nên chờ phụ nữ, không tới nửa tiếng một tiếng thì làm sao nhận ra được tầm quan trọng của cô ta được?
"Thi Lưu này, tôi nhớ là tôi từng nói với cô là muốn giới thiệu bạn với cô rồi nhỉ, cô bây giờ là có ý gì vậy?" Thi Lâm cố hết sức ra vẻ hòa nhã để nói chuyện với cô ta.
Thi Lưu bữu môi, "Thôi mà được rồi, anh chờ em mua giày xong là em xuống ngay, không nhây them phút nào nữa."
"Chỗ bọn tôi có cấm dừng, cho cô hai phút, nếu không thì tự cô tới Thanh Cung, thẻ tín dụng của cô cũng đừng hòng dùng nữa." Ý anh là đóng băng thẻ luôn.
Đấy đúng điểm chết của Thi Lưu, lầm bầm làu bàu các kiểu, nhưng vẫn sợ bị khóa tài khoản, vội vàng oán hận chạy xuống.
Chạy qua trong hai phút.
"Giục cái đếch gì mà giục!" Cô nàng chu mỏ oán giận.
Thi Lâm kệ cô ta luôn, "Lên xe."
Thi Lưu mất mặt, hậm hực lên xe.
Cô ta lên xe, rút giũa móng ra giũa giũa bộ móng vừa làm, nhỏ giọng làu bàu, "Tưởng quý tộc có tiền như nào, cũng chỉ đi được mỗi Land Rover thôi."
Giọng không lớn không nhỏ, nhưng đủ để người ta nghe được.
Thi Lâm cau mày thật chặt, tức giận muốn quát cô ta, lại bị Phương Mạc Hoài ngăn lại, "Đúng thế, chỉ được Land Rover thôi."
Nhưng mà con xe này tầm vài triệu thôi ấy mà! (Nói chung là rơi vào cỡ 13-15 tỷ đó quý vị)
Trong lòng Thi Lưu, xe Land Rover cũng chỉ tầm bảy tám chục vạn mà thôi, còn nhà họ Thi thì lấy bừa một con ra cũng 4-5 triệu rồi. Lại còn bạn bè nữa chứ, đúng là khôi hài.
Từ Quang Đạt tới Thanh Cung không xa lắm, rất nhanh thì đến nơi, cả đám cùn xuống xe thì bị phục vụ cửa ngăn lại,
"Xin lỗi tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ? Thanh Cung chúng tôi chỉ tiếp khách đã hẹn trước thôi ạ." Người phục vụ vừa cười vừa nói.
"Chúng tôi không hẹn trước." Phương Mạc Hoài mặt không đổi sắc.
Thi Lưu đứng cạnh sắp khinh thường anh đến chết luôn rồi, cái thứ gì vậy trời, không biết tự lượng sức mình à.
"Ôi Phương tổng." Đột nhiên có một người chạy từ trong ra, mặc âu phục đưa tay ra muốn bắt tay với Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài bắt tay anh ta một cái, "Tôi tới với bạn, không có hẹn trước."
"Ôi, Phương tổng muốn tới đây ăn thì cần gì hẹn trước, mời đi bên này."
Thi Lưu nhìn một hồi, không khỏi trố mắt, nếu như cô ta nhớ không nhầm thì người đàn ông đang ra vẻ nịnh nọt này chính là ông chủ của Thanh Cung mà!
Sao mà đến ông chủ cũng phải cung kính với anh như thế? Thi Lưu nghĩ đi nghĩ lại, chợt nảy ra một kế hoạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook