Níu Giữ FULL
Chương 17


Thẩm Đường cũng đã nhìn thấy sự hung hăng và vô lý của Tưởng Thành Duật, anh lại có thể vô lý một cách hùng hồn như thế.
Có vài cái ôm của một số người có thể che mưa che gió cho bạn, dù trời có sập cũng không phải sợ.

Và người đó chính là anh.
Khi bé, cô đã từng mơ về những cái ôm của mẹ, và đôi bờ vai của ba.
Tuy chưa bao giờ được trải nghiệm, nhưng những bài văn mà cô viết đều đạt điểm tối đa.
Giáo viên văn còn viết lời phê cho cô rằng: Tình cảm chân thật.
Châm chọc biết bao.
Sau này, bước chân vào showbiz, cô lại đối mặt với những phân đoạn tình cảm ngay trong bộ phim đầu tiên của mình.

Khi diễn cảnh nắm tay hay là ôm nam chính, cô như người vô cảm.
Lúc đó, Thẩm Đường đã từng tưởng tượng, khi được chồng tương lai ôm sẽ là cảm giác thế nào.
Chính là vào lúc này, chính là Tưởng Thành Duật bây giờ.
Thẩm Đường dùng hết sức ôm chặt Tưởng Thành Duật, cô đã tiêu sạch sự yếu ớt của cả đời mình trong phòng họp này.
Tưởng Thành Duật cứ tưởng cô lạnh, anh đưa tay vuốt ve cánh tay lộ ra bên ngoài của cô, vẫn ổn.
Điều hòa trong phòng đã được mở từ sớm, cô hẳn là đã được sưởi ấm rồi chứ.
Nhưng anh vẫn cúi đầu hỏi thăm, “Em lạnh không?”
Thẩm Đường cũng không biết, dù sao thì chân cô cũng sắp tàn phế tới nơi rồi, hơi nóng hừng hực cứ liên tục tỏa ra ngoài, cô không thể phân biệt rốt cuộc là lạnh hay là nóng nữa.
Không chờ cô trả lời, Tưởng Thành Duật cởi áo khoác ra trùm lên đầu cô, sau đó đưa tay ôm cô vào lòng.
Toàn bộ ánh mắt của người trong phòng không biết phải nhìn đi đâu.
Mà Trữ Nhiễm lại chẳng có lòng dạ nào thưởng thức thức ăn cho chó của hai người này, cô ta bị câu nói vừa nãy của Tưởng Thành Duật chọc tức đến run cả tay.
Màn kịch ngày hôm nay, đã bị cô ta làm hỏng.
Trữ Nhiễm có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật lại có mối quan hệ này.
Tưởng Thành Duật không rảnh dây dưa với Trữ Nhiễm, “Tôi cho cô thêm hai phút, suy nghĩ xem nên xin lỗi Thẩm Đường thế nào.”
Anh vừa dứt lời, trợ lý Thẩm Đường nhanh tay điều chỉnh đồng hồ đếm ngược hai phút.
Tiếng tích tắc như đang đòi mạng kia xông thẳng vào màng nhĩ của Trữ Nhiễm.
Tưởng Thành Duật tranh thủ hai phút này giải quyết những vấn đề khác, “Triệu tổng, phiền anh tất cả các video có liên quan đến Thẩm Đường cho tôi.”
Anh nhấn mạnh, “Tất cả.”

Triệu Trì Ý hiển nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh.

Anh muốn đoạn video Trữ Nhiễm xô ngã Thẩm Đường.
Nếu anh ta đoán không sai, thư ký đã sớm bảo người xóa rồi.
“Có lẽ là đã xóa rồi, dẫu sao thì hai người họ đều là nghệ sĩ, nếu để loại video này bị tuồn lên mạng thì chẳng biết sẽ bị tung tin đồn nhảm gì.”
Anh ta dè dặt đáp, “Để tôi hỏi lại phòng giám sát.”
Tưởng Thành Duật tiếp lời, “Nếu đã xóa rồi thì cũng không cần lo, nhân viên kỹ thuật bên tôi có thể khôi phục lại video, có điều hơi mất thời gian một chút.

Và dĩ nhiên là sẽ cần đến sự phối hợp của bên phòng giám sát của Triệu tổng rồi.”
Anh đã nói như vậy, Triệu Trì Ý không còn lý do nào để khước từ, “Vậy thì Tưởng tổng cho người qua đi, để tôi phân phó xuống.”
Tưởng Thành Duật, “Chị Lỵ đã đưa người đến rồi, chỉ chờ Triệu tổng lên tiếng thôi.”
Triệu Trì Ý, “…”
Bảo sao anh ta không thấy chị Lỵ, hóa ra là đã đến phòng giám sát canh chừng.
Anh ta nhìn thư ký, “Gọi điện bảo bọn họ phối hợp lấy lại video giám sát.”
Trong lòng thư ký hết bồn chồn rồi lại hoang mang, ướt rượt mồ hôi.
Trữ Nhiễm bắt đầu sốt ruột, cô ta sợ Triệu Trì Ý sẽ giao lại cho Tưởng Thành Duật những video không nên xem, ví dụ như camera góc chếch kia, có thể nó đã quay lại cảnh cô ta xô ngã Thẩm Đường.
Nỗi bất an bỗng chốc trào dâng.
3… 2… 1… Tiếng đồng hồ bấm giờ cũng đã dừng lại.
Hai phút trôi qua.
Trợ lý thoát giao diện bấm giờ.
“Trữ thiên tiên à, đến giờ rồi đấy.”
Trữ Nhiễm tức giận trừng mắt với trợ lý Thẩm Đường.
Tưởng Thành Duật không muốn lãng phí thời gian dù chỉ là một giây, anh nhìn về phía Trữ Nhiễm, “Nghĩ kỹ rồi chứ.”
“Em không cần cô ta xin lỗi, không cần thiết.

Giả tạo đã đành, không chừng cô ta vừa xin lỗi vừa thầm mắng em ấy chứ.” Thẩm Đường rời khỏi lồng ngực Tưởng Thành Duật, “Xin lỗi cũng là thứ vô nghĩa nhất.”
Về chuyện người ta có tin Trữ Nhiễm xô cô hay không, cô cũng chẳng quan tâm.
Nếu cô quan đến chuyện người khác nghĩ thế nào về mình, thì những tin đồn bôi đen từ khi cô bước chân vào showbiz đến nay cũng đủ để dìm chết cô rồi.
Trữ Nhiễm mặc kệ trợ lý đang lên án mình, những lời vừa nãy của Thẩm Đường khiến cô ta vô cùng hoang mang, không biết nếu Thẩm Đường điên lên sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Thêm chuyện Tưởng Thành Duật đã có được bản video giám sát, chẳng may có tình tiết bất lợi cho cô ta, mụ điên Thẩm Đường này nhất định sẽ chỉnh cô ta đến chết.
Cô ta vẫn còn muốn ở lại showbiz, còn muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc với Triệu Trì Ý hơn.

Cô ta không thể để Thẩm Đường hủy hoại sự nghiệp của mình được.
Trữ Nhiễm nhìn sang Triệu Trì Ý với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Hôm nay Triệu Trì Ý đã nhận phải củ khoai lang bỏng tay, một bên là nhà họ Trữ và nhà họ Tiêu có quan hệ hợp tác, một bên là Tưởng Thành Duật anh ta không muốn đắc tội.
Đôi bên đều khó xử.
“Tưởng tổng.” Triệu Trì Ý đứng dậy, “Tôi xin phép xin lỗi Thẩm Đường trước, hôm nay khách sạn có nhiều hoạt động, nhân viên vệ sinh đều bận rộn nên vẫn chưa quét dọn bãi đỗ xe ở sân sau.

Là lỗi của khách sạn Thường Thanh.”
Anh ta ôm hết trách nhiệm về mình.
“Để đền bù, bìa tạp chí đầu năm sẽ để cô Thẩm đây tự do lựa chọn tạp chí mình thích.

Phim truyền hình và phim điện ảnh do Thường Thanh đầu tư vào năm sau, cô Thẩm có thể tùy thích chọn hai bộ, muốn hợp tác với nam diễn viên nào thì cô cứ việc nói.”
Má ơi.
Nữ nghệ sĩ ngồi một bên hóng hớt cũng không khỏi chậc lưỡi xuýt xoa, bây giờ cô ta chỉ mong người bị Trữ Nhiễm xô ngã là cô ta, có ngã gãy xương cũng không sao cả, cùng lắm là dưỡng thương thôi.
Điều kiện đền bù lần này quả là vô cùng hấp dẫn.
Nhất là điều kiện tự do chọn nam diễn viên muốn hợp tác, đây là ước mơ của biết bao nhiêu người.
Trữ Nhiễm trợn to mắt không dám tin nhìn Triệu Trì Ý, ngay cả anh ta cũng điên rồi ư?
Cô ta không muốn giúp đỡ như thế.

Anh ta chỉ cần không giao video giám sát cho Tưởng Thành Duật là được rồi.
Cớ sao lại đưa ra điều kiện thỏa hiệp lớn như thế?
Triệu Trì Ý chẳng thèm quan tâm sắc mặt Trữ Nhiễm ra sao, anh ta dặn dò thư ký, “Bây giờ cô cho người soạn hợp đồng, đội ngũ sản xuất và mức đầu tư phải được ghi ra rõ ràng, lập tức mở cuộc họp video, hợp đồng sẽ được xem xét trực tiếp trong cuộc họp, tối nay tôi sẽ ký duyệt.”
Quyết định dứt khoát không hề dong dài, anh ta vung tay đền bù với mong muốn hòa giải vô cùng thành ý.
Trong thế giới của Thẩm Đường chưa bao giờ có cái gọi là ngại ngùng, cô nhìn Triệu Trì Ý, cười nhạt, “Cám ơn ý tốt của Triệu tổng, nếu thế thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh.


Nhưng tôi còn có một yêu cầu quá đáng.”
Chỉ cần không vượt quyền thì anh ta sẽ cân nhắc.
Triệu Trì Ý, “Cô cứ nói đi.”
Thẩm Đường không hề khách sáo, “Triệu tổng cũng là nhà đầu tư của bộ phim Duyên mỏng này, vì thế tôi muốn anh thêm một điều kiện trong hợp đồng, chính là khi bộ phim này được phát sóng, phân cảnh của tôi không được thay đổi, không được cắt bớt, nhất định phải giữ đủ đất diễn của nữ chính.

Nếu vai phụ tùy tiện thêm cảnh để tranh độ hot, lúc đó Thường Thanh phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng gấp ba lần cát sê cho tôi.”
Lần này cô và Trữ Nhiễm đã xét rách mặt nhau, với tính tình của cô ta thì nhất định sẽ âm thầm ngáng chân cô, có lẽ bộ Duyên mỏng cũng sẽ bị cô ta lợi dụng mà trả thù.
Vì thế cô nhất định phải đánh đòn phủ đầu.
“Triệu tổng, không biết yêu cầu này có quá đáng hay không?”
Triệu Trì Ý, “Đây là điều hiển nhiên rồi.”
Sắc mặt Trữ Nhiễm tái xanh, điều kiện Thẩm Đường vừa thêm vào chính là đề phòng cô ta.
Cô ta vốn muốn để Thẩm Đường và Triệu Trì Ý nảy sinh hiềm khích, bây giờ thì hay rồi, Triệu Trì Ý hào phóng tặng cho Thẩm Đường hai bộ phim, hai người trực tiếp hợp tác với nhau.
Thẩm Đường không thèm nhìn Trữ Nhiễm, cô bàn giao lại cho trợ lý, để chị Lỵ ký hợp đồng.
“Em biết rồi.” Trợ lý đứng dậy, không thể chờ nổi dù chỉ là một giây, cầm túi xách chạy ra ngoài, “Em đi tìm chị Lỵ đây.”
Tưởng Thành Duật không biết Thẩm Đường đã hết uất ức chưa, “Em còn muốn gì nữa không?”
Thẩm Đường lắc đầu, “Đủ rồi.”
Nên dừng tay đúng lúc.
Tuy Trữ Nhiễm xô cô, nhưng cô cũng đã trả cả vốn lẫn lãi cho Trữ Nhiễm.

Mấy video kia cũng đã lấy được, Triệu Trì Ý lại đền bù nhiều thế, nếu mà tiếp tục giằng co, có lẽ sẽ không đàm phán thành công.
Đều là người trong giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không nhất thiết phải làm căng lên.
Những gì Triệu Trì Ý thiếu cô đêm nay, nói không chừng sau này sẽ cần dùng đến.
Tưởng Thành Duật nghe theo cô.
Triệu Trì Ý nhìn đồng hồ, muốn sớm kết thúc vở kịch này, “Vẫn chưa kết thúc thảm đỏ, mọi người vẫn kịp đi đấy, khẩn trương lên để còn kịp.”
Tưởng Thành Duật vừa nhận được điện thoại của chị Lỵ liền bỏ bữa tiệc mà chạy thẳng sang đây, bên kia vẫn còn biết bao nhiêu người đang chờ anh.
Anh và Triệu Trì Ý khách sáo vài câu với nhau, “Lần sau nếu rảnh thì hẹn một bữa, chúc đêm tiệc đấu giá tối nay thành công mỹ mãn.”
Triệu Trì Ý đưa tay ra, “Cám ơn anh.”
Hai người bắt tay nhau, nói vài câu rồi tạm biệt.
Triệu Trì Ý xoay người lại, nói với tất cả mọi người đang ngồi trên bàn họp, “Chuyện tối nay, tôi không muốn nghe thấy ở nơi nào khác ngoài tầng mười tám của khách sạn này.”
Toàn là những người không dễ đắc tội, bọn họ chưa ngốc đến mức đắc tội ông chủ của mình, mọi người nhận lại điện thoại của mình rồi rời khỏi.
Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường bước ra đầu tiên.
Trong phòng họp trở nên yên tĩnh, Trữ Nhiễm không đi, cô ta nằm gục xuống bàn khóc nức nở, trong lòng uất ức mà không biết phải trút ra chỗ nào.
Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai dám ăn hiếp cô ta, nước mắt Trữ Nhiễm không cầm được lăn dài trên má, trông thật đáng thương.

Cô ta thì mất mặt, còn Thẩm Đường và Triệu Trì Ý lại hợp tác với nhau, đúng là mất cả chỉ lẫn chài.
Triệu Trì Ý ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, “Em đẩy một cái không sao, còn tôi phải bỏ ra cái giá ở trên trời mới thu xếp ổn thỏa.” Anh ta dùng sức hít mạnh một hơi, lửa giận từ xoang mũi thoát ra theo làn khói.
“Trữ Nhiễm, em đã hai mươi hai rồi, tính tình trẻ con như em không thích hợp ở trong giới giải trí.”
Bả vai Trữ Nhiễm run lên bần bật, bật khóc thành tiếng, khóc đến mức đầu óc đặc quánh lại, cô ta thốt lên, “Triệu Trì Ý, có phải anh thích Thẩm Đường hay không?”
Bàn tay đang gẩy tàn thuốc của Triệu Trì Ý chợt khựng lại, “Nói nhảm gì thế?”
Trữ Nhiễm ngồi xuống, gương mặt đẫm nước mắt, cô ta quay lại ôm cổ Triệu Trì Ý.
“Trữ Nhiễm.” Triệu Trì Ý túm tay cô ta lại.
Trữ Nhiễm không chịu buông tay, “Anh để em ôm một chút có được không? Em đang khó chịu, đầu đau lắm.” Cô ta tựa lên đầu vai Triệu Trì Ý, hơi thở trên người anh ta có thể xua tan cơn khó chịu.
Lúc nãy cô ta rất muốn hỏi thêm một câu, thế thì anh thích ai?
Anh ta nói không thích Thẩm Đường, nhưng giác quan thứ sáu của cô ta rất chuẩn, Triệu Trì Ý đang để ý đến Thẩm Đường.
Mấy năm nay, bất kể là sự kiện gì, chỉ cần có mặt Thẩm Đường, kiểu gì anh ta cũng sẽ dõi theo cô.
Cái lần anh ta đến Hoành Điếm thăm đoàn phim cũng vậy, lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại, nhưng thực ra là đi tìm Thẩm Đường nói chuyện.

Anh ta lại có thể nhớ kỹ chuyện Thẩm Đường sắp hết hợp đồng với công tỹ cũ.
Cô ta chưa bao giờ ghét một người như ghét Thẩm Đường đến vậy.
Triệu Trì Ý phiền lòng khẽ vào tay cô ta, “Được rồi, sao càng ngày càng khóc to là thế nào.

Em mau thay đồ rồi trang điểm lại đi, nếu không đến kịp buổi đấu giá thì chờ tham gia tiệc tối luôn.”
Trữ Nhiễm lưu luyến buông anh ta ra, lau nước mắt.

“Em không muốn dự tiệc tối, em mệt rồi.”
Cô ta phải đến bệnh viện, phải nằm viện vài ngày, phải để mọi người trong nhà biết chuyện mình đã bị Thẩm Đường ăn hiếp thảm cỡ nào.
Có lẽ, chú hai sẽ không nén được cơn giận này, và thím hai cũng sẽ không chịu nổi.
Nhục nhã mà Thẩm Đường đã ban cho cô ta tối nay, cô ta phải đòi lại gấp bội.
Triệu Trì Ý dụi tắt điếu thuốc trong tay, cũng không ép cô ta nữa, “Nếu không muốn đi thì em về nhà đi.”
Anh ta cầm áo khoác lên rời khỏi phòng.
Thang máy nằm ngay bên cạnh phòng họp, còn thang máy chuyên dụng đang chạy, vừa xuống đến tầng mười bảy.
Thư ký giải thích ai đang dùng thang máy, “Mấy người Thẩm Đường trang điểm lại nên bị trễ vài phút, vừa mới vào thang máy.”
Triệu Trì Ý gật đầu, yên lặng đứng chờ.
Thang máy dừng lại tại tầng ba, tiệc từ thiện tối nay tổ chức ở sảnh tiệc tầng ba.
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Đường rời khỏi trước nên vẫy tay với Tưởng Thành Duật, vì anh phải đi xuống bãi đậu xe ở tầng hầm.
Mặc kệ ánh mắt của mọi người trong thang máy, Tưởng Thành Duật nắm tay cô khẽ véo nhẹ, “Tối nay thích gì thì cứ việc mua, xem như quà an ủi cho em.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương