No Moral Không Đạo Đức
-
Chương 47: Tâm sự của tôi
Sehun nói một cách gắt gỏng. Chẳng hiểu tại sao nụ cười của Yoonshin lại khiến anh cảm thấy phiền toái.
Yoonshin ngay lập tức đáp lại anh, "Vậy thì điều đầu tiên tôi nên làm vào buổi sáng là khóc có đúng không ạ?"
"Cậu không biết chào hỏi hả? Cậu nghĩ mình là ai mà thô lỗ như vậy?"
"Ôi đúng rồi. Tôi xin lỗi ạ. Chào buổi sáng, luật sư Kang, hôm nay anh thế nào ạ:) "
Nhìn thấy cậu chàng trẻ tuổi chào hỏi lễ phép khiến trong lòng anh càng thêm khó chịu hơn, Sehun cứ có ác cảm với khuôn mặt cậu và thứ cảm giác khó hiểu ấy cứ sôi sục trong lòng anh. Anh gắt gỏng cắn môi dưới và tiếp tục bước đi.
Cả hai đi đến bãi đậu che chung, bức tường kính tại đó phản chiếu hình ảnh của cả hai. Sehun nhíu mày liếc nhìn Yooshin, môi anh mấp máy mà chẳng cần suy nghĩ. "Sao mặt cậu lại sưng ra như thế?"
Yoonshin khẽ quay đầu sang nhìn trộm Sehun khi nghe thấy câu hỏi bất ngờ này. "Tệ đến vậy sao ạ?"
"Tôi là người hỏi trước cơ mà."
"Vì quá đói nên tôi đã ăn 1 chút mì trước khi đi ngủ ạ."
"Khuôn mặt của cậu bị sưng lên chỉ vì ăn mì sao? Cậu nên cố gắng cải thiện sức khỏe của mình đi Bơi lội thì sao? Nó sẽ giúp máu của cậu lưu thông tốt hơn đấy."
"Ngày nào tôi cũng đi đi lại lại từ nhà đến công ty như như một thây ma nên chẳng tìm thấy thời gian để tập thể dục nữa ạ. Mặt mũi tôi thỉnh thoảng sẽ như thế này nếu cơ thể tôi ở trong tình trạng tồi tệ ạ."
Vì đã biết trước chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua nên Sehun cố ý giễu cợt lời nói dối cẩu thả của Yoonshin.
"Nhìn đôi mắt sưng húp của cậu khiến tôi buồn ngủ. Lần sau đừng có mà đi làm với đôi mắt sưng húp đó nữa, nếu không thì."
"Được rồi... tôi sẽ cố gắng ạ."
Sau khi liếc nhìn Sehun, Yoonshin không cố đáp lại nữa, thay vào đó, cậu lo lắng về khuôn mặt xưng vù của mình đang phản chiếu trên tấm kính. Hai người tiếp tục sải những bước thật dài về phía để xe. Sự im lặng bao trùm lấy họ.
Kể từ khi Yoonshin bắt taxi về nhà, xe của cậu vẫn còn để ở công ty, cậu có 1 chiếc xe nhỏ dự phòng. Nhưng nếu hiện tại cậu đi chiếc này thì cả hai chiếc đều sẽ phải đậu tại công ty và cậu không thể nào mang cả hai chiếc về nhà được. Sau khi lén nhìn Sehun đang đi phía trước, cậu rẽ sang hướng khác với chỗ để chiếc xe dự phòng của mình rồi đuổi theo người giám sát của cậu.
"Ừm, luật sư Kang, anh có thể cho tôi đi nhờ được không?"
Sehun bỗng dừng lại rồi quay lại nhìn Yoonshin. Anh trông có vẻ bối rối, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt anh tràn đầy sự hoài nghi như một cơn bão hay trận lũ quét qua mùa gió chướng. "Cái gì cơ?"
"Đêm qua tôi đã bắt taxi về nhà vì sợ rằng mình sẽ ngủ gật khi lái xe. Nhưng nếu hôm nay tôi lái chiếc xe dự phòng của mình thì sẽ chỉ chiếm chỗ trong bãi đậu xe của công ty thôi ạ, với lại tôi đã tình cờ gặp được anh sáng nay nên..."
Sehun ngắt lời Yoonshin. "Vậy cậu có thể tiếp tục bắt taxi hoặc đi phương tiện công cộng. Hoặc cậu có thể gọi cho công ty yêu cầu họ đem xe đưa đón cậu. Có rất nhiều lựa chọn cho cậu. Tôi còn phải nói với cậu nữa à? Cậu có phải là trẻ con lên ba mới biết đi không?"
"Anh thật là—" Yoonshin theo bản năng định phản đối nhưng nhanh chóng dừng cương trước bờ vực. Sehun bước đến chỗ Yoonshin và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Yoonshin muốn tìm một lối thoát, nhưng anh đã cách cậu nửa mét.
"Hãy kết thúc câu nói vừa nãy của cậu đi xem nào."
"Anh thật là keo kiệt đấy ạ."
"Tên này bị làm sao vậy?"Đôi mắt của Sehun như muốn nói lên điều anh đang nghĩ. Để xác nhận lời nói của Yoonshin, Sehun liền thở dài.
Đây là lần đầu tiên Sehun gặp một luật sư cộng sự như Yoonshin. Một đàn em mà lại dám chộp lấy cộng sự để xin đi nhờ đến chỗ làm—Sehun chưa bao giờ thấy điều này kể từ khi anh đi làm. Ngay cả người như Sehun - kẻ vẫn bị mọi người cho là một gã tự phụ cũng chưa bao giờ nhờ vả ai đó như thế này. Anh không bao giờ chạy theo cộng sự và làm phiền họ, chứ đừng nói đến việc mở miệng ra chat chit tám chuyện với họ.
"Thật đó hả, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người như cậu đấy. Cậu không biết tôi là người giám sát công việc của cậu à/"
"Tôi biết chứ ạ. Có chuyện gì ạ?"
"Có lẽ cậu không biết điều này, nhưng nếu tôi thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt của ai đó thì tôi sẽ sa thải họ ngay lập tức. Cậu không nghe thấy người ta đồn đại về tôi như thế nào sao?"
"Tôi là một luật sư. Và tôi có nhiều kinh nghiệm trong các phiên điều trần sa thải vô lý ạ."
"Vậy thì tôi là gì, một bác sĩ phẫu thuật tim à?"
"Tôi không đi nhờ miễn phí đâu ạ, anh tự lái xe đúng chứ? Tôi có thể lái xe giúp anh ạ."
Trong khi cả hai đang ở đỉnh điểm của cuộc tranh luận thì Sehun cố gắng dùng một giọng nhỏ nhẹ kiềm chế hết sức có thể để giải thích: "Lý do tôi không sử dụng tài xế riêng khi đi làm như những đồng nghiệp khác là vì tôi không muốn có bất cứ kẻ nào chen vào thời gian riêng của mình. Lái xe mất 15 phút 1 chiều trong tổng số 30 phút mỗi ngày—đó là thời gian cá nhân của tôi."
"Tôi sẽ im lặng, như vậy không được sao? Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc sau khi phải ở một mình cả đêm thôi ạ."
Câu nói của Yoonshin khiến đầu óc Sehun rối bời, anh đột nhiên mím môi lại. Yoonshin im lặng quan sát người kia.
Yoonshin đã có chút rung động nhìn thấy vẻ ngoài bảnh bao, chỉnh chu của Sehun vào buổi sáng hôm nay. Vì vậy, thay vì chào hỏi anh như thường lệ thì cậu bất giác mỉm cười và nhìn chằm chằm vào anh.
Cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm như vậy sau khi nhìn thấy Sehun nữa. Đối ngược với cậu thì Sehun lại cảm thấy như thể hàng rào đầu tiên trong vùng an toàn của mình đang bị đe dọa.
"Tôi có thể đi cùng anh không ạ?"
Sehun nhìn chằm chằm vào Yoonshin, anh hỏi "Tôi đang hỏi vì dường như tôi không thể nhớ được là trước kia tôi có từng mượn tiền hay lừa dối cậu điều gì không?"
"Không đời nào ạ."
"Tôi đã bao giờ phạm lỗi với cha cậu mà tôi không biết không?"
"Anh đã phạm lỗi ấy ạ? Dù sao thì cha tôi cũng sẽ tha thứ cho anh thôi ạ."
"Có phải tôi đã từ chối chị gái cậu khi tôi còn trẻ không? Tôi không nhớ là có điều này nữa nhưng biết đâu được đấy, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Nếu có chuyện gì giữa anh và chị gái tôi thì tôi sẽ không biết đâu ạ."
"Được rồi. Vì tôi không có bất kỳ khoản nợ nào với cậu, nên tôi không có bất cứ lý do gì để cho cậu đi nhờ hết."
Yoonshin ngay lập tức đáp lại anh, "Vậy thì điều đầu tiên tôi nên làm vào buổi sáng là khóc có đúng không ạ?"
"Cậu không biết chào hỏi hả? Cậu nghĩ mình là ai mà thô lỗ như vậy?"
"Ôi đúng rồi. Tôi xin lỗi ạ. Chào buổi sáng, luật sư Kang, hôm nay anh thế nào ạ:) "
Nhìn thấy cậu chàng trẻ tuổi chào hỏi lễ phép khiến trong lòng anh càng thêm khó chịu hơn, Sehun cứ có ác cảm với khuôn mặt cậu và thứ cảm giác khó hiểu ấy cứ sôi sục trong lòng anh. Anh gắt gỏng cắn môi dưới và tiếp tục bước đi.
Cả hai đi đến bãi đậu che chung, bức tường kính tại đó phản chiếu hình ảnh của cả hai. Sehun nhíu mày liếc nhìn Yooshin, môi anh mấp máy mà chẳng cần suy nghĩ. "Sao mặt cậu lại sưng ra như thế?"
Yoonshin khẽ quay đầu sang nhìn trộm Sehun khi nghe thấy câu hỏi bất ngờ này. "Tệ đến vậy sao ạ?"
"Tôi là người hỏi trước cơ mà."
"Vì quá đói nên tôi đã ăn 1 chút mì trước khi đi ngủ ạ."
"Khuôn mặt của cậu bị sưng lên chỉ vì ăn mì sao? Cậu nên cố gắng cải thiện sức khỏe của mình đi Bơi lội thì sao? Nó sẽ giúp máu của cậu lưu thông tốt hơn đấy."
"Ngày nào tôi cũng đi đi lại lại từ nhà đến công ty như như một thây ma nên chẳng tìm thấy thời gian để tập thể dục nữa ạ. Mặt mũi tôi thỉnh thoảng sẽ như thế này nếu cơ thể tôi ở trong tình trạng tồi tệ ạ."
Vì đã biết trước chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua nên Sehun cố ý giễu cợt lời nói dối cẩu thả của Yoonshin.
"Nhìn đôi mắt sưng húp của cậu khiến tôi buồn ngủ. Lần sau đừng có mà đi làm với đôi mắt sưng húp đó nữa, nếu không thì."
"Được rồi... tôi sẽ cố gắng ạ."
Sau khi liếc nhìn Sehun, Yoonshin không cố đáp lại nữa, thay vào đó, cậu lo lắng về khuôn mặt xưng vù của mình đang phản chiếu trên tấm kính. Hai người tiếp tục sải những bước thật dài về phía để xe. Sự im lặng bao trùm lấy họ.
Kể từ khi Yoonshin bắt taxi về nhà, xe của cậu vẫn còn để ở công ty, cậu có 1 chiếc xe nhỏ dự phòng. Nhưng nếu hiện tại cậu đi chiếc này thì cả hai chiếc đều sẽ phải đậu tại công ty và cậu không thể nào mang cả hai chiếc về nhà được. Sau khi lén nhìn Sehun đang đi phía trước, cậu rẽ sang hướng khác với chỗ để chiếc xe dự phòng của mình rồi đuổi theo người giám sát của cậu.
"Ừm, luật sư Kang, anh có thể cho tôi đi nhờ được không?"
Sehun bỗng dừng lại rồi quay lại nhìn Yoonshin. Anh trông có vẻ bối rối, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt anh tràn đầy sự hoài nghi như một cơn bão hay trận lũ quét qua mùa gió chướng. "Cái gì cơ?"
"Đêm qua tôi đã bắt taxi về nhà vì sợ rằng mình sẽ ngủ gật khi lái xe. Nhưng nếu hôm nay tôi lái chiếc xe dự phòng của mình thì sẽ chỉ chiếm chỗ trong bãi đậu xe của công ty thôi ạ, với lại tôi đã tình cờ gặp được anh sáng nay nên..."
Sehun ngắt lời Yoonshin. "Vậy cậu có thể tiếp tục bắt taxi hoặc đi phương tiện công cộng. Hoặc cậu có thể gọi cho công ty yêu cầu họ đem xe đưa đón cậu. Có rất nhiều lựa chọn cho cậu. Tôi còn phải nói với cậu nữa à? Cậu có phải là trẻ con lên ba mới biết đi không?"
"Anh thật là—" Yoonshin theo bản năng định phản đối nhưng nhanh chóng dừng cương trước bờ vực. Sehun bước đến chỗ Yoonshin và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Yoonshin muốn tìm một lối thoát, nhưng anh đã cách cậu nửa mét.
"Hãy kết thúc câu nói vừa nãy của cậu đi xem nào."
"Anh thật là keo kiệt đấy ạ."
"Tên này bị làm sao vậy?"Đôi mắt của Sehun như muốn nói lên điều anh đang nghĩ. Để xác nhận lời nói của Yoonshin, Sehun liền thở dài.
Đây là lần đầu tiên Sehun gặp một luật sư cộng sự như Yoonshin. Một đàn em mà lại dám chộp lấy cộng sự để xin đi nhờ đến chỗ làm—Sehun chưa bao giờ thấy điều này kể từ khi anh đi làm. Ngay cả người như Sehun - kẻ vẫn bị mọi người cho là một gã tự phụ cũng chưa bao giờ nhờ vả ai đó như thế này. Anh không bao giờ chạy theo cộng sự và làm phiền họ, chứ đừng nói đến việc mở miệng ra chat chit tám chuyện với họ.
"Thật đó hả, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người như cậu đấy. Cậu không biết tôi là người giám sát công việc của cậu à/"
"Tôi biết chứ ạ. Có chuyện gì ạ?"
"Có lẽ cậu không biết điều này, nhưng nếu tôi thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt của ai đó thì tôi sẽ sa thải họ ngay lập tức. Cậu không nghe thấy người ta đồn đại về tôi như thế nào sao?"
"Tôi là một luật sư. Và tôi có nhiều kinh nghiệm trong các phiên điều trần sa thải vô lý ạ."
"Vậy thì tôi là gì, một bác sĩ phẫu thuật tim à?"
"Tôi không đi nhờ miễn phí đâu ạ, anh tự lái xe đúng chứ? Tôi có thể lái xe giúp anh ạ."
Trong khi cả hai đang ở đỉnh điểm của cuộc tranh luận thì Sehun cố gắng dùng một giọng nhỏ nhẹ kiềm chế hết sức có thể để giải thích: "Lý do tôi không sử dụng tài xế riêng khi đi làm như những đồng nghiệp khác là vì tôi không muốn có bất cứ kẻ nào chen vào thời gian riêng của mình. Lái xe mất 15 phút 1 chiều trong tổng số 30 phút mỗi ngày—đó là thời gian cá nhân của tôi."
"Tôi sẽ im lặng, như vậy không được sao? Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc sau khi phải ở một mình cả đêm thôi ạ."
Câu nói của Yoonshin khiến đầu óc Sehun rối bời, anh đột nhiên mím môi lại. Yoonshin im lặng quan sát người kia.
Yoonshin đã có chút rung động nhìn thấy vẻ ngoài bảnh bao, chỉnh chu của Sehun vào buổi sáng hôm nay. Vì vậy, thay vì chào hỏi anh như thường lệ thì cậu bất giác mỉm cười và nhìn chằm chằm vào anh.
Cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm như vậy sau khi nhìn thấy Sehun nữa. Đối ngược với cậu thì Sehun lại cảm thấy như thể hàng rào đầu tiên trong vùng an toàn của mình đang bị đe dọa.
"Tôi có thể đi cùng anh không ạ?"
Sehun nhìn chằm chằm vào Yoonshin, anh hỏi "Tôi đang hỏi vì dường như tôi không thể nhớ được là trước kia tôi có từng mượn tiền hay lừa dối cậu điều gì không?"
"Không đời nào ạ."
"Tôi đã bao giờ phạm lỗi với cha cậu mà tôi không biết không?"
"Anh đã phạm lỗi ấy ạ? Dù sao thì cha tôi cũng sẽ tha thứ cho anh thôi ạ."
"Có phải tôi đã từ chối chị gái cậu khi tôi còn trẻ không? Tôi không nhớ là có điều này nữa nhưng biết đâu được đấy, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Nếu có chuyện gì giữa anh và chị gái tôi thì tôi sẽ không biết đâu ạ."
"Được rồi. Vì tôi không có bất kỳ khoản nợ nào với cậu, nên tôi không có bất cứ lý do gì để cho cậu đi nhờ hết."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook