Hôm nay Trầm Luyện rất chán nản, phụ thân hắn định việc hôn nhân cho hắn, muốn hắn thành hôn. Vốn là chuyện tốt, nhưng một chút cao hứng Trầm Luyện cũng không có. Hắn không muốn giống phụ thân mình, thú một nữ tử xa lạ, không có tình cảm sao có thể sống với nhau. Hay là sau này ở chung lâu năm, sẽ sinh ra tình cảm, đợi có hài tử, chậm rãi sẽ quên được thời niên thiếu ngây thơ rực rỡ, vì để vợ con có cuộc sống phú quý mà liều mạng tranh quan chức.

Trầm Luyện thật thà trả lời những câu hỏi của phụ thân, hắn cũng không biết có nên thành thân hay không, hắn cũng không biết mình đang mong đợi cái gì, nói chung vô cùng mờ ảo. Ái tình là một cái gì đó không rõ, cảm tình nhìn không thấy bắt không được, hư vô mờ mịt. Thế nhưng chính mình liều mạng muốn nắm giữ cảm tình đó, hắn muốn yêu một lần. Tại chiến trường, mình thụ thương là bởi vì cái gì, bỗng nhiên Trầm Luyện đứng lên, muốn đi ra ngoài. Trầm Thanh Dung đang nói đến hôn sự, hắn muốn hài tử sớm thành thân, kéo dài huyết mạch, hài tử này đối với việc hôn nhân thờ ơ, bây giờ Trầm Luyện đứng lên là muốn chạy trốn sao.

“Phụ thân, ta đi ra ngoài gặp một bằng hữu thuận tiện đưa thiệp mời.” Trầm Luyện nói.

“Gặp bằng hữu đưa thiệp mời, hảo, ngươi đi đi.” Trầm Thanh Dung gật đầu cho phép, hóa ra mình suy nghĩ nhiều, Trầm Thanh Dung gật đầu, lúc này Trầm Luyện mới đi ra cửa.

Trầm Luyện đi ở trên con đường quen thuộc, hai bên trái phải đều là những cửa hiệu san sát thật phồn hoa, Trầm Luyện đi rất xa, bỗng phía sau có một ngự tiền thị vệ giữ hắn lại, Trầm Luyện nghĩ ngày hôm nay mình đâu có cùng Hoa đào Vương gia đánh nhau, hoàng thượng tìm ta làm gì.

“Trầm đại nhân, hoàng thượng muốn tại hạ nói cho ngài, mỗi ngày Kính Vương gia đều ở thanh lâu oanh oanh yến yến, tuyên bố rằng, ta là Kính thân vương phong lưu nhất kinh thành, Trầm Luyện – công tử bột kia là cái gì.” Ngự tiền thị vệ rất có lễ phép nói như thế, những lời này là Đoan Mộc Thanh Lam muốn hắn nói cho Trầm Luyện.

Trầm Luyện vừa nghe, nhướng mày, trong lòng thập phần không thoải mái, “Phong lưu nhất kinh thành, Hoa đào Vương gia, công tử phong lưu nhất kinh thành phải là Trầm Luyện ta!” Trầm Luyện thở phì phì đi về phía trước, rẽ vào một góc đường, đi đến một ngã tư trước mặt, ở trong ngõ có một gian thanh lâu, nơi này là nơi Đoan Mộc Tuyết thường thường lui tới, hắn đều oanh oanh yến yến với các cô nương mỹ lệ ở đây. Thanh lâu này có bốn vị mỹ nhân, chỉ tiếp đãi khách quý, Đoan Mộc Tuyết là khách quen của bọn họ. Gần nhất nghe nói có một tiểu quan mới tới, Vương gia ngu ngốc ngươi chắc hẳn là đi tìm mới mẻ.

Trầm Luyện đi vào thanh lâu, tú bà tử nhận ra hắn, Trầm Luyện cùng hoa đào Vương gia phân cao thấp đánh nhau có tiếng, tại gian thanh lâu này cũng đánh nhau nhiều lần, hôm nay ôn thần lại tới nữa rồi.

“Trầm công tử, mấy hôm không thấy ngài tới, sao hôm nay lại rảnh rỗi như thế.” Tú bà cười đi tới, một làn gió thơm tiến đến trước mặt Trầm Luyện, lấy lòng.

“Nghe nói có một tiểu quan mới tới tên là Thanh Trữ, gọi ra đây, gia muốn gặp.” Trầm Luyện cười tủm tỉm nói.

“Trầm đại nhân, không thể được rồi, Thanh Trữ đang tiếp khách, không thể gặp ngài.” Tú bà cười nói, nháy nháy mắt, mấy cô nương trang điểm xinh đẹp cùng nhau vọt tới bên người Trầm Luyện, Trầm Luyện lập tức bị tỷ tỷ này ôm, tỷ tỷ kia sờ.

“Ai nha Trầm đại nhân, Thanh Trữ có cái gì tốt chứ.” Một cô nương ôm Trầm Luyện hôn một cái. “Ta so với hắn có được hay không.”

“Trầm đại nhân, mỗi ngày ta đều nghĩ đến ngài, sao ngài lại muốn tên Thanh Trữ kia chứ.” Một cô nương xinh đẹp ôm lấy Trầm Luyện, bàn tay non mềm nhỏ bé bắt đầu sờ soạng.

Trầm Luyện không nhịn được hương son phấn của những nữ nhân kia, nhưng hắn lén nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết đang ôm ấp một mỹ thiếu niên đi ra, Trầm Luyện giang tay ra, ôm trái ôm phải, cùng bọn nữ tử cười cợt. Mấy tỷ tỷ xinh đẹp cũng không quan tâm Thanh Trữ cùng Đoan Mộc Tuyết, đối với Trầm Luyện dị thường nhiệt tình, Trầm Luyện hôn lên môi một cô nương bôi son, đầu lưỡi liếm liếm, sau đó cười to. Đoan Mộc Tuyết sinh khí, những nữ nhân này vừa nhìn thấy Trầm Luyện, tựa như con ruồi thấy trứng thối, cũng không liếc mắt nhìn ta.

“Trầm Luyện, son của nữ nhân ăn ngon không?” Đoan Mộc Tuyết cười buông tay ra khỏi tiểu quan kia, hắn đi tới trước mặt Trầm Luyện, ánh mắt trào phúng của Trầm Luyện khiến hắn khó chịu, Trầm Luyện ôm những nữ nhân này hắn càng khó chịu, những nữ tử này đều là của hắn!

“Vương gia không phải đi cùng tiểu quan mới tới sao?” Trầm Luyện thập phần tự tại, tùy ý để tỷ tỷ muội muội thân mật bên người, hắn muốn cho Đoan Mộc Tuyết tức giận, Đoan Mộc Tuyết tức giận hắn càng cao hứng.

Đoan Mộc Tuyết kéo mỹ nữ trong lòng Trầm Luyện qua, mỉm cười ôm lấy nữ tử hỏi: “Hồng Ly tỷ tỷ, ta cùng Trầm Luyện ai tối suất hơn?”

“Hai vị gia đều là tuấn mỹ vô song.” Hồng Ly cười duyên, hai nam nhân thưởng một nữ nhân, nàng ước gì bọn họ vì nàng mà đánh nhau.

“Ngươi nói một đằng nghĩ một nẻo, nói một chút xem, bản vương và Trầm Luyện ai xuất sắc nhất?” Con mắt Đoan Mộc Tuyết trở nên không ôn hòa, Hồng Ly cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, Đoan Mộc Tuyết không giống ngày xưa. Hồng Ly không biết làm thế nào, khen ngợi người này sẽ đắc tội với người kia.

“Hừ, Hoa đào Vương gia, ngươi thấy ta ôm mỹ nhân, đố kỵ sao. Rõ ràng ta xuất sắc hơn ngươi, những mỹ nhân này đều ngồi ở trong lòng ta, là chứng minh hay nhất! Một kẻ ngu ngốc như ngươi, muốn tranh với ta!” Trầm Luyện khiêu khích ôm mỹ nhân hôn nhẹ một cái, khiến sắc mặt Đoan Mộc Tuyết trở nên phi thường xấu xí, tên gia khỏa Trầm Luyện này chẳng cảm thấy thẹn, dám ở trước mặt cùng người khác khanh khanh ta ta, ôm nữ nhân của ta còn nói ta không bằng hắn!

Nữ tử thanh lâu nhìn tiểu quan cướp mất mối làm ăn của họ bị nhét vào một bên, trong lòng thống khoái, Thanh Trữ kia không cam lòng bị bỏ qua, cười đi tới, tựa vào người Đoan Mộc Tuyết, những nữ nhân này muốn cùng ta tranh đoạt việc làm ăn, không có cửa đâu!

Đoan Mộc Tuyết không thèm quan tâm đến Thanh Trữ, hiện giờ trong mắt hắn chỉ có dáng tươi cười chói mắt của Trầm Luyện, đang sờ loạn trên người nữ nhân, cái tên Trầm Luyện không biết xấu hổ.

“Đầu heo Trầm Luyện, ngươi dám làm tổn hại danh tiếng anh tuấn tiêu sái tuấn mỹ vô song của bản vương, ngươi chết đi!” Đoan Mộc Tuyết đẩy Thanh Trữ ra, bắt đầu ẩu đả với Trầm Luyện. Oanh oanh yến yến vừa thấy thế, tất cả đều chạy đi, hai người kia lại bắt đầu đánh nhau!

Thanh Trữ chưa từng thấy bọn họ đánh nhau, Đoan Mộc Tuyết khí lực lớn, Thanh Trữ bị quăng ngã, tú bà tay mắt lanh lẹ, nhân lúc Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện chưa đấu kịch liệt, kéo Thanh Trữ đào tẩu ra ngoài.

Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện đánh nhau thông thường chỉ là phân cao thấy, nhưng ngày hôm nay bất đồng, Trầm Luyện tựa hồ phát điên, hắn rất ít khi ra chiêu tàn nhẫn như vậy, sau khi Đoan Mộc Tuyết nhường hắn mấy chiêu, phát hiện Trầm Luyện cũng không cảm kích, hắn cũng phát hỏa, nhường ngươi ngươi còn khinh, ta xem ngươi có còn thoải mái hay không! Đoan Mộc Tuyết cũng không còn nhường nữa, Trầm Luyện bị Đoan Mộc Tuyết đánh cho mặt mũi bầm dập, Đoan Mộc Tuyết cũng vậy, toàn thân xanh tím. Đoan Mộc Tuyết tức giận, không quan tâm, ra tay ngoan độc, một cước đá trúng lưng Trầm Luyện, Trầm Luyện kêu lên một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, đau truyền đến tim, vết thương trúng tên của hắn còn chưa khỏi, bị hoa đào Vương gia hung hăng đá một cước vô cùng đau đớn.

Đoan Mộc Tuyết cũng trợn tròn mắt, Trầm Luyện té trên mặt đất nửa ngày không đứng lên, lưng bị nhiễm đỏ một mảnh, màu máu đỏ tươi nổi bật trên quần áo màu nhạt. Hắn vì mình cản tên, mình chẳng cảm ơn lại một lần nữa khiến hắn bị thương.

“Trầm Luyện, ngươi sao vậy!” Đoan Mộc Tuyết chạy tới nâng Trầm Luyện dậy, Trầm Luyện đẩy tay Đoan Mộc Tuyết ra, sắc mặt tái nhợt, Trầm Luyện thấp giọng nói: “Chúng ta đánh nhau một lần cuối cùng, sau này ta sẽ không cùng ngươi tranh đoạt, ta đã hiểu rõ có tranh đoạt cũng không được, là của ta thì mãi mãi là của ta, không là của ta cưỡng cầu không được, ta nhận mệnh.”

“Trầm Luyện, ngươi nói cái gì vậy, cái gì của ngươi của ta, ngày hôm nay ngươi rất khác thường.” Đoan Mộc Tuyết có điểm kỳ quái, hôm nay tên gia khỏa này không giống lúc trước?

Trầm Luyện nở nụ cười, cười so với khóc còn khó coi hơn, ảm đạm nói rằng: “Ta phải thành hôn, ta thành thân trước ngươi, định nói cho ngươi để đòi một phần lễ chúc mừng lớn, xem ra không cần nữa. Chúng ta đánh nhau nhiều như thế, cũng nên kết thúc. Chung quy chúng ta đều phải trưởng thành, thành gia lập nghiệp. Sau này bên người ta có một thê tử ôn nhu hiền lành, có một đám hài tử khả ái, cha ta sắp xếp cuộc sống cho ta, ta hạnh phúc như vậy, còn mong mỏi cái gì.”

“Ngươi muốn thành thân, ngươi muốn thành thân với ai!” Đoan Mộc Tuyết không thể bình tĩnh, lúc này đây hắn thực sự kích động, hắn kéo vạt áo Trầm Luyện, trừng con mắt hỏi, “Ngươi sao có thể thành thân trước ta, muốn thành thân ngươi cũng phải thành thân sau ta!”

“Buông tay, Hoa đào Vương gia.” Trầm Luyện lạnh lùng nói.

Đoan Mộc Tuyết ngưng mắt nhìn Trầm Luyện thật lâu, hắn vừa nghĩ bên người Trầm Luyện có người nữ nhân, cái nữ nhân này sẽ có hài tử của Trầm Luyện, mỗi ngày Trầm Luyện về nhà ôm lão bà và hài tử, trong lòng hắn có một ngọn lửa vô hình dấy lên. Trầm Luyện gỡ những ngón tay của Đoan Mộc Tuyết ra, nhìn bốn phía chung quanh, từ lâu đã không còn ai, toàn bộ người ở đây đều đến hậu viện tị nạn, Trầm Luyện rất lưu luyến nơi này. Đây là nơi bọn họ thường đánh nhau tranh nữ nhân, Trầm Luyện quyết định sau này sẽ không tới đây nữa.

“Sau này ta cũng sẽ không đến thanh lâu, cũng không đến sòng bạc, Trầm Luyện ta cải tà quy chính, quên đi quá khứ. Cáo biệt thanh lâu, cáo biệt sòng bạc, cáo biệt cùng ngươi.” Trầm Luyện xoay người chậm rãi đi ra bên ngoài thanh lâu, ở đây khiến hắn không nghĩ được gì, chỉ muốn trở lại quá khứ,

“Đông lưu bất tác tây quy thuỷ

Lạc hoa từ điều tu cố lâm.

Thố ti cố vô tình

Tuỳ phong nhiệm khuynh đảo

Thuỳ sử nữ la chi

Nhi lai cưỡng oanh bão

Lưỡng thảo do nhất tâm

Nhân tâm bất như thảo

Mạc quyển long tu tịch

Tòng tha sinh võng ti

Thả lưu hổ phách chẩm

Hoặc hữu mộng lai thì.

Phúc thuỷ tái thu khởi mãn bôi

Khí thiếp dĩ khứ nan trùng hồi

Cổ lai đắc ý bất tương phụ

Chỉ kim duy kiến Thanh Lăng đài.” (1)

Trong lòng Đoan Mộc Tuyết lạnh giá, Trầm Luyện không còn cùng hắn đối địch, Trầm Luyện muốn thành hôn, Trầm Luyện và hắn xa nhau, vì sao phải xa nhau! Từ nhỏ bọn họ đều cùng một chỗ, là thanh mai trúc mã, bây giờ lại đối đầu, nguyên nhân vì sao Đoan Mộc Tuyết cũng không rõ ràng lắm. Nói chung Trầm Luyện thành thân hắn rất khó chịu, Đoan Mộc Tuyết không cam lòng, chẳng lẽ bọn họ không phải bằng hữu sao! Nếu như Trầm Luyện ghét ta, sao lại thay ta đỡ tên, Đoan Mộc Tuyết đuổi theo, nắm lấy tay Trầm Luyện, “Uy, ngươi không nói nguyên nhân lại đi như thế, ta đâu đắc tội với ngươi, sao ngươi lại không chịu gặp ta nữa.”

“Vì ước định của chúng ta trong Cẩm viện, ta đợi ngươi lâu như vậy, cứ nghĩ ngươi sẽ nhớ tới cái ước định kia, kết quả. . . Nếu ngươi có thể thông suốt, trư đều có thể bay trên trời. Hừ!” Trầm Luyện giật tay khỏi Đoan Mộc Tuyết, tiêu sái bước đi. Trầm Luyện nói ra được lời trong lòng muốn nói, liền thoải mái hơn, đi đứng cũng nhẹ nhàng.

Đoan Mộc Tuyết ngơ ngác sờ sờ đầu, ước định trong Cẩm viện, tại Cẩm viện chúng ta đã ước định cái gì? Đoan Mộc Tuyết bỗng nhiên nhớ tới khi còn bé, dưới cây đại thụ trong Cẩm viện có hai tiểu hài tử ngoắc ngoắc ngón tay, nói muốn cùng một chỗ, Đoan Mộc Tuyết đã sớm đã quên cái ước định này, nhưng Trầm Luyện lại ghi tạc trong trái tim, lần này đến phiên Đoan Mộc Tuyết giật mình đờ ra, trong lòng không biết là tư vị gì.

Đoan Mộc Tuyết trở lại trong cung, vị Vương gia luôn sinh long hoạt hổ, bây giờ lại giống một con cẩu chết, nằm bất động trên thảm lông dê trong Phi Oánh cung. Đoan Mộc Dĩnh ôm Nguyệt Hoàn công chúa từ Cát Tường cung trở về, tiểu hài tử này rất nghịch ngợm, lúc này xem ca ca của nàng hệt như món đồ chơi, gặm nhấm trên người Đoan Mộc Tuyết, lưu lại rất nhiều nước bọt, nhưng Đoan Mộc Tuyết cũng không có phản ứng gì.

“Ngũ ca, ngươi xảy ra chuyện gì, bên ngoài tiêu dao trở về ngươi cứ nằm yên bất động, ngươi bị mỹ nhân bỏ sao?” Đoan Mộc Dĩnh thử hỏi, không nghĩ tới xuyên trúng hồng tâm, vết thương của Đoan Mộc Tuyết lại chảy máu đầm đìa.

“Lão lục, ngươi nói một chút, giả như có người nói cho ta biết hắn muốn thành thân, trong lòng ta không hy vọng hắn thành thân, thậm chí muốn đánh chết người sắp thành thân với hắn, rốt cuộc là ta có thích hắn hay không?” Đoan Mộc Tuyết hỏi.

Thế mà cũng tự xưng là kẻ hái vạn đóa hoa không dính lấy một lá, hai con ngươi của Đoan Mộc Dĩnh trắng dã đảo mấy vòng, ca ca của mình thực sự là quá ngu ngốc. “Đương nhiên là do ngươi thật tâm thích người đó mới không muốn hắn thành thân, muốn giết người kia là do ngươi đố kỵ người kia cướp đi người ngươi thích, chúc mừng Ngũ ca, ngươi đã yêu.” Đoan Mộc Dĩnh giải thích một chút, song song lại hiếu kỳ hỏi: “Ngũ ca coi trọng ai, có đúng là Trầm Luyện hay không?”

“. . .” Đoan Mộc Tuyết nghĩ đệ đệ mình là một kẻ rất gian xảo, mình phải cẩn thận một chút, không để lộ ra cho hắn biết được. “Không có gì, Ngũ ca chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, ngươi đừng có nghĩ là thật, Ngũ ca là Hoa đào Vương gia phong lưu tiêu sái, sao lại thua trong tay Trầm Luyện. Hừ!”

“Giấu đầu hở đuôi.” Đoan Mộc Dĩnh bĩu môi, che giấu được ta sao, ta xem ngươi che dấu được bao lâu.

Trầm Luyện một thân y phục tân lang đỏ sẫm, càng làm nổi bật khuôn mặt, Trầm Luyện vốn tuấn tú, màu đỏ rất hợp với hắn. Tất cả vật phẩm đón dâu đều đã được chuẩn bị tốt, Trầm Thanh Dung giúp Trầm Luyện lên tuấn mã, dặn nói: “Ngày hôm nay ngươi thành thân, không được cư xử hồ đồ, không được gây chuyện thị phi, không được gây chuyện mất mặt xấu hổ tại nhà nhạc phụ.”

“Nhi tử đã biết, người yên tâm đi.” Trầm Luyện mỉm cười thúc mã đi trước, hắn đã đến nhà nhạc phụ vài lần, cũng thông thuộc đường đi, đội ngũ đón dâu của Trầm Luyện thẳng hướng nhà gái đi đến, đi tới đầu đường thì thấy một hắc mã phi tới, trên hắc mã là một vị tướng quân mặc hắc giáp, người này ngăn cản đội ngũ đón dâu.

Trầm Luyện nhìn kỹ, đây không phải là Hoa đào Vương gia sao, hôm nay lại định làm rối hôn lễ của ta. Trầm Luyện đảo mắt, không có vũ khí, nghĩ thầm nguy rồi, nếu đánh không lại hắn ta sẽ mất mặt rất lớn!

“Trầm Luyện, ngươi thích ta sao?” Đoan Mộc Tuyết hỏi.

Trầm Luyện vừa nghe, mặt đỏ lên, cái đầu heo này ở trên đường hỏi ta như thế, sao ta dám trả lời, nhiều người nhìn như vậy. Trầm Luyện cúi đầu, cũng không nói thích cũng không nói không thích, lúc này rất nhiều dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, Hoa đào Vương gia cướp dâu!

“Không nói là thừa nhận, ngươi thích ta, vậy ta đây không khách khí!” Đoan Mộc Tuyết thúc mã vọt tới, vươn một tay bắt lấy Trầm Luyện, ôm vào trong lòng, vô cùng kiên định. Hôm nay, Trầm Luyện một thân y phục đỏ thẫm cùng hắn vô cùng tương xứng, vừa lúc thích hợp chúc mừng chúng ta bỏ trốn. “Hôm nay bản vương cướp dâu, các ngươi trở lại nói cho Trầm đại tướng quân, Trầm Luyện ta mang đi!”

Nói xong Đoan Mộc Tuyết thúc mã chạy như bay, Trầm Luyện vẻ mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng tràn ngập hạnh phúc, hắn ôm lấy thắt lưng Đoan Mộc Tuyết, nhẹ giọng nói rằng: “Hoa đào Vương gia hôm nay thật uy vũ.”

Trầm Luyện cũng biết xấu hổ, Đoan Mộc Tuyết cười ha ha, càng thêm tinh thần thúc mã chạy như bay: “Chúng ta đi tìm ta hoàng thúc – Thành thân vương, chờ đánh xong Tấn quốc, khi đó ván đã đóng thuyền, ta xem phụ hoàng ta cùng cha ngươi có thể làm gì, ta thông minh a.”

“. . .” Thực sự là quá ngu ngốc, bất quá ta cũng ngu ngốc, trong lòng Trầm Luyện cảm thấy vui vẻ, tự mình cười ngớ ngẩn.

P.s: Dịch đoạn thơ (1)

Nư­ớc trôi đông không về tây nữa

Hoa lìa cành thẹn với rừng x­ưa

Dây tơ hồng vô tình

Mặc gió lay nghiêng ngả

Xui chi cành nữ la

Mải bên nhau quấn quýt

Cây cỏ còn tình chung

Sao con ng­ười lại không

Đừng cuốn chiếc chiếu long

Nhện giăng chẳng bận lòng

Ghìn giữ gối hổ phách

Hẹn trong mộng t­ương phùng.

Bát nư­ớc đổ hớt sao cho trọn

Ng­ười đi rồi không dễ hồi tâm

Từ xưa đắc ý không phụ nghĩa

Thanh Lăng trần thế có bao lần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương