Nô Thê Muốn Xoay Người
-
Chương 68: La Chu tỉnh lại
La Chu hôn mê suốt ba ngày, cuối cùng cũng mở mắt, trước tầm mắt là mảnh mờ ảo sang sáng, đầu óc hỗn độn, giống như mọi thứ bên trong đều bị đảo lộn hết cả.
"La Chu a tỷ, ngươi tỉnh!" Bên tai vang lên tiếng hét kích động đầy vui mừng của Cách Tang Trác Mã, tiếp theo đó là tiếng sủa như sấm rền của Ngân Nghê, trong tiếng sủa của nó tràn ngập sự hân hoan.
Khuôn mặt mỹ lệ ngăm đen dần dần hiện lên rõ ràng trước mắt, đôi mắt hẹp dài sáng ngời phủ kín tơ máu, con ngươi đen trong suốt ẩn chứa sự sung sướng vô hạn, khóe mắt còn vương chút nước mắt.
"Cách. . . . . . Cách Tang Trác Mã. . . . . ." Nàng nháy mắt mấy cái, rồi lộ ra một nụ cười yếu ướt chứa đựng sự xin lỗi, "Thật có lỗi, ta cả người đau nhức vô lực, không có cách nào cùng ngươi làm việc."
Cách Tang Trác Mã ngẩn người, òa khóc, "La Chu a tỷ, ngươi bị bệnh, hôn mê đã ba ngày nay rồi." Nàng vừa khóc vừa tự trách, "Đều là do ta vô dụng, ngất đi trong thư phòng! Bằng không ngươi sẽ không phải một mình ngủ trong tẩm cung của Vương, cũng sẽ không bị lạnh mà sinh bệnh, hu hu, đều do ta vô dụng!" Nàng lấy tay lau đi nước mắt, nức nở nói, "Cũng may thần phật phù hộ, ngươi cuối cùng đã tỉnh lại, hu hu, thật là may mắn."
Thì ra là bị lạnh mà sốt a? La Chu nhớ lại ký ức nóng như bị thiêu trong lò, bừng tỉnh lại được cũng thật sự là quá may mắn. Xem ra ông trời còn chưa tàn nhẫn đến mức bỏ rơi nàng, ngay lúc mùa đông trên cao nguyên cao bốn nghìn thước này, nàng cư nhiên có thể sống sót sau ba ngày hôn mê do sốt cao! Đối với phụ nữ yếu đuối không quen sống trên cao nguyên, đây tuyệt đối có thể nói là kỳ tích.
"Cô gái ngốc, đừng khóc, đây không phải lỗi do ngươi. Ta sinh bệnh tất cả đều do cái tên cầm thú Vương kia." Nàng kéo tay Cách Tang Trác Mã an ủi, cười trêu ghẹo, "Ta còn sự ngươi sẽ tìm ta tính sổ đó chứ?"
"Ta tìm ngươi tính sổ?" Cách Tang Trác Mã ngừng khóc, hoang mang nhìn về phía nàng.
La Chu nâng tay sờ trán nàng, giải thích: "Đúng vậy, ta ép ngươi đập đầu quá mạnh, kết quả làm ngươi xỉu mất. Trác Mã, ngươi sẽ không đánh lại ta chứ?" Nói xong, nàng còn làm ra một bộ dáng giống như đang vô cùng sợ hãi.
"Sẽ không, vĩnh viễn không." Cách Tang Trác Mã dùng sức lắc đầu, bị nàng làm cho vừa khóc vừa cười, "Nếu không phải La Chu a tỷ che miệng không cho ta hét lên, nói không chừng ta đã sớm bị ──"
"Tốt lắm tốt lắm, La Chu a tỷ nằm nhiều, toàn thân đều mệt mỏi, ngươi có thể giúp đỡ ta ngồi dậy được không?" La Chu cười khanh khách đánh gãy lời của nàng.
"Ân, La Chu a tỷ từ từ nha." Cách Tang Trác Mã luống cuống tay chân lau nước mắt, rồi nhanh chân nhanh tay đỡ vai La Chu giúp nàng ngồi dậy.
Ngân Nghê bị vắng vẻ, giận sủa một tiếng, nhanh chóng nhảy đến nằm sát sau lưng La Chu, trở thành một cái đệm dày ấm áp cho nàng dựa vào.
Có sự hỗ trợ mạnh mẽ của Ngân Nghê, Cách Tang Trác Mã thoải mái hơn rất nhiều, rất nhanh liền đỡ La Chu ngồi dựa lên người Ngân Nghê. Sau khi đem chiếc chăn cũ nát phủ kín đến tận vai La Chu, đảm bảo không có chút không khí lạnh nào tới được người nàng mới dừng tay.
Khuỷu tay La Chu hạ xuống vừa vặn đặt ngay trên chiếc đầu lớn của Ngân Nghê, nàng thuận tay xoa xoa đầu nó, thừa dịp nó ngẩng đầu lên, chọc một cái lên cái mũi ướt của nó, nhìn cặp mắt tam giác ngược màu xanh lộ đang lộ ra chút vui vẻ mà cười nói với nó: "Ngân Nghê, hại ngươi lo lắng nhiều rồi." Ngân Nghê là dã thú khủng bố trở mặt vô tình, nhưng cho dù thế nào nàng cũng không thể nào quên được khi ở trong tẩm cung của Cổ Cách Vương, con dã thú ăn thịt người này đã an ủi, mang lại ấm áp, che chở nàng qua cơn giá lạnh như thế nào.
Ngân Nghê nhếch miệng, vươn đầu lưỡi thô ráp liếm bàn tay trên đầu nó. Rồi nó quay đầu gầm lên một tiếng với bảy tám con ngao khuyển trong phòng.
Một con tuyết ngao lập tức nhảy lên trên đẹm, nhanh nhẹn dừng lại ở bên trái La Chu, nằm dựa sát vào bên cạnh nàng, giống như một cái túi sưởi ổn định nhiệt độ của nàng.
"Cám ơn." Vẻ mặt La Chu đầy chìu mến, tay đưa qua vuốt ve con tuyết ngao giống như nó chỉ là một chú mèo nhỏ.
Vì hành động này mà chiếc chăn phủ trên người nàng tuột xuống, làm cho Cách Tang Trác Mã phát hoảng, lập tức chạy lại bó nàng lại chặt như cũ.
"La Chu a tỷ, đừng cử động quá mạnh, cản thận lại bị cảm lạnh." Nàng oán hận nói.
"Được, ta không cử động nữa." La Chu cười mìm nhìn Cách Tang Trác Mã dùng chăn vây khắp người nàng, chỉ cảm thấy sự đau đớn trong thân thể giảm đi rất nhiều trong hơi ấm này.
Ách, đúng rồi, Cách Tang Trác Mã đem chăn phủ lên vai nàng, vậy cái nàng ta đang đắp là cái gì nha? Nói cho cùng A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa chỉ chi viện được cho cáng nàng mỗi một chiếc chăn cũ.
Nàng sờ lên chiếc chăn, đột nhiên thấy có vấn đề. Nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, trên đùi nàng chính là một tấm vải nhung thô, nhìn. . . . . . Nhìn nó hình như có chút quen mắt? Nàng ngạc nhiên nghi ngờ đưa mắt về phía Cách Tang Trác Mã hỏi: "Này???? Tấm vải nhung này là do Liệt Thích Già Thát Tu mang tới?" Chăn này rõ ràng chính là vật mà người đàn ông mãnh thú Liệt Thích Già Thát Tu kia cầm trong tay dưỡng thương hơn một tháng trước mà. Khó có được lúc nàng nhiễm lạnh sinh bệnh, tên mãnh thú kia lại mang chăn cho nàng dưỡng bệnh? Hắn có lòng tốt thật sao?!
Cách Tang Trác Mã gật đầu, nói: "Liệt đội trưởng đại nhân đã đem tới vào buổi tối hau ngày trước. Tổng cộng có hai chiếc chăn bông, một cái được kê bên dưới La Chu a tỷ làm đệm giường."
". . . . . .Thì ra mãnh thú kia. . . . . .Cũng có điểm tốt. . . . . .Là một người đàn ông tốt." La Chu rối rắm lẩm bẩm, lại cũng không dám tin vào lỗ tai mình, "Sao lại có thể như vậy? Không thể a. . . . . ." Đôi mày thanh tú không tự giác nhăn lại tạo thành một chữ "Xuyên" trên trán. Hình ảnh Liệt Thích Già Thát Tu trước đây hiện lên trong đầu, nghĩ muốn nát óc cũng không thể nào hình dung nổi người đàn ông như mãnh thú toàn thân ngập tràn sát khí khát máu lại sẽ trở thành một chủ nô lương thiện mang chăn cho nô lệ bị bệnh.
Cách Tang Trác Mã nghe được tiếng than thở của La Chu, mi tâm cũng dựng lên, vô cùng rối rắm mà nhăn mặt lại. Rốt cuộc, có nên nói cho La Chu a tỷ là, trong khi nàng hôn mê, cái kẻ mãnh thú mang tên Liệt Thích Già Thát Tu kia đã khinh bạc thân thể nàng, còn từng cầu xin Vương muốn nàng, muốn mang nàng về nhà chậm rãi tra tấn, may mắn mà bị Vương cùng Ngân Nghê cự tuyệt.
Suy đi nghĩ lại, nàng cuối cùng chọn lựa giấu giếm. La Chu a tỷ bệnh chưa lành hẳn, thân thể vô cùng suy yếu, lại vướng thêm chuyện nam nữ này, chỉ e sẽ bị dọa sợ, bệnh không dưỡng được thì nguy.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Tính theo thời gian, thì hẳn là cung nô mang thuốc tới. Nàng vội vàng dùng ống tay áo đem nước mắt còn sót lại trên mặt lau sạch, dặn dò La Chu: "La Chu a tỷ, ngươi trước cứ ngồi nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài một chút." Đỡ chân La Chu qua một bên xong, nàng mới đứng dậy xoay người đi tới phía cửa. Sau khi nhận thuốc cùng thức ăn từ tay cung nô nàng mới quay về, La Chu vẫn còn đang chìm trong cơn thất thần.
Nàng đem thuốc đỏ vào trong chiếc bát đặc biệt, rồi nhẹ nhàng nếm thử, sau khi thấy thuốc đã bớt nóng, mới cẩn thận đem tới trước mặt La Chu nói: "La Chu a tỷ, đừng suy nghĩ nhiều. Nào, ngươi mau uống thuốc nha."
La Chu di chuyển mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn vào chất lỏng màu nâu đang bốc khói, biểu tình cứng đờ trên khuôn mặt khẽ thay đổi: "Đây là. . . . . . Ta phải uống thuốc sao?" Nàng chần chờ hỏi.
"Ân, La Chu a tỷ có thể hạ sốt tỉnh lại, hoàn toàn là nhờ vào thuốc này đó." Cách Tang Trác Mã không nhận ra chút khác lạ, mạnh mẽ gật đầu thừa nhận.
"Ta. . . . . . Là dựa vào uống thuốc mà hạ sốt?" Không phải dựa vào hệ miễn dịch mạnh mẽ của thân thể sao? La Chu nhìn trừng trừng nước thuốc, biểu tình khuôn mặt ngày càng vặn vẹo.
"Đương nhiên rồi." Cách Tang Trác Mã vẫn xem nhẹ sự khác thường của La Chu, thích thú mà nói, "Thầy thuốc kê đơn này chính là người đã xem bệnh và chữa thương cho La Chu a tỷ trước đây đó."
"Chúng ta. . . . . . Không phải là nô lệ sao?"
"A? Phải a" Cách Tang Trác Mã bị hỏi có chút không hiểu.
"Nô lệ. . . . . ." Mày La Chu nhăn lại thặt chặt. Trùng hợp lúc đó có một cơn gió lạnh thổi tới, mùi thuốc đông y được đưa tới bên mũi nàng, một cỗ khó chịu liền nổi lên. . . . . .Thực đắng nha. Thân thể không hiểu sao thối lui về phía sau, cách xa chén thuốc thêm một chút, mới tiếp tục nói, "Hẳn là không có tư cách được thầy thuốc khám chữa bệnh." Vết thương ở tay được khám chữa là do cầm thú Vương đặc biệt vì Ngân Nghê mà hạ ân điển ban thưởng, không có khả năng lịch sử lại được tái diễn đi?
"Hì hì, cái này phải cảm tạ Ngân Nghê phía sau ngươi. Nếu không phải nó cầu xin Vương thì căn bản sẽ không có khả năng Vương truyền thầy thuốc chữa bệnh cho ngươi, càng không chủ động tự mình đút thuốc cho ngươi." ĐÔi mắt dài của Cách Tang Trác Mã sáng rõ như lửa cháy, đầy ý cười cảm kích, "A Tổ nói thật đúng nha, ngao khuyển quả nhiên là thần thú bảo vệ."
"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Vương tự mình đem thuốc đút cho ta? !"
La Chu hét thất thanh câu mấu chốt, độ lớn tuyệt không giống như người bệnh vừa mới tỉnh lại sau hôn mê.
"La Chu a tỷ, ngươi tỉnh!" Bên tai vang lên tiếng hét kích động đầy vui mừng của Cách Tang Trác Mã, tiếp theo đó là tiếng sủa như sấm rền của Ngân Nghê, trong tiếng sủa của nó tràn ngập sự hân hoan.
Khuôn mặt mỹ lệ ngăm đen dần dần hiện lên rõ ràng trước mắt, đôi mắt hẹp dài sáng ngời phủ kín tơ máu, con ngươi đen trong suốt ẩn chứa sự sung sướng vô hạn, khóe mắt còn vương chút nước mắt.
"Cách. . . . . . Cách Tang Trác Mã. . . . . ." Nàng nháy mắt mấy cái, rồi lộ ra một nụ cười yếu ướt chứa đựng sự xin lỗi, "Thật có lỗi, ta cả người đau nhức vô lực, không có cách nào cùng ngươi làm việc."
Cách Tang Trác Mã ngẩn người, òa khóc, "La Chu a tỷ, ngươi bị bệnh, hôn mê đã ba ngày nay rồi." Nàng vừa khóc vừa tự trách, "Đều là do ta vô dụng, ngất đi trong thư phòng! Bằng không ngươi sẽ không phải một mình ngủ trong tẩm cung của Vương, cũng sẽ không bị lạnh mà sinh bệnh, hu hu, đều do ta vô dụng!" Nàng lấy tay lau đi nước mắt, nức nở nói, "Cũng may thần phật phù hộ, ngươi cuối cùng đã tỉnh lại, hu hu, thật là may mắn."
Thì ra là bị lạnh mà sốt a? La Chu nhớ lại ký ức nóng như bị thiêu trong lò, bừng tỉnh lại được cũng thật sự là quá may mắn. Xem ra ông trời còn chưa tàn nhẫn đến mức bỏ rơi nàng, ngay lúc mùa đông trên cao nguyên cao bốn nghìn thước này, nàng cư nhiên có thể sống sót sau ba ngày hôn mê do sốt cao! Đối với phụ nữ yếu đuối không quen sống trên cao nguyên, đây tuyệt đối có thể nói là kỳ tích.
"Cô gái ngốc, đừng khóc, đây không phải lỗi do ngươi. Ta sinh bệnh tất cả đều do cái tên cầm thú Vương kia." Nàng kéo tay Cách Tang Trác Mã an ủi, cười trêu ghẹo, "Ta còn sự ngươi sẽ tìm ta tính sổ đó chứ?"
"Ta tìm ngươi tính sổ?" Cách Tang Trác Mã ngừng khóc, hoang mang nhìn về phía nàng.
La Chu nâng tay sờ trán nàng, giải thích: "Đúng vậy, ta ép ngươi đập đầu quá mạnh, kết quả làm ngươi xỉu mất. Trác Mã, ngươi sẽ không đánh lại ta chứ?" Nói xong, nàng còn làm ra một bộ dáng giống như đang vô cùng sợ hãi.
"Sẽ không, vĩnh viễn không." Cách Tang Trác Mã dùng sức lắc đầu, bị nàng làm cho vừa khóc vừa cười, "Nếu không phải La Chu a tỷ che miệng không cho ta hét lên, nói không chừng ta đã sớm bị ──"
"Tốt lắm tốt lắm, La Chu a tỷ nằm nhiều, toàn thân đều mệt mỏi, ngươi có thể giúp đỡ ta ngồi dậy được không?" La Chu cười khanh khách đánh gãy lời của nàng.
"Ân, La Chu a tỷ từ từ nha." Cách Tang Trác Mã luống cuống tay chân lau nước mắt, rồi nhanh chân nhanh tay đỡ vai La Chu giúp nàng ngồi dậy.
Ngân Nghê bị vắng vẻ, giận sủa một tiếng, nhanh chóng nhảy đến nằm sát sau lưng La Chu, trở thành một cái đệm dày ấm áp cho nàng dựa vào.
Có sự hỗ trợ mạnh mẽ của Ngân Nghê, Cách Tang Trác Mã thoải mái hơn rất nhiều, rất nhanh liền đỡ La Chu ngồi dựa lên người Ngân Nghê. Sau khi đem chiếc chăn cũ nát phủ kín đến tận vai La Chu, đảm bảo không có chút không khí lạnh nào tới được người nàng mới dừng tay.
Khuỷu tay La Chu hạ xuống vừa vặn đặt ngay trên chiếc đầu lớn của Ngân Nghê, nàng thuận tay xoa xoa đầu nó, thừa dịp nó ngẩng đầu lên, chọc một cái lên cái mũi ướt của nó, nhìn cặp mắt tam giác ngược màu xanh lộ đang lộ ra chút vui vẻ mà cười nói với nó: "Ngân Nghê, hại ngươi lo lắng nhiều rồi." Ngân Nghê là dã thú khủng bố trở mặt vô tình, nhưng cho dù thế nào nàng cũng không thể nào quên được khi ở trong tẩm cung của Cổ Cách Vương, con dã thú ăn thịt người này đã an ủi, mang lại ấm áp, che chở nàng qua cơn giá lạnh như thế nào.
Ngân Nghê nhếch miệng, vươn đầu lưỡi thô ráp liếm bàn tay trên đầu nó. Rồi nó quay đầu gầm lên một tiếng với bảy tám con ngao khuyển trong phòng.
Một con tuyết ngao lập tức nhảy lên trên đẹm, nhanh nhẹn dừng lại ở bên trái La Chu, nằm dựa sát vào bên cạnh nàng, giống như một cái túi sưởi ổn định nhiệt độ của nàng.
"Cám ơn." Vẻ mặt La Chu đầy chìu mến, tay đưa qua vuốt ve con tuyết ngao giống như nó chỉ là một chú mèo nhỏ.
Vì hành động này mà chiếc chăn phủ trên người nàng tuột xuống, làm cho Cách Tang Trác Mã phát hoảng, lập tức chạy lại bó nàng lại chặt như cũ.
"La Chu a tỷ, đừng cử động quá mạnh, cản thận lại bị cảm lạnh." Nàng oán hận nói.
"Được, ta không cử động nữa." La Chu cười mìm nhìn Cách Tang Trác Mã dùng chăn vây khắp người nàng, chỉ cảm thấy sự đau đớn trong thân thể giảm đi rất nhiều trong hơi ấm này.
Ách, đúng rồi, Cách Tang Trác Mã đem chăn phủ lên vai nàng, vậy cái nàng ta đang đắp là cái gì nha? Nói cho cùng A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa chỉ chi viện được cho cáng nàng mỗi một chiếc chăn cũ.
Nàng sờ lên chiếc chăn, đột nhiên thấy có vấn đề. Nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, trên đùi nàng chính là một tấm vải nhung thô, nhìn. . . . . . Nhìn nó hình như có chút quen mắt? Nàng ngạc nhiên nghi ngờ đưa mắt về phía Cách Tang Trác Mã hỏi: "Này???? Tấm vải nhung này là do Liệt Thích Già Thát Tu mang tới?" Chăn này rõ ràng chính là vật mà người đàn ông mãnh thú Liệt Thích Già Thát Tu kia cầm trong tay dưỡng thương hơn một tháng trước mà. Khó có được lúc nàng nhiễm lạnh sinh bệnh, tên mãnh thú kia lại mang chăn cho nàng dưỡng bệnh? Hắn có lòng tốt thật sao?!
Cách Tang Trác Mã gật đầu, nói: "Liệt đội trưởng đại nhân đã đem tới vào buổi tối hau ngày trước. Tổng cộng có hai chiếc chăn bông, một cái được kê bên dưới La Chu a tỷ làm đệm giường."
". . . . . .Thì ra mãnh thú kia. . . . . .Cũng có điểm tốt. . . . . .Là một người đàn ông tốt." La Chu rối rắm lẩm bẩm, lại cũng không dám tin vào lỗ tai mình, "Sao lại có thể như vậy? Không thể a. . . . . ." Đôi mày thanh tú không tự giác nhăn lại tạo thành một chữ "Xuyên" trên trán. Hình ảnh Liệt Thích Già Thát Tu trước đây hiện lên trong đầu, nghĩ muốn nát óc cũng không thể nào hình dung nổi người đàn ông như mãnh thú toàn thân ngập tràn sát khí khát máu lại sẽ trở thành một chủ nô lương thiện mang chăn cho nô lệ bị bệnh.
Cách Tang Trác Mã nghe được tiếng than thở của La Chu, mi tâm cũng dựng lên, vô cùng rối rắm mà nhăn mặt lại. Rốt cuộc, có nên nói cho La Chu a tỷ là, trong khi nàng hôn mê, cái kẻ mãnh thú mang tên Liệt Thích Già Thát Tu kia đã khinh bạc thân thể nàng, còn từng cầu xin Vương muốn nàng, muốn mang nàng về nhà chậm rãi tra tấn, may mắn mà bị Vương cùng Ngân Nghê cự tuyệt.
Suy đi nghĩ lại, nàng cuối cùng chọn lựa giấu giếm. La Chu a tỷ bệnh chưa lành hẳn, thân thể vô cùng suy yếu, lại vướng thêm chuyện nam nữ này, chỉ e sẽ bị dọa sợ, bệnh không dưỡng được thì nguy.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Tính theo thời gian, thì hẳn là cung nô mang thuốc tới. Nàng vội vàng dùng ống tay áo đem nước mắt còn sót lại trên mặt lau sạch, dặn dò La Chu: "La Chu a tỷ, ngươi trước cứ ngồi nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài một chút." Đỡ chân La Chu qua một bên xong, nàng mới đứng dậy xoay người đi tới phía cửa. Sau khi nhận thuốc cùng thức ăn từ tay cung nô nàng mới quay về, La Chu vẫn còn đang chìm trong cơn thất thần.
Nàng đem thuốc đỏ vào trong chiếc bát đặc biệt, rồi nhẹ nhàng nếm thử, sau khi thấy thuốc đã bớt nóng, mới cẩn thận đem tới trước mặt La Chu nói: "La Chu a tỷ, đừng suy nghĩ nhiều. Nào, ngươi mau uống thuốc nha."
La Chu di chuyển mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn vào chất lỏng màu nâu đang bốc khói, biểu tình cứng đờ trên khuôn mặt khẽ thay đổi: "Đây là. . . . . . Ta phải uống thuốc sao?" Nàng chần chờ hỏi.
"Ân, La Chu a tỷ có thể hạ sốt tỉnh lại, hoàn toàn là nhờ vào thuốc này đó." Cách Tang Trác Mã không nhận ra chút khác lạ, mạnh mẽ gật đầu thừa nhận.
"Ta. . . . . . Là dựa vào uống thuốc mà hạ sốt?" Không phải dựa vào hệ miễn dịch mạnh mẽ của thân thể sao? La Chu nhìn trừng trừng nước thuốc, biểu tình khuôn mặt ngày càng vặn vẹo.
"Đương nhiên rồi." Cách Tang Trác Mã vẫn xem nhẹ sự khác thường của La Chu, thích thú mà nói, "Thầy thuốc kê đơn này chính là người đã xem bệnh và chữa thương cho La Chu a tỷ trước đây đó."
"Chúng ta. . . . . . Không phải là nô lệ sao?"
"A? Phải a" Cách Tang Trác Mã bị hỏi có chút không hiểu.
"Nô lệ. . . . . ." Mày La Chu nhăn lại thặt chặt. Trùng hợp lúc đó có một cơn gió lạnh thổi tới, mùi thuốc đông y được đưa tới bên mũi nàng, một cỗ khó chịu liền nổi lên. . . . . .Thực đắng nha. Thân thể không hiểu sao thối lui về phía sau, cách xa chén thuốc thêm một chút, mới tiếp tục nói, "Hẳn là không có tư cách được thầy thuốc khám chữa bệnh." Vết thương ở tay được khám chữa là do cầm thú Vương đặc biệt vì Ngân Nghê mà hạ ân điển ban thưởng, không có khả năng lịch sử lại được tái diễn đi?
"Hì hì, cái này phải cảm tạ Ngân Nghê phía sau ngươi. Nếu không phải nó cầu xin Vương thì căn bản sẽ không có khả năng Vương truyền thầy thuốc chữa bệnh cho ngươi, càng không chủ động tự mình đút thuốc cho ngươi." ĐÔi mắt dài của Cách Tang Trác Mã sáng rõ như lửa cháy, đầy ý cười cảm kích, "A Tổ nói thật đúng nha, ngao khuyển quả nhiên là thần thú bảo vệ."
"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Vương tự mình đem thuốc đút cho ta? !"
La Chu hét thất thanh câu mấu chốt, độ lớn tuyệt không giống như người bệnh vừa mới tỉnh lại sau hôn mê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook