Nô Tài
-
Chương 61: Phiên ngoại
Tên của người ấy
Trong hoàng cung, vĩnh viễn cũng không thể thấy được các nơi mà quan viên trình tấu lên, đôi khi cũng có thể hình dung ra một chút cánh đồng lúa vàng óng bạt ngàn. Hay nhiều nhất là thi thoảng ngẩng đầu, sẽ thấy một mảnh bầu trời trong vắt..
Bầu trời xanh ngắt mênh mông tựa như biển cả bao la cuồn cuộn sóng lừng, thái dương tuy rằng vẫn còn hé lộ bạch quang nhưng cũng đã ít nhiều suy yếu.
Cũng khó trách, đã là cuối thu.
Y liếc nhìn về phía bàn, toàn bộ tấu chương được xếp ngay ngắn thành hai phần. Một bên là đã phê chuẩn; còn bên kia xem ra còn nhiều gấp mấy lần bên này thì lại chưa hề đụng tới.
"Ai..." Y thở dài một hơi, thanh âm vang lên quẩn quanh trong Ngự thư phòng rộng lớn, khiến chính bản thân y cũng giật mình. An tĩnh thế này so với nghĩa địa càng đáng sợ hơn.
Tổng quản Tiểu Phúc Tử từ bên ngoài vô thanh vô tức tiến vào, nhỏ giọng dè dặt hỏi: "Hoàng thượng có gì phân phó không ạ?"
Y nhíu mày, bất giác cảm thấy sống lưng thẳng đứng, buồn chán phất tay, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cân nhắc một chút rồi mới chậm rãi đưa ra chủ ý: "Triệu cửu Vương gia vào cung."
Tiểu Phúc Tử lĩnh mệnh rời đi, y lúc này mới một lần nữa quay trở lại bàn chất đầy tấu chương.
Cửu đệ hiện tại đang ở Cửu vương phủ.
Nếu hắn đang ở Cửu vương phủ, "người nọ" nhất định cũng có bên cạnh.
Hai người bọn họ...
Cầm tấu chương trên tay, bên trên có ghi "Thu hoạch vụ thu năm nay đều là nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng." vân vân nhiều lần lặp lại như vậy trong các tấu chương, lòng y không khỏi lòng tràn đầy bực dọc. Ném tấu chương, chậm rãi đứng lên, hai tay chắp sau người chậm rãi bước đi thong thả.
Hai người bọn họ thì sẽ như thế nào?
Cửu vương phủ năm đó đại thụ toàn bộ đều bị chặt bỏ nay đã được trồng lại nguyên vẹn. Hắn tại nơi thâm sơn cùng cốc tìm được những cây đại thụ tuyệt đẹp, dùng không ít ngân lượng thuê dân phu chở về trồng trong phủ.
Cũng phải thôi, "người nọ" thích trèo cây tìm tổ chim, nếu Vương phủ không có những cây đại thụ như thế sao có thể lưu được hắn?
Thời gian cũng đã qua lâu, cảm giác chờ đợi thật khiến người ta bực mình.
"Tiểu Phúc Tử, " y dừng lại, nhìn sắc trời, xoay người gọi tên tổng quản: "Cửu Vương gia thế nào còn chưa tới?"
"Hồi hoàng thượng, nô tài lập tức phái người đi nữa."
Y lắc đầu: "Không cần. Lui xuống đi." Sau đó lại cẩn thận dặn dò: "Nếu hắn tới, lập tức mời vào."
"Dạ rõ." Tiểu Phúc Tử khom lưng lui ra ngoài.
Ngự thư phòng lại trở về một mình hắn. Hắn như trước chắp tay sau lưng bước đi thong thả.
Khi Cửu đệ tới thì y nên mở lời như thế nào? Thái phi trước mặt y khóc lóc kể lể năm lần bảy lượt, nói rằng Cửu đệ vô luận như thế nào cũng phải lưu lại một hậu nhân. Nhưng tính tình Cửu đệ Nhị ca ta còn không hiểu sao? Cho dù là đe nẹt hay thuyết phục, người nọ nhất định cũng không chịu.
Vạn nhất làm quá, huynh đệ huyết nhục tương tàn thì lại không được.
"Cửu Vương gia, người cuối cùng cũng đã tới, hoàng thượng chính là đang mong gặp người." Ngoài cửa truyền đến thanh âm Tiểu Phúc Tử ân cần hỏi han, cửa từ từ mở ra.
Tới rồi.
Y thu hồi vẻ mặt nôn nóng, chậm rãi ngồi lại trên ghế.
Ngoài cửa có một người tiến vào, đôi mắt long lanh tỏa sáng, toàn thân bạch y, phong thái ung dung phiêu dật, nhanh nhẹn hành lễ, chậm rãi hỏi: "Hoàng thượng triệu kiến gấp như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"
"Mở miệng ra là đại sự." Y tỉnh táo lại, mới vừa rồi toàn bộ phiền muộn dường như đều vô ý tỏ ra ngoài, nhàn nhã ngồi, chỉ cái ghế bên cạnh ý muốn Cửu đệ ngồi xuống: "Huynh đệ chúng ta đã bao lâu rồi chưa hảo hảo trò chuyện nhỉ?"
"Không còn cách nào khác, hoàng thượng thực bận rộn." Cửu Vương gia ngồi xuống, trên trán chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh: "Quốc gia đại sự thật sự quá nhiều, hai ngày trước sứ giả Khiết Đan đến kinh thành, đừng nói là quan viên phụ trách tiếp đón, đến người trong Vương phủ của thần cũng gấp đến nhân ngưỡng mã phiên (người ngã, ngựa đổ). Mấy năm nay người Khiết Đan cũng đã cũng cố lại toàn bộ đất nước, nói đến quân lực..."
"Được rồi, đừng bàn chuyện quốc sự nữa. Ngày hôm nay rõ ràng gọi ngươi đến là để bàn chuyện gia đình." Y phất tay tỏ ý không muốn nghe, tầm mắt bỗng hướng đến chiếc đai lưng của Cửu đệ.
Hoàng sắc đích tơ lụa, trên còn có một viên ngọc bội trong suốt lấp lánh, vốn là hi thế trân phẩm, lại bị khuyết một mảnh, thực sự là đáng tiếc vô cùng.
Y nhíu mày, chỉ vào ngọc bội: "Kia không phải là cống phẩm trẫm ban thưởng cho ngươi tháng trước sao?"
"Vâng, thần đệ vừa nhìn đã thích, mỗi ngày đều mang trên ngươi..." Cửu Vương gia vừa nhìn xuống, phát hiện ngọc bội thiếu mất một mảnh, không khỏi ngẩn người, rất nhanh lộ ra một bộ dáng tươi cười bất đắc dĩ: "Hắn rốt cuộc là từ bao giờ phá hư nó nhỉ? Thiên hạ đúng là không có gì có thể được bảo toàn khi đã rơi vào tay hắn."
Y lắc đầu: "Không nên thái dung túng quá như vậy."
Cửu Vương gia trên mặt thế nhưng vẫn biểu tình yêu thương cùng sủng nịch: "Hắn mặc dù ham chơi, may mắn cũng chưa từng gặp rắc rối."
Ngồi một mình trên ghế cao, trong lúc nhất thời y không biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng uy nghiêm của hoàng thượng buộc y trấn định lại, miễn cưỡng áp chế cảm xúc, trầm mặc một lát, vẫn là đem lo lắng trong lòng nói ra.
"Cửu đệ, tháng trước ta có đưa ngươi một số bức họa, ngươi đã xem hết chưa?"
Nhắc tới mấy bức họa này, sắc mặt Cửu Vương gia lập tức trở nên khó coi, hàm hồ lên tiếng.
"Ngươi cũng... cũng nên nạp một Vương phi đi."
"Hoàng thượng..."
"Tất cả những khuê tú danh giá nhất, ngươi đều có thể tùy nghi chọn lựa."
"Hoàng thượng..." Cửu Vương gia đứng ngồi không yên, tức giận đè thấp thanh âm: "Nhị ca."
"Đừng nghĩ như vậy có thể làm ta động tâm, đây là hoàng ngạch nương ngươi năm lần bảy lược cầu ta tác chủ."
"Ta không muốn."
"Sao lại không muốn? Ngươi chẳng lẽ muốn tuyệt hậu?"
"Ta sẽ xin một nghĩa tử."
"Không được, huyết mạch vương tộc khả có thể tùy tiện lẫn lộn?"
"Vậy a, thế thì Cửu vương phủ đành tuyệt hậu vậy!"
"Ngươi hỗn trướng!" Y một chưởng đập xuống bàn.
Cửu Vương gia nhìn y nửa ngày, lạnh lùng nói: "Nhị ca, ngươi muốn bức ta?" Nhìn dáng dấp hắn, trong phút chốc y nhớ lại tình cảnh ngày đó trong Nhị vương phủ...
Đao kiếm vô tình sáng lóa lên rồi đâm mạnh xuống
Máu tươi văng khắp nơi.
Cửu đệ ôm chặt người nọ, thị vệ hai bên dù có dung sức thế nào cũng không thể tách bọn họ ra xa nhau được.
Cho tới bây giờ, ngồi trên long sàn cao cao tại thượng, mỗi khi nhớ lại ngày đó, trước mắt vẫn là một mảnh đỏ tươi. Cho tới bây giờ, hắn cũng không từng kinh tâm động phách đến như vậy. Kinh tâm động phách, rồi lại buồn bã mất hồn...
Tại sao ta lại buồn? Mỗi một một đế vương rồi cũng sẽ đến lúc cảm nhận được dư vị này.
Tứ hải đứng đầu, giàu có cực điểm, nhưng cũng tịch mịch đến cực điểm.
Y trưng ra vẻ mặt đế vương, vững vàng nhìn chăm chú vào đôi mắt tiểu đệ, nhưng đôi mắt ấy lại lóe lên chút sát khí, cho thấy nếu cần có thể nguyện ý "ngư tử, võng phá"(1). Nhìn đệ đệ như vậy, một cổ nhuệ khí trong y bỗng nhiên tiêu thất không còn bóng dáng, lòng lại một phen trống trải. Y chậm rãi thu hồi ánh mắt, lộ vẻ sầu thảm cười cười: "Ta sao dám bức ngươi? Ta biết, nếu là vì hắn, ngươi cả mạng còn không tiếc. Đừng nói là bức ép ca ca của ngươi, nếu phải giết tất cả người trong thiên hạ, ta nghĩ ngươi cũng dám làm." (Sanh nhi thật "máu lửa" a~O_o)
Y lộ ra thần sắc chán nản, Cửu Vương gia cũng trở nên ngại ngùng, thu liễm sát khí trong mắt, cúi đầu giải thích: "Không phải chỉ vì hắn, ta cũng cũng có thể vì Nhị ca mà không tiếc mạng mình."
"Ta lấy mạng của ngươi làm gì? Hồ đồ." Y tùy ý cười cười như thể những chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh, như trước bảo đệ đệ ngồi xuống, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Tiểu Phúc Tử một mực ở ngoài thư phòng nghe ngóng động tĩnh bên trong, nghe được tình huống khẩn trương ban nãy đã bắt đầu lạnh run, sau lại, mới thở phào một hơi, cẩn thận phân phó cung nữ: "Nước trà sợ rằng đã lạnh, mau vào hâm nóng lại đi. Hoàng thượng đang cùng cửu Vương gia bàn việc nhà, các ngươi để ý để tứ một chút."
Hàn huyên nửa canh giờ, Cửu Vương gia liên tục nhìn sắc trời. Y thực minh bạch, khóe môi khẽ cong: "Không nhẫn nại được nữa? Thôi được rồi, trở lại bồi hắn đi."
"Khó có dịp được bồi hoàng thượng nói chuyện, sao lại không nhẫn nại được?" Cửu Vương gia tuy miệng nói như vậy, nhưng chân cũng đã đứng lên, bước đi thong thả trong Ngự thư phòng, chậm rãi nói: "Ngọc Lang đang ở Cửu vương phủ tự mình dàn dựng kịch, vương phủ giờ chắc là nào loạn lắm rồi."
"Dàn dựng kịch?"
"Ngày mai là sinh thần (sinh nhật) của hắn, hắn nói nhất định phải làm cho mọi người phải bất ngờ." Cửu Vương gia nhẹ nhàng cười rộ lên.
Y không khỏi giật mình một chút: "Nga, ngày mai là sinh thần của hắn a."
"Đúng vậy." Cửu Vương gia vội vã xoay người, hấp tấp hành lễ: "Thần đệ xin cáo lui."
Nhìn cửu thân ảnh Vương gia từ từ tiêu thất, y mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu nhìn cả bàn chất đầy tấu chương, tựa hồ tâm có điểm loạn, lại đứng lên, chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi thong thả.
Sau một hồi, dừng lại, giương giọng gọi: "Tiểu Phúc Tử."
"Có nô tài." Tiểu Phúc Tử nhanh nhẹn tiến vào: "Hoàng thượng có gì phân phó ạ?"
Y im lặng, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Ta có việc muốn truyền đạt với Cửu Vương gia. Không cần phái người khác đi, ngươi tự mình đến đó truyền chỉ đi."
"Vâng ạ."
"Ngày mai, trẫm sẽ tự mình đến Cửu vương phủ, bảo Cửu Vương gia an bài, để cho ta gặp một người. Đã hiểu chưa?"
"Dạ, nô tài đã rõ." Tiểu Phúc Tử khom lưng lui ra, tuy rằng có điểm khó hiểu, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Y biết Tiểu Phúc Tử nghĩ gì, nói nhỏ: "Người kia là ai, ngươi vừa nói Cửu Vương gia chắc chắn minh bạch, đi đi."
"Vâng ạ."
Mắt thấy tiểu phúc tử đi ra cửa, y bỗng nhiên trở nên lo lắng, gọi Tiểu Phúc Tử: "Trở về." Tiểu Phúc Tử dừng bước xoay người, như trước khom lưng chờ ý chỉ.
Ycân nhắc nửa ngày: "Việc này không nên để lộ ra, cũng đừng cho người nọ biết. Ngươi đến Cửu vương phủ, truyền ý chỉ riêng với Cửu Vương gia mà thôi. Còn có, nếu hắn từ chối, ngươi cứ nói, trẫm đáp ứng rồi, chỉ cần hắn làm thỏa đáng việc này, chuyện bức họa trẫm sẽ không quản đến nữa."
Phân phó xong, tâm tình mới tốt lên một chút, bỗng nhiên phảng phất một điểm hi vọng, vui mừng mơ hồ nói không nên lời. Trên trời xanh, mây trắng tựa như biển cuồn cuộn sóng,thật sự là tao nhã. Y một lần nữa ngồi vào bàn phê tấu chương cẩn thận.
Sau một hồi rất lâu, Tiểu Phúc Tử trở về bẩm báo: "Cửu Vương gia đã lĩnh ý chỉ."
"Có nói gì không?"
Tiểu Phúc Tử cẩn thận hồi tưởng dáng dấp Cửu Vương gia lúc đó, hàm hồ không hiểu hoàng thượng hỏi gì, chần chờ đáp: "Không nói gì ạ."
Y buông tấu chương, thoải mái đứng lên, cười nói: "Ngày hôm nay mệt rồi, trẫm muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói là nghỉ ngơi, kỳ thực là một đêm thức trắng. Không phải là phiền muộn chuyện quốc sự như mọi lần, mà là cả người đều lâng lâng mơ hồ, cả đêm đều nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài. Vất vả cả đêm, cuối cùng ở phía trời xa mới ló dạng một chút tia sáng, y không cần nô tài thị hầu, tự mình ngồi dậy chuẩn bị.
Thái giám, cung nữ phụ trách hầu hạ y khi bước vào phòng đều bị dọa đến sắc mặc trắng bệch, tay chân đều run rẩy tạ tội vì đến trễ, hôm nay con người luôn cao cao tại thượng đầy uy quyền cư nhiên nở nụ cười: "Trẫm ngày hôm nay cải trang xuất cung, không cần thị hầu."
Chuẩn bị xiêm y chỉnh tề, đem theo vài tên thị vệ võ nghệ cao cường, từ cửa bên hoàng vô thanh vô tức đi ra ngoài, y lắc đầu cự tuyệt thị vệ chuẩn bị kiệu nhỏ, hướng theo con đường đã quen thuộc từ lâu đi đến Cửu vương phủ.
Từ đằng xa đã có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt phát ra từ Cửu vương phủ. Bách tính xung quanh chẳng hiểu chuyện gì, vây quanh ở ngoài đại môn vương phủ thăm dò.
Cửu Vương gia mở rộng cánh cửa bí mật của vương phủ tiếp đón vị cửu ngũ chí tôn.
"Chuẩn bị hết rồi?"
Cửu Vương gia không đáp, một đường đi trước dẫn đường, dọc theo hành lang có rất nhiều cây ăn quả được trồng, vào sau trong hậu hoa viên, hắn xoay người nhìn y: "Hoàng thượng thật muốn thấy hắn?"
Y nhíu mày: "Trẫm không được phép thấy hắn?"
"Tại theo ý chỉ trước đây, hoàng thượng nếu như nhìn thấy hắn, sẽ..."
Y cười rộ lên, xua tay nói: "Ý chỉ đó, trẫm đương nhiên sẽ sửa." (Tranh nhi dễ thương wá >.<)
Cửu Vương gia lạnh mặt tỏ vẻ tức giận, từ đằng xa truyền đến tiếng nhạc làm cho hắn thả lỏng một chút. Thẳng đến khi gương mặt vị quân vương có chút xấu hổ, hắn mới ướm hỏi: "Nhị ca vẫn là chưa trút bỏ được?"
Phía sau không có tiếng trả lời.
Cửu Vương gia hai vai sụp xuống, nhưng rất nhanh đã đứng thẳng dậy, trầm giọng nói: "Người là hoàng thượng, vừa ca ca của ta, tất cả mọi chuyện, ta một vạn lần đều có thể đáp ứng. Nhưng Ngọc Lang, ta trăm triệu lần cũng không buông tay."
Đúng là ngữ khí phạm thượng.
Y nhíu mày, chưa gì đã bị "cảnh cáo" thẳng thừng như vậy, đệ đệ dù có vô lễ, nhưng nghe như vậy y cũng chỉ thở dài: "Ngươi đúng là không hiểu chuyện. Ta nếu có ý định đó, lúc đầu cần gì phải thành toàn các ngươi."
"Na..."
"Chỉ là, " y khẽ cười nói: "Hôm qua bỗng nhiên nhớ tới, đã lâu như vậy, hắn cho tới bây giờ mở miệng đều là một Nhị vương gia, hai Nhị vương gia, vẫn không có biết tên của ta."
"Nghĩa là sao ạ?"
"Ta muốn tự mình nói cho hắn biết."
"Nói cho hắn biết thì sao?"
Y buồn bực, đôi mắt đen thẳm như chất chứa muộn phiền. Y thở dài: "Ngươi không hiểu được đâu. Một người nếu ngay cả tên của mình cũng không được người ta gọi thì tịch mịch biết là bao."
Cửu Vương gia động dung: "Nhị ca..." Quay đầu lại nhìn y.
"Thiên hạ dám gọi thẳng tên của ta, sợ rằng chỉ có người này. Nếu không nói với hắn, chẳng phải rất đáng tiếc?" Y cong khóe môi không giấu được cao hứng. (anh lầm òi (_ _"), trên đời còn có *đứa* gan hơn bé Lang là bạn công nhà anh đó >.<)
Nhớ tới Ngọc lang thường ngày gọi nhị ca đều là "Nhị vương gia ", nếu ngày sau khi đã biết tên của y, nhất định không hề kiêng kỵ gọi thẳng tên húy của đương kim hoàng thượng. Cửu Vương gia nghĩ tới sự to gan lớn mật của ái nhânbất giác cũng bật cười.
"Hảo, Ngọc Lang đang ở tiền thính gây rối, ta đã nghĩ ra một biện pháp dụ được hắn."
Người tới cũng rất nhanh, hơn nữa còn hăng hái bừng bừng. Lôi lôi kéo kéo Cửu Vương gia, đôi mắt bị một miếng vải đen che lại, bước đi toàn bộ đều do Cửu Vương gia dẫn, xa xa liền lớn tiếng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn cho ta cái gì? Thế nào nửa ngày còn chưa tới?"
"Đừng nóng vội, ta cho ngươi đương nhiên phải là một thứ thú vị rồi."
Y đứng nhìn bọn họ từ từ tiến lại.
Cửu Vương gia tới nơi liền buông tay, cắn vành tai hắn nói: "Ngươi đứng ở đây chờ một chút, không được mở khăn bịt mắt, ta đi lấy lễ vật."
"Ta vì sao phải đứng đợi?" Ngọc Lang không hài lòng lắc đầu, quay mặt qua hướng Cửu Vương gia đứng: "Ta..."
"Ta cuối tháng sẽ đi GiangNamtuần tra."
Kháng nghị lập tức đình chỉ, thay vào đó là thanh âm hưng phấn: "Ta cũng đi!"
"Vậy ngươi phải ngoan ngoãn đứng đây đợi ta."
"Hảo, hảo, nghe lời ngươi một lần." Nhưng Ngọc Lang lại thêm vào: "Nhưng tối nay phải chiều ta đó." (cái nì là *biết cách dạy vợ* nà:))
Cửu Vương gia không kịp đề phòng Ngọc Lang cứ như vậy mà "hồn nhiên" ra yêu cầu, làm cho da mặt hắn thoáng đỏ bừng, xấu hổ nhìn nhìn nhị ca.
"Không được cử động, không được tháo miếng vải bịt mắt."
"Biết! Mau đem lễ vật tới đây."
Cửu Vương gia đi, hậu hoa viên chỉ còn hai người. Một người bị che mắt, một người đứng lặng lẽ nhìn người kia.
Y nhìn vẻ mặt buồn chán của người kia, hắn liên tục tả hữu quay đầu như sốt ruột, bộ dáng muốn tháo miếng dải băng xuống. Y trở nên phi thường khẩn trương, bối rối không biết làm gì, hiện tại cuối cùng cũng kiềm chế được, nhìn Ngọc Lang bộ dạng đã không nhịn được đưa tay kéo miếng vải, y nhẹ nhàng lên tiếng: "Không nên tháo xuống..."
"Ai đó?" Ngọc Lang ngờ vực liệu có ai đang đứng gần mình không, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên (y như cún ấy >.<), đưa tay kéo dải băng, lại bị một bàn tay khác nhẹ nhàng ngăn lại.
"Đừng tháo."
"Ngươi là ai?" Ngọc lang nghiêng đầu tỉ mỉ nghe, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì thú vị, bỗng nhiên giương giọng khiêu chiến: "Chơi trò mèo cào không? (ặc >"<). Gọi Trần bá đến chơi chung luôn đi! Uy, mà ngươi rốt cuộc là ai vậy? Tiểu tam tử? Hay là huynh đệ của tên cậu ấm đó? Đánh cược đi, ta đảm bảo sẽ không đoán sai như lần trước nữa. Nếu ta đoán trúng, phải để ta tặng cho cái mông ngươi một cước."
Nhìn ra Ngọc Lang không nhận thức được thanh âm của mình, y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghĩ có điểm thất vọng, thở dài, chậm rãi nói: "Tên của ta..."
"A!" Ngọc Lang tựa hồ nhớ tới cái gì, bỗng nhiên toàn thân chấn động.
Y biết là thất bại rồi.
Quả nhiên, Ngọc Lang tháo mạnh miếng vải đen xuống, trừng to mắt, nhảy dựng lên: "Nhị vương gia?" Hắn không thể tin được nhìn người trước mặt, đưa tay dụi dụi mắt, tất cả phút chốc trở nên tĩnh lặng, nhưng bỗng nhiên hắn hét to lên: "Ngươi không có thấy ta! Ngươi không có thấy ta!" Giống như gặp quỷ, hắn lập tức xoay người nhanh chân bỏ chạy. Vừa chạy một chút, vừa vặn Cửu Vương gia trở về, Ngọc Lang kêu to: "Sanh nhi chạy mau, không là bị rơi đầu á!" Nắm chặt tay Cửu Vương gia kéo đi. Hắn không biết là Hoàng thượng đã bỏ ý chỉ đó rồi a.
Hai người đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tất cả trở nên một mảng trống không, y tự cười chính mình. Y ngơ ngác đứng, sửng sốt một hồi, mới nhận ra.
"... Khiếu..." Y nỗ lực phát ra thanh âm: "Khiếu..." Bỗng nhiên phát hiện có điểm nghẹn ngào, nhất thời kinh hoàng, kiềm chế chính mình, chắp tay sau người, lưng đứng thẳng, nhưng tay lại run rẩy.
Y cất bước, chậm rãi ngắm hoa, chậm rãi đi hai vòng mới dừng lại.
Taylại bắt đầu run lên.
Y nhìn về phía hai người vừa chạy đi, cánh cổng tiểu viện có khắc hình hoa mẫu đơn vang lên tiếng nhạc, tiệc chúc mừng sinh thần cho Ngọc Lang đã bắt đầu rồi, trong không khí xa xa bay tới từ khúc "Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu ba thụ cao "(2). Từ ngữ chẳng ra cái gì cả, vừa nghe liền biết xuất phát từ giai cấp nào.
Y bật cười, rất nhanh liền thở dài, có lẽ tất cả tư vị nỗi khổ của thiên hạ đều chuyển tới đầu lưỡi y.
"Tên của ta..." Không có ai, y chỉ có thể đối mặt với khoảng không, ngẩng đầu nói: "Khiếu Tranh."
Không gian không hề có tiếng đáp lại.
Sanh nhi! Sanh nhi! Tiếng kêu hăng hái bừng bừng của Ngọc Lang dường như quanh quẩn trong tai y.
Y cực lực tưởng tượng Ngọc Lang ở trong hậu hoa viên gặp mình, gọi mình là "Tranh nhi", nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra được.
"Tranh nhi!" Y dường như không cam lòng, Quây sang một cái cây đại thụ lẩm bẩm: "Ta tên là Tranh."
"Tranh, tên của ta."
"Tranh nhi."
Tiếng của y quanh quẩn trong không gian, ylập lại rất nhiều lần, thẳng đến lúc chính mình cũng buồn chán, cười rộ lên tự nhạo báng chính mình, lắc đầu, lặng lẽ rời đi.
Thùng thùng thùng thùng... Kịch đã bắt đầu.
Một vài người hoá trang lên sân khấu, bên dưới người xem tụ tập không ít.
Hậu môn có một đạo thân ảnh thất vọng chậm rãi cùng mấy hộ vệ cao lớn rời đi.
Hậu hoa viên an tĩnh trở lại nhưng sau đó liền vang lên thanh âm trầm thấp.
"Tranh nhi?" một giọng ngoại bang cất lên như nghiền ngẫm, tựa hồ cảm thấy cực kỳ thú vị: "Tranh nhi..."
"Vương tử, đây là mạc (3) quốc đích tân quân." Người bên cạnh nhẹ nhàng bẩm báo danh tín của người mới rời đi kia.
"Ân." Thanh âm nam hàm tại trong miệng, phảng phất thế nào cũng giống như nhấm nháp một thứ hương vị- có tên: "Tranh nhi."
Tên của ngươi, nguyên lai là Khiếu Tranh.
———————————-
(1) Ngư tử, võng phá: nghĩa đen là "cá chết, lưới rách", nghĩa bóng là lưỡng bại câu thương.
(2) "Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu ba thụ cao ": tạm hiểu là tất cả đều là loại thấp kém, tầm thường, chỉ biết có "rống" cho to:) aka loại nhạc đường phố, kiều như tạp kỉ.
(3) Mạc quốc: nước lớn, cách gọi nước Trung Quốc của mấy tiểu quốc phụ thuộc ngày xưa để tỏ thái độ tôn kính.
♥ﭻ♥ﭻ♥ﭻ♥TOÀN VĂN HOÀN♥ﭻ♥ﭻ♥ﭻ♥
Trong hoàng cung, vĩnh viễn cũng không thể thấy được các nơi mà quan viên trình tấu lên, đôi khi cũng có thể hình dung ra một chút cánh đồng lúa vàng óng bạt ngàn. Hay nhiều nhất là thi thoảng ngẩng đầu, sẽ thấy một mảnh bầu trời trong vắt..
Bầu trời xanh ngắt mênh mông tựa như biển cả bao la cuồn cuộn sóng lừng, thái dương tuy rằng vẫn còn hé lộ bạch quang nhưng cũng đã ít nhiều suy yếu.
Cũng khó trách, đã là cuối thu.
Y liếc nhìn về phía bàn, toàn bộ tấu chương được xếp ngay ngắn thành hai phần. Một bên là đã phê chuẩn; còn bên kia xem ra còn nhiều gấp mấy lần bên này thì lại chưa hề đụng tới.
"Ai..." Y thở dài một hơi, thanh âm vang lên quẩn quanh trong Ngự thư phòng rộng lớn, khiến chính bản thân y cũng giật mình. An tĩnh thế này so với nghĩa địa càng đáng sợ hơn.
Tổng quản Tiểu Phúc Tử từ bên ngoài vô thanh vô tức tiến vào, nhỏ giọng dè dặt hỏi: "Hoàng thượng có gì phân phó không ạ?"
Y nhíu mày, bất giác cảm thấy sống lưng thẳng đứng, buồn chán phất tay, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cân nhắc một chút rồi mới chậm rãi đưa ra chủ ý: "Triệu cửu Vương gia vào cung."
Tiểu Phúc Tử lĩnh mệnh rời đi, y lúc này mới một lần nữa quay trở lại bàn chất đầy tấu chương.
Cửu đệ hiện tại đang ở Cửu vương phủ.
Nếu hắn đang ở Cửu vương phủ, "người nọ" nhất định cũng có bên cạnh.
Hai người bọn họ...
Cầm tấu chương trên tay, bên trên có ghi "Thu hoạch vụ thu năm nay đều là nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng." vân vân nhiều lần lặp lại như vậy trong các tấu chương, lòng y không khỏi lòng tràn đầy bực dọc. Ném tấu chương, chậm rãi đứng lên, hai tay chắp sau người chậm rãi bước đi thong thả.
Hai người bọn họ thì sẽ như thế nào?
Cửu vương phủ năm đó đại thụ toàn bộ đều bị chặt bỏ nay đã được trồng lại nguyên vẹn. Hắn tại nơi thâm sơn cùng cốc tìm được những cây đại thụ tuyệt đẹp, dùng không ít ngân lượng thuê dân phu chở về trồng trong phủ.
Cũng phải thôi, "người nọ" thích trèo cây tìm tổ chim, nếu Vương phủ không có những cây đại thụ như thế sao có thể lưu được hắn?
Thời gian cũng đã qua lâu, cảm giác chờ đợi thật khiến người ta bực mình.
"Tiểu Phúc Tử, " y dừng lại, nhìn sắc trời, xoay người gọi tên tổng quản: "Cửu Vương gia thế nào còn chưa tới?"
"Hồi hoàng thượng, nô tài lập tức phái người đi nữa."
Y lắc đầu: "Không cần. Lui xuống đi." Sau đó lại cẩn thận dặn dò: "Nếu hắn tới, lập tức mời vào."
"Dạ rõ." Tiểu Phúc Tử khom lưng lui ra ngoài.
Ngự thư phòng lại trở về một mình hắn. Hắn như trước chắp tay sau lưng bước đi thong thả.
Khi Cửu đệ tới thì y nên mở lời như thế nào? Thái phi trước mặt y khóc lóc kể lể năm lần bảy lượt, nói rằng Cửu đệ vô luận như thế nào cũng phải lưu lại một hậu nhân. Nhưng tính tình Cửu đệ Nhị ca ta còn không hiểu sao? Cho dù là đe nẹt hay thuyết phục, người nọ nhất định cũng không chịu.
Vạn nhất làm quá, huynh đệ huyết nhục tương tàn thì lại không được.
"Cửu Vương gia, người cuối cùng cũng đã tới, hoàng thượng chính là đang mong gặp người." Ngoài cửa truyền đến thanh âm Tiểu Phúc Tử ân cần hỏi han, cửa từ từ mở ra.
Tới rồi.
Y thu hồi vẻ mặt nôn nóng, chậm rãi ngồi lại trên ghế.
Ngoài cửa có một người tiến vào, đôi mắt long lanh tỏa sáng, toàn thân bạch y, phong thái ung dung phiêu dật, nhanh nhẹn hành lễ, chậm rãi hỏi: "Hoàng thượng triệu kiến gấp như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"
"Mở miệng ra là đại sự." Y tỉnh táo lại, mới vừa rồi toàn bộ phiền muộn dường như đều vô ý tỏ ra ngoài, nhàn nhã ngồi, chỉ cái ghế bên cạnh ý muốn Cửu đệ ngồi xuống: "Huynh đệ chúng ta đã bao lâu rồi chưa hảo hảo trò chuyện nhỉ?"
"Không còn cách nào khác, hoàng thượng thực bận rộn." Cửu Vương gia ngồi xuống, trên trán chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh: "Quốc gia đại sự thật sự quá nhiều, hai ngày trước sứ giả Khiết Đan đến kinh thành, đừng nói là quan viên phụ trách tiếp đón, đến người trong Vương phủ của thần cũng gấp đến nhân ngưỡng mã phiên (người ngã, ngựa đổ). Mấy năm nay người Khiết Đan cũng đã cũng cố lại toàn bộ đất nước, nói đến quân lực..."
"Được rồi, đừng bàn chuyện quốc sự nữa. Ngày hôm nay rõ ràng gọi ngươi đến là để bàn chuyện gia đình." Y phất tay tỏ ý không muốn nghe, tầm mắt bỗng hướng đến chiếc đai lưng của Cửu đệ.
Hoàng sắc đích tơ lụa, trên còn có một viên ngọc bội trong suốt lấp lánh, vốn là hi thế trân phẩm, lại bị khuyết một mảnh, thực sự là đáng tiếc vô cùng.
Y nhíu mày, chỉ vào ngọc bội: "Kia không phải là cống phẩm trẫm ban thưởng cho ngươi tháng trước sao?"
"Vâng, thần đệ vừa nhìn đã thích, mỗi ngày đều mang trên ngươi..." Cửu Vương gia vừa nhìn xuống, phát hiện ngọc bội thiếu mất một mảnh, không khỏi ngẩn người, rất nhanh lộ ra một bộ dáng tươi cười bất đắc dĩ: "Hắn rốt cuộc là từ bao giờ phá hư nó nhỉ? Thiên hạ đúng là không có gì có thể được bảo toàn khi đã rơi vào tay hắn."
Y lắc đầu: "Không nên thái dung túng quá như vậy."
Cửu Vương gia trên mặt thế nhưng vẫn biểu tình yêu thương cùng sủng nịch: "Hắn mặc dù ham chơi, may mắn cũng chưa từng gặp rắc rối."
Ngồi một mình trên ghế cao, trong lúc nhất thời y không biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng uy nghiêm của hoàng thượng buộc y trấn định lại, miễn cưỡng áp chế cảm xúc, trầm mặc một lát, vẫn là đem lo lắng trong lòng nói ra.
"Cửu đệ, tháng trước ta có đưa ngươi một số bức họa, ngươi đã xem hết chưa?"
Nhắc tới mấy bức họa này, sắc mặt Cửu Vương gia lập tức trở nên khó coi, hàm hồ lên tiếng.
"Ngươi cũng... cũng nên nạp một Vương phi đi."
"Hoàng thượng..."
"Tất cả những khuê tú danh giá nhất, ngươi đều có thể tùy nghi chọn lựa."
"Hoàng thượng..." Cửu Vương gia đứng ngồi không yên, tức giận đè thấp thanh âm: "Nhị ca."
"Đừng nghĩ như vậy có thể làm ta động tâm, đây là hoàng ngạch nương ngươi năm lần bảy lược cầu ta tác chủ."
"Ta không muốn."
"Sao lại không muốn? Ngươi chẳng lẽ muốn tuyệt hậu?"
"Ta sẽ xin một nghĩa tử."
"Không được, huyết mạch vương tộc khả có thể tùy tiện lẫn lộn?"
"Vậy a, thế thì Cửu vương phủ đành tuyệt hậu vậy!"
"Ngươi hỗn trướng!" Y một chưởng đập xuống bàn.
Cửu Vương gia nhìn y nửa ngày, lạnh lùng nói: "Nhị ca, ngươi muốn bức ta?" Nhìn dáng dấp hắn, trong phút chốc y nhớ lại tình cảnh ngày đó trong Nhị vương phủ...
Đao kiếm vô tình sáng lóa lên rồi đâm mạnh xuống
Máu tươi văng khắp nơi.
Cửu đệ ôm chặt người nọ, thị vệ hai bên dù có dung sức thế nào cũng không thể tách bọn họ ra xa nhau được.
Cho tới bây giờ, ngồi trên long sàn cao cao tại thượng, mỗi khi nhớ lại ngày đó, trước mắt vẫn là một mảnh đỏ tươi. Cho tới bây giờ, hắn cũng không từng kinh tâm động phách đến như vậy. Kinh tâm động phách, rồi lại buồn bã mất hồn...
Tại sao ta lại buồn? Mỗi một một đế vương rồi cũng sẽ đến lúc cảm nhận được dư vị này.
Tứ hải đứng đầu, giàu có cực điểm, nhưng cũng tịch mịch đến cực điểm.
Y trưng ra vẻ mặt đế vương, vững vàng nhìn chăm chú vào đôi mắt tiểu đệ, nhưng đôi mắt ấy lại lóe lên chút sát khí, cho thấy nếu cần có thể nguyện ý "ngư tử, võng phá"(1). Nhìn đệ đệ như vậy, một cổ nhuệ khí trong y bỗng nhiên tiêu thất không còn bóng dáng, lòng lại một phen trống trải. Y chậm rãi thu hồi ánh mắt, lộ vẻ sầu thảm cười cười: "Ta sao dám bức ngươi? Ta biết, nếu là vì hắn, ngươi cả mạng còn không tiếc. Đừng nói là bức ép ca ca của ngươi, nếu phải giết tất cả người trong thiên hạ, ta nghĩ ngươi cũng dám làm." (Sanh nhi thật "máu lửa" a~O_o)
Y lộ ra thần sắc chán nản, Cửu Vương gia cũng trở nên ngại ngùng, thu liễm sát khí trong mắt, cúi đầu giải thích: "Không phải chỉ vì hắn, ta cũng cũng có thể vì Nhị ca mà không tiếc mạng mình."
"Ta lấy mạng của ngươi làm gì? Hồ đồ." Y tùy ý cười cười như thể những chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh, như trước bảo đệ đệ ngồi xuống, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Tiểu Phúc Tử một mực ở ngoài thư phòng nghe ngóng động tĩnh bên trong, nghe được tình huống khẩn trương ban nãy đã bắt đầu lạnh run, sau lại, mới thở phào một hơi, cẩn thận phân phó cung nữ: "Nước trà sợ rằng đã lạnh, mau vào hâm nóng lại đi. Hoàng thượng đang cùng cửu Vương gia bàn việc nhà, các ngươi để ý để tứ một chút."
Hàn huyên nửa canh giờ, Cửu Vương gia liên tục nhìn sắc trời. Y thực minh bạch, khóe môi khẽ cong: "Không nhẫn nại được nữa? Thôi được rồi, trở lại bồi hắn đi."
"Khó có dịp được bồi hoàng thượng nói chuyện, sao lại không nhẫn nại được?" Cửu Vương gia tuy miệng nói như vậy, nhưng chân cũng đã đứng lên, bước đi thong thả trong Ngự thư phòng, chậm rãi nói: "Ngọc Lang đang ở Cửu vương phủ tự mình dàn dựng kịch, vương phủ giờ chắc là nào loạn lắm rồi."
"Dàn dựng kịch?"
"Ngày mai là sinh thần (sinh nhật) của hắn, hắn nói nhất định phải làm cho mọi người phải bất ngờ." Cửu Vương gia nhẹ nhàng cười rộ lên.
Y không khỏi giật mình một chút: "Nga, ngày mai là sinh thần của hắn a."
"Đúng vậy." Cửu Vương gia vội vã xoay người, hấp tấp hành lễ: "Thần đệ xin cáo lui."
Nhìn cửu thân ảnh Vương gia từ từ tiêu thất, y mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu nhìn cả bàn chất đầy tấu chương, tựa hồ tâm có điểm loạn, lại đứng lên, chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi thong thả.
Sau một hồi, dừng lại, giương giọng gọi: "Tiểu Phúc Tử."
"Có nô tài." Tiểu Phúc Tử nhanh nhẹn tiến vào: "Hoàng thượng có gì phân phó ạ?"
Y im lặng, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Ta có việc muốn truyền đạt với Cửu Vương gia. Không cần phái người khác đi, ngươi tự mình đến đó truyền chỉ đi."
"Vâng ạ."
"Ngày mai, trẫm sẽ tự mình đến Cửu vương phủ, bảo Cửu Vương gia an bài, để cho ta gặp một người. Đã hiểu chưa?"
"Dạ, nô tài đã rõ." Tiểu Phúc Tử khom lưng lui ra, tuy rằng có điểm khó hiểu, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Y biết Tiểu Phúc Tử nghĩ gì, nói nhỏ: "Người kia là ai, ngươi vừa nói Cửu Vương gia chắc chắn minh bạch, đi đi."
"Vâng ạ."
Mắt thấy tiểu phúc tử đi ra cửa, y bỗng nhiên trở nên lo lắng, gọi Tiểu Phúc Tử: "Trở về." Tiểu Phúc Tử dừng bước xoay người, như trước khom lưng chờ ý chỉ.
Ycân nhắc nửa ngày: "Việc này không nên để lộ ra, cũng đừng cho người nọ biết. Ngươi đến Cửu vương phủ, truyền ý chỉ riêng với Cửu Vương gia mà thôi. Còn có, nếu hắn từ chối, ngươi cứ nói, trẫm đáp ứng rồi, chỉ cần hắn làm thỏa đáng việc này, chuyện bức họa trẫm sẽ không quản đến nữa."
Phân phó xong, tâm tình mới tốt lên một chút, bỗng nhiên phảng phất một điểm hi vọng, vui mừng mơ hồ nói không nên lời. Trên trời xanh, mây trắng tựa như biển cuồn cuộn sóng,thật sự là tao nhã. Y một lần nữa ngồi vào bàn phê tấu chương cẩn thận.
Sau một hồi rất lâu, Tiểu Phúc Tử trở về bẩm báo: "Cửu Vương gia đã lĩnh ý chỉ."
"Có nói gì không?"
Tiểu Phúc Tử cẩn thận hồi tưởng dáng dấp Cửu Vương gia lúc đó, hàm hồ không hiểu hoàng thượng hỏi gì, chần chờ đáp: "Không nói gì ạ."
Y buông tấu chương, thoải mái đứng lên, cười nói: "Ngày hôm nay mệt rồi, trẫm muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói là nghỉ ngơi, kỳ thực là một đêm thức trắng. Không phải là phiền muộn chuyện quốc sự như mọi lần, mà là cả người đều lâng lâng mơ hồ, cả đêm đều nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài. Vất vả cả đêm, cuối cùng ở phía trời xa mới ló dạng một chút tia sáng, y không cần nô tài thị hầu, tự mình ngồi dậy chuẩn bị.
Thái giám, cung nữ phụ trách hầu hạ y khi bước vào phòng đều bị dọa đến sắc mặc trắng bệch, tay chân đều run rẩy tạ tội vì đến trễ, hôm nay con người luôn cao cao tại thượng đầy uy quyền cư nhiên nở nụ cười: "Trẫm ngày hôm nay cải trang xuất cung, không cần thị hầu."
Chuẩn bị xiêm y chỉnh tề, đem theo vài tên thị vệ võ nghệ cao cường, từ cửa bên hoàng vô thanh vô tức đi ra ngoài, y lắc đầu cự tuyệt thị vệ chuẩn bị kiệu nhỏ, hướng theo con đường đã quen thuộc từ lâu đi đến Cửu vương phủ.
Từ đằng xa đã có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt phát ra từ Cửu vương phủ. Bách tính xung quanh chẳng hiểu chuyện gì, vây quanh ở ngoài đại môn vương phủ thăm dò.
Cửu Vương gia mở rộng cánh cửa bí mật của vương phủ tiếp đón vị cửu ngũ chí tôn.
"Chuẩn bị hết rồi?"
Cửu Vương gia không đáp, một đường đi trước dẫn đường, dọc theo hành lang có rất nhiều cây ăn quả được trồng, vào sau trong hậu hoa viên, hắn xoay người nhìn y: "Hoàng thượng thật muốn thấy hắn?"
Y nhíu mày: "Trẫm không được phép thấy hắn?"
"Tại theo ý chỉ trước đây, hoàng thượng nếu như nhìn thấy hắn, sẽ..."
Y cười rộ lên, xua tay nói: "Ý chỉ đó, trẫm đương nhiên sẽ sửa." (Tranh nhi dễ thương wá >.<)
Cửu Vương gia lạnh mặt tỏ vẻ tức giận, từ đằng xa truyền đến tiếng nhạc làm cho hắn thả lỏng một chút. Thẳng đến khi gương mặt vị quân vương có chút xấu hổ, hắn mới ướm hỏi: "Nhị ca vẫn là chưa trút bỏ được?"
Phía sau không có tiếng trả lời.
Cửu Vương gia hai vai sụp xuống, nhưng rất nhanh đã đứng thẳng dậy, trầm giọng nói: "Người là hoàng thượng, vừa ca ca của ta, tất cả mọi chuyện, ta một vạn lần đều có thể đáp ứng. Nhưng Ngọc Lang, ta trăm triệu lần cũng không buông tay."
Đúng là ngữ khí phạm thượng.
Y nhíu mày, chưa gì đã bị "cảnh cáo" thẳng thừng như vậy, đệ đệ dù có vô lễ, nhưng nghe như vậy y cũng chỉ thở dài: "Ngươi đúng là không hiểu chuyện. Ta nếu có ý định đó, lúc đầu cần gì phải thành toàn các ngươi."
"Na..."
"Chỉ là, " y khẽ cười nói: "Hôm qua bỗng nhiên nhớ tới, đã lâu như vậy, hắn cho tới bây giờ mở miệng đều là một Nhị vương gia, hai Nhị vương gia, vẫn không có biết tên của ta."
"Nghĩa là sao ạ?"
"Ta muốn tự mình nói cho hắn biết."
"Nói cho hắn biết thì sao?"
Y buồn bực, đôi mắt đen thẳm như chất chứa muộn phiền. Y thở dài: "Ngươi không hiểu được đâu. Một người nếu ngay cả tên của mình cũng không được người ta gọi thì tịch mịch biết là bao."
Cửu Vương gia động dung: "Nhị ca..." Quay đầu lại nhìn y.
"Thiên hạ dám gọi thẳng tên của ta, sợ rằng chỉ có người này. Nếu không nói với hắn, chẳng phải rất đáng tiếc?" Y cong khóe môi không giấu được cao hứng. (anh lầm òi (_ _"), trên đời còn có *đứa* gan hơn bé Lang là bạn công nhà anh đó >.<)
Nhớ tới Ngọc lang thường ngày gọi nhị ca đều là "Nhị vương gia ", nếu ngày sau khi đã biết tên của y, nhất định không hề kiêng kỵ gọi thẳng tên húy của đương kim hoàng thượng. Cửu Vương gia nghĩ tới sự to gan lớn mật của ái nhânbất giác cũng bật cười.
"Hảo, Ngọc Lang đang ở tiền thính gây rối, ta đã nghĩ ra một biện pháp dụ được hắn."
Người tới cũng rất nhanh, hơn nữa còn hăng hái bừng bừng. Lôi lôi kéo kéo Cửu Vương gia, đôi mắt bị một miếng vải đen che lại, bước đi toàn bộ đều do Cửu Vương gia dẫn, xa xa liền lớn tiếng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn cho ta cái gì? Thế nào nửa ngày còn chưa tới?"
"Đừng nóng vội, ta cho ngươi đương nhiên phải là một thứ thú vị rồi."
Y đứng nhìn bọn họ từ từ tiến lại.
Cửu Vương gia tới nơi liền buông tay, cắn vành tai hắn nói: "Ngươi đứng ở đây chờ một chút, không được mở khăn bịt mắt, ta đi lấy lễ vật."
"Ta vì sao phải đứng đợi?" Ngọc Lang không hài lòng lắc đầu, quay mặt qua hướng Cửu Vương gia đứng: "Ta..."
"Ta cuối tháng sẽ đi GiangNamtuần tra."
Kháng nghị lập tức đình chỉ, thay vào đó là thanh âm hưng phấn: "Ta cũng đi!"
"Vậy ngươi phải ngoan ngoãn đứng đây đợi ta."
"Hảo, hảo, nghe lời ngươi một lần." Nhưng Ngọc Lang lại thêm vào: "Nhưng tối nay phải chiều ta đó." (cái nì là *biết cách dạy vợ* nà:))
Cửu Vương gia không kịp đề phòng Ngọc Lang cứ như vậy mà "hồn nhiên" ra yêu cầu, làm cho da mặt hắn thoáng đỏ bừng, xấu hổ nhìn nhìn nhị ca.
"Không được cử động, không được tháo miếng vải bịt mắt."
"Biết! Mau đem lễ vật tới đây."
Cửu Vương gia đi, hậu hoa viên chỉ còn hai người. Một người bị che mắt, một người đứng lặng lẽ nhìn người kia.
Y nhìn vẻ mặt buồn chán của người kia, hắn liên tục tả hữu quay đầu như sốt ruột, bộ dáng muốn tháo miếng dải băng xuống. Y trở nên phi thường khẩn trương, bối rối không biết làm gì, hiện tại cuối cùng cũng kiềm chế được, nhìn Ngọc Lang bộ dạng đã không nhịn được đưa tay kéo miếng vải, y nhẹ nhàng lên tiếng: "Không nên tháo xuống..."
"Ai đó?" Ngọc Lang ngờ vực liệu có ai đang đứng gần mình không, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên (y như cún ấy >.<), đưa tay kéo dải băng, lại bị một bàn tay khác nhẹ nhàng ngăn lại.
"Đừng tháo."
"Ngươi là ai?" Ngọc lang nghiêng đầu tỉ mỉ nghe, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì thú vị, bỗng nhiên giương giọng khiêu chiến: "Chơi trò mèo cào không? (ặc >"<). Gọi Trần bá đến chơi chung luôn đi! Uy, mà ngươi rốt cuộc là ai vậy? Tiểu tam tử? Hay là huynh đệ của tên cậu ấm đó? Đánh cược đi, ta đảm bảo sẽ không đoán sai như lần trước nữa. Nếu ta đoán trúng, phải để ta tặng cho cái mông ngươi một cước."
Nhìn ra Ngọc Lang không nhận thức được thanh âm của mình, y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghĩ có điểm thất vọng, thở dài, chậm rãi nói: "Tên của ta..."
"A!" Ngọc Lang tựa hồ nhớ tới cái gì, bỗng nhiên toàn thân chấn động.
Y biết là thất bại rồi.
Quả nhiên, Ngọc Lang tháo mạnh miếng vải đen xuống, trừng to mắt, nhảy dựng lên: "Nhị vương gia?" Hắn không thể tin được nhìn người trước mặt, đưa tay dụi dụi mắt, tất cả phút chốc trở nên tĩnh lặng, nhưng bỗng nhiên hắn hét to lên: "Ngươi không có thấy ta! Ngươi không có thấy ta!" Giống như gặp quỷ, hắn lập tức xoay người nhanh chân bỏ chạy. Vừa chạy một chút, vừa vặn Cửu Vương gia trở về, Ngọc Lang kêu to: "Sanh nhi chạy mau, không là bị rơi đầu á!" Nắm chặt tay Cửu Vương gia kéo đi. Hắn không biết là Hoàng thượng đã bỏ ý chỉ đó rồi a.
Hai người đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tất cả trở nên một mảng trống không, y tự cười chính mình. Y ngơ ngác đứng, sửng sốt một hồi, mới nhận ra.
"... Khiếu..." Y nỗ lực phát ra thanh âm: "Khiếu..." Bỗng nhiên phát hiện có điểm nghẹn ngào, nhất thời kinh hoàng, kiềm chế chính mình, chắp tay sau người, lưng đứng thẳng, nhưng tay lại run rẩy.
Y cất bước, chậm rãi ngắm hoa, chậm rãi đi hai vòng mới dừng lại.
Taylại bắt đầu run lên.
Y nhìn về phía hai người vừa chạy đi, cánh cổng tiểu viện có khắc hình hoa mẫu đơn vang lên tiếng nhạc, tiệc chúc mừng sinh thần cho Ngọc Lang đã bắt đầu rồi, trong không khí xa xa bay tới từ khúc "Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu ba thụ cao "(2). Từ ngữ chẳng ra cái gì cả, vừa nghe liền biết xuất phát từ giai cấp nào.
Y bật cười, rất nhanh liền thở dài, có lẽ tất cả tư vị nỗi khổ của thiên hạ đều chuyển tới đầu lưỡi y.
"Tên của ta..." Không có ai, y chỉ có thể đối mặt với khoảng không, ngẩng đầu nói: "Khiếu Tranh."
Không gian không hề có tiếng đáp lại.
Sanh nhi! Sanh nhi! Tiếng kêu hăng hái bừng bừng của Ngọc Lang dường như quanh quẩn trong tai y.
Y cực lực tưởng tượng Ngọc Lang ở trong hậu hoa viên gặp mình, gọi mình là "Tranh nhi", nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra được.
"Tranh nhi!" Y dường như không cam lòng, Quây sang một cái cây đại thụ lẩm bẩm: "Ta tên là Tranh."
"Tranh, tên của ta."
"Tranh nhi."
Tiếng của y quanh quẩn trong không gian, ylập lại rất nhiều lần, thẳng đến lúc chính mình cũng buồn chán, cười rộ lên tự nhạo báng chính mình, lắc đầu, lặng lẽ rời đi.
Thùng thùng thùng thùng... Kịch đã bắt đầu.
Một vài người hoá trang lên sân khấu, bên dưới người xem tụ tập không ít.
Hậu môn có một đạo thân ảnh thất vọng chậm rãi cùng mấy hộ vệ cao lớn rời đi.
Hậu hoa viên an tĩnh trở lại nhưng sau đó liền vang lên thanh âm trầm thấp.
"Tranh nhi?" một giọng ngoại bang cất lên như nghiền ngẫm, tựa hồ cảm thấy cực kỳ thú vị: "Tranh nhi..."
"Vương tử, đây là mạc (3) quốc đích tân quân." Người bên cạnh nhẹ nhàng bẩm báo danh tín của người mới rời đi kia.
"Ân." Thanh âm nam hàm tại trong miệng, phảng phất thế nào cũng giống như nhấm nháp một thứ hương vị- có tên: "Tranh nhi."
Tên của ngươi, nguyên lai là Khiếu Tranh.
———————————-
(1) Ngư tử, võng phá: nghĩa đen là "cá chết, lưới rách", nghĩa bóng là lưỡng bại câu thương.
(2) "Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu ba thụ cao ": tạm hiểu là tất cả đều là loại thấp kém, tầm thường, chỉ biết có "rống" cho to:) aka loại nhạc đường phố, kiều như tạp kỉ.
(3) Mạc quốc: nước lớn, cách gọi nước Trung Quốc của mấy tiểu quốc phụ thuộc ngày xưa để tỏ thái độ tôn kính.
♥ﭻ♥ﭻ♥ﭻ♥TOÀN VĂN HOÀN♥ﭻ♥ﭻ♥ﭻ♥
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook