Nô Lệ Của Vợ
-
Chương 8
Muốn làm chủ nhân của con tiểu dã thú này, sợ rằng chỉ biết dịu dàng giảng đạo lý là vô dụng.
"Bối Bối. . . . . ." Tay phải anh nhốt chặt cô, chỉ sợ cô va vào cạnh bàn trà, nhưng tiểu dã thú muốn giương oai nên rất cứng đầu cứng cổ, cô dùng môi hôn lại Tần Bích Vũ.
Anh chấp nhận để Tiểu Bạo Quân tùy ý làm loạn trên người mình, nhưng tiếp theo Kim Bảo Bối lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khổ sở.
"Anh nói không giận em, nhưng mà, sau khi chúng ta kết hôn, đều là em phải chủ động ôm anh." Cô nói xong, bộ dạng giống như muốn khóc, Tần Bích Vũ thấy vậy cũng luống cuống.
Anh không ngờ Kim Bảo Bối lại lên án mình, anh không thể nào phủ nhận, nhưng đó là bởi vì anh từ đầu đến cuối không có cách nào quên đi chuyện đã làm với cô trong đêm nô en, cho nên chỉ cần lúc cô muốn anh sẽ thỏa mãn cô là đủ.
Không ngờ chuyện này lại làm cho Bảo Bối cảm thấy bi thương. Bây giờ suy nghĩ lại, đột nhiên anh cảm thấy mình có chút giả nhân giả nghĩa, coi như anh không chủ động yêu cầu, nhưng không phải mỗi lần Bảo Bối cầu hoan đều không chút kiêng kỵ tham lam đòi hỏi sao? Anh cũng chỉ là giấu đi toàn bộ khát vọng, chờ cô chủ động cho anh cơ hội phát tiết thôi.
"Thật xin lỗi, là anh không đúng." Anh hôn cái miệng nhỏ của vợ một cái, anh biết nếu như không có hành động thực tế, cô bé này có thể sẽ khổ sở cả ngày.
Vậy mà vừa động một chút, ngọn lửa ở bụng dưới lại tăng lên vừa nhanh lại mãnh liệt, thì ra anh luôn dùng lý trí và sự tỉnh táo để đè nén, nhưng kỳ thật mỗi ngày đều muốn hung hăng ăn cô sạch sành sanh.
Tần Bích Vũ để Bảo Bối ngồi ở trên đùi anh, một bên má dán vào gò má của cô, dịu dàng xin lỗi: "Bảo Bối tha thứ cho anh, được không?"
Cùng lúc đó tay của anh dò vào trong vạt áo cô, kéo nịt vú lên trên, hai luồng đầy đặn lập tức bị hai tay anh nắm lấy, anh không nhịn được vén áo ngoài của cô lên, áo T shirt bằng bông và áo ngực bị đẩy lên cao, lộ ra.
"Em vẫn luôn rất nhạy cảm." Ngón tay anh nhéo đỉnh đầu phấn hồng của nơi đầy đặn, "Thật ra thì anh cũng muốn em...em biết không? Nhưng anh sợ em không chịu nổi. . . . . ."
Anh cúi đầu, thưởng thức quả hồng mai đang hấp dẫn anh, tuyệt không giống như hình tượng thận trọng thường ngày, vừa phóng đãng vừa đói khát mút hôn ra tiếng, tay phải đeo nhẫn cưới của anh càn rỡ xoa bóp rồi nhẹ nhàng lướt qua quả hồng mai nhạy cảm.
Có lẽ cô nên đeo nhẫn cưới, khiêm tốn công khai mình là hoa đã có chủ. Kim Bảo Bối biết chồng vẫn mang nhẫn cưới, đối với tư tưởng cũ kỹ của đàn ông mà nói, đó chính là trinh tiết, trừ vợ ra, người nào cũng không tư cách tháo xuống.
Kim Bảo Bối nâng bộ ngực lên, cái mông nhỏ cọ lên nơi đang sưng tấy của Tần Bích Vũ.
Anh hình như nghe thấy âm thanh lý trí đứt gãy, ở trước nơi mềm mại đáng yêu của cô, anh càng ngày càng chịu không được bị khiêu khích.
"Cởi quần áo ra." Anh kéo cô lên, ra lệnh.
Kim Bảo Bối mắc cỡ đỏ mặt, ngoan ngoãn làm theo. Cô nhìn thấy giữa hai chân chồng càng sưng to bởi vì nhìn cô cởi quần áo, thậm chí sau khi chứng kiến cô cởi quần nhỏ đã ướt một mảnh ra, đũng quần chồng càng căng cứng, thân thể cô cố gắng không mừng như điên, hoa dịch trong suốt thậm chí chậm rãi chảy dọc xuống theo hai bên đùi.
"Anh còn chưa có đụng vào em đấy." Giọng Tần Bích Vũ khàn khàn nói, ánh mắt giống như hận không được một hớp nuốt trọn cô.
Anh đứng dậy kéo cả người trần trụi của vợ đi vào phòng nghỉ,
Kim Bảo Bối cảm thấy lòng bàn chân cô cũng đỏ bừng rồi, toàn thân không mặc gì cả ngoan ngoãn đi theo chồng đi tới phòng làm việc anh.
Tần Bích Vũ muốn cô ngồi ở trên bàn làm việc, cái mông nhỏ của Kim Bảo Bối mới đặt lên bàn, anh đã không kiềm chế được nghiêng người hôn cô, bàn tay cầm một bên tuyết trắng của cô dùng sức nhào nặn, vật nam tính cách đáy quần chống đỡ ở trên bụng cô, mập mờ cọ vào người cô.
Kim Bảo Bối không nhịn được nhón chân lên, đùi chống đỡ trên bàn, cũng để cho đài hoa sớm đã sưng của mình dán vào vật nam tính của chồng.
Âm thanh mập mờ dâm mỹ ướt át lập tức tràn ngập trong phòng, Tần Bích Vũ rốt cuộc ngẩng đầu lên, nụ cười tà ác giống như đêm đó khi say rượu.
“Em đã không nhịn được rồi sao? Đừng nóng vội.” Anh ngồi xuống ghế làm việc của mình, cho dù vật giữa hai chân vừa sưng vừa đau, vẫn không có biện pháp làm giảm bớt khí chất ung dung và ưu nhã vì xuất thân Quý tộc. “Đặt chân lên bàn.”
Kim Bảo Bối chỉ có thể ngồi trên bàn, không biết nên để đặt chân lên bàn như thế nào, có chút vụng về giẫm chân lên bàn, mới phát hiện cô đã làm ướt bàn của chồng.
Đang mắc cỡ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống đất, Tần Bích Vũ lại nói: “Đúng, mở rộng hai chân ra ở trước mặt anh, nếu như em muốn anh yêu em thật tốt, phải nghe lời, mở rộng ra.”
Bộ dáng như vậy vừa tốt vừa xấu.
Mà dù sao cũng không phải là thiếu nữ chưa biết mùi đời, cô đã cho chồng thấy được sức hấp dẫn của mình, vì vậy rất nhanh ngoan ngoãn làm theo.
Cô thích nhìn thấy sự ham muốn trong mắt của anh, bởi vì anh đang nhìn cô!
“Nơi này là chỗ làm việc của anh, về sau anh có thể thời thời khắc khắc nghĩ tới em ......” Anh thở dài nói.
Kim Bảo Bối lại ước gì được như thế, cô thoáng ngửa người ra sau, khiến chồng nhìn càng thêm rõ ràng.
“Em đã không chịu nổi rồi sao?” Tần Bích Vũ nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng vạch đám lông tơ ra, giống như đang che giấu sự xấu hổ của cô dâu mới, lập tức âm thanh dâm mỹ lại vang lên, anh thậm chí còn chưa có bắt đầu.
“Ướt đến như vậy, em rất thích bị anh đùa giỡn, đúng không?” Ngón tay của anh vỗ về chơi đùa rồi mở hai cánh hoa ra, thậm chí còn đùa dai khi gảy nhẹ đài hoa, làm cô phát ra tiếng rên rỉ.
Anh cúi đầu, bắt đầu như dã thú đói khát uống dịch mật càng ngày càng chảy ra từ hoa huy*t của cô, đầu lưỡi ở miệng hoa huy*t liếm qua liếm lại, ngón tay vẫn không quên chuyển động ở hai bên cánh hoa.
“A..........” Kim Bảo Bối không nhịn được ôm lấy đầu Tần Bích Vũ, không tự chủ dạng hai chân ra, “Anh Bích Vũ .........Anh Bích Vũ ..........Em rất thích ......”
Anh lớn mật vả lại vội vàng mút miệng hoa huy*t của cô, dùng đầu lưỡi mang đến cho cô từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm, làm cho người ta xấu hổ thậm chí phát ra tiếng kêu mềm mại.
Nhưng anh lại rất hư hỏng khi cô sắp đạt được cao triều thì dừng tất cả động tác, rút người ra .
“Anh Bích Vũ ....” Cô không nhịn được khóc.
“Đi rót một ly nước giúp anh.” Anh giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi cầm khăn giấy lau lên khuôn mặt bị dính ái dịch, rồi lại không nhịn được ghé vào chóp mũi ngửi .
Kim Bảo Bối không biết chồng đang có ý đồ gì, không thể làm khác hơn là ngoan ngoãn làm theo, toàn thân trần truồng đi đến phòng làm việc bên cạnh rót nước, mỗi bước đi đều cảm thấy giữa hai chân ươn ướt, thậm chí chảy thẳng xuống đến bắp.
Lúc rót nước tay của cô cũng không nhịn được hơi run rẩy, quay đầu lại nhìn thấy chồng giống như đang rất đói bụng, cặp mắt chưa từng rời khỏi cô.
“Nước.” Cô đưa ly nước cho Tần Bích Vũ.
Anh nhận lấy ly nước, chỉ với ha ba hớp đã uống cạn, dục vọng khiến cho cơ thể anh giống như sa mạc, vừa khát vừa nóng, anh đứng dậy ôm lấy vợ, bạo ngược hôn cô, nước tràn ra khóe miệng, làm ướt toàn thân hai người bọn họ, hơn nữa phần lớn là rơi vào trước ngực cô.
Anh đẩy cô nằm xuống đất, Kim Bảo Bối cảm thấy anh rất vội vàng, hình như không cách nào chơi trò chơi tà ác này nữa, thuận theo mà nằm ở trên mặt thảm, nhìn anh vội vàng kéo dây lưng quần ra, cô cũng khéo léo mở hai chân ra, to gan giống như mới vừa rồi ở trên bàn.
Tần Bích Vũ giải phóng cây gậy sắt nóng rực, bắt được đầu gối của vợ, để cho cô đè ở hau bên bả vai của mình, tiểu huyệt mới vừa bị đầu lưỡi anh vuốt ve vì vậy hoàn toàn trần truồng trước mắt anh.
Kim Bảo Bối hoàn toàn bị chồng kiềm chế, giống như học sinh bất lực nằm ngửa trên sàn nhà trong phòng làm việc của anh, mặc cho Tần Bích Vũ giương cây gậy sắt hung hăng cắm vào trong người cô.
“A.......”
Tần Bích Vũ đã sớm mất hết lý trí, giờ khắc này giống như con thú đáng sợ, bắt đầu xâm lược vô cùng dã man, vật to lớn đỏ ngầu nóng rực lần lượt dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t của cô, rồi mạnh mẽ rút ra, trong suốt quá trình giống như muà xuân tràn ngập.
Anh giống như một con thú đang giận dữ, chỉ biết yêu cầu, giống như mỗi một đêm bọn họ ân ái triền miên, làm cô năm lần bảy lượt bị đẩy lên đỉnh cao của dục vọng, nơi mê mgười vô cùng đau xót phải cầu xin tha thứ mới thôi.
“Thoải mái sao? Hả?” Tần Bích Vũ nhanh chóng lại mãnh liệt đong đưa thắt lưng và mông, trên mặt thảm đã có một vũng nước mập mờ, anh cầm hai chân của cô vợ nhỏ rồi tách ra, trên cao nhìn xuống tiểu huyệt mê người ngập tràn dịch ái, vết nước lúc nãy làm cho hai đỉnh núi bóng loáng .
“ A.....Anh Bích Vũ...........”
Cô giống như đồ cúng tế, cả người trần truồng, mà anh không có cởi áo khoác ra, một mình lộ ra dục vọng, càng không ngừng trừng phạt cô.
Trừng phạt cô làm cho anh vô cùng đói khát.
“Thích anh yêu em như vậy sao?”
“Thích .......Thật thích ......” Cô triệt triệt để để trở thành nô lệ tình dục của anh, tín ngưỡng duy nhất chính là lấy lòng chủ nhân, “Em rất vui, thích anh Bích .....Vũ yêu em, như vậy ..........Yêu hư Bảo Bối cũng không có vấn đề.......” Cô là của anh, là của anh, của anh .............
“Đúng.” Tần Bích Vũ hoàn toàn không có thả nhẹ sức, khiến cô vợ nhỏ giống như con nít, bị anh lỗ mãng xâm phạm gây rối, “Em từ khi sinh ra là đã để cho an yêu, không sai....”
Từ nhỏ cô đã chính là Bảo Bối của anh.
Anh yêu Bảo Bối. Anh nguyện ý dùng cả Thánh điện để cất giữ trí nhớ thuộc về cô, thanh thuần nhất, dâm đãng nhất, từ hôm nay về sau, mỗi một góc trong trái tim, mỗi một đoạn trí nhớ, đều có cô.
Túng dục quá độ kết quả là, Bảo Bối ngủ thiếp đi, mà quần áo trên người anh cũng phải đổi đi, dấu vết khả nghi trong phòng làm việc cũng phải tự mình nghĩ biện pháp lau đi.
Anh khiến Bảo Bối phải ngủ một mình trên giường ở phòng nghỉ. Bởi vì thích sạch sẽ, anh luôn chuẩn bị một bộ quần áo ở phòng nghỉ, vì có lúc buổi trưa chợp mắt trong một chút, quần áo bị nhăn, anh cảm thấy khó coi, sẽ trực tiếp đổi bộ khác ở phòng nghỉ.
Ba giờ rồi, Bảo Bối có tiết học. Tần Bích Vũ ngồi ở bên giường, do dự thật lâu rốt cuộc mới vỗ nhẹ mặt của cô.
"Bối Bối."
Cô nhíu lông mày, đáng thương dựa sát vào người anh.
"Người ta muốn ngủ. . . . . ." Thầm thì, giống như đang nói mớ.
Vốn là không nỡ đánh thức cô Tần Bích Vũ càng thêm áy náy. Tại sao có thể trách cô ăn vạ đây? Đều là anh tham lam không biết tiết chế, tối hôm qua cô cũng ngủ không ngon, sáng nay cũng kêu thật lâu mới rời giường. . . . . .
Tần Bích Vũ từ trước đến giờ luôn rất biết kiềm chế, anh chưa bao giờ đến trễ về sớm hoặc xin nghỉ phép, càng không thích học sinh tùy ý đến trễ về sớm và xin nghỉ, nếu như anh quá phóng túng với Bảo Bối, đối với cô chưa chắc là chuyện tốt.
Vậy mà, đúng là vẫn không bỏ được.
Quả nhiên anh đối với cô hơi lạnh nhạt một chút cũng không làm được, mà chính anh cũng quá càn rỡ, tại sao có thể để cô chịu đựng hậu quả? Vì vậy anh dịu dàng nói: "Em ngủ đi, anh sẽ giúp em đưa đơn nghỉ phép đến văn phòng." Anh đẩy mấy sợi tóc bên má cô ra sau tai, giúp cô đắp mền, muốn đặt tay của cô vào trong chăn thì lại phát hiện cô cằm nút ống tay áo của anh không thả.
Tần Bích Vũ nhẹ nhàng mở ngón tay của cô ra, nhưng cô lại nắm chặt hơn.
"Bối Bối?"
"Ông xã. . . . . ." Âm thanh không rõ ràng, nhưng mà giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, giống như nói mớ.
Tần Bích Vũ vừa đau lòng vừa buồn cười. Xem ra cô bé này đúng là đang nói mớ, có lẽ còn mơ thấy đang làm nũng ăn vạ với anh! Anh bất đắc dĩ dùng một tay cởi hết nút áo còn lại, sau đó cởi áo sơ mi xuống, rồi lấy áo sơ mi mới tinh trong tủ treo quần áo ra vào. Khi anh quay người lại, cô bé đang ôm áo sơ mi có mùi vị của anh, giống như ôm lấy bảo vật vậy, khi ngủ còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Thật là hết cách với cô! Tần Bích Vũ đã cẩn thận kiểm tra từng chỗ một, đặt chìa khóa ở bên gối cô, mới rời khỏi phòng nghỉ của mình và khóa cửa lại. Mãi cho đến lúc rời khỏi tòa nhà Marshall, sự say mê vui mừng trên mặt anh cũng chưa có biến mất.
Anh đột nhiên nhớ đến, trước kia lúc dạy ở Cao Hùng anh đã từng sửa một bài văn. Khi đó anh muốn học sinh viết tự truyện, sau này là thể loại rất thực dụng, dạy Trung văn và Anh văn cùng nhau, lại có một bài viết khiến cho anh vừa bực mình vừa buồn cười. . . . . . Có thể nói là tự truyện khiến trên mặt có ba đường hắc tuyến.
Nhưng mà hình như, cô thân là Bảo Bối trong nhà, sở trường là làm nũng, nên nguyện vọng trong tương lai. . . . . .
Anh cho điểm, đương nhiên sẽ không quá tốt, anh thậm chí mơ hồ nhớ mình cho học sinh đó điểm kém, muốn cô nộp bài lại, còn muốn cô dùng từ ngữ một cách nghiêm túc muốn cô quý trọng cha mẹ của cô, suy nghĩ cho tương lai của mình thật tốt.
Anh gần như đoán được, chủ nhân của tự truyện ngày đó, tên là Bảo Bối, bởi vì tên này quá đặc biệt, nhưng mà những năm gần đây anh chuyên tâm nghiên cứu, học sinh cũng càng ngày càng nhiều, hiện tại mấy tháng này ở Cao Hùng đang nóng đến mức khiến cho anh mỗi ngày ở trong lòng nguyền rủa thời tiết, nếu như không phải Bảo Bối nhắc nhở, anh cũng sẽ không đột nhiên nhớ đến chuyện này.
Khi đó dáng dấp của Bảo Bối như thế này nhỉ? Quả nhiên một chút ấn tượng cũng không có. Tần Bích Vũ chỉ hy vọng Bảo Bối đừng hỏi những chuyện này, anh sợ chuyện mình quên cô sẽ khiến cô đau lòng.
"Hôm nay tâm trạng của anh hình như đặc biệt tốt."
Lại gặp Khương Tự Nghiên ở lầu một tòa nhà Marks, thời gian tan học vừa đến, cô chủ động tới chào hỏi như cũ.
Tần Bích Vũ chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với Khương Tự Nghiên cũng được, nhưng chưa từng suy nghĩ nhiều.
"Nghĩ đến một chuyện thú vị." Anh không cự tuyệt việc ở cùng cô, chỉ là duy trì một khoảng cách nhất định với Khương Tự Nghiên.
"Chuyện gì? Em thật sự tò mò, thế nhưng có thể khiến cho giáo sư Tần Thiết Diện Vô Tư hôm nay không có nghiêm khắc trừng phạt những học sinh không nộp bài tập."
"Thiết bị cách âm trong phòng học ở tòa nhà này hình như rất kém." Tại sao tình hình dạy học của anh cô luôn có thể biết rõ vậy? Cuối cùng Tần Bích Vũ cũng có một chút nghi ngờ, nhưng mà cũng không để ở trong lòng, "Tôi không nghiêm khắc trừng phạt cũng có điều kiện, hôm nay trước giờ tan học bọn họ phải nộp bài cho tôi, hơn nữa tổng điểm sẽ nhân với 0.8."
Mặt Khương Tự Nghiên đỏ lên, ánh mắt liếc về nơi khác, "Là học sinh của anh lúc ra về nói chuyện phiếm." Cô thuận miệng nói ra lý do.
Tần Bích Vũ cũng không để ý đến chuyện này, vẫn tiếp tục chủ đề mới vừa rồi khiến cho tâm tình của anh tốt lên, "Tôi nhớ đến một học sinh trước đây, thật sự là bảo bối." Nói về Bảo Bối, ánh mắt anh đều mang theo ý cười, giọng nói dịu dàng giống như nhắc tên người yêu.
Khương Tự Nghiên bởi vì lời nói của anh mà có chút kinh ngạc, chưa từng nghe nói anh đối xử đặc biệt với một học sinh nào, cô ngẩng đầu lên, tầm mắt lại vừa đúng lúc nhìn thấy dấu răng khả nghi trên gáy của anh.
"A. . . . . ." Cả người cô ngốc ở đó, trong nháy mắt đại não nóng hừng hực, lời nói của Tần Bích Vũ và dấu vết kia kết hợp lại làm người khác nghĩ đến những chuyện khả nghi.
Có lẽ cô suy nghĩ quá nhiều rồi?
"Thế nào?" Một lúc sau mới phát hiện cô im lặng, Tần Bích Vũ quay đầu lại hỏi "Quên cái gì sao?"
Bất an mãnh liệt khiến Khương Tự Nghiên lấy dũng khí mở miệng, "Trên cổ anh. . . . . . Người nào cắn?"
Lúc này đổi lại khiến Tần Bích Vũ sửng sốt, nhưng tiếp theo, khuôn mặt ửng hồng của anh khiến Khương Tự Nghiên trợn to mắt nhìn.
Biết nhau nhiều năm như vậy, cô không biết thì ra Tần Bích Vũ cũng sẽ đỏ mặt! Cô thậm chí không biết anh còn có một mặt dịu dàng này, trong nháy mắt trong lòng vô cùng đau đớn.
Tần Bích Vũ có chút lúng túng, một tay lau gáy, thế mới biết thối Bảo Bối làm cái quỷ gì, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Con chó nhỏ nhà tôi cắn."
Dấu răng của chó nhỏ sẽ có dạng như vậy sao? Khương Tự Nghiên sững sờ, "Em không biết anh có nuôi chó, là loại chó nào vậy?" Ngay sau đó tầm mắt của cô bị chiếc nhẫn trên tay phải anh hấp dẫn, thật ra thì trước đó đã sớm chú ý tới, chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào.
Nếu như anh thật sự đã kết hôn, giữa đồng nghiệp với nhau không có khả năng hoàn toàn không có tin tức gì? Hơn nữa trước đó thậm chí một chút dấu hiệu cũng không có, bên cạnh Bích Vũ trừ cô ra, gần như không có đối tượng khác, có lẽ đây chẳng qua là chiếc nhẫn truyền đời trong nhà.... . . . . . Cô luôn có một đống lý do muốn mình kiên trì với đoạn tình cảm đơn phương này, lúc đại học cô luôn hâm mộ từng cô gái có thể trở thành bạn gái anh, từ tận đáy lòng không cho là Tần Bích Vũ sẽ duy trì quan hệ lâu dài cùng các cô ấy, mà cuối cùng sự thật chứng minh cô ôm hy vọng là chính xác, ba cô gái kia đều không thích hợp với Tần Bích Vũ.
Sẽ có một ngày anh phát hiện người thích hợp với anh chính là người đang ở bên cạnh không? Đơn phương yêu
mến chờ đợi trong chua xót, hơn nữa còn hối tiếc.
Tần Bích Vũ quả thật không giải thích chuyện mình đã kết hôn với đồng nghiệp, anh không hi vọng đồng nghiệp bởi vì anh có quan hệ đặc biệt với Bảo Bối mà gây ra khó dễ, nhưng mà mấy lão giáo sư ngược lại là trường hợp đặc biệt, anh tin tưởng bao gồm thầy của mình và mấy vị lão giáo sư đều có chừng mực với học sinh của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tư Tần Bích Vũ đã bay trở về bên cạnh cô vợ nhỏ, anh nói với Khương Tự Nghiên: “Chỉ là một con chó nhó.” Thật sự! “ Tôi có chuyện quan trọng đi trước.” Anh gật đầu coi như chào tạm biệt, bước chân vô cùng nhẹ nhàng nhanh chóng rời đi.
Khương Tự Nghiên muốn đuổi theo, nhắc nhở hai người bọn họ có mục đích giống nhau, lại phát hiện mình cho dù có đuổi heo Tần Bích Vũ cũng không đuổi kịp trái tim của anh. Trong mắt của anh hoàn toàn không có cô.
Đau khổ gần như khiến cô rơi nước mắt.
Người đó là ai vậy? Có liên quan đến chiếc nhẫn trên tay anh sao? Khương Tự Nghiên cắn môi, quyết định phải tìm ra người cướp Tần Bích Vũ là ai!
Không biết vì sao, Khương Tự Nghiên đột nhiên chú ý tới cô du học sinh Đài Loan đang học kinh tế. Có thể bởi vì tên học sinh kia rất đặc biệt, hơn nữa có thể là vì cô học sinh kia luôn dùng ánh mắt chăm chú quan sát cô.
Cũng không đến trình độ không thoải mái, cô nữ sinh đó, đi học coi như nghiêm túc, chỉ là có lúc cô sẽ bị quan sát đến mức không biết phải giải thích như thế nào.
Mà khiến cho cô chú ý đến Kim Bảo Bối còn một nguyên nhân thứ hai rất quan trọng, cô thường nhìn thấy Kim Bảo Bối tại tòa nhà Marshall.
Nhưng mà học sinh làm người khác đau đầu quá nhiều, Khương Tự Nghiên không có để chuyện của Kim Bảo Bối ở trong lòng quá lâu, gần đây có một học sinh chuyển trường đến với thái độ ngạo mạn đến mức làm người ta tức giận, sau khi giải quyết xong học sinh đó, Khương Tự Nghiên thật muốn ói cả mật vàng, cô nghĩ đến học kỳ này cũng không còn cơ hội hẹn Tần Bích Vũ ăn cơm, mặc dù lần trước phát hiện dấu răng khả nghi, cô cũng không chết tâm, bởi vì lịch sử nhất định sẽ tái diễn, Tần Bích Vũ sẽ phát hiện những người phục nữ khác vốn không thích hợp với anh.
Cô nhấn số điện thoại của Tần Bích Vũ, âm thanh vang lên thật lâu, cuối cùng có một cô gái bắt máy, Khương Tự Nghiên ngân ngẩn cả người.
Mà ở đầu điện thoại bên kia Kim Bảo Bối không nhịn được rất muốn mắng người gọi điện, sớm không gọi, muộn không gọi, tại sao lại gọi đến ngay lúc anh Bích Vũ đang nói chuyện quan trọng chứ? Tần Bích Vũ đứng cạnh cửa sổ, không chút suy nghĩ chỉ vào điện thoại ý muốn cô nhận, Kim Bảo Bối bĩu môi, lúc cầm điện thoại lên đột nhiên linh cơ nhất động (nhanh trí), nắm lỗ mũi nói: “Xin chào! Giáo sư Tần hiện tại đang đau bụng, đang chiến đấu ở trong WC, tạm thời không cách nào nhận điện thoại, xin ..........” Điện thoại bị cướp đi, Tần Bích Vũ vừa bực mình vừa buồn cười gõ đầu cô một cái.
“Tự Nghiên?”
Kim Bảo Bối vừa nghe tên tình địch ---- sau đó! Tại sao anh Bích Vũ gọi cô ấy là “ Tự Nghiên”? Bình thường anh đều không gọi cô là Bảo Bối! Hai lỗ tai cô lập tức vểnh lên, đến bên cạnh thở phì phò trừng anh, chỉ tiếc rằng Tần Bích Vũ đang chuyên tâm giải thích lý do mới vừa rồi không nhận điện thoại với đồng nghiệp mà không có chú ý tới sắc mặt của cô vợ nhỏ, vì vậy cũng không có phát hiện cô chui vào phía dưới bàn làm việc .
“Là trò đùa của học sinh, tôi mới vừa nhận được một cuộc gọi khác, tôi nghĩ lần nghiên cứu này cô sẽ hứng thú .....”
Một đầu khác, trực giác của Khương Tự Nghiên cho cô biết người nghe điện thoại không phải là một học sinh bình thường.
Dù sao cô cũng không biết vị học sinh đùa giỡn với Tần Bích Vũ, cô hiểu rõ Tần Bích Vũ, anh nghiêm túc khiến rất nhiều học sinh không dám thân thiết với anh, cũng không cần phải nói đến chuyện đùa giỡn như vậy.
Hơn nữa lúc này cô nhớ tới lần trước “Thuận đường” đi qua phòng làm việc của Tần Bích Vũ để tìm anh thế nhưng lại chụp hụt, khi đó mới phát hiện biển số phòng anh đã đổi, cửa có thêm một cái bảng đen, phong cách vốn không giống với anh thường ngày, cô còn tưởng rằng mình đi nhầm, nhưng trên biển số phòng là tên của anh không sai.
Ngày hôm trước cô hỏi anh, anh chỉ cười đến xấu hổ nói, là học sinh đưa.
Trực giác Khương Tự Nghiên cho biết bên cạnh Tần Bích Vũ thật sự có người nào đó, mà còn có đủ loại dấu vết biểu hiện thân phận của người này rất có thể là học sinh!
Cô không tin Tần Bích Vũ sẽ sa đọa như thế, không thể làm gì khác hơn là bí mật quan sát.
“Hình như em chưa từng thấy qua vị học sinh hoạt bát kia?” Khương Tự Nghiên không để ý đến chủ đề anh vừa nói, giọng giống như đang trêu ghẹo hỏi, nhưng mà trên mặt cô một chút tươi cười cũng không có.
“Chậc ....” Tần Bích Vũ không ngờ Khương Tự Nghiên sẽ hỏi tới, “Là học sinh năm nhất.”
Học sinh năm nhất! Khương Tự Nghiên không biết có nên thở ra một hơi hay không, lấy sự hiểu biết của cô về Tần Bích Vũ, Tần Bích Vũ không có khả năng nảy sinh tình cảm đối với học sinh còn nhỏ như vậy, những ngày gần đây anh thường khác thường, lại làm cho nghi ngờ trong lòng cô càng lớn.
“Cùng là một người với người trang trí phòng làm việc của anh sao?”
“Uhm ... Đúng.” Giọng Tần Bích Vũ bắt đầu có chút ấp a ấp úng, Khương Tự Nghiên càng cảm thấy kỳ lạ, cô cố gắng tìm cách biết rõ tình hình hiện tại.
“Có thể giới thiệu cho em biết hay không? Em cảm thấy cô ấy làm tốt lắm, cũng muốn nhờ cô ấy làm một cái biển số phòng giúp em.”
Mới ném ra vấn đề để thăm dò, cô lại nghe được đầu kia điện thoại Tần Bích Vũ thơ hốc vì kinh ngạc, giọng khàn khàn nói: “Bối Bối, đừng làm rộn ....”
“Bối Bối?” Là Du Học Sinh Đài Loan hoặc Trung Quốc?
“Xin lỗi..........Tự Nghiên ..” Giọng Tần Bích Vũ nghe vô cùng kỳ lạ, “Tôi có cuộc gọi khác, tối nay sẽ gọi lại cho em.”
Điện thoại bị cắt, Khương Tự Nghiên cầm ống nghe thật lâu vẫn không có cách nào hồi hồn, từ trước đến nay vô cùng nghiêm túc với học sinh, Tần Bích Vũ luôn yêu cầu bản thân mình phải tuân thủ đạo đức, lời nói mập mờ và hơi thở gấp gáp mới vừa rồi lại làm cô suy nghĩ liên tục trong đều hiện lên các loại hình ảnh không đứng đắn, chỉ cảm thấy ......Cực kỳ ghê tởm!
Mà trong phòng làm việc của Tần Bích Vũ, Kim Bảo Bối vốn núp ở dưới đáy bàn đếm mấy con kiến, cảm thấy tại sao chồng cô và tình địch gọi điện thoại lâu như vậy chứ? Cô đưa bàn tay nhỏ ra, đâm đâm đâm, từ bắp chân đi lên, không cẩn thận sờ tới nơi kia, vô cùng xấu hổ dời đi, tiến công lên eo rất sợ nhột của chồng!
“Thối Bảo Bối! Cúp điện thoại, Tần Bích Vũ chỉ muốn tóm cô lên đánh đòn.
“Người ta mới không phải thối Bảo Bối, người ta rất thơm đấy!” Cô bé nhỏ cọ vào trong ngực anh, kéo váy áo lót lên trên, “Người ta rõ ràng thơm như vậy, anh ngửi xem!” Cơ thể trần trụi hấp dẫn của cô vợ nhỏ đang ngồi ở trên đùi Giáo sư Tần, hai ngọn núi nhỏ không ngừng ra oai.
“.................”
Có người thiếu dạy dỗ sao!
"Bối Bối. . . . . ." Tay phải anh nhốt chặt cô, chỉ sợ cô va vào cạnh bàn trà, nhưng tiểu dã thú muốn giương oai nên rất cứng đầu cứng cổ, cô dùng môi hôn lại Tần Bích Vũ.
Anh chấp nhận để Tiểu Bạo Quân tùy ý làm loạn trên người mình, nhưng tiếp theo Kim Bảo Bối lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khổ sở.
"Anh nói không giận em, nhưng mà, sau khi chúng ta kết hôn, đều là em phải chủ động ôm anh." Cô nói xong, bộ dạng giống như muốn khóc, Tần Bích Vũ thấy vậy cũng luống cuống.
Anh không ngờ Kim Bảo Bối lại lên án mình, anh không thể nào phủ nhận, nhưng đó là bởi vì anh từ đầu đến cuối không có cách nào quên đi chuyện đã làm với cô trong đêm nô en, cho nên chỉ cần lúc cô muốn anh sẽ thỏa mãn cô là đủ.
Không ngờ chuyện này lại làm cho Bảo Bối cảm thấy bi thương. Bây giờ suy nghĩ lại, đột nhiên anh cảm thấy mình có chút giả nhân giả nghĩa, coi như anh không chủ động yêu cầu, nhưng không phải mỗi lần Bảo Bối cầu hoan đều không chút kiêng kỵ tham lam đòi hỏi sao? Anh cũng chỉ là giấu đi toàn bộ khát vọng, chờ cô chủ động cho anh cơ hội phát tiết thôi.
"Thật xin lỗi, là anh không đúng." Anh hôn cái miệng nhỏ của vợ một cái, anh biết nếu như không có hành động thực tế, cô bé này có thể sẽ khổ sở cả ngày.
Vậy mà vừa động một chút, ngọn lửa ở bụng dưới lại tăng lên vừa nhanh lại mãnh liệt, thì ra anh luôn dùng lý trí và sự tỉnh táo để đè nén, nhưng kỳ thật mỗi ngày đều muốn hung hăng ăn cô sạch sành sanh.
Tần Bích Vũ để Bảo Bối ngồi ở trên đùi anh, một bên má dán vào gò má của cô, dịu dàng xin lỗi: "Bảo Bối tha thứ cho anh, được không?"
Cùng lúc đó tay của anh dò vào trong vạt áo cô, kéo nịt vú lên trên, hai luồng đầy đặn lập tức bị hai tay anh nắm lấy, anh không nhịn được vén áo ngoài của cô lên, áo T shirt bằng bông và áo ngực bị đẩy lên cao, lộ ra.
"Em vẫn luôn rất nhạy cảm." Ngón tay anh nhéo đỉnh đầu phấn hồng của nơi đầy đặn, "Thật ra thì anh cũng muốn em...em biết không? Nhưng anh sợ em không chịu nổi. . . . . ."
Anh cúi đầu, thưởng thức quả hồng mai đang hấp dẫn anh, tuyệt không giống như hình tượng thận trọng thường ngày, vừa phóng đãng vừa đói khát mút hôn ra tiếng, tay phải đeo nhẫn cưới của anh càn rỡ xoa bóp rồi nhẹ nhàng lướt qua quả hồng mai nhạy cảm.
Có lẽ cô nên đeo nhẫn cưới, khiêm tốn công khai mình là hoa đã có chủ. Kim Bảo Bối biết chồng vẫn mang nhẫn cưới, đối với tư tưởng cũ kỹ của đàn ông mà nói, đó chính là trinh tiết, trừ vợ ra, người nào cũng không tư cách tháo xuống.
Kim Bảo Bối nâng bộ ngực lên, cái mông nhỏ cọ lên nơi đang sưng tấy của Tần Bích Vũ.
Anh hình như nghe thấy âm thanh lý trí đứt gãy, ở trước nơi mềm mại đáng yêu của cô, anh càng ngày càng chịu không được bị khiêu khích.
"Cởi quần áo ra." Anh kéo cô lên, ra lệnh.
Kim Bảo Bối mắc cỡ đỏ mặt, ngoan ngoãn làm theo. Cô nhìn thấy giữa hai chân chồng càng sưng to bởi vì nhìn cô cởi quần áo, thậm chí sau khi chứng kiến cô cởi quần nhỏ đã ướt một mảnh ra, đũng quần chồng càng căng cứng, thân thể cô cố gắng không mừng như điên, hoa dịch trong suốt thậm chí chậm rãi chảy dọc xuống theo hai bên đùi.
"Anh còn chưa có đụng vào em đấy." Giọng Tần Bích Vũ khàn khàn nói, ánh mắt giống như hận không được một hớp nuốt trọn cô.
Anh đứng dậy kéo cả người trần trụi của vợ đi vào phòng nghỉ,
Kim Bảo Bối cảm thấy lòng bàn chân cô cũng đỏ bừng rồi, toàn thân không mặc gì cả ngoan ngoãn đi theo chồng đi tới phòng làm việc anh.
Tần Bích Vũ muốn cô ngồi ở trên bàn làm việc, cái mông nhỏ của Kim Bảo Bối mới đặt lên bàn, anh đã không kiềm chế được nghiêng người hôn cô, bàn tay cầm một bên tuyết trắng của cô dùng sức nhào nặn, vật nam tính cách đáy quần chống đỡ ở trên bụng cô, mập mờ cọ vào người cô.
Kim Bảo Bối không nhịn được nhón chân lên, đùi chống đỡ trên bàn, cũng để cho đài hoa sớm đã sưng của mình dán vào vật nam tính của chồng.
Âm thanh mập mờ dâm mỹ ướt át lập tức tràn ngập trong phòng, Tần Bích Vũ rốt cuộc ngẩng đầu lên, nụ cười tà ác giống như đêm đó khi say rượu.
“Em đã không nhịn được rồi sao? Đừng nóng vội.” Anh ngồi xuống ghế làm việc của mình, cho dù vật giữa hai chân vừa sưng vừa đau, vẫn không có biện pháp làm giảm bớt khí chất ung dung và ưu nhã vì xuất thân Quý tộc. “Đặt chân lên bàn.”
Kim Bảo Bối chỉ có thể ngồi trên bàn, không biết nên để đặt chân lên bàn như thế nào, có chút vụng về giẫm chân lên bàn, mới phát hiện cô đã làm ướt bàn của chồng.
Đang mắc cỡ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống đất, Tần Bích Vũ lại nói: “Đúng, mở rộng hai chân ra ở trước mặt anh, nếu như em muốn anh yêu em thật tốt, phải nghe lời, mở rộng ra.”
Bộ dáng như vậy vừa tốt vừa xấu.
Mà dù sao cũng không phải là thiếu nữ chưa biết mùi đời, cô đã cho chồng thấy được sức hấp dẫn của mình, vì vậy rất nhanh ngoan ngoãn làm theo.
Cô thích nhìn thấy sự ham muốn trong mắt của anh, bởi vì anh đang nhìn cô!
“Nơi này là chỗ làm việc của anh, về sau anh có thể thời thời khắc khắc nghĩ tới em ......” Anh thở dài nói.
Kim Bảo Bối lại ước gì được như thế, cô thoáng ngửa người ra sau, khiến chồng nhìn càng thêm rõ ràng.
“Em đã không chịu nổi rồi sao?” Tần Bích Vũ nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng vạch đám lông tơ ra, giống như đang che giấu sự xấu hổ của cô dâu mới, lập tức âm thanh dâm mỹ lại vang lên, anh thậm chí còn chưa có bắt đầu.
“Ướt đến như vậy, em rất thích bị anh đùa giỡn, đúng không?” Ngón tay của anh vỗ về chơi đùa rồi mở hai cánh hoa ra, thậm chí còn đùa dai khi gảy nhẹ đài hoa, làm cô phát ra tiếng rên rỉ.
Anh cúi đầu, bắt đầu như dã thú đói khát uống dịch mật càng ngày càng chảy ra từ hoa huy*t của cô, đầu lưỡi ở miệng hoa huy*t liếm qua liếm lại, ngón tay vẫn không quên chuyển động ở hai bên cánh hoa.
“A..........” Kim Bảo Bối không nhịn được ôm lấy đầu Tần Bích Vũ, không tự chủ dạng hai chân ra, “Anh Bích Vũ .........Anh Bích Vũ ..........Em rất thích ......”
Anh lớn mật vả lại vội vàng mút miệng hoa huy*t của cô, dùng đầu lưỡi mang đến cho cô từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm, làm cho người ta xấu hổ thậm chí phát ra tiếng kêu mềm mại.
Nhưng anh lại rất hư hỏng khi cô sắp đạt được cao triều thì dừng tất cả động tác, rút người ra .
“Anh Bích Vũ ....” Cô không nhịn được khóc.
“Đi rót một ly nước giúp anh.” Anh giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi cầm khăn giấy lau lên khuôn mặt bị dính ái dịch, rồi lại không nhịn được ghé vào chóp mũi ngửi .
Kim Bảo Bối không biết chồng đang có ý đồ gì, không thể làm khác hơn là ngoan ngoãn làm theo, toàn thân trần truồng đi đến phòng làm việc bên cạnh rót nước, mỗi bước đi đều cảm thấy giữa hai chân ươn ướt, thậm chí chảy thẳng xuống đến bắp.
Lúc rót nước tay của cô cũng không nhịn được hơi run rẩy, quay đầu lại nhìn thấy chồng giống như đang rất đói bụng, cặp mắt chưa từng rời khỏi cô.
“Nước.” Cô đưa ly nước cho Tần Bích Vũ.
Anh nhận lấy ly nước, chỉ với ha ba hớp đã uống cạn, dục vọng khiến cho cơ thể anh giống như sa mạc, vừa khát vừa nóng, anh đứng dậy ôm lấy vợ, bạo ngược hôn cô, nước tràn ra khóe miệng, làm ướt toàn thân hai người bọn họ, hơn nữa phần lớn là rơi vào trước ngực cô.
Anh đẩy cô nằm xuống đất, Kim Bảo Bối cảm thấy anh rất vội vàng, hình như không cách nào chơi trò chơi tà ác này nữa, thuận theo mà nằm ở trên mặt thảm, nhìn anh vội vàng kéo dây lưng quần ra, cô cũng khéo léo mở hai chân ra, to gan giống như mới vừa rồi ở trên bàn.
Tần Bích Vũ giải phóng cây gậy sắt nóng rực, bắt được đầu gối của vợ, để cho cô đè ở hau bên bả vai của mình, tiểu huyệt mới vừa bị đầu lưỡi anh vuốt ve vì vậy hoàn toàn trần truồng trước mắt anh.
Kim Bảo Bối hoàn toàn bị chồng kiềm chế, giống như học sinh bất lực nằm ngửa trên sàn nhà trong phòng làm việc của anh, mặc cho Tần Bích Vũ giương cây gậy sắt hung hăng cắm vào trong người cô.
“A.......”
Tần Bích Vũ đã sớm mất hết lý trí, giờ khắc này giống như con thú đáng sợ, bắt đầu xâm lược vô cùng dã man, vật to lớn đỏ ngầu nóng rực lần lượt dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t của cô, rồi mạnh mẽ rút ra, trong suốt quá trình giống như muà xuân tràn ngập.
Anh giống như một con thú đang giận dữ, chỉ biết yêu cầu, giống như mỗi một đêm bọn họ ân ái triền miên, làm cô năm lần bảy lượt bị đẩy lên đỉnh cao của dục vọng, nơi mê mgười vô cùng đau xót phải cầu xin tha thứ mới thôi.
“Thoải mái sao? Hả?” Tần Bích Vũ nhanh chóng lại mãnh liệt đong đưa thắt lưng và mông, trên mặt thảm đã có một vũng nước mập mờ, anh cầm hai chân của cô vợ nhỏ rồi tách ra, trên cao nhìn xuống tiểu huyệt mê người ngập tràn dịch ái, vết nước lúc nãy làm cho hai đỉnh núi bóng loáng .
“ A.....Anh Bích Vũ...........”
Cô giống như đồ cúng tế, cả người trần truồng, mà anh không có cởi áo khoác ra, một mình lộ ra dục vọng, càng không ngừng trừng phạt cô.
Trừng phạt cô làm cho anh vô cùng đói khát.
“Thích anh yêu em như vậy sao?”
“Thích .......Thật thích ......” Cô triệt triệt để để trở thành nô lệ tình dục của anh, tín ngưỡng duy nhất chính là lấy lòng chủ nhân, “Em rất vui, thích anh Bích .....Vũ yêu em, như vậy ..........Yêu hư Bảo Bối cũng không có vấn đề.......” Cô là của anh, là của anh, của anh .............
“Đúng.” Tần Bích Vũ hoàn toàn không có thả nhẹ sức, khiến cô vợ nhỏ giống như con nít, bị anh lỗ mãng xâm phạm gây rối, “Em từ khi sinh ra là đã để cho an yêu, không sai....”
Từ nhỏ cô đã chính là Bảo Bối của anh.
Anh yêu Bảo Bối. Anh nguyện ý dùng cả Thánh điện để cất giữ trí nhớ thuộc về cô, thanh thuần nhất, dâm đãng nhất, từ hôm nay về sau, mỗi một góc trong trái tim, mỗi một đoạn trí nhớ, đều có cô.
Túng dục quá độ kết quả là, Bảo Bối ngủ thiếp đi, mà quần áo trên người anh cũng phải đổi đi, dấu vết khả nghi trong phòng làm việc cũng phải tự mình nghĩ biện pháp lau đi.
Anh khiến Bảo Bối phải ngủ một mình trên giường ở phòng nghỉ. Bởi vì thích sạch sẽ, anh luôn chuẩn bị một bộ quần áo ở phòng nghỉ, vì có lúc buổi trưa chợp mắt trong một chút, quần áo bị nhăn, anh cảm thấy khó coi, sẽ trực tiếp đổi bộ khác ở phòng nghỉ.
Ba giờ rồi, Bảo Bối có tiết học. Tần Bích Vũ ngồi ở bên giường, do dự thật lâu rốt cuộc mới vỗ nhẹ mặt của cô.
"Bối Bối."
Cô nhíu lông mày, đáng thương dựa sát vào người anh.
"Người ta muốn ngủ. . . . . ." Thầm thì, giống như đang nói mớ.
Vốn là không nỡ đánh thức cô Tần Bích Vũ càng thêm áy náy. Tại sao có thể trách cô ăn vạ đây? Đều là anh tham lam không biết tiết chế, tối hôm qua cô cũng ngủ không ngon, sáng nay cũng kêu thật lâu mới rời giường. . . . . .
Tần Bích Vũ từ trước đến giờ luôn rất biết kiềm chế, anh chưa bao giờ đến trễ về sớm hoặc xin nghỉ phép, càng không thích học sinh tùy ý đến trễ về sớm và xin nghỉ, nếu như anh quá phóng túng với Bảo Bối, đối với cô chưa chắc là chuyện tốt.
Vậy mà, đúng là vẫn không bỏ được.
Quả nhiên anh đối với cô hơi lạnh nhạt một chút cũng không làm được, mà chính anh cũng quá càn rỡ, tại sao có thể để cô chịu đựng hậu quả? Vì vậy anh dịu dàng nói: "Em ngủ đi, anh sẽ giúp em đưa đơn nghỉ phép đến văn phòng." Anh đẩy mấy sợi tóc bên má cô ra sau tai, giúp cô đắp mền, muốn đặt tay của cô vào trong chăn thì lại phát hiện cô cằm nút ống tay áo của anh không thả.
Tần Bích Vũ nhẹ nhàng mở ngón tay của cô ra, nhưng cô lại nắm chặt hơn.
"Bối Bối?"
"Ông xã. . . . . ." Âm thanh không rõ ràng, nhưng mà giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, giống như nói mớ.
Tần Bích Vũ vừa đau lòng vừa buồn cười. Xem ra cô bé này đúng là đang nói mớ, có lẽ còn mơ thấy đang làm nũng ăn vạ với anh! Anh bất đắc dĩ dùng một tay cởi hết nút áo còn lại, sau đó cởi áo sơ mi xuống, rồi lấy áo sơ mi mới tinh trong tủ treo quần áo ra vào. Khi anh quay người lại, cô bé đang ôm áo sơ mi có mùi vị của anh, giống như ôm lấy bảo vật vậy, khi ngủ còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Thật là hết cách với cô! Tần Bích Vũ đã cẩn thận kiểm tra từng chỗ một, đặt chìa khóa ở bên gối cô, mới rời khỏi phòng nghỉ của mình và khóa cửa lại. Mãi cho đến lúc rời khỏi tòa nhà Marshall, sự say mê vui mừng trên mặt anh cũng chưa có biến mất.
Anh đột nhiên nhớ đến, trước kia lúc dạy ở Cao Hùng anh đã từng sửa một bài văn. Khi đó anh muốn học sinh viết tự truyện, sau này là thể loại rất thực dụng, dạy Trung văn và Anh văn cùng nhau, lại có một bài viết khiến cho anh vừa bực mình vừa buồn cười. . . . . . Có thể nói là tự truyện khiến trên mặt có ba đường hắc tuyến.
Nhưng mà hình như, cô thân là Bảo Bối trong nhà, sở trường là làm nũng, nên nguyện vọng trong tương lai. . . . . .
Anh cho điểm, đương nhiên sẽ không quá tốt, anh thậm chí mơ hồ nhớ mình cho học sinh đó điểm kém, muốn cô nộp bài lại, còn muốn cô dùng từ ngữ một cách nghiêm túc muốn cô quý trọng cha mẹ của cô, suy nghĩ cho tương lai của mình thật tốt.
Anh gần như đoán được, chủ nhân của tự truyện ngày đó, tên là Bảo Bối, bởi vì tên này quá đặc biệt, nhưng mà những năm gần đây anh chuyên tâm nghiên cứu, học sinh cũng càng ngày càng nhiều, hiện tại mấy tháng này ở Cao Hùng đang nóng đến mức khiến cho anh mỗi ngày ở trong lòng nguyền rủa thời tiết, nếu như không phải Bảo Bối nhắc nhở, anh cũng sẽ không đột nhiên nhớ đến chuyện này.
Khi đó dáng dấp của Bảo Bối như thế này nhỉ? Quả nhiên một chút ấn tượng cũng không có. Tần Bích Vũ chỉ hy vọng Bảo Bối đừng hỏi những chuyện này, anh sợ chuyện mình quên cô sẽ khiến cô đau lòng.
"Hôm nay tâm trạng của anh hình như đặc biệt tốt."
Lại gặp Khương Tự Nghiên ở lầu một tòa nhà Marks, thời gian tan học vừa đến, cô chủ động tới chào hỏi như cũ.
Tần Bích Vũ chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với Khương Tự Nghiên cũng được, nhưng chưa từng suy nghĩ nhiều.
"Nghĩ đến một chuyện thú vị." Anh không cự tuyệt việc ở cùng cô, chỉ là duy trì một khoảng cách nhất định với Khương Tự Nghiên.
"Chuyện gì? Em thật sự tò mò, thế nhưng có thể khiến cho giáo sư Tần Thiết Diện Vô Tư hôm nay không có nghiêm khắc trừng phạt những học sinh không nộp bài tập."
"Thiết bị cách âm trong phòng học ở tòa nhà này hình như rất kém." Tại sao tình hình dạy học của anh cô luôn có thể biết rõ vậy? Cuối cùng Tần Bích Vũ cũng có một chút nghi ngờ, nhưng mà cũng không để ở trong lòng, "Tôi không nghiêm khắc trừng phạt cũng có điều kiện, hôm nay trước giờ tan học bọn họ phải nộp bài cho tôi, hơn nữa tổng điểm sẽ nhân với 0.8."
Mặt Khương Tự Nghiên đỏ lên, ánh mắt liếc về nơi khác, "Là học sinh của anh lúc ra về nói chuyện phiếm." Cô thuận miệng nói ra lý do.
Tần Bích Vũ cũng không để ý đến chuyện này, vẫn tiếp tục chủ đề mới vừa rồi khiến cho tâm tình của anh tốt lên, "Tôi nhớ đến một học sinh trước đây, thật sự là bảo bối." Nói về Bảo Bối, ánh mắt anh đều mang theo ý cười, giọng nói dịu dàng giống như nhắc tên người yêu.
Khương Tự Nghiên bởi vì lời nói của anh mà có chút kinh ngạc, chưa từng nghe nói anh đối xử đặc biệt với một học sinh nào, cô ngẩng đầu lên, tầm mắt lại vừa đúng lúc nhìn thấy dấu răng khả nghi trên gáy của anh.
"A. . . . . ." Cả người cô ngốc ở đó, trong nháy mắt đại não nóng hừng hực, lời nói của Tần Bích Vũ và dấu vết kia kết hợp lại làm người khác nghĩ đến những chuyện khả nghi.
Có lẽ cô suy nghĩ quá nhiều rồi?
"Thế nào?" Một lúc sau mới phát hiện cô im lặng, Tần Bích Vũ quay đầu lại hỏi "Quên cái gì sao?"
Bất an mãnh liệt khiến Khương Tự Nghiên lấy dũng khí mở miệng, "Trên cổ anh. . . . . . Người nào cắn?"
Lúc này đổi lại khiến Tần Bích Vũ sửng sốt, nhưng tiếp theo, khuôn mặt ửng hồng của anh khiến Khương Tự Nghiên trợn to mắt nhìn.
Biết nhau nhiều năm như vậy, cô không biết thì ra Tần Bích Vũ cũng sẽ đỏ mặt! Cô thậm chí không biết anh còn có một mặt dịu dàng này, trong nháy mắt trong lòng vô cùng đau đớn.
Tần Bích Vũ có chút lúng túng, một tay lau gáy, thế mới biết thối Bảo Bối làm cái quỷ gì, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Con chó nhỏ nhà tôi cắn."
Dấu răng của chó nhỏ sẽ có dạng như vậy sao? Khương Tự Nghiên sững sờ, "Em không biết anh có nuôi chó, là loại chó nào vậy?" Ngay sau đó tầm mắt của cô bị chiếc nhẫn trên tay phải anh hấp dẫn, thật ra thì trước đó đã sớm chú ý tới, chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào.
Nếu như anh thật sự đã kết hôn, giữa đồng nghiệp với nhau không có khả năng hoàn toàn không có tin tức gì? Hơn nữa trước đó thậm chí một chút dấu hiệu cũng không có, bên cạnh Bích Vũ trừ cô ra, gần như không có đối tượng khác, có lẽ đây chẳng qua là chiếc nhẫn truyền đời trong nhà.... . . . . . Cô luôn có một đống lý do muốn mình kiên trì với đoạn tình cảm đơn phương này, lúc đại học cô luôn hâm mộ từng cô gái có thể trở thành bạn gái anh, từ tận đáy lòng không cho là Tần Bích Vũ sẽ duy trì quan hệ lâu dài cùng các cô ấy, mà cuối cùng sự thật chứng minh cô ôm hy vọng là chính xác, ba cô gái kia đều không thích hợp với Tần Bích Vũ.
Sẽ có một ngày anh phát hiện người thích hợp với anh chính là người đang ở bên cạnh không? Đơn phương yêu
mến chờ đợi trong chua xót, hơn nữa còn hối tiếc.
Tần Bích Vũ quả thật không giải thích chuyện mình đã kết hôn với đồng nghiệp, anh không hi vọng đồng nghiệp bởi vì anh có quan hệ đặc biệt với Bảo Bối mà gây ra khó dễ, nhưng mà mấy lão giáo sư ngược lại là trường hợp đặc biệt, anh tin tưởng bao gồm thầy của mình và mấy vị lão giáo sư đều có chừng mực với học sinh của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tư Tần Bích Vũ đã bay trở về bên cạnh cô vợ nhỏ, anh nói với Khương Tự Nghiên: “Chỉ là một con chó nhó.” Thật sự! “ Tôi có chuyện quan trọng đi trước.” Anh gật đầu coi như chào tạm biệt, bước chân vô cùng nhẹ nhàng nhanh chóng rời đi.
Khương Tự Nghiên muốn đuổi theo, nhắc nhở hai người bọn họ có mục đích giống nhau, lại phát hiện mình cho dù có đuổi heo Tần Bích Vũ cũng không đuổi kịp trái tim của anh. Trong mắt của anh hoàn toàn không có cô.
Đau khổ gần như khiến cô rơi nước mắt.
Người đó là ai vậy? Có liên quan đến chiếc nhẫn trên tay anh sao? Khương Tự Nghiên cắn môi, quyết định phải tìm ra người cướp Tần Bích Vũ là ai!
Không biết vì sao, Khương Tự Nghiên đột nhiên chú ý tới cô du học sinh Đài Loan đang học kinh tế. Có thể bởi vì tên học sinh kia rất đặc biệt, hơn nữa có thể là vì cô học sinh kia luôn dùng ánh mắt chăm chú quan sát cô.
Cũng không đến trình độ không thoải mái, cô nữ sinh đó, đi học coi như nghiêm túc, chỉ là có lúc cô sẽ bị quan sát đến mức không biết phải giải thích như thế nào.
Mà khiến cho cô chú ý đến Kim Bảo Bối còn một nguyên nhân thứ hai rất quan trọng, cô thường nhìn thấy Kim Bảo Bối tại tòa nhà Marshall.
Nhưng mà học sinh làm người khác đau đầu quá nhiều, Khương Tự Nghiên không có để chuyện của Kim Bảo Bối ở trong lòng quá lâu, gần đây có một học sinh chuyển trường đến với thái độ ngạo mạn đến mức làm người ta tức giận, sau khi giải quyết xong học sinh đó, Khương Tự Nghiên thật muốn ói cả mật vàng, cô nghĩ đến học kỳ này cũng không còn cơ hội hẹn Tần Bích Vũ ăn cơm, mặc dù lần trước phát hiện dấu răng khả nghi, cô cũng không chết tâm, bởi vì lịch sử nhất định sẽ tái diễn, Tần Bích Vũ sẽ phát hiện những người phục nữ khác vốn không thích hợp với anh.
Cô nhấn số điện thoại của Tần Bích Vũ, âm thanh vang lên thật lâu, cuối cùng có một cô gái bắt máy, Khương Tự Nghiên ngân ngẩn cả người.
Mà ở đầu điện thoại bên kia Kim Bảo Bối không nhịn được rất muốn mắng người gọi điện, sớm không gọi, muộn không gọi, tại sao lại gọi đến ngay lúc anh Bích Vũ đang nói chuyện quan trọng chứ? Tần Bích Vũ đứng cạnh cửa sổ, không chút suy nghĩ chỉ vào điện thoại ý muốn cô nhận, Kim Bảo Bối bĩu môi, lúc cầm điện thoại lên đột nhiên linh cơ nhất động (nhanh trí), nắm lỗ mũi nói: “Xin chào! Giáo sư Tần hiện tại đang đau bụng, đang chiến đấu ở trong WC, tạm thời không cách nào nhận điện thoại, xin ..........” Điện thoại bị cướp đi, Tần Bích Vũ vừa bực mình vừa buồn cười gõ đầu cô một cái.
“Tự Nghiên?”
Kim Bảo Bối vừa nghe tên tình địch ---- sau đó! Tại sao anh Bích Vũ gọi cô ấy là “ Tự Nghiên”? Bình thường anh đều không gọi cô là Bảo Bối! Hai lỗ tai cô lập tức vểnh lên, đến bên cạnh thở phì phò trừng anh, chỉ tiếc rằng Tần Bích Vũ đang chuyên tâm giải thích lý do mới vừa rồi không nhận điện thoại với đồng nghiệp mà không có chú ý tới sắc mặt của cô vợ nhỏ, vì vậy cũng không có phát hiện cô chui vào phía dưới bàn làm việc .
“Là trò đùa của học sinh, tôi mới vừa nhận được một cuộc gọi khác, tôi nghĩ lần nghiên cứu này cô sẽ hứng thú .....”
Một đầu khác, trực giác của Khương Tự Nghiên cho cô biết người nghe điện thoại không phải là một học sinh bình thường.
Dù sao cô cũng không biết vị học sinh đùa giỡn với Tần Bích Vũ, cô hiểu rõ Tần Bích Vũ, anh nghiêm túc khiến rất nhiều học sinh không dám thân thiết với anh, cũng không cần phải nói đến chuyện đùa giỡn như vậy.
Hơn nữa lúc này cô nhớ tới lần trước “Thuận đường” đi qua phòng làm việc của Tần Bích Vũ để tìm anh thế nhưng lại chụp hụt, khi đó mới phát hiện biển số phòng anh đã đổi, cửa có thêm một cái bảng đen, phong cách vốn không giống với anh thường ngày, cô còn tưởng rằng mình đi nhầm, nhưng trên biển số phòng là tên của anh không sai.
Ngày hôm trước cô hỏi anh, anh chỉ cười đến xấu hổ nói, là học sinh đưa.
Trực giác Khương Tự Nghiên cho biết bên cạnh Tần Bích Vũ thật sự có người nào đó, mà còn có đủ loại dấu vết biểu hiện thân phận của người này rất có thể là học sinh!
Cô không tin Tần Bích Vũ sẽ sa đọa như thế, không thể làm gì khác hơn là bí mật quan sát.
“Hình như em chưa từng thấy qua vị học sinh hoạt bát kia?” Khương Tự Nghiên không để ý đến chủ đề anh vừa nói, giọng giống như đang trêu ghẹo hỏi, nhưng mà trên mặt cô một chút tươi cười cũng không có.
“Chậc ....” Tần Bích Vũ không ngờ Khương Tự Nghiên sẽ hỏi tới, “Là học sinh năm nhất.”
Học sinh năm nhất! Khương Tự Nghiên không biết có nên thở ra một hơi hay không, lấy sự hiểu biết của cô về Tần Bích Vũ, Tần Bích Vũ không có khả năng nảy sinh tình cảm đối với học sinh còn nhỏ như vậy, những ngày gần đây anh thường khác thường, lại làm cho nghi ngờ trong lòng cô càng lớn.
“Cùng là một người với người trang trí phòng làm việc của anh sao?”
“Uhm ... Đúng.” Giọng Tần Bích Vũ bắt đầu có chút ấp a ấp úng, Khương Tự Nghiên càng cảm thấy kỳ lạ, cô cố gắng tìm cách biết rõ tình hình hiện tại.
“Có thể giới thiệu cho em biết hay không? Em cảm thấy cô ấy làm tốt lắm, cũng muốn nhờ cô ấy làm một cái biển số phòng giúp em.”
Mới ném ra vấn đề để thăm dò, cô lại nghe được đầu kia điện thoại Tần Bích Vũ thơ hốc vì kinh ngạc, giọng khàn khàn nói: “Bối Bối, đừng làm rộn ....”
“Bối Bối?” Là Du Học Sinh Đài Loan hoặc Trung Quốc?
“Xin lỗi..........Tự Nghiên ..” Giọng Tần Bích Vũ nghe vô cùng kỳ lạ, “Tôi có cuộc gọi khác, tối nay sẽ gọi lại cho em.”
Điện thoại bị cắt, Khương Tự Nghiên cầm ống nghe thật lâu vẫn không có cách nào hồi hồn, từ trước đến nay vô cùng nghiêm túc với học sinh, Tần Bích Vũ luôn yêu cầu bản thân mình phải tuân thủ đạo đức, lời nói mập mờ và hơi thở gấp gáp mới vừa rồi lại làm cô suy nghĩ liên tục trong đều hiện lên các loại hình ảnh không đứng đắn, chỉ cảm thấy ......Cực kỳ ghê tởm!
Mà trong phòng làm việc của Tần Bích Vũ, Kim Bảo Bối vốn núp ở dưới đáy bàn đếm mấy con kiến, cảm thấy tại sao chồng cô và tình địch gọi điện thoại lâu như vậy chứ? Cô đưa bàn tay nhỏ ra, đâm đâm đâm, từ bắp chân đi lên, không cẩn thận sờ tới nơi kia, vô cùng xấu hổ dời đi, tiến công lên eo rất sợ nhột của chồng!
“Thối Bảo Bối! Cúp điện thoại, Tần Bích Vũ chỉ muốn tóm cô lên đánh đòn.
“Người ta mới không phải thối Bảo Bối, người ta rất thơm đấy!” Cô bé nhỏ cọ vào trong ngực anh, kéo váy áo lót lên trên, “Người ta rõ ràng thơm như vậy, anh ngửi xem!” Cơ thể trần trụi hấp dẫn của cô vợ nhỏ đang ngồi ở trên đùi Giáo sư Tần, hai ngọn núi nhỏ không ngừng ra oai.
“.................”
Có người thiếu dạy dỗ sao!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook