Noah Bệnh Lịch Ký Lục Bộ 1
-
Chương 33: Chim không đẻ trứng (1)
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Đầu mùa đông, nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh Lạc Tái có thể nhìn thấy thiên không một mảnh hôn ám. Không biết có phải sắp có tuyết rơi hay không, những cơn gió lạnh buốt bắt đầu thổi quét qua. Tiếng gió "U... u~" có chút dọa người, tựa như một có vị Thần gió chạy đến tòa thành cổ này tàn sát bừa bãi khắp mọi nẻo đường vậy.
Mà phòng khám Noah an vị ở chỗ sâu bên trong thành cổ, biển hiệu ngoài cửa cũng bị gió thổi " két két " lắc lư không ngừng.
Sau khi nhiệt độ giảm xuống, động vật trở nên không có sức sống, mà chủ nhân của chúng lại càng không muốn ra ngoài hứng gió lạnh nên sinh ý của các bệnh viện thú y đều bị ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng đối với phòng khám thú y Noah mà nói, vốn đã không có mấy sinh ý thì ảnh hưởng cũng không quá rõ ràng.
Or pha một cốc chocolate ấm nhét vào trong tay Lạc Tái. Thanh niên sờ sờ mu bàn tay lạnh như băng của cậu, nhíu mày "Bác sĩ, tay của anh lạnh quá"
Lạc Tái dùng cốc sưởi ấm tay, để sát bên miệng, làn môi ngậm lấy vành cốc thật dày, muốn uống luôn nhưng lại cảm thấy nhiệt độ có điểm cao nên không dám uống, thế là thổi thổi, nhiệt khí bị thổi bay lên lập tức làm mờ kính mắt của cậu, trên thấu kính nhất thời bịt kín hai tầng sương trắng.
"Dựa theo tình huống của bác sĩ hiện nay mà nói: mùa đông tay chân lạnh lẽo, chán ăn, còn có tình trạng rụng tóc..."
"Rụng tóc?" Lạc Tái nhịn không được bắt lấy mái tóc cũng coi như dày của mình.
"Đúng vậy, mỗi ngày trên gối của bác sĩ đều có vài sợi tóc rụng"
"Mỗi người một ngày rụng vài chục sợi tóc cũng là hiện tượng trao đổi chất bình thường thôi mà, cũng như động vật rụng lông vậy"
"Nhưng tuy bác sĩ ăn rất nhiều, thể trọng lại không có biến hóa gì lớn. Căn cứ vào phán đoán của tôi, đại khái là bác sĩ có chút khí huyết không đủ, kinh mạch không thông, còn có thận yếu ~"
"Phốc ~" vừa uống xong một khẩu chocolate liền cứ thế phun hết ra.
Đừng trách Lạc bác sĩ không bình tĩnh, phỏng chừng không có mấy người nam nhân nghe thấy chính mình thận yếu còn có thể giữ được bình tĩnh.
Or nhưng thật ra rất bình tĩnh, vừa đưa khăn tay cho Lạc Tái lau miệng, vừa lấy ra khăn lau khô chỗ chocolate vừa bị phun ra.
"Or, không phải là cậu lại nghe mụ mụ của tôi nói cái gì đi?"
Or lắc đầu, còn không đợi Lạc Tái nhẹ nhàng thở ra, hắn đã lấy ra một quyển sách "Là tôi tự học"
Lạc Tái nhìn nhìn [Hoàng đế nội kinh]?!
Cậu, cậu đại biểu cho động vật từ Địa Ngục Phương tây, không cần phải nghiêm túc đi nghiên cứu loại sử thi điển tịch của Phương Đông này đâu! Cũng quá dọa người đi! Hơn nữa quyền sách này, nhìn không giống như bên này có bán!
Lạc Tái lật đến bìa sau của sách "Công ty trách nhiệm hữu hạn Cát Lâm xuất bản"?!
"Đây là ba ba anh tặng cho tôi" Or vẻ mặt có chút ngượng ngùng "Thật ngại quá, khiến ba ba của bác sĩ phải tốn kém rồi. Lạc tiên sinh thực thích nói chuyện, chúng tôi tán gẫu qua điện thoại rất vui vẻ. Ngài ấy còn rất nhiệt tình, khi biết tôi có hứng thú nghiên cứu về tri thức của Trung Quốc, ngày hôm sau liền kí gửi cho tôi vài quyền sách"
Thích nói chuyện? Nhiệt tình?! Lạc Tái ra một thân mồ hôi lạnh.
Lão ba mà cậu biết không phải là người bảo thủ, qui tắc cũ kỹ lại thích yên lặng, trừ bỏ lúc cầm gậy gộc rượt đánh vài người anh của cậu thì uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, còn bình thường lại tựa như một pho tượng kim cương! Theo cách nói của lão mẹ thì chính là một cái hồ lô không tiếng động, hỏi mười câu ngay cả rắm cũng không thèm phóng một cái sao?
Từ lúc nào liền biến thành hòa ái dễ gần, nhiệt tình hay nói vậy?!
Nhưng khi nhìn bộ sách ghi rõ được xuất bản bởi nhà xuất bản trong nước, cũng không liên quan đến việc cậu có tin hay không, chẳng qua...[Ba trăm bài thơ Đường thi]?! [Cổ văn]?! [Tây Du kí]?!!... [Anh hùng xạ điêu]!!!???
Lão cha, mức độ thái quá của cha có phải hơi quá không vậy? Hơn nữa, đối với một vị bằng hữu ngoại quốc, ít nhất cũng nên gửi một quyển [Tam tự kinh] để người ta đọc xem có hiểu hay không đã chứ, vừa tới liền gửi luôn thi thư lễ nhạc dịch Xuân thu, mấy cái này ngay cả con có đọc cũng chưa chắc hiểu đâu, được không hả!!
Hơn nữa trọng điểm là...trình độ thông sát của Or có điểm quá cao đi? Chẳng những "thông đồng" lão mụ, hiện tại ngay cả lão ba bảo thủ cũng đều "thông đồng" được!!
Lạc bác sĩ uống một ngụm chocolate ấm, thân thể ấm áp thật vất vả trấn định lại.
Liếc mắt nhìn vẻ mặt bất an của thanh niên, đại khái là lo lắng bản thân lại một lần nhảy qua Lạc Tái mà cùng người nhà của cậu tiếp xúc sẽ khiến Lạc Tái mất hứng đi.
Lạc Tái đương nhiên biết, nội dung mà Or và mẫu thân hay nói phần lớn đều liên quan đến tình huống sinh hoạt của cậu ở bên này. Trên bàn cơm gần đây thường xuyên xuất hiện đồ ăn Trung Quốc và bữa sáng với cháo trứng muối kèm bánh quẩy cũng chính là những căn cứ xác minh rõ ràng nhất. Or cùng phụ thân học tập tri thức Trung Quốc cũng là hy vọng có thể càng hiểu thêm về mình, cố gắng rút ngắn khoảng cách sự khác biệt văn hóa giữa hai người. Ở nơi dị quốc tha hương lại có thể đột nhiên nghe được một hai câu tiếng Trung, tuy có chút đông cứng, nhưng vẫn khiến cho cậu cảm thấy tri kỷ và vui vẻ.
"Khụ khụ..." Lạc Tái đẩy đẩy mắt kính "Nếu sách này đọc không hiểu, cậu có thể tới hỏi tôi"
Ánh mắt Or nhất thời sáng ngời "Thật sao?" Hắn đẩy tất cả sách đến trước mặt Lạc Tái "Kỳ thật tất cả mớ sách này tôi đều đọc không hiểu, tôi chỉ dựa vào hình minh họa mà đoán đại thôi...Tôi biết bác sĩ bề bộn nhiều việc, cho nên nếu bác sĩ có thể rút ra chút thời gian trước lúc đi ngủ đọc cho tôi một chút là được rồi..."
Nhìn đi, nhìn đi! Đúng là một kẻ rất hiếu học ha, không ngại học hỏi kẻ dưới........Là địa ngục song đầu khuyển đó!
Không đáp ứng thỉnh cầu của hắn thì quả thực so với tội lỗi còn muốn tội lỗi hơn!!
"Lúc này không phải cũng rất nhàn rỗi sao, vậy trước hết tôi đọc cho cậu nghe quyền này đi..." nhìn quyền sách đang đặt ở mặt trên "[Tây Du kí]?"
"Quyển sách này tôi cũng có nghe nói rồi! Đây là chuyện về một vị hòa thượng Trung Quốc đi Tây phương du lịch, bên người hắn có một người hầu tên là Sa Tăng, bởi vì đi trên đường quá nhàm chán, nên nuôi một con khỉ biết đùa giỡn gậy gộc để làm xiếc cho vui và một con heo chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn làm thú cưng đúng không? Thật không ngờ là hòa thượng Trung Quốc lại có tinh thần thám hiểm như vậy ha, quả thật tựa như những anh hùng Hy Lạp cổ vậy! Rất giỏi!"
"....."
Lynz: *nhún vai* chưa phải bản BL đồng nhân đã là may lắm rồi~
Beta: Shoorin Yumi
Đầu mùa đông, nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh Lạc Tái có thể nhìn thấy thiên không một mảnh hôn ám. Không biết có phải sắp có tuyết rơi hay không, những cơn gió lạnh buốt bắt đầu thổi quét qua. Tiếng gió "U... u~" có chút dọa người, tựa như một có vị Thần gió chạy đến tòa thành cổ này tàn sát bừa bãi khắp mọi nẻo đường vậy.
Mà phòng khám Noah an vị ở chỗ sâu bên trong thành cổ, biển hiệu ngoài cửa cũng bị gió thổi " két két " lắc lư không ngừng.
Sau khi nhiệt độ giảm xuống, động vật trở nên không có sức sống, mà chủ nhân của chúng lại càng không muốn ra ngoài hứng gió lạnh nên sinh ý của các bệnh viện thú y đều bị ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng đối với phòng khám thú y Noah mà nói, vốn đã không có mấy sinh ý thì ảnh hưởng cũng không quá rõ ràng.
Or pha một cốc chocolate ấm nhét vào trong tay Lạc Tái. Thanh niên sờ sờ mu bàn tay lạnh như băng của cậu, nhíu mày "Bác sĩ, tay của anh lạnh quá"
Lạc Tái dùng cốc sưởi ấm tay, để sát bên miệng, làn môi ngậm lấy vành cốc thật dày, muốn uống luôn nhưng lại cảm thấy nhiệt độ có điểm cao nên không dám uống, thế là thổi thổi, nhiệt khí bị thổi bay lên lập tức làm mờ kính mắt của cậu, trên thấu kính nhất thời bịt kín hai tầng sương trắng.
"Dựa theo tình huống của bác sĩ hiện nay mà nói: mùa đông tay chân lạnh lẽo, chán ăn, còn có tình trạng rụng tóc..."
"Rụng tóc?" Lạc Tái nhịn không được bắt lấy mái tóc cũng coi như dày của mình.
"Đúng vậy, mỗi ngày trên gối của bác sĩ đều có vài sợi tóc rụng"
"Mỗi người một ngày rụng vài chục sợi tóc cũng là hiện tượng trao đổi chất bình thường thôi mà, cũng như động vật rụng lông vậy"
"Nhưng tuy bác sĩ ăn rất nhiều, thể trọng lại không có biến hóa gì lớn. Căn cứ vào phán đoán của tôi, đại khái là bác sĩ có chút khí huyết không đủ, kinh mạch không thông, còn có thận yếu ~"
"Phốc ~" vừa uống xong một khẩu chocolate liền cứ thế phun hết ra.
Đừng trách Lạc bác sĩ không bình tĩnh, phỏng chừng không có mấy người nam nhân nghe thấy chính mình thận yếu còn có thể giữ được bình tĩnh.
Or nhưng thật ra rất bình tĩnh, vừa đưa khăn tay cho Lạc Tái lau miệng, vừa lấy ra khăn lau khô chỗ chocolate vừa bị phun ra.
"Or, không phải là cậu lại nghe mụ mụ của tôi nói cái gì đi?"
Or lắc đầu, còn không đợi Lạc Tái nhẹ nhàng thở ra, hắn đã lấy ra một quyển sách "Là tôi tự học"
Lạc Tái nhìn nhìn [Hoàng đế nội kinh]?!
Cậu, cậu đại biểu cho động vật từ Địa Ngục Phương tây, không cần phải nghiêm túc đi nghiên cứu loại sử thi điển tịch của Phương Đông này đâu! Cũng quá dọa người đi! Hơn nữa quyền sách này, nhìn không giống như bên này có bán!
Lạc Tái lật đến bìa sau của sách "Công ty trách nhiệm hữu hạn Cát Lâm xuất bản"?!
"Đây là ba ba anh tặng cho tôi" Or vẻ mặt có chút ngượng ngùng "Thật ngại quá, khiến ba ba của bác sĩ phải tốn kém rồi. Lạc tiên sinh thực thích nói chuyện, chúng tôi tán gẫu qua điện thoại rất vui vẻ. Ngài ấy còn rất nhiệt tình, khi biết tôi có hứng thú nghiên cứu về tri thức của Trung Quốc, ngày hôm sau liền kí gửi cho tôi vài quyền sách"
Thích nói chuyện? Nhiệt tình?! Lạc Tái ra một thân mồ hôi lạnh.
Lão ba mà cậu biết không phải là người bảo thủ, qui tắc cũ kỹ lại thích yên lặng, trừ bỏ lúc cầm gậy gộc rượt đánh vài người anh của cậu thì uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, còn bình thường lại tựa như một pho tượng kim cương! Theo cách nói của lão mẹ thì chính là một cái hồ lô không tiếng động, hỏi mười câu ngay cả rắm cũng không thèm phóng một cái sao?
Từ lúc nào liền biến thành hòa ái dễ gần, nhiệt tình hay nói vậy?!
Nhưng khi nhìn bộ sách ghi rõ được xuất bản bởi nhà xuất bản trong nước, cũng không liên quan đến việc cậu có tin hay không, chẳng qua...[Ba trăm bài thơ Đường thi]?! [Cổ văn]?! [Tây Du kí]?!!... [Anh hùng xạ điêu]!!!???
Lão cha, mức độ thái quá của cha có phải hơi quá không vậy? Hơn nữa, đối với một vị bằng hữu ngoại quốc, ít nhất cũng nên gửi một quyển [Tam tự kinh] để người ta đọc xem có hiểu hay không đã chứ, vừa tới liền gửi luôn thi thư lễ nhạc dịch Xuân thu, mấy cái này ngay cả con có đọc cũng chưa chắc hiểu đâu, được không hả!!
Hơn nữa trọng điểm là...trình độ thông sát của Or có điểm quá cao đi? Chẳng những "thông đồng" lão mụ, hiện tại ngay cả lão ba bảo thủ cũng đều "thông đồng" được!!
Lạc bác sĩ uống một ngụm chocolate ấm, thân thể ấm áp thật vất vả trấn định lại.
Liếc mắt nhìn vẻ mặt bất an của thanh niên, đại khái là lo lắng bản thân lại một lần nhảy qua Lạc Tái mà cùng người nhà của cậu tiếp xúc sẽ khiến Lạc Tái mất hứng đi.
Lạc Tái đương nhiên biết, nội dung mà Or và mẫu thân hay nói phần lớn đều liên quan đến tình huống sinh hoạt của cậu ở bên này. Trên bàn cơm gần đây thường xuyên xuất hiện đồ ăn Trung Quốc và bữa sáng với cháo trứng muối kèm bánh quẩy cũng chính là những căn cứ xác minh rõ ràng nhất. Or cùng phụ thân học tập tri thức Trung Quốc cũng là hy vọng có thể càng hiểu thêm về mình, cố gắng rút ngắn khoảng cách sự khác biệt văn hóa giữa hai người. Ở nơi dị quốc tha hương lại có thể đột nhiên nghe được một hai câu tiếng Trung, tuy có chút đông cứng, nhưng vẫn khiến cho cậu cảm thấy tri kỷ và vui vẻ.
"Khụ khụ..." Lạc Tái đẩy đẩy mắt kính "Nếu sách này đọc không hiểu, cậu có thể tới hỏi tôi"
Ánh mắt Or nhất thời sáng ngời "Thật sao?" Hắn đẩy tất cả sách đến trước mặt Lạc Tái "Kỳ thật tất cả mớ sách này tôi đều đọc không hiểu, tôi chỉ dựa vào hình minh họa mà đoán đại thôi...Tôi biết bác sĩ bề bộn nhiều việc, cho nên nếu bác sĩ có thể rút ra chút thời gian trước lúc đi ngủ đọc cho tôi một chút là được rồi..."
Nhìn đi, nhìn đi! Đúng là một kẻ rất hiếu học ha, không ngại học hỏi kẻ dưới........Là địa ngục song đầu khuyển đó!
Không đáp ứng thỉnh cầu của hắn thì quả thực so với tội lỗi còn muốn tội lỗi hơn!!
"Lúc này không phải cũng rất nhàn rỗi sao, vậy trước hết tôi đọc cho cậu nghe quyền này đi..." nhìn quyền sách đang đặt ở mặt trên "[Tây Du kí]?"
"Quyển sách này tôi cũng có nghe nói rồi! Đây là chuyện về một vị hòa thượng Trung Quốc đi Tây phương du lịch, bên người hắn có một người hầu tên là Sa Tăng, bởi vì đi trên đường quá nhàm chán, nên nuôi một con khỉ biết đùa giỡn gậy gộc để làm xiếc cho vui và một con heo chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn làm thú cưng đúng không? Thật không ngờ là hòa thượng Trung Quốc lại có tinh thần thám hiểm như vậy ha, quả thật tựa như những anh hùng Hy Lạp cổ vậy! Rất giỏi!"
"....."
Lynz: *nhún vai* chưa phải bản BL đồng nhân đã là may lắm rồi~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook