Ninh Phi
-
Quyển 3 - Chương 37: Tức giận đùng đùng
Khi Tô Hy Tuần ra tay, máu tươi bắn ra, bắn lên mặt Ninh
Phi. Hắn hô lên một tiếng, con ngựa đen nhận ra chủ nhân đang ở trên lưng nên dần
dần dừng lại.
Lúc này, cánh tay không bị thương của Tô Hy Tuần cầm lấy cánh tay Ninh Phi, thấy ở góc áo nàng bị rách một đoạn, áo trong màu trắng cũng không khá khẩm hơn, mà hình ảnh thê thảm nhất chính là cánh tay sau hai lớp vải đó cũng không còn đẹp đẽ như trước.
Màu đỏ thẫm của máu chảy ra từ lớp da thịt, dường như còn thấy cả xương.
Cuối cùng thì lúc này Ninh Phi đã thấy đau, cơn đau lan từ cánh tay bị thương đến bả vai yếu ớt, thậm chí cả người đều run rẩy. Nàng cắn răng không lên tiếng.
Tô Hy Tuần cúi mặt nhìn vệt máu chảy tí tách từ trong ống tay áo, nhắm mắt một chốc, chẳng nói chẳng rằng nhưng cởi dây lưng ra rất nhanh, buộc chặt lên miệng vết thương, cầm máu sơ cho nàng.
Sau đó hắn cầm lấy thân cung đã gãy mà Ninh Phi đang cầm chặt trong tay: “Cho ta mượn.” Nói xong liền nhảy xuống ngựa, vừa tiếp xúc với mặt đất thì nhào về phía hai tên kia nhanh như chớp.
Lúc này Ninh Phi mới biết, hắn không kịp mang theo vũ khí gì. Hai người đằng trước bất chợt quay đầu lại, phát hiện ra tên tưởng là nắm chắc sẽ hạ được Ninh Phi đã ngã ra đất không dậy nổi, bị một thanh kiếm đâm qua vai, gắn chặt hắn xuống mặt đất. Thương tích như vậy không đến mức chết, mà chỉ không dậy được thôi, không biết tại sao lại làm vậy. Chuyện bọn hắn không thể biết đó là Tô Hy Tuần tinh thông y thuật, lúc cầm kiếm truyền cả nội công vào, thêm nữa, hắn đâm đúng chỗ hiểm nên tên kia nhất thời đau quá mà hôn mê.
Chuyện khiến người ta kinh ngạc nhất là, người đuổi theo không phải người bọn hắn gọi là ả đàn bà gian xảo, mà là Tô Hy Tuần tự dưng xuất hiện giữa chừng.
Mấy người này đều là những người lão luyện được tuyển chọn kỹ càng ở Hoài An quốc, lần này lên núi đã chuẩn bị đầy đủ. Đặc trưng mặt mũi Diệp Vân Thanh và Tô Hy Tuần đều nằm lòng, vừa nhìn là nhận ra ngay.
Ở Hoài An quốc, Diệp Vân Thanh và Tô Hy Tuần đóng vai gì chứ, chính là đầu trộm đuôi cướp ai ai nghe tên cũng sợ, bị dân gian gọi là đầu trâu, mặt ngựa.
Tất nhiên nguồn gốc của việc này có cả sự nhúng tay của triều đình. Nhất là với một người ở trong triều lâu năm như Tưởng Hoành thì hắn biết rõ rằng triều đình muốn dời sự chú ý của dân chúng, để dân yên tâm với cuộc sống hiện tại mà cố ý bêu rếu kẻ địch.
Mấy người lên núi lần này đều nghe đến danh tiếng lẫy lừng của Diệp đầu trâu và Tô mặt ngựa. Mười năm trước, bọn họ lần đầu đặt chân lên núi Nhạn Qua. Phủ Nam An lúc đó phát động cuộc dẹp sơn tặc lần đầu tiên, kết quả lại là năm nghìn binh lính của phủ phơi xác trắng cả chân núi Nhạn Qua. Từ đó về sau, lần nào giết sơn tặc lần đó thất bại, Hắc Kỳ trại không hề nương tay chút nào. Còn về những đoàn buôn, nhiều nhất thì họ cũng chỉ đòi ít tiền bạc, nhưng đối mặt với quân đội giết giặc thì trước nay đều không nương tay, vì vậy tất cả tù binh đều bị giết sạch.
“Giết sạch toàn bộ” nghĩa là gì, người chưa từng nhập ngũ sẽ không hiểu được.
Sơn Nhạc và Hoài An cũng có chiến tranh năm này qua năm khác. Từ trước tới nay, hai nước giao chiến không giết tù binh, nhiều nhất cũng chỉ là giải về nước làm nô bộc. Thật ra tiền lệ này không phải xuất phát từ lương tâm của hai nước, mà là trong mỗi cuộc chiến, nếu không để lại một con đường sống cho đối phương thì đối phương sẽ trở thành đội quân liều chết, tử chiến tới cùng, quyết tâm chịu chết chứ không đầu hàng. Kết cuộc như vậy là điều đáng sợ nhất trên chiến trường.
Hắc Kỳ trại dám giết hết toàn bộ tù binh, dám đối đầu với sự tấn công liều chết của binh sĩ Hoài An quốc hết lần này tới lần khác, thế nhưng chưa từng thua, cuối cùng dần dần làm tiêu tan sĩ khí quân lính Hoài An quốc.
Hiện giờ người bọn họ đối mặt chính là người đứng thứ hai của Hắc Kỳ trại. Trước khi lên sơn trại, mệnh lệnh bọn họ nhận được đó là tuyệt đối không được xung đột với hai tên Diệp – Tô, nếu không nhất định không toàn mạng trở về. Hai người liếc nhìn nhau, thấy trong ánh mắt hai bên đều có một quyết tâm y hệt.
Lần lên núi này có thể giao đấu với nhân vật như vậy thì cũng coi như chết không uổng. Nếu may mắn giết được hắn thì dù tan xương nát thịt thì cũng là vụ trao đổi có lợi.
Người đang vác A Cương trên vai buông lỏng tay. A Cương liền ngã xuống đất. Hắn rút ra một cái roi sắt từ sau lưng. Cùng lúc đó, đồng bọn của hắn cầm đôi lưỡi liềm trên tay, toả ra khí thế liều mạng đến cùng.
Tô Hy Tuần dừng chân trước mặt bọn họ, tay phải hắn nắm chặt lại thành nắm đấm, ở giữa dần chảy ra ít máu. Ánh mắt của hắn cực kỳ độc ác, lúc đỡ một kiếm thay Ninh Phi kia, hắn đã giữ thanh kiếm lại bằng ngón tay, chỉ có lòng bàn tay bị kiếm đâm vào. Tuy vết thương sâu, nhưng không chạm vào gân. Chuyện này cũng không làm giảm đi sự tức giận của hắn.
Lúc hắn chạy tới, không kịp về phòng lấy binh khí. Thứ hắn quen dùng chính là thanh kiếm và cái roi đen treo trên tường. Roi đen quấn chặt lấy kẻ địch, mũi kiếm nhọn đâm chí mạng. Đó mới là cách giết địch quen thuộc của hắn.
Tay trái cầm chính là cái cung tên của Ninh Phi. Thân cung bị chém gãy, nhưng dây cung vẫn còn nguyên vẹn. Cầm trong tay như một chiếc roi hoàn hảo. Hai tên thích khách thấy vậy thì thoải mái trong bụng, vũ khí của hắn lại là một thứ vớ vẩn đã bị chém gãy. Chuyện duy nhất cần chú ý đó là nhất định phải chạy thoát trước khi những tên trong sơn trại đuổi đến, nếu không, một khi vướng vào sẽ không thể thoát thân.
Hai người cực kỳ ăn ý, cùng lúc xuất chiêu, tấn công vào hai bên của Tô Hy Tuần. Bọn họ có ưu thế tuyệt đối về vũ khí, kiếm và lưỡi liềm vừa đúng một dài một ngắn, một đơn một đôi, vừa mạnh vừa hiểm.
Người dùng lưỡi liềm thấy Tô Hy Tuần có vẻ không biết được điểm yếu của mình, không khỏi khinh thường. Hắn thầm nhủ Tô Hy Tuần ỷ vào võ nghệ cao cường, không coi bọn họ ra gì, nhất định sẽ bị thua vì khinh địch. Đang định tăng tốc thì trước mắt bỗng loé lên một cái, Tô Hy Tuần vung dây cung ra, cuốn vào lưỡi liềm của hắn.
Tên dùng lưỡi liềm nghĩ thầm, dây cung có chắc chắn thế nào đi nữa thì cũng chỉ là gân động vật mà thôi, nếu đọ với sự sắc nhọn của vũ khí bằng sắt thì chỉ có một kết quả là bị đứt. Huống hồ, hai cái lưỡi liềm của hắn, một cái vô cùng sắc nhọn, một cái đầy răng cưa, đều là khắc tinh của gân thú. Hắn đang nghĩ như vậy thì gân thú đã quấn quanh cái liềm đầy răng cưa, hắn truyền nội lực vào, vung tay cắt, quả nhiên dây cung bị cắt đứt.
Nhưng hắn còn chưa kịp mừng thì cổ chợt nghẹn, bị một bàn tay như vuốt chim ưng quặp lấy. Ngón tay trỏ nhấn vào cổ họng hắn, ngón giữa lại bấm vào xương cổ đằng sau. Sau một hồi răng rắc thì tên cầm lưỡi liềm đã gãy xương cổ.
Tô Hy Tuần vứt cái cung đánh lạc hướng địch đi, tay bóp cổ tên cầm lưỡi liềm, tăng tốc độ, kéo hắn tới trước đường tấn công của kẻ cầm kiếm. Tốc độ nhanh như chớp, tên cầm kiếm không ngờ chỉ trong nháy mắt mà người huynh đệ của hắn đã thất thủ. Kiếm hắn đâm mạnh vào ngực tên cầm lưỡi liềm.
Hắn chợt ngẩn người, ánh mắt chợt mơ hồ, cứ thế mất mạng.
Bàn tay Tô Hy Tuần thả lỏng, tên cầm kiếm ngã ngửa ra đất. Vốn dĩ khi bị gãy xương cổ sẽ không đến mức chết ngay, nhưng hắn truyền chân khí cực độc vào nên lập tức cướp đi mạng sống của cả hai.
Khi hắn quay trở về, Bạch Lô nằm trên mặt đất. Tưởng Hoành thì đã không thấy tung tích, trên mặt đất có những vết máu loang lổ, chứng tỏ rằng dù Tưởng Hoành đã chạy thoát thành công nhưng cũng đã đấu với Bạch Lô căng thẳng tới mức cả hai cùng bị thương.
Ninh Phi cố gắng xuống ngựa, quỳ xuống kiểm tra hơi thở của Bạch Lô.
Võ công của Tưởng Hoành nhất định là hơn Bạch Lô nhiều, dù hắn đã ba mươi nhưng vẫn còn trong thời kỳ sung sức nhất trong đời, lại còn là giáo đầu ngự tiền thị vệ của Hoài An, nếu không có chút tài cán thì không thể làm người bên dưới phục được.
Tô Hy Tuần bước nhanh đến, Ninh Phi ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Huynh ấy bị Tưởng Hoành chưởng một cái.”
Tô Hy Tuần vội vàng ngồi xuống bắt mạch cho Bạch Lô, may mà không sao, chỉ bị chấn động một chút. Hắn nhẹ lòng một chút: “Nàng ngủ một chút đi, sẽ trở về nhanh thôi.”
Ninh Phi vẫn mở to mắt nhìn hắn, Tô Hy Tuần lại thở dài: “Hắn không sao.”
“A Cương…” Ý chí của nàng dần mơ hồ nhưng vẫn nhớ tới A Cương, không chịu nhắm mắt ngủ.
Tô Hy Tuần cười khổ sở: “Không chết được, bọn họ sẽ không mất công vác một cái xác xuống núi.” Vì để nàng yên tâm nên hắn vẫn đứng dậy, ôm ngang Ninh Phi, bước nhanh về phía A Cương.
Lúc này, cuối cùng thì phía sau cũng truyền đến tiếng áo quần sột soạt. Tô Hy Tuần không nhìn cũng biết người của hắn đã tới.
Vừa nãy hắn ở ngoài lầu trúc bàn bạc công việc với mấy trưởng trạm, khi nghe thấy tiếng huýt sáo của Bạch Lô thì đuổi tới đây đầu tiên. Đến chỗ phát ra tiếng sáo thì không thấy Bạch Lô đâu, nhưng lại thấy dấu vết đánh nhau và vết máu, còn có một tên mặc đồ đen thân phận không rõ. Trên người tên mặc đồ đen đang nằm hấp hối trên mặt đất có một mũi tên quen thuộc của Ninh Phi đâm vào. Hắn lần theo dấu vết tìm đến nơi này, không biết là nhanh hơn mấy người trưởng trạm bao nhiêu, giờ họ mới đuổi tới cũng đã khó khăn lắm rồi.
Ninh Phi cố gắng nhìn xuống mặt đất. A Cương hôn mê rất sâu, nhưng sắc mặt vẫn ổn. Trên quần áo màu xanh thẫm bị rách một khoảng lớn, đang rỉ máu, may mà lượng máu chảy ra không nhiều. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Thế này thì yên tâm, A Cương và Bạch Lô đều không sao là tốt rồi. Thậm chí nàng còn không chú ý tới mình bị Tô Hy Tuần ôm ngang hông. Thật ra nàng đã không chịu nổi từ lúc nãy, cánh tay bị thương nặng. Những vết thương nhẹ không thể so sánh với sự đau đớn hiện tại, vẫn may là hôn mê có thể tránh được cảm giác đó.
Hồ Hãn cùng mấy người đuổi tới nơi, thấy một vùng toàn máu, hai tên mặc đồ đen đã tắt thở, còn có một kẻ bị kiếm đâm xuyên vai, gắn chặt xuống đất mà chẳng còn chút sức lực giãy dụa nào.
Bọn họ đều biết Bạch Lô và A Cương. Thấy hai người nằm trên đất không động đậy, mặt mày ai nấy đều tái xanh.
Tô Hy Tuần gọi: “Hồ Hãn.”
Hồ Hãn là trưởng trạm Hạ Thuỷ Thạt, từng gặp Ninh Phi. Hắn nhìn trong lòng Tô Hy Tuần liền nhận ra nàng. Tô Hy Tuần giao Ninh Phi cho hắn khiến hắn giật cả mình. Hắn tự hỏi hôm nay Nhị đương gia làm sao vậy, sao có thể giao nữ nhân của mình cho người khác?
Không đợi hắn hỏi thành lời thì hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh tưởi. Lúc này hắn mới phát hiện ra cánh tay của Ninh Phi bị thương rất nặng. Hắn càng luống cuống, vết thương nặng thế không biết có phải phế đi cánh tay này không.
Hắn biết kỹ thuật bắn cung của Ninh Phi rất giỏi, trước đây hắn còn từng định hỏi ý của nàng. Vì phần lớn các huynh đệ trên Hắc Kỳ trại đều có kỹ năng tấn công cự ly gần là hoàn hảo, còn về đánh xa thì không được. Thế nên chiến đấu đều tập trung trong vùng rừng núi có cây cối rậm rạp. Những người quen dùng cung tên không nhiều, người giỏi lại càng ít. Nếu có thể dẫn Ninh Phi đến truyền thụ kỹ thuật thì có lẽ khu vực chiến đấu sẽ được mở rộng ra cả đồng bằng. Đó chính là một trong những nguyên nhân lần này hắn lên núi tìm Tô Hy Tuần.
Hiện tại cánh tay đó đã trở thành thế này rồi, không biết sau này có bình thường được không.
Tô Hy Tuần lại chỉ vào một người khác rồi giao Bạch Lô cho người đó, còn mình thì ngồi xuống ôm A Cương dậy.
Nhìn thấy vẻ mặt Hồ Hãn đầy kinh ngạc thì hắn nói thản nhiên: “Đệ ấy bị thương nặng nhất.”
Vừa rồi hắn đã lừa Ninh Phi, vết thương của A Cương cần điều trị cẩn thận. Tuy mấy tên mặc đồ đen muốn bắt sống A Cương, nhưng chúng lại không tinh thông y thuật nên sau khi dùng kiếm đâm thì chỉ điểm huyệt cầm máu mà thôi. Sau đó tiện tay vung một nắm thuốc bột cầm máu chẳng biết được chế từ cái gì. Thật ra, A Cương đã bị chém đứt gân.
Loại vết thương thế này không thể chịu xóc nhiều, cần phải khâu lại ngay lập tức. Mấy tên vừa rồi chỉ cần giữ được cái mạng cho A Cương là xong, làm gì quan tâm tới việc đem được cả người hoàn chỉnh về. Nếu không chữa tốt, chưa nói tới chuyện một thân võ công của hắn bị phế, mà đến việc chẻ củi nấu nước giúp cha hắn cũng khó nữa là.
Mà A Cương mới mười sáu tuổi.
Tô Hy Tuần nói với những người khác: “Đến những ngọn núi khác, gọi tất cả các trưởng núi, trưởng binh sỹ tới đây. Kể cả Đinh Nghĩa, Tập hắc, lập tức nhanh chóng đến đây.”
“Vâng.” Những vị trưởng trạm khác ôm quyền nhận lệnh. Phi thân lên, chỉ trong nháy mắt đã lẫn vào rừng.
Tô Hy Tuần cúi đầu xuống nhìn Ninh Phi, Hồ Hãn không biết nên miêu tả ánh mắt đó như thế nào, chỉ cảm thấy sự khó chịu khó nói thành lời.
Hay là Nhị đương gia muốn ôm nàng? Đến giờ, các tin đồn đại truyền khắp, không ai không biết tình cảm của Nhị đương gia với Ninh cô nương.
Nhưng khinh công của Tô Hy Tuần giỏi hơn, hắn đi nhanh hơn, người hắn cầm chăm sóc đầu tiên là người đang gặp nguy hiểm nhất, chính là A Cương.
Tô Hy Tuần không nói gì, dẫn đầu đi về hướng lầu trúc.
***
Màn đêm buông xuống, buổi tối mùa hè có thể nghe tiếng ve kêu ở khắp nơi, làm Diệp Vân Thanh bực hết cả mình.
Rất nhiều người ở trong lầu trúc nhưng vẫn cực kỳ yên tĩnh như thường, không ai nói to. Chỉ có hắn bị cho ở ngoài. Lúc Tô Hy Tuần đóng cửa, ánh mắt lạnh lẽo quét từ đầu tới chân hắn, nói một câu vô cảm: “Hôm nay huynh lại chưa tắm.”
Sau đó, khi Đinh Nghĩa, Tập hắc từ ngọn núi khác đều tới cả rồi, đến cả kẻ không giỏi y thuật, chỉ biết về thuốc là Đinh Hiếu cũng được mời vào phòng. Còn tìm trên núi hai nữ nhân quần áo sạch sẽ, chân tay nhanh nhẹn đi vào giúp nữa.
Nghe nói A Cương xảy ra chuyện, cha hắn vội vội vàng vàng chạy tới. Trước đó ông mới bị Kim Tuyến đại vương cắn, độc vẫn chưa mất hết, còn cần tĩnh dưỡng nhưng ông không nghĩ được nhiều thế. A Cương là con ông, hắn xảy ra chuyện thì ông là người lo lắng nhất.
Diệp Vân Thanh và cha A Cương nhìn thấy hết người này tới người kia bưng nước ấm, mang kéo, vân vân… đủ thứ vào, nhưng không giúp được gì.
Trong phòng được thắp rất nhiều ngọn nến cùng đèn dầu từ lâu. Rất lâu sau đó, cuối cùng thì cánh cửa đã được mở ra.
Người ra đầu tiên chính là hai huynh đệ Đinh Hiếu, Đinh Nghĩa. Diệp Vân Thanh vội vàng chạy lên kéo hai người rồi hỏi: “Sao mà lâu thế? Vết thương rất nặng à?”
Đinh Nghĩa là con trai ruột của Đinh đại thúc và Đinh đại nương, có sự khác biệt về hình thể rất lớn so với Đinh Hiếu. Vóc người hắn cường tráng vạm vỡ, còn to hơn Đinh đại nương khoảng hai vòng tay, tuy nhiên da dẻ lại trắng trẻo hồng hào, vừa mềm vừa mịn, trông như có thể búng ra sữa vậy. Chính vì vậy nên hắn còn có một danh hiệu nữa ở Hoài An quốc: Bạch thần chết – Đinh Bạch.
Hắn nhỏ tuổi hơn hai người Diệp – Tô, thời niên thiếu theo cha mẹ lên núi Nhạn Qua định cư. Khi đó, hắn vẫn chưa to cao vạm vỡ như thế này, thế là Đinh đại nương có lúc hứng lên bèn trang điểm cho hắn thành con gái, đưa hắn xuống núi, vào thành chơi.
Do có sự hun đúc từ Đinh đại thúc và Đinh đại nương, hắn đã được tiếp xúc với đủ cách trị thương từ nhỏ. Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất đó là Đinh đại nương cực kỳ bạo lực, thế nên gia đình thường có người bị thương. Đinh Nghĩa cũng rất bạo lực, mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ cả gan trêu chọc vào hắn thường xuất hiện những vết thương nghiêm trọng. Không nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là do hắn đang tích góp những kinh nghiệm thực tế.
Dù sao chăng nữa, với loại y thuật luyện ra từ bạo lực này, nếu mà so với tay nghề của Tô Hy Tuần thì không thể bì nổi. Hôm nay lại gọi cả hắn về, ngay cả Diệp Vân Thanh cũng thấy hơi khác thường.
Đinh Hiếu quá mệt, thuận miệng đáp: “Vết thương rất nặng.”
Diệp Vân Thanh ngẩn ra.
Trong đôi mắt cha A Cương đã ngân ngấn nước, môi run run, hỏi một cách khó tin: “Vết thương rất nặng ư?”
Đinh Nghĩa gật đầu: “Sau này nhất định không nâng được vật nặng, thậm chí, có cử động được không vẫn còn là vấn đề.”
Diệp Vân Thanh đứng đó, sự cay đắng dần lấp đầy hắn.
Cha A Cương lấy lại tinh thần rất nhanh, thậm chí còn có vẻ vui mừng: “Chỉ cần còn sống là tốt rồi, sống là tốt rồi!”
Diệp Vân Thanh chợt ngẩng mặt lên: “Sao lại nặng như thế được? Nếu nặng vậy thì sao Tô Hy Tuần lại giao cho hai người các ngươi? Hắn đâu? Hắn chết ở đâu rồi? Nếu là hắn nhất định sẽ có cách!”
Đinh Hiếu ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cách ngạc nhiên: “Diệp đại, huynh nói gì vậy? Nếu Tô nhị có lòng tốt như thế việc gì phải ra tay độc địa như vậy?”
Đinh Nghĩa cũng nói: “Đúng đấy, Nhị đương gia ra tay rất tàn nhẫn!”
Cả bốn người cùng ngừng nói, nhìn nhau chằm chằm.
Một hồi sau, cuối cùng cha A Cương lên tiếng, giọng đầy hy vọng: “Người chúng ta nói chắc không phải là một.”
Đinh Hiếu “A” một tiếng, hắn đã hiểu ra: “Ta nói tới tên thích khách mặc đồ đen kia. Xương vai bị Tô nhị đâm thủng một vết to, suýt nữa tắt thở. Tô nhị gọi ta tới là để trao đổi vấn đề phòng ngự, vừa rồi huynh ấy đúng là không rảnh rang nên mới gọi ta tới giúp.”
Đinh Nghĩa cũng hiểu ra, hắn gãi đầu gãi tai, nói tiếp: “Vẫn còn một tên thích khách, nghe nói bị Ninh Phi đập một cái vào mặt bằng cái cung, cái tên đó ấy à, con ngươi mắt trái bị dập rồi, xương mũi gãy, mắt phải thì vừa đỏ vừa sưng vù. Nhị đương gia bảo loại thương tích này không chết người được, vẫn đang trói ở cái cột góc nhà, còn chưa ngó tới.”
Lúc này, cánh tay không bị thương của Tô Hy Tuần cầm lấy cánh tay Ninh Phi, thấy ở góc áo nàng bị rách một đoạn, áo trong màu trắng cũng không khá khẩm hơn, mà hình ảnh thê thảm nhất chính là cánh tay sau hai lớp vải đó cũng không còn đẹp đẽ như trước.
Màu đỏ thẫm của máu chảy ra từ lớp da thịt, dường như còn thấy cả xương.
Cuối cùng thì lúc này Ninh Phi đã thấy đau, cơn đau lan từ cánh tay bị thương đến bả vai yếu ớt, thậm chí cả người đều run rẩy. Nàng cắn răng không lên tiếng.
Tô Hy Tuần cúi mặt nhìn vệt máu chảy tí tách từ trong ống tay áo, nhắm mắt một chốc, chẳng nói chẳng rằng nhưng cởi dây lưng ra rất nhanh, buộc chặt lên miệng vết thương, cầm máu sơ cho nàng.
Sau đó hắn cầm lấy thân cung đã gãy mà Ninh Phi đang cầm chặt trong tay: “Cho ta mượn.” Nói xong liền nhảy xuống ngựa, vừa tiếp xúc với mặt đất thì nhào về phía hai tên kia nhanh như chớp.
Lúc này Ninh Phi mới biết, hắn không kịp mang theo vũ khí gì. Hai người đằng trước bất chợt quay đầu lại, phát hiện ra tên tưởng là nắm chắc sẽ hạ được Ninh Phi đã ngã ra đất không dậy nổi, bị một thanh kiếm đâm qua vai, gắn chặt hắn xuống mặt đất. Thương tích như vậy không đến mức chết, mà chỉ không dậy được thôi, không biết tại sao lại làm vậy. Chuyện bọn hắn không thể biết đó là Tô Hy Tuần tinh thông y thuật, lúc cầm kiếm truyền cả nội công vào, thêm nữa, hắn đâm đúng chỗ hiểm nên tên kia nhất thời đau quá mà hôn mê.
Chuyện khiến người ta kinh ngạc nhất là, người đuổi theo không phải người bọn hắn gọi là ả đàn bà gian xảo, mà là Tô Hy Tuần tự dưng xuất hiện giữa chừng.
Mấy người này đều là những người lão luyện được tuyển chọn kỹ càng ở Hoài An quốc, lần này lên núi đã chuẩn bị đầy đủ. Đặc trưng mặt mũi Diệp Vân Thanh và Tô Hy Tuần đều nằm lòng, vừa nhìn là nhận ra ngay.
Ở Hoài An quốc, Diệp Vân Thanh và Tô Hy Tuần đóng vai gì chứ, chính là đầu trộm đuôi cướp ai ai nghe tên cũng sợ, bị dân gian gọi là đầu trâu, mặt ngựa.
Tất nhiên nguồn gốc của việc này có cả sự nhúng tay của triều đình. Nhất là với một người ở trong triều lâu năm như Tưởng Hoành thì hắn biết rõ rằng triều đình muốn dời sự chú ý của dân chúng, để dân yên tâm với cuộc sống hiện tại mà cố ý bêu rếu kẻ địch.
Mấy người lên núi lần này đều nghe đến danh tiếng lẫy lừng của Diệp đầu trâu và Tô mặt ngựa. Mười năm trước, bọn họ lần đầu đặt chân lên núi Nhạn Qua. Phủ Nam An lúc đó phát động cuộc dẹp sơn tặc lần đầu tiên, kết quả lại là năm nghìn binh lính của phủ phơi xác trắng cả chân núi Nhạn Qua. Từ đó về sau, lần nào giết sơn tặc lần đó thất bại, Hắc Kỳ trại không hề nương tay chút nào. Còn về những đoàn buôn, nhiều nhất thì họ cũng chỉ đòi ít tiền bạc, nhưng đối mặt với quân đội giết giặc thì trước nay đều không nương tay, vì vậy tất cả tù binh đều bị giết sạch.
“Giết sạch toàn bộ” nghĩa là gì, người chưa từng nhập ngũ sẽ không hiểu được.
Sơn Nhạc và Hoài An cũng có chiến tranh năm này qua năm khác. Từ trước tới nay, hai nước giao chiến không giết tù binh, nhiều nhất cũng chỉ là giải về nước làm nô bộc. Thật ra tiền lệ này không phải xuất phát từ lương tâm của hai nước, mà là trong mỗi cuộc chiến, nếu không để lại một con đường sống cho đối phương thì đối phương sẽ trở thành đội quân liều chết, tử chiến tới cùng, quyết tâm chịu chết chứ không đầu hàng. Kết cuộc như vậy là điều đáng sợ nhất trên chiến trường.
Hắc Kỳ trại dám giết hết toàn bộ tù binh, dám đối đầu với sự tấn công liều chết của binh sĩ Hoài An quốc hết lần này tới lần khác, thế nhưng chưa từng thua, cuối cùng dần dần làm tiêu tan sĩ khí quân lính Hoài An quốc.
Hiện giờ người bọn họ đối mặt chính là người đứng thứ hai của Hắc Kỳ trại. Trước khi lên sơn trại, mệnh lệnh bọn họ nhận được đó là tuyệt đối không được xung đột với hai tên Diệp – Tô, nếu không nhất định không toàn mạng trở về. Hai người liếc nhìn nhau, thấy trong ánh mắt hai bên đều có một quyết tâm y hệt.
Lần lên núi này có thể giao đấu với nhân vật như vậy thì cũng coi như chết không uổng. Nếu may mắn giết được hắn thì dù tan xương nát thịt thì cũng là vụ trao đổi có lợi.
Người đang vác A Cương trên vai buông lỏng tay. A Cương liền ngã xuống đất. Hắn rút ra một cái roi sắt từ sau lưng. Cùng lúc đó, đồng bọn của hắn cầm đôi lưỡi liềm trên tay, toả ra khí thế liều mạng đến cùng.
Tô Hy Tuần dừng chân trước mặt bọn họ, tay phải hắn nắm chặt lại thành nắm đấm, ở giữa dần chảy ra ít máu. Ánh mắt của hắn cực kỳ độc ác, lúc đỡ một kiếm thay Ninh Phi kia, hắn đã giữ thanh kiếm lại bằng ngón tay, chỉ có lòng bàn tay bị kiếm đâm vào. Tuy vết thương sâu, nhưng không chạm vào gân. Chuyện này cũng không làm giảm đi sự tức giận của hắn.
Lúc hắn chạy tới, không kịp về phòng lấy binh khí. Thứ hắn quen dùng chính là thanh kiếm và cái roi đen treo trên tường. Roi đen quấn chặt lấy kẻ địch, mũi kiếm nhọn đâm chí mạng. Đó mới là cách giết địch quen thuộc của hắn.
Tay trái cầm chính là cái cung tên của Ninh Phi. Thân cung bị chém gãy, nhưng dây cung vẫn còn nguyên vẹn. Cầm trong tay như một chiếc roi hoàn hảo. Hai tên thích khách thấy vậy thì thoải mái trong bụng, vũ khí của hắn lại là một thứ vớ vẩn đã bị chém gãy. Chuyện duy nhất cần chú ý đó là nhất định phải chạy thoát trước khi những tên trong sơn trại đuổi đến, nếu không, một khi vướng vào sẽ không thể thoát thân.
Hai người cực kỳ ăn ý, cùng lúc xuất chiêu, tấn công vào hai bên của Tô Hy Tuần. Bọn họ có ưu thế tuyệt đối về vũ khí, kiếm và lưỡi liềm vừa đúng một dài một ngắn, một đơn một đôi, vừa mạnh vừa hiểm.
Người dùng lưỡi liềm thấy Tô Hy Tuần có vẻ không biết được điểm yếu của mình, không khỏi khinh thường. Hắn thầm nhủ Tô Hy Tuần ỷ vào võ nghệ cao cường, không coi bọn họ ra gì, nhất định sẽ bị thua vì khinh địch. Đang định tăng tốc thì trước mắt bỗng loé lên một cái, Tô Hy Tuần vung dây cung ra, cuốn vào lưỡi liềm của hắn.
Tên dùng lưỡi liềm nghĩ thầm, dây cung có chắc chắn thế nào đi nữa thì cũng chỉ là gân động vật mà thôi, nếu đọ với sự sắc nhọn của vũ khí bằng sắt thì chỉ có một kết quả là bị đứt. Huống hồ, hai cái lưỡi liềm của hắn, một cái vô cùng sắc nhọn, một cái đầy răng cưa, đều là khắc tinh của gân thú. Hắn đang nghĩ như vậy thì gân thú đã quấn quanh cái liềm đầy răng cưa, hắn truyền nội lực vào, vung tay cắt, quả nhiên dây cung bị cắt đứt.
Nhưng hắn còn chưa kịp mừng thì cổ chợt nghẹn, bị một bàn tay như vuốt chim ưng quặp lấy. Ngón tay trỏ nhấn vào cổ họng hắn, ngón giữa lại bấm vào xương cổ đằng sau. Sau một hồi răng rắc thì tên cầm lưỡi liềm đã gãy xương cổ.
Tô Hy Tuần vứt cái cung đánh lạc hướng địch đi, tay bóp cổ tên cầm lưỡi liềm, tăng tốc độ, kéo hắn tới trước đường tấn công của kẻ cầm kiếm. Tốc độ nhanh như chớp, tên cầm kiếm không ngờ chỉ trong nháy mắt mà người huynh đệ của hắn đã thất thủ. Kiếm hắn đâm mạnh vào ngực tên cầm lưỡi liềm.
Hắn chợt ngẩn người, ánh mắt chợt mơ hồ, cứ thế mất mạng.
Bàn tay Tô Hy Tuần thả lỏng, tên cầm kiếm ngã ngửa ra đất. Vốn dĩ khi bị gãy xương cổ sẽ không đến mức chết ngay, nhưng hắn truyền chân khí cực độc vào nên lập tức cướp đi mạng sống của cả hai.
Khi hắn quay trở về, Bạch Lô nằm trên mặt đất. Tưởng Hoành thì đã không thấy tung tích, trên mặt đất có những vết máu loang lổ, chứng tỏ rằng dù Tưởng Hoành đã chạy thoát thành công nhưng cũng đã đấu với Bạch Lô căng thẳng tới mức cả hai cùng bị thương.
Ninh Phi cố gắng xuống ngựa, quỳ xuống kiểm tra hơi thở của Bạch Lô.
Võ công của Tưởng Hoành nhất định là hơn Bạch Lô nhiều, dù hắn đã ba mươi nhưng vẫn còn trong thời kỳ sung sức nhất trong đời, lại còn là giáo đầu ngự tiền thị vệ của Hoài An, nếu không có chút tài cán thì không thể làm người bên dưới phục được.
Tô Hy Tuần bước nhanh đến, Ninh Phi ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Huynh ấy bị Tưởng Hoành chưởng một cái.”
Tô Hy Tuần vội vàng ngồi xuống bắt mạch cho Bạch Lô, may mà không sao, chỉ bị chấn động một chút. Hắn nhẹ lòng một chút: “Nàng ngủ một chút đi, sẽ trở về nhanh thôi.”
Ninh Phi vẫn mở to mắt nhìn hắn, Tô Hy Tuần lại thở dài: “Hắn không sao.”
“A Cương…” Ý chí của nàng dần mơ hồ nhưng vẫn nhớ tới A Cương, không chịu nhắm mắt ngủ.
Tô Hy Tuần cười khổ sở: “Không chết được, bọn họ sẽ không mất công vác một cái xác xuống núi.” Vì để nàng yên tâm nên hắn vẫn đứng dậy, ôm ngang Ninh Phi, bước nhanh về phía A Cương.
Lúc này, cuối cùng thì phía sau cũng truyền đến tiếng áo quần sột soạt. Tô Hy Tuần không nhìn cũng biết người của hắn đã tới.
Vừa nãy hắn ở ngoài lầu trúc bàn bạc công việc với mấy trưởng trạm, khi nghe thấy tiếng huýt sáo của Bạch Lô thì đuổi tới đây đầu tiên. Đến chỗ phát ra tiếng sáo thì không thấy Bạch Lô đâu, nhưng lại thấy dấu vết đánh nhau và vết máu, còn có một tên mặc đồ đen thân phận không rõ. Trên người tên mặc đồ đen đang nằm hấp hối trên mặt đất có một mũi tên quen thuộc của Ninh Phi đâm vào. Hắn lần theo dấu vết tìm đến nơi này, không biết là nhanh hơn mấy người trưởng trạm bao nhiêu, giờ họ mới đuổi tới cũng đã khó khăn lắm rồi.
Ninh Phi cố gắng nhìn xuống mặt đất. A Cương hôn mê rất sâu, nhưng sắc mặt vẫn ổn. Trên quần áo màu xanh thẫm bị rách một khoảng lớn, đang rỉ máu, may mà lượng máu chảy ra không nhiều. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Thế này thì yên tâm, A Cương và Bạch Lô đều không sao là tốt rồi. Thậm chí nàng còn không chú ý tới mình bị Tô Hy Tuần ôm ngang hông. Thật ra nàng đã không chịu nổi từ lúc nãy, cánh tay bị thương nặng. Những vết thương nhẹ không thể so sánh với sự đau đớn hiện tại, vẫn may là hôn mê có thể tránh được cảm giác đó.
Hồ Hãn cùng mấy người đuổi tới nơi, thấy một vùng toàn máu, hai tên mặc đồ đen đã tắt thở, còn có một kẻ bị kiếm đâm xuyên vai, gắn chặt xuống đất mà chẳng còn chút sức lực giãy dụa nào.
Bọn họ đều biết Bạch Lô và A Cương. Thấy hai người nằm trên đất không động đậy, mặt mày ai nấy đều tái xanh.
Tô Hy Tuần gọi: “Hồ Hãn.”
Hồ Hãn là trưởng trạm Hạ Thuỷ Thạt, từng gặp Ninh Phi. Hắn nhìn trong lòng Tô Hy Tuần liền nhận ra nàng. Tô Hy Tuần giao Ninh Phi cho hắn khiến hắn giật cả mình. Hắn tự hỏi hôm nay Nhị đương gia làm sao vậy, sao có thể giao nữ nhân của mình cho người khác?
Không đợi hắn hỏi thành lời thì hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh tưởi. Lúc này hắn mới phát hiện ra cánh tay của Ninh Phi bị thương rất nặng. Hắn càng luống cuống, vết thương nặng thế không biết có phải phế đi cánh tay này không.
Hắn biết kỹ thuật bắn cung của Ninh Phi rất giỏi, trước đây hắn còn từng định hỏi ý của nàng. Vì phần lớn các huynh đệ trên Hắc Kỳ trại đều có kỹ năng tấn công cự ly gần là hoàn hảo, còn về đánh xa thì không được. Thế nên chiến đấu đều tập trung trong vùng rừng núi có cây cối rậm rạp. Những người quen dùng cung tên không nhiều, người giỏi lại càng ít. Nếu có thể dẫn Ninh Phi đến truyền thụ kỹ thuật thì có lẽ khu vực chiến đấu sẽ được mở rộng ra cả đồng bằng. Đó chính là một trong những nguyên nhân lần này hắn lên núi tìm Tô Hy Tuần.
Hiện tại cánh tay đó đã trở thành thế này rồi, không biết sau này có bình thường được không.
Tô Hy Tuần lại chỉ vào một người khác rồi giao Bạch Lô cho người đó, còn mình thì ngồi xuống ôm A Cương dậy.
Nhìn thấy vẻ mặt Hồ Hãn đầy kinh ngạc thì hắn nói thản nhiên: “Đệ ấy bị thương nặng nhất.”
Vừa rồi hắn đã lừa Ninh Phi, vết thương của A Cương cần điều trị cẩn thận. Tuy mấy tên mặc đồ đen muốn bắt sống A Cương, nhưng chúng lại không tinh thông y thuật nên sau khi dùng kiếm đâm thì chỉ điểm huyệt cầm máu mà thôi. Sau đó tiện tay vung một nắm thuốc bột cầm máu chẳng biết được chế từ cái gì. Thật ra, A Cương đã bị chém đứt gân.
Loại vết thương thế này không thể chịu xóc nhiều, cần phải khâu lại ngay lập tức. Mấy tên vừa rồi chỉ cần giữ được cái mạng cho A Cương là xong, làm gì quan tâm tới việc đem được cả người hoàn chỉnh về. Nếu không chữa tốt, chưa nói tới chuyện một thân võ công của hắn bị phế, mà đến việc chẻ củi nấu nước giúp cha hắn cũng khó nữa là.
Mà A Cương mới mười sáu tuổi.
Tô Hy Tuần nói với những người khác: “Đến những ngọn núi khác, gọi tất cả các trưởng núi, trưởng binh sỹ tới đây. Kể cả Đinh Nghĩa, Tập hắc, lập tức nhanh chóng đến đây.”
“Vâng.” Những vị trưởng trạm khác ôm quyền nhận lệnh. Phi thân lên, chỉ trong nháy mắt đã lẫn vào rừng.
Tô Hy Tuần cúi đầu xuống nhìn Ninh Phi, Hồ Hãn không biết nên miêu tả ánh mắt đó như thế nào, chỉ cảm thấy sự khó chịu khó nói thành lời.
Hay là Nhị đương gia muốn ôm nàng? Đến giờ, các tin đồn đại truyền khắp, không ai không biết tình cảm của Nhị đương gia với Ninh cô nương.
Nhưng khinh công của Tô Hy Tuần giỏi hơn, hắn đi nhanh hơn, người hắn cầm chăm sóc đầu tiên là người đang gặp nguy hiểm nhất, chính là A Cương.
Tô Hy Tuần không nói gì, dẫn đầu đi về hướng lầu trúc.
***
Màn đêm buông xuống, buổi tối mùa hè có thể nghe tiếng ve kêu ở khắp nơi, làm Diệp Vân Thanh bực hết cả mình.
Rất nhiều người ở trong lầu trúc nhưng vẫn cực kỳ yên tĩnh như thường, không ai nói to. Chỉ có hắn bị cho ở ngoài. Lúc Tô Hy Tuần đóng cửa, ánh mắt lạnh lẽo quét từ đầu tới chân hắn, nói một câu vô cảm: “Hôm nay huynh lại chưa tắm.”
Sau đó, khi Đinh Nghĩa, Tập hắc từ ngọn núi khác đều tới cả rồi, đến cả kẻ không giỏi y thuật, chỉ biết về thuốc là Đinh Hiếu cũng được mời vào phòng. Còn tìm trên núi hai nữ nhân quần áo sạch sẽ, chân tay nhanh nhẹn đi vào giúp nữa.
Nghe nói A Cương xảy ra chuyện, cha hắn vội vội vàng vàng chạy tới. Trước đó ông mới bị Kim Tuyến đại vương cắn, độc vẫn chưa mất hết, còn cần tĩnh dưỡng nhưng ông không nghĩ được nhiều thế. A Cương là con ông, hắn xảy ra chuyện thì ông là người lo lắng nhất.
Diệp Vân Thanh và cha A Cương nhìn thấy hết người này tới người kia bưng nước ấm, mang kéo, vân vân… đủ thứ vào, nhưng không giúp được gì.
Trong phòng được thắp rất nhiều ngọn nến cùng đèn dầu từ lâu. Rất lâu sau đó, cuối cùng thì cánh cửa đã được mở ra.
Người ra đầu tiên chính là hai huynh đệ Đinh Hiếu, Đinh Nghĩa. Diệp Vân Thanh vội vàng chạy lên kéo hai người rồi hỏi: “Sao mà lâu thế? Vết thương rất nặng à?”
Đinh Nghĩa là con trai ruột của Đinh đại thúc và Đinh đại nương, có sự khác biệt về hình thể rất lớn so với Đinh Hiếu. Vóc người hắn cường tráng vạm vỡ, còn to hơn Đinh đại nương khoảng hai vòng tay, tuy nhiên da dẻ lại trắng trẻo hồng hào, vừa mềm vừa mịn, trông như có thể búng ra sữa vậy. Chính vì vậy nên hắn còn có một danh hiệu nữa ở Hoài An quốc: Bạch thần chết – Đinh Bạch.
Hắn nhỏ tuổi hơn hai người Diệp – Tô, thời niên thiếu theo cha mẹ lên núi Nhạn Qua định cư. Khi đó, hắn vẫn chưa to cao vạm vỡ như thế này, thế là Đinh đại nương có lúc hứng lên bèn trang điểm cho hắn thành con gái, đưa hắn xuống núi, vào thành chơi.
Do có sự hun đúc từ Đinh đại thúc và Đinh đại nương, hắn đã được tiếp xúc với đủ cách trị thương từ nhỏ. Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất đó là Đinh đại nương cực kỳ bạo lực, thế nên gia đình thường có người bị thương. Đinh Nghĩa cũng rất bạo lực, mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ cả gan trêu chọc vào hắn thường xuất hiện những vết thương nghiêm trọng. Không nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là do hắn đang tích góp những kinh nghiệm thực tế.
Dù sao chăng nữa, với loại y thuật luyện ra từ bạo lực này, nếu mà so với tay nghề của Tô Hy Tuần thì không thể bì nổi. Hôm nay lại gọi cả hắn về, ngay cả Diệp Vân Thanh cũng thấy hơi khác thường.
Đinh Hiếu quá mệt, thuận miệng đáp: “Vết thương rất nặng.”
Diệp Vân Thanh ngẩn ra.
Trong đôi mắt cha A Cương đã ngân ngấn nước, môi run run, hỏi một cách khó tin: “Vết thương rất nặng ư?”
Đinh Nghĩa gật đầu: “Sau này nhất định không nâng được vật nặng, thậm chí, có cử động được không vẫn còn là vấn đề.”
Diệp Vân Thanh đứng đó, sự cay đắng dần lấp đầy hắn.
Cha A Cương lấy lại tinh thần rất nhanh, thậm chí còn có vẻ vui mừng: “Chỉ cần còn sống là tốt rồi, sống là tốt rồi!”
Diệp Vân Thanh chợt ngẩng mặt lên: “Sao lại nặng như thế được? Nếu nặng vậy thì sao Tô Hy Tuần lại giao cho hai người các ngươi? Hắn đâu? Hắn chết ở đâu rồi? Nếu là hắn nhất định sẽ có cách!”
Đinh Hiếu ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cách ngạc nhiên: “Diệp đại, huynh nói gì vậy? Nếu Tô nhị có lòng tốt như thế việc gì phải ra tay độc địa như vậy?”
Đinh Nghĩa cũng nói: “Đúng đấy, Nhị đương gia ra tay rất tàn nhẫn!”
Cả bốn người cùng ngừng nói, nhìn nhau chằm chằm.
Một hồi sau, cuối cùng cha A Cương lên tiếng, giọng đầy hy vọng: “Người chúng ta nói chắc không phải là một.”
Đinh Hiếu “A” một tiếng, hắn đã hiểu ra: “Ta nói tới tên thích khách mặc đồ đen kia. Xương vai bị Tô nhị đâm thủng một vết to, suýt nữa tắt thở. Tô nhị gọi ta tới là để trao đổi vấn đề phòng ngự, vừa rồi huynh ấy đúng là không rảnh rang nên mới gọi ta tới giúp.”
Đinh Nghĩa cũng hiểu ra, hắn gãi đầu gãi tai, nói tiếp: “Vẫn còn một tên thích khách, nghe nói bị Ninh Phi đập một cái vào mặt bằng cái cung, cái tên đó ấy à, con ngươi mắt trái bị dập rồi, xương mũi gãy, mắt phải thì vừa đỏ vừa sưng vù. Nhị đương gia bảo loại thương tích này không chết người được, vẫn đang trói ở cái cột góc nhà, còn chưa ngó tới.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook