Cứ như vậy, tôi cùng Tuyết Sư chung sống hoà bình được một tháng.

Phillip Công Tước nhớ tới mình có một con sủng vật. Thế là, sai người đem Tuyết Sư đưa tới đấu trường, để nó cùng các đấu sĩ quyết đấu.

Tôi chỉ là một nô lệ. Tôi không có tư cách đứng trong đấu trường, tôi chỉ có thể ở lại trong vườn thú dữ, lẳng lặng chờ đợi một mình, chờ đợi Tuyết Sư trở về.

Chờ đợi chính là một việc tra tấn người ta. Tôi bắt đầu lo lắng cho Tuyết Sư, từ khi mặt trời mọc đợi cho tới khi mặt trời lặn, vẫn không thấy bóng Tuyết Sư trở về, tôi chỉ có thể ngồi một mình dưới táng cây đợi, đợi chờ…

“Karl! Karl!!”

Tôi nghe thấy có người gọi tôi, tôi chạy thật nhanh về phía âm thanh phát ra.

“Quản gia đại nhân, có chuyện gì cần tôi ạ?” Tôi thở hồng hộc chạy đến trước mặt quản gia, cung kính hành lễ.

“Công Tước lệnh cho ngươi tới đấu trường ngay bây giờ.” Quản gia mặt không chút thay đổi nói.

Tôi nghe xong, hướng quản gia cúi đầu hành lễ, chạy tới hướng đấu trường.

“Karl xin được thỉnh an Công Tước.” Tôi quỳ gối trước mặt Phillip Công Tước, thấp giọng nói.

“Ừm.” Phillip Công Tước liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếp theo nói: “Tuyết Sư… Tuyết Sư rất hung mãnh (hung dữ và mạnh mẽ). Ngươi lại còn bình yên vô sự. Thế nhưng, nhóm đấu sĩ thì… Ngươi tự mình xem đi.”

“Vâng, thưa chúa thượng.” Tôi lại hướng Công Tước hành lễ, đứng dậy, xoay người nhìn lại giữa đấu trường. Chỉ thấy, Tuyết Sư thành Huyết Sư, mà nhóm đấu sĩ thì ngã trái ngã phải nằm trên đấu trường kêu rên.

“Karl, hiện tại ngươi đi xuống, cùng Tuyết Sư đấu một trận.” Ngữ khí của Công Tước giống như đang tùy ý bàn luận về thời tiết, một tay cầm lấy ly rượu uống một miếng, “Đi thôi.”

“Vâng.” Tôi chỉ có thể mặc cho người ta kéo vứt vào đấu trường…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương