Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon
-
Chương 10
Nửa tiếng sau trà sữa được giao đến.
Kể từ khi tắt điện thoại của Lâm Thâm, Giang Hàn vẫn luôn duy trì tư thế kia. Nghe được tiếng gõ cửa anh mới đứng dậy.
Ngoài cửa, chàng thanh niên giao hàng mỉm cười nói, “Đây là đồ của anh, chúc anh buổi tối vui vẻ.”
Giang Hàn nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn.
Anh mang theo trà sữa đi đến phòng học, Nguyễn Ngôn Ninh vẫn ngồi luyện tập. Cô dùng kim khâu may đi may lại hình nộm cao su. Làn da của cô trắng hồng mềm mại, Giang Hàn chú ý đến tay cầm kim của cô đỏ lên.
Anh đưa trà sữa đặt trước mặt cô, cúi đầu nhìn, “Em nghỉ ngơi một lúc đi.”
Nguyễn Ngôn Ninh một lần nữa bị anh dọa thót tim.
Cuối cùng cô cũng hiểu được câu nói ngày trước của Lâm Thâm, anh ấy nói Giang Hàn đi không bao giờ tạo ra tiếng động.
“Anh còn chưa tan làm?” Giang Hàn là giáo sư, không cần trực ca đêm. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp chín giờ.
“Chẳng phải em cũng chưa tan làm sao?” Giang Hàn đẩy trà sữa đồng thời mang mô hình cao su để sang một bên, “Cho em.”
Nguyễn Ngôn Ninh cẩn thận nhìn ly trà sữa, bằng kinh nghiệm nhiều năm uống trà sữa tại Hải Thành cô liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là quán trà sữa phô mai khá nổi gần đây, sẽ là quán cô và Đường Đậu yêu thích sắp tới.
Đổi người tặng khác, Nguyễn Ngôn Ninh uống ngay.
Nhưng ly trà sữa này do Giang Hàn đưa cho, cô thật khó nhận lấy ngon lành uống. Cô nhớ không nhầm thì mấy hôm trước chính anh nói với cô uống trà sữa không có lợi cho sức khỏe.
Nhìn Nguyễn Ngôn Ninh không nói gì, mày anh nhíu lại, “Em không thích uống trà sữa à?”
“Chẳng phải anh nói không cho em uống sao?” Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi, “Anh không cho em uống nhưng lại mua trà sữa cho em, muốn tìm cơ hội mắng em à?”
Thủ đoạn nham hiểm này cô đoán được rồi.
Giang Hàn khẽ cười, “Em chỉ giỏi nghĩ lung tung.”
“Vậy anh đột nhiên mua trà sữa cho em làm gì?” Ngôn Ninh chăm chú nhìn anh, ánh mắt cô lóe lên vẻ bất an.
Giang Hàn cảm thấy hơi đau đầu.
Sao trước kia anh không phát hiệncô gái nhỏ này là người thích hỏi nhỉ?
Nghẹn lời hai giây, anh bình tĩnh giải thích, “Hôm nay em không vui khi bị anh trách mắng đúng không? Anh mua trà sữa bù đắp sự vui vẻ cho em.”
“Em không nhỏ mọn như thế, thật ra em cảm thấy anh rất tốt.” Biết rõ nguyên nhân, Nguyễn Ngôn Ninh mới yên tâm cắm uống hút, híp mắt hưởng thụ hương vị ngọt ngào.
“Không giận vì sao một mình ngồi đây luyện khâu?”
Giang Hàn yêu lặng nhìn dụng cụ khâu trên tay cô, tối nay cô dùng hết mấy chục mũi khâu rồi. Anh nhớ rõ khi Ngôn Ninh hờn dỗi anh, cô sẽ làm việc gì đó suốt cả ngày.
“Hôm nay chủ nhiệm Lưu nói tuần sau sẽ kiểm tra kỹ năng khâu nên em phải luyện.” Nguyễn Ngôn Ninh nhìn anh.
Thật ra đây là nguyên nhân phụ, còn nguyên nhân chính cô không thể nói cho anh biết.
Chiều nay người cầm đầu tin bát quái Trương Xuân Hiểu ở trong phòng nghỉ nói cho mọi người biết đàn chị Trần Tinh Nguyệt năm đó phá vỡ kỷ lục tốc độ thao tác khâu tay. Hơn nữa cô ấy nói chủ yếu thao tác của Trần Tinh Nguyệt giỏi như vậy là nhờ Giang Hàn dạy.
Vốn chỉ nghe chuyện cho vui nhưng khi nghe thấy Giang Hàn dạy cho chị ta, Nguyễn Ngôn Ninh muốn phân cao thấp với chị ấy. Chỉ là bản thân cô biết mình không bằng Trần Tinh Nguyệt, cô không muốn bị chị ấy và Giang Hàn chê cười.
Giang Hàn kéo cô ngồi xuống ghế, xếp lại những dụng cụ trên bàn thật ngay ngắn, không nói một lời khâu lại những vết thương giả trên người hình nộm.
Toàn bộ quá trình tỉ mỉm, cẩn thận giống như tác phẩm nghệ thuật.
Giang Hàn thắt xong nút cuối, Nguyễn Ngôn Ninh tò mò nhìn.
Toàn bộ mũi khâu như được sao chép so với video trên mạng còn đẹp hơn, mấu chốt là thời gian anh khâu chưa đến một phút.
“Ngày đầu tiên trong phòng phẫu thuật anh nói sẽ hướng dẫn, chỉ dạy em, chẳng lẽ kỹ thuật của anh không bằng mấy video em xem?”
“Anh không bận sao?” Nguyễn Ngôn Ninh tiếp tục hút trà sữa.
“Dạy em cũng là công việc của anh.” GIang Hàn đặt kim khâu xuống bàn, “Xem lại một lần, không hiểu thì hỏi anh.”
“Anh muốn dạy em?” Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ.
Giang Hàn bày ra vẻ mặt ‘anh lười nói nhảm với em’ trực tiếp dùng kéo cắt đường khâu khi nãy, khâu lại lần nữa.
Vì để Nguyễn Ngôn Ninh nhìn rõ, tốc độ của anh chậm hơn.
Kết thúc nút thắt thứ ba, Giang Hàn đặt kim xuống dựa lưng vào ghế, quay sang hỏi cô, “Nhìn được không?”
Có lẽ nhìn được.
Thấy Nguyễn Ngôn Ninh không nói chuyện, Giang Hàn nói tiếp, “Em thử làm anh xem nào.”
Đợi đến khi cầm kim khâu trên tay Nguyễn Ngôn Ninh mới hiểu thế nào là chân tay không theo kịp đầu óc. Tay cô chưa gì đã ngoan ngoãn nghe lời anh cầm kim lần trong khi não bộ còn chưa chuẩn bị gì.
Cô thử hỏi lại anh, “Anh làm mẫu em xem lần nữa được không?”
Nguyễn Ngôn Ninh chuẩn bị đưa lại kim khâu cho anh thì Giang Hàn đột nhiên nắm lấy tay cô, cả người áp sát vào lưng Nguyễn Ngôn Ninh.
Bàn tay nam nữ khác nhau, bàn tay dày rộng của anh ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Nguyễn Ngôn Ninh chút nữa quên mất mình định làm gì.
“Tay cầm kim phải dựng đứng lên để đảm bảo mũi kim ở góc vuông với da khi nó xuyên qua da.”
Bởi vì tư thế hai người rất gần, mỗi lời Giang Hàn nói đều khiến tai cô ngưa ngứa.
Anh không hút thuốc lá, trên người có mùi hương bạc hà nhàn nhạt, hoàn toàn không giống một người luôn chìm đắm trong bệnh viện bị nước khử trùng ám mùi.
Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt trên bàn tay đang nắm lấy tay mình, không biết anh nói gì cô chỉ đáp lại một cách vô thức.
Sau khi kết thúc mũi kim, Giang Hàn buông cô ra, để cô tự làm.
Không biết có phải tay anh có phép thuật hay không vừa rồi cô không nghe gì nhưng khi thực hành tự khâu thì cũng không tệ.
Giang Hàn khẽ cười, “Cũng không phải là ngốc.”
“Giang Hàn.” Nguyễn Ngôn Ninh chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn hỏi anh, “Ngày trước anh từng dạy người khác khâu sao?”
Giang Hàn không hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề này.
“Tại em thấy anh dạy rất tốt, không giống như lần đầu dạy.” Nguyên Ngôn Ninh lúng túng dùng cái cớ vụng về.
“Anh không có kiên nhẫn.”
Ý là chưa từng dạy người khác.
Nguyễn Ngôn Ninh nghe vậy bỗng nhiên vui vẻ, cô cầm cốc trà sữa uống thêm một ngụm, thỏa mãn tạch lưỡi một cái.
“Ngon như thế à?”
“Dạ?”
Giang Hàn chỉ cốc trà sữa trên tay cô, “Anh nói trà sữa của em ấy.”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, “Lần sau anh có thể uống thử, nó có thể thúc đẩy quá trình bài tiết dopamine [1].”
[1] Dopamine: là một hóa chất não quan trọng ảnh hưởng đến tâm trạng và cảm giác của bạn về sự hưng phấn và vui vẻ.
“Không cần chờ lần sau.” Ánh mắt Giang Hàn tối đen tỏa ra ít dịu dàng.
Dứt lời, anh cúi người đặt môi lên ống hút, hút một ngụm trà sữa trong tay Nguyễn Ngôn Ninh.
Quá ngọt.
Ngoài ra còn có chất phụ gia.
Anh không thích nhưng không khó uống như anh nghĩ.
Giang Hàn dựa vào lưng ghế, khóe môi nở nụ cười khó hiểu, “Cũng ổn.”
Nguyễn Ngôn Ninh không dám trả lời.
Cô cảm thấy tối nay Giang Hàn uống nhầm thuốc, rõ ràng anh mắc chứng nghiện sạch sẽ mức độ nhẹ.
Giang Hàn nhìn biểu cảm của cô thì bật cười thành tiếng, “Cho anh uống một ngụm cũng tiếc? Lần sau anh mua cho em một cốc bù lại được không?”
Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy tai mình nóng lên, cô cúi đầu, giọng nói nhỏ dần, “Em không có ý này.”
Da mặt cô mỏng, anh không thể trêu cô thêm nữa.
Giang Hàn nhìn làn da ửng hồng, thở dài đứng dậy giúp cô cất dụng cụ khâu vào hộp.
“Hôm nay đừng luyện nữa, trở về ký túc xá thu dọn đồ thôi.”
“Sao vậy ạ?” Anh chuyển đề tài quá nhanh, Nguyễn Ngôn Ninh không theo kịp.
“Hành lý.” Giang Hàn lời ít ý nhiều, “Hôm nay anh lái xe, thuận tiện chở đồ giúp em.”
“Nhưng chẳng phải bây giờ có hơi muộn quá không?”
“Cuối tuần anh không có thời gian chuyển đồ cùng em.”
Lời Giang Hàn nói không phải không có lý, nếu một mình cô chuyển hết đồ ra ngoài cổng trường đã thấy vất vả rồi chứ đừng nói đến chuyển đồ về nhà.
Nghĩ một hồi, Nguyễn Ngôn Ninh lựa chọn nghe theo lời đề nghị của anh.
Hai người cùng nhau bước vào trường, sắp đến ký túc xá Nguyễn Ngôn Ninh đột nhiên ngăn anh lại.
Cô chột dạ nhìn xung quanh, “Anh đợi ở đây được không? Nếu bị các bạn nhìn thấy họ sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm chuyện gì?”
Anh đúng là …
Cô nam quả nữ buổi tối chuyển đồ về nhà thì bọn họ có thể hiểu nhầm cái gì?
Tuy nhiên Nguyễn Ngôn Ninh không có can đảm nói thẳng ra với anh.
Mắt cô cong lên, nở nụ cười ngọt ngào, “Đương nhiên họ sẽ hiểu lầm bác sĩ Giang là người làm bên công ty chuyển nhà.”
Kể từ khi tắt điện thoại của Lâm Thâm, Giang Hàn vẫn luôn duy trì tư thế kia. Nghe được tiếng gõ cửa anh mới đứng dậy.
Ngoài cửa, chàng thanh niên giao hàng mỉm cười nói, “Đây là đồ của anh, chúc anh buổi tối vui vẻ.”
Giang Hàn nhận lấy, nhẹ giọng cảm ơn.
Anh mang theo trà sữa đi đến phòng học, Nguyễn Ngôn Ninh vẫn ngồi luyện tập. Cô dùng kim khâu may đi may lại hình nộm cao su. Làn da của cô trắng hồng mềm mại, Giang Hàn chú ý đến tay cầm kim của cô đỏ lên.
Anh đưa trà sữa đặt trước mặt cô, cúi đầu nhìn, “Em nghỉ ngơi một lúc đi.”
Nguyễn Ngôn Ninh một lần nữa bị anh dọa thót tim.
Cuối cùng cô cũng hiểu được câu nói ngày trước của Lâm Thâm, anh ấy nói Giang Hàn đi không bao giờ tạo ra tiếng động.
“Anh còn chưa tan làm?” Giang Hàn là giáo sư, không cần trực ca đêm. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp chín giờ.
“Chẳng phải em cũng chưa tan làm sao?” Giang Hàn đẩy trà sữa đồng thời mang mô hình cao su để sang một bên, “Cho em.”
Nguyễn Ngôn Ninh cẩn thận nhìn ly trà sữa, bằng kinh nghiệm nhiều năm uống trà sữa tại Hải Thành cô liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là quán trà sữa phô mai khá nổi gần đây, sẽ là quán cô và Đường Đậu yêu thích sắp tới.
Đổi người tặng khác, Nguyễn Ngôn Ninh uống ngay.
Nhưng ly trà sữa này do Giang Hàn đưa cho, cô thật khó nhận lấy ngon lành uống. Cô nhớ không nhầm thì mấy hôm trước chính anh nói với cô uống trà sữa không có lợi cho sức khỏe.
Nhìn Nguyễn Ngôn Ninh không nói gì, mày anh nhíu lại, “Em không thích uống trà sữa à?”
“Chẳng phải anh nói không cho em uống sao?” Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi, “Anh không cho em uống nhưng lại mua trà sữa cho em, muốn tìm cơ hội mắng em à?”
Thủ đoạn nham hiểm này cô đoán được rồi.
Giang Hàn khẽ cười, “Em chỉ giỏi nghĩ lung tung.”
“Vậy anh đột nhiên mua trà sữa cho em làm gì?” Ngôn Ninh chăm chú nhìn anh, ánh mắt cô lóe lên vẻ bất an.
Giang Hàn cảm thấy hơi đau đầu.
Sao trước kia anh không phát hiệncô gái nhỏ này là người thích hỏi nhỉ?
Nghẹn lời hai giây, anh bình tĩnh giải thích, “Hôm nay em không vui khi bị anh trách mắng đúng không? Anh mua trà sữa bù đắp sự vui vẻ cho em.”
“Em không nhỏ mọn như thế, thật ra em cảm thấy anh rất tốt.” Biết rõ nguyên nhân, Nguyễn Ngôn Ninh mới yên tâm cắm uống hút, híp mắt hưởng thụ hương vị ngọt ngào.
“Không giận vì sao một mình ngồi đây luyện khâu?”
Giang Hàn yêu lặng nhìn dụng cụ khâu trên tay cô, tối nay cô dùng hết mấy chục mũi khâu rồi. Anh nhớ rõ khi Ngôn Ninh hờn dỗi anh, cô sẽ làm việc gì đó suốt cả ngày.
“Hôm nay chủ nhiệm Lưu nói tuần sau sẽ kiểm tra kỹ năng khâu nên em phải luyện.” Nguyễn Ngôn Ninh nhìn anh.
Thật ra đây là nguyên nhân phụ, còn nguyên nhân chính cô không thể nói cho anh biết.
Chiều nay người cầm đầu tin bát quái Trương Xuân Hiểu ở trong phòng nghỉ nói cho mọi người biết đàn chị Trần Tinh Nguyệt năm đó phá vỡ kỷ lục tốc độ thao tác khâu tay. Hơn nữa cô ấy nói chủ yếu thao tác của Trần Tinh Nguyệt giỏi như vậy là nhờ Giang Hàn dạy.
Vốn chỉ nghe chuyện cho vui nhưng khi nghe thấy Giang Hàn dạy cho chị ta, Nguyễn Ngôn Ninh muốn phân cao thấp với chị ấy. Chỉ là bản thân cô biết mình không bằng Trần Tinh Nguyệt, cô không muốn bị chị ấy và Giang Hàn chê cười.
Giang Hàn kéo cô ngồi xuống ghế, xếp lại những dụng cụ trên bàn thật ngay ngắn, không nói một lời khâu lại những vết thương giả trên người hình nộm.
Toàn bộ quá trình tỉ mỉm, cẩn thận giống như tác phẩm nghệ thuật.
Giang Hàn thắt xong nút cuối, Nguyễn Ngôn Ninh tò mò nhìn.
Toàn bộ mũi khâu như được sao chép so với video trên mạng còn đẹp hơn, mấu chốt là thời gian anh khâu chưa đến một phút.
“Ngày đầu tiên trong phòng phẫu thuật anh nói sẽ hướng dẫn, chỉ dạy em, chẳng lẽ kỹ thuật của anh không bằng mấy video em xem?”
“Anh không bận sao?” Nguyễn Ngôn Ninh tiếp tục hút trà sữa.
“Dạy em cũng là công việc của anh.” GIang Hàn đặt kim khâu xuống bàn, “Xem lại một lần, không hiểu thì hỏi anh.”
“Anh muốn dạy em?” Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ.
Giang Hàn bày ra vẻ mặt ‘anh lười nói nhảm với em’ trực tiếp dùng kéo cắt đường khâu khi nãy, khâu lại lần nữa.
Vì để Nguyễn Ngôn Ninh nhìn rõ, tốc độ của anh chậm hơn.
Kết thúc nút thắt thứ ba, Giang Hàn đặt kim xuống dựa lưng vào ghế, quay sang hỏi cô, “Nhìn được không?”
Có lẽ nhìn được.
Thấy Nguyễn Ngôn Ninh không nói chuyện, Giang Hàn nói tiếp, “Em thử làm anh xem nào.”
Đợi đến khi cầm kim khâu trên tay Nguyễn Ngôn Ninh mới hiểu thế nào là chân tay không theo kịp đầu óc. Tay cô chưa gì đã ngoan ngoãn nghe lời anh cầm kim lần trong khi não bộ còn chưa chuẩn bị gì.
Cô thử hỏi lại anh, “Anh làm mẫu em xem lần nữa được không?”
Nguyễn Ngôn Ninh chuẩn bị đưa lại kim khâu cho anh thì Giang Hàn đột nhiên nắm lấy tay cô, cả người áp sát vào lưng Nguyễn Ngôn Ninh.
Bàn tay nam nữ khác nhau, bàn tay dày rộng của anh ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Nguyễn Ngôn Ninh chút nữa quên mất mình định làm gì.
“Tay cầm kim phải dựng đứng lên để đảm bảo mũi kim ở góc vuông với da khi nó xuyên qua da.”
Bởi vì tư thế hai người rất gần, mỗi lời Giang Hàn nói đều khiến tai cô ngưa ngứa.
Anh không hút thuốc lá, trên người có mùi hương bạc hà nhàn nhạt, hoàn toàn không giống một người luôn chìm đắm trong bệnh viện bị nước khử trùng ám mùi.
Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt trên bàn tay đang nắm lấy tay mình, không biết anh nói gì cô chỉ đáp lại một cách vô thức.
Sau khi kết thúc mũi kim, Giang Hàn buông cô ra, để cô tự làm.
Không biết có phải tay anh có phép thuật hay không vừa rồi cô không nghe gì nhưng khi thực hành tự khâu thì cũng không tệ.
Giang Hàn khẽ cười, “Cũng không phải là ngốc.”
“Giang Hàn.” Nguyễn Ngôn Ninh chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn hỏi anh, “Ngày trước anh từng dạy người khác khâu sao?”
Giang Hàn không hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề này.
“Tại em thấy anh dạy rất tốt, không giống như lần đầu dạy.” Nguyên Ngôn Ninh lúng túng dùng cái cớ vụng về.
“Anh không có kiên nhẫn.”
Ý là chưa từng dạy người khác.
Nguyễn Ngôn Ninh nghe vậy bỗng nhiên vui vẻ, cô cầm cốc trà sữa uống thêm một ngụm, thỏa mãn tạch lưỡi một cái.
“Ngon như thế à?”
“Dạ?”
Giang Hàn chỉ cốc trà sữa trên tay cô, “Anh nói trà sữa của em ấy.”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, “Lần sau anh có thể uống thử, nó có thể thúc đẩy quá trình bài tiết dopamine [1].”
[1] Dopamine: là một hóa chất não quan trọng ảnh hưởng đến tâm trạng và cảm giác của bạn về sự hưng phấn và vui vẻ.
“Không cần chờ lần sau.” Ánh mắt Giang Hàn tối đen tỏa ra ít dịu dàng.
Dứt lời, anh cúi người đặt môi lên ống hút, hút một ngụm trà sữa trong tay Nguyễn Ngôn Ninh.
Quá ngọt.
Ngoài ra còn có chất phụ gia.
Anh không thích nhưng không khó uống như anh nghĩ.
Giang Hàn dựa vào lưng ghế, khóe môi nở nụ cười khó hiểu, “Cũng ổn.”
Nguyễn Ngôn Ninh không dám trả lời.
Cô cảm thấy tối nay Giang Hàn uống nhầm thuốc, rõ ràng anh mắc chứng nghiện sạch sẽ mức độ nhẹ.
Giang Hàn nhìn biểu cảm của cô thì bật cười thành tiếng, “Cho anh uống một ngụm cũng tiếc? Lần sau anh mua cho em một cốc bù lại được không?”
Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy tai mình nóng lên, cô cúi đầu, giọng nói nhỏ dần, “Em không có ý này.”
Da mặt cô mỏng, anh không thể trêu cô thêm nữa.
Giang Hàn nhìn làn da ửng hồng, thở dài đứng dậy giúp cô cất dụng cụ khâu vào hộp.
“Hôm nay đừng luyện nữa, trở về ký túc xá thu dọn đồ thôi.”
“Sao vậy ạ?” Anh chuyển đề tài quá nhanh, Nguyễn Ngôn Ninh không theo kịp.
“Hành lý.” Giang Hàn lời ít ý nhiều, “Hôm nay anh lái xe, thuận tiện chở đồ giúp em.”
“Nhưng chẳng phải bây giờ có hơi muộn quá không?”
“Cuối tuần anh không có thời gian chuyển đồ cùng em.”
Lời Giang Hàn nói không phải không có lý, nếu một mình cô chuyển hết đồ ra ngoài cổng trường đã thấy vất vả rồi chứ đừng nói đến chuyển đồ về nhà.
Nghĩ một hồi, Nguyễn Ngôn Ninh lựa chọn nghe theo lời đề nghị của anh.
Hai người cùng nhau bước vào trường, sắp đến ký túc xá Nguyễn Ngôn Ninh đột nhiên ngăn anh lại.
Cô chột dạ nhìn xung quanh, “Anh đợi ở đây được không? Nếu bị các bạn nhìn thấy họ sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm chuyện gì?”
Anh đúng là …
Cô nam quả nữ buổi tối chuyển đồ về nhà thì bọn họ có thể hiểu nhầm cái gì?
Tuy nhiên Nguyễn Ngôn Ninh không có can đảm nói thẳng ra với anh.
Mắt cô cong lên, nở nụ cười ngọt ngào, “Đương nhiên họ sẽ hiểu lầm bác sĩ Giang là người làm bên công ty chuyển nhà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook