Thuyền lướt bon bon trên mặt nước, hết thảy đều bình an…

Jack đứng trên boong tàu nhìn ra xa tìm kím hải tặc. “Quản gia, ngài đang nhìn cái gì dạ?” Tuy rằng Phillip đã nói với Karl, Jack thật ra chính là người yêu của hai con rồng Tử Kim. Không cần phải sợ hãi, nhưng mà, Karl vẫn có chút kính sợ với Jack.

“Karl thiếu gia.” Từ khi biết Karl là người yêu của Công Tước, Jack đối với Karl có thái độ tốt hơn nhiều. “Ngài gọi tôi là Jack là được rồi. Thật ra, tôi cũng không thấy gì. Nhưng thật ra Karl thiếu gia, nếu như chúng ta không thể trở về nữa, ngài sẽ làm gì?”

“Không thể quay về?” Karl vô cùng giật mình, nhìn Jack ủ rũ nói, “Jack, ngài cảm thấy chúng ta sẽ thất bại sao?”

“Trong từ điển của Công Tước không có hai chữ này.” Jack bình tĩnh trả lời, nhìn Karl ánh mắt mang theo một chút hâm mộ. Nhìn ráng lam chiều, cảm thán nói: “Karl, có đôi khi… Tôi rất hâm mộ ngài…” Jack rũ ánh mắt, mang theo thản nhiên cùng đau thương, nhưng Karl lại không thấy được.

“Hâm mộ?!” Karl khó hiểu, “Tại sao phải hâm mộ tôi? Jack không phải cũng có người yêu đó sao?”

“Không cái gì. Nghỉ ngơi cho tốt đi, đêm nay sẽ có chuyện xảy ra.” Jack không muốn trả lời, dời đi lực chú ý của Karl . Quả nhiên, Karl tò mò hỏi: “Sẽ xảy ra chuyện gì ạ?”

“Đến lúc đó đi theo Công Tước sẽ biết.” Jack ra vẻ thần bí nói. “Ừm!” Karl gật gật đầu, “Vậy, tôi trở về nghỉ ngơi trước! Tạm biệt.”

Nhìn bóng lưng Karl, Jack biết mình không thể hối hận, mất đi, nếu đã không cầm về được, thì buông tha thôi. Thật ra không nhất định phải là sư tử, thật ra rồng cũng không sao cả. Suy nghĩ một chút, trên gương mặt anh tuấn của Jack lộ ra nụ cười thản nhiên…

Ban đêm, gió êm sóng lặng biển rộng bắt đầu nổi gió rít gào, sóng biển không ngừng đập vào thân thuyền, gió bão không ngừng thổi, thuyền giống như không thể khống chế được, đập lên đá ngầm. Tất cả mọi người tiến vào trạng thái khẩn cấp, Phillip kéo tay Karl, phía sau là Jack, đứng ở boong thuyền, chỉ huy nhóm thuyền viên bảo hộ con thuyền, để tránh chìm thuyền.

Đột nhiên, một con sóng lớn đập tới mạn thuyền, Jack nhất thời không chỗ bám ngã xuống biển. Mắt thấy Jack sắp rơi vào đại dương mênh mông, Công Tước may mắn bắt được tay Jack, hướng nhóm thuyền viên muốn hỗ trợ phía sau quát: “Nơi này có ta cùng Karl là được! Các ngươi đi làm chuyện của mình! Đừng động vào bọn ta! Hiện tại tạm thời để đại phó Michiel chỉ huy!” Nói xong, hướng sang Karl, kêu lên: “Karl dùng sức!”

Nhóm thuyền viên nghe thấy Phillip ra lệnh, bắt đầu làm việc, đâu vào đấy. Phillip dùng khóe mắt xác định khi không còn ai nhìn bọn họ, buông tay của Jack ra, cùng Jack kéo Karl rời thuyền. Tiếng kêu của Karl bị bão táp nuốt chửng, không ai phát hiện Công Tước, Karl cùng Jack đã không còn ở trên thuyền.

Dần dần, biển rộng khôi phục sự yên lặng như ngày thường, giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi. Khi đại phó kiểm kê nhân số, mới phát hiện Công Tước mất tích. Thế là, cập bờ Gelun, hướng quốc vương bẩm báo.

Chủ soái mất tích, đương nhiên trận chiến không thể đánh. Cho nên, đội tàu bị lệnh phải ở lại nơi đó trục vớt thi thể Phillip.

Một tháng sau, Phillip vẫn không rõ tung tích, quốc vương truy phong Phillip là Thân Vương, làm lễ quốc tang. Đến tận lúc này, Phillip Công Tước xem như đã biến mất trên thế giới này…

Tại một thành phố nhỏ của Gelun, có một thiếu niên thanh tú, ngồi trong lòng một nam nhân tóc dài màu bạch kim, lấy báo đưa cho nam nhân tóc bạch kim xem, sau khi nam nhân xem xong, cười nói: “Ha ha, ta cư nhiên lại thành Thân Vương rồi. Karl, em thấy như thế nào? Em nói xem ta có nên đi về không nhỉ?”

“Không cần!” Karl nói chắc như đinh đóng cột. “Tại sao?” Nam tử tóc bạch kim tò mò nhìn Karl, chờ bên dưới.

“Bởi vì… Bởi vì… Phillip… Cùng Tuyết Sư… Đều là… Của em!” Karl nói xong, tựa vào trong ngực Phillip không dám nhìn vẻ mặt của hắn.

Phillip ôm chặc lấy Karl, muốn tương lai vẫn có thể ôm Karl mãi như vậy, đây là hạnh phúc nhỉ.

────────────End── chính văn kết thúc ───────────────────

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương