Nịnh Vương
Chương 8

Người đó chính là hắn! Tên vô lại cứu nàng trong nguy nan nhưng cũng thừa dịp người gặp nạn mà khinh bạc nàng! Tên hỗn trướng đảo loạn tâm nàng sau đó liền mất tích ba năm, bặt vô âm tín!

Hắn lại là tên ăn xin đó!

Vì sao? Vì sao!

Mà tên vô lại đó, tên hỗn trướng đó ngay lúc nhìn thấy nàng, khóe mắt hắn liền híp lại, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Bạch Giai Thanh cũng biết mình không nhận lầm người. Người kia cũng nhận ra nàng cho dù nàng đang giả nam trang.

Bởi vì ngay trong nháy mắt này, hắn đột nhiên từ trên cẩm tháp đứng lên, cao ngất đứng nghiêm ở đại đường. Cả người hắn mang một vẻ u trầm, lạnh lùng phun ra ba chữ, “Lui cả xuống!” Lại duỗi thân ra chỉ một cái, chỉ vào Bạch Giai Thanh, “Người kia lưu lại.”

Không người nào dám hỏi tại sao, mọi người rút lui thật nhanh.

Khi lính canh cửa đồng loạt đóng cửa ‘rầm rầm’ thì Bạch Giai Thanh mới từ trong khiếp sợ tỉnh ngộ, phát hiện hắn đã đứng ở trước mặt nàng.

Nàng sợ tiếp xúc với hắn gần như vậy. Từ trước đến giờ cũng là chán ghét bài xích, nhưng nàng còn chưa kịp kéo ra khoảng cách của hai người liền bị hắn đưa tay đem nàng dán thật chặt trước ngực hắn.

Một lực giữ chặt vòng eo của nàng giống như ba năm trước đây làm cho nàng không cách nào giãy giụa.

Ngay sau đó, môi của hắn giống như là thuần thục làm qua vô số lần, tìm được môi nàng nhanh chóng mà xâm nhập, chiếm lĩnh!

Không thể giãy giụa cũng phải giãy giụa, bởi vì nàng đến Thiên Tước không phải lại tự rước lấy nhục một lần nữa mà là vì trả thù sau đó sẽ quên đi nam nhân này!

Nàng hung hăng giẫm lên chân hắn, rốt cục làm cho hắn bị đau cuối cùng cũng buông tha cho việc cướp đoạt đôi môi nàng, nhưng hắn không hoàn toàn buông nàng ra, càng thêm xấu xa chính là đúng lúc nàng lơ đãng thì một tay của hắn đã trượt vào cổ áo nàng, trượt đến trước ngực nàng, trượt đến nơi đẫy đà mềm mại mà nàng cẩn thận che giấu.

Bạch Giai Thanh cả kinh cũng hít một hơi lãnh khí, quát lên: “Ngươi đang làm gì?”

“Nghiệm thân.” Hắn cong khóe miệng cười yếu ớt, tà nịnh thích thú. Vào giờ khắc này, nàng rốt cục tin đủ loại tin đồn về hắn, người này đích xác là nhân trung yêu ma!

Nàng dốc sức bắt được tay của hắn, bỏ qua một bên, cười lạnh nói: “Ninh Vương, ta là lấy lễ gặp nhau, nhưng đây chính là đạo đãi khách của Thiên Tước các ngài sao?”

“Đây là ‘đạo đãi khách’ của ta đối với nàng.” Hắn khoan thai xoay người, “Huống hồ nàng không thể coi như là khách của ta?” Hắn tùy ý ngồi xuống ghế của mấy hạ quan, tư thế xiêu vẹo, cực kỳ tản mạn. Chỉ có lúc này, hắn mới lộ ra chút diện mạo ba năm trước đây.

Đôi mắt sắc bén nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Bạch đại tiểu thư, nàng mặc thành cái bộ dáng này, tới Thiên Tước của ta định làm cái gì? Mở tiệm? Hay là làm gián điệp? Hóa trang thành nam tử là vì lẩn tránh luật pháp Thiên Tước ta ư? Chẳng lẽ một Tây Nhạc không thể làm cho nàng thỏa mãn sao?”

“Là luật pháp Thiên Tước hay là luật pháp của Ninh Vương ngài. Trong lòng Ninh Vương hiểu rõ hơn ta chứ.” Nàng ngẩng đầu, “Vì sao cấm chỉ nữ tử buôn bán?”

“Bởi vì. . . . . .” Hắn kéo dài âm thanh, cười không ngớt, “Ta không muốn nhìn thấy Bạch Giai Thanh thứ hai.”

“Nói như vậy Vương gia có điều bất mãn với ta?”

“Nếu bất mãn, cũng sẽ không cùng nàng hứa hôn.” Hắn đối với nàng ngoắc ngoắc ngón trỏ, “Nàng kiềm chế không được cho nên mới tìm ta? Làm sao nàng biết ta là người Thiên Tước?”

Ở trước mặt hắn nàng dường như rất khó che giấu tâm tư cho nên chỉ có thể dùng nụ cười lạnh chặn lại rung động trong lòng, “Đừng tự cho là đúng, ta làm sao biết ngài là người Thiên Tước? Huống chi, ta tìm ngài làm cái gì?”

“Tìm ta, là bởi vì không bỏ được ta, không quên được ta, hận ta, lại không bỏ được ta.” Từ đầu tới cuối hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, từng chữ nói ra giống như đang cố ý đụng chạm tâm tư của nàng.”Xem ánh mắt của nàng giống như có thể giết người, nếu không phải yêu hận đan xen, nàng sẽ không đối với ta như vậy.”

“Ngài sai lầm rồi, ta chỉ cười nhạo ngài tự đại, ngu ngốc.” Nàng ngừng một lát, một lời nói dối chợt ở đáy lòng nổi lên, thốt ra, “Có lẽ ngài cũng không biết, ta đã xuất giá.”

Ánh mắt mỉm cười đột nhiên lóe lên tinh quang bắn ra bốn phía giống như có sát khí âm u ở đáy mắt, nụ cười lạnh yêu mỵ cũng ngưng kết thành băng. Trong nháy mắt hắn nhào tới trước mặt nàng, nắm chặt vai nàng làm xương cốt của nàng vì bị bóp chặt mà đau đớn.

“Xuất giá? Khi nào? Gả cho ai?”

Bạch Giai Thanh dường như bị vẻ mặt của hắn hù dọa nhưng nàng cố gắng giữ vững bình tĩnh, cùng với nụ cười lạnh xem thường ở khóe miệng, “Trước khi đi ba ngày, gả cho thư hương môn đệ**, tướng công của ta mặc dù không phải là một bá chủ nhưng đối với ta rất tốt, ta rất mãn nguyện.”

**nhà dòng dõi Nho học.

Thấy đáy mắt hắn tràn đầy tức giận cùng sát khí, nàng bỗng nhiên thấy rất vui vẻ. Thì ra người này cũng không phải là kiên cố không thể phá vỡ, vô luận là làm tên ăn xin hay là trở thành Ninh Vương, hắn vĩnh viễn cũng bày ra một bộ dạng cao cao tại thượng, một bộ dạng như đoán trước được mọi việc, giống như coi thường tất cả mọi người đều ngu xuẩn. Rốt cục, đến phiên nàng coi thường cao ngạo cùng tự tôn của hắn.

“Nàng đã xuất giá? Nàng lại dám xuất giá?” Thanh âm của hắn như từ trong kẽ răng nặn ra, hung hăng đập vào màng nhĩ của nàng, “Chẳng lẽ nàng quên lời ta nói trước đây sao?”

Nàng vẫn cười khinh thường, “Có sao, đó cũng chỉ là một câu nói đùa của ngài, ai sẽ làm thật?”

“Ta sẽ!”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc mà cố chấp, trong nháy mắt làm cho Bạch Giai Thanh cảm thấy hoảng hốt, dường như hắn thật sự đang đợi mình, nam tử si tình đã đợi mình ba năm. Nhưng trong giây lát hoảng hốt lại trở nên rõ ràng mà chân thật làm cho nàng không nhịn được hừ nói: “Hôm nay đã qua ba năm.”

Hắn chậm rãi thì thầm: “Còn thiếu một tháng bảy ngày.”

Không thể ngờ lòng của nàng lại một lần nữa như bị vật gì đó mạnh mẽ đụng chạm.

Hắn nhớ? Còn nhớ rõ thời điểm bọn họ chia tay, hơn nữa đã cách ba năm lại nhớ rõ ràng như vậy. Nhưng càng như vậy làm hắn càng thêm đáng giận! Hắn nhớ rõ ràng như thế nhưng chưa bao giờ có bất kỳ thư từ gì cho nàng. Ba năm trước đây hắn cho nàng một cam kết nhưng đó là một cam kết không có lấy một tia hi vọng nào làm bảo đảm.

Ba năm, còn thiếu một tháng bảy ngày mới tròn ba năm, không, đã qua ba mươi tư tháng hai mươi bảy ngày mới là ba năm! Hơn một ngàn ngày đêm hắn làm cái gì? Ở nơi đây hắn là Ninh Vương đứng đầu Thiên Tước nhưng cũng không có bất kỳ hành động nào đối với nàng! Hôm nay hắn lại tức giận chỉ trích như vậy, không có chút lập trường hay đạo lý gì cả!

Nàng cười lạnh, nhìn thẳng hắn, nàng làm cho nụ cười càng thêm lạnh nhạt bởi vì nàng biết cười như vậy sẽ tạo cho hắn lực sát thương lớn nhất.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, dường như qua một lúc lâu mới chợt buông tay ra, lui về sau bước đi thong thả mấy bước, lại một bộ dạng nghiêng nghiêng dựa vào cẩm tháp rộng rãi, tất cả tức giận cùng sát khí trên mặt hắn giống như mây đen đột nhiên tản đi biến mất không thấy dấu vết. Thanh âm trầm thấp lại vang lên lần nữa, lần này hắn đã kiểm soát được tâm tình.

“Bạch đại tiểu thư, nàng nữ giả nam trang, ngông cuồng tiến hành buôn bán ở Thiên Tước đã vi phạm quốc pháp. Nhận tú cầu của công chúa, giả phượng hư hoàng, lừa gạt hoàng thất, phạm tội khi quân. Chỉ bằng hai tội danh này, ta có thể nhốt nàng ở Thiên Tước, cả đời!”

Nàng cắn môi, tự suy nghĩ xem ứng đối như thế nào với một chiêu hắn ném qua, nhưng hắn căn bản chưa cho nàng thời gian suy tư, tiếp tục nói: “Nhưng nàng biết ta sẽ không để cho nàng chết, cho nên ta cho nàng hai con đường sống để nàng lựa chọn. Một, lưu lại tiếp tục giả làm Phò mã, nha đầu Tâm Lam kia là một người mù không nhìn ra sơ hở, chỉ cần nàng kiên trì không viên phòng, ta cũng có thể vì nàng mà che giấu chân tướng, hết thảy liền bình an vô sự. Hai, lập tức mang theo người của nàng, rời đi Thiên Tước, hết thảy chuyện bên này cùng nàng không liên quan.”

Cho dù Bạch Giai Thanh là một kẻ ngu cũng biết nên chọn cách thứ hai. Nàng không có chút chần chừ nói: “Ta chọn cách thứ hai.”

Bộ dạng hắn như đã đoán trước được, gật đầu, “Tốt lắm, bây giờ nàng có thể đi.”

Nàng nhăn mày, không tin hắn có thể dễ dàng để cho nàng đi như vậy. Đối với sắc mặt tức giận vừa rồi của hắn, bây giờ lại dễ dàng buông tay thật sự rất mâu thuẫn.

Nam nhân luôn là thực tế như thế? Nghe nói nàng đã gả cho người khác cũng sẽ không nguyện ý đụng chạm nàng dù chỉ một chút.

Mặc dù trong lòng có cảm giác đau đớn khó tả, đang lan tràn ra nhưng nàng vẫn duy trì khí thế như cũ, cũng giữ vững tư thế khách khí lễ phép đối với hắn khom người một cái, xoay người đi đến đại môn.

Nhưng vào lúc này, ở sau lưng nàng hắn lại từ tốn nói một câu, “Chỉ cần nàng ra khỏi cánh cửa này, ta lập tức hạ lệnh giết Tâm Lam.”

Nàng kinh ngạc xoay người, “Vì sao?”

Hắn cười nói: “Bởi vì nàng ta đã đã đáp ứng ta, nếu không thể chọn được vị hôn phu, sinh tử sẽ do ta quyết định. Nàng không làm Phò mã, nàng ta phải chết.”

Nàng nổi giận, “Ngươi biết rõ ta không thể nào làm Phò mã!”

Hắn than thở gật đầu, “Biết, cho nên đây là số mệnh của nàng ta, nàng cũng không cần tự trách.”

Bạch Giai Thanh sợ hãi trừng mắt nhìn nam nhân đang cười trước mắt này. Hắn là ai? Xa lạ mà lại quen thuộc đến thế. Khó trách, khó trách người người ở Thiên Tước đều sợ hắn như cái chết, hắn là yêu nghiệt, là ác ma!

Không có ai có thể giống như hắn, vừa tùy ý thao túng sinh tử của người khác vừa cười đến vân đạm phong khinh như thế, giống như là người đang đứng xem không đếm xỉa tới bất cứ thứ gì.

Xem mạng người như cỏ rác là từ mà có thể hình dung hắn, chỉ sợ hắn không phải thích gây gổ mà là tương đối thích thú.

Có điều hắn đem hết thủ đoạn như vậy, lấy mạng người uy hiếp không phải là muốn nàng lưu lại ư, nàng nên làm gì bây giờ? Trơ mắt nhìn một sinh mạng bởi vì chính mình mà chết đi?

Nàng không muốn làm thần thánh ở Thiên Tước, cho dù muốn làm cũng không được, nhưng nàng lại bi ai mà chấp nhận, vào giờ khắc này tại nơi đây, thật sự nàng không có cách nào rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương