Nô Thê Muốn Xoay Người
-
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống nô lệ (2)
Cổ tay bị dây thừng thô tô buộc chặt để lại một dấu đỏ vòng quanh cổ tay, La Chu cố gắng cử động, theo một đám nữ nhân chậm rãi đi tới bên bờ sông. Đứng thẳng đi rất tiêu hao thể lực, dùng tứ chi bò sát như vậy mới có thể giữ được thể lực.
Đi tới bờ sông, khi đôi môi khô nứt chạm tới được nước sông lạnh lẽo, đại não có chút mơ màng trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Cho dù cổ họng đã ở gần nước thế này, nàng cũng không thể không cố kỵ mà uống ừng ực, nàng sợ nước lạnh sẽ làm cho dạ dày trống rỗng co rút lại. Ấn ký nơi đầu vai còn chưa hết đau nhức, nàng cũng không muốn có thêm một cơn đau dạ dày nữa. Nhờ trời phù hộ, kì kinh nguyệt cũng vừa qua, bằng không ở trong hoàn cảnh gian nan khốn khổ này sẽ thành tai họa gì nữa không biết.
Ngậm nước lạnh trông miệng một lát, mới từ từ nuốt vào. Chờ đến lúc uống xong nước, cả khoang miệng đều lạnh đến chết lặng. Nghiêng đầu xem xét doanh trại cách đó không xa, lửa trại đã được đốt lên, trâu dê đã giết được mấy con, không bao lâu, sẽ có xương cốt, mà dạ dày trống rỗng của nàng đã réo gào mau chống đỡ không nổi.
Nằm ghé bên bờ sông, nàng lén lút hái một chút rau dại còn mang một chút màu xanh, mà nhét từng chút vào trong miệng. Rau dại mùa thu đã sớm mất đi sự tươi mới nhiều nước của mùa xuân hạ, hương vị trong miệng vừa đắng lại vừa chát, so với nhai cỏ khô còn khổ hơn, nàng nuốt từng ngụm tựa như nuốt vào một chuỗi huyết lệ chua cay, lại giống như lưỡi dao từng đợt cứa vào cổ họng. Nàng cũng thuộc họ nhà khỉ, không phải đồ ăn nền là các loại hoa quỷ linh tinh như đào hay sao? Cớ sao lại miễn cưỡng cướp đoạt độc quyền ăn cỏ của trâu, dê, ngựa cơ chứ?
Một bên cố gắn nhai nuốt, một bên suy nghĩ miên màn mà tìm niềm vui trong nỗi khổ. Dần dần, dạ dày được rau dại cùng nước lấp đầy trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Phải cảm ơn cha mẹ đối xử lạnh nhạt qua quýt với nàng trong suốt một thời gian thật dài, đem nàng bồi dưỡng thành một người tâm địa ích kỷ bạc bẽo đến thế này, làm cho nàng có thể nắm được thì cũng có thể buông được (dám đưa ra quyết định, hành động dứt khoát), có thể kiềm chế cảm xúc bản thân, không dễ bị tình cảm ràng buộc, không trở thành người lượng thiện có thể vô tư mà hi sinh vì người khác.
Cảm tạ ba năm sống lữ hành cùng nửa năm sống trên cao nguyên, làm cho nàng có được ý chí cứng cỏi, thể lực khỏe mạnh cùng năng lực sinh tồn nơi hoang dã.
Khi bị thẫm đẫm trong mồ hôi lạnh, khi sợ hãi, đau đớn cùng đói rét hành hạ, nàng không những không chết, ngay cả cảm mạo cũng chưa mắc. Sự dũng mãnh này có thể chứng minh được một khi con người có ham muốn sống mãnh liệt, sẽ kích thích ra một loại tiềm lực kỳ diệu.
Xuyên qua nước sông mát lạnh, mơ hồ có thể thấy được cá nhỏ đang bơi ở sâu đưới đáy. Cá này lưng đen bụng trắng, trên người ít vảy hoặc không có vảy, hình dạng có chút giống với cá Pollock sống ở sông Yalu. Thôn Nạp Mộc A là nửa làm nông nửa chăn nuôi, mọi người có tập tục đem tiểu hài tử chết non ném vào trong nước thủy táng, hơn nữa cho rằng cá là họ hàng của Long Thần, gần như không ăn cá.
Bọn họ mặc dù không ăn nhưng cũng sẽ không ngăn cản người khác ăn, có khi nàng dùng kim khâu đốt nóng bẻ cong làm móc câu, xuyên vào một cái gậy lớn, trước bắt một con cá nhỏ, dùng dao nhỏ cắt một miếng thịt nhỏ làm mồi để câu cá. Đừng thấy công cụ đơn sơ, mỗi lần đều có thể dễ dàng câu được cá. Lúc thời tiết nóng bức, không cần cần câu, trực tiếp dùng tay bắt cá cũng đặc biệt hiệu quả. Bất quá vì không muốn người trong thôn xem nàng giống như người ngoài hành tinh, nàng dùng hết khả năng mà hạ thấp khả năng bắt cá, cho dù bắt cá cũng là giấu diếm mang về trong phòng, lặng lẽ luộc ăn. (Cái này có gọi là ăn mảnh không ta)
Loại cá trên cao nguyên này đun nấu tuy rằng hơi mất thời gian một chút, nhưng thịt vô cùng tươi mới, canh cá nấu ra hương vị cũng hết sức ngon miệng. Lúc việc sinh tồn trở nên vô cùng khó khăn, nàng cũng không sợ động chạm đến kính ngưỡng thần linh, cũng không sợ người ta nói cá này ăn thi thể người mà lớn lên. Dù sao đã trải qua một lần tiêu hóa, nàng ăn cũng không phải thịt người. Huống chi nạn đói trước mắt, việc cha mẹ dùng con cái để đổi lượng thực cũng nhiều lắm, trong rừng Amazon cho đến tận hiện đại cũng không hề ít bộ lạc nguyên thủy có tập tục ăn thịt người. Aizz, nếu nô lệ được phép câu cá thì nàng đã không suy bại đến nỗng nỗi phải ăn rau dại, gặm xương thừa.
Trong lúc miên man suy nghĩ, thòi gian bất tri bất giác trôi qua, phía sau bỗng nhiên truyền đến từng đợt xôn xao. Nàng quay lại nhìn, thì ra là mấy chục binh sĩ đem xương ăn xong chuyển qua đây.
Rất nhiều nô lệ giống như phát điên bổ nhào tới đống xương, hi vọng có thể chọn khối có nhiều thịt một chút, việc cướp đoạt thức ăn so với hôm qua có vẻ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
La Chu âm thầm thở dài, một người cao 1m62 như nàng ở vùng đồng bằng không tính là thấp, nhưng lưu lạc đến cao nguyên cổ đại này liền thành loại tàn phế yếu kém. Trên người thịt mặc dù không ít, nhưng khung xương lại quá mức nhỏ, dựa vào thân thể này sao có thể tranh đoạt với dân bản xứ đói khát đến phát điên.
Nàng cũng không muốn uổng phó khí lực, chầm chậm mà đi tới. Nghe nói bò sát là một trong những phương pháp vận động tốt nhất, xã hội hiện đại khởi xướng việc mỗi người đều nên bỏ ra một chút thời gian trong ngày để dùng tứ chi mà thực hiện vận động bò sát, tăng cường sự hài hòa thân thể, giảm bớt áp lực cho cột sống. Vì cái gì mà phụ nữ lười người lại khó sanh hơn động vật giống cái? Đó là vì nhân loại đứng thẳng mà đi, kết quả làm xương chậu phát sinh thay đổi. Nàng đi như vậy, coi như là hưởng ứng vận động dưỡng sinh ở hiện đại đi.
Nô lệ ôm chỗ xương giành được giống như vật trân bảo, gắt gao ôm lấy trốn vào một góc một mình gặm ăn. Còn những người nô lệ vô năng giống như La Chu cố gắng mà tìm kiếm trong đống xương tàn còn lại, hoặc là ngồi ở bên cạnh đống xương đói khát thất vọng àm chờ đợt phát xương kế tiếp.
Một đống xương bên này, chỉ còn lại mấy cục xương trụi lủi, không còn chút gì để gặm; đống bên kia, chỉ còn lại một dúm xương nhỏ bị nhai ra bã, cầm đều cầm không xong; bên trái một đống nữa . . . . . . La Chu tìm đống này đống kia, cuối cùng ở trong một đám cỏ dại dài may mắn mà lục được một cục xương cổ dê còn dính thịt đỏ. Cũng không biết bị ai đá một cước tới trong bụi cỏ, thế nhưng không bị ai phát hiện. Vận khí của nàng cũng thật không tồi, loại xương cổ dê này là khó gặm nhất, nên thịt lưu lại cũng tương đối nhiều.
Nhặt lên miếng cổ dê, dùng ống tay áo lau qua loa ít cây cổ dính phía trên, cẩn thận dùng móc tay móc thịt da còn dính lại ra, không chút lãng phí mà bỏ vào miệng. Khỉ thật, hai mươi năm, từ lúc nàng có trí nhớ đến giờ cũng chưa từng quý trọng thức ăn đến như vậy, ăn sạch sẽ gấp mấy lần so với ăn mày cùng người điên, tiếc là cũng không có ai đến khen ngợi phẩm chất tốt đẹp nàng thật vất vả lắm mới hình thành được.
Của nợ, cũng không biết ăn phải nước miếng của tên mồm thối nào, ngàn vạn lần không cần có vi khuẩn gây bệnh gì nha. Cổ họng co rút ghê tởm một trận, nhưng vẫn không thể cững rắn mà ngừng gặm được. Lúc này nàng hâm mộ nhất chính là lão hổ và sư tử, lưỡi vừa dài lại vừa dày, liếm nhẹ một cái, có thể liếm sạch sẽ mọi ngóc ngách trên xương cốt, tuyệt không cần cố sức, tuyệt không lãng phí, thật sự là rất tốt nha!
Một miếng cổ dê nhỏ nhỏ vẫn chưa đủ, nàng còn phải tiếp tục tìm kiếm xương tiếp mới được. Bỏ lại miếng cổ dê, nàng lần thứ hai di độngt ứ chi, bắt đầu triển khai hành trình tìm xương.
Đi được vài chục bước, phía trước bỗng bị một đôi giày da cản lại. Nàng thuận theo đôi giày da chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, một người nam nhân cao lớn đang cúi đầu nhìn nàng từ trên cao.
Giữa trời chiều u ám, khuôn mặt nam nhân ngược với ánh sáng, ngũ quan cùng vẻ mặt đều không thấy rõ, thứ có thể thấy rõ ràng nhất chính là đôi mắt đang lóe ra ánh sáng lạnh lẽo tàn nhẫn, giống như mãnh thú trong đêm rình cắn người, không hổ là binh sĩ của cầm thú Vương. Ở trong tay phải của nam nhân là một miếng xương sườn dê còn đầy thịt, bóng nhẫy, tản ra mùi thịt nướng thơm mê người.
Trong miệng bỗng chảy ra một lượng lớn nước bọt, một dải dịch nước miếng không có dấu hiệu báo trước mà rơi oạch một tiếng, từ bên mép chảy xuống cằm rồi rơi xuống đất, là hình ảnh đầy đủ nhất cho câu nói đầy tinh túy"Khẩu thủy trực lưu tam thiên xích" (Nước miếng chảy dài ba nghìn thước - há há).
"Rất muốn ăn?" Nam nhân cao lớn thấy tình cảnh như vậy không khỏi cười nhạo một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giống như dụ dỗ chó mà lắc lắc miếng xương sườn trong tay.
Khuôn mặt có chút thô lỗ mang theo vẻ tàn nịnh quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng, lại là cái kẻ đã bắt nàng, là nam nhân đã in dấu ấn nô lệ cho nàng.
Đi tới bờ sông, khi đôi môi khô nứt chạm tới được nước sông lạnh lẽo, đại não có chút mơ màng trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Cho dù cổ họng đã ở gần nước thế này, nàng cũng không thể không cố kỵ mà uống ừng ực, nàng sợ nước lạnh sẽ làm cho dạ dày trống rỗng co rút lại. Ấn ký nơi đầu vai còn chưa hết đau nhức, nàng cũng không muốn có thêm một cơn đau dạ dày nữa. Nhờ trời phù hộ, kì kinh nguyệt cũng vừa qua, bằng không ở trong hoàn cảnh gian nan khốn khổ này sẽ thành tai họa gì nữa không biết.
Ngậm nước lạnh trông miệng một lát, mới từ từ nuốt vào. Chờ đến lúc uống xong nước, cả khoang miệng đều lạnh đến chết lặng. Nghiêng đầu xem xét doanh trại cách đó không xa, lửa trại đã được đốt lên, trâu dê đã giết được mấy con, không bao lâu, sẽ có xương cốt, mà dạ dày trống rỗng của nàng đã réo gào mau chống đỡ không nổi.
Nằm ghé bên bờ sông, nàng lén lút hái một chút rau dại còn mang một chút màu xanh, mà nhét từng chút vào trong miệng. Rau dại mùa thu đã sớm mất đi sự tươi mới nhiều nước của mùa xuân hạ, hương vị trong miệng vừa đắng lại vừa chát, so với nhai cỏ khô còn khổ hơn, nàng nuốt từng ngụm tựa như nuốt vào một chuỗi huyết lệ chua cay, lại giống như lưỡi dao từng đợt cứa vào cổ họng. Nàng cũng thuộc họ nhà khỉ, không phải đồ ăn nền là các loại hoa quỷ linh tinh như đào hay sao? Cớ sao lại miễn cưỡng cướp đoạt độc quyền ăn cỏ của trâu, dê, ngựa cơ chứ?
Một bên cố gắn nhai nuốt, một bên suy nghĩ miên màn mà tìm niềm vui trong nỗi khổ. Dần dần, dạ dày được rau dại cùng nước lấp đầy trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Phải cảm ơn cha mẹ đối xử lạnh nhạt qua quýt với nàng trong suốt một thời gian thật dài, đem nàng bồi dưỡng thành một người tâm địa ích kỷ bạc bẽo đến thế này, làm cho nàng có thể nắm được thì cũng có thể buông được (dám đưa ra quyết định, hành động dứt khoát), có thể kiềm chế cảm xúc bản thân, không dễ bị tình cảm ràng buộc, không trở thành người lượng thiện có thể vô tư mà hi sinh vì người khác.
Cảm tạ ba năm sống lữ hành cùng nửa năm sống trên cao nguyên, làm cho nàng có được ý chí cứng cỏi, thể lực khỏe mạnh cùng năng lực sinh tồn nơi hoang dã.
Khi bị thẫm đẫm trong mồ hôi lạnh, khi sợ hãi, đau đớn cùng đói rét hành hạ, nàng không những không chết, ngay cả cảm mạo cũng chưa mắc. Sự dũng mãnh này có thể chứng minh được một khi con người có ham muốn sống mãnh liệt, sẽ kích thích ra một loại tiềm lực kỳ diệu.
Xuyên qua nước sông mát lạnh, mơ hồ có thể thấy được cá nhỏ đang bơi ở sâu đưới đáy. Cá này lưng đen bụng trắng, trên người ít vảy hoặc không có vảy, hình dạng có chút giống với cá Pollock sống ở sông Yalu. Thôn Nạp Mộc A là nửa làm nông nửa chăn nuôi, mọi người có tập tục đem tiểu hài tử chết non ném vào trong nước thủy táng, hơn nữa cho rằng cá là họ hàng của Long Thần, gần như không ăn cá.
Bọn họ mặc dù không ăn nhưng cũng sẽ không ngăn cản người khác ăn, có khi nàng dùng kim khâu đốt nóng bẻ cong làm móc câu, xuyên vào một cái gậy lớn, trước bắt một con cá nhỏ, dùng dao nhỏ cắt một miếng thịt nhỏ làm mồi để câu cá. Đừng thấy công cụ đơn sơ, mỗi lần đều có thể dễ dàng câu được cá. Lúc thời tiết nóng bức, không cần cần câu, trực tiếp dùng tay bắt cá cũng đặc biệt hiệu quả. Bất quá vì không muốn người trong thôn xem nàng giống như người ngoài hành tinh, nàng dùng hết khả năng mà hạ thấp khả năng bắt cá, cho dù bắt cá cũng là giấu diếm mang về trong phòng, lặng lẽ luộc ăn. (Cái này có gọi là ăn mảnh không ta)
Loại cá trên cao nguyên này đun nấu tuy rằng hơi mất thời gian một chút, nhưng thịt vô cùng tươi mới, canh cá nấu ra hương vị cũng hết sức ngon miệng. Lúc việc sinh tồn trở nên vô cùng khó khăn, nàng cũng không sợ động chạm đến kính ngưỡng thần linh, cũng không sợ người ta nói cá này ăn thi thể người mà lớn lên. Dù sao đã trải qua một lần tiêu hóa, nàng ăn cũng không phải thịt người. Huống chi nạn đói trước mắt, việc cha mẹ dùng con cái để đổi lượng thực cũng nhiều lắm, trong rừng Amazon cho đến tận hiện đại cũng không hề ít bộ lạc nguyên thủy có tập tục ăn thịt người. Aizz, nếu nô lệ được phép câu cá thì nàng đã không suy bại đến nỗng nỗi phải ăn rau dại, gặm xương thừa.
Trong lúc miên man suy nghĩ, thòi gian bất tri bất giác trôi qua, phía sau bỗng nhiên truyền đến từng đợt xôn xao. Nàng quay lại nhìn, thì ra là mấy chục binh sĩ đem xương ăn xong chuyển qua đây.
Rất nhiều nô lệ giống như phát điên bổ nhào tới đống xương, hi vọng có thể chọn khối có nhiều thịt một chút, việc cướp đoạt thức ăn so với hôm qua có vẻ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
La Chu âm thầm thở dài, một người cao 1m62 như nàng ở vùng đồng bằng không tính là thấp, nhưng lưu lạc đến cao nguyên cổ đại này liền thành loại tàn phế yếu kém. Trên người thịt mặc dù không ít, nhưng khung xương lại quá mức nhỏ, dựa vào thân thể này sao có thể tranh đoạt với dân bản xứ đói khát đến phát điên.
Nàng cũng không muốn uổng phó khí lực, chầm chậm mà đi tới. Nghe nói bò sát là một trong những phương pháp vận động tốt nhất, xã hội hiện đại khởi xướng việc mỗi người đều nên bỏ ra một chút thời gian trong ngày để dùng tứ chi mà thực hiện vận động bò sát, tăng cường sự hài hòa thân thể, giảm bớt áp lực cho cột sống. Vì cái gì mà phụ nữ lười người lại khó sanh hơn động vật giống cái? Đó là vì nhân loại đứng thẳng mà đi, kết quả làm xương chậu phát sinh thay đổi. Nàng đi như vậy, coi như là hưởng ứng vận động dưỡng sinh ở hiện đại đi.
Nô lệ ôm chỗ xương giành được giống như vật trân bảo, gắt gao ôm lấy trốn vào một góc một mình gặm ăn. Còn những người nô lệ vô năng giống như La Chu cố gắng mà tìm kiếm trong đống xương tàn còn lại, hoặc là ngồi ở bên cạnh đống xương đói khát thất vọng àm chờ đợt phát xương kế tiếp.
Một đống xương bên này, chỉ còn lại mấy cục xương trụi lủi, không còn chút gì để gặm; đống bên kia, chỉ còn lại một dúm xương nhỏ bị nhai ra bã, cầm đều cầm không xong; bên trái một đống nữa . . . . . . La Chu tìm đống này đống kia, cuối cùng ở trong một đám cỏ dại dài may mắn mà lục được một cục xương cổ dê còn dính thịt đỏ. Cũng không biết bị ai đá một cước tới trong bụi cỏ, thế nhưng không bị ai phát hiện. Vận khí của nàng cũng thật không tồi, loại xương cổ dê này là khó gặm nhất, nên thịt lưu lại cũng tương đối nhiều.
Nhặt lên miếng cổ dê, dùng ống tay áo lau qua loa ít cây cổ dính phía trên, cẩn thận dùng móc tay móc thịt da còn dính lại ra, không chút lãng phí mà bỏ vào miệng. Khỉ thật, hai mươi năm, từ lúc nàng có trí nhớ đến giờ cũng chưa từng quý trọng thức ăn đến như vậy, ăn sạch sẽ gấp mấy lần so với ăn mày cùng người điên, tiếc là cũng không có ai đến khen ngợi phẩm chất tốt đẹp nàng thật vất vả lắm mới hình thành được.
Của nợ, cũng không biết ăn phải nước miếng của tên mồm thối nào, ngàn vạn lần không cần có vi khuẩn gây bệnh gì nha. Cổ họng co rút ghê tởm một trận, nhưng vẫn không thể cững rắn mà ngừng gặm được. Lúc này nàng hâm mộ nhất chính là lão hổ và sư tử, lưỡi vừa dài lại vừa dày, liếm nhẹ một cái, có thể liếm sạch sẽ mọi ngóc ngách trên xương cốt, tuyệt không cần cố sức, tuyệt không lãng phí, thật sự là rất tốt nha!
Một miếng cổ dê nhỏ nhỏ vẫn chưa đủ, nàng còn phải tiếp tục tìm kiếm xương tiếp mới được. Bỏ lại miếng cổ dê, nàng lần thứ hai di độngt ứ chi, bắt đầu triển khai hành trình tìm xương.
Đi được vài chục bước, phía trước bỗng bị một đôi giày da cản lại. Nàng thuận theo đôi giày da chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, một người nam nhân cao lớn đang cúi đầu nhìn nàng từ trên cao.
Giữa trời chiều u ám, khuôn mặt nam nhân ngược với ánh sáng, ngũ quan cùng vẻ mặt đều không thấy rõ, thứ có thể thấy rõ ràng nhất chính là đôi mắt đang lóe ra ánh sáng lạnh lẽo tàn nhẫn, giống như mãnh thú trong đêm rình cắn người, không hổ là binh sĩ của cầm thú Vương. Ở trong tay phải của nam nhân là một miếng xương sườn dê còn đầy thịt, bóng nhẫy, tản ra mùi thịt nướng thơm mê người.
Trong miệng bỗng chảy ra một lượng lớn nước bọt, một dải dịch nước miếng không có dấu hiệu báo trước mà rơi oạch một tiếng, từ bên mép chảy xuống cằm rồi rơi xuống đất, là hình ảnh đầy đủ nhất cho câu nói đầy tinh túy"Khẩu thủy trực lưu tam thiên xích" (Nước miếng chảy dài ba nghìn thước - há há).
"Rất muốn ăn?" Nam nhân cao lớn thấy tình cảnh như vậy không khỏi cười nhạo một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giống như dụ dỗ chó mà lắc lắc miếng xương sườn trong tay.
Khuôn mặt có chút thô lỗ mang theo vẻ tàn nịnh quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng, lại là cái kẻ đã bắt nàng, là nam nhân đã in dấu ấn nô lệ cho nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook