Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi
-
Chương 36: Chúng ta kết hôn đi
Chuông cửa vang lên, Ninh Hân Nghiên mệt mỏi ra mở cửa. Cửa vừa mở, cô đã thấy gương mặt vừa uất ức vừa như muốn khóc của Vưu Thục Ly, cô lo lắng nắm lấy tay cô bạn kéo vào ghế sofa, sốt ruột hỏi han.
"Thục Ly, cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Nghiên."
Rồi Vưu Thục Ly ôm chầm lấy Ninh Hân Nghiên khóc nức nở, nước mắt thi nhau rơi xuống không ngừng. Ninh Hân Nghiên không vội, ngồi im để Vưu Thục Ly ôm lấy, cứ để cho cô bạn khóc cho thỏa rồi cô sẽ an ủi. Có lẽ ngay lúc này Vưu Thục Ly chỉ cần một người im lặng, chân thành lắng nghe tâm sự của cô. Ninh Hân Nghiên đưa tay lên, xoa xoa cái lưng nhỏ của Vưu Thục Ly, miệng an ủi.
"Không sao, cứ khóc đi. Khóc đến chừng nào ổn thì thôi. Tớ sẽ đợi cậu."
Sau một lúc, Vưu Thục Ly mới từ từ buông Ninh Hân Nghiên ra, lấy hai tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt. Cô hít thở thật sâu rồi mới cất lời, giọng cô vừa run rẩy vừa như nghẹn lại.
"Không có gì đâu, tự dưng mình thấy không ổn thôi."
Vưu Thục Ly cố tình che giấu chuyện bị Đàm Khải Duật hãm hại. Cô không muốn nhắc lại sự việc đau lòng này, thôi thì để nó từ từ chìm vào quên lãng đi. Tối hôm qua vừa xảy ra chuyện không hay với Ninh Hân Nghiên, nếu hôm nay cô còn kể chuyện này không phải là làm cho cô bạn thân càng buồn và phiền lòng hay sao? Dù sao mọi chuyện cũng đã kết thúc, dừng lại ở đây là được rồi.
"Cậu chắc chứ?", Ninh Hân Nghiên nghi hoặc nhìn Vưu Thục Ly.
"Ừm.", Vưu Thục Ly gật đầu.
"Vậy thì được rồi.", Ninh Hân Nghiên biết chắc chắn có chuyện xảy ra với Vưu Thục Ly. Nhưng cô bạn của cô đã không muốn nói cô cũng không ép, chỉ cần cô biết Vưu Thục Ly vẫn ổn là tốt rồi.
"Thục Ly, tớ có chuyện muốn hỏi cậu..."
Ninh Hân Nghiên suy nghĩ cả đêm, dù sao người trong cuộc không sáng bằng người ngoài cuộc, chi bằng cô hỏi thử Vưu Thục Ly xem thế nào.
"Cậu nói đi.", Vưu Thục Ly chăm chú lắng nghe.
"Tối hôm qua mẹ của Lập Thành nhập viện, bác sĩ nói là bị hẹp van tim, cần phẫu thuật ngay...", Ninh Hân Nghiên từ từ kể lại chuyện tối hôm qua.
"Bác gái sợ bản thân tuổi già sức yếu, lại sợ phẫu thuật không thể thành công. Bác ấy nói với tớ muốn nhìn thấy Lập Thành yên bề gia thất, dù có chuyện không may xảy ra vẫn có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay..."
Ninh Hân Nghiên nắm lấy tay Vưu Thục Ly, bối rối nói tiếp.
"Chuyện ăn cắp bản vẽ chưa kết thúc bao lâu. Tuy tớ không phải là kẻ làm việc đó nhưng tớ vẫn không thể thông suốt việc cô gái kia sao lại tự vẫn. Và quan trọng là tớ vẫn chưa muốn kết hôn. Bây giờ tớ rất rối, không biết phải làm thế nào cho phải. Tớ cũng không muốn bác gái lo lắng suy nghĩ ảnh hưởng sức khỏe. Tiểu Ly, cậu nói xem tớ phải làm sao đây?"
Vưu Thục Ly đã hiểu được vấn đề câu chuyện rồi. Cô cũng bất giác nhớ đến Âu Trạch Dương. Vưu Thục Ly ái ngại nhìn Ninh Hân Nghiên cũng nhớ lại biểu hiện tối qua của cô bạn, có vẻ như Ninh Hân Nghiên vẫn có một phần nào đó còn để tâm đến Âu Trạch Dương. Cô không biết lý do đó có phải là lý do khiến Ninh Hân Nghiên không muốn kết hôn hay không. Cô cũng sẽ không đưa ra quyết định thay Ninh Hân Nghiên, cô sẽ giúp Ninh Hân Nghiên lựa chọn quyết định cho chính mình.
"Hân Nghiên, cậu sang Úc tận sáu năm, trong khoảng thời gian đó có phải rất khó khăn hay không?"
"Phải. Sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Cậu cứ trả lời cho tớ đi. Có phải từ khi Hứa Lập Thành xuất hiện, anh ấy đã giúp đỡ cậu rất nhiều, luôn bên cậu, ủng hộ và quan tâm. Anh ấy cũng đã đợi cậu ba năm để nhận được câu đồng ý của cậu làm bạn gái anh ấy?"
"Đúng là như thế."
"Hân Nghiên, tớ không phải là cậu nên thật sự không biết vấn đề khiến cậu đắn đo là gì. Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng trên cuộc đời này tìm được một người cam tâm tình nguyện yêu thương mình, lo lắng cho mình và chờ đợi mình là điều rất khó. Hứa Lập Thành đợi cậu ba năm, không bao giờ bỏ rơi cậu, anh ấy yêu cậu và cả gia đình anh ấy cũng yêu cậu. Đó là một điều quá may mắn, liệu cậu có chắc trên đời này có ai còn có thể như anh ấy hay không? Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, điều cậu nên hướng đến chính là hiện tại và tương lai. Đừng để mất đi một người tốt và cũng đừng để cho công sức của người đó hóa thành bọt biển. Cậu cũng thấy đó, tớ và Đàm Khải Duật đã đứt gánh rồi, anh ta còn chơi trò bắt cá hai tay. Tớ không muốn cậu đi lại vết xe đổ của tớ, thời buổi này tìm được người đàn ông tốt rất khó..."
Vưu Thục Ly ôm lấy Ninh Hân Nghiên, nhẹ nhàng dặn dò câu nói cuối cùng cũng chính là lời nhắc nhở cho cô bạn phải quyết định thật đúng đắn. Hôn sự là chuyện quan trọng cả đời, không thể qua loa hay vội vàng được.
"Nhưng tất cả đều không quan trọng bằng trái tim cậu. Trái tim cậu thật sự muốn gì, nó yêu thương ai thì hãy chọn người đó. Dù cho người đó có tốt cỡ nào nhưng cậu không yêu người đó sẽ bất công với họ, đem lại sự đau khổ cho cả hai. Phải cưới người mình thật sự yêu thương, muốn gắn bó cả đời nhé Hân Nghiên. Tớ tin rồi cậu sẽ quyết định được thôi."
....
Buổi tối, Ninh Hân Nghiên ngồi suy tư trên chiếc ghế sofa. Cô đang suy nghĩ về những gì mà Vưu Thục Ly đã nói. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định cho mình. Reng... điện thoại báo tin nhắn đến. Ninh Hân Nghiên mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của Hứa Lập Thành.
"Anh đã khuyên nhủ mẹ rồi, em đừng để tâm đến nữa nhé. Anh không muốn em phải khó xử. Dù gì đi chăng nữa anh vẫn sẽ chờ đợi em. Nhớ ăn uống đàng hoàng đấy."
Ninh Hân Nghiên nắm chặt lấy chiếc điện thoại, ánh mắt do dự nhìn nó. Mẹ anh bị bệnh như thế, mong ước anh được yên bề gia thất nhưng anh vẫn tôn trọng cô, không những không ép buộc để mẹ anh vui mà yên tâm dưỡng bệnh mà ngược lại còn đi khuyên nhủ, giúp cô gỡ rối. Vưu Thục Ly nói đúng Hứa Lập Thành luôn yêu thương cô, luôn nghĩ cho cô, một lòng một dạ chờ đợi cô. Anh là người đàn ông rất tốt, thế thì cô còn đắn đo điều gì nữa mà không tiến đến với anh? Cô tin rằng nếu kết hôn với anh, sự ấm áp và yêu thương chăm sóc của anh sẽ làm cô thật hạnh phúc sau này. Cô đã quyết định rồi, nhẫn cầu hôn cũng đã đeo, cô sẽ đồng ý kết hôn với anh. Cô cũng không muốn anh hi sinh quá nhiều vì cô, đã đến lúc cô nên nghĩ cho anh rồi.
Nghĩ thế, Ninh Hân Nghiên cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Lập Thành. Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
"Alo, Lập Thành?"
"Ừ, anh đây. Có chuyện gì sao?"
"Em đã quyết định rồi..."
"Quyết định chuyện gì thế?"
"Chúng ta kết hôn đi."
Nhưng sao lại thế này, trái tim cô sao tự dưng lại đau thắt như thế. Cô có tình cảm với Hứa Lập Thành, kết hôn với anh cũng là chuyện tốt thì tại sao lòng cô lại không yên, một sự đau đớn dâng lên bao phủ lấy cô. Ninh Hân Nghiên bất giác đưa tay lên nơi ngực trái, trái tim cô như đang bị ai bóp nghẹt, khiến cô không thể thở nổi nữa rồi...
"Thục Ly, cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Nghiên."
Rồi Vưu Thục Ly ôm chầm lấy Ninh Hân Nghiên khóc nức nở, nước mắt thi nhau rơi xuống không ngừng. Ninh Hân Nghiên không vội, ngồi im để Vưu Thục Ly ôm lấy, cứ để cho cô bạn khóc cho thỏa rồi cô sẽ an ủi. Có lẽ ngay lúc này Vưu Thục Ly chỉ cần một người im lặng, chân thành lắng nghe tâm sự của cô. Ninh Hân Nghiên đưa tay lên, xoa xoa cái lưng nhỏ của Vưu Thục Ly, miệng an ủi.
"Không sao, cứ khóc đi. Khóc đến chừng nào ổn thì thôi. Tớ sẽ đợi cậu."
Sau một lúc, Vưu Thục Ly mới từ từ buông Ninh Hân Nghiên ra, lấy hai tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt. Cô hít thở thật sâu rồi mới cất lời, giọng cô vừa run rẩy vừa như nghẹn lại.
"Không có gì đâu, tự dưng mình thấy không ổn thôi."
Vưu Thục Ly cố tình che giấu chuyện bị Đàm Khải Duật hãm hại. Cô không muốn nhắc lại sự việc đau lòng này, thôi thì để nó từ từ chìm vào quên lãng đi. Tối hôm qua vừa xảy ra chuyện không hay với Ninh Hân Nghiên, nếu hôm nay cô còn kể chuyện này không phải là làm cho cô bạn thân càng buồn và phiền lòng hay sao? Dù sao mọi chuyện cũng đã kết thúc, dừng lại ở đây là được rồi.
"Cậu chắc chứ?", Ninh Hân Nghiên nghi hoặc nhìn Vưu Thục Ly.
"Ừm.", Vưu Thục Ly gật đầu.
"Vậy thì được rồi.", Ninh Hân Nghiên biết chắc chắn có chuyện xảy ra với Vưu Thục Ly. Nhưng cô bạn của cô đã không muốn nói cô cũng không ép, chỉ cần cô biết Vưu Thục Ly vẫn ổn là tốt rồi.
"Thục Ly, tớ có chuyện muốn hỏi cậu..."
Ninh Hân Nghiên suy nghĩ cả đêm, dù sao người trong cuộc không sáng bằng người ngoài cuộc, chi bằng cô hỏi thử Vưu Thục Ly xem thế nào.
"Cậu nói đi.", Vưu Thục Ly chăm chú lắng nghe.
"Tối hôm qua mẹ của Lập Thành nhập viện, bác sĩ nói là bị hẹp van tim, cần phẫu thuật ngay...", Ninh Hân Nghiên từ từ kể lại chuyện tối hôm qua.
"Bác gái sợ bản thân tuổi già sức yếu, lại sợ phẫu thuật không thể thành công. Bác ấy nói với tớ muốn nhìn thấy Lập Thành yên bề gia thất, dù có chuyện không may xảy ra vẫn có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay..."
Ninh Hân Nghiên nắm lấy tay Vưu Thục Ly, bối rối nói tiếp.
"Chuyện ăn cắp bản vẽ chưa kết thúc bao lâu. Tuy tớ không phải là kẻ làm việc đó nhưng tớ vẫn không thể thông suốt việc cô gái kia sao lại tự vẫn. Và quan trọng là tớ vẫn chưa muốn kết hôn. Bây giờ tớ rất rối, không biết phải làm thế nào cho phải. Tớ cũng không muốn bác gái lo lắng suy nghĩ ảnh hưởng sức khỏe. Tiểu Ly, cậu nói xem tớ phải làm sao đây?"
Vưu Thục Ly đã hiểu được vấn đề câu chuyện rồi. Cô cũng bất giác nhớ đến Âu Trạch Dương. Vưu Thục Ly ái ngại nhìn Ninh Hân Nghiên cũng nhớ lại biểu hiện tối qua của cô bạn, có vẻ như Ninh Hân Nghiên vẫn có một phần nào đó còn để tâm đến Âu Trạch Dương. Cô không biết lý do đó có phải là lý do khiến Ninh Hân Nghiên không muốn kết hôn hay không. Cô cũng sẽ không đưa ra quyết định thay Ninh Hân Nghiên, cô sẽ giúp Ninh Hân Nghiên lựa chọn quyết định cho chính mình.
"Hân Nghiên, cậu sang Úc tận sáu năm, trong khoảng thời gian đó có phải rất khó khăn hay không?"
"Phải. Sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Cậu cứ trả lời cho tớ đi. Có phải từ khi Hứa Lập Thành xuất hiện, anh ấy đã giúp đỡ cậu rất nhiều, luôn bên cậu, ủng hộ và quan tâm. Anh ấy cũng đã đợi cậu ba năm để nhận được câu đồng ý của cậu làm bạn gái anh ấy?"
"Đúng là như thế."
"Hân Nghiên, tớ không phải là cậu nên thật sự không biết vấn đề khiến cậu đắn đo là gì. Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng trên cuộc đời này tìm được một người cam tâm tình nguyện yêu thương mình, lo lắng cho mình và chờ đợi mình là điều rất khó. Hứa Lập Thành đợi cậu ba năm, không bao giờ bỏ rơi cậu, anh ấy yêu cậu và cả gia đình anh ấy cũng yêu cậu. Đó là một điều quá may mắn, liệu cậu có chắc trên đời này có ai còn có thể như anh ấy hay không? Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, điều cậu nên hướng đến chính là hiện tại và tương lai. Đừng để mất đi một người tốt và cũng đừng để cho công sức của người đó hóa thành bọt biển. Cậu cũng thấy đó, tớ và Đàm Khải Duật đã đứt gánh rồi, anh ta còn chơi trò bắt cá hai tay. Tớ không muốn cậu đi lại vết xe đổ của tớ, thời buổi này tìm được người đàn ông tốt rất khó..."
Vưu Thục Ly ôm lấy Ninh Hân Nghiên, nhẹ nhàng dặn dò câu nói cuối cùng cũng chính là lời nhắc nhở cho cô bạn phải quyết định thật đúng đắn. Hôn sự là chuyện quan trọng cả đời, không thể qua loa hay vội vàng được.
"Nhưng tất cả đều không quan trọng bằng trái tim cậu. Trái tim cậu thật sự muốn gì, nó yêu thương ai thì hãy chọn người đó. Dù cho người đó có tốt cỡ nào nhưng cậu không yêu người đó sẽ bất công với họ, đem lại sự đau khổ cho cả hai. Phải cưới người mình thật sự yêu thương, muốn gắn bó cả đời nhé Hân Nghiên. Tớ tin rồi cậu sẽ quyết định được thôi."
....
Buổi tối, Ninh Hân Nghiên ngồi suy tư trên chiếc ghế sofa. Cô đang suy nghĩ về những gì mà Vưu Thục Ly đã nói. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định cho mình. Reng... điện thoại báo tin nhắn đến. Ninh Hân Nghiên mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của Hứa Lập Thành.
"Anh đã khuyên nhủ mẹ rồi, em đừng để tâm đến nữa nhé. Anh không muốn em phải khó xử. Dù gì đi chăng nữa anh vẫn sẽ chờ đợi em. Nhớ ăn uống đàng hoàng đấy."
Ninh Hân Nghiên nắm chặt lấy chiếc điện thoại, ánh mắt do dự nhìn nó. Mẹ anh bị bệnh như thế, mong ước anh được yên bề gia thất nhưng anh vẫn tôn trọng cô, không những không ép buộc để mẹ anh vui mà yên tâm dưỡng bệnh mà ngược lại còn đi khuyên nhủ, giúp cô gỡ rối. Vưu Thục Ly nói đúng Hứa Lập Thành luôn yêu thương cô, luôn nghĩ cho cô, một lòng một dạ chờ đợi cô. Anh là người đàn ông rất tốt, thế thì cô còn đắn đo điều gì nữa mà không tiến đến với anh? Cô tin rằng nếu kết hôn với anh, sự ấm áp và yêu thương chăm sóc của anh sẽ làm cô thật hạnh phúc sau này. Cô đã quyết định rồi, nhẫn cầu hôn cũng đã đeo, cô sẽ đồng ý kết hôn với anh. Cô cũng không muốn anh hi sinh quá nhiều vì cô, đã đến lúc cô nên nghĩ cho anh rồi.
Nghĩ thế, Ninh Hân Nghiên cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Lập Thành. Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
"Alo, Lập Thành?"
"Ừ, anh đây. Có chuyện gì sao?"
"Em đã quyết định rồi..."
"Quyết định chuyện gì thế?"
"Chúng ta kết hôn đi."
Nhưng sao lại thế này, trái tim cô sao tự dưng lại đau thắt như thế. Cô có tình cảm với Hứa Lập Thành, kết hôn với anh cũng là chuyện tốt thì tại sao lòng cô lại không yên, một sự đau đớn dâng lên bao phủ lấy cô. Ninh Hân Nghiên bất giác đưa tay lên nơi ngực trái, trái tim cô như đang bị ai bóp nghẹt, khiến cô không thể thở nổi nữa rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook