Nô Thê Muốn Xoay Người
-
Chương 1: Bi ai trên đường chuyển kinh
Bầu trời trong xanh cao xa bát ngát, bồng bềnh những đám mây trắng như sợi bông, không ngừng biến hóa đủ loại hình dạng. Sáng sớm, ánh mặt trời giống như lợi kiếm từ trời cao chiếu nghiêng xuống, làm cho cao nguyên trở nên đặc biệt nhiệt tình cùng rực rỡ. Nơi xa là những dãy núi nhấp nhô trải dài, đỉnh núi phản xạ ánh bạch quang chói mắt, đó là lớp tuyết đọng trắng ngần quanh năm không thay đổi.
Hôm nay theo lịch Tây Tạng là ngày mười lăm tháng tư, là ngày Phật tổ Thích Ca Mâu Ni sinh ra, đắc đạo và viên tịch(mọi người có thể nghiên cứu thêm ngày này trên mạng). Tháng tư, theo như lịch Tây Tạng nói, trên bầu trời xuất hiện sao Đê Tú là 1 trong 28 vì tinh tú của người Tây Tạng, người Lhasa (thành phố cổ của Tây Tạng) gọi tháng này là Tát Ca Đạt Ngõa, ngày đầu tiên của lễ tế Phật này cũng được gọi tắt là "tiết Tát Ca Đạt Ngõa" (ngày rằm tháng tư theo lịch Tây Tạng - Sadagawa, còn có tên gọi khác là ngày Kiết Tường). Trong một tháng này, các tín đồ không sát sinh, không ăn thịt, chủ định hướng Phật, cúng Phật, còn có thể bế trai tu hành, hoặc là đi chuyển kinh, dập đầu. Chỉ vì Phật tổ Thích Ca Mâu Ni nói: "Thử nhật hành nhất thiện sự, hữu hành vạn thiện chi công đức." (theo nghĩa mình hiểu nôm na thì có nghĩa là mỗi ngày thử làm 1 việc thiện, thì ngàn việc thiện đó chính là công đức; bạn nào giỏi cái này thì giúp mình dịch sát hơn nhá.)
Trên đường chuyển kinh hướng Phật trên cao có treo vô số cờ Kinh xinh đẹp, gió cao nguyên nhẹ nhàng thổi làm lá cờ ngũ sắc: đỏ thẫm, xanh đậm, hạnh hoàng(vàng hơi đỏ), tím, trắng sữa; phát ra "Rắc...rắc..."tiếng vang, không ngừng ngâm tụng lấy kinh văn cổ xưa.
Tại thành Lhasa muôn người đều đổ xô ra đường, các tín đồ từ bốn phương tám hướng tới đây, hoặc gẩy Phật châu, hoặc xoay lấy kinh luân(ống chuyển kinh), vừa đi vừa không ngừng vê động Phật châu, xoay kinh luân; tay phải xách lấy túi bánh mì(bánh mì phong cách dân tộc Tây Tạng), dưới nách cắp cành hương tùng bách, trong miệng liên tục niệm sáu chữ "Om Mani Padme Hum" (Án Ma Ni Bát Minh Hồng - Lục tự đại minh chú). Đội ngũ chuyển kinh thỉnh thoàng truyền ra tiếng chuông đồng thanh thúy, ba năm con cừu tuyết trắng theo đuôi chủ nhân đi chuyển kinh. Trên cổ cũng đều đeo một bó cờ vải ngũ sắc, biểu hiện chúng nó là thần dê chuyển kinh phóng sinh.
Dược Vương sơn, vùng Công Đức lâm, toàn đầu người đang di chuyển, tín đồ tụ tập ở trước vách thạch bích khắc chữ và tượng Phật tại chân Dược Vương sơn cùng trước đài Ôi Tang ở Công Đức lâm, chen vai thích cánh (đông người chen chúc) dập đầu cúng bái lấy chữ viết và tượng Phật điêu khách trên vách thạch bích, mỗi người trên trán đều lây dính bụi đất. Công Đức lâm, cao cao trên đài Ôi Tang khói dày đặc cuồn cuộn, cành bách được đốt keng keng rung động. Mọi người tranh thủ vào làm việc của mình! Lấy bánh mì trong trong túi ra ngoài, hướng đám lửa đốt dâu quẳng vào. Sau đó, rút ra một hai bó cành hương bách dưới nách buộc thêm cành dâu phía trên, trong miệng cao giọng cầu nguyện, cuối cùng đi đến bên cạnh tượng đá thần khấu đầu cúng bái, thành kính dùng hai tay vuốt nhẹ thạch bích.
Đó là một loại tín ngưỡng, một loại tín ngưỡng thành kính, một loại tín ngưỡng làm cho linh hồn người ta rung động. Trong đội ngũ hỗn loạn vô số du khách dần dần bị gột rửa sự táo bạo trên người, bị trầm lắng, bày ra sự trang nghiêm im lặng.
Trên người La Chu chỉ có một phần tư dòng máu Tạng tộc, nhưng khi tiếp cận này cao nguyên nóc nhà thế giới, truyền thừa từ xưa bộ gien của dân tộc thần bí vẫn làm cho nàng run rẩy hòa tan giữa tín ngưỡng ở đây.
Đeo lấy một bọc thật to hành lý cùng lều trại, phủ lấy nhất kiện tàng bào màu nâu đơn giản và rộng tùng thình đến cực điểm, cột tóc đuôi ngựa, tay cầm ống chuyển kinh, nàng ở trong đội ngũ chuyển kinh cũng không lộ ra vẻ đột ngột. Nàng trong miệng mơ hồ nỉ non không phải là lục tự chân ngôn, mà là không trọn vẹn phần sáu bài tình ca của Thế Đạt Lai Lạt Ma Chí (nhà thơ Tây Tạng - bó tay La Chu tỷ lun).
"Thứ nhất: tốt nhất không gặp gỡ, như thế là không phải yêu. Thứ hai tốt nhất không quen biết, như thế là không phải nhớ."
Cha mẹ nàng nếu như không gặp gỡ không quen biết liền sẽ không mến, không nhớ nhau, điềm điềm mật mật, ở trong vô hạn khát khao mà sinh hạ nàng,
"Thứ ba, tốt nhất không kết bạn, như thế là không thiếu nợ nhau. Thứ tư tốt nhất không luyến tiếc, như thế là không cần nhớ lại."
Cha mẹ nàng nếu như không kết bạn, không luyến tiếc liền sẽ không mắc nợ cùng nhớ lại, hợp hợp ly ly, đem nàng làm như một quả bóng ném tới ném lui.
"Thứ năm, tốt nhất không yêu, như thế là không bị vứt bỏ. Thứ sáu, tốt nhất không đối địch nhau, như thế sẽ không hợp lại."
Cha mẹ nàng nếu như không yêu, không đối địch liền sẽ không cùng vứt bỏ, gặp gỡ, ân ân oán oán, làm cho nàng ở ven đường lưu lạc, bồi hồi.
"Thứ bảy, tốt nhất không lầm lỡ, như thế sẽ không phải gánh vác, mang nợ. Thứ tám, tốt nhất không nên hứa, như thế sẽ không tục (thất hứa, lại hứa, lại thất hứa...)."
Cha mẹ nàng nếu không lầm lỗi, không hứa hẹn sẽ không lại tục, tranh chấp dây dưa triền miên, bỏ lại nàng cô đơn kết bạn với bản thân mình trong gương.
"Thứ chín, tốt nhất không theo, như thế sẽ không dựa vào. Thứ mười, tốt nhất không gặp gỡ, như thế sẽ không tụ lại."
Cha mẹ nàng nếu không theo, không gặp liền sẽ không dựa vào nhau, tụ lại, ân ân ái ái, đã tiêu hao hết tình yêu của nàng đối với họ.
Cha mẹ đều là cô nhi tự do yêu nhau, sinh hạ nàng rồi lại cãi nhau mà tách ra. Tách ra xong, lại ngươi nông ta nông mà tụ hợp, sau đó lại phân ly lại tụ hợp. Khi đó, nàng một chốc ở Đông gia, một chốc ở Tây gia, một chốc theo mẹ, một chốc theo cha. Sau, bọn họ đều tự có tình cảm mới, lại muốn đối với nhau buông tay, thế là tranh cãi ầm ĩ biến thành nổi giận kịch liệt, nhà biến thành chiến trường. Nàng không dám về nhà, chỉ có thể du đãng ngoài đường, cùng với chó mèo lưu lạc ngồi chồm hỗm, thẳng cho đến gió êm sóng lặng mới thôi. Lại sau đó, bọn họ hoàn toàn phụ lẫn nhau, tự mình xây dựng gia đình mới. Nàng thành gánh nặng, giữ lấy một căn phòng trống rỗng, dựa vào tài khoản ngân hàng mà bọn họ tạo cho sống một mình, ngày từng ngày, mỗi tháng, mỗi năm lớn lên. Lại sau nữa, bọn họ vì một cái ngẫu nhiên gặp nhau, lại dấy lên ngọn lửa nhiệt tình, phụ người khác, không chút kiêng kị tái hợp, cuối cùng lại ra đi vì tai nạn xe cộ, vĩnh viễn dựa vào nhau, cũng làm cho nàng mất đi tình thân, mất đi một tia mong ngóng cùng nhớ thương cuối cùng. (Gia đình tỷ này quá đại loạn =.=")
Như vậy đời sống tình cảm rốt cuộc yêu hay không yêu? Nàng vẫn đều không thể hiểu. Việc quan trọng nhất của nàng bây giờ là lĩnh lấy số tiền bảo hiểm lớn, đặt kế hoạch, từng bước hoàn thành lấy bài vở và bài tập. Một khi nghỉ liền đi đu tẩu chung quanh thành một cái đủ tư cách lữ hành gia.
Đến khi thành thạo, nàng dần dần hiểu được yêu là độc, có thể giết chết hết thảy; yêu là hỏa, có thể đốt cháy tất cả. Mà nàng chính là tế phẩm cho phần yêu đó.
Nàng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn. Nàng không cần cha mẹ kịch liệt đáng sợ như vậy, gút mắt hàng vạn hàng nghìn, yêu tùy hứng hay thay đổi, bọn họ như lửa và độc không thể thừa nhận, nàng chỉ cần họ giống như tuyệt đại đa số người sống đơn giản là được.
Dòng người chuyển kinh bắt đầu khởi động chậm rãi hướng Đại Chiêu tự, thân thể của nàng cũng không ngừng di động. Cúi đầu nhắm mắt, lặp lại không trọn vẹn tình ca, sự tiếc nuối xao động trong tâm linh dần dần bị lấp đầy, về với an bình. Bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ không còn là một lữ hành gia, nàng sẽ chọn một chỗ ấm áp mỹ lệ, khoái khoái lạc lạc, bình bình đạm đạm mà sống hết một đời.
Quanh người tiếng nỉ non niệm tụng càng ngày càng nhỏ, tựa hồ dần dần đi xa, chỉ có tiếng gió như vậy rõ ràng. Chóp múi ngửi được không phải là hương bách, bánh mì, dịch sữa cùng mùi thơm cháy khét đặc thù, mà là một cỗ hàm trứ ánh mặt trời, cùng một chút phân và nước tiểu súc vật (ợ =.="), một chút ý vị cỏ xanh, phản phất như đang đặt mình trên thảo nguyên rộng lớn.
Mi đen dài chậm rãi nâng lên, mông lung tầm mắt dần dần tập trung. Sau đó, La Chu trợn tròn mắt.
Đập vào mắt vẫn có bầu trời bao la xanh thẳm, mây trắng như bông, dương quang sáng lạn, dãy núi nhấp nhô. Nhưng là, quanh nàng không còn đông đúc người chuyển kinh, dưới chân là thảo nguyên xanh biếc, trên thảo nguyên nở đầy mọi màu sắc hoa Cách Tang (hoa dâu Tây Tạng), một dòng sông nhỏ như một dây lưng trong suốt uốn lượn, xuyên thấu giữa thảo nguyên. Cách đó không xa còn có lác đác màu trắng cùng màu đen làm đẹp, nếu như thị lực 1.5 của nàng không có nhìn lầm, trắng chính là dê, đen chính là lông bò.
Nơi này đúng là cao nguyên, nhưng nàng không phải đang ở trên đường chuyển kinh tại Lhasa.
Một hạt cát một thế giới, một cái chớp mắt một vạn năm.
La Chu thật sự không thể tin được chỉ bất quá trong một cái nhắm mắt, cúi xuống niệm tụng.
Là nàng quá thành kính, hay là nàng quá không thành kính rồi? Là Phật tổ ban thưởng cho, hay là Phật tổ trừng phạt?(cái này khó nói à nha, mwahaha... Mới quyết định lựa chọn một chỗ ấm ấp, mỹ lệ, khoái khoái lạc lạc, bình bình đạm đạm địa sống hết một đời, sau một khắc liền tới ngay chỗ đó.
Xa xa có một người cưỡi ngựa hướng chỗ nàng nhanh chóng chạy tới. Đó là một người nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh mặc áo bào da đơn sơ, đầu đội mũ nỉ, tại thắt lưng đeo đoản đao, tay cầm trường tiêm (roi dài), khuôn mặt người cao nguyên đặc biệt đỏ thẫm.
Mặt trời trên đỉnh đầu lên càng cao, tay chân nàng phơi nắng như nhũn ra, thật đáng buồn là thần kinh cứng cỏi lại thủy chung giữ vững hết sức sự thanh tĩnh, không chớp mắt nhìn một người một ngựa cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Hôm nay theo lịch Tây Tạng là ngày mười lăm tháng tư, là ngày Phật tổ Thích Ca Mâu Ni sinh ra, đắc đạo và viên tịch(mọi người có thể nghiên cứu thêm ngày này trên mạng). Tháng tư, theo như lịch Tây Tạng nói, trên bầu trời xuất hiện sao Đê Tú là 1 trong 28 vì tinh tú của người Tây Tạng, người Lhasa (thành phố cổ của Tây Tạng) gọi tháng này là Tát Ca Đạt Ngõa, ngày đầu tiên của lễ tế Phật này cũng được gọi tắt là "tiết Tát Ca Đạt Ngõa" (ngày rằm tháng tư theo lịch Tây Tạng - Sadagawa, còn có tên gọi khác là ngày Kiết Tường). Trong một tháng này, các tín đồ không sát sinh, không ăn thịt, chủ định hướng Phật, cúng Phật, còn có thể bế trai tu hành, hoặc là đi chuyển kinh, dập đầu. Chỉ vì Phật tổ Thích Ca Mâu Ni nói: "Thử nhật hành nhất thiện sự, hữu hành vạn thiện chi công đức." (theo nghĩa mình hiểu nôm na thì có nghĩa là mỗi ngày thử làm 1 việc thiện, thì ngàn việc thiện đó chính là công đức; bạn nào giỏi cái này thì giúp mình dịch sát hơn nhá.)
Trên đường chuyển kinh hướng Phật trên cao có treo vô số cờ Kinh xinh đẹp, gió cao nguyên nhẹ nhàng thổi làm lá cờ ngũ sắc: đỏ thẫm, xanh đậm, hạnh hoàng(vàng hơi đỏ), tím, trắng sữa; phát ra "Rắc...rắc..."tiếng vang, không ngừng ngâm tụng lấy kinh văn cổ xưa.
Tại thành Lhasa muôn người đều đổ xô ra đường, các tín đồ từ bốn phương tám hướng tới đây, hoặc gẩy Phật châu, hoặc xoay lấy kinh luân(ống chuyển kinh), vừa đi vừa không ngừng vê động Phật châu, xoay kinh luân; tay phải xách lấy túi bánh mì(bánh mì phong cách dân tộc Tây Tạng), dưới nách cắp cành hương tùng bách, trong miệng liên tục niệm sáu chữ "Om Mani Padme Hum" (Án Ma Ni Bát Minh Hồng - Lục tự đại minh chú). Đội ngũ chuyển kinh thỉnh thoàng truyền ra tiếng chuông đồng thanh thúy, ba năm con cừu tuyết trắng theo đuôi chủ nhân đi chuyển kinh. Trên cổ cũng đều đeo một bó cờ vải ngũ sắc, biểu hiện chúng nó là thần dê chuyển kinh phóng sinh.
Dược Vương sơn, vùng Công Đức lâm, toàn đầu người đang di chuyển, tín đồ tụ tập ở trước vách thạch bích khắc chữ và tượng Phật tại chân Dược Vương sơn cùng trước đài Ôi Tang ở Công Đức lâm, chen vai thích cánh (đông người chen chúc) dập đầu cúng bái lấy chữ viết và tượng Phật điêu khách trên vách thạch bích, mỗi người trên trán đều lây dính bụi đất. Công Đức lâm, cao cao trên đài Ôi Tang khói dày đặc cuồn cuộn, cành bách được đốt keng keng rung động. Mọi người tranh thủ vào làm việc của mình! Lấy bánh mì trong trong túi ra ngoài, hướng đám lửa đốt dâu quẳng vào. Sau đó, rút ra một hai bó cành hương bách dưới nách buộc thêm cành dâu phía trên, trong miệng cao giọng cầu nguyện, cuối cùng đi đến bên cạnh tượng đá thần khấu đầu cúng bái, thành kính dùng hai tay vuốt nhẹ thạch bích.
Đó là một loại tín ngưỡng, một loại tín ngưỡng thành kính, một loại tín ngưỡng làm cho linh hồn người ta rung động. Trong đội ngũ hỗn loạn vô số du khách dần dần bị gột rửa sự táo bạo trên người, bị trầm lắng, bày ra sự trang nghiêm im lặng.
Trên người La Chu chỉ có một phần tư dòng máu Tạng tộc, nhưng khi tiếp cận này cao nguyên nóc nhà thế giới, truyền thừa từ xưa bộ gien của dân tộc thần bí vẫn làm cho nàng run rẩy hòa tan giữa tín ngưỡng ở đây.
Đeo lấy một bọc thật to hành lý cùng lều trại, phủ lấy nhất kiện tàng bào màu nâu đơn giản và rộng tùng thình đến cực điểm, cột tóc đuôi ngựa, tay cầm ống chuyển kinh, nàng ở trong đội ngũ chuyển kinh cũng không lộ ra vẻ đột ngột. Nàng trong miệng mơ hồ nỉ non không phải là lục tự chân ngôn, mà là không trọn vẹn phần sáu bài tình ca của Thế Đạt Lai Lạt Ma Chí (nhà thơ Tây Tạng - bó tay La Chu tỷ lun).
"Thứ nhất: tốt nhất không gặp gỡ, như thế là không phải yêu. Thứ hai tốt nhất không quen biết, như thế là không phải nhớ."
Cha mẹ nàng nếu như không gặp gỡ không quen biết liền sẽ không mến, không nhớ nhau, điềm điềm mật mật, ở trong vô hạn khát khao mà sinh hạ nàng,
"Thứ ba, tốt nhất không kết bạn, như thế là không thiếu nợ nhau. Thứ tư tốt nhất không luyến tiếc, như thế là không cần nhớ lại."
Cha mẹ nàng nếu như không kết bạn, không luyến tiếc liền sẽ không mắc nợ cùng nhớ lại, hợp hợp ly ly, đem nàng làm như một quả bóng ném tới ném lui.
"Thứ năm, tốt nhất không yêu, như thế là không bị vứt bỏ. Thứ sáu, tốt nhất không đối địch nhau, như thế sẽ không hợp lại."
Cha mẹ nàng nếu như không yêu, không đối địch liền sẽ không cùng vứt bỏ, gặp gỡ, ân ân oán oán, làm cho nàng ở ven đường lưu lạc, bồi hồi.
"Thứ bảy, tốt nhất không lầm lỡ, như thế sẽ không phải gánh vác, mang nợ. Thứ tám, tốt nhất không nên hứa, như thế sẽ không tục (thất hứa, lại hứa, lại thất hứa...)."
Cha mẹ nàng nếu không lầm lỗi, không hứa hẹn sẽ không lại tục, tranh chấp dây dưa triền miên, bỏ lại nàng cô đơn kết bạn với bản thân mình trong gương.
"Thứ chín, tốt nhất không theo, như thế sẽ không dựa vào. Thứ mười, tốt nhất không gặp gỡ, như thế sẽ không tụ lại."
Cha mẹ nàng nếu không theo, không gặp liền sẽ không dựa vào nhau, tụ lại, ân ân ái ái, đã tiêu hao hết tình yêu của nàng đối với họ.
Cha mẹ đều là cô nhi tự do yêu nhau, sinh hạ nàng rồi lại cãi nhau mà tách ra. Tách ra xong, lại ngươi nông ta nông mà tụ hợp, sau đó lại phân ly lại tụ hợp. Khi đó, nàng một chốc ở Đông gia, một chốc ở Tây gia, một chốc theo mẹ, một chốc theo cha. Sau, bọn họ đều tự có tình cảm mới, lại muốn đối với nhau buông tay, thế là tranh cãi ầm ĩ biến thành nổi giận kịch liệt, nhà biến thành chiến trường. Nàng không dám về nhà, chỉ có thể du đãng ngoài đường, cùng với chó mèo lưu lạc ngồi chồm hỗm, thẳng cho đến gió êm sóng lặng mới thôi. Lại sau đó, bọn họ hoàn toàn phụ lẫn nhau, tự mình xây dựng gia đình mới. Nàng thành gánh nặng, giữ lấy một căn phòng trống rỗng, dựa vào tài khoản ngân hàng mà bọn họ tạo cho sống một mình, ngày từng ngày, mỗi tháng, mỗi năm lớn lên. Lại sau nữa, bọn họ vì một cái ngẫu nhiên gặp nhau, lại dấy lên ngọn lửa nhiệt tình, phụ người khác, không chút kiêng kị tái hợp, cuối cùng lại ra đi vì tai nạn xe cộ, vĩnh viễn dựa vào nhau, cũng làm cho nàng mất đi tình thân, mất đi một tia mong ngóng cùng nhớ thương cuối cùng. (Gia đình tỷ này quá đại loạn =.=")
Như vậy đời sống tình cảm rốt cuộc yêu hay không yêu? Nàng vẫn đều không thể hiểu. Việc quan trọng nhất của nàng bây giờ là lĩnh lấy số tiền bảo hiểm lớn, đặt kế hoạch, từng bước hoàn thành lấy bài vở và bài tập. Một khi nghỉ liền đi đu tẩu chung quanh thành một cái đủ tư cách lữ hành gia.
Đến khi thành thạo, nàng dần dần hiểu được yêu là độc, có thể giết chết hết thảy; yêu là hỏa, có thể đốt cháy tất cả. Mà nàng chính là tế phẩm cho phần yêu đó.
Nàng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn. Nàng không cần cha mẹ kịch liệt đáng sợ như vậy, gút mắt hàng vạn hàng nghìn, yêu tùy hứng hay thay đổi, bọn họ như lửa và độc không thể thừa nhận, nàng chỉ cần họ giống như tuyệt đại đa số người sống đơn giản là được.
Dòng người chuyển kinh bắt đầu khởi động chậm rãi hướng Đại Chiêu tự, thân thể của nàng cũng không ngừng di động. Cúi đầu nhắm mắt, lặp lại không trọn vẹn tình ca, sự tiếc nuối xao động trong tâm linh dần dần bị lấp đầy, về với an bình. Bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ không còn là một lữ hành gia, nàng sẽ chọn một chỗ ấm áp mỹ lệ, khoái khoái lạc lạc, bình bình đạm đạm mà sống hết một đời.
Quanh người tiếng nỉ non niệm tụng càng ngày càng nhỏ, tựa hồ dần dần đi xa, chỉ có tiếng gió như vậy rõ ràng. Chóp múi ngửi được không phải là hương bách, bánh mì, dịch sữa cùng mùi thơm cháy khét đặc thù, mà là một cỗ hàm trứ ánh mặt trời, cùng một chút phân và nước tiểu súc vật (ợ =.="), một chút ý vị cỏ xanh, phản phất như đang đặt mình trên thảo nguyên rộng lớn.
Mi đen dài chậm rãi nâng lên, mông lung tầm mắt dần dần tập trung. Sau đó, La Chu trợn tròn mắt.
Đập vào mắt vẫn có bầu trời bao la xanh thẳm, mây trắng như bông, dương quang sáng lạn, dãy núi nhấp nhô. Nhưng là, quanh nàng không còn đông đúc người chuyển kinh, dưới chân là thảo nguyên xanh biếc, trên thảo nguyên nở đầy mọi màu sắc hoa Cách Tang (hoa dâu Tây Tạng), một dòng sông nhỏ như một dây lưng trong suốt uốn lượn, xuyên thấu giữa thảo nguyên. Cách đó không xa còn có lác đác màu trắng cùng màu đen làm đẹp, nếu như thị lực 1.5 của nàng không có nhìn lầm, trắng chính là dê, đen chính là lông bò.
Nơi này đúng là cao nguyên, nhưng nàng không phải đang ở trên đường chuyển kinh tại Lhasa.
Một hạt cát một thế giới, một cái chớp mắt một vạn năm.
La Chu thật sự không thể tin được chỉ bất quá trong một cái nhắm mắt, cúi xuống niệm tụng.
Là nàng quá thành kính, hay là nàng quá không thành kính rồi? Là Phật tổ ban thưởng cho, hay là Phật tổ trừng phạt?(cái này khó nói à nha, mwahaha... Mới quyết định lựa chọn một chỗ ấm ấp, mỹ lệ, khoái khoái lạc lạc, bình bình đạm đạm địa sống hết một đời, sau một khắc liền tới ngay chỗ đó.
Xa xa có một người cưỡi ngựa hướng chỗ nàng nhanh chóng chạy tới. Đó là một người nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh mặc áo bào da đơn sơ, đầu đội mũ nỉ, tại thắt lưng đeo đoản đao, tay cầm trường tiêm (roi dài), khuôn mặt người cao nguyên đặc biệt đỏ thẫm.
Mặt trời trên đỉnh đầu lên càng cao, tay chân nàng phơi nắng như nhũn ra, thật đáng buồn là thần kinh cứng cỏi lại thủy chung giữ vững hết sức sự thanh tĩnh, không chớp mắt nhìn một người một ngựa cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook