Tôi chạy, tôi cố gắng chạy, liều mạng mà chạy, sợ chậm một bước sẽ không còn được thấy Tuyết Sư nữa. Tôi lần đầu tiên cảm nhận được vườn thú dữ lớn đến vậy!!

Cuối cùng… Cuối cùng, tôi chạy đến bên cạnh Tuyết Sư, nó còn đang ngủ, yên lặng nằm dưới bóng cây, tôi đưa tay sờ sờ nó, nó vẫn không biết được vận mệnh sau này của mình. Tôi cũng không biết tương lai của tôi ở nơi nào. Có lẽ… Có lẽ, vận mệnh của tôi cùng với nó đã được buộc cùng một chỗ…

Không ai có thể thay đổi quyết định của Công Tước, trừ chính ngài ấy ra.

Tôi mang theo Tuyết Sư đi tới đấu trường. Có thể do các đấu sĩ đã biết được lực tấn công vĩ đại của Tuyết Sư vào hôm qua, trong lúc nhất thời, không có một đấu sĩ nào dám bước lên khiêu khích.

Có thể là do không thú vị, cũng có thể là do nhàm chán, hoặc là do chưa tỉnh ngủ, Phillip Công Tước biếng nhác ngồi trên ghế. Nhưng Cole Tử Tước lại hứng thú mười phần, kêu lớn: “Các ngươi ai có thể túm được lông của Tuyết Sư, thưởng mười kim! Ai có thể đả thương Tuyết Sư, thưởng năm mươi kim!”

Cái này gọi là, có trọng thưởng thì có kẻ liều mình. Vài đấu sĩ trẻ tuổi bắt đầu hướng Tuyết Sư khiêu khích, không ngừng trêu chọc đó, dùng cục đá ném vào nó, dùng gậy mũi nhọn đâm nó. Tuyết Sư phẫn nộ, một tiếng gầm thét, vang tận mây xanh! Chấn động đến nổi các đấu sĩ lẫn tôi đều đứng không vững.

Lúc này, Phillip Công Tước mở to hai tròng mắt luôn khép hờ, bắt đầu thích thú nhìn động tác bước tiếp theo của Tuyết Sư.

Chỉ thấy, Tuyết Sư bước tới gần một đấu sĩ vừa khiêu khích mình, hơi hơi híp mắt, giữa ánh mắt phát ra tia nguy hiểm. Điều này làm cho máu trong người Cole Tử Tước càng thêm hưng phấn, “Xem! Phillip, Tuyết Sư tức giận!”

Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh, Tuyết Sư nhảy lên, lúc đáp xuống, người nọ đã bị Tuyết Sư cắn chết.

Tôi chưa từng thấy qua cảnh máu me nào như vậy, sợ tới mức đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, bên tai không ngừng truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi của Cole Tử Tước.

“Không! Không!! Không!!!” Tôi vừa gào vừa chạy tới bên Tuyết Sư, muốn ngăn Tuyết Sư công kích các đấu sĩ.

Tôi không biết Tuyết Sư còn có thể nhận ra tôi hay không, tôi chỉ biết là, muốn cứu bọn họ. Tôi chạy đến phía trước người mà Tuyết Sư muốn công kích, cao giọng gào lên: “Không! Tuyết Sư, mày không thể làm như thế!!”

Chỉ là, khi cái bóng to của Tuyết Sư dừng ngay trên đầu tôi, tôi cũng rất sợ hãi, sợ đến nhắm chặt hai mắt lại. Đợi một lúc thật lâu, lúc này đối với tôi, dài giống như cả một thế kỷ. Tôi cảm giác được Tuyết Sư dùng móng vuốt của nó muốn đem tôi cùng đấu sĩ kia tách ra, thế là, tôi mở mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương