Nô Lệ Của Anh
-
60: Tôi Ghét Anh! Ghét Anhh
Ngọc Dao hiện rõ sự hoang trên gương mặt, nhìn Tử Lâm như muốn né tránh, ấp úng " Là...Là thuốc bổ."
" Thuốc bổ?" Tử Lâm nhướng mày nhìn thẳng vào đôi mắt sợ sệt ấy " Thuốc bổ nào mang tên tránh thai?"
Lòng cô chấn động một cái, trán vã cả mồ hôi.
Không thể giấu được nữa mà nhanh chóng bật dậy, đưa tay giật lại.
" Đưa cho tôi." Nắm chặt giấu vào trong lòng.
" Âm Ngọc Dao." Từng câu từng chữ anh gằn lên đầy tức giận.
Ngọc Dao co rúm người lại một chỗ, nhắm chặt hai mắt, như đang chờ đợi cơn thịnh nộ của người đàn ông trước mặt.
" Thiếu đâu một viên? Trả lời mau." Đôi mắt mở trừng nhìn chằm chằm vào Ngọc Dao, như đang chờ đợi câu trả lời từ cô.
Ngọc Dao vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng không đáp.
Tử Lâm không thể kiên nhẫn được nữa, sự im lặng của Ngọc Dao, nó cũng như một câu trả lời, đồng nghĩa với việc chính cô đã uống một viên, ánh mắt anh dần trở nên như một con thú dữ, từ từ tiến lại gần cơ thể cô, nhỏ giọng đến rùng người.
" Em uống rồi đúng không? Mọi tinh túy của tôi bên trong em đều bị em giết cả rồi đúng không? Em không muốn mang thai con của tôi tới vậy cơ à?" Vừa nói, anh vừa đưa tay choàng lên, ôm lấy cơ thể cô đang run rẩy sợ hãi vào lòng, há miệng ngậm lấy vành tai cô làm cô chợt rùng mình một cái, anh tiếp tục nói:
" Là ai đã đưa cho em? Là ai đã kêu em uống? Hay là tự ý em uống? Tiểu Dao Dao, em tốt nhất nên thành thật với tôi.
Nếu không em sẽ không biết tôi định làm gì với cơ thể của em đâu."
Giọng nói tuy rất nhẹ nhàng cứ như không có gì xảy ra, nhưng lại đe doạ khiến người ta cảm giác lạnh buốt cả sống lưng.
Ngọc Dao vẫn không dám nhúc nhích, cũng không dám lên tiếng, ngồi bất động tại chỗ như một khúc gỗ.
Bản thân cô hiểu lần này không thể tránh khỏi được nữa, miệng mấp máy định lên tiếng thì bất ngờ Tử Lâm như đã đạt giới hạn, không thể nhẫn nhịn được nữa mà quát lên.
" Ai cho phép em uống?"
Ngọc Dao giật thót, ngập ngừng vài giây, nghiến răng lấy hết can đảm mà đưa đôi mắt mông lung ngấn lệ nhìn anh, dứt khoát thừa nhận.
" Phải! Là tôi tự uống, tôi không muốn con tôi có một người cha tàn nhẫn như anh.
Cũng không muốn con mình sở hữu tính cách ngông cuồng coi mạng người như cỏ rác giống anh."
" Em mới nói cái gì?" Sắc mặt Tử Lâm đen lại.
" Tôi nói, không muốn con mình giống anh."
Nhìn vào ánh mắt kiên định ấy của Ngọc Dao, càng khiến con quái vật hung tàn trong người Tử Lâm trỗi giận, anh cáu gắt mà nói lớn:
" Cả đời này, em chỉ được phép sinh con cho Mặc Tử Lâm này.
Em nghe rõ chưa hả?"
Rồi lập tức ấn người Ngọc Dao xuống giường, cô vùng vẫy kháng cự trong tuyệt vọng, nước mắt tự động tuôn ra mà hét lên " Không, buông tôi ra.
Tôi ghét anh, tôi ghét anh."
" Em câm miệng lại cho tôi.
Tôi yêu em nhiều như vậy, muốn một đứa con từ em.
Vậy mà em cũng không cho, còn uống thuốc tránh thai?..."
Bất chợt Tử Lâm dừng lại, anh như nhớ cái gì đó mà bỗng cười khẩy, ánh mắt khinh miệt nhìn Ngọc Dao " Hoá ra...!Chuyện em mang thai rồi uống thuốc phá thai cũng là do em, vậy mà còn đổ lỗi cho ai?"
" Không phải." Giọng cô nghẹn đi đến bất lực, có giải thích ngàn lần, đến khô cả cổ họng anh cũng vẫn không tin.
Mặc Tử Lâm lại bắt đầu không quan tâm đến cảm nhận của Ngọc Dao nữa, anh " Hừ" lạnh một cái, đôi mắt đỏ ngầu như một con sói hoang muốn chiếm chọn con mồi ngay trước mặt.
Bàn tay nhanh chóng luồn vào bên trong áo cô, bật ra những nút áo nhỏ.
Bầu ng.ực căng tròn tựa như núi tuyết sơn trắng phơi bày trước mặt anh.
" Từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, liên tục làm cho tới khi em mang thai mới thôi."
Dứt lời người đàn ông ghì chặt cô gái đang thống khổ ý loạn tình mê phía dưới thân mình, mạnh mẽ kéo chiếc quần nhỏ của cô xuống mắc cá chân, chèn thân thể rắn chắc của mình vào giữa hai chân cô.
Cho dù muốn chạy cũng không còn cơ hội nào nữa.
" Không, tôi không muốn.
Tôi ghét anh, ghét anh."
Mặc cho mỗi lần như vậy, Tử Lâm đều bị Ngọc Dao cào cấu vào da thịt không thương tiết.
Anh bây giờ rất giận dữ, người con gái anh hết lòng thương yêu lại lén lút uống thuốc tránh thai, điều này khiến anh không thể chấp nhận được.
Anh nghiến răng muốn trừng phạt cô ngay bây giờ.
Bộ phận bên dưới của anh đã rạo rực trỗi dậy căng c.ứng từ khi nào, tiếp xúc trực tiếp với da thịt trơn bóng.
Cảm nhận rõ ràng khi Mặc Tử Lâm đang di chuyển nó tới gần chỗ bí ẩn nhất của mình.
Ngọc Dao sợ hãi muốn khép chân lại nhưng không kịp nữa rồi.
Không có màn dạo đầu, không bôi tr.ơn mà trực tiếp đâm thẳng vào sâu bên trong hang động ẩm ướt kia, mặc cho cô đau đớn đến nhăn mày, tái mặt.
" Tôi ghét anh! Ghét anh..." Giọng nói chua xót đến nghẹn ngào.
Bỏ ngoài tai lời nói của Ngọc Dao, thắt lưng anh dần di chuyển.
Động tác dứt khoát mạnh bạo cứ thế thúc thật sâu thứ d.ục vọng kia vào bên trong cô, giống như muốn phát tiết toàn bộ cơn cuồng nộ vậy.
Ra vào khiến cho đầu óc Ngọc Dao như bị tê liệt, chẳng còn sức chống cự nữa.
Nói đúng hơn là tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ.
Đồ cầm thú! Anh nói yêu cô cơ mà? Tại sao lại hành hạ cô như vậy?
" Nhắc cho em nhớ, còn uống một lần nữa.
Tôi không đơn giản làm em đau thế này đâu?"
Tiếng thở dốc của người đàn ông vô cùng mãnh liệt, trong sự mạnh bạo còn có thoả m.ãn.
Nhiệt độ không khí xung quanh vô cùng cao trào.
Toàn thân cô bị anh giày vò đến kiệt sức, đau đớn như muốn xé đôi cả cơ thể.
Nước mắt lã chã trên gương mặt đỏ bừng.
Cảm giác thế nào, khi bất lực tự tay lau nước cho bản thân.
Nhưng vừa lau xong thì nó lại rơi liên tục?
" Ghét anh.
Tôi ghét anh..."
" Được! Tôi cho em ghét tôi.
Nhưng cho dù có ghét, thì em cũng không thể khiến tôi ngừng thương em."
Càng nói, anh như càng kích động không thể dừng lại.
Cơ thể cô đau tới mức bị hai tay anh bóp chặt eo mà phải cong lên.
Cô há miệng, thế nhưng không thể kêu gào thành tiếng.
Nỗi u buồn dấy lên trong cặp mắt long lanh to tròn kia, cô mím chặt môi, như rơi vào khoảng không vô tận.
Trái tim đập lên từng hồi, nhưng lại giống như âm thanh của tiếng khóc than " Người ta nói, nếu ai đó thật sự quan trọng với người kia, thì sẽ chẳng bao giờ làm ai đó buồn hay tổn thương, cho dù là trong suy nghĩ..."
Nhưng mà với anh thì...Cô chỉ có thể cố ép ra một nụ cười nhạt, thất vọng đến đau lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook