Nịnh Vương
Chương 12

Bên cạnh chỉ thấy mấy thị vệ đứng đó tán gẫu, nàng đi tới, kêu lên: “Cho ta mượn một con!”

Mấy thị vệ còn chưa kịp phản ứng, Bạch Giai Thanh đã kéo một trong những con ngựa ở đó mà nhảy lên.

Phóng ngựa nhanh như bay, nàng không biết tìm Triệu Huyền Thần bằng cách nào, vừa rồi chỉ thấy hắn đi sơn cốc, mà đường đến sơn cốc quanh co, không chỉ có một đường duy nhất.

Nàng vừa cưỡi ngựa vừa cẩn thận quan sát dấu chân trên đường, một mạch đuổi theo. Gió mùa đông vốn lạnh và khô như lưỡi đao sắc nhọn, nàng vội lên ngựa ngay cả áo choàng cũng không kịp mặc, gương mặt bị gió quất thật đau, da thịt dường như đông cứng lại.

Thở ra khói trắng làm cho nàng càng không thấy rõ đường trước mắt, mà tâm tư hỗn loạn khiến nàng mất bình tĩnh và lý trí phán đoán.

Triệu Huyền Thần, tên yêu nghiệt, ác ma kia, hôm nay hắn sẽ chết ở chỗ này sao? Người tung hoành ngang dọc, tự cao tự đại sẽ bị chà đạp tàn nhẫn dưới âm mưu của tiểu nha đầu ngây thơ?

Trong những thị vệ đi theo hắn có gian tế hay không? Hoặc là nơi hắn săn hồ có mai phục?

Hình ảnh nàng sắp thấy, là cảnh tượng như thế nào?

Tâm níu chặt, từng tiếng vó ngựa gấp gáp giống như giẫm đạp lên trái tim nàng, gần như tan vỡ.

Đi đến một khúc quanh ở sơn cốc cao nhất, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, giống như đang hô hoán gì đó, nàng gấp đến nỗi cái gì cũng không quan tâm, đem bàn đạp kẹp chặt hơn như thúc giục con ngựa bay lên.

Từ trước đến giờ nàng không phải là cao thủ cưỡi ngựa, việc đó chỉ để thích ứng với công việc, ngày thường muốn đi đến những nơi xa xôi, cưỡi ngựa vẫn thuận tiện hơn là ngồi xe.

Nhưng một mình cưỡi ngựa cũng chỉ là chậm rãi mà đi, đã lúc nào chạy điên cuồng như thế?

Thân thể ở trên lưng ngựa lắc lư làm cho lục phủ ngũ tạng của Bạch Giai Thanh dường như muốn ói ra, cảnh tượng trước mắt đung đưa, nhưng trong mơ hồ, nàng đã thấy một nhóm người vây quanh cái gì đó. Là vật gì hoặc là người nào đó? Ngã ở nơi đó, có vũng máu, một màu đỏ tươi trên mặt đất vàng cực kỳ nổi bật.

Vậy mà nổi bật hơn chính là Triệu Huyền Thần.

Hắn ngồi ở giữa, nổi bật giữa đám người, một tay cầm kiếm, nửa người là máu, nhưng đầu tóc không rối loạn, vẻ mặt. . . . . . Không thấy rõ, dường như đang cười, lạnh lùng cười.

Nàng kêu lên một tiếng bởi vì nửa người đầy máu quá mức đáng sợ, khiến cho hắn nhìn về phía nàng, trong nháy mắt đó, nàng nhìn thấy sắc mặt hắn thay đổi, mà nàng đã không thể ngồi yên trên lưng ngựa, thoáng một cái nàng liền ngã nhào xuống đất.

Con ngựa lao đi rất nhanh, lúc nàng ngã xuống căn bản không kịp phản ứng, cũng ngã mạnh xuống, trong nháy mắt đó đau đớn giống như rút toàn bộ gân cốt trên cơ thể.

Ngay sau đó, nàng chưa kịp kiểm tra thương thế của mình, thậm chí chưa kịp bò dậy, hắn đã phi thân tới đỡ nàng.

“Đừng cử động! Có lẽ ngã gãy xương hoặc là bị nội thương.” Hắn lớn tiếng ra lệnh thị vệ trưởng Hồ Thanh Tương sau lưng, “Đi, dẫn theo thái y đến đây!”

Nàng chịu đựng đau đớn, khàn khàn mở miệng, “Có người muốn giết ngươi.”

Mi tâm của hắn nhăn lại, chỉ nhìn nàng, vốn muốn lên án mạnh mẽ vì sao nàng lại làm chuyện nguy hiểm như vậy nhưng tất cả lời nói cũng biến mất ở khóe miệng, mười ngón tay nhẹ nhàng đặt trên người nàng, vừa giúp nàng kiểm tra thương thế vừa nhẹ nói: “Ta biết, tên đó đã chết.”

Hắn nói bình tĩnh như thể người hắn mới vừa giết chết chỉ là một con kiến. Nàng lúc này mới thấy rõ người nằm trong vũng máu chính là một người mặc y phục thị vệ.

“Ngươi không bị thương?” Lần đầu tiên nàng nhìn thấy người chết, cảm giác buồn nôn từ dạ dày trào lên, ánh mắt lại nhìn thấy máu đỏ tươi nhuộm đầy người hắn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Không có.” Hắn mỉm cười với nàng, nụ cười này tựa như thuốc bổ có thể làm dịu đi đau đớn của nàng.”Đây không phải là máu của ta.”

Nàng ngừng ho khan, bởi vì an lòng nên giọng điệu lo lắng cũng nới lỏng một chút nhưng lại ngoài ý muốn ho ra một ngụm máu.

Hắn nhanh tay nhanh mắt, mi tâm vừa nhíu thì bàn tay đã áp đến môi của nàng, dường như toàn bộ ngụm máu kia cũng phun đến lòng bàn tay hắn.

Nàng có chút bất an cùng áy náy nhưng lại rung động nhiều hơn, bởi vì nàng thấy trong mắt hắn có thương tiếc và. . . . . . tức giận.

“Tại sao nàng biết?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, cẩn thận đỡ vai nàng, bởi sau khi kiểm tra cảm thấy vết thương trên người nàng không có gì đáng ngại, lúc này mới yên tâm đỡ nàng ngồi dậy.

Nàng hơi nhếch môi, không trả lời.

Hắn nheo mắt lại, “Có người nói cho nàng biết? Để cho ta đoán thử xem người đó là ai vậy, là Tâm Lam?”

“Không.” Nàng phủ định quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả nàng cũng cảm thấy thật giả dối. Vì che giấu, nàng lại cười với hắn, “Ngươi cho rằng là Tâm Lam công chúa làm? Ngươi cho rằng nàng làm chuyện như vậy sẽ nói cho ta biết ư?”

Đôi mắt hắn vẫn híp, híp lại thành một đường chỉ tựa như muốn xem thấu tâm tư nàng, muốn bắt được bí mật dưới đáy lòng nàng. Đến khi thái y hoang mang rối loạn cưỡi ngựa chạy tới, ngã lăn một vòng dưới đất lập tức bò lổm ngổm đến trước mặt hắn.

“Tiểu thần đáng chết, tiểu thần đến chậm.”

“Không phải ta.” Triệu Huyền Thần một chưởng đẩy thái y đang định khám tay cho hắn, “Là Phò mã bị thương, mau khám cho Phò mã.”

Thái y không thể làm gì khác hơn là kiểm tra thương thế của Bạch Giai Thanh, nhưng cách một bộ y phục không thể nhìn thấy gì, thái y không còn cách nào khác xin Bạch Giai Thanh cởi ra. Khuôn mặt nàng đỏ bừng nhìn chằm chằm Triệu Huyền Thần, lại thấy nụ cười quỷ quyệt của hắn.

“Sao vậy? Phò mã xấu hổ, ngượng ngùng khi phải cởi đồ sao?” Hắn cố ý trêu chọc nàng, “Cũng tốt, gần đây có một ngôi nhà gỗ nhỏ, là nơi ở của người trong núi, bổn vương phải tới quấy rầy một chút.”

Triệu Huyền Thần tự mình ôm nàng, cũng không để ý người xung quanh có tò mò nhìn cảnh " nam nhân " ôm ấp nhau hay không, thậm chí cả chuyện hắn là một Vương gia tự hạ thấp địa vị chiếu cố Phò có quỷ dị hay không, vẫn cứ đi thẳng tới nhà gỗ cách đó không xa.

Bên trong nhà gỗ, hắn cho tất cả thị vệ lui ra, chỉ lưu lại một mình thái y.

Khi ngón tay hắn duỗi ra muốn cởi y phục của nàng thì nàng thở gấp ngăn cản, “Không được!”

“Nàng muốn sống, hay là muốn tôn nghiêm?” Hắn khinh thường ném cho nàng một lựa chọn, cũng không cho nàng quyền lựa chọn, mạnh mẽ cởi bỏ y phục của nàng, chỉ để lại một lớp y phục. ( : ”> là đồ lót ý ạ)

Da thịt trắng như tuyết phơi bày trước mặt người khác, bởi vì lạnh, bởi vì xấu hổ, nàng quay mặt vào tường, nghe được giọng hắn lạnh lùng nói với thái y: “Chuyện đã nhìn thấy hôm nay nếu nói ra ngoài dủ chỉ một chữ, ngươi biết mình sẽ có kết cục thế nào.”

Thái y rùng mình, không biết bị dọa hay là kinh hãi, thanh âm đều run rẩy, “Dạ, tiểu thần, tiểu thần tuyệt đối không dám tiết lộ nửa chữ, xin Vương gia yên tâm.”

Thái y rất nghiêm túc cẩn thận xem vết thương trên người nàng. Một lúc lâu mới thận trọng kết luận, “Phò mã. . . . . . cô. . . . . . Cô nương, thương thế trên người đa số là ngoại thương, trên đùi bầm tím cùng máu bầm có nghiêm trọng một chút, mắt cá chân bị trật, tâm mạch tổn hại may mắn cũng không có gì đáng ngại, điều dưỡng hơn tháng có thể khỏi hẳn.”

“Được rồi, lui ra đi.” Hắn nhàn nhạt hạ lệnh.

Bên trong nhà im ắng, không có bất kỳ tiếng động gì lại càng làm lòng người sợ hãi. Bạch Giai Thanh không cảm giác quá đau đớn, chẳng qua là cả người luôn luôn run rẩy, đột nhiên từng bộ y phục bay đến trên người của nàng, ngay cả những áo choàng thật dày không phải của nàng cũng bay đến —— kể cả người của hắn.

“Vì cứu ta, ngay cả tính mạng cũng không cần?” Hắn nỉ non bên tai nàng, mang theo nụ cười, hơi thở ướt át thổi đến làm cổ và tóc của nàng đều cảm thấy ngứa ngáy.

“Chỉ là. . . . . . Không hy vọng có bất kỳ người nào phải chết.” Nàng co quắp càng chặt hơn, có điều bị thân thể hắn đè ép, hai cánh tay vây quanh không có chỗ để thoát ra, không thể làm gì khác hơn ngoài việc nói rõ: “Đau, đừng đè ép ta.”

“Nàng còn biết đau?” Hắn không có chút ý tứ, “Nàng nữ nhân này, việc khó khăn hiểm trở nào chưa từng trải qua? Ta tưởng rằng nàng chỉ biết đến hai chữ ‘kiên cường’.”

Lời này đâm trúng tâm sự của nàng làm cho nơi đó đau xót, một câu nói tràn đầy tâm tình phức tạp không kịp khống chế liền bật ra khỏi môi nàng, “Ta chỉ mong mình không phải là người kiên cường.”

Hai cánh tay của hắn dường như cứng lại, sau đó lại ôn nhu nói: “Ở trong lồng ngực của ta, nàng không cần kiên cường như vậy, ta muốn nàng chỉ cần làm nữ nhân của ta, Giai Thanh ——”

Lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, âm thanh mị hoặc như vậy tựa như một cây kim đâm vào lòng nàng, đâm thật đau nhưng lại tràn ra một dòng nhiệt ấm áp.

“Vì sao lại là ta?” Nàng không nhịn được hỏi.

Hắn lại hỏi ngược lại: “Vì sao không thể là nàng?”

Nàng trầm mặc hồi lâu, rốt cục cũng nói ra thắc mắc trong lòng, “Nếu cần ta, tại sao vẫn chưa từng trở về Đông Nhạc tìm ta?”

Nàng đang mong đợi, thực sự đang mong đợi câu trả lời của hắn, một đáp án có thể khiến cho nàng tha thứ, nhưng hắn chỉ dùng đầu lưỡi khẽ liếm lấy da thịt trên lưng nàng, trong lúc lơ đãng y phục nơi đó bị hắn nhẹ nhàng mở ra.

“Chẳng phải bây giờ nàng đã ở bên cạnh ta? Lý do trước đây cũng không còn quan trọng nữa.”

Lời của hắn cùng hành động hôn liếm gần như cùng nhau khiến cho lửa giận của nàng càng thêm bộc phát! Tại sao hắn lại tự tin như vậy? Giống như có thể nắm bắt hết thảy, giống như đoán chắc nàng sẽ tìm đến hắn, hơn nữa lại giam cầm nàng ở nơi đây, toàn bộ mọi chuyện giống như đều là vì ý muốn của hắn, hoàn toàn không để ý đến tâm tình của người khác.

Nàng tức giận lạnh lùng quát: “Cút ngay, ta không muốn nói chuyện với ngươi!”

“Bày ra khí thế của Bạch đại tiểu thư ?” Hắn cười, buông lỏng cánh tay ra nhưng lại đè sức nặng trên người nàng, “Vậy nàng muốn nói chuyện với ai? Tâm Lam? Hay là thuộc hạ ngu ngốc đi theo phía sau nàng, cho tới bây giờ cũng không có hành động gì?”

“Có ý gì?” Nàng nghe ra ý tứ của hắn.

“Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở nàng một chuyện, bất kể nàng để ý hay không. . . . . . dường như đối với nàng tên đó có tình cảm không bình thường.”

Nàng đột nhiên xoay người, bởi vì hành động quá nhanh nên động tới vết thương ở chân, vẻ mặt cắn răng nhịn đau khiến cho nàng nhìn qua càng thêm tức giận, “Ngươi rốt cuộc có ý gì?”

Hắn nhếch mày, ôm cánh tay trước người, “Không có gì, chỉ là nhìn không thuận mắt, ba năm trước đây thấy hắn đã không thuận mắt, hiện tại lại càng không thuận mắt.”

“Ngươi đã nói được với hắn mấy câu? Mạnh Hào chỉ là gia nô nhà ta lại làm Ninh Vương không thuận mắt sao?” Không phải là lần đầu tiên nàng nhìn vẻ mặt nhàn rỗi của hắn như vậy. Vẻ mặt này quá mức nguy hiểm, bởi vì trong đó dường như xóa sạch sát khí.

“Nàng bảo vệ hắn như vậy, cũng làm ta rất chướng mắt.” Hắn cúi thấp người, nụ cười bằng lòng, “Giai Thanh, gia nô nhà nàng làm ta rất chướng mắt, bởi vì có bọn họ, cho nên lòng của nàng vẫn luôn ở Đông Nhạc, nàng nói xem nếu như bọn họ đều chết hết, có phải nàng cũng không còn ý nghĩ muốn trở về hay không?”

Cả người nàng khẽ run, nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Hắn thản nhiên gật đầu, “Đúng, rất nghiêm túc uy hiếp nàng. Không nên có ý định chạy trốn, cho dù có một ngày, nàng không muốn lưu lại vì Tâm Lam, cũng không có khả năng rời khỏi nơi này.”

“Nếu ta nhất định phải rời đi?” Lần đầu tiên nàng hỏi hắn vạch rõ ranh giới cuối cùng.

Mà con ngươi của hắn chợt rút lại, là sắc bén bá đạo hay là sát khí trong ôn nhu, nàng không thể phân biệt.

“Nếu nàng rời đi, ta sẽ giết người, mỗi ngày một người, vẫn giết người cho đến khi nàng trở về.”

Hắn rất đáng sợ, giống như tại thời điểm ở Thiên Tước quốc, lần đầu tiên nàng gặp lại hắn đã chứng minh điều này.

Mới vừa rồi có một người chết dưới kiếm của hắn, nụ cười khinh thường đó giống như bóp chết một con kiến không tự lượng sức mình, thậm chí việc tra hỏi người đứng sau là ai hắn cũng không làm tựa như hắn đã biết trước, cũng có đầy đủ lòng tin trả lời toàn bộ.

Hôm nay, lại một lần nữa hắn lấy tính mạng người khác uy hiếp nàng, không chỉ là Tâm Lam công chúa, lại thêm cả Mạnh Hào và những người đã theo nàng nhiều năm.

Nàng căm hận sự uy hiếp của hắn, căm hận mọi thủ đoạn ép buộc của hắn, căm hận hơn hết thảy chính là vĩnh viễn không thể nhìn thấu tâm tư hắn.

Hắn thật sự yêu nàng sao? Hay là, chỉ cảm thấy trên người nàng có một thứ gì đó khiến hắn yêu thích, liền tràn đầy tham muốn giữ lấy mà nghĩ đến việc giam cầm nàng? Hoặc là giống như sưu tầm những đồ châu ngọc quý báu mà hắn yêu thích, chỉ là chiếm lấy những nữ nhân hắn vừa ý?

Từ suy nghĩ ấy, nàng bỗng nhiên nhớ tới còn có chuyện mình vẫn chưa làm rõ ràng —— hắn, rốt cuộc có thê tử hay không? Tình nhân? Thê thiếp? Hoặc là bất kỳ một người nào chưa từng có danh phận, cũng đã trở thành nữ nhân của hắn?

Làm một Nịnh Vương oai phong một cõi trong triều, nói vậy oanh oanh yến yến ôm ấp yêu thương cũng không phải là sốt ít chứ.

Đau chân, đau đến nỗi chẳng muốn nghĩ đến những chuyện phiền lòng nhưng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lại làm cho nàng kìm lòng không đặng cúi đầu nhìn —— thì ra hắn nửa quỳ ở trước mặt nàng, giúp nàng tháo tất, đem chân của nàng che chở trong ngực hắn, rất ấm, lại nhẹ nhàng xoa bóp giúp nàng.

“Mỗi ngày xoa bóp hơn nửa canh giờ, vết thương sẽ nhanh khỏi.” Hắn ôn nhu cười một tiếng.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, vội vàng rút chân về. Chân của nữ tử tại sao có thể tùy ý để cho nam nhân vừa nhìn lại vừa đụng chạm? !

Nhưng hắn nhìn ra ý đồ của nàng, nắm chặt chân nàng hơn, “Nếu như nàng không muốn bị đau thì không nên lộn xộn.” Hắn giương mắt, tự tiếu phi tiếu nói: “Nếu không ta sẽ bẻ gãy chân của nàng để cho nàng không đi được, không chạy được, không thể bay ra khỏi Thiên Tước.”

Trong nháy mắt, ấm áp trên bàn chân giống như bị cái gì đó cướp đi, lạnh đến thấu tâm.

Hắn yêu nàng? Loại tình yêu này quá mức hư ảo, quá mức lãnh huyết, quá mức xảo trá.

Nàng thà nghĩ mình đã gả cho thư hương môn đệ** cũng không vọng tưởng đem cả đời phó thác cho một yêu nghiệt như vậy!

**nhà dòng dõi Nho học.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương