Nịnh Thần Lăng Tiêu
Quyển 3 - Chương 71

Thi phu nhân hơi nhìn mắt xuống, hiển nhiên là trong lòng phiền chán vô cùng, quay đầu nói với Lý ma ma: “Nhị tiểu thư cũng ở nơi đây ngồi nửa ngày, để nó vào bên trong nghỉ một lát, Vân Hương, đem cho Nhị tiểu thư bát cháo tổ yến đi.”

Vân Hương đứng dậy đối với Thi phu nhân và Lăng Tiêu gật đầu theo vào bên trong, Thi phu nhân lúc này mới lạnh lùng nói: “Con ở bên ngoài không biết, một năm này Đại tiểu thư nhà chúng ta cho quý phủ mất mặt không ít.”

“Nguyên bản ta nghĩ nếu làm thiếp thất, chúng ta nắm giữ phía trên quý phủ tất nhiên đối với Lăng Y khá hơn một chút, tháng ngày sau này tính toán cũng không sai.” Thi phu nhân nhẹ nhàng buộc lại sợi tóc bên thái dương, dừng một chút rồi nói: “Sau khi gả Lăng Y đi cũng có không có ít các phu nhân nói với ta vài chuyện, so với phu thê Lăng Trĩ tự nhiên cũng không so được, nhưng cũng coi như là hoà thuận, lúc ngày tết con cũng nhìn thấy, Từ thiếu gia còn theo tới nhà chúng ta, nghĩ đến cũng là hiểu lễ nghi.”

“Sau khi con đi, vừa ra tháng giêng thái thái Từ phủ muốn làm mai cho Từ thiếu gia. Xác thực Lăng Y chỉ là thiếp, nhân gia muốn kết hôn chúng ta cũng không thể nói được gì.  Nhưng Lăng Y nha đầu kia không biết suy nghĩ, nó với Từ thái thái nói mấy câu nói không hợp lại cãi nhau. Trong tháng giêng huyên náo lớn đến ai cũng biết rõ, làm cho người bên ngoài cũng nói tiểu thư của Hầu phủ cao quý, làm thiếp cũng không cho phu gia đón dâu…”

Thi phu nhân nói có chút tức giận, Lăng Tiêu trong lòng buồn cười, vội vã bưng trà cho Thi phu nhân uống, Thi phu nhân uống nửa chén trà nhỏ tiếp tục nói: “Tương quốc công thái thái cùng ta giao tình nhiều năm, nghe những lời này vội vã bảo người đến nói cho ta, ta mới biết, vội vã để nãi nãi đi tới Từ phủ một chuyến nói vun vào một trận. Quý phủ chúng ta khi nào không cho nhà bọn họ đón dâu? Chuyện cười…Từ thái thái còn tưởng rằng ta ra mặt cho Lăng Y, còn lại đây tìm ta giải thích, trong lòng ta ngược lại vui vẻ nở nụ cười. Chuyện nhà bọn họ ta làm sao quản được chỉ cần không ở bên ngoài nói mò chửi bới phủ chúng ta các nàng thích nháo thế nào cũng được, trong Hoàng thành này còn thiếu chuyện cười hay sao? Ta bảo người ta đem Lăng Y đưa trở về, ngày tết trong yến tiệc gặp phải người Từ gia còn có Lăng Y ta đều làm như không nhìn thấy, xem ai vô vị.”

Lăng Tiêu tự nhiên biết Thi phu nhân lợi hại, vị này ở khuê môn cũng có thể sai khiến người ta, trong Hoàng thành rất nhiều các Thái phu nhân cùng Thi phu nhân giao hảo, nữ quyến Từ phủ khi đó tất nhiên là vô cùng mất mặt. Lăng Tiêu nở nụ cười: “Chuyện kia sau đó thì thế nào?”

“Sau đó?” Thi phu nhân cười lạnh: “Chuyện này Lăng Y đã đắc tội với Từ thái thái tự nhiên không được yêu thích, nghị thân tuy nói không vội vàng có thể trì hoãn nhưng Từ thái thái nói Lăng Y là thiếp như vậy là không có giáo dưỡng. Từ thái thái đành mua mấy nha đầu hầu hạ cho Từ thiếu gia ở trong phòng…làm Lăng Y cả ngày gây sự, mấy nha đầu bị nàng đuổi ra ngoài hết. Nghe nói có nha đầu gọi cái gì Phượng Nhi rất được cô gia sủng, cùng Lăng Y tranh chấp, Lăng Y bị thiếu gia không cho bước vô trong phòng.”

Lăng Tiêu càng nghe càng buồn cười, cười nói: “Xem ra cái này cũng là cái lợi hại, sau đó thì sao?”

Thi phu nhân lạnh nhạt nói: “Sau đó Lăng Y không biết làm cái gì mà làm Phượng Nhi chết, phụ thân con biết vội vã chuẩn bị không ít lễ đưa qua, trong Từ phủ cũng nói với người ngoài là nha đầu kia bị bệnh chết, không có tra cứu.”

Lăng Tiêu nở nụ cười không lên tiếng, Lăng Nho Học hiện tại cuối cùng có được hưởng phúc con cháu? Không biết những chuyện rách nát mà Lăng Y gây ra liệu tâm tình của phụ thân như thế nào đây.

“Chuyện này cũng không phải náo nhiệt nhất, con có nhớ tới bên người Lăng Y có nha đầu tên là Mã Não chứ? Chính là trước đây trong viện làm chấp sự nha đầu, sau khi bồi gả lúc  bắt đầu còn an phận, sau đó phỏng chừng cũng là nhìn Từ thiếu gia trong phòng có nhiều người hầu hạ nên có ý đồ xấu, thường xuyên qua lại cám dỗ cô gia. Lăng Y lúc đó lòng tràn đầy thoả mãn chuyên tâm đối với phó với nha đầu Phượng Nhi nên không chú ý, chờ sử lý được Phượng Nhi rồi mới biết chuyện này không rút ra được, lúc đó muốn đem Mã Não đánh chết, nhưng Từ phủ đâu cho nó làm chuyện như vậy? Lăng Y không làm được nên phái người về nhà kêu Lăng Hiên đem Mã Não kéo trở về đánh chết.”Thi phu nhân tự mình nói cũng tức giận bật cười: “Con nói trong đầu nó sao lại  nghĩ ra những chuyện như vậy chứ? Nha đầu bồi gả đi để Từ thiếu gia thu rồi chúng ta còn có thể kéo trở về đánh chết? Mã Não này cũng là đứa lợi hại, lúc ấy nói mình đang mang thai, Lăng Y không tin, Từ thái thái gọi thái y đến xem, quả nhiên là đã mang thai.”

Lăng Tiêu bật cười, quả nhiên vạn sự đều có báo ứng, năm đó Hạ Lan đối với Vi Trang làm chuyện gì hiện tại báo ứng ở trên người Lăng Y không kém chút nào.

Thi phu nhân cười lạnh: “Lúc đầu Từ thái thái bởi vì việc Tiên hoàng băng hà nói muốn giữ hiếu, không thể cho Từ thiếu gia đón dâu nên kìm chế tức giận, sau này biết Mã Não mang thai hài tử cũng xem là bảo bối, trực tiếp cho làm Di nương, Lăng Y dù hận cũng không có cách nào.”

“Từ thái thái không sợ Từ thiếu gia có con thứ sau này đón dâu bất tiện?” Bây giờ đang giữ hiếu nên không thể cưới dâu mà Từ thiếu gia thì đến tuổi nên cũng sốt ruột, Lăng Tiêu đúng là có thể thông cảm tâm tình của Từ thái thái.

Thi phu nhân nở nụ cười: “Sự tình kiểu này nhiều lắm đấy, lại nói hài tử kia còn không biết là nam là nữ, Từ thiếu gia lại không phải nhân tài đâu có khả năng cưới công chúa còn muốn trong phòng thuần khiết? Đây là Mã Não mang thai, nếu như Lăng Y mang thai các nàng cũng dám đánh hay sao? Không nói chuyện này, bây giờ Từ thái thái đúng là đối với Mã Não không sai, chờ ngóng trông ôm tôn tử đây.”

Lăng Tiêu cười khẽ: “Vậy thì hy vọng có thể vui vẻ. Lăng Y hiện tại cũng không náo loạn?”

“Sao lại không nháo? Ba ngày nháo hai lần, Lăng Y tuy nói xuất thân tốt hơn một chút nhưng cũng là thiếp, đại sự không chen mồm vào được, cũng không ai nghe nàng.” Thi phu nhân cười lạnh: “Chuyện của phủ nhà người ta, ta mặc kệ, ngược lại ta đã nói rõ ràng, nữ nhi đã gả ra ngoài như nước đã đổ đi bọn họ thích làm sao thì làm, ta chắc chắn sẽ không nhúng tay, Lăng Y muốn ta ra mặt cho nàng càng không thể, không cần nghĩ tới? Một là chuyện này không có lý, thiếp của nhà nào có thể ngăn phu quân không đi đón dâu nạp tiểu thiếp? Hai là… Lăng Y làm tổn thương tâm của ta, lúc chưa lấy chồng đã làm cho ta không thương được rồi, ta không có lòng thanh thản thương nàng, mọi người có một việc đều theo duyên pháp, ta không để ý tới nàng…”

Thi phu nhân lại nở nụ cười: “Ta thương yêu lo lắng cho hai tiểu ca và Trĩ nhi cũng không rảnh lo lắng cho nàng.” Lăng Tiêu nghe vậy nở nụ cười, Kinh Ngọc đúng là hiểu chuyện, từ lúc sinh huynh đệ sau này thường thường để nhũ mẫu ôm vào thăm hỏi Thi phu nhân, làm Thi phu nhân vô cùng yêu thích, bây giờ Thi phu nhân giáo dục nàng quản gia cũng rất chuyên tâm, hai người so với trước kia càng thân thiết hơn rất nhiều.

“Huynh đệ chúng nó bây giờ không nhỏ, có thể đặt tên?” Lăng Tiêu nở nụ cười: “Lúc trở về con có mua chút đồ chơi nhỏ đây tính cho tụi nhỏ.”

Thi phu nhân nở nụ cười: “Một lúc ta bảo người ôm đến cho con xem, gia gia đã chọn được tên, Lăng Vân, cũng gọi Vân ca.” Nói xong lại gọi người hỏi canh giờ, cười nói: “Cũng không còn sớm, ăn cơm đi.”

Nói xong mang theo Lăng Tiêu cùng đi dùng gia yến, Lăng Hầu gia Thi phu nhân, phu thê Lăng Hiên, Lăng Tiêu, Lăng Trĩ, người một nhà vui vẻ ăn một bữa cơm.

Buổi chiều Lăng Tiêu đi tới Lãm Thúy Hiên một chuyến, thấy Sử Phái Lăng Tiêu trước tiên giáo huấn hắn một trận, Sử Phái vội vã quỳ xuống, cười khổ ha ha: “Lão Hầu gia hỏi ta, nói ta không thành thật khai báo sẽ đưa ta tiến cung làm công công hưởng phúc, ta dám không nói sao?”

“Ngươi…” Lăng Tiêu nghĩ Lăng Hầu gia lại dùng cách này hù dọa người cũng buồn cười, nhưng vẫn tức giận không nhẹ không nặng đá hắn một cước: “Đứng lên, thời gian của ta không nhiều, thật là lắm chuyện đến đây ta giao phó cho ngươi vài chuyện.”

“Vâng, chủ tử ngài cứ nói.” Sử Phái vội vã đứng lên, đem chuyện Lăng Tiêu giao phó cho đều ghi nhớ, lại đọc thầm  trong đầu qua một lần, gật đầu: “Thần nhớ rồi, chủ tử còn có cái gì giao phó cho?”

Lăng Tiêu nâng chén trà lên đến uống một hớp, lạnh nhạt nói: “Cái khác sẽ không có gì, nếu là có chuyện gì đối với Hoàng Thượng và Tuệ Vương không có lợi, không cần trực tiếp làm lớn là được, thông minh một chút, hiểu ta nói chứ?”

Sử Phái nở nụ cười: “Đương  nhiên, lần trước ta cùng Nhiếp Quang đem tin Tuệ Vương lén lút mở một cửa hàng tung ra, Tuệ Vương có nỗi khổ không nói được cũng làm cho chúng ta kiếm lời không ít, ta lấy danh nghĩa của chủ nhân phân chia cho các huynh đệ trong Hoàng thành.”

Lăng Tiêu cười khẽ: “Ngươi hiểu được đúng mực là tốt rồi, lần này ta trở về không ở lâu, lần này đi lại không biết thời điểm nào có thể trở về, đem bạc đổi thành ngân phiếu cho ta, ta muốn đem đi.”

Sử Phái khom người lại: “Vâng.”

Buổi chiều lúc gia yến Lăng Tiêu đã sớm thay y phục đi vào cung, Hoàng Hậu trước tiên truyền gặp hắn nói nửa ngày mới truyền lui ra, Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong như là đã khóc, biết y buổi chiều phỏng chừng lại đi Thái Miếu, Lăng Tiêu trong lòng thương tiếc nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra, chỉ cho rằng không có chuyện gì hết.

Vì có hiếu tang nên gia yến cũng đơn giản rất nhiều, Hoàng Thượng thở dài lạnh nhạt nói: “Sau này mỗi ngày phân lệ đồ ăn có thể lại giảm một ít, từ khi Tiên Đế mất mỗi ngày ẩm thực trẫm ăn cũng không có tư vị, cứ theo những lệ này cũng rất lãng phí.”

Lời vừa nói ra Tuệ Vương cùng Tam Hoàng tử Chử Dịch Kỳ vội vã dự họp khuyên nhủ: “Phụ Hoàng chí hiếu, nhưng còn phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng.”

Chử Dịch Phong giương mắt nhìn bọn họ một chút, cúi đầu gắp cho mình một chiếc đậu hũ.

Lăng Tiêu trong lòng không nhịn được cười, thôi, dạy bao nhiêu lần mà cái tên ngốc này cũng không học được, có điều Chử Dịch Phong từ nhỏ đã có tính tình như vậy, Hoàng Thượng ngược lại không đến nỗi vì chuyện này phiền lòng.

So với Chử Dịch Phong bình tĩnh thì Tuệ Vương và Tam Hoàng tử có chút quá mức kích động nên có vẻ như làm bộ, Lăng Tiêu mắt phượng khẽ nâng quét nhìn hai người này một chút, lạnh lùng nhìn Hoàng Thượng cùng hai đứa con trai đang “phụ từ tử hiếu” một lúc, hai người làm Hoàng Thượng vui vẻ mới quy tịch.

Lăng Tiêu ở trong bữa tiệc cũng nhàn nhạt hắn đã không nể mặt mũi hiện tại giả bộ thân thiết cũng không ai tin, không bằng đơn giản một chút trên mặt lễ nghi không sai là được rồi. Vì hiếu tang cũng không thể yến ẩm nên nửa canh giờ mọi người liền tản đi.

Tan tiệc ai về nhà nấy, chỉ có Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong và Chử Dịch Cẩn muốn xuất cung, trên đường ra cung Chử Dịch Cẩn đối với Lăng Tiêu cười nói: “Biểu đệ ngày gần đây khỏe không? Ta nghe nói phương Bắc khí hậu không tốt nên bảo Vương phi chuẩn bị chút bông tơ da lông đồ vật đưa đến phủ, biểu đệ chọn thích thì dùng đi.”

Chử Dịch Phong nhìn Lăng Tiêu một chút, Lăng Tiêu nở nụ cười: “Vậy thì đa tạ Tuệ Vương điện hạ có ý tốt.” Đưa tới thì nhận lấy, ngược lại không cần đáp lễ, tặng không thì sao lại không lấy.

Ra khỏi Thanh Hoa môn ba người lên từng xe ngựa khác nhau, Chử Dịch Phong do dự lại nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không dấu vết đối với y lắc lắc đầu, Chử Dịch Phong hiểu ý lên xe ngựa của mình đi về.

Lăng Tiêu cũng lên xe, trở lại Thọ Khang Hầu phủ lúc này vẫn còn sớm, Lăng Tiêu trước tiên đi bồi tiếp Thi phu nhân nói một chút chuyện, lại đi tìm Lăng Hầu gia chơi vài ván cờ chờ Lăng Hầu gia ngủ mới trở lại phòng mình, không lâu lắm Bích Hà đi vào thấp giọng nói: “Thiếu gia, đã đi được rồi.”

“Ừm.” Lăng Tiêu đáp ứng, dặn dò: “Ngày mai ta trở về sớm, nhanh chóng đem đồ vật thu cho thập xong.”

Bích Hà gật đầu đáp ứng: “Biết thiếu gia quy củ, đi thôi.”

—–

Chử Dịch Phong trong lòng không dễ chịu, vốn cho là đến bái tế Hoàng gia gia khóc một trận sẽ ổn nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Phụ Hoàng cùng Đại ca còn có Tam đệ trong lòng khó chịu nói không nên lời, kỳ thực bọn họ trước đây cũng là như thế, chỉ là hiện tại cảm giác của Chử Dịch Phong càng rõ ràng hơn, là người một nhà nhưng hiển nhiên mình bị bài trừ ở bên ngoài.

Chử Dịch Phong trong lòng không khỏi có chút oan ức, y luôn luôn có thần kinh thô nhưng những năm này bị Lăng Tiêu sủng tính ỷ lại mạnh hơn một chút, hơn nữa đêm nay Lăng Tiêu một câu nói cũng không nói với y mà cả ánh mắt cũng không nhìn y. Chử Dịch Phong thở dài dùng chăn trùm kín từ đầu đến mông tự an ủi mình là Lăng Tiêu sợ người khác nhìn ra, kỳ thực hắn vẫn rất thương yêu mình…

Chử Dịch Phong suy nghĩ lung tung, mơ mơ màng màng cảm giác có người ở phía sau mình, nghiêng người thì nhìn thấy Lăng Tiêu cười ngồi ở đầu giường, Lăng Tiêu đem chăn bông trên người Chử Dịch Phong kéo xuống cười nói: “Ấp con gà con sao? Từ đầu đến mông kín như thế làm cái gì?”

Chử Dịch Phong không nghĩ tới Lăng Tiêu có thể tới đây, ngồi dậy cười nói: “Sao trễ như thế còn lại đây? Trong phủ của huynh có biết không?”

Trong mắt của Chử Dịch Phong tất cả đều là mừng rỡ, Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, cởi áo choàng lên giường nói: “Trong phủ có biết ta cũng đến đây? Nhớ đệ thì đến thôi.”

Ngày hôm nay Chử Dịch Phong trong lòng không dễ chịu Lăng Tiêu tự nhiên cũng biết, nếu biết thì sao lại cam lòng để y khó chịu, Lăng Tiêu ôm Chử Dịch Phong ở khóe mắt của y hôn mấy cái nói: “Ngày hôm nay đã khóc vài lần? Nhìn đôi mắt đệ đỏ hết… đệ muốn cho ta đau lòng đến chết?”

Chử Dịch Phong có chút ngượng ngùng, đem mặt chôn ở trong ngực Lăng Tiêu ngửi mùi thơm dễ chịu trên người hắn, lắp bắp nói: “Không có chuyện gì…”

Lăng Tiêu cười khẽ ôn nhu xoa xoa thân thể Chử Dịch Phong không mang theo ham muốn tình dục, chỉ là an ủi xoa xoa, nhẹ giọng nói: “Nhìn Phụ Hoàng cùng Đại ca như thế làm cho đệ thất vọng đúng không? Oan ức sao?”

Lăng Tiêu thầm nghĩ có bao nhiêu đó mà y đã thất vọng, nếu như biết mấy năm qua Phụ Hoàng và Đại ca tốt đối với y còn làm nhiều chuyện quá đáng không biết còn khó chịu như thế nào đây? Lăng Tiêu không muốn y khổ sở, cười khẽ nói: “Thiên gia xưa nay đã như vậy, đệ không thích không để ý tới thì thôi, ngược lại khi xong việc chúng ta trở về đất phong, để ý tới bọn họ làm gì? Có ta yêu đệ là được rồi?”

Chử Dịch Phong sửng sốt một chút, một lát nhỏ giọng nói: “Phụ Hoàng… Thôi quên đi, Đại ca ta, Đại ca ta…”

Lăng Tiêu xoa nhẹ đầu của  Chử Dịch Phong nhẹ giọng cười nói: “Người như vậy coi như là Đại ca… Nói đến ta còn lớn hơn đệ một tuổi đây, đệ đúng là cả ngày không lớn không nhỏ cứ Lăng Tiêu Lăng Tiêu hỗn gọi, sao không gọi ta một tiếng ca ca?”

Chử Dịch Phong nghe vậy đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Ta không gọi… huynh không lớn hơn ta bao nhiêu.”

“Đệ làm phản rồi.” Lăng Tiêu ôm Chử Dịch Phong ở trên cái mông y vỗ mấy lần, thấp giọng nói: “Kêu một tiếng, kêu ta sau này ta càng thương đệ.”

Chử Dịch Phong thẹn thùng lắc đầu một cái không chịu, Lăng Tiêu thấy thần sắc y khá hơn nhiều trong lòng cũng cao hứng, cố ý dằn vặt y, không nhẹ không nặng đánh mấy lần: “Gọi không? Không gọi sau này muốn ăn cái gì tự mình làm đi, không ai hầu hạ đệ.”

Chử Dịch Phong đỏ mặt, thấy Lăng Tiêu không có ý bỏ qua cho y,  y cũng không dám ngược lại ý của Lăng Tiêu do dự nửa ngày, bị bức ép không chịu nổi mới nhỏ giọng kêu một tiếng: “Ca… Ca ca…”

“Thật nghe lời…” Chử Dịch Phong gọi một tiếng khiến tâm Lăng Tiêu đều mềm nhũn nhắm mắt nói: “Ngày mai bận rộn ngày hôm nay trước tiên tha cho đệ, không nghĩ Đông nghĩ Tây nữa, thành thật ngủ, lại đoán mò khó chịu ta sẽ đánh đệ thật.”

Chử Dịch Phong vò vò cái mông mới vừa rồi bị Lăng Tiêu đánh không cảm thấy có lực uy hiếp gì, nhưng bị hắn dằn vặt một trận trong lòng dễ chịu hơn khá nhiều, cười cười dựa vào vai Lăng Tiêu nhắm mắt lại, gật đầu đàng hoàng nói: “Ừm, ta nghe lời…”

“Ngủ đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương