Niết Bàn Trọng Sinh Bốn Kiếp Người Đấu Mưu Với Các Nam Chính
-
2: Tới Ninh Châu
Tuy nói là chung sống hòa bình nhưng đến năm thứ hai sau khi Hàn Thanh Dao sinh ra, Hàn Thủ Thành và Đường Như Hoa đã trở mặt, bởi vì Hàn Thủ Thành mới nạp thêm một tiểu thiếp.
Tiểu thiếp này tên Lư Liên Nhi, mọi người gọi nàng Lư di nương, nữ nhân này tuy không có gương mặt khuynh quốc, cũng không biết dùng thủ đoạn tâm cơ gì, chỉ là tính tình đặc biệt nhu.
Hàn Thủ Thành tuy rằng có để ý đến xuất thân thấp hèn của nàng, nhưng lại thích tính tình mềm mại như nước của nàng nên vẫn đầy sủng ái.
Cố tình Đường Như Hoa không chấp nhận được Lư thị này, ngày thường tìm mọi cách khó dễ nàng không nói, còn ngay lúc nàng ta mang thai mà lấy việc hầu hạ chính thê không chu đáo, phạt nặng Lư thị.
Lần phạt nặng này khiến Lư thị thiếu chút nữa sinh non, nhưng may mắn vẫn bình an sinh hạ một nữ hài, Hàn Thủ Thành đau lòng Lư thị, vì thế đặt tên Hàn Quân Duyệt cho nhi nữ*.
*Quân Duyệt: niềm vui của cha
Hàn Quân Duyệt từ lúc sinh hạ đã ốm yếu bệnh tật, Hàn Thủ Thành thường cùng Lư thị đi khắp nơi tìm y* xin thuốc, trong một năm thì có hơn nửa năm không ở trong phủ, tất cả sự vụ trong phủ toàn bộ giao cho Hàn Văn Chiêu quản lý.
Ngay cả lúc trước thông phòng Lưu Xuân Đào vì sinh hạ thứ trưởng nữ Hàn Bình Nhi cho hắn mà qua đời, hắn cũng không trở về.
*y ở đây là thầy thuốc
Đường Như Hoa tính tình cương liệt, bị trượng phu đối đãi như thế tự nhiên không tránh khỏi một phen khóc nháo, nhưng Hàn Thủ Thành căn bản không để ý tới nàng, cuối cùng vẫn là mang theo mẹ con tiểu thiếp tiếp tục ra ngoài tìm dược.
Đường Như Hoa tức giận khó nguôi, ôm Hàn Thanh Dao ba tuổi trở về Đường gia ở Ninh Châu, kỳ quái là lần về nhà thăm bố mẹ này, nàng về sau tự dưng trở nên điên cuồng, chỉ ở Đường gia nửa tháng đã vội vội vàng vàng về lại Hàn gia.
Từ đó về sau, Đường Như Hoa không giống người bình thường, nàng thường hay phát bệnh, mỗi lần phát bệnh sẽ giống như người điên, gặp người liền đánh, không nhận ra người thân.
Thỉnh rất nhiều đại phu tinh thông thuật chúc từ ( dùng phù chú chữa bệnh ) tới xem cũng không xem ra được gì.
Mà trách nhiệm nuôi nấng Hàn Thanh Dao tự nhiên dừng ở trên người Hàn Văn Chiêu lúc ấy chỉ mới mười bốn tuổi.
Mấy năm nay, Hàn Văn Chiêu vừa là huynh trưởng vừa là phụ thân, một tay nuôi lớn Hàn Thanh Dao, có thể nói, nàng muốn sao tuyệt đối không đưa trăng*.
Mặc dù sau này lấy vợ cũng vẫn cưng chiều muội tử nhà mình như lúc ban đầu, nói vậy cũng một phần là do hắn nuông chiều như thế mới dưỡng thành một Hàn Thanh Dao không đầu óc, không biết làm gì cũng không biết trời cao đất dày.
*muốn sao không đưa trăng: muốn gì được nấy
“Dao Dao, cạnh cửa gió lớn, vào trong đi! Ca ca đọc thoại bản cho muội nghe được không?” Hàn Văn Chiêu cười ha hả dỗ muội muội của mình.
“Không muốn nghe thoại bản!” Hàn Thanh Dao tâm tình buồn bực, cái gì cũng không muốn nghe.
“Hay ca ca thổi một khúc cho muội nghe nha! Tối hôm qua muội ngủ không ngon giấc, bây giờ nên nghỉ ngơi một lúc.” Hàn Văn Chiêu nói xong, không biết từ nơi nào lấy ra một cái đào huân*, cười vỗ vỗ chỗ bên cạnh người hắn, ý bảo Hàn Thanh Dao đi qua.
*đào huân: sáo huân
Tuy rằng huynh muội bọn họ thường hay làm như vậy, nhưng hiện giờ Hàn Thanh Dao đã không phải Hàn Thanh Dao trước đây, đối với chuyện này có chút không kịp thích ứng.
Nàng cọ tới cọ lui một lúc lâu mới đi tới bên cạnh Hàn Văn Chiêu, dựa theo trong trí nhớ, miễn cưỡng gối đầu lên đùi Hàn Văn Chiêu.
Hàn Văn Chiêu cho rằng muội muội cáu kỉnh, cười thở dài, tiếp đó đem huân đặt bên miệng, một khúc《 Truy mộng 》du dương liền quanh quẩn vang lên trong xe.
Tuy rằng Hàn Thanh Dao này là người không đầu óc không biết làm gì, nhưng Hàn Văn Chiêu lại là một thanh niên tài tuấn không thể so sánh.
Không chỉ là học trò cưng của tiên sinh tài nghệ tuyệt trác “Thánh sư”, còn là vang danh một trong “Tứ đại công tử” Đại Du, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, kỳ tài, phẩm hạnh đều khiến người khác khen ngợi.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là từ nhỏ thể nhược, lại mắc bệnh suyễn, cho nên không thể luyện võ.
Đây cũng trở thành nguyên nhân khiến hắn chỉ xếp cuối cùng trong tứ đại công tử.
Theo làn điệu duyên dáng, mí mắt Hàn Thanh Dao cũng bắt đầu càng ngày càng nặng, tẩu tẩu Lục Hồng Ngưng tay chân nhẹ nhàng đắp cho nàng một cái thảm mỏng, phu thê hai người nhìn nhau khẽ cười, sau lại cầm khăn gấm đang thêu một nửa lên, an tĩnh thêu tiếp.
Một loại ấm áp yên bình xưa nay chưa từng có nhẹ nhàng lan tràn khắp đáy lòng Hàn Thanh Dao, làm cho du hồn cô độc phiêu bạc nhiều năm lần đầu tiên có cảm giác của gia đình.
Kỳ thật, làm “Phế vật” cũng không tồi.
Hàn Thanh Dao nghĩ trong lòng, đôi mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.
++++
Ba người lắc lư ở trên xe ngựa suốt ba ngày, mới đến được đất Ninh Châu.
Ninh Châu nằm gần biên giới Đại Du.
Là con đường quan trọng từ Đại Du đến Vực Đông, cũng giống thành Hàn Xuyên, đều là vùng giao tranh của binh gia từ xưa đến nay.
Biên thành* tự nhiên có đặc sắc của biên thành, quân đội lui tới, bá tánh khủng hoảng, con buôn kiếm chát.
Vực Đông thừa thãi gỗ, da thú và cỏ, người nơi đó lấy việc đi săn là chính, đốn củi kiếm sống, cơ hồ không ai làm nông.
Mà Đại Du vừa lúc tương phản, đất lành, nông nghiệp mở rộng, da thú và cỏ cây ở Đại Du lại là thứ hàn xa xỉ hiếm có.
Vì thế, một đám cần tiền không cần mạng, bắt đầu mở chợ đen buôn bán ở Ninh Châu, qua mười mấy năm, chợ đen càng làm càng lớn, từ đó nơi này đã ngầm trở thành chỗ thông thương của hai nơi.
Tiền tài ổn đình, tự nhiên các mặt sản nghiệp khác cũng bắt đầu theo đó hưng thịnh lên, dần dần, Ninh Châu trở thành đại thành biên cảnh đứng nhất đứng nhì Đại Du.
*biên thành: thành nằm gần biên giới
“Ca ca, tẩu tẩu! Nhìn cái này xem, rất đẹp!” Hàn Thanh Dao giống một con chim nhỏ xổ lồng, ríu rít không ngừng trước mỗi quầy hàng.
Không phải nàng chưa từng nhìn thấy, mà do làm quỷ quá nhiều năm, quanh năm quanh quẩn ở trong cung điện không một bóng người, đối với phố xá sớm đã sớm không còn khái niệm gì.
Cộng thêm tính cách nàng vốn là một người hoạt bát hiếu động, hiện giờ ở trước mặt huynh tẩu sủng ái mình, cũng không muốn giả vờ cao thâm làm gì, cứ chơi đùa thoải mái.
Bộ dạng vui vẻ này của nàng vậy mà làm huynh tẩu lo lắng mấy ngày nay trở nên an tâm hơn nhiều.
Vào lúc Hàn Thanh Dao đang mắt to trừng mắt nhỏ với một thợ nặn đất, trên đường truyền đến một trận ầm ĩ, nàng quay đầu lại nhìn, liền trông thấy một đội binh lính nghiêm trang ăn mặc chỉnh tề đi về phía bọn họ.
Vì để không chọc nhiều người chú ý, khi vào thành Hàn Văn Chiêu đã cho hộ vệ tùy tùng lưu lại ngoài thành, chỉ dẫn theo mấy người võ nghệ tốt, thay thường phục đi theo bọn họ, hiện giờ vừa thấy binh lính ở phía trước, mấy tên hộ vệ vội căng thẳng thân thể, trở nên đề phòng.
Ngược lại, khi Hàn Văn Chiêu nhìn thấy người tới, mỉm cười nói: “Không cần đề phòng, là người Đường gia.”
“Văn Chiêu ca!” Hàn Văn Chiêu vừa dứt lời, thiếu niên dẫn đầu đã nhanh mắt thấy được bọn họ, lớn tiếng chào hỏi, bước chân nhanh hơn.
Thiếu niên này so với Hàn Thanh Dao cùng lắm thì hơn vài tuổi, một thân giáp nhẹ, bên hông đeo một thanh bội kiếm, trên đầu buộc tiểu quan màu trắng bạc, thập phần tuấn lãng, khóe mắt đuôi mày tràn đầy khí chất oai hùng.
Hàn Thanh Dao không khỏi thầm khen ngợi tướng mạo của thiếu niên ở trong lòng một phen.
Thiếu niên bước đi rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến trước mặt ba người, hắn chắp tay thi lễ, cười nói: “Văn Chiêu ca, Hồng Ngưng tẩu tẩu, cha bảo đệ tới đón mọi người.”
“Hạo Thanh, vất vả cho đệ rồi!” Hàn Văn Chiêu cười đáp trả nửa lễ, theo sau đối với Hàn Thanh Dao nói: “Dao Dao, lại đây, chào hỏi Hạo Thanh biểu ca của muội.”
Đường Mân, tự Hạo Thanh, trưởng tử của Đường gia Đường Lạc Đại, bởi vì trong dòng tộc đứng hàng thứ ba, nên nhóm đệ đệ muội muội của hắn đều gọi hắn là “Tam ca”.
“Thanh Dao bái kiến Hạo Thanh biểu ca!” Hàn Thanh Dao nghe theo ca ca, nhẹ nhàng hành lễ, bộ dáng ngoan ngoãn làm Hàn Văn Chiêu không khỏi vô cùng vui mừng, cảm thán muội muội quả nhiên đã trưởng thành, đã bắt đầu hiểu lễ nghĩa.
Hắn nào biết được, cùng một túi da nhưng bên trong đã đổi một cái tâm.
Đường Hạo Thanh chớp chớp mắt, nhìn Hàn Thanh Dao từ trên xuống dưới.
Sự tích của Hàn Thanh Dao đã trở thành chuyện mà ai ai ở Đại Du cũng biết, hắn tự nhiên cũng có nghe thấy, tuy rằng Đường gia có tiếng là bênh vực người mình, nhưng đối mặt với muội muội hoa si như vậy, hắn vẫn là không chịu được.
Nếu không phải có Hàn Văn Chiêu ở đây, hắn thật sự không nghĩ muốn nhận người muội muội này.
Hắn vẫn luôn cho rằng Hàn Thanh Dao phải là hình tượng một người đàn bà đanh đá, không hề lễ nghĩa.
Không nghĩ tới khi trông thấy người hào phóng đoan trang lại thanh tú trước mặt này, hắn nhất thời bắt đầu hoài nghi tính chân thật trong lời đồn kia.
“Hạo Thanh?” Hàn Văn Chiêu nhắc nhẹ một tiếng, Đường Hạo Thanh lập tức hoàn hồn, sang sảng cười, cũng không dấu dấu diếm diếm, thản nhiên nói: “Thanh Dao muội tử thanh tú xinh đẹp như vậy, ta nhìn đến nỗi ngây người.
Văn Chiêu ca thứ lỗi a!”
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Hàn Văn Chiêu nhàn nhạt nói: “Chỉ là Dao Dao nhà ta tuổi còn nhỏ, ta còn tính toán cho muội ấy ở nhà thêm mấy năm.”
Đường Hạo Thanh vừa nghe liền biết Hàn Văn Chiêu hiểu lầm, chạy nhanh giải thích: “Văn Chiêu ca đừng hiểu lầm, đệ tuyệt đối không phải ý tứ này, chỉ là nhiều năm không gặp Thanh Dao muội muội, có chút kinh hỉ thôi.
Huynh không thể loạn điểm uyên ương phổ* a!”
*loạn điểm uyên ương phổ:làm mai bừa
Hàn Thanh Dao ở một bên, khóe mắt không tự giác co rút một chút, thầm nghĩ: Tuy nói họ hàng kết thân, thân càng thêm thân.
Nhưng mà lão ca à, huynh cũng không cần nhìn nam nhân nào cũng cảm thấy người ta có ý tứ với ta đi!
Đoàn người một đường đi theo Đường Hạo Thanh tới trước cửa Đường quốc công phủ.
Cửa lớn Đường phủ rộng mở, một cặp sư tử trừng đá to mắt tạo thêm uy vũ ở hai bên cửa lớn, phía trên cửa cao lớn là một tấm biển vàng đề ba chữ to “Tướng quân phủ”, cũng là chữ mà hoàng đế ngự bút ban cho lúc khai quốc.
Đường gia nhiều thế hệ đều theo võ tướng, nên cùng các tướng sĩ tuy hai mà một, bởi vậy Đường phủ tuy có lớn, nhưng một nửa trong đó là dành cho các tướng sĩ không thể về nhà ở tạm.
Cho nên khác với cửa lớn quanh năm khép chặt của các vương hầu, cửa phủ Đưởng gia vẫn luôn rộng mở.
Mới vừa đi tới cửa, liền nghe bên trong đã truyền ra một tiếng hét to: “Đường Hạo Cẩn, ngươi cút đi cho lão tử.”
Ngay sau đó một bóng người tựa như một cơn gió chạy trốn ra từ bên trong, người nọ một thân mùi rượu, chưa đến gần trước mặt mọi người mà mùi rượu đã xông thẳng lên xoang mũi.
“Ngươi lại uống trộm rượu của nhị thúc?” Đường Hạo Thanh cau mày mở miệng hỏi.
Thiếu niên người đầy mùi rượu quay người lại, vậy mà so với Đường Hạo lớn lên càng muốn tuấn lãng hơn nhiều, hơn nữa cũng không giống với khí chất quy củ của Đường Hạo Thanh, hắn trông có chút lưu mạnh, ngay cả việc đi đường cũng là nửa đi nửa nhảy, giờ phút này mặt hắn hiện đầy nụ cười xấu xa, lộ ra một hàng răng trắng đều tăm tắp.
“Ai bảo hắn luôn để ở chỗ dễ tìm như vậy? Ta thấy được, tự nhiên không cần khách khí!” Thiếu niên vừa nói vừa đánh giá mọi người.
“Vị này là…”
Còn chưa đợi Đường Hạo Thanh giới thiệu, thiếu niên đã ôm quyền, nói: “Văn Chiêu biểu ca, Hồng Ngưng tẩu tẩu hảo.”
Hai người đáp lễ, liền thấy hắn bước chân vọt tới trước mặt Hàn Thanh Dao, dùng ánh mắt giống như xem quái vật nhìn nàng từ trên xuống dưới, vừa đánh giá vừa chép miệng nói: “Chậc chậc chậc, vẫn luôn nghe nói có một biểu muội chạy khắp núi đuổi theo nam nhân, hôm nay được trông thấy người thật.
Không dễ dàng, không dễ dàng a!”
Hàn Văn Chiêu sắc mặt trầm xuống, đang muốn tức giận thì trông thấy Hàn Thanh Dao hung hăng dẫm lên bàn chân của thiếu niên, thiếu niên ăn đau, ôm chân nhảy dựng lên.
Liền nghe Hàn Thanh Dao nói: “Ngươi là đang đánh đồng ai cũng nhảy nhót lung tung giống ngươi đi? Còn chạy khắp núi? Ngươi có phải làm khỉ quen rồi, nói không được tiếng người nữa đúng không?”
Đường Hạo Thanh đứng bên cạnh bị hành động của Hàn Thanh Dao làm cho cả kinh đến há miệng, một câu cũng chưa thốt ra được.
Hắn rốt cuộc cũng có thể liên hệ được muội muội diện mạo điềm mỹ động lòng người này với cái người trong lời đồn “trò cười của triều” được rồi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook