Nịnh Thần Lăng Tiêu
-
Quyển 2 - Chương 33
“Huynh xem trước cái này một chút đi.” Chử Dịch Phong đem bố cáo chiêu hàng Ô Kích vừa viết ra cho Lăng Tiêu xem: “Ô tướng quân nói nếu như huynh nhìn cũng không dị nghị liền phái xuống làm theo.”
Lăng Tiêu tiếp nhận, tinh tế xem qua sau đó nở nụ cười: “Viết rất tốt, người đâu, đến đưa đi!”
Lăng Tiêu đem bố cáo chiêu hàng đưa cho thân binh, sai người đi sao chép một ngàn bảng, cho người toả ra đến biên cảnh Hung Nô. Sau mấy ngày quân của Trương Kế nhất định đều sẽ biết. Lăng Tiêu cười lạnh, hắn không tin những tướng sĩ quân tốt mỗi người đều là trung tâm với Trương Kế.
Sắc trời bắt đầu chuyển tối, Lăng Tiêu đem vài phần công văn cuối cùng phê xong, đứng lên dắt tay Chử Dịch Phong xoa nhẹ nói: “Đi đến phía sau lều lớn nơi đó có mảnh đất trống, ta cho đệ chân dê nướng ăn.”
Lăng Tiêu sai người thu mua vật dụng đều là thứ tốt nhất, vĩ nướng tinh xảo, bình nhỏ đựng đồ gia vị, mấy cân nhỏ trái cây, than củi, còn có một vò rượu ngon.
Bóng đêm dần bao phủ, lúc này trong doanh đèn lồng được đồng loạt thắp lên, ánh sáng đặc biệt đẹp đẽ, Lăng Tiêu lôi kéo Chử Dịch Phong ngồi ở trên ghế nhỏ bằng gỗ, chính mình lấy cành cây làm giá đỡ, đốt lửa than lên, sau đó rửa tay sạch sẽ mới kêu người đem ra đùi dê mới xẽ thịt đưa tới, cầm loan đao tinh tế cắt thành từng mảnh, đem thịt dê ướp với nước tương tự chế mà đã từng học qua ở internet, không lâu thịt liền tỏa ra mùi hương nồng đậm.
Chử Dịch Phong đã có chút đói bụng, nghe mùi này càng không chịu được, nuốt nước miếng: “Bây giờ có thể… Có thể ăn chưa?”
“Đợi lát nữa, nửa sống nửa chín ăn tiêu chảy.” Lăng Tiêu nở nụ cười: “Lập tức một chút nữa là được.” Nói xong nhanh nhẹn lấy thịt dê đang nướng nhúng vào gia vị một lần nữa, cầm quạt, quạt cho lửa cháy thêm, đợi đến lúc lửa vừa làm cháy vàng miếng thịt, đưa cho Chử Dịch Phong: “Được rồi, đệ ăn đi.”
Chử Dịch Phong hàm hàm nở nụ cười, cầm lấy chiếc đũa cắp lên một khối, đưa cho Lăng Tiêu: “Huynh ăn trước.”
Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, cúi đầu ăn thức ăn trên tay Chử Dịch Phong, hàm hồ nói: “Gia vị ướp rất ngon, đệ cẩn thận coi chừng nóng.”
Chử Dịch Phong đã sớm thèm rồi, tiếp nhận gặm lấy gặm để. Lăng Tiêu không ăn nữa, tay không ngừng nướng thịt dê. Trong quân doanh đầu bếp cũng chỉ có thể làm cơm tập thể, những thứ đồ này vẫn là mình làm hợp khẩu vị của Chử Dịch Phong hơn.
Lăng Tiêu không có chấp niệm cổ hủ quân tử phải xa nhà bếp, nhìn Chử Dịch Phong ăn ngon miệng hắn cũng tự vui sướng. Hắn không cho người khác nhúng tay, lệnh thân binh lui ra năm trượng, hắn cùng Chử Dịch Phong vừa ăn vừa nói chuyện.
Chử Dịch Phong đi tới nơi này cũng ăn qua mấy lần thịt dê, chất thịt cũng được, đáng tiếc lúc trước gặp phải lúc không thích hợp nên ăn không ngon, cuối cùng cũng ăn được một bữa thịt dê tinh xảo, thỏa mãn đến muốn vẫy đuôi. Lăng Tiêu nhìn bộ dạng y cũng buồn cười, uống một hớp rượu, nhẹ giọng nói: “Trước đây đệ không phải nói sau này nếu như được phong Vương được ban tứ đất phong, đệ liền muốn đến nơi này, không nghĩ tới là bây giờ lại đang ở đây.”
Chử Dịch Phong nhớ tới chuyện xưa, mấy năm trước y giúp đỡ Lăng Tiêu làm guồng nước đã nói chuyện này, lúc đó bị Lăng Tiêu lớn tiếng la liền không dám nhắc lại. Hiện đang nhớ tới chuyện đó nên buồn cười: “Còn nhớ kỹ đây? Ừ… Thực sự là tốt mà, kỳ thực điều này cũng không sai, sau khi phong Vương có thể tới nơi này đóng giữ cũng được.”
Lăng Tiêu nghe vậy tay không nhịn được run lên, vừa muốn lên tiếng thì Chử Dịch Phong tiếp tục nói: “Có điều vẫn là quên đi…” Chử Dịch Phong đối với Lăng Tiêu nở nụ cười, trên gương mặt tuấn tú không giấu được hạnh phúc: “Hiện tại chúng ta ở một chỗ, ta đã rất hài lòng. Ta cùng huynh đều là từ trong Hoàng thành lớn lên, đã quen cuộc sống ở đó, ta cũng không muốn huynh đến đây chịu khổ… Trước kia là nghĩ sau này chờ huynh... chờ đến khi huynh đại hôn, ta sẽ ra đi rất xa đến nơi này sinh sống.”
“Nếu như huynh sau này muốn thành thân… Ta cũng không nói gì.” Chử Dịch Phong nói ra lại cảm thấy không thoải mái. Làm như là chính mình không thèm để ý chuyện Lăng Tiêu sẽ thú thê, muốn nói cái gì lại biểu đạt không được, có chút vội vàng nói: “Ta liền… Không phải, ta không phải nói muốn cho huynh kết hôn…”
Lăng Tiêu trong lòng nhất thời cảm giác nói không ra lời. E ngại có nhiều thân binh ở đó nên không dám làm gì, chỉ là lôi kéo tay Chử Dịch Phong ôn nhu nói: “Ta hiểu được, đệ nghĩ gì ta đều biết, đệ yên tâm, ta vĩnh viễn không thành thân.”
Chử Dịch Phong từ nhỏ bởi vì chuyện gì đều không thể diễn tả được lưu loát nên thường bị người chê cười. Rất nhiều chuyện y cũng hiểu rõ ràng, chỉ là so với người bên ngoài phản ứng chậm một chút, miệng cũng không nhanh, nên hay bị Phụ Vương trách cứ, bị đại ca chê cười, y cũng biết mình có khuyết điểm đáng ghét này, nên khi có chuyện cũng tận lực bớt nói năng.
Sau khi thích Lăng Tiêu y rất muốn đối xử tốt với hắn, cũng muốn giống người khác nói một số câu êm tai để Lăng Tiêu cao hứng, nhưng dù sao cũng rất khó mà nói, càng căng thẳng lại càng nói sai.
Nhưng Lăng Tiêu xưa nay không châm biếm y cũng không chê y phiền, thậm chí rất nhiều chuyện y để trong lòng, không nói ra được thì Lăng Tiêu cũng giúp y nói ra. Chử Dịch Phong không biết cảm giác này là gì, trong lòng y cũng không rõ ràng. Nhưng y biết, Lăng Tiêu thật sự yêu thích y.
Thật sự yêu thích y, mới không giống như những người khác cứ như vậy chờ y.
Sau khi thích Lăng Tiêu y cũng từng nghi hoặc suy nghĩ rất nhiều. Có một lần y thực sự nhịn không được nói cho cựu cựu thân cận nhất của mình là Vi Tranh. Vi Tranh phân tích nói cho y biết, Lăng Tiêu tính tình như vậy sẽ không đối với y động tâm. Coi như là có một ngày Lăng Tiêu đáp lại tình cảm của y như vậy khẳng định là sẽ có mưu đồ. Trừ phi Lăng Tiêu có thể cả đời không thành thân vậy hắn mới chính là thật lòng thật dạ.
Chử Dịch Phong những ngày qua bởi vì chiến sự vẫn không thể làm rõ chuyện của y cùng Lăng Tiêu, đối với y mà nói mọi chuyện hết thảy đều đến quá nhanh. Hiện tại Lăng Tiêu chỉ dùng một câu nói là có thể một đường thẳng tắp mà tiến vào trong lòng y, y rất muốn ngay bây giờ giục ngựa chạy về Hoàng thành nói cho cựu cựu: Lăng Tiêu thật sự đối với y đã thực sự động tâm.
“Sao vậy?” Lăng Tiêu qua ánh lửa cũng có thể nhìn ra Chử Dịch Phong trong mắt lấp loé, không phải chứ, sao vậy đứa nhỏ này tại sao lại khóc?
Chử Dịch Phong có chút thẹn thùng, làm bộ lơ đãng dùng tay áo lau nước mắt. Lăng Tiêu cũng hiểu ý làm bộ không có nhìn thấy, chỉ là cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đệ cũng phải đáp ứng ta… Nếu như đệ thay lòng mà thành thân, ta có bản lĩnh giết hết những người đệ coi trọng.”
“Ừm.” Cái này Chử Dịch Phong không một chút nào sợ, nói: “Cái này không thể nào…”
Rõ ràng chỉ là một lời nói ngơ ngác chân thành, nhưng sao có thể chọc vào trong lòng hắn làm hắn yêu thương. Lăng Tiêu bất đắc dĩ nghĩ, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha.
Hai người ăn thịt dê nói chuyện, bất tri bất giác liền đến ban đêm, Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong tuần tra một hồi, vừa lừa vừa dụ thêm uy hiếp để Chử Dịch Phong đáp ứng vào lúc canh ba không đi tuần tra. Vậy để ai đi? Lăng Tiêu đã sớm để Tần Long phụng lệnh Đại tướng quân đi sai khiến Ô Kích đi thay.
Hôm nay người đi mua vật dụng trở về còn mang đến một thảm da dày mà Lăng Tiêu đã sớm dặn dò phải mua cho bằng được. Trướng bồng cho dù tốt cũng là cái trướng bồng vải, ở trên đất không có thảm rải, giường gỗ thì lụp sụp, ban đêm ngủ sẽ hấp thụ hơi ẩm, trong nhất thời sẽ không cảm thấy, lâu dài thì sẽ sinh bệnh.
Lăng Tiêu đem thảm lông hồ ly trải trên giường nhỏ, lại trải thêm một tấm đệm êm ái nữa, vừa giữ ấm vừa phòng ẩm. Chử Dịch Phong ở trong chăn thoải mái nở nụ cười, “Huynh nói xem như thế này giống cái gì?”
Lăng Tiêu cởi áo bào thổi tắt nến ở trong phòng, đi tới trên giường, nói: “Như cái gì?”
“Ha hả…” Chử Dịch Phong càng nghĩ càng buồn cười: “Như năm ấy theo cựu cựu đi diệt cướp thì… Cái gian nhà của sơn trại đại vương cũng như thế, cũng là ở trên giường trải thảm bằng lông hồ ly như vậy…”
Không rõ phong tình đúng là tên ngốc. Lăng Tiêu nở nụ cười, ôm thân thể Chử Dịch Phong, nhẹ nhàng xoa xoa, nhẹ giọng nói: “Đúng, ta chính là sơn trại đại vương, đệ chính là áp trại phu nhân của ta.”
Chử Dịch Phong bị Lăng Tiêu xoa nắn đến đỏ mặt, chậm chậm không nói. Lăng Tiêu hôn hắn một hồi mới dừng lại ý xấu: “Được rồi, nhanh lên một chút ngủ đi…”
Một đêm ngủ ngon.
——
Qua mấy ngày, có không ít phản quân cầm bố cáo chiêu hàng túm năm tụm ba đến hàng. Lăng Tiêu đều sai người coi chừng, chỉ đem bọn họ phái đến làm hậu cần hợp nhất với phản quân trong quân doanh, đối xử bình đẳng, không cho ngược đãi.
Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong ở cửa lớn nơi đóng quân của các phản quân, đặt một cái bàn lần lượt tra hỏi từng phản quân, như Trương tướng quân có khỏe không? Người Hung Nô hung dữ ra sao? Ở Hung Nô có ăn no không? Các ngươi còn có bao nhiêu phản quân nha? Sao còn chưa tới hàng nha? Hai người an nhàn bình thản, tự tra hỏi.
Buổi trưa thì có thân binh đến báo, Phong Hành quân mang ý chỉ từ Hoàng thành đến.
Thân binh đem Thánh chỉ vẫn còn niêm phong giao cho Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong mở ra niêm phong cùng Lăng Tiêu đồng thời nhìn xem, ý chỉ từ Hoàng thành đưa đến là phái sứ giả đến Hung Nô đàm phán, để bọn họ giao Trương Kế ra.
Phụng chỉ đến đàm phán mà sứ giả còn đang ở trên đường. Lăng Tiêu thở dài, không làm a không làm.
“Đây là ý gì?” Ý chỉ văn phong viết nhẹ nhàng, Chử Dịch Phong hầu như không hiểu được:” Nói cho đánh hay là không đánh?”
Lăng Tiêu để mật chỉ cẩn thận xuống, nói: “Ý này là không đánh, sẽ chờ các sứ giả đến giao thiệp. Đây không phải là việc của chúng ta, những ngày này chỉ cần luyện binh ăn thịt dê nướng là được, nhìn tình hình có lẽ chúng ta nhanh chóng có thể quay về Hoàng thành.”
Chủ tử.” Tần Long tiến vào, Phong Hành quân còn có những tin khác.”
Nói xong Phong Hành quân đi vào, hành lễ nói: “Thái tử phi khẩu dụ, mệnh Đại tướng quân cùng tiểu Hầu gia trân trọng giữ gìn sức khỏe. Còn có Thọ Khang Hầu có gửi cho chủ tử một phong thư.”
Lăng Tiêu tiếp nhận tin, chỉ có mấy dòng chữ, không có bất kỳ liên quan đến quân tình đại sự, chỉ là khuyên hắn chú ý thân thể, vạn sự cẩn thận.
Lúc đó đi vội vã, người trong Thọ Khang Hầu phủ hiện tại chắc là lo lắng, Lăng Tiêu thở dài, nhẹ giọng nói: “Trong quân không tiện viết thư, giúp ta mang lời nhắn trở lại, ta hết thảy đều tốt, để Thọ Khang Hầu gia an tâm. Về phía Thái tử phi… Cũng xin Thái tử phi yên tâm, Hoàng tôn hết thảy đều tốt, cũng nhớ nhung người.”
Chử Dịch Phong nhớ tới mẫu thân cũng yên lặng một hồi, Lăng Tiêu bảo người tất cả lui xuống, xoa nhẹ đầu Chử Dịch Phong nói: “Yên tâm, ta đáp ứng đệ, không tới một tháng chúng ta liền có thể trở lại.”
“Thật sự?” Chử Dịch Phong tâm tình lập tức tốt lên, đôi mắt đen như mực chớp chớp, “Như thế là rất nhanh?”
Lăng Tiêu gật đầu: “Đừng tưởng rằng đánh trận cũng phải ba năm, năm năm, có khi lúc Phong Hành quân trở lại là chúng ta đã nhổ trại về nhà rồi.”
Tính luôn cả hợp nhất phản quân của Trương Kế, trong quân doanh hiện tại đã có mười sáu vạn binh. Hung Nô có thể khoan nhượng bọn họ để đại quân sát biên giới mấy tháng này đã xem như là kiềm chế lắm rồi. Xử lý tốt vấn đề Trương Kế mới là quan trọng. Nếu như bọn họ còn không đi, không chờ bọn họ hướng về triều đình chờ lệnh, Hung Nô cũng không chịu nổi, trong vòng một tháng, tuyệt đối sẽ có kết quả.
Nói đến tân Thiền Vu này Lăng Tiêu vẫn là cảm thấy rất hứng thú, có điều là hơn hai mươi tuổi, giết cha đoạt vị, không phải là người bình thường nha…
Lăng Tiêu chẳng muốn nghĩ những thứ không liên quan đến chuyện của mình, đang muốn cùng Chử Dịch Phong nói ra thì ngoài trướng Tần Long đến báo: Trương kế phái sứ giả đến đàm luận.
Chử Dịch Phong nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cũng cảm thấy buồn cười, Trương Kế muốn cái gì đây? Trước đây lực lượng ngang nhau phái sứ giả đến còn tạm được, hiện tại thắng bại đã phân, chẳng lẽ còn muốn cho sứ giả đến nói chuyện, cho hắn ở hồ Khố Sa một mảnh đất? Nằm mơ đây?
“Nếu đã đến rồi thì chúng ta liền gặp gỡ.” Lăng Tiêu nắm Chử Dịch Phong tay đồng thời ngồi xuống. Ý Lăng Tiêu cũng muốn cho y nghe một chút, để học hỏi cách ứng phó.
“Truyền”
“Hai quân giao chiến, không chém sứ giả!” Lai sứ mới vừa vào trướng liền giơ cao hai tay, cao giọng nói, dáng vẻ lo lắng Lăng Tiêu sẽ chém hắn. Lăng Tiêu vừa nhìn hắn không chịu được nữa nở nụ cười, lại là người sứ giả lần trước.
Lăng Tiêu tiếp nhận, tinh tế xem qua sau đó nở nụ cười: “Viết rất tốt, người đâu, đến đưa đi!”
Lăng Tiêu đem bố cáo chiêu hàng đưa cho thân binh, sai người đi sao chép một ngàn bảng, cho người toả ra đến biên cảnh Hung Nô. Sau mấy ngày quân của Trương Kế nhất định đều sẽ biết. Lăng Tiêu cười lạnh, hắn không tin những tướng sĩ quân tốt mỗi người đều là trung tâm với Trương Kế.
Sắc trời bắt đầu chuyển tối, Lăng Tiêu đem vài phần công văn cuối cùng phê xong, đứng lên dắt tay Chử Dịch Phong xoa nhẹ nói: “Đi đến phía sau lều lớn nơi đó có mảnh đất trống, ta cho đệ chân dê nướng ăn.”
Lăng Tiêu sai người thu mua vật dụng đều là thứ tốt nhất, vĩ nướng tinh xảo, bình nhỏ đựng đồ gia vị, mấy cân nhỏ trái cây, than củi, còn có một vò rượu ngon.
Bóng đêm dần bao phủ, lúc này trong doanh đèn lồng được đồng loạt thắp lên, ánh sáng đặc biệt đẹp đẽ, Lăng Tiêu lôi kéo Chử Dịch Phong ngồi ở trên ghế nhỏ bằng gỗ, chính mình lấy cành cây làm giá đỡ, đốt lửa than lên, sau đó rửa tay sạch sẽ mới kêu người đem ra đùi dê mới xẽ thịt đưa tới, cầm loan đao tinh tế cắt thành từng mảnh, đem thịt dê ướp với nước tương tự chế mà đã từng học qua ở internet, không lâu thịt liền tỏa ra mùi hương nồng đậm.
Chử Dịch Phong đã có chút đói bụng, nghe mùi này càng không chịu được, nuốt nước miếng: “Bây giờ có thể… Có thể ăn chưa?”
“Đợi lát nữa, nửa sống nửa chín ăn tiêu chảy.” Lăng Tiêu nở nụ cười: “Lập tức một chút nữa là được.” Nói xong nhanh nhẹn lấy thịt dê đang nướng nhúng vào gia vị một lần nữa, cầm quạt, quạt cho lửa cháy thêm, đợi đến lúc lửa vừa làm cháy vàng miếng thịt, đưa cho Chử Dịch Phong: “Được rồi, đệ ăn đi.”
Chử Dịch Phong hàm hàm nở nụ cười, cầm lấy chiếc đũa cắp lên một khối, đưa cho Lăng Tiêu: “Huynh ăn trước.”
Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, cúi đầu ăn thức ăn trên tay Chử Dịch Phong, hàm hồ nói: “Gia vị ướp rất ngon, đệ cẩn thận coi chừng nóng.”
Chử Dịch Phong đã sớm thèm rồi, tiếp nhận gặm lấy gặm để. Lăng Tiêu không ăn nữa, tay không ngừng nướng thịt dê. Trong quân doanh đầu bếp cũng chỉ có thể làm cơm tập thể, những thứ đồ này vẫn là mình làm hợp khẩu vị của Chử Dịch Phong hơn.
Lăng Tiêu không có chấp niệm cổ hủ quân tử phải xa nhà bếp, nhìn Chử Dịch Phong ăn ngon miệng hắn cũng tự vui sướng. Hắn không cho người khác nhúng tay, lệnh thân binh lui ra năm trượng, hắn cùng Chử Dịch Phong vừa ăn vừa nói chuyện.
Chử Dịch Phong đi tới nơi này cũng ăn qua mấy lần thịt dê, chất thịt cũng được, đáng tiếc lúc trước gặp phải lúc không thích hợp nên ăn không ngon, cuối cùng cũng ăn được một bữa thịt dê tinh xảo, thỏa mãn đến muốn vẫy đuôi. Lăng Tiêu nhìn bộ dạng y cũng buồn cười, uống một hớp rượu, nhẹ giọng nói: “Trước đây đệ không phải nói sau này nếu như được phong Vương được ban tứ đất phong, đệ liền muốn đến nơi này, không nghĩ tới là bây giờ lại đang ở đây.”
Chử Dịch Phong nhớ tới chuyện xưa, mấy năm trước y giúp đỡ Lăng Tiêu làm guồng nước đã nói chuyện này, lúc đó bị Lăng Tiêu lớn tiếng la liền không dám nhắc lại. Hiện đang nhớ tới chuyện đó nên buồn cười: “Còn nhớ kỹ đây? Ừ… Thực sự là tốt mà, kỳ thực điều này cũng không sai, sau khi phong Vương có thể tới nơi này đóng giữ cũng được.”
Lăng Tiêu nghe vậy tay không nhịn được run lên, vừa muốn lên tiếng thì Chử Dịch Phong tiếp tục nói: “Có điều vẫn là quên đi…” Chử Dịch Phong đối với Lăng Tiêu nở nụ cười, trên gương mặt tuấn tú không giấu được hạnh phúc: “Hiện tại chúng ta ở một chỗ, ta đã rất hài lòng. Ta cùng huynh đều là từ trong Hoàng thành lớn lên, đã quen cuộc sống ở đó, ta cũng không muốn huynh đến đây chịu khổ… Trước kia là nghĩ sau này chờ huynh... chờ đến khi huynh đại hôn, ta sẽ ra đi rất xa đến nơi này sinh sống.”
“Nếu như huynh sau này muốn thành thân… Ta cũng không nói gì.” Chử Dịch Phong nói ra lại cảm thấy không thoải mái. Làm như là chính mình không thèm để ý chuyện Lăng Tiêu sẽ thú thê, muốn nói cái gì lại biểu đạt không được, có chút vội vàng nói: “Ta liền… Không phải, ta không phải nói muốn cho huynh kết hôn…”
Lăng Tiêu trong lòng nhất thời cảm giác nói không ra lời. E ngại có nhiều thân binh ở đó nên không dám làm gì, chỉ là lôi kéo tay Chử Dịch Phong ôn nhu nói: “Ta hiểu được, đệ nghĩ gì ta đều biết, đệ yên tâm, ta vĩnh viễn không thành thân.”
Chử Dịch Phong từ nhỏ bởi vì chuyện gì đều không thể diễn tả được lưu loát nên thường bị người chê cười. Rất nhiều chuyện y cũng hiểu rõ ràng, chỉ là so với người bên ngoài phản ứng chậm một chút, miệng cũng không nhanh, nên hay bị Phụ Vương trách cứ, bị đại ca chê cười, y cũng biết mình có khuyết điểm đáng ghét này, nên khi có chuyện cũng tận lực bớt nói năng.
Sau khi thích Lăng Tiêu y rất muốn đối xử tốt với hắn, cũng muốn giống người khác nói một số câu êm tai để Lăng Tiêu cao hứng, nhưng dù sao cũng rất khó mà nói, càng căng thẳng lại càng nói sai.
Nhưng Lăng Tiêu xưa nay không châm biếm y cũng không chê y phiền, thậm chí rất nhiều chuyện y để trong lòng, không nói ra được thì Lăng Tiêu cũng giúp y nói ra. Chử Dịch Phong không biết cảm giác này là gì, trong lòng y cũng không rõ ràng. Nhưng y biết, Lăng Tiêu thật sự yêu thích y.
Thật sự yêu thích y, mới không giống như những người khác cứ như vậy chờ y.
Sau khi thích Lăng Tiêu y cũng từng nghi hoặc suy nghĩ rất nhiều. Có một lần y thực sự nhịn không được nói cho cựu cựu thân cận nhất của mình là Vi Tranh. Vi Tranh phân tích nói cho y biết, Lăng Tiêu tính tình như vậy sẽ không đối với y động tâm. Coi như là có một ngày Lăng Tiêu đáp lại tình cảm của y như vậy khẳng định là sẽ có mưu đồ. Trừ phi Lăng Tiêu có thể cả đời không thành thân vậy hắn mới chính là thật lòng thật dạ.
Chử Dịch Phong những ngày qua bởi vì chiến sự vẫn không thể làm rõ chuyện của y cùng Lăng Tiêu, đối với y mà nói mọi chuyện hết thảy đều đến quá nhanh. Hiện tại Lăng Tiêu chỉ dùng một câu nói là có thể một đường thẳng tắp mà tiến vào trong lòng y, y rất muốn ngay bây giờ giục ngựa chạy về Hoàng thành nói cho cựu cựu: Lăng Tiêu thật sự đối với y đã thực sự động tâm.
“Sao vậy?” Lăng Tiêu qua ánh lửa cũng có thể nhìn ra Chử Dịch Phong trong mắt lấp loé, không phải chứ, sao vậy đứa nhỏ này tại sao lại khóc?
Chử Dịch Phong có chút thẹn thùng, làm bộ lơ đãng dùng tay áo lau nước mắt. Lăng Tiêu cũng hiểu ý làm bộ không có nhìn thấy, chỉ là cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đệ cũng phải đáp ứng ta… Nếu như đệ thay lòng mà thành thân, ta có bản lĩnh giết hết những người đệ coi trọng.”
“Ừm.” Cái này Chử Dịch Phong không một chút nào sợ, nói: “Cái này không thể nào…”
Rõ ràng chỉ là một lời nói ngơ ngác chân thành, nhưng sao có thể chọc vào trong lòng hắn làm hắn yêu thương. Lăng Tiêu bất đắc dĩ nghĩ, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha.
Hai người ăn thịt dê nói chuyện, bất tri bất giác liền đến ban đêm, Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong tuần tra một hồi, vừa lừa vừa dụ thêm uy hiếp để Chử Dịch Phong đáp ứng vào lúc canh ba không đi tuần tra. Vậy để ai đi? Lăng Tiêu đã sớm để Tần Long phụng lệnh Đại tướng quân đi sai khiến Ô Kích đi thay.
Hôm nay người đi mua vật dụng trở về còn mang đến một thảm da dày mà Lăng Tiêu đã sớm dặn dò phải mua cho bằng được. Trướng bồng cho dù tốt cũng là cái trướng bồng vải, ở trên đất không có thảm rải, giường gỗ thì lụp sụp, ban đêm ngủ sẽ hấp thụ hơi ẩm, trong nhất thời sẽ không cảm thấy, lâu dài thì sẽ sinh bệnh.
Lăng Tiêu đem thảm lông hồ ly trải trên giường nhỏ, lại trải thêm một tấm đệm êm ái nữa, vừa giữ ấm vừa phòng ẩm. Chử Dịch Phong ở trong chăn thoải mái nở nụ cười, “Huynh nói xem như thế này giống cái gì?”
Lăng Tiêu cởi áo bào thổi tắt nến ở trong phòng, đi tới trên giường, nói: “Như cái gì?”
“Ha hả…” Chử Dịch Phong càng nghĩ càng buồn cười: “Như năm ấy theo cựu cựu đi diệt cướp thì… Cái gian nhà của sơn trại đại vương cũng như thế, cũng là ở trên giường trải thảm bằng lông hồ ly như vậy…”
Không rõ phong tình đúng là tên ngốc. Lăng Tiêu nở nụ cười, ôm thân thể Chử Dịch Phong, nhẹ nhàng xoa xoa, nhẹ giọng nói: “Đúng, ta chính là sơn trại đại vương, đệ chính là áp trại phu nhân của ta.”
Chử Dịch Phong bị Lăng Tiêu xoa nắn đến đỏ mặt, chậm chậm không nói. Lăng Tiêu hôn hắn một hồi mới dừng lại ý xấu: “Được rồi, nhanh lên một chút ngủ đi…”
Một đêm ngủ ngon.
——
Qua mấy ngày, có không ít phản quân cầm bố cáo chiêu hàng túm năm tụm ba đến hàng. Lăng Tiêu đều sai người coi chừng, chỉ đem bọn họ phái đến làm hậu cần hợp nhất với phản quân trong quân doanh, đối xử bình đẳng, không cho ngược đãi.
Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong ở cửa lớn nơi đóng quân của các phản quân, đặt một cái bàn lần lượt tra hỏi từng phản quân, như Trương tướng quân có khỏe không? Người Hung Nô hung dữ ra sao? Ở Hung Nô có ăn no không? Các ngươi còn có bao nhiêu phản quân nha? Sao còn chưa tới hàng nha? Hai người an nhàn bình thản, tự tra hỏi.
Buổi trưa thì có thân binh đến báo, Phong Hành quân mang ý chỉ từ Hoàng thành đến.
Thân binh đem Thánh chỉ vẫn còn niêm phong giao cho Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong mở ra niêm phong cùng Lăng Tiêu đồng thời nhìn xem, ý chỉ từ Hoàng thành đưa đến là phái sứ giả đến Hung Nô đàm phán, để bọn họ giao Trương Kế ra.
Phụng chỉ đến đàm phán mà sứ giả còn đang ở trên đường. Lăng Tiêu thở dài, không làm a không làm.
“Đây là ý gì?” Ý chỉ văn phong viết nhẹ nhàng, Chử Dịch Phong hầu như không hiểu được:” Nói cho đánh hay là không đánh?”
Lăng Tiêu để mật chỉ cẩn thận xuống, nói: “Ý này là không đánh, sẽ chờ các sứ giả đến giao thiệp. Đây không phải là việc của chúng ta, những ngày này chỉ cần luyện binh ăn thịt dê nướng là được, nhìn tình hình có lẽ chúng ta nhanh chóng có thể quay về Hoàng thành.”
Chủ tử.” Tần Long tiến vào, Phong Hành quân còn có những tin khác.”
Nói xong Phong Hành quân đi vào, hành lễ nói: “Thái tử phi khẩu dụ, mệnh Đại tướng quân cùng tiểu Hầu gia trân trọng giữ gìn sức khỏe. Còn có Thọ Khang Hầu có gửi cho chủ tử một phong thư.”
Lăng Tiêu tiếp nhận tin, chỉ có mấy dòng chữ, không có bất kỳ liên quan đến quân tình đại sự, chỉ là khuyên hắn chú ý thân thể, vạn sự cẩn thận.
Lúc đó đi vội vã, người trong Thọ Khang Hầu phủ hiện tại chắc là lo lắng, Lăng Tiêu thở dài, nhẹ giọng nói: “Trong quân không tiện viết thư, giúp ta mang lời nhắn trở lại, ta hết thảy đều tốt, để Thọ Khang Hầu gia an tâm. Về phía Thái tử phi… Cũng xin Thái tử phi yên tâm, Hoàng tôn hết thảy đều tốt, cũng nhớ nhung người.”
Chử Dịch Phong nhớ tới mẫu thân cũng yên lặng một hồi, Lăng Tiêu bảo người tất cả lui xuống, xoa nhẹ đầu Chử Dịch Phong nói: “Yên tâm, ta đáp ứng đệ, không tới một tháng chúng ta liền có thể trở lại.”
“Thật sự?” Chử Dịch Phong tâm tình lập tức tốt lên, đôi mắt đen như mực chớp chớp, “Như thế là rất nhanh?”
Lăng Tiêu gật đầu: “Đừng tưởng rằng đánh trận cũng phải ba năm, năm năm, có khi lúc Phong Hành quân trở lại là chúng ta đã nhổ trại về nhà rồi.”
Tính luôn cả hợp nhất phản quân của Trương Kế, trong quân doanh hiện tại đã có mười sáu vạn binh. Hung Nô có thể khoan nhượng bọn họ để đại quân sát biên giới mấy tháng này đã xem như là kiềm chế lắm rồi. Xử lý tốt vấn đề Trương Kế mới là quan trọng. Nếu như bọn họ còn không đi, không chờ bọn họ hướng về triều đình chờ lệnh, Hung Nô cũng không chịu nổi, trong vòng một tháng, tuyệt đối sẽ có kết quả.
Nói đến tân Thiền Vu này Lăng Tiêu vẫn là cảm thấy rất hứng thú, có điều là hơn hai mươi tuổi, giết cha đoạt vị, không phải là người bình thường nha…
Lăng Tiêu chẳng muốn nghĩ những thứ không liên quan đến chuyện của mình, đang muốn cùng Chử Dịch Phong nói ra thì ngoài trướng Tần Long đến báo: Trương kế phái sứ giả đến đàm luận.
Chử Dịch Phong nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cũng cảm thấy buồn cười, Trương Kế muốn cái gì đây? Trước đây lực lượng ngang nhau phái sứ giả đến còn tạm được, hiện tại thắng bại đã phân, chẳng lẽ còn muốn cho sứ giả đến nói chuyện, cho hắn ở hồ Khố Sa một mảnh đất? Nằm mơ đây?
“Nếu đã đến rồi thì chúng ta liền gặp gỡ.” Lăng Tiêu nắm Chử Dịch Phong tay đồng thời ngồi xuống. Ý Lăng Tiêu cũng muốn cho y nghe một chút, để học hỏi cách ứng phó.
“Truyền”
“Hai quân giao chiến, không chém sứ giả!” Lai sứ mới vừa vào trướng liền giơ cao hai tay, cao giọng nói, dáng vẻ lo lắng Lăng Tiêu sẽ chém hắn. Lăng Tiêu vừa nhìn hắn không chịu được nữa nở nụ cười, lại là người sứ giả lần trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook