Giang Thanh Lưu vươn tay kiểm tra, nhận ra người nọ đã ngừng thở, cũng chẳng còn tâm trạng tranh luận cùng Bạc Dã Cảnh Hành. Những tù nhân khác trong thủy lao có vẻ đã phát hiện ra bọn họ thoát được, nhưng không một ai kêu cứu.

Ban đầu Giang Thanh Lưu có lòng muốn giúp, nhưng khi nhìn ánh mắt họ, hắn mới phát giác kinh sợ. Trong mắt họ tràn ngập một loại tử khí tuyệt vọng, căn bản không còn sót lại dù chỉ một tia sự sống. Giống như loài thú vật bị giam xích quá lâu, chẳng còn vùng vẫy muốn thoát khỏi lồng giam nữa.

Bạc Dã Cảnh Hành quan sát mấy tên thủ vệ bên ngoài thủy lao, có vẻ mấy tên thủ vệ này không được tận chức cho lắm ... giờ này chúng đang chơi đổ xúc xắc.

Nhìn bóng lưng nàng chuyên chú do thám, Giang Thanh Lưu bỗng cảm thấy con người này thật đáng sợ - ba mươi năm nàng bị giam giữ trong địa lao Giang gia, đâu khác gì những tù nhân ở đây chứ?

Bạc Dã Cảnh Hành quan sát qua địa hình, quay đầu lại, thấy Giang Thanh Lưu đang thất thần nhìn mình. Nàng đương nhiên không khách khí: "Nghĩ gì chuyên tâm vậy?"

Giang Thanh Lưu vậy mà thành thật đáp: "Nhìn bọn họ, bất chợt nghĩ đến ngươi cũng từng bị Giang gia giam giữ. Hàng chục năm thời gian không thể bào mòn ý chí, sự kiên trì đó khó mà tưởng tượng."

Bạc Dã Cảnh Hành vỗ vai hắn: "Thực ra lão phu không kiên trì như ngươi nghĩ đâu, " Giang Thanh Lưu đang muốn mở miệng, nàng lại nói tiếp, "Chẳng qua kiên trì được vậy, là bởi có người vẫn luôn tương trợ."

Giang Thanh Lưu im lặng.

Bạc Dã Cảnh Hành ra trước, rồi ra hiệu cho hắn và Tề Đại đi theo. Tề Đại hơi đỏ mặt, chuyện này vốn là việc của tùy tùng như hắn. Bạc Dã Cảnh Hành tuy dáng người cao, nhưng vô cùng mảnh mai. Bước chân nàng nhẹ như miêu cước, lặng yên không một tiếng động.

Mấy tên thủ vệ còn đang tụ lại một bàn, Giang Thanh Lưu vừa định mở miệng phân nhiệm vụ đã thấy nàng phi thân nhảy lên, một tia hồng quang vút ra, tạo thành một vòng tròn lớn ụp xuống đám thủ vệ, chớp mắt đầu lìa khỏi cổ.

Trong lòng Giang Thanh Lưu khẽ kinh động, sự tàn nhẫn của lão tặc này, cũng không phải hắn chưa thấy qua. Nhưng xuất chiêu nhanh lẹ ngoan độc như vậy, xem ra càng tiếp cận gần chân tướng, nàng càng có chút khó lòng kiềm chế.

Ba người thoát khỏi thủy lao, nhanh chóng chạy về hướng Bắc.

Phía trước là một hành lang rất hẹp, đôi lúc loáng thoáng bóng thủ vệ đi ngang tuần tra. Không gian chật hẹp như vậy rất khó giao thủ. Binh khí trong tay những tên này toàn bộ là binh khí ngắn, rõ ràng đã thiết kế để phù hợp với địa hình ở đây. Giang Thanh Lưu và Tề Đại vừa đuổi đến, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, Bạc Dã Cảnh Hành đã ra hiệu cho cả hai tránh đi.

Hai người nép sau hai bên ngã rẽ, Bạc Dã Cảnh Hành trước tiên uống một bình Yên Chi lộ, tiếp đó nàng nhặt một sợi dây xích dưới đất lên, đột ngột quật mạnh lên tường đá. Sau đó như một con báo, tung người nhảy lên trần hành lang.

Trong không gian chật hẹp, tiếng động truyền đi rõ vô cùng. Rất nhanh, bên kia đã có tiếng quát: "Kẻ nào?"

Một đám thủ vệ kéo nhau chạy đến, Giang Thanh Lưu và Tề Đại kinh nghiệm phong phú, nghe tiếng chân đã đoán được đám thủ vệ này tầm năm sáu người. Binh khí của hai người họ đã bị tịch thu từ lâu, ngược lại, tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành nhìn ngoài chỉ giống một món phụ kiện thông thường, vì vậy đám người kia không hề chú ý đến.

Giang Thanh Lưu và Tề Đại bốn mắt nhìn nhau, đợi đám người đến gần, thình lình xông ra, Giang Thanh Lưu chớp mắt bẻ quặt cổ tay một tên, tay phải đoạt kiếm, tay trái đã đẩy tên đó ra làm lá chắn, chặn lại mũi kiếm từ một tên khác.

Tề Đại và hắn trước nay vô cùng ăn ý, lúc này hắn ta cũng đoạt được về tay một thanh đao ngắn, mấy tên còn lại sững sờ mấy giây rồi thét lớn, nhào lên tấn công.

Đúng lúc này, Bạc Dã Cảnh Hành bất chợt từ trên nhảy xuống, tập kích từ phía sau.

Sáu tên thủ vệ còn chưa kịp ho he gì đã đồng loạt đi đời nhà ma.

Bạc Dã Cảnh Hành nương tay, chỉ bẻ gãy cổ ba người, xong xuôi nàng quay sang nói với Giang Thanh Lưu và Tề Đại: "Thay y phục đi."

Giang Thanh Lưu và Tề Đại cũng có ý này, dù sao y phục trên người họ đều đang ướt đẫm, còn mang một thứ mùi khó ngửi. Bạc Dã Cảnh Hành mặc kệ xung quanh, lột sạch quần áo của một tên thủ vệ rồi cứ thế sắp cởi y phục trên người mình.

Tề Đại nhìn tên thủ vệ bị lột trần trụi nằm dưới đất, rồi trợn ngược mắt nhìn Bạc Dã Cảnh Hành đã cởi hết lớp áo ngoài, chuẩn bị cởi đến lớp áo trong. Cho đến khi Giang Thanh Lưu trừng hắn ta một cái, hắn ta cuống quít quay người lại, không dám nhìn thêm chỉ một cái.

Bạc Dã Cảnh Hành thay y phục xong xuôi, nàng giục hai người: "Nhanh lên, nhanh lên, lề mề gì chứ! Có muốn phục hưng gia tộc gì nữa không?"

Giang Thanh Lưu đành quay sang lo thay y phục, áo cởi đến hông, dưới đai lưng hắn lộ ra hơn chục bình ngọc nhỏ. Bạc Dã Cảnh Hành khá tò mò: "Thứ gì vậy?"

Giang Thanh Lưu hừ lạnh, không đáp lại, Bạc Dã Cảnh Hành với một bình sang ngửi ngửi: "Chậc, tiểu oa nhi chu đáo ghê nha, còn biết chuẩn bị Yên Chi lộ cho lão phu nữa."

Nàng lấy một bình ra uống, rồi tiếp tục đi trước.

Giang Thanh Lưu và Tề Đại nhanh chân bám theo, cuối của hành lang là một địa cung vô cùng phức tạp, rối mắt. Một loạt ngã rẽ hiện ra, hệt như một mê cung.

Giang Thanh Lưu quan sát độ mòn trên mặt đất, đường tuy nhiều, nhưng lối dẫn đến thủy lao chỉ có một. Chỉ cần tìm được lối rẽ có dấu chân, chắc chắn đó sẽ là đường ra.

Bạc Dã Cảnh Hành lại nghĩ tới chuyện khác: "Kinh đô dưới chân thiên tử, ai có thể tự ý xây nên một địa cung phức tạp như vậy?"

Giang Thanh Lưu ngẩn người, quay sang nhìn nàng, trong mắt hai người ánh lên sự kinh hãi.

Năm xưa Hàn Âm cốc bị diệt môn, giang hồ chính đạo không phe phái nào đứng ra nhận công. Sau đó Âm Dương đạo cứ thế quật khởi. Nếu nói chỉ mình Âm Dương đạo không đủ thực lực tàn sát toàn bộ Hàn Âm cốc, vậy cộng thêm một thế lực khác nữa_ sẽ thành có.

Thế lực này không phải chính cũng chẳng phải tà, không đen không trắng, hơn nữa nó có một kết cấu khổng lồ, hoàn toàn không thể tra xét.

Đó chính là ... Triều đình.

Như hiện tại, toàn bộ lòng đất dưới kinh đô, ngoại trừ triều đình, ai có thể thần không biết quỷ không hay xây dựng nên một địa cung phức tạp đến vậy?

"Nhưng vì cớ gì triều đình phải tàn sát toàn bộ Hàn Âm cốc?" Giang Thanh Lưu cảm thấy đáng thương thay cho Bạc Dã Cảnh Hành, nếu như sau lưng thế lực này chính là triều đình, vậy nàng muốn báo thù nó, chẳng khác nào một trò nực cười. Ba mươi mấy năm kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng là vì đâu?

Hắn nhìn Bạc Dã Cảnh Hành, có lòng muốn an ủi, chỉ thấy ánh mắt nàng vẫn thong dong: "Lối này dấu chân có vẻ rõ ràng nhất."

Giang Thanh Lưu do dự - nếu sau lưng tổ chức này thực sự là triều đình, chẳng lẽ hắn sẽ phải trở mặt với quan môn sao?

Giang hồ và triều đình xưa nay nước sông không phạm nước giếng, bình thường triều đình đối với Giang gia cũng một mắt nhắm một mắt mở. Chuyện lần này với Âm Dương đạo, liệu có biến Giang gia thành phe phản nghịch triều đình?

Chìm trong suy nghĩ, động tác cũng trở nên chậm lại. Dù sao hắn và Bạc Dã Cảnh Hành không giống nhau, Bạc Dã Cảnh Hành một mình đơn độc, nàng còn huyết hải thâm thù muốn báo. Nhưng còn hắn, chỉ là vì lập uy danh.

Vốn là làm vì gia tộc, sao có thể để hại gia tộc?

Hắn nghĩ như vậy, một chữ còn chưa nói, Bạc Dã Cảnh Hành đã lên tiếng: "Nếu ngươi muốn đi, lão phu sẽ không ngăn cản. Nhưng dùng cái đầu Minh chủ của ngươi nghĩ xem, chuyện không nên biết, ngươi đã biết. Nếu Âm Dương đạo sụp đổ, triều đình chắc chắn sẽ đứng ngoài, phủi sạch mọi quan hệ. Nhưng nếu Âm Dương đạo vẫn còn, ngươi lại biết chân tướng, triều đình tất sẽ giết người diệt khẩu, bảo trụ bộ mặt Thiên gia."

Trong lòng Giang Thanh Lưu thầm kinh sợ khả năng nhìn mặt đoán ý của người này, Bạc Dã Cảnh Hành lại cười, còn vô cùng khiêm tốn: "Không cần bội phục ta, lão phu cũng đâu có tài cán gì, chẳng qua đứng cạnh các ngươi nên mới thành hạc giữa bầy gà thôi."

....

Ba người đi thẳng một mạch theo con đường có nhiều dấu chân nhất, hồi lâu Giang Thanh Lưu rốt cuộc mở miệng hỏi: "Cái người Phạm Tố Tố kia là vị hôn thê của ngươi phải không?"

Một câu hỏi đó đến chính Giang Thanh Lưu cũng cảm thấy mình hỏi thật tự nhiên trôi chảy, rõ ràng người nọ còn là mẹ của con hắn, cái này đúng là ...

Bạc Dã Cảnh Hành chỉ ừ một tiếng, Giang Thanh Lưu cảm thấy có chút tò mò, những lời mà người chết trong thủy lao nói khi nãy, hắn cũng nghe được mang máng: "Nếu như nàng ta thực sự gả cho đạo chủ Âm Dương đạo, ngươi sẽ làm gì?"

Có vẻ Bạc Dã Cảnh Hành cảm thấy đó là một câu hỏi rất nực cười: "Làm gì sao? Ngươi nói xem, lão phu có nên gửi tặng một phần lễ vật không?"

Cuối cùng Giang Thanh Lưu không nhịn được nói ra vấn đề hắn vẫn luôn nghi hoặc: "Bạc Dã Cảnh Hành, rốt cuộc ngươi là nam hay nữ?"

Bạc Dã Cảnh Hành ngoái lại cười, đôi mắt đẹp đến mê hoặc lòng người: "Ngươi đoán xem?"

Nàng và Giang Thanh Lưu vốn đứng rất gần nhau, khi ngoái lại, đôi môi đỏ mọng gần như chạm đến vành tai hắn, sắc mặt Giang Thanh Lưu hồng ửng.

Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng người, ánh mắt Bạc Dã Cảnh Hành lập tức chuyển thành sắc lạnh như diều hâu. Giang Thanh Lưu và Tề Đại cũng tức khắc nép người vào vách tường. Quả nhiên có một đám người đến gần, là một đội binh tuần tra.

Lần này, không cần Bạc Dã Cảnh Hành phân phó, Giang Thanh Lưu và Tề Đại cũng tự biết chia nhau ẩn đi. Bạc Dã Cảnh Hành lắc lắc tay, tơ đao vút lên vắt giữa bấc đèn hai bên tường.

Thứ vũ khí hủy diệt nhưng lại tiên diễm, mỏng manh, trong ánh sáng mờ mờ le lói của địa đạo rất khó để nhìn thấy. Xong xuôi, Bạc Dã Cảnh Hành cố ý chạy về phía ngược lại, đám binh lính tuần tra lập tức phát hiện ra nàng, hò hét đuổi theo.

Đám lính kéo nhau ào ào xông đến, nhanh đến nỗi đầu của chúng không đuổi kịp theo. Bốn tên ở hàng trước đầu đều đứt phăng khỏi cổ, chết không kịp ngáp. Hai tên còn lại bị Giang Thanh Lưu và Tề Đại chia nhau giải quyết trong nháy mắt.

Giang Thanh Lưu bỗng hiểu ra - tất cả đã sớm nằm trong kế hoạch của Bạc Dã Cảnh Hành.

Nàng theo Đinh Xung đến nơi này, bởi nàng vốn dĩ đã có ý định vào đây thám thính.

Khi trước hắn vẫn đinh ninh với thể trạng bây giờ của nàng, căn bản không có khả năng toàn thây rời khỏi Âm Dương đạo. Nhưng giờ xem ra, suy nghĩ đó hoàn toàn nhầm to. Bạc Dã Cảnh Hành không còn thể lực, nhưng vẫn còn kinh nghiệm và trí tuệ của một tuyệt thế cao thủ.

Giang hồ này đã không còn là giang hồ của 30 năm trước, nhưng những trang kiếm khách của giang hồ 30 năm trước vẫn chưa từng mất đi bản lĩnh năm xưa.

Tất nhiên Bạc Dã Cảnh Hành không chạy quá xa, lúc này nàng đã trở lại, thu về tơ đao. Lần đầu tiên Giang Thanh Lưu được quan sát tận mắt thứ binh khí này. Dây tơ đỏ sắc lẹm quấn trên cổ tay Bạc Dã Cảnh Hành như sợi tóc tình nhân, ôn nhu quyến luyến.

Bạc Dã Cảnh Hành ngước nhìn phía trước, cuối con đường là một loạt cánh cửa đá. Trên cửa đá có hình Âm Dương bát quái, dùng chữ Triện khắc đủ tám phương vị Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoái.

" Là một cỗ cơ quan." Giang Thanh Lưu xuất thân từ danh gia, dĩ nhiên cũng có ít nhiều hiểu biết đối với những thứ như vậy, "Phải tìm được trục khóa, nhìn vào vạch khắc trên trục khóa có thể suy đoán được cách mở ra cửa đá."

Bạc Dã Cảnh Hành lại giống như không quan tâm lắm: "Có cần thiết phải mở ra cửa đá không?"

Dù sao mục đích của Giang Thanh Lưu và nàng không giống nhau: "Ta muốn tìm được càng nhiều bằng chứng kết tội tổ chức này."

Bạc Dã Cảnh Hành hiểu ý, gõ nhẹ tay lên vách đá, thoáng chốc đã tìm được một vị trí rỗng ruột. Giang Thanh Lưu rút thắt lưng thay cho đao, vừa định ra chiêu, mười ngón tay Bạc Dã Cảnh Hành khẽ điểm lực. Động tác nhìn như vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng vách đá lại nứt ra làm đôi.

Giang Thanh Lưu và Tề Đại nín thở, nhìn nàng chăm chú, vách đá cứ thế nứt dần, thoáng chốc trước mắt đã xuất hiện một hốc to. Giang Thanh Lưu trong lòng kinh hãi khó mà dùng lời diễn tả, khi trước hắn từng thấy Bạc Dã Cảnh Hành đứng từ xa phong bế huyệt đạo của Cung Tự Tại, biết được lão tặc này đối với lực đạo khống chế vô cùng thuần thạo.

Nhưng những gì tận mắt trông thấy hôm nay, mới biết khi xưa nông cạn.

Bạc Dã Cảnh Hành chỉ cần ước lượng độ dày của vách đá đã có thể xuất ra lực đạo hoàn hảo, loại năng lực đó, đã vượt xa những gì hắn tưởng tượng cả trăm lần.

Xuyên qua hốc đá, Giang Thanh Lưu xem xét vạch khắc trên trục khóa, sau đó theo trình tự ấn xuống những phương vị trên bát quái. Trục khóa két két xoay chuyển, cánh cửa đá cạch một tiếng bật ra.

Cảnh tượng bên trong khiến tất cả đứng hình - bên trong đặt bốn chiếc giường đá, tách nhau đối diện với bốn bức tường. Lúc này ba giường đá bị bỏ trống, trên giường đá còn lại có một người bị trói chặt. Bạc Dã Cảnh Hành đi tới, chỉ thấy người nọ miệng há hốc, con ngươi trương lồi, giữa ngực có một lỗ thủng lớn, hiển nhiên là bị moi tim mà chết.

Máu của y chảy theo rãnh đục trên giường đá, lưu lại những vệt khô đen.

Giang Thanh Lưu tiến lại gần nhìn, cảm thấy quái dị: "Người này ... là Khương Nguyên, sao ông ta lại chết ở đây?"

Bạc Dã Cảnh Hành lại cảm thấy có chút hứng thú: "Ngươi quen sao?"

Giang Thanh Lưu gật đầu: "Người này ngoại hào Vân Trung Tụ, tay áo như kiếm sắc, một thời danh chấn giang hồ. Có điều hai năm nay bặt âm vô tín, không ngờ rằng ..."

Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Xem ra đã chết được một ngày rồi."

Giang Thanh Lưu vươn tay, vuốt cặp mắt kia nhắm lại, có chút cảm khái: "Hai năm trước ông ta còn từng gửi danh thiếp đến Giang gia, không ngờ gặp lại đã âm dương cách trở."

Bạc Dã Cảnh Hành chẳng hơi đâu cho trò cảm khái vô ích, nàng đi thẳng tới một cửa đá khác, ấn xuống trục khóa, Giang Thanh Lưu đẩy cánh cửa, chỉ thấy bên trong chia ra bốn phòng giam nhỏ, mỗi phòng giam đều nhốt một người - là người sống.

Hắn có chút kinh ngạc: "Các người là ai?"

Bốn người không ai đáp lại hắn, chỉ có một người nghe thấy động tĩnh, từ giường ngồi dậy. Hai người khác giống như không nghe thấy gì, vẫn nằm trên giường thở phập phù. Còn một người nữa tuy cũng ngồi dậy, nhưng ánh mắt giống như không có tiêu cự.

Bạc Dã Cảnh Hành tỉ mỉ quan sát, bốn người này có vẻ như kẻ thì mù, kẻ thì điếc.

Bạc Dã Cảnh Hành tiến lại gần nhìn kỹ: "Họ bị dùng dược vật."

Giang Thanh Lưu và Tề Đại bẻ khóa tiến vào một phòng giam, người bên trong ánh mắt đờ đẫn. Giang Thanh Lưu quan sát: "Không chỉ mất thị giác, có vẻ như trí lực cũng bị ảnh hưởng."

Bất chợt từ phòng giam khác truyền đến thanh âm: "Các người là ai?"

Bạc Dã Cảnh Hành quay sang, chỉ thấy người đã bị mù hai mắt trong phòng giam nọ đã hướng mặt về phía bọn họ. Giang Thanh Lưu còn chưa trả lời, Bạc Dã Cảnh Hành đã mở miệng: "Âm Dương đạo đã bị chúng ta tập kích."

Lời này có nhiều ẩn ý, không nhắc đến mình thuộc phe nào, nhưng chỉ cần nhìn tình cảnh những người ở đây đã đủ biết họ bị Âm Dương đạo giam giữ đã lâu. Chắc chắn những người này vô cùng thù hận Âm Dương đạo, nhưng không rõ họ là chính hay tà, tốt nhất không nên để lộ danh tính của bản thân và Giang Thanh Lưu. Vạn nhất từng có thù oán, e rằng những người này sẽ không chịu nói lời thật.

Quả nhiên người nọ vừa nghe vậy, lập tức lục tục xuống giường: "Bây giờ là năm nào?"

Giang Thanh Lưu đáp lại, người nọ thở dài: "Hai mươi tư năm rồi, không ngờ ta cũng có ngày thoát được."

Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu nhìn nhau, người này nhìn qua chỉ như ba mấy tuổi, nói như vậy, là từ khi sáu bảy tuổi đã bị giam giữ ở Âm Dương đạo?

Giang Thanh Lưu hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Người nọ sửa sang lại vạt áo, có vẻ vô cùng để ý dáng vẻ: "Ta là Giang Lăng Nguyên, Giang Lăng Hà là biểu huynh của ta."

Giang Thanh Lưu ngẩn người, Giang Lăng Nguyên đã mất tích từ khi hai mươi tuổi, nói vậy, người này đã bốn mươi tư tuổi sao?

Bạc Dã Cảnh Hành lại chỉ cười ha ha: "Oa nhi, tìm về cho ngươi được một biểu thúc nhé, ha ha ha ha."

Giang Thanh Lưu không để ý nàng, bước lại gần nhìn kĩ, giọng nói nửa tin nửa ngờ: "Giang Lăng Nguyên nếu còn sống cũng đã hơn bốn chục tuổi, sao có thể nhìn trẻ như vậy?"

Người nọ vừa nghe Bạc Dã Cảnh Hành nói đã trở nên kích động, vội vã hỏi: "Ngươi là người của Giang gia sao? Tuy lúc này ta không thể nhìn thấy dung mạo của mình, nhưng ta chính là Giang Lăng Nguyên không thể nghi ngờ!"

Bạc Dã Cảnh Hành nhìn người nọ, rồi quay sang nhìn đối diện với ánh mắt của Giang Thanh Lưu - Giang Lăng Nguyên trẻ tuổi như vậy, Bạc Dã Cảnh Hành cũng trẻ tuổi như vậy.

Trong chuyện này, hẳn phải có mối liên quan gì chăng?

Giang Thanh Lưu phá cửa, đưa Giang Lăng Nguyên ra, chỉ thấy da dẻ ông ta trắng bệch nhợt nhạt, thân thể cũng vô cùng gầy yếu, những đường nét lại trẻ trung lạ thường. Bạc Dã Cảnh Hành tiến lại nhìn hai mắt ông ta, khẽ nhíu mi: "Là do trúng độc."

Giang Thanh Lưu thở dài: "Biểu thúc, tiểu chất là con trai của Giang Lăng Hà, Giang Thanh Lưu."

Giang Lăng Nguyên tức thì cầm chặt tay hắn: "Thanh Lưu ... Thanh Lưu, lúc ta rời đi ngươi mới có bốn tuổi, không ngờ hiện tại đã trưởng thành rồi. Tộc trưởng còn khỏe không?"

Tộc trưởng mà ông ta nhắc đến, dĩ nhiên là Giang Ẩn Thiên. Giang Thanh Lưu hơi sững lại, nhưng vẫn thành thực đáp: "Thái gia gia ... đã qua đời."

Giang Lăng Nguyên nhắm hai mắt, hơn nửa ngày mới hít một hơi sâu: " Vậy Giang gia hiện tại, ai là tộc trưởng?"

Giang Thanh Lưu vỗ tay ông ta: "Giang gia vẫn ổn. Theo di thư của Thái gia gia để lại, tiểu chất tiếp nhận chức tộc trưởng."

Khóe mắt Giang Lăng Nguyên thoáng ẩm ướt: "Tốt tốt, ngươi tuổi trẻ đã có gan một mình xông vào hang hổ ..."

Hai người đang ôn chuyện tâm tình, Bạc Dã Cảnh Hành một bên đã phá ngang: "Nói xong thì đi thôi, vị biểu thúc này của ngươi vẫn nên để lại đây đi. Hai mươi tư năm còn chưa chết, ở lại đây có khi an toàn hơn. Sau này kết tội Âm Dương đạo ngươi lại có thêm người làm chứng."

Giang Thanh Lưu gật đầu, đỡ Giang Lăng Nguyên ngồi xuống bên giường: "Biểu thúc, ngài thị lực bất tiện, vẫn nên ở lại nơi này trước. Khi nào đám người Mai Ứng Tuyết dẫn binh qua đây, chúng ta đánh hạ Âm Dương đạo rồi đón ngài trở lại Giang gia."

Giang Lăng Nguyên lắc đầu: "Ta đi cùng các ngươi, yên tâm, sẽ không làm liên lụy các ngươi đâu."

Giang Thanh Lưu hơi khó xử, Bạc Dã Cảnh Hành lại gật đầu: "Mang theo đi!" Giang Thanh Lưu còn chưa mở miệng, nàng đã nói tiếp: " Lúc cần thiết có thể đem ra chắn tên mà."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương