Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi
-
Chương 18: Nụ hôn
Suốt đoạn đường về nhà, cả Ninh Hân Nghiên và Hứa Lập Thành không nói với nhau một câu nào. Xe dừng lại trước cổng nhà, Hứa Lập Thành mở cửa xe cho Ninh Hân Nghiên, nắm tay cô đi về phía trước.
Dừng chân trước cửa nhà, Hứa Lập Thành đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn dài của Ninh Hân Nghiên, âu yếm nhìn cô, giọng dịu dàng.
"Cả ngày mệt rồi phải không?"
"Không đâu.", Ninh Hân Nghiên mỉm cười nhẹ.
"Anh ta không làm em đau chứ?", Hứa Lập Thành nhìn cánh tay mà lúc nãy Âu Trạch Dương nắm lấy, xoa xoa nhẹ, xót xa mà đau lòng.
"Không đau.", Ninh Hân Nghiên chợt nhớ đến Âu Trạch Dương. Tim đập nhanh một nhịp. Khi nãy Hứa Lập Thành nhìn thấy cô và hắn níu níu kéo kéo, liệu anh có hiểu lầm hay không?
"Lần sau nếu hắn ta có đến tìm em thì gọi cho anh. Anh không muốn em xảy ra chuyện.", Hứa Lập Thành dặn dò. Anh không an tâm khi Âu Trạch Dương xuất hiện.
"Em biết rồi.", Ninh Hân Nghiên gật đầu, đồng thời đưa tay lên xem đồng hồ.
"Anh cũng về sớm đi. Trễ rồi đó."
"Được, em vào cửa đi rồi anh về."
"Vậy em vào đây. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Hứa Lập Thành chúc xong, khẽ hôn nhẹ lên vầng trán trơn nhẵn của cô. Sau đó ôm cô vào lòng, siết chặt như sợ chỉ một chút nới lỏng là cô sẽ biến mất vậy.
"Tạm biệt."
Ninh Hân Nghiên tạm biệt Hứa Lập Thành rồi bước vào trong nhà, đóng cửa lại, mệt mỏi ngồi lên ghế sofa, lấy hai tay xoa xoa hai bên thái dương. Như chợt nhớ điều gì đó, cô liền mở túi xách ra, vội lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Tiếng chuông điện thoại cứ tít tít làm Ninh Hân Nghiên càng thêm lo lắng. Cuối cùng cũng có người bắt máy.
"Alo, Thục Ly, cậu đang ở đâu?"
"Cô ấy đang ở chỗ của tôi. Đừng lo lắng."
Trương Chấn Minh trả lời xong liền cúp máy, ngay cả cơ hội cho Ninh Hân Nghiên nói thêm một lời cũng chẳng có. Ninh Hân Nghiên hoang mang, chỗ của hắn là ở đâu chứ? Liệu Vưu Thục Ly có được an toàn? Liệu hắn có lợi dụng lúc bạn cô say xỉn mà làm bậy? Không, cô không được nghĩ như thế, Vưu Thục Ly sẽ không sao, cô tin là như vậy.
Ting tong...ting tong...
Chuông cửa vang lên, Ninh Hân Nghiên uể oải ngồi dậy, đi chầm chậm ra cửa. Đã hơn 10h tối rồi mà ai còn đến làm phiền chứ? Hay là Hứa Lập Thành, anh có việc gì nên quay lại sao? Ninh Hân Nghiên lấy chìa khóa mở cửa. Cửa vừa mở, một thân thể to lớn liền ngã ngay vào người cô làm cô giật cả mình, hoảng hốt la lên.
"Anh là ai? Tại sao lại ngã nhào vào người tôi?"
Người đàn ông ấy vẫn không trả lời, cánh tay rắn chắc cứ thế mà ôm chầm lấy cô.
"Này, anh nghe tôi nói không? Tỉnh dậy và rời khỏi nhà tôi ngay đi."
"Này anh..."
Ninh Hân Nghiên nói mãi nhưng có vẻ người đàn ông đó chẳng có dấu hiệu nhúc nhích gì. Cô cố gắng dùng hết sức mình đẩy hắn ra, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được gương mặt của người đàn ông đó. Mắt cô mở lớn, miệng cũng trở nên lắp bắp không nói được gì, cánh tay run lên từng hồi. Là Âu Trạch Dương. Tại sao hắn lại xuất hiện tại nhà cô? Tại sao hắn lạy say mèm đến thế này cơ chứ?
Trong giây phút nghĩ ngợi, cánh tay cô dần buông lỏng làm cơ thể hắn theo đó mà trượt xuống. Ninh Hân Nghiên thấy thế vội kéo hắn lên, cố gắng đưa hắn vào ghế sofa. Hắn say đến thế này, dù cho cô có đuổi hắn đi thì cũng vô ích mà thôi.
Âu Trạch Dương ngã ngồi lên ghế, quần áo xộc xệch, trên gương mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Hắn tự mình đến nhà cô sao? Ninh Hân Nghiên ngồi xuống kế bên hắn, lay lay người.
"Âu Trạch Dương, anh đến đây làm gì?"
Hắn không trả lời mà chỉ rít lên, khó chịu xoay người sang hướng khác.
"Âu Trạch...", Ninh Hân Nghiên vỗ vỗ lên mặt hắn. Bất ngờ một sự ấm nóng tiếp xúc với lòng bàn tay cô. Hắn bị sốt sao? Ninh Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ. Trời vào thu rồi, giờ tối thế này gió lạnh thổi rất mạnh, hắn lại say khướt như thế, rất dễ trúng gió.
Không nghĩ ngợi gì, Ninh Hân Nghiên vội đỡ hắn ngã người ra sau ghế, nới lỏng cà vạt, gỡ một nút áo sơmi, đặt hắn ở tư thế thoải mái nhất sau đó đi nhanh vào nhà vệ sinh. Không lâu sau đó, trên tay cô là một thau nước cùng chiếc khăn bông. Ninh Hân Nghiên xả khăn, từ từ giúp hắn lau mặt, hai tay, cuối cùng là chườm khăn lên trán cho hắn hạ sốt. Nhìn gương mặt mệt mỏi của Âu Trạch Dương, trong lòng Ninh Hân Nghiên dâng lên một cảm xúc khó tả.
Thu dọn mọi thứ, cô quay lại ngồi bên cạnh hắn, chút chút lại sờ trán hắn xem đã hạ nhiệt độ hay chưa. Ninh Hân Nghiên nhìn sâu vào gương mặt ấy, vẫn anh tuấn và nghiêm nghị như ngày nào. Sáu năm rồi, cô mới được ở gần hắn như thế. Sáu năm rồi cô mới có thể nhìn thấy gương mặt của hắn, gương mặt mà cô nghĩ mình sẽ lãng quên được nhưng cũng không thể. Trái tim cô đập nhanh, đôi mắt dịu dàng nhìn hắn, cô bất giác nắm lấy tay hắn. Sự ấm áp đến từ bàn tay ấy làm cho cô thấy thật dễ chịu. Tại sao chứ? Cô cũng không ít lần nắm tay Hứa Lập Thành, bàn tay anh cũng ấm áp như vậy, nhưng lại chẳng thể mang lại thứ cảm giác mà chỉ có Âu Trạch Dương mới có. Một tiếng động nào đó vang lên làm cô bừng tỉnh, bàn tay nhanh chóng rời khỏi tay hắn. Khi Ninh Hân Nghiên định đứng lên rời đi thì đột nhiên có một lực gì đó mạnh mẽ nắm lấy bàn tay cô, ngăn cản cô lại. Ninh Hân Nghiên xoay đầu, là Âu Trạch Dương đã nắm lấy tay cô. Hắn tỉnh rồi?
"Hân Nghiên...Hân Nghiên...", hắn không ngừng gọi tên cô. Đôi chân mày kiếm chau lại, đôi môi nứt nẻ run lên, có lẽ hắn nghĩ đây chỉ là mơ.
Trái tim cô vì hành động này của hắn chợt thắt lại, đau buốt. Đôi mắt cô xuất hiện một tầng sương mỏng. Tại sao khi hắn gọi tên cô, một cảm giác khó tả này lại xuất hiện, vừa hạnh phúc vừa đau lòng. Phải chăng hạnh phúc là vì sau sáu năm qua, đây là lần đầu tiên cô được nghe lại hắn gọi tên cô, giọng nói ấm áp đầy yêu thương như khi xưa hắn đã từng gọi. Đau lòng phải chăng vì cô vẫn không thể quên được hắn, luôn mong nhớ hắn, khao khát được nghe hắn gọi tên cô. Cô đã từng dặn lòng không được nhớ mà phải quên đi, hãy nhớ đến những gì đã xảy ra với bản thân nhưng có lẽ sau tất cả, cô vẫn không thể chiến thắng nổi bản thân mình, chấp nhận thua cuộc trước cô và trước hắn.
Âu Trạch Dương từ từ mở mắt ra, trước mặt hắn là gương mặt quen thuộc. Bốn mắt nhìn nhau, nói không nên lời. Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng đặt lên gò má cô, dịu dàng vuốt ve, giọng của hắn như lạc đi, đau lòng nói.
"Tại sao khi nãy em lại khóc? Có phải vì tôi em mới khóc?"
Ninh Hân Nghiên nhớ lại lúc ở quán bar, vừa nhìn thấy hắn cô đã rơi lệ. Một giọt lệ bi thương cùng thống khổ.
"Đừng khóc, tôi không muốn em khóc. Em khóc làm lòng tôi rất đau..."
Một câu nói như giọt nước làm tràn ly, sự kiềm nén của cô hoàn toàn sụp đổ trước câu nói của Âu Trạch Dương. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn trên gò má cô, cuối cùng lại trượt qua tay hắn.
"Đừng khóc...đừng khóc.", hắn đau lòng dùng bàn tay thô ráp của mình lau đi những giọt nước mắt của cô. Cô gái này chẳng bao giờ nghe lời hắn cả, cô càng khóc càng làm hắn tâm trí rối bời.
Ninh Hân Nghiên cúi mặt, không dám đối diện với hắn. Cô sợ cô sẽ không thể kiềm lòng mình được, sẽ một lần nữa rung động trước hắn.
Âu Trạch Dương nâng mặt cô lên, đôi mắt sâu thẳm của hắn bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của cô, không những khắc sâu trong tâm trí hắn mà còn khắc sâu vào trái tim hắn. Gương mặt hắn tiến đến gần gương mặt cô, trán hắn tì lên trán cô, đôi môi nứt nẻ kia dần di chuyển đến, ấm áp bao phủ lấy môi cô. Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên trong thời khắc này chẳng còn nhớ đến điều gì nữa, có lẽ họ chỉ muốn tìm lại cảm giác hạnh phúc, ấm áp của khi xưa, khoảng thời gian mà họ từng có nhau, không lo nghĩ, tự do tự tại. Một nụ hôn mang theo sự đau lòng, nhung nhớ khôn diết cùng một chút ngọt ngào len lỏi...
Dừng chân trước cửa nhà, Hứa Lập Thành đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn dài của Ninh Hân Nghiên, âu yếm nhìn cô, giọng dịu dàng.
"Cả ngày mệt rồi phải không?"
"Không đâu.", Ninh Hân Nghiên mỉm cười nhẹ.
"Anh ta không làm em đau chứ?", Hứa Lập Thành nhìn cánh tay mà lúc nãy Âu Trạch Dương nắm lấy, xoa xoa nhẹ, xót xa mà đau lòng.
"Không đau.", Ninh Hân Nghiên chợt nhớ đến Âu Trạch Dương. Tim đập nhanh một nhịp. Khi nãy Hứa Lập Thành nhìn thấy cô và hắn níu níu kéo kéo, liệu anh có hiểu lầm hay không?
"Lần sau nếu hắn ta có đến tìm em thì gọi cho anh. Anh không muốn em xảy ra chuyện.", Hứa Lập Thành dặn dò. Anh không an tâm khi Âu Trạch Dương xuất hiện.
"Em biết rồi.", Ninh Hân Nghiên gật đầu, đồng thời đưa tay lên xem đồng hồ.
"Anh cũng về sớm đi. Trễ rồi đó."
"Được, em vào cửa đi rồi anh về."
"Vậy em vào đây. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Hứa Lập Thành chúc xong, khẽ hôn nhẹ lên vầng trán trơn nhẵn của cô. Sau đó ôm cô vào lòng, siết chặt như sợ chỉ một chút nới lỏng là cô sẽ biến mất vậy.
"Tạm biệt."
Ninh Hân Nghiên tạm biệt Hứa Lập Thành rồi bước vào trong nhà, đóng cửa lại, mệt mỏi ngồi lên ghế sofa, lấy hai tay xoa xoa hai bên thái dương. Như chợt nhớ điều gì đó, cô liền mở túi xách ra, vội lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Tiếng chuông điện thoại cứ tít tít làm Ninh Hân Nghiên càng thêm lo lắng. Cuối cùng cũng có người bắt máy.
"Alo, Thục Ly, cậu đang ở đâu?"
"Cô ấy đang ở chỗ của tôi. Đừng lo lắng."
Trương Chấn Minh trả lời xong liền cúp máy, ngay cả cơ hội cho Ninh Hân Nghiên nói thêm một lời cũng chẳng có. Ninh Hân Nghiên hoang mang, chỗ của hắn là ở đâu chứ? Liệu Vưu Thục Ly có được an toàn? Liệu hắn có lợi dụng lúc bạn cô say xỉn mà làm bậy? Không, cô không được nghĩ như thế, Vưu Thục Ly sẽ không sao, cô tin là như vậy.
Ting tong...ting tong...
Chuông cửa vang lên, Ninh Hân Nghiên uể oải ngồi dậy, đi chầm chậm ra cửa. Đã hơn 10h tối rồi mà ai còn đến làm phiền chứ? Hay là Hứa Lập Thành, anh có việc gì nên quay lại sao? Ninh Hân Nghiên lấy chìa khóa mở cửa. Cửa vừa mở, một thân thể to lớn liền ngã ngay vào người cô làm cô giật cả mình, hoảng hốt la lên.
"Anh là ai? Tại sao lại ngã nhào vào người tôi?"
Người đàn ông ấy vẫn không trả lời, cánh tay rắn chắc cứ thế mà ôm chầm lấy cô.
"Này, anh nghe tôi nói không? Tỉnh dậy và rời khỏi nhà tôi ngay đi."
"Này anh..."
Ninh Hân Nghiên nói mãi nhưng có vẻ người đàn ông đó chẳng có dấu hiệu nhúc nhích gì. Cô cố gắng dùng hết sức mình đẩy hắn ra, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được gương mặt của người đàn ông đó. Mắt cô mở lớn, miệng cũng trở nên lắp bắp không nói được gì, cánh tay run lên từng hồi. Là Âu Trạch Dương. Tại sao hắn lại xuất hiện tại nhà cô? Tại sao hắn lạy say mèm đến thế này cơ chứ?
Trong giây phút nghĩ ngợi, cánh tay cô dần buông lỏng làm cơ thể hắn theo đó mà trượt xuống. Ninh Hân Nghiên thấy thế vội kéo hắn lên, cố gắng đưa hắn vào ghế sofa. Hắn say đến thế này, dù cho cô có đuổi hắn đi thì cũng vô ích mà thôi.
Âu Trạch Dương ngã ngồi lên ghế, quần áo xộc xệch, trên gương mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Hắn tự mình đến nhà cô sao? Ninh Hân Nghiên ngồi xuống kế bên hắn, lay lay người.
"Âu Trạch Dương, anh đến đây làm gì?"
Hắn không trả lời mà chỉ rít lên, khó chịu xoay người sang hướng khác.
"Âu Trạch...", Ninh Hân Nghiên vỗ vỗ lên mặt hắn. Bất ngờ một sự ấm nóng tiếp xúc với lòng bàn tay cô. Hắn bị sốt sao? Ninh Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ. Trời vào thu rồi, giờ tối thế này gió lạnh thổi rất mạnh, hắn lại say khướt như thế, rất dễ trúng gió.
Không nghĩ ngợi gì, Ninh Hân Nghiên vội đỡ hắn ngã người ra sau ghế, nới lỏng cà vạt, gỡ một nút áo sơmi, đặt hắn ở tư thế thoải mái nhất sau đó đi nhanh vào nhà vệ sinh. Không lâu sau đó, trên tay cô là một thau nước cùng chiếc khăn bông. Ninh Hân Nghiên xả khăn, từ từ giúp hắn lau mặt, hai tay, cuối cùng là chườm khăn lên trán cho hắn hạ sốt. Nhìn gương mặt mệt mỏi của Âu Trạch Dương, trong lòng Ninh Hân Nghiên dâng lên một cảm xúc khó tả.
Thu dọn mọi thứ, cô quay lại ngồi bên cạnh hắn, chút chút lại sờ trán hắn xem đã hạ nhiệt độ hay chưa. Ninh Hân Nghiên nhìn sâu vào gương mặt ấy, vẫn anh tuấn và nghiêm nghị như ngày nào. Sáu năm rồi, cô mới được ở gần hắn như thế. Sáu năm rồi cô mới có thể nhìn thấy gương mặt của hắn, gương mặt mà cô nghĩ mình sẽ lãng quên được nhưng cũng không thể. Trái tim cô đập nhanh, đôi mắt dịu dàng nhìn hắn, cô bất giác nắm lấy tay hắn. Sự ấm áp đến từ bàn tay ấy làm cho cô thấy thật dễ chịu. Tại sao chứ? Cô cũng không ít lần nắm tay Hứa Lập Thành, bàn tay anh cũng ấm áp như vậy, nhưng lại chẳng thể mang lại thứ cảm giác mà chỉ có Âu Trạch Dương mới có. Một tiếng động nào đó vang lên làm cô bừng tỉnh, bàn tay nhanh chóng rời khỏi tay hắn. Khi Ninh Hân Nghiên định đứng lên rời đi thì đột nhiên có một lực gì đó mạnh mẽ nắm lấy bàn tay cô, ngăn cản cô lại. Ninh Hân Nghiên xoay đầu, là Âu Trạch Dương đã nắm lấy tay cô. Hắn tỉnh rồi?
"Hân Nghiên...Hân Nghiên...", hắn không ngừng gọi tên cô. Đôi chân mày kiếm chau lại, đôi môi nứt nẻ run lên, có lẽ hắn nghĩ đây chỉ là mơ.
Trái tim cô vì hành động này của hắn chợt thắt lại, đau buốt. Đôi mắt cô xuất hiện một tầng sương mỏng. Tại sao khi hắn gọi tên cô, một cảm giác khó tả này lại xuất hiện, vừa hạnh phúc vừa đau lòng. Phải chăng hạnh phúc là vì sau sáu năm qua, đây là lần đầu tiên cô được nghe lại hắn gọi tên cô, giọng nói ấm áp đầy yêu thương như khi xưa hắn đã từng gọi. Đau lòng phải chăng vì cô vẫn không thể quên được hắn, luôn mong nhớ hắn, khao khát được nghe hắn gọi tên cô. Cô đã từng dặn lòng không được nhớ mà phải quên đi, hãy nhớ đến những gì đã xảy ra với bản thân nhưng có lẽ sau tất cả, cô vẫn không thể chiến thắng nổi bản thân mình, chấp nhận thua cuộc trước cô và trước hắn.
Âu Trạch Dương từ từ mở mắt ra, trước mặt hắn là gương mặt quen thuộc. Bốn mắt nhìn nhau, nói không nên lời. Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng đặt lên gò má cô, dịu dàng vuốt ve, giọng của hắn như lạc đi, đau lòng nói.
"Tại sao khi nãy em lại khóc? Có phải vì tôi em mới khóc?"
Ninh Hân Nghiên nhớ lại lúc ở quán bar, vừa nhìn thấy hắn cô đã rơi lệ. Một giọt lệ bi thương cùng thống khổ.
"Đừng khóc, tôi không muốn em khóc. Em khóc làm lòng tôi rất đau..."
Một câu nói như giọt nước làm tràn ly, sự kiềm nén của cô hoàn toàn sụp đổ trước câu nói của Âu Trạch Dương. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn trên gò má cô, cuối cùng lại trượt qua tay hắn.
"Đừng khóc...đừng khóc.", hắn đau lòng dùng bàn tay thô ráp của mình lau đi những giọt nước mắt của cô. Cô gái này chẳng bao giờ nghe lời hắn cả, cô càng khóc càng làm hắn tâm trí rối bời.
Ninh Hân Nghiên cúi mặt, không dám đối diện với hắn. Cô sợ cô sẽ không thể kiềm lòng mình được, sẽ một lần nữa rung động trước hắn.
Âu Trạch Dương nâng mặt cô lên, đôi mắt sâu thẳm của hắn bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của cô, không những khắc sâu trong tâm trí hắn mà còn khắc sâu vào trái tim hắn. Gương mặt hắn tiến đến gần gương mặt cô, trán hắn tì lên trán cô, đôi môi nứt nẻ kia dần di chuyển đến, ấm áp bao phủ lấy môi cô. Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên trong thời khắc này chẳng còn nhớ đến điều gì nữa, có lẽ họ chỉ muốn tìm lại cảm giác hạnh phúc, ấm áp của khi xưa, khoảng thời gian mà họ từng có nhau, không lo nghĩ, tự do tự tại. Một nụ hôn mang theo sự đau lòng, nhung nhớ khôn diết cùng một chút ngọt ngào len lỏi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook