Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 73: Vương cùng nữ nô vô cùng thân thiết

"Tiện nô khấu kiến Vương." Hai tay nàng dán sát đất, trán cũng nhẹ nhàng đặt trên đất, giọng nói mang theo chút sợ hãi, chút khẩn trương, chút cung kính, chút hèn mọn lại có chút lấy lòng.

Tán Bố Trác Đốn nghiêng người nhìn nữ nô bên cạnh chân phải của hắn, mắt ưng khẽ híp lại. Chỉ ở trước mặt hắn, giọng của nô lệ này mới có thể mang nhiều cảm xúc phức tạp như vậy. Không biết từ lúc nào, hắn lại có ham mê phân biệt cảm xúc của nàng, đặc biệt thích nâng đầu của nàng lên, đánh giá cẩn thận từng biểu tình ẩn sâu trong ánh mắt nàng.

Cặp mắt trong suốt có thần kia tuyệt không khô khan chút nào, nó khác hẳn sự yên lặng kiệm lời của nàng, thường xuyên không khống chế được mà để lộ ra nội tâm, ngẫu nhiên lại nở rộ ánh hào quang vô cùng sinh động. Bi phẫn cũng tốt, hoảng sợ cũng tốt, ủy khuất cũng tốt, ảm đạm cũng tốt, hung ác cũng tốt, thống khổ cũng tốt, đều làm cho hắn cảm thấy không biết chán. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được thứ đồ chơi thú vị như vậy.

"Rót rượu." Hắn dời đi tầm mắt, thản nhiên nói.

"Dạ." La Chu trả lời thật nhỏ, đứng thẳng người, cầm lên bầu rượu trên bàn, thật cẩn thận rót vào chiếc cốc bạc trên tay cầm thú Vương.

Rót rượu, cũng là một môn kỹ thuật sống. Thân thể cùng cánh tay của người rót rượu tuyệt đối không thể đông đưa, lượng rượu rót ra phải được duy trì lưu lượng cùng tốc độ chảy, không thể rót quá ít, cũng không thể quá đầy. Trong quá trình rót rượu, không thể để rượu bị bắn ra ngoài. Nếu vô ý bắn lên tay đang cầm cốc của cầm thú Vương, nhẹ thì đánh gãy tứ chi, nặng thì loạn công đánh chết.

Đây là những hiểu biết mà La Chu đã tổng kết được dựa trên kết cục điêu tàn của không ít cung nô cung thị khi rót rượu. Trước kia là nhìn người ta rót rượu cho cầm thú VƯơng, giờ là đến phiên nàng, tim đập càng lúc càng nhanh. Những tiếng gào thét, kêu rên thê lương, máu chảy đầm đìa từ cổ tay, những cỗ thi thể bị phá nát thành mảnh nhỏ dần dần xuất hiện trong đầu nàng, tay ôm bầu rượu liền không nghe theo lệnh mà run run.

Nước rượu khi ngừng khi chảy, lúc to lúc nhỏ, lúc trái lúc phải, làm cho tay của cầm thú Vương ướt đẫm, mà trong cốc lại chỉ có một phần ba.

Mùi rượu thơm lan khắp nơi, ba chiếc nhẫn trên ngón tay đều bị nước rượu thấm ướt. Hắc diệu thạch cùng ngọc bích được khảm trên nhẫn lóe ra ánh sáng âm u, cùng với thân nhẫn màu bạc cổ xưa hòa lẫn vào nhau, chúng giống như biến thành ba ánh mắt lạnh băng, ma quái cực điểm, mà cũng lạnh lẽo tới cực điểm.

Nàng gắt gao cắn môi dưới, cố gắng ức chế những tiếng sỡ hãi tràn ra khỏi miệng, nàng run càng lúc càng mạnh. Ngay lúc nàng rót rượu đầy cốc bạc, dưới tay cầm thú Vương đã là một bãi rượu lớn, nó nghiêng theo chiếc bàn, chảy xuôi xuống dưới.

Đặt bầu rượu lên bàn, nàng lập tức quay về vị trí cũ: "Vương, xin. . . . . .Xin. . . . . .Thứ. . . . . .Thứ tội." Một câu nói ngắn ngủn mà lắp bắp không thôi, nó tràn đầy khủng hoảng, có thể nghe rõ từng tiếng răng nàng va chạm vào nhau.

Lúc đó, tiếng trống lan truyền thật lớn, trang sức ngọc bội đồng loạt rung động, tiếng bước chân mạnh mẽ tràn đầy sinh lực, màu sắc rực rỡ của những chiếc áo choàng tạo nên vẻ diễm lệ cho những làn váy lượn sóng, điệu múa "Huyền" đã tiếng tới cao trào, hấp dẫn khiến cho tất cả mọi người say mê.

"Quất roi, chặt tay, trượng đánh, ngươi chọn cái nào?" Tay cầm cốc của Tán Bố Trác Đốn vẫn không hề nhúc nhích, vẫn yên lặng dưới làn rượu tinh khiết thơm nồng. Giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm, không chút tức giận, chỉ đơn giản là liệt kê ra các lựa chọn.

Thân thể La Chu run lên, toàn thân như rơi xuống hầm băng. Cầm thú Vương chính là chờ cho cơ thể nàng được dưỡng tốt lên, rồi tìm cớ giết sao? Giống như là nuôi cho heo béo mập rồi giết thịt vậy. Không, tuyệt không thể chết! Nàng ngẩng phắt đầu, hãi hùng nhìn về phía khuôn mặt không chút thay đổi của cầm thú Vương, hoảng sợ nói nhanh: "Ta không chọn, Ta. . . . . .Ta lập tức liếm sạch sẽ cho ngươi."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tán Bố Trác Đốn, nàng ngã nhào tới, bất chấp tôn ti lấy đi cốc bạc trong tay hắn, dùng tay áo lau sạch rượu trên bàn, rồi mới ôm tay phải dính đầy rượu của hắn, chuyên chú mà thành kính nhanh chóng liếm láp. Tại đó không có nước lau, cũng chỉ có thể dùng lưỡi liếm sạch. Trong nhận thức của nàng, đây là phương thức lấy lòng hèn mọn ti tiện nhất. Người giống như chó, vì mạng sống, đừng nói là liếm tay, cho dù là bắt nàng liếm chân, nàng cũng sẽ bất chấp nhục nhã mà làm.

Xúc cảm mềm mại, ấm áp non nớt truyền lên từ đầu ngón tay, Tán Bố Trác Đốn chăm chú nhìn đầu lưỡi phấn hồng thong thả chạy khắp ngón tay, sự bạo ngược quay cuồng trong lòng hắn dần trở nên bình ổn.

Cái lưỡi kia giống như con cá nhỏ nghịch ngợm, bơi qua lại giữa ngón tay hắn, từ ngón út tới ngón cái, đảo quanh mỗi đốt ngón tay thô dầy, thỉnh thoảng lại dừng lại ở những nơi ướt đẫm rượu. Đôi môi có chút trắng đã mất đi lớp da khô, trở nên non mềm tươi tốt hơn, ngẫu nhiên cùng với lưỡi chạm vào da thịt hắn, mang đến một loại thoải mái khác biệt.

Ngao nô này mỗi lần bị uy hiếp tính mạng, nàng luôn hành động có chút ngoài dự đoán. Không xưng tiện nô, cũng không xưng Vương, nàng nghĩ rằng dùng môi lưỡi liếm sạch rượu là có thể bù lại sai lầm sao? Cứ cho là bỏ qua nước rượu dính trên tay, vậy nước miếng lưu lại đầy tay thì nên trừng phạt thế nào? Cắt lưỡi sao?

Khóe môi Tán Bố Trác Đốn hơi nhếch lên, mắt ưng lãnh khốc hiện lên một tia nghiền ngẫm, tay cứ để mặc cho ngao nô liếm láp. Tay trái nâng lên cốc bạc, đưa tới bên môi nhấm nháp, ánh mắt quay trở lại điệu múa "Huyền" đang diễn ra trên đại sảnh.

Liệt Thích Già Thát Tu ngồi ở hàng bên trái, lần này hắn phụng mệnh lấy thân phận đại sứ của Liên Hoa Pháp Vương tham dự, toàn thân hắn khoác một chiếc áo cà sa đỏ sẫm viền vàng, trước ngực đeo một tràng hạt Kim Cang, tay trái quấn niệm một chuỗi hạt Atula.

Từ lúc La Chu tiến vào trong sảnh, hắn liền chú ý tới thân mình mảnh khảnh của nàng. Từ sau kho đưa chăn bông, hắn đột nhiên bị Vương giao cho rất nhiều nhiệm vụ. Chờ tới lúc hắn hoàn thành, Vương đã hạ lệnh ngoài cung nô hầu hạ cho ngao nô, bất kể kẻ nào tự ý tiến vào ngao phòng thăm bệnh, giết không tha. Dục vọng chiếm giữ của Vương ngày càng mạnh a. Hắn bùi ngùi than nhẹ, có chút tiếc nuối tạm thời không thể chạm vào da thịt trắng mịn nõn nà kia.

Heo nhỏ được Vương dưỡng rất khá, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn thoáng tia phấn hồng, khác hoàn toàn với màu hồng rực khi sốt cao. Vệt màu hồng giữa mày đã biến mất, vẻ mặt sợ hãi luôn khiến cho người ta có ham muốn chà đạp.

Nàng giống như con thú nhỏ tránh ở chỗi tối đưa mắt nhìn bốn phía, không biết thấy được cái gì, cảnh giác sợ hãi trong mắt dần được thay thế bằng sự say mê. Cho tới khi Ngân Nghê kéo áo choàng thì nàng mới chợt tỉnh, hèn mọn đi tới bên cạnh Vương.

Nàng nhấc tay nhấc chân rót rượu, chảy ra tay Vương, thoáng nhìn thấy mắt Vương ngưng tụ lãnh lẽo, hắn âm thầm nhíu mày, cân nhắc xem nên làm thế nào để phân tán sự chú ý của Vương.

Nàng liền dập đầu tạ tội, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong lúc hắn còn kinh ngạc thì nàng đã ôm lấy tay phải của Vương không ngừng liếm láp. Nhìn khuôn mặt của Vương biến hóa, hắn lặng lẽ thở ra một hơi, hoàn hảo, Vương vẫn chưa tức giận lâu.

Nữ nô này so với heo còn ngốc hơn, ngay cả rót rượu cũng làm không xong. Hắn khẽ giễu cợt trong lòng. Nhìn đầu liễu phấn hồng phía xa không ngừng liếm láp qua lại quanh ngón tay Vương, cả người hắn có chút khô nóng, dưới thân có chút trướng lên. Ngón tay gẩy một hạt Atula, trộm nhìn vẻ mặt thích ý của Vương, hắn có chút yên tâm, lại có chút lo lắng.

Vương ít ham muốn, mọi người đều biết. Vương đối xử tàn nhẫn với phụ nữ, mọi người vẫn bàn tán bấy lâu nay, nhưng sự thật trừ những phụ nữ đã chết, người sống biết việc này không quá ba người. Nếu Vương chán ngấy heo nhỏ, liệu có tàn nhẫn hủy diệt nàng giống như những phụ nữ đã chết kia không?

Lần đầu tiên, trong lòng Thích Già Thát Tu nổi lên chút xíu hối hận. Nếu lúc đầu, trước khi Vương chưa nảy sinh hứng thú cùng ham muốn chiếm giữ heo nhỏ, hắn đoạt lấy nàng thì tốt rồi. Dù sao đem nàng hiến cho Pháp Vương, cũng an toàn hơn so với ở lại bên cạnh Vương hỉ nộ vô thường.

Điệu múa chấm dứt dưới tiếng vỗ tay cùng khen ngợi không ngớt, nhạc sĩ cùng vũ nữ lần lượt lui ra. Lúc này, mọi người đều thấy một nữ nô bị bím tóc che nửa mặt đang nâng tay Cổ Cách Vương liếm láp không ngừng.

Chúng thần Cổ Cách sau chút kinh ngạc liền trở lại bình thường, vì họ đều nhận ra nữ nô trước mặt kia là ngao nô được Vương sủng ái nhất. Mà những khách ngoại lai không hiểu biết Vương cung đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng tò mò.

Cổ Cách Vương đương nhiệm Mục Xích Tán Bố Trác Đốn là Cổ Cách Vương anh minh lỗi lạc nhất, tàn bạo hiếu chiến nhất, cũng là người bạc tình ít ham muốn nhất.

Hắn thích nhất là báo tuyết cùng ngao khuyển mà không thích phụ nữ. Hậu cung vô cùng trống trải, trước mắt chỉ có năm thị phi. Nghe nói, kể từ tuổi mười bảy bắt đầu lập phi, cực ít người có thể sống hơn ba tháng bên cạnh hắn. Các đại thần cũng không dám khoa tay múa chân, can thiệp gì tới hậu cung, chỉ sợ khuê nữ nhà mình bất hạnh bị Vương chiêu vào hậu cung, sớm nhận cái chết không toàn thây. Đến lúc đó vương quyền phú quý không được hưởng, mất con con gái, còn làm cho Vương không vui, đây mới thật sự là ăn trộm gà không được còn để mất nắm gạo.

Trước đây, phú thương cùng hoàng thân quốc thích vương tộc cũng từng hiến các mỹ nhân muôn màu muôn vẻ, nhưng bất kể người đẹp thế nào, Cổ Cách Vương cũng đều dùng sắc mặt lạnh nhạt mà nhận lấy. Mỹ nhân có thể sống hay không mới là vẫn đề, còn muốn dựa vào nhan sắc để mê hoặc Cổ Cách Vương thu thập tin tình báo hay để trục lợi, chỉ có thể nói là nằm mơ. Dần dần, khách quý bên ngoài cũng không còn hiến mỹ nhân nữa, bởi vì đơn giản là họ đang lãng phí tài nguyên quý giá.

Chính là hôm nay bọn họ thấy được Cổ Cách Vương bạc tình ít ham muốn lại thân thiết với một nữ nô đến như vậy. Chẳng lẽ là. . . . . . Chẳng lẽ là Cổ Cách Vương đã thông suốt? Hiểu được thưởng thức tình cảm mỹ nhân.

Này là cơ hội ngàn năm có một, không thể tuột mất a!

Thoáng chốc, các khách quý trong đại sảnh mỗi người một tâm tư khác nhau, sóng ngầm nổi lên cuồn cuộn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương