No Moral Không Đạo Đức
-
Chương 66: Gián tiếp
"A..ai, ai đã khóc chứ?"
"Tôi có nên bắt đầu bằng cách đọc lại ngày sinh của cậu không?" Sehun hỏi một cách mỉa mai.
"Anh đã nhìn thấy gì vậy?"
"Tôi không biết—cộng sự của tôi đang cúi mình ở góc phố vào ban đêm để ăn ramen hửm?"
"Làm thế nào mà anh..?" Yoonshin cố gắng đáp lại mà không cần suy nghĩ nhưng cậu đã kịp dừng lại.
Chắc hẳn Sehun đã nhìn thấu lời nói dối tồi tệ của cậu ngay từ đầu rồi. Lại thêm sự thật là Sehun đã nhìn thấy cậu khóc ngay gần nhà nữa thì những gì xảy ra vào ngày hôm sau hoàn toàn dễ đoán. Sehun quay lại bãi đậu xe vì lo lắng cho Yoonshin, cậu đã khóc.
Yoonshin cho rằng Sehun có thể sẽ nghi ngờ về điều đã khiến cậu buồn bã và khóc lóc đến mức hai mắt sưng húp và đỏ ngầu, nhưng khi biết sự thật thì cảm giác lại khác. Cậu tự hỏi liệu Kang Sehun có thực sự biết nghĩ cho người khác hay không.
"Cậu đã khóc sưng cả mắt, ngồi co ro một góc giống như khi cha mình qua đời vậy. Cậu có biết hôm đó tôi đã bực mình vì cậu như thế nào không? Tôi đã mất ngủ cả đêm."
Thứ phát ra từ đôi môi đỏ mọng đó không phải là câu chuyện hiện tại mà là quá khứ. Yoonshin vừa nãy còn bối rối không biết Sehun đang nói về điều gì, lúc này cậu liền mở to mắt khi nhận điều mà anh vừa nói.
Nó không chỉ cách đây rất lâu rồi, mà còn là một khoảnh khắc ngắn ngủi đến nỗi cậu không chắc liệu rằng anh còn nhớ hay không. "Anh còn nhớ hôm đó sao?"
"Cậu cứ lọt vào mắt xanh của tôi. Không, tôi cứ lén lút liếc nhìn cậu như thế vì tôi cảm thấy thật phiền phức nếu cậu cứ giấu mình vào 1 nơi nào đó và khóc một mình.."
"..."
"Việc một thứ gì đó không phải là công việc cứ lởn vởn trong đầu khiến tôi vô cùng khó chịu. Nó khiến tôi điên lên."
Yoonshin cuối cùng cũng có thể ghép những mảnh ghép cuối cùng lại với nhau. Sehun cũng đã nhớ ra mọi chuyện nên khi cùng Mihee đến xem phiên tòa xét xử, họ cứ chạm mắt nhau như thế. Sehun đã nhận ra Yoonshin từ hôm ấy.
Hai người trao đổi ánh mắt mãnh liệt trong ánh sáng lờ mờ. Sehun nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của đối phương một lúc, sau đó không thể chịu đựng được nữa, anh cắn môi và vặn tung nút thắt cà vạt. Hơi thở của anh khó khăn hơn lúc nãy và gương mặt của anh cũng hồng hơn lúc nãy. Anh nắm lấy đầu cà vạt làm bằng lụa mềm và đưa nó cho Yoonshin.
"Hôn nó đi."
Mắt Yoonshin tròn xoe. Mặt cậu đỏ bừng như mực trong nước. "Cái gì cơ ạ?"
"Hôn cà vạt của tôi đi."
"Tại sao lại là cà vật của anh?.. mà lại không phải là môi? Đó không phải là hơi hèn nhát hay sao ạ?"
"Câm miệng và làm đi. Đây là mệnh lệnh."
Sehun nói rằng anh ấy không muốn, vì vậy Yoonshin không thể tiếp tục hỏi "tại sao anh không thể hiện cảm xúc của mình một cách rõ ràng hơn?". Hơn nữa, cậu cũng không biết bản thân mình cảm thấy thế nào về anh, mặc dù cậu biết chắc chắn rằng nó còn mông lung hơn cả tình cảm của Sehun dành cho cậu nữa—cậu không có quyền gặng hỏi.
Sau một hồi do dự, Yoonshin quyết định và thở ra thật sâu. Đôi má ửng đỏ của cậu giật giật vì ánh mắt dai dẳng của người kia cứ nán lại trên môi cậu. Sau đó, cậu nắm lấy đầu cà vạt và chà môi lên thể đang lau miệng.
Sehun quan sát từ đầu đến cuối, khi Yoonshin vừa nhấc môi ra, Sehun liền mân mê đôi môi đỏ mọng của anh qua lớp vải đó. Như thể vẫn chưa đủ, anh còn cố ý liếm nhẹ lên lớp vải đó nữa. Yoonshin bị anh giam trong vòng tay, cậu bất lực nhìn người kia mà không thể chống cự hay phản kháng.
Sehun hơi nghiêng đầu khi hôn lên cà vạt của anh. Anh quay lại nhìn Yoonshin. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Yoonshin cảm thấy chóng mặt và cằm cậu run lên.
Làn da nhạy cảm của họ thậm chí còn không chạm vào nhau, nhưng cả hai đều cùng lúc thở dốc.
Yoonshin chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này kể từ khi cậu sinh ra. Cậu không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói. Trong khi Yoonshin cố gắng lấy lại nhịp thở của mình, Sehun trầm giọng nói, "Do Yoonshin."
Đây là lần đầu tiên Sehun gọi Yoonshin bằng họ tên đầy đủ.
Yoonshin cũng chẳng biết tại sao, cậu đã nghe và nhìn thấy tên của mình hàng ngày rồi nhưng từ miệng Sehun nói ra lại đem đến một sự rung động mạnh mẽ, kỳ lạ trong lồng ngực cậu. Nó khiến sống lưng cậu ớn lạnh và chết lặng nhìn anh.
"Tôi có nên bắt đầu bằng cách đọc lại ngày sinh của cậu không?" Sehun hỏi một cách mỉa mai.
"Anh đã nhìn thấy gì vậy?"
"Tôi không biết—cộng sự của tôi đang cúi mình ở góc phố vào ban đêm để ăn ramen hửm?"
"Làm thế nào mà anh..?" Yoonshin cố gắng đáp lại mà không cần suy nghĩ nhưng cậu đã kịp dừng lại.
Chắc hẳn Sehun đã nhìn thấu lời nói dối tồi tệ của cậu ngay từ đầu rồi. Lại thêm sự thật là Sehun đã nhìn thấy cậu khóc ngay gần nhà nữa thì những gì xảy ra vào ngày hôm sau hoàn toàn dễ đoán. Sehun quay lại bãi đậu xe vì lo lắng cho Yoonshin, cậu đã khóc.
Yoonshin cho rằng Sehun có thể sẽ nghi ngờ về điều đã khiến cậu buồn bã và khóc lóc đến mức hai mắt sưng húp và đỏ ngầu, nhưng khi biết sự thật thì cảm giác lại khác. Cậu tự hỏi liệu Kang Sehun có thực sự biết nghĩ cho người khác hay không.
"Cậu đã khóc sưng cả mắt, ngồi co ro một góc giống như khi cha mình qua đời vậy. Cậu có biết hôm đó tôi đã bực mình vì cậu như thế nào không? Tôi đã mất ngủ cả đêm."
Thứ phát ra từ đôi môi đỏ mọng đó không phải là câu chuyện hiện tại mà là quá khứ. Yoonshin vừa nãy còn bối rối không biết Sehun đang nói về điều gì, lúc này cậu liền mở to mắt khi nhận điều mà anh vừa nói.
Nó không chỉ cách đây rất lâu rồi, mà còn là một khoảnh khắc ngắn ngủi đến nỗi cậu không chắc liệu rằng anh còn nhớ hay không. "Anh còn nhớ hôm đó sao?"
"Cậu cứ lọt vào mắt xanh của tôi. Không, tôi cứ lén lút liếc nhìn cậu như thế vì tôi cảm thấy thật phiền phức nếu cậu cứ giấu mình vào 1 nơi nào đó và khóc một mình.."
"..."
"Việc một thứ gì đó không phải là công việc cứ lởn vởn trong đầu khiến tôi vô cùng khó chịu. Nó khiến tôi điên lên."
Yoonshin cuối cùng cũng có thể ghép những mảnh ghép cuối cùng lại với nhau. Sehun cũng đã nhớ ra mọi chuyện nên khi cùng Mihee đến xem phiên tòa xét xử, họ cứ chạm mắt nhau như thế. Sehun đã nhận ra Yoonshin từ hôm ấy.
Hai người trao đổi ánh mắt mãnh liệt trong ánh sáng lờ mờ. Sehun nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của đối phương một lúc, sau đó không thể chịu đựng được nữa, anh cắn môi và vặn tung nút thắt cà vạt. Hơi thở của anh khó khăn hơn lúc nãy và gương mặt của anh cũng hồng hơn lúc nãy. Anh nắm lấy đầu cà vạt làm bằng lụa mềm và đưa nó cho Yoonshin.
"Hôn nó đi."
Mắt Yoonshin tròn xoe. Mặt cậu đỏ bừng như mực trong nước. "Cái gì cơ ạ?"
"Hôn cà vạt của tôi đi."
"Tại sao lại là cà vật của anh?.. mà lại không phải là môi? Đó không phải là hơi hèn nhát hay sao ạ?"
"Câm miệng và làm đi. Đây là mệnh lệnh."
Sehun nói rằng anh ấy không muốn, vì vậy Yoonshin không thể tiếp tục hỏi "tại sao anh không thể hiện cảm xúc của mình một cách rõ ràng hơn?". Hơn nữa, cậu cũng không biết bản thân mình cảm thấy thế nào về anh, mặc dù cậu biết chắc chắn rằng nó còn mông lung hơn cả tình cảm của Sehun dành cho cậu nữa—cậu không có quyền gặng hỏi.
Sau một hồi do dự, Yoonshin quyết định và thở ra thật sâu. Đôi má ửng đỏ của cậu giật giật vì ánh mắt dai dẳng của người kia cứ nán lại trên môi cậu. Sau đó, cậu nắm lấy đầu cà vạt và chà môi lên thể đang lau miệng.
Sehun quan sát từ đầu đến cuối, khi Yoonshin vừa nhấc môi ra, Sehun liền mân mê đôi môi đỏ mọng của anh qua lớp vải đó. Như thể vẫn chưa đủ, anh còn cố ý liếm nhẹ lên lớp vải đó nữa. Yoonshin bị anh giam trong vòng tay, cậu bất lực nhìn người kia mà không thể chống cự hay phản kháng.
Sehun hơi nghiêng đầu khi hôn lên cà vạt của anh. Anh quay lại nhìn Yoonshin. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Yoonshin cảm thấy chóng mặt và cằm cậu run lên.
Làn da nhạy cảm của họ thậm chí còn không chạm vào nhau, nhưng cả hai đều cùng lúc thở dốc.
Yoonshin chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này kể từ khi cậu sinh ra. Cậu không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói. Trong khi Yoonshin cố gắng lấy lại nhịp thở của mình, Sehun trầm giọng nói, "Do Yoonshin."
Đây là lần đầu tiên Sehun gọi Yoonshin bằng họ tên đầy đủ.
Yoonshin cũng chẳng biết tại sao, cậu đã nghe và nhìn thấy tên của mình hàng ngày rồi nhưng từ miệng Sehun nói ra lại đem đến một sự rung động mạnh mẽ, kỳ lạ trong lồng ngực cậu. Nó khiến sống lưng cậu ớn lạnh và chết lặng nhìn anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook