Đường Hạo Cẩn triệt để cảm thấy bản thân bị tiểu nha đầu vẻ mặt cười vô tội trước mắt này tính kế, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cũng không nghĩ ra một chút đối sách nào.
Rốt cuộc, thiếu niên rũ bả vai xuống, bất đắc dĩ gật đầu, xem như đồng ý.
Lấy được kết quả mình mong muốn, Hàn Thanh Dao cảm thấy mỹ mãn, vừa cười vừa chắp tay với Đường Hạo Cẩn, nói câu cáo từ rồi rời đi.

Chỉ để lại Đường thiếu gia tức đến nghiến răng tại chỗ.
++++
Đảo mắt đã đến ngày “Kính Võ Viện” khai giảng, dưới sự dặn dò dong dài của hai nha hoàn Vân Sam cùng Vân Đậu, Hàn Thanh Dao bấy giờ mới xem như rời khỏi Đường phủ, đi theo đại ca tới cửa “Kính Võ Viện”.
Kính Võ Viện nằm ở chỗ giao giữa Ninh Châu thành và Ngọc Châu, nơi này tuy rằng chỉ là một võ viện tư nhân của triều thần Đường gia, nhưng là võ viện dạy sách lược binh thư duy nhất Đại Du.

Cộng thêm nhiều thế hệ quân công* Đường gia, nơi này trở thành “Chiếc bánh thơm” trong mắt mọi người, nhóm quan lớn danh môn thế tộc hiển quý phàm là muốn cho con cháu lập quân công, sẽ đem hài tử đưa vào nơi này.

Lâu dần, nơi này tự nhiên trở thành nơi diễn ra điển lễ long trọng trong quân đội Đại Chu —— Đại Quân Lễ.
*quân công: công trạng trong chiến đấu
Đại Quân Lễ, ba năm một lần, là sân khấu cho các binh lính có xuất thân thấp hèn cùng các tướng lãnh cấp thấp trổ tài, do tổ tiên kiến quốc năm đó đề ra.


Nếu nói văn nhân thay đổi vận mệnh là dựa vào khoa cử, vậy ở Đại Du không có võ cử, quân nhân muốn thay đổi vận mệnh cũng chỉ có thể dựa vào việc giành thắng lợi ở Đại Quân Lễ.

Nhưng mà, đường ra duy nhất này từ 21 năm trước đã bắt đầu cho các tướng lãnh cấp cao cùng con cháu thế gia gia nhập mà hoàn toàn bị phá hỏng.
Chế dộ giáo dục của Kính Võ Viện là trong vòng một năm, từ tháng 4 năm thứ mãi cho đến tháng 4 năm thứ hai, trừ “Thử hưu (Nghỉ hè)” và Tết Âm Lịch được nghỉ một tháng, thời gian còn lại đều phải ngoan ngoãn hoàn thành việc học bên trong viện.
Việc học ở đây được chia làm hai loại: văn và võ.

Văn học binh thư chiến sách, võ học cưỡi ngựa bắn cung và luyện võ.

Chương trình học có tới gần 10 môn, trừ chiến trận, chiến sử, cưỡi ngựa bắn cung, vật lộn chờ các chiến tướng đến học tập, còn có các môn học giống ở các học viện bình thường là nhạc cụ, thể thao, thơ từ cùng lễ nghi.

Tuy rằng chương trình học khá nhiều, dạy học nghiêm khắc, nhưng chỉ cần không bị đuổi học giữa chừng, những học viên tốt nghiệp có thể cắn răng kiên trì đến cuối cùng này, thật sự có bản lĩnh hay không tạm thời không nói, trên chiến trường có thể giết địch hay không cũng không nói, nhưng một miệng đầy chiến pháp, chiến trận cũng có thể lừa gạt người ngoài đến sửng sốt sửng sốt.
Cho nên, dù Kính Võ Viện của Đường gia nổi danh khắc nghiệt, mỗi năm vẫn chen chúc học viên đến báo danh.

Năm nay cũng vậy, đông như trẩy hội.
Lúc Hàn Thanh Dao đến cũng là thời điểm đông người nhất, rất nhiều học viên vây quanh ở cửa, nôn nóng nhìn vào cánh cửa Kính Võ Viện đóng chặt kia.

Trong đám người vậy mà có thể thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Đường Hạo Cẩn đứng ở bậc thang duy trì trật tự.

Hắn lúc này không giống với ngũ thiếu gia cà lơ phất phơ trước đó Hàn Thanh Dao gặp, đầu đội mũ giáp, áo choàng phủ dài, bên hông treo một thanh bảo kiếm, mày rậm hơi nhíu, mặt trầm như nước, một thân uy nghiêm túc mục*.
*túc mục: nghiêm túc, nghiêm trang
Mấy học viên ầm ĩ gây sự bị hắn ba đánh hai đập thu thập liền dễ bảo, mà khi hai huynh muội Hàn gia giống thư sinh mặt trắng xuất hiện ở cửa, sắc mặt mọi người không khỏi lộ vẻ ghét bỏ.
Bọn họ đều là học viên của “Kính Võ Viện”, tự nhiên cũng tôn sùng vẻ đẹp mạnh mẽ của nam nhân, vốn dĩ mọi người đối với diện mạo tuấn lãng kia của Đường Hạo Cẩn đã phê bình kín đáo trong lòng.

Cảm thấy hắn thân thể quá mức suy nhược, lớn lên lại quá mức tuấn tú, có chút hương vị của tiểu bạch kiểm, cũng may có thanh danh bên ngoài, hắn cũng đã tốt nghiệp từ Kính Võ Viện, hơn nữa thành tích các môn đều đứng nhất, mọi người mới miễn cưỡng không so đo diện mạo của hắn.

Ai ngờ hôm nay, nơi này vậy mà xuất hiện thêm hai con người càng tuấn tú hơn, không, phải nói là tuấn mỹ.


Đặc biệt là Hàn Thanh Dao, nàng dù mặc nam trang, cũng không cách nào tránh khỏi trong lúc giơ tay nhấc chân có chút nữ tính.

Càng miễn bàn đến diện mạo môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú của nàng, nhìn thế nào cũng không ra được nửa phần khí chất nam tử.
Vừa đúng canh giờ, liền có người cao giọng điểm danh, người được kêu tên phải giơ mộc bài đặc chế mà trước đó Kính Võ Viện đưa cho, mới có thể đi vào học tập.

Ở trong học viện, hết thảy mọi thứ phải tự mình làm lấy, không được mang theo người hầu hoặc sai sử người khác, cho nên lúc bị kêu tên sẽ tự nhiên là một thân một mình cầm hành lý đi vào.
Trong lúc nhàm chán chờ đợi, Hàn Thanh Dao bắt đầu giương cổ nhìn xem người ở tứ phía, vừa xem vừa lắc đầu cho qua, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có hai người lọt được vào mắt nàng.

Một là thiếu niên mặc lam bào, lớn lên mày kiếm mắt hổ, toàn thân lộ ra một cổ khí chất tướng soái.

Còn một người khác thì mặc một thân đen, một khuôn mặt lạnh, một thân hàn khí, người chung quanh đều tránh rất xa, giống như sợ bị hắn đông cứng vậy.
“Dao Dao đang nhìn gì đó?” Hàn Văn Chiêu thấy muội muội có chút thất thần, vì thế mở miệng hỏi.
“Hai người đó!” Hàn Thanh Dao dùng ánh mắt hướng về hai người kia.
Hàn Văn Chiêu thuận thế nhìn lại, sau đó cười nói: “Mặc lam bào là Bắc Viên Giản, mặc hắc bào là Lãnh Thích.”
“Ca ca quen bọn họ sao?” Hàn Thanh Dao kinh ngạc khi ca ca có thể kêu chính xác tên của hai người kia, mở miệng hỏi.
Chỉ thấy Hàn Văn Chiêu nhìn nàng cười nói: “Dao Dao đã nhị bát niên hoa*, làm huynh trưởng như ta tự nhiên sẽ để ý đến các thiếu niên trong triều cùng độ tuổi với muội nhiều hơn một chút.

Lần này muội vào Kính Võ Viện, huynh cũng thuận tiện tìm hiểu xem trong những người này có ai xứng với muội muội của ta không.”
*nhị bát niên hoa: nói về độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, khoảng 15 hay 16 tuổi

“Ca!” Hàn Thanh Dao nhăn khuôn mặt nhỏ, bĩu môi nói: “Huynh cứ muốn gả ta ra ngoài như vậy sao?”
“Ca đương nhiên luyến tiếc!” Hàn Văn Chiêu nói: “Nhưng nữ lớn không thể giữ lâu, ta phải chuẩn bị chu đáo mới được.”
Hai người đang nói thì đã bị điểm danh đi vào.
“Hàn Thanh Dao!”
Theo giọng của nam nhân phát ra, ngoài cửa vốn ồn ào náo động đột nhiên yên tĩnh xuống, sau đó phát ra một mảnh tiếng to nhỏ, rất hiển nhiên, cái tên Hàn Thanh Dao này trên dưới Đại Du, mọi người đều biết.
Vì thế, Hàn Thanh Dao biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc đi tới cửa Kính Võ Viện.
Nàng vừa đi vào trong, đột nhiên phát hiện Hàn Văn Chiêu vẫn còn đi theo phía sau nàng, vội vàng quay đầu, tạm biệt ca ca: “Ca ca, huynh trở về đi!”
Hàn Văn Chiêu hơi hơi mỉm cười, vậy mà có chút nghịch ngợm nói: “Huynh phải đưa muội vào.”
“Không cần…” Còn không đợi Hàn Thanh Dao nói xong, người đứng ở cửa kêu tên đã hành lễ với Hàn Văn Chiêu, nói: “Hàn tiên sinh, lão tướng quân đã phân phó, thuộc hạ đã chuẩn bị chỗ ở cho ngài.”

“Hàn tiên sinh?!” Hàn Thanh Dao tựa hồ ý thức được gì đó, nàng quay đầu lại hỏi: “Cho nên khi đó lão tướng quân tìm huynh có việc là để huynh tới làm tiên sinh*?”
*tiên sinh: ở đây ý nói đến tiên sinh dạy học
“Ông ngoại đã sớm có ý đó, đáng tiếc thân thể huynh vẫn luôn không tốt, không thể lại đây.” Hắn dừng một chút, nói: “Lần này là vì có muội, huynh mới đồng ý.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương