No Choice But Seduction
-
Chương 30
Anthony đang cười lớn khi anh và James rời khỏi câu lạc bộ Knighton cùng nhau.Anh hay lui tới trụ sở thể thao này từ vài năm nay.Người chủ cố gắng giữ anh để thay thế cho những hội viên trụ cột, nhưng phần lớn họ tìm người làm thuê ở bất cứ nơi nào khác sau một hiệp hoặc 2 với anh.Anh nổi tiếng là không có đối thủ trên võ đài, ngoại trừ James ở đây.Anh đã từ bỏ hi vọng bất cứ đối thủ xứng tầm nào, cho đến khi anh trai anh trở về London và bắt đầu tham gia lại ở câu lạc bộ Knighton một vài lần mỗi tuần.
Người đàn ông duy nhất khác sẵn lòng và có khả năng mang lại cho Anthony một buổi tập luyện tuyệt vời là Warren Anderson, nhưng Warren hiếm khi ở London.Và cháu gái của Anthony , Amy ghét chồng cô bé đổ mấu trên võ đài chỉ cho một bài tập.Anthony đã có ý cho người trẻ nhất nhà Anderson một cơ hội.Boyd nổi tiếng giỏi với những quả đấm của mình.Nhưng Boyd cũng hiếm khi ở thành phố.
Ít nhất James vẫn thỉnh thoảng vui lòng giúp đỡ anh, mặc dù cuộc đấu của họ có thể hung bạo và James thường chiến thắng.Nắm đấm của anh ấy như bức tường gạch chết tiệt,sau cùng.Nhưng không phải hôm nay.
“Đừng cố thử và nói với em là anh để em chiến thắng hiệp đấu đó,”Anthony nói, cười lớn.”Em có bằng chứng !”
“Một cú đấm may mắn và chú nói bi bô về nó cả tuần, phải không?”
”Một tuần ư?Ít nhất là phải nửa năm.”
James gần như nhớn lông mày bên phải của anh lên để nhận xét, nếu Anthony không búng tay lên nó.Thay vào đó James chỉ khịt mũi khi anh hướng về phía xe ngựa của Anthony.Họ đã cùng nhau đi đến câu lạc bộ Knighton, nên James không thể thoát khỏi sự thích thú của Anthony lúc này.
“Đi đến nhà em để ăn trưa chứ?”Anthony hỏi trước khi anh đưa lời hướng dẫn cho người lái xe.
“Không, chú có thể đánh gục tôi khỏi câu lạc bộ của tôi.”
”àh,dĩ nhiêu!”Anthony cười khoái trá.”Gần như sẽ uống rượu phần còn lại của buổi chiều để giúp anh quên rằng em đã hạ ngục anh.”
”Bởi hai phút chết tiệt!”James gầm gừ.
“Thời gian không phải là tất cả.Điều quan trọng là nó làm em giành được kho vũ khí của mình!”
“Hơn tất cả , chó con, trước khi anh làm.”
Anthony chỉ cười toe tóe.Không có gì mà anh thích thú hơn việc đứng trên anh trai mình, người anh này,bằng cách nào cũng được.Không gì có thể làm hỏng tâm trạng của anh hôm nay, chắc chắn không phải là cái vẻ mặt cáu kình của James.
Nhưng một trong những người hầu của anh đột ngột cưỡi ngựa đi đến đúng lúc cỗ xe ngựa bắt đầu chuyển bánh.Người đánh xe của anh gò cương lại, nghe người đàn ông hét lên để lấy sự chú ý của họ.
“Ông có lẽ muốn đi về nhà bây giờ, ông chủ,”người hầu nói khi anh ta dừng ngựa bên cạnh cỗ xe ngựa.”Phu nhân Roslynn có một chút khó chịu- với ông.”
“ Tôi làm gì ư?”Anthony hỏi.
“Bà ấy đã không nói.Nhưng giọng Xcotlen của bà ấy là rõ ràng.”
”Đó có phải thường có nghĩ là Roslynn tức giận về điều gì đó không?”James nhận xét, khiếu hài hước của anh đột nhiên được cải thiện nhiều.
“Không phải luôn luôn,”Anthony lẩm bẩm.”Nhưng có thể.”
James là người cười lớn lúc này .”Anh nghĩ là sau cùng anh sẽ cùng chú ăn trưa, cậu bé yêu quý.Quả thực, anh phát hiện thấy mình đột nhiên cực kì đói.”Anthony phớt lời anh trai của mình đi và nói với người đánh xe mau trở về nhà.Anh hoàn toàn không hình dung ra điều gì có thể làm vợ anh buồn.Cô ấy đã tiền anh ở cửa sáng nay với một nụ hôn và lời cảnh cáo trêu đùa với anh không được về nhà với cái mũi chảy máu, từ khi cô ấy biết nơi anh đến và đi với ai.
Không mất thời gian lâu để đến ngôi nhà thành phố ở Piccadilly.Anthony nhảy bật vào trong.Anh hi vọng anh tìm thấy Roslynn trên lầu trong phòng họ, nơi mà James không đi theo được, nhưng không may như thế.Cô ở trong phòng khách, phía trước lò sưởi, gõ nhẹ chân.Tay cô bắt chéo lại trên ngực.Một tia sáng sắc nhọn trong đôi mắt màu nâu lục nhạt của cô.Không phải là sự buồn bã.Dứt khoát là sự giận dữ.Anh rên lên trong ý nghĩ.
“Tôi sẽ nghe một lời giải thích cho chuyện này, thưa ngài, và tôi sẽ nghe nó ngay bây giờ! Tôi không thể tin anh đã giữ bí mật này với tôi.”
”Chuyện gì cơ?” anh thận trọng hỏi.
Cô bước qua chỗ anh và ném phịch một mẩu giấy vào giữa ngực anh.Anh hầu như không bắt được nó trước khi nó rơi xuống sàn nhà.Anh không liếc nhìn nó.Roslynn đã không làm rộp tai anh.
“Tại sao anh không nói với tôi chứ?”cô hỏi với một giọng cao.”Anh nghĩ là tôi không hiểu ư?Sau cùng cái đó lưu truyền lại mãi mãi trong gia đình anh!”
Cô dành một ánh nhìn giận dữ cho James sau lời chỉ trích sau cùng. Anh dừng lại ở cửa dựa người vào khung cửa. Anh nhướng lông mày vàng bên phải lên với cô, mặc dù nó trang nhã với anh làm sao.Đến Anthony , anh nói,”Hãy đọc bức thư chết tiệt ấy đó đi.Anh đang chết dần chết mòn để biết điều gì khiến cô ấy kết tội anh.”
“Anh ư”? Em là người cô ấy đang la hét và em thích nghe nó từ cô ấy hơn.”Anh đặt một cánh tay vòng quanh vai của Roslynn và dịu dành nói, “Em yêu, Anh không giữ bí mật nào với em cả.Tất cả những điều này là về chuyện gì?”
Cô nhún vai thoát khỏi tay anh, lại bắt chéo tay trước ngực mình, và chỉ trừng trừng nhìn anh.Lúc đó James càu nhàu,”Quỷ tha ma bắt,”và bước qua chột lấy bức thư khỏi tay Anthony.
“ Hãy giữ đứa con hoang của người ở nhà,”James đọc to.”Ta không muốn thấy nó ở đây lần nữa, làm mẹ ta rối loạn và mang những kí ức về một đứa con gái quay trở về tốt hơn ra đi bởi cái chết – như bà ấy.’Nó kí tên’Letitia.’”
Anthony không thể nghĩ đến bất cứ người nào với cái tên đó với sự quen biết của mình.”Ai cơ?”
James nhún vai, cũng không nhận ra cái tên đó. Nhưng Roslynn rõ ràng biết chính xác ai là người gửi bức thư đó.
Cô cáu kình,”Anh thậm chí đã mang cô ta vào trong ngôi nhà của tôi và không nói gì về nó!” Sau đó sự giận dữ của cô ấy trở lên dữ dội hơn và cô chạy khỏi phòng.
Người đàn ông duy nhất khác sẵn lòng và có khả năng mang lại cho Anthony một buổi tập luyện tuyệt vời là Warren Anderson, nhưng Warren hiếm khi ở London.Và cháu gái của Anthony , Amy ghét chồng cô bé đổ mấu trên võ đài chỉ cho một bài tập.Anthony đã có ý cho người trẻ nhất nhà Anderson một cơ hội.Boyd nổi tiếng giỏi với những quả đấm của mình.Nhưng Boyd cũng hiếm khi ở thành phố.
Ít nhất James vẫn thỉnh thoảng vui lòng giúp đỡ anh, mặc dù cuộc đấu của họ có thể hung bạo và James thường chiến thắng.Nắm đấm của anh ấy như bức tường gạch chết tiệt,sau cùng.Nhưng không phải hôm nay.
“Đừng cố thử và nói với em là anh để em chiến thắng hiệp đấu đó,”Anthony nói, cười lớn.”Em có bằng chứng !”
“Một cú đấm may mắn và chú nói bi bô về nó cả tuần, phải không?”
”Một tuần ư?Ít nhất là phải nửa năm.”
James gần như nhớn lông mày bên phải của anh lên để nhận xét, nếu Anthony không búng tay lên nó.Thay vào đó James chỉ khịt mũi khi anh hướng về phía xe ngựa của Anthony.Họ đã cùng nhau đi đến câu lạc bộ Knighton, nên James không thể thoát khỏi sự thích thú của Anthony lúc này.
“Đi đến nhà em để ăn trưa chứ?”Anthony hỏi trước khi anh đưa lời hướng dẫn cho người lái xe.
“Không, chú có thể đánh gục tôi khỏi câu lạc bộ của tôi.”
”àh,dĩ nhiêu!”Anthony cười khoái trá.”Gần như sẽ uống rượu phần còn lại của buổi chiều để giúp anh quên rằng em đã hạ ngục anh.”
”Bởi hai phút chết tiệt!”James gầm gừ.
“Thời gian không phải là tất cả.Điều quan trọng là nó làm em giành được kho vũ khí của mình!”
“Hơn tất cả , chó con, trước khi anh làm.”
Anthony chỉ cười toe tóe.Không có gì mà anh thích thú hơn việc đứng trên anh trai mình, người anh này,bằng cách nào cũng được.Không gì có thể làm hỏng tâm trạng của anh hôm nay, chắc chắn không phải là cái vẻ mặt cáu kình của James.
Nhưng một trong những người hầu của anh đột ngột cưỡi ngựa đi đến đúng lúc cỗ xe ngựa bắt đầu chuyển bánh.Người đánh xe của anh gò cương lại, nghe người đàn ông hét lên để lấy sự chú ý của họ.
“Ông có lẽ muốn đi về nhà bây giờ, ông chủ,”người hầu nói khi anh ta dừng ngựa bên cạnh cỗ xe ngựa.”Phu nhân Roslynn có một chút khó chịu- với ông.”
“ Tôi làm gì ư?”Anthony hỏi.
“Bà ấy đã không nói.Nhưng giọng Xcotlen của bà ấy là rõ ràng.”
”Đó có phải thường có nghĩ là Roslynn tức giận về điều gì đó không?”James nhận xét, khiếu hài hước của anh đột nhiên được cải thiện nhiều.
“Không phải luôn luôn,”Anthony lẩm bẩm.”Nhưng có thể.”
James là người cười lớn lúc này .”Anh nghĩ là sau cùng anh sẽ cùng chú ăn trưa, cậu bé yêu quý.Quả thực, anh phát hiện thấy mình đột nhiên cực kì đói.”Anthony phớt lời anh trai của mình đi và nói với người đánh xe mau trở về nhà.Anh hoàn toàn không hình dung ra điều gì có thể làm vợ anh buồn.Cô ấy đã tiền anh ở cửa sáng nay với một nụ hôn và lời cảnh cáo trêu đùa với anh không được về nhà với cái mũi chảy máu, từ khi cô ấy biết nơi anh đến và đi với ai.
Không mất thời gian lâu để đến ngôi nhà thành phố ở Piccadilly.Anthony nhảy bật vào trong.Anh hi vọng anh tìm thấy Roslynn trên lầu trong phòng họ, nơi mà James không đi theo được, nhưng không may như thế.Cô ở trong phòng khách, phía trước lò sưởi, gõ nhẹ chân.Tay cô bắt chéo lại trên ngực.Một tia sáng sắc nhọn trong đôi mắt màu nâu lục nhạt của cô.Không phải là sự buồn bã.Dứt khoát là sự giận dữ.Anh rên lên trong ý nghĩ.
“Tôi sẽ nghe một lời giải thích cho chuyện này, thưa ngài, và tôi sẽ nghe nó ngay bây giờ! Tôi không thể tin anh đã giữ bí mật này với tôi.”
”Chuyện gì cơ?” anh thận trọng hỏi.
Cô bước qua chỗ anh và ném phịch một mẩu giấy vào giữa ngực anh.Anh hầu như không bắt được nó trước khi nó rơi xuống sàn nhà.Anh không liếc nhìn nó.Roslynn đã không làm rộp tai anh.
“Tại sao anh không nói với tôi chứ?”cô hỏi với một giọng cao.”Anh nghĩ là tôi không hiểu ư?Sau cùng cái đó lưu truyền lại mãi mãi trong gia đình anh!”
Cô dành một ánh nhìn giận dữ cho James sau lời chỉ trích sau cùng. Anh dừng lại ở cửa dựa người vào khung cửa. Anh nhướng lông mày vàng bên phải lên với cô, mặc dù nó trang nhã với anh làm sao.Đến Anthony , anh nói,”Hãy đọc bức thư chết tiệt ấy đó đi.Anh đang chết dần chết mòn để biết điều gì khiến cô ấy kết tội anh.”
“Anh ư”? Em là người cô ấy đang la hét và em thích nghe nó từ cô ấy hơn.”Anh đặt một cánh tay vòng quanh vai của Roslynn và dịu dành nói, “Em yêu, Anh không giữ bí mật nào với em cả.Tất cả những điều này là về chuyện gì?”
Cô nhún vai thoát khỏi tay anh, lại bắt chéo tay trước ngực mình, và chỉ trừng trừng nhìn anh.Lúc đó James càu nhàu,”Quỷ tha ma bắt,”và bước qua chột lấy bức thư khỏi tay Anthony.
“ Hãy giữ đứa con hoang của người ở nhà,”James đọc to.”Ta không muốn thấy nó ở đây lần nữa, làm mẹ ta rối loạn và mang những kí ức về một đứa con gái quay trở về tốt hơn ra đi bởi cái chết – như bà ấy.’Nó kí tên’Letitia.’”
Anthony không thể nghĩ đến bất cứ người nào với cái tên đó với sự quen biết của mình.”Ai cơ?”
James nhún vai, cũng không nhận ra cái tên đó. Nhưng Roslynn rõ ràng biết chính xác ai là người gửi bức thư đó.
Cô cáu kình,”Anh thậm chí đã mang cô ta vào trong ngôi nhà của tôi và không nói gì về nó!” Sau đó sự giận dữ của cô ấy trở lên dữ dội hơn và cô chạy khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook