Vườn thú dữ

“Tuyết Sư, Mày nói xem lần này Karl có thể vượt qua kiểm tra để trở thành tộc nhân của ta không?” Phillip Công Tước ngồi trên bãi cỏ, vô thức nói với Tuyết Sư, thỉnh thoảng sờ sờ Tuyết Sư.

Tuyết Sư dùng đầu lưỡi lâu lâu lại liếm Công Tước đáp lại.

“Ha ha…” Công Tước thoải mái cười, nói: “Mày cũng hiểu được Karl sẽ thành công sao?” Nói xong, Công Tước nằm bên cạnh Tuyết Sư, sờ sờ Tuyết Sư, sau đó tự lẩm bẩm: “Chính là, cái tên ngu ngốc kia rất là rất ngu, không biết hai con thằn lằn kia có coi trọng hắn không? Tuyết Sư, thật ra bộ dáng của tên ngu ngốc kia… Có thể xem như là thanh tú đi, với ánh mắt của hai con thằn lằn kia hẳn là không khen tặng rồi.” Nói xong, kết thúc câu chuyện kì lạ bằng tiếng thở dài.

Sau khi Tuyết Sư nghe xong, chậm rãi đem thân thể nằm rạp trên cỏ, mặc cho Công Tước nằm lên trên Tuyết Sư, để Công Tước mát xa cho nó.

“Được rồi, Tuyết Sư, chúng ta về Tinh Viên.” Công Tước đứng dậy, ngồi trên người Tuyết Sư, chỉ huy.

Tuyết Sư chậm rãi đứng dậy, thật cẩn thận, rất sợ sẽ làm Công Tước ngã xuống. Tuyết Sư xác định Công Tước đã vững vàng ngồi ở trên người mình, mới tao nhã bước từng bước về phía trước, đi về Tinh Viên.

Tinh Viên

Công Tước cưỡi lên Tuyết Sư đi vào vườn hoa, thấy Karl một mình ngơ ngác ngồi ở chỗ kia…

“Thật là, ngu ngốc vẫn chính là ngu ngốc.” Công Tước híp mắt, cúi người xuống, sờ sờ đầu Tuyết Sư, không có ý tốt nói: “Chúng ta đi hù dọa hắn một chút đi. Ha ha, ngẫm lại chơi cũng vui đó.”

Tuyết Sư dường như có cảm ứng, phóng về phía Karl…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương