Nô Thê Muốn Xoay Người
-
Chương 72: Tiến vào phòng nghị sự
Thấy nàng tới, thị vệ đứng ở trước phòng nghị sự lập tức đẩy ra chiếc cửa hoa lệ cực nặng phía sau. Nhất thời, một luồng khí ấm bao khắp toàn thân nàng, xua tan đi không ít khí lạnh trên người.
Bước vào chỗ tối, nàng đưa mắt cẩn thận tò mò nhìn xung quanh, thứ chiếm được ánh nhìn không phải con người, mà là sự hoa lệ mãnh liệt cùng sự uy nghiêm huyền bí. Hình ảnh di chỉ đổ nát trước đây sụp đổ trước đây đã sống lại, tạo nên một dấu ấn hoàn toàn mới.
Những cây cột trụ vuông màu đỏ cực kỳ đặc sắc, nền nhà được lát bởi những khối đá màu xanh, trên trần nhà phủ kín những hoa văn đầy màu sắc, vách tường bốn phía cũng ngập tràn những hình màu. Nội dung của những hình này chủ yếu đề cập đến Phật, Độ Mẫu, Kim Cương, người động, các loại động thực vật, chủ đề thì về biện kinh, lễ mừng, nhạc cổ, ca múa. Những đường cong sinh động lưu loát mà không kém phần tinh tế; bố cục biến hóa đầy ngẫu hứng, hợp tan đan xen; bố trí đầy màu sắc, đẹp không tả xiết, lấy màu đỏ là chủ đạo, thêm vào đó là những màu sắc đối lập như màu xanh dương, xanh lá cây. Mỗi bức hình đều thể hiện sự sáng tạo, trở thành vật trang trí lộng lẫy trong bầu không khí quỷ dị thần bí này.
Những bức bích họa sống tiên diễm này so với những bức tranh phai tàn ở di chỉ hiện đại càng thêm phản ánh rõ ràng nền tảng văn hóa độc đáo được dung hòa từ Ấn Độ, Kashmir, Nepal, Islam. Các họa sĩ vĩ đại không lưu lại tên tuổi này đã thể hiện được trình độ của mình đối với nghệ thuật tạo hình và tinh luyện, vận dụng những sức thái đối lập cùng sự hài hòa sáng tối, tốt đến mức mà người hiện đại cũng không thể tin được, rồi lại không thể không bị thuyết phục bởi những bằng chứng sống này.
Phòng nghị sự rộng mấy trăm thước, hai sườn được đặt rất nhiều bàn thấp, trên bàn được đặt đầy rượu cùng thức ăn, trước bàn rất nhiều người đang ngồi. Bọn họ người thì uống rượu, người thì thử món ăn, người lại thích thú thưởng thức ca múa. Dựa trên trang phục họ đang mặc, đa số đều là quan viên quý tộc, nhưng hình thức trang phục thì lại khác xa với người Cổ Cách. Nhìn xơ qua thì có Ba Tư, Ấn Độ, Ladakh, Nepal, còn có Ü-Tsang . . . . ., có thể không chút khoa trương mà nói hình ảnh trước mặt chính là một bức tranh miêu tả sự họp mặt của các quốc gia Nam Á sống động nhất.
Đầu thế kỷ 17, thầy tu Adam Bolswert người Bồ Đào Nha tới Vương quốc Cổ Cách đã từng ghi lại rằng: "Cổ Cách là trung tâm giao thương của các nước xung quanh, các đoàn vận chuyển nguyên liệu lụa, gốm sứ, trà, gạo, quả sung, nho, đường. . . . . . từ nhà Hán, Bruzha tới Sri Baja Bay (tên cổ của thủ đô Malaysia) đều phải thông qua nơi này. Đồng thời, các thợ thủ công Nam Á cũng không ngừng đi tới Cổ Cách, đưa văn minh của cải vào tay Cổ Cách. Mà lông dê, muối ăn, phèn chua. . . . . . những đặc sản của Cổ Cách cũng được vận chuyển tới Nam Á." Trong khoảnh khác, nàng như sinh ra ảo giác hai thế giới đã được dung hòa làm một.
Trong đại sảnh, mười hai người đàn ông mặc áo đỏ sẫm, bên ngoài phủ áo khoác dày sặc sỡ tách ra theo trình tự hình quạt, mỗi người đều ôm một cái trống tròn bằng da dê, gõ lên những tiếng trống nhịp nhàng, tay kia . Ở giữa là hai mươi mấy cô gái trẻ đang nhảy múa, thân mặc những chiếc áo khoác diễm lệ, đầu họ đội mũ khảm đầy trân châu cùng vàng bạc, trên người đeo vòng cổ san hô, trên cổ tay là những chiếc vòng vàng bạc khảm đầy ngọc quý. Những chiếc áo choàng bên ngoài đã thể hiện đầy đủ sắc màu nơi nóc nhà cao nguyên này, màu hồng sậm cùng da cam được phối hợp với nhao cùng những trang sức quý giá tạo nên một hương vị đặc biệt mạnh mẽ. Mà mỗi màu sắc trang phục trên người vũ nữ đều giống với hoa văn áo choàng của họ, hình thành một chỉnh thể lạ mắt nhưng lại hài hòa tới mức đáng ngạc nhiên.
Trong tiếng nhạc huyền diệu, đám vũ nữ đưa tay múa rất nhịp nhàng, khi thì gấp lại đưa về phía trước, khi thì tiến tiến lui lui, tựa như những con đường uốn lượn bên trong Vương cung, chẳng những đem lại cảm giác bền vững kiên cố, lại còn mang đầy tinh thần đoàn kết, hơn nữa bên trong còn ẩn giấu sự cao quý nhẹ nhàng nơi Vương cung, đoan trang thanh lịch, xinh đẹp duyên dáng lại đầy sôi nổi. Nó cũng giống như bức tranh bên ngoài làm cho người ta ngạc nhiên không thôi.
Đây chính là điệu múa "Huyền" được sáng tác vào thời đại Cổ Cách, điệu múa này không cần nhạc cụ, chỉ cần dùng tiếng trống cùng âm thanh ma sát cạnh trống, hơn nữa những trang sức phụ tùng trên người vũ nữ va chạm lẫn nhau cũng tạo ra những âm thanh thật êm tai, vô cùng có tiết tấu.
Tương truyền, điệu múa "Huyền" là do một nghệ sĩ múa sau một thời gian liên tục nghiên cứu ngẫu nhiên tìm ra, nó dựa trên kết cấu của tòa thành Cổ Cách, có thể nói đó là tác phẩm xuất sắc để đời của người nghệ sĩ này. Trước tiên nó được tiến hành diễn thử trong cung và được các đại thần nhất trí thừa nhận, Cổ Cách Vương liền chọn nó trở thành điệu múa cung đình, để các vương công quý tộc thưởng thức. Mà trong các hoạt động chúc mừng, Cổ Cách Vương cũng sẽ mời bằng hữu, phú thương ở các quốc gia khác đến thưởng thức, và đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Ở hiện đại, điệu múa "Huyền" tuy rằng không còn giống như nguyên bản mấy trăm năm trước, những vẫn rực rỡ đến lóa mắt không thua kém gì điệu múa gốc, có thể nói là phát triển trường tồn, độc đáo đầy mị lực. Ở trong các trận đấu, chỉ tiết mục này của người A Lý cũng đã đủ áp đảo các tiết mục khác, giành được giải thưởng lớn. Mà nàng, cũng đã có vinh hạnh được xem qua.
Nhưng mà hiện giờ, nếu so sánh giữa hai bên, điệu múa "Huyền" cổ đại bất luận là trang phục hay động tác, tiếng trống hay vũ đạo cũng đều tăng thêm một phần thu hút đầy thần bí rung động lòng người.
Thẳng cho tới khi bị vật gì đó dùng sức lôi kéo, La Chu mới giận dỗi cúi đầu xuống nhìn thì gặp ngay Ngân Nghê đang đứng sát ngay cửa gác.
Ngân Nghê nhẹ đưa ra chiếc lưỡi hồng, mắt tam giác ngược màu lam có vài phần thúc giục cùng lo lắng, nhìn nàng, rồi lại quay đầu nhìn về phía sau.
Nàng nhìn thuận theo tầm mắt của Ngân Nghê thì thấy cầm thú Vương.
Cầm thú Vương đang ngồi ngay ngắn ở chính vị trên đại sảnh lớn, trên người hắn vẫn là những phục sức xa hoa y như cũ. Hắn ngồi dựa lưng trên một chiếc giường hẹp thật lớn, trên giường được khảm đầy những viên ngọc quý báu, tạo thành một bức tranh Cát Tường. Trên giường được trải một tấm da hổ lộng lẫy, còn được đặt thêm mấy cái đệm dầy êm ái. Trước giường có một chiếc bàn thật dài hơn những chiếc bàn khác, bên cạnh còn có hai thị nữ xinh đẹp đang quỳ, trước bàn là hai con báo tuyết tao nhã đang nằm, gặm nhấm những miếng thịt xương ngon lành. Sau chiếc giường cũng là một loạt thị nữ xinh đẹp, giống như là một tấm bình phong bằng cơ thể con người, tuyệt đẹp lại đầy màu sắc. Xung quanh chiếc giường là hơn mười con chó ngao khỏe mạnh, màu sắc khác nhau, lộ ra vẻ hung tợn trắng trợn, nhưng lại càng giúp hắn nổi bật hơn, phú quý không tả nổi.
Vách tường đằng sau giường của Vương là một bức tranh sinh tử luân hồi thật lớn, màu sắc tươi sáng, hình ảnh trong rất sống động, nền bức luân hồi là một mảnh xanh lam, phảng phất giống như sự thâm thúy của vũ trụ, tay Không Hành Mẫu cầm hoa Mạn Liên tứ giác xoay tròn, đoan trang quyến rũ lại có chút lạnh nhạt từ bi, nó cùng với hình ảnh Diêm Vương miệng ngậm tay cầm vòng luân hồi trong tay hình thành hai lực lượng đối lập.
Chính sự uy nghiêm thần bí đến dọa người ẩn chứa trong bức bích họa cộng với vị cầm thú Vương đang ngồi ngay ngắn trên giường kia đã tạo thành một sứ sức mạnh làm cho kẻ khác vừa thấy liền kính sợ không thôi, bất giác muốn quỳ xuống thần phục.
Cầm thú Vương cầm lên chiếc cốc bạc, hơi hơi mỉm cười, giống như đang thưởng thức điệu múa "Huyền" cùng với các sứ khách, nhưng tầm mắt nguy hiểm lạnh lẽo của hắn lại đang phóng về phía nàng.
Tia lạnh này lập tức kéo La Chu đang bay bổng theo ngôi sao chổi nghệ thuật trở về hiện tại. Sau khi thanh tỉnh, nàng hận không thể cho mình hai phát tát. Cái lúc khỉ gió nào rồi mà còn có tâm tình thưởng thích nghệ thuật, tán thưởng điệu múa "Huyền", xúc động với lịch sử. Thứ nhất nàng không . . . . . .không. . . . . .phải một nhà nghệ thuật, thứ hai không phải một nhà lịch sử, thứ ba không phải nhà khảo cổ, miễn cưỡng cũng có thể coi là một người có chút ít tri thức lịch sử, có điều, so với những là người say mê yêu những di chỉ cổ, thì nàng chỉ là một người thích phiêu lưu thám hiểm mà thôi. Chọc giận cầm thú Vương là chuyện nhỏ, không cẩn thận mất đầu mới là chuyện lớn.
Nàng nhanh chóng khom người cúi đầu, hạ sự tồn tại của mình xuống thấp nhất, dùng tư thế hèn mọn nhất theo Ngân Nghê đi tới bên cạnh cầm thú Vương. Thân hình mảnh khảnh quá mức nhỏ bé so với hội trường náo nhiệt rộng lớn này, gần như không có ai chú ý tới sự di chuyển của nàng. Đi tới gần khu vực giường của cầm thú Vương, những ngao khuyển nằm dày kín xung quanh liền tự động nhường cho nàng một chỗ. Nàng học theo bộ dáng của hai thị nữ bên cạnh bàn, cúi đầu khiêm tốn quỳ xuống.
Bước vào chỗ tối, nàng đưa mắt cẩn thận tò mò nhìn xung quanh, thứ chiếm được ánh nhìn không phải con người, mà là sự hoa lệ mãnh liệt cùng sự uy nghiêm huyền bí. Hình ảnh di chỉ đổ nát trước đây sụp đổ trước đây đã sống lại, tạo nên một dấu ấn hoàn toàn mới.
Những cây cột trụ vuông màu đỏ cực kỳ đặc sắc, nền nhà được lát bởi những khối đá màu xanh, trên trần nhà phủ kín những hoa văn đầy màu sắc, vách tường bốn phía cũng ngập tràn những hình màu. Nội dung của những hình này chủ yếu đề cập đến Phật, Độ Mẫu, Kim Cương, người động, các loại động thực vật, chủ đề thì về biện kinh, lễ mừng, nhạc cổ, ca múa. Những đường cong sinh động lưu loát mà không kém phần tinh tế; bố cục biến hóa đầy ngẫu hứng, hợp tan đan xen; bố trí đầy màu sắc, đẹp không tả xiết, lấy màu đỏ là chủ đạo, thêm vào đó là những màu sắc đối lập như màu xanh dương, xanh lá cây. Mỗi bức hình đều thể hiện sự sáng tạo, trở thành vật trang trí lộng lẫy trong bầu không khí quỷ dị thần bí này.
Những bức bích họa sống tiên diễm này so với những bức tranh phai tàn ở di chỉ hiện đại càng thêm phản ánh rõ ràng nền tảng văn hóa độc đáo được dung hòa từ Ấn Độ, Kashmir, Nepal, Islam. Các họa sĩ vĩ đại không lưu lại tên tuổi này đã thể hiện được trình độ của mình đối với nghệ thuật tạo hình và tinh luyện, vận dụng những sức thái đối lập cùng sự hài hòa sáng tối, tốt đến mức mà người hiện đại cũng không thể tin được, rồi lại không thể không bị thuyết phục bởi những bằng chứng sống này.
Phòng nghị sự rộng mấy trăm thước, hai sườn được đặt rất nhiều bàn thấp, trên bàn được đặt đầy rượu cùng thức ăn, trước bàn rất nhiều người đang ngồi. Bọn họ người thì uống rượu, người thì thử món ăn, người lại thích thú thưởng thức ca múa. Dựa trên trang phục họ đang mặc, đa số đều là quan viên quý tộc, nhưng hình thức trang phục thì lại khác xa với người Cổ Cách. Nhìn xơ qua thì có Ba Tư, Ấn Độ, Ladakh, Nepal, còn có Ü-Tsang . . . . ., có thể không chút khoa trương mà nói hình ảnh trước mặt chính là một bức tranh miêu tả sự họp mặt của các quốc gia Nam Á sống động nhất.
Đầu thế kỷ 17, thầy tu Adam Bolswert người Bồ Đào Nha tới Vương quốc Cổ Cách đã từng ghi lại rằng: "Cổ Cách là trung tâm giao thương của các nước xung quanh, các đoàn vận chuyển nguyên liệu lụa, gốm sứ, trà, gạo, quả sung, nho, đường. . . . . . từ nhà Hán, Bruzha tới Sri Baja Bay (tên cổ của thủ đô Malaysia) đều phải thông qua nơi này. Đồng thời, các thợ thủ công Nam Á cũng không ngừng đi tới Cổ Cách, đưa văn minh của cải vào tay Cổ Cách. Mà lông dê, muối ăn, phèn chua. . . . . . những đặc sản của Cổ Cách cũng được vận chuyển tới Nam Á." Trong khoảnh khác, nàng như sinh ra ảo giác hai thế giới đã được dung hòa làm một.
Trong đại sảnh, mười hai người đàn ông mặc áo đỏ sẫm, bên ngoài phủ áo khoác dày sặc sỡ tách ra theo trình tự hình quạt, mỗi người đều ôm một cái trống tròn bằng da dê, gõ lên những tiếng trống nhịp nhàng, tay kia . Ở giữa là hai mươi mấy cô gái trẻ đang nhảy múa, thân mặc những chiếc áo khoác diễm lệ, đầu họ đội mũ khảm đầy trân châu cùng vàng bạc, trên người đeo vòng cổ san hô, trên cổ tay là những chiếc vòng vàng bạc khảm đầy ngọc quý. Những chiếc áo choàng bên ngoài đã thể hiện đầy đủ sắc màu nơi nóc nhà cao nguyên này, màu hồng sậm cùng da cam được phối hợp với nhao cùng những trang sức quý giá tạo nên một hương vị đặc biệt mạnh mẽ. Mà mỗi màu sắc trang phục trên người vũ nữ đều giống với hoa văn áo choàng của họ, hình thành một chỉnh thể lạ mắt nhưng lại hài hòa tới mức đáng ngạc nhiên.
Trong tiếng nhạc huyền diệu, đám vũ nữ đưa tay múa rất nhịp nhàng, khi thì gấp lại đưa về phía trước, khi thì tiến tiến lui lui, tựa như những con đường uốn lượn bên trong Vương cung, chẳng những đem lại cảm giác bền vững kiên cố, lại còn mang đầy tinh thần đoàn kết, hơn nữa bên trong còn ẩn giấu sự cao quý nhẹ nhàng nơi Vương cung, đoan trang thanh lịch, xinh đẹp duyên dáng lại đầy sôi nổi. Nó cũng giống như bức tranh bên ngoài làm cho người ta ngạc nhiên không thôi.
Đây chính là điệu múa "Huyền" được sáng tác vào thời đại Cổ Cách, điệu múa này không cần nhạc cụ, chỉ cần dùng tiếng trống cùng âm thanh ma sát cạnh trống, hơn nữa những trang sức phụ tùng trên người vũ nữ va chạm lẫn nhau cũng tạo ra những âm thanh thật êm tai, vô cùng có tiết tấu.
Tương truyền, điệu múa "Huyền" là do một nghệ sĩ múa sau một thời gian liên tục nghiên cứu ngẫu nhiên tìm ra, nó dựa trên kết cấu của tòa thành Cổ Cách, có thể nói đó là tác phẩm xuất sắc để đời của người nghệ sĩ này. Trước tiên nó được tiến hành diễn thử trong cung và được các đại thần nhất trí thừa nhận, Cổ Cách Vương liền chọn nó trở thành điệu múa cung đình, để các vương công quý tộc thưởng thức. Mà trong các hoạt động chúc mừng, Cổ Cách Vương cũng sẽ mời bằng hữu, phú thương ở các quốc gia khác đến thưởng thức, và đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Ở hiện đại, điệu múa "Huyền" tuy rằng không còn giống như nguyên bản mấy trăm năm trước, những vẫn rực rỡ đến lóa mắt không thua kém gì điệu múa gốc, có thể nói là phát triển trường tồn, độc đáo đầy mị lực. Ở trong các trận đấu, chỉ tiết mục này của người A Lý cũng đã đủ áp đảo các tiết mục khác, giành được giải thưởng lớn. Mà nàng, cũng đã có vinh hạnh được xem qua.
Nhưng mà hiện giờ, nếu so sánh giữa hai bên, điệu múa "Huyền" cổ đại bất luận là trang phục hay động tác, tiếng trống hay vũ đạo cũng đều tăng thêm một phần thu hút đầy thần bí rung động lòng người.
Thẳng cho tới khi bị vật gì đó dùng sức lôi kéo, La Chu mới giận dỗi cúi đầu xuống nhìn thì gặp ngay Ngân Nghê đang đứng sát ngay cửa gác.
Ngân Nghê nhẹ đưa ra chiếc lưỡi hồng, mắt tam giác ngược màu lam có vài phần thúc giục cùng lo lắng, nhìn nàng, rồi lại quay đầu nhìn về phía sau.
Nàng nhìn thuận theo tầm mắt của Ngân Nghê thì thấy cầm thú Vương.
Cầm thú Vương đang ngồi ngay ngắn ở chính vị trên đại sảnh lớn, trên người hắn vẫn là những phục sức xa hoa y như cũ. Hắn ngồi dựa lưng trên một chiếc giường hẹp thật lớn, trên giường được khảm đầy những viên ngọc quý báu, tạo thành một bức tranh Cát Tường. Trên giường được trải một tấm da hổ lộng lẫy, còn được đặt thêm mấy cái đệm dầy êm ái. Trước giường có một chiếc bàn thật dài hơn những chiếc bàn khác, bên cạnh còn có hai thị nữ xinh đẹp đang quỳ, trước bàn là hai con báo tuyết tao nhã đang nằm, gặm nhấm những miếng thịt xương ngon lành. Sau chiếc giường cũng là một loạt thị nữ xinh đẹp, giống như là một tấm bình phong bằng cơ thể con người, tuyệt đẹp lại đầy màu sắc. Xung quanh chiếc giường là hơn mười con chó ngao khỏe mạnh, màu sắc khác nhau, lộ ra vẻ hung tợn trắng trợn, nhưng lại càng giúp hắn nổi bật hơn, phú quý không tả nổi.
Vách tường đằng sau giường của Vương là một bức tranh sinh tử luân hồi thật lớn, màu sắc tươi sáng, hình ảnh trong rất sống động, nền bức luân hồi là một mảnh xanh lam, phảng phất giống như sự thâm thúy của vũ trụ, tay Không Hành Mẫu cầm hoa Mạn Liên tứ giác xoay tròn, đoan trang quyến rũ lại có chút lạnh nhạt từ bi, nó cùng với hình ảnh Diêm Vương miệng ngậm tay cầm vòng luân hồi trong tay hình thành hai lực lượng đối lập.
Chính sự uy nghiêm thần bí đến dọa người ẩn chứa trong bức bích họa cộng với vị cầm thú Vương đang ngồi ngay ngắn trên giường kia đã tạo thành một sứ sức mạnh làm cho kẻ khác vừa thấy liền kính sợ không thôi, bất giác muốn quỳ xuống thần phục.
Cầm thú Vương cầm lên chiếc cốc bạc, hơi hơi mỉm cười, giống như đang thưởng thức điệu múa "Huyền" cùng với các sứ khách, nhưng tầm mắt nguy hiểm lạnh lẽo của hắn lại đang phóng về phía nàng.
Tia lạnh này lập tức kéo La Chu đang bay bổng theo ngôi sao chổi nghệ thuật trở về hiện tại. Sau khi thanh tỉnh, nàng hận không thể cho mình hai phát tát. Cái lúc khỉ gió nào rồi mà còn có tâm tình thưởng thích nghệ thuật, tán thưởng điệu múa "Huyền", xúc động với lịch sử. Thứ nhất nàng không . . . . . .không. . . . . .phải một nhà nghệ thuật, thứ hai không phải một nhà lịch sử, thứ ba không phải nhà khảo cổ, miễn cưỡng cũng có thể coi là một người có chút ít tri thức lịch sử, có điều, so với những là người say mê yêu những di chỉ cổ, thì nàng chỉ là một người thích phiêu lưu thám hiểm mà thôi. Chọc giận cầm thú Vương là chuyện nhỏ, không cẩn thận mất đầu mới là chuyện lớn.
Nàng nhanh chóng khom người cúi đầu, hạ sự tồn tại của mình xuống thấp nhất, dùng tư thế hèn mọn nhất theo Ngân Nghê đi tới bên cạnh cầm thú Vương. Thân hình mảnh khảnh quá mức nhỏ bé so với hội trường náo nhiệt rộng lớn này, gần như không có ai chú ý tới sự di chuyển của nàng. Đi tới gần khu vực giường của cầm thú Vương, những ngao khuyển nằm dày kín xung quanh liền tự động nhường cho nàng một chỗ. Nàng học theo bộ dáng của hai thị nữ bên cạnh bàn, cúi đầu khiêm tốn quỳ xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook