Nô Lệ Và Thú Dữ
-
Chương 8
Tôi mang Tuyết Sư đi ra khỏi đấu trường, cố gắng thả chậm cước bộ. Dù cho tôi đi chậm tới đâu đi nữa, cũng đều phải tới vườn thú dữ. Tôi đây là, chỉ là tâm lý đà điểu mà thôi, bản thân cố gắng trốn tránh, không muốn sớm phải đối mặt, đối mặt với Phillip Công Tước. Đối với Phillip Công Tước, trong tiềm thức của tôi luôn có một phần bất an.
Từ đấu trường tới vườn thú dữ rất gần, tôi lần đầu tiên cảm thấy được như vậy.
Tuyết Sư vừa về tới vườn thú dữ, tìm đến dưới bóng cây ấm áp yêu thích nhất của nó, đã bắt đầu buồn ngủ. Xem ra nó thật sự rất mệt mỏi, tuy rằng trước kia phần lớn thời gian Tuyết Sư cũng chỉ ngủ, nhưng tôi cuối cùng cảm thấy được, Tuyết Sư mỗi khi từ đấu trường trở về sẽ đặc biệt mệt.
Nhìn Tuyết Sư ngủ, tôi hơi khom lưng xoa bộ lông của nó. Tôi sợ đây là lần cuối cùng tôi được ở cạnh Tuyết Sư. Rồi mới, cẩn thận từng bước từng bước rời đi, đi về phía đại rảnh của tòa thành.
Đại sảnh trại trung tâm tòa thành
Phillip Công Tước ngồi trên chủ tọa thật cao, tôi quỳ ở trước mặt của ngài, cung kính nói: “Karl xin thỉnh an Công Tước chủ thượng.”
“Ngẩng đầu lên!” Thanh âm uy nghiêm vang lên ngay trên đầu tôi. Tôi theo lời ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội nhìn mặt Phillip Công Tước. Thì ra Công Tước còn trẻ đến vậy, anh tuấn, cao lớn, đột nhiên, tôi cảm thấy Công Tước cùng Tuyết Sư rất giống nhau, đều cao cao tại thượng, không dễ cùng người khác tiếp cận… Tôi nhìn đến ngây người…
“Nhìn đủ chưa?” Âm thanh trầm thấp lại vang lên.”A…” Tôi cúi đầu, bối rối áy náy nói, “Thật xin lỗi, chúa thượng!”
“Thực là không hiểu được, con sư tử ngu ngốc kia rốt cuộc coi trọng ngươi chỗ nào? Lại có thể nghe lời ngươi như vậy.” Phillip Công Tước đi đến trước mặt của tôi, lấy tay nâng cằm của tôi lên, “Bộ dáng lại không xinh đẹp, nhiều lắm thì chỉ được xem là thanh tú thôi, lại, vừa nhỏ vừa gầy.” Nói xong, Phillip Công Tước còn lắc đầu như nhìn thấy vật lạ.
Điều này làm tôi có chút không thể hiểu được, lại không thể hỏi, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Phillip Công Tước. Công Tước dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của tôi, lông mày nhướn lên, nói: “Có vấn đề gì? Cho ngươi một cơ hội hỏi đi.”
“Chúa thượng… Chúa thượng… Tôi…” Tôi khẩn trương đến cà lăm.
Công Tước không vui nhíu mày, nói: “Không muốn hỏi thì đừng hỏi.”
Từ đấu trường tới vườn thú dữ rất gần, tôi lần đầu tiên cảm thấy được như vậy.
Tuyết Sư vừa về tới vườn thú dữ, tìm đến dưới bóng cây ấm áp yêu thích nhất của nó, đã bắt đầu buồn ngủ. Xem ra nó thật sự rất mệt mỏi, tuy rằng trước kia phần lớn thời gian Tuyết Sư cũng chỉ ngủ, nhưng tôi cuối cùng cảm thấy được, Tuyết Sư mỗi khi từ đấu trường trở về sẽ đặc biệt mệt.
Nhìn Tuyết Sư ngủ, tôi hơi khom lưng xoa bộ lông của nó. Tôi sợ đây là lần cuối cùng tôi được ở cạnh Tuyết Sư. Rồi mới, cẩn thận từng bước từng bước rời đi, đi về phía đại rảnh của tòa thành.
Đại sảnh trại trung tâm tòa thành
Phillip Công Tước ngồi trên chủ tọa thật cao, tôi quỳ ở trước mặt của ngài, cung kính nói: “Karl xin thỉnh an Công Tước chủ thượng.”
“Ngẩng đầu lên!” Thanh âm uy nghiêm vang lên ngay trên đầu tôi. Tôi theo lời ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội nhìn mặt Phillip Công Tước. Thì ra Công Tước còn trẻ đến vậy, anh tuấn, cao lớn, đột nhiên, tôi cảm thấy Công Tước cùng Tuyết Sư rất giống nhau, đều cao cao tại thượng, không dễ cùng người khác tiếp cận… Tôi nhìn đến ngây người…
“Nhìn đủ chưa?” Âm thanh trầm thấp lại vang lên.”A…” Tôi cúi đầu, bối rối áy náy nói, “Thật xin lỗi, chúa thượng!”
“Thực là không hiểu được, con sư tử ngu ngốc kia rốt cuộc coi trọng ngươi chỗ nào? Lại có thể nghe lời ngươi như vậy.” Phillip Công Tước đi đến trước mặt của tôi, lấy tay nâng cằm của tôi lên, “Bộ dáng lại không xinh đẹp, nhiều lắm thì chỉ được xem là thanh tú thôi, lại, vừa nhỏ vừa gầy.” Nói xong, Phillip Công Tước còn lắc đầu như nhìn thấy vật lạ.
Điều này làm tôi có chút không thể hiểu được, lại không thể hỏi, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Phillip Công Tước. Công Tước dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của tôi, lông mày nhướn lên, nói: “Có vấn đề gì? Cho ngươi một cơ hội hỏi đi.”
“Chúa thượng… Chúa thượng… Tôi…” Tôi khẩn trương đến cà lăm.
Công Tước không vui nhíu mày, nói: “Không muốn hỏi thì đừng hỏi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook