Thân ảnh tiều tụy rời đi, mong muốn có thể mang đến vận khí tốt cho chính mình. Trình Thu Vũ lên mã xa đi nhanh khỏi kinh thành, hướng từ đường Trình thị, Trình thị bọn họ theo tiên hoàng xây dựng cơ nghiệp giang sơn, truyền tới đời Trình Thu Vũ, đã gần ba trăm năm. Trình thị thế lực mặc dù không cường đại, thế nhưng căn cơ thâm hậu. Từ đường của Trình thị nằm tại một thôn nhỏ ở phía Tây ngoại thành, Trình Thu Vũ thường hay đến đó tế tự tổ tiên, hôn nay hắn muốn đến đây để xác định hướng đi cho bản thân, cũng muốn kết thúc quá khứ làm một con người mới.

Mã xa dừng ở trước cửa từ đường, thủ vệ cùng người trong tộc đã biết Trình Thu Vũ sẽ đến tế tự tổ tiên, sớm chuẩn cống phẩm đèn nhang, chờ ở cửa từ đường.

Trình Thu Vũ xuống xe ngựa, từ đường Trình thị ngay trước mắt, tường trắng ngói đen, dương quang chiếu hạ, trang nghiêm túc mục. Một vị hắc y thiếu niên đã sớm chờ ở cửa nghênh tiếp hắn. Thiếu niên gọi là Quý Tử, còn nhỏ mất cha, mẫu thân ở goá, một mình nuôi nấng hài tử, mặc dù cuộc sống vất vả nhưng cũng không tái giá. Nàng nói, nếu ta tái giá, nếu kế phụ ngược đãi con ta, không bằng chúng ta cùng nhau chết đói còn hơn. Trình Thu Vũ thương hại bọn họ, liền để cho bọn họ đến ở tại từ đường, mỗi ngày quét tước đình viện, trông coi từ đường, mỗi tháng hắn đều trả công, mẫu tử có kế sinh nhai. Quý Tử đối với Trình Thu Vũ cảm kích vạn phần, mẫu thân của hắn cũng nói, không nên quên ân đức của biểu thúc, Quý Tử nghe nói Trình Thu Vũ muốn tới tế tự tổ tiên, sáng sớm đã một mình đến đây, vẩy nước quét nhà lau chùi, chuẩn bị tam sinh tế phẩm, hoa thơm, hương đèn, lễ vật, canh giữ ở cửa chờ nghênh tiếp Trình Thu Vũ.

“Biểu thúc.” Quý Tử thi lễ với Trình Thu Vũ, mỉm cười nói, “Biểu thúc, người đến tế tự tổ tiên, Quý Tử đã sớm chuẩn bị tốt, biểu thúc đi theo ta.”

Trình Thu Vũ quan sát Quý Tử, hài tử này đã cao lên rất nhiều, cũng khỏe mạnh không ít, ngày hôm nay mặc lễ phục hắc sắc tế tự tổ tiên, cũng có vài phần trang nghiêm quý khí.”Quý Tử có chăm chú nghiên cứu thư tịch biểu thúc đưa cho ngươi lần trước không?” Trình Thu Vũ đối xử với Quý Tử như là một người anh cả, hỏi han.

“Biểu thúc, Quý Tử đã sớm xem xong, cũng đã đọc thuộc lòng, mấy hôm trước có người trong thôn muốn ta mở một học quán, dạy dỗ hài tử trong thôn, làm thầy dạy học.” Thanh âm vui vẻ của thiếu niên nhiễm sang Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ gật đầu, hài tử này cuối cùng cũng trưởng thành.

“Cũng tốt, làm thầy dạy học, kiếm tiền phụng dưỡng mẫu thân, mẫu thân ngươi cũng có thể nghỉ ngơi.” Trình Thu Vũ cười nói, Quý Tử không đọc một nghìn cũng đã đọc mấy trăm quyển sách, viết chữ khéo léo, làm thầy dạy học cũng không dạy nhầm cho đệ tử.

“Biểu thúc nghĩ ta hợp, ta sẽ mở một học quán, dạy hài tử học bài.” Quý Tử vừa nghĩ sau này phải dựa vào bản lĩnh chính mình kiếm tiền nuôi sống mẫu thân, trong lòng vui mừng không gì sánh được, con mắt cười loan, thật giống tiểu Nguyệt Nga, khả ái cực kỳ.

“Mẫu thân ngươi vẫn khỏe chứ.” Trình Thu Vũ hỏi, hắn cẩn thận nhìn tảng đá dưới chân, mấy ngày trước lưu lại tuyết đọng kết thành miếng băng mỏng, có chút trơn trượt.

“Mẫu thân vẫn mạnh khỏe, nhưng mắt nhìn không rõ, ta không cho nàng tiếp tục công việc thêu thùa, nhưng nàng không nghe.” Quý Tử nói về mẫu thân cũng rất bất đắc dĩ, mẫu thân cố chấp vô cùng, muốn kiếm bạc để nhi tử cưới vợ, ngày nào cũng thêu thùa kiếm tiền.

“Làm phụ mẫu đều thương yêu hài tử của mình, vì hài tử không sợ mất tính mệnh, ngươi phải hiếu thuận với mẫu thân của mình.” Trình Thu Vũ nói xong lời này, liền dừng lại một chút, hắn bỗng nhiên nhớ lại tiểu hài tử dưới giàn hoa tử đằng kia, thân thể gầy yếu, quần áo tả tơi, là đệ đệ của ta, phụ mẫu ta chưa từng ôm hắn một lần, sao nói đến vì hắn mà làm cái gì. Đệ đệ. . . Nội tâm Trình Thu Vũ hổ thẹn, hắn là một trong những hung thủ hại chết đệ đệ, bọn họ cho dù không phải là huynh đệ ruột thịt, nhưng cũng cùng một phụ thân. Nhãn thần Trình Thu Vũ ảm đạm, trong lòng thầm nghĩ, ta là người như vậy, tâm địa đen tối, tổ tiên sẽ phù hộ ta sao? Nghĩ đi nghĩ lại, tiên tri nói hắn sẽ trở ngại hoàng thượng nhất thống thiên hạ, ta không có làm sai. Tư tưởng Trình Thu Vũ kịch liệt đấu tranh, cước bộ liên tục hướng đến đại sảnh của từ đường, nhìn những bài vị sắp xếp trên bàn thờ tổ tiên. Trình Thu Vũ đã sớm tắm rửa qua, hắn dâng lên tế phẩm, châm hương nến, đàn hương lượn lờ, Trình Thu Vũ hướng tổ tiên quỳ lạy dập đầu, trang nghiêm chân thành, nhãn thần của hắn tràn ngập u buồn. Quý tử nhìn ra Trình Thu Vũ có chút tâm sự, cũng không muốn làm phiền, liền lặng lẽ rời đi, bảo mẫu thân chuẩn bị cho Trình Thu Vũ một ít cơm canh.

Trình Thu Vũ ngồi trước bài vị tổ tiên, trên mặt đất được trải thảm lông, hắn rơi vào trầm tư, không hề cảm thấy lãnh, hắn muốn cùng tổ tiên nói chuyện. Liệt tổ liệt tông, các ngươi cho ta một lời khuyên, ta phải làm thế nào mới tốt. Trình Thu Vũ ngồi ở từ đường lạnh như băng, gió lạnh thổi qua, trái tim hắn càng băng giá. Trình Thu Vũ không biết đích xác mình đang ở nơi nào, tổ tiên cũng không cho hắn một đáp án chính xác, hắn chỉ nhìn thấy trước mặt là một đại dương mênh mông, hắn đang vùng vẫy trong đó. Cảm thấy mình sắp bị nước dìm chết, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ cảm thấy càng ngày càng khó thở, lúc này bống có một bàn tay kéo hắn ra khỏi đại dương mênh mông đó.

Trình Thu Vũ ra một thân mồ hôi lạnh, đây là cảnh trong mơ, tổ tiên muốn nói cho ta rằng ta sẽ gặp nguy hiểm, lúc ta nguy hiểm nhất sẽ có người ra tay cứu ta, người cứu ta có thể là ai? Trình Thu Vũ hướng tổ tiên quỳ lạy dập đầu một lần nữa, cảm tạ tổ tiên đã cảnh báo.

Trình Thu Vũ lên mã xa trở lại kinh thành, sắc trời đã tối, Trình Thu Vũ nghĩ trong lòng, sáng sớm ngày mai, mình còn phải chuẩn bị nghênh tiếp mỹ nhân ngoại quốc tiến cống tiến cung. Mã xa đang đi, bỗng nhiên dừng lại, xa phu kêu la: “Đại nhân, bên đường có người, người này toàn thân đầy máu, hình như đã chết.”

“Đã chết?” Trình Thu Vũ xốc liêm lên, nhảy xuống xe ngựa, nhìn kỹ dưới tàng cây bên đường có một nam tử khoảng mười bảy tuổi, nam tử này mắt phượng tinh tế, đôi môi nhợt nhạt, trên trán có một ấn ký màu đỏ, là phượng hoàng đồ đằng. Vết thương trên người đang chảy máu, một thân xiêm y vải thô cũng không làm mất đi quý khí. Trong lòng Trình Thu Vũ thầm nghĩ, nhất định là người ngoại tộc lưu lạc đến tận đây, vậy ta làm một việc thiện, cứu hắn một mạng, cũng là chuộc một phần lỗi vì đã giết chết đệ đệ.

Trình Thu Vũ loan hạ thắt lưng, thử một chút, người này còn hô hấp, liền cùng xa phu đưa hắn lên xe ngựa, xa phu giục tuấn mã, chạy tốc độ gấp đôi, chủ nhân muốn cứu mạng cái người xa lạ này, hắn cũng muốn chạy tới thành nhanh một chút.

Trình phủ kêu loạn, Trình Thu Vũ ôm một mỹ nam tử đang thụ thương quay về, an bài ở sương phòng, có thể thấy được chủ nhân rất trọng người này. Bọn hạ nhân tiến tiến xuất xuất, chuẩn bị nước nóng, vải trắng, trang phục, quản gia lập tức chạy ra thỉnh đại phu, không bao lâu sau có một lão đại phu đầu bạc râu trắng tới, “Tiên sinh, biểu đệ của đại nhân nhà chúng ta cùng người khác luận võ bị thương, người mau mau chữa cho hắn.”

“Không nên lo lắng như vậy, ngươi muốn lão nhân gia ta mệt chết sao.” Đại phu tóc bạc bị quản gia kéo tới, thở hổn hển tiến vào sương phòng, “Bệnh nhân ở nơi nào, lão nhân gia ta chẩn cho hắn, bảo chứng khởi tử hồi sinh.”

Trình Thu Vũ phi thường khách khí, dẫn đại phu đi tới trước giường, “Vị tiên sinh này, biểu đệ của ta cùng người luận võ, bị trọng thương, ngươi xem trị liệu thế nào?”

“Ngạch, vết thương quá sâu, hình như là do một binh khí nguy hiểm cố tình sát thương, cũng không lo ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, điều dưỡng một trận, lão nhân gia ta có thuốc trị thương tốt nhất, bảo chứng vài ngày sau hắn sẽ sinh long hoạt hổ, ha hả ha hả.” Lão đại phu tóc bạc chẩn mạch xong, vén tay áo giúp người này thanh lý vết thương, bôi thuốc trị thương, băng bó, thủ pháp thành thạo khiến kẻ khác thán phục.

“Thuật băng bó của lão tiên sinh thập phần cao siêu, vãn sinh kính phục.” Trình Thu Vũ khen vị đại phu này, đây là người tướng mạo bất phàm, lão giả này có thể ôm lấy một người cường tráng để băng bó, không cần người bên ngoài hỗ trợ, hơn nữa không hao tổn một chút khí lực, hẳn là người luyện võ.

“Ngày xưa tòng quân ta đã làm quân y, băng bó vết thương như cơm bữa.” Lão đại phu vừa nghe người khác khích lệ hắn, trong lòng vui vẻ, xem ra lão nhân gia ta càng già càng đáng giá, trong lòng lão sinh ra một loại cao ngạo, râu mép cũng vểnh lên cao cao.

“Lão tiên sinh thực sự còn rất phong độ, vãn sinh kính phục.” Trình Thu Vũ phi thường lễ phép khích lệ tiếp.

“Ngươi thật tinh mắt, ta thích, như vậy đi, phí chữa bệnh lấy ngươi bát chiết.” Đại phu tóc bạc tươi cười hài lòng xán lạn.

Phí chữa bệnh bát chiết, lời nói thật khó hiểu, bát chiết đó là bao nhiêu tiền? Trình Thu Vũ kỳ quái hỏi, “Lão tiên sinh, người nói phí chữa bệnh là bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều lắm, không nhiều lắm, cho ta năm mươi lượng bạc.” Đại phu tóc bạc cười tủm tỉm nói.

“. . .” Cái gì gọi là không nhiều lắm, mặt Trình Thu Vũ lộ biểu tình co quắp. Trình Thu Vũ liếc mắt nhìn quản gia, đúng là đồ mắt mờ, không biết tìm được hắc lang trung này ở nơi nào. Mặt quản gia cũng co quắp, ai biết hắn đòi tiền bạc như thế chứ.

Lão đại phu cầm bạc ra khỏi Trình phủ, ở cửa có hai người đang đợi hắn, một vị tóc bạc da trắng, mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài đích thị là đại mỹ nhân, mỹ nhân cười, trầm ngư lạc nhạn, khuynh quốc khuynh thành. Bên người tóc bạc mỹ nhân có một người vóc dáng cao lớn mặt dài, là nam tử ngũ quan tuấn mỹ. Cái nam tử vóc dáng cao lớn này đang cầm lấy tay của tóc bạc mỹ nhân, một tay còn lại cầm mứt quả giống như một hài tử, chậm rãi liếm mặt đường trên mứt quả.

“Sư phụ, ngươi kiếm được bao nhiêu bạc.” Tóc bạc mỹ nhân cười tủm tỉm hỏi.

“Đây, năm mươi lượng, cái tên ngốc kia cho rằng nói với ta vài câu hay ho, là lão nhân gia ta sẽ ít đòi tiền, mơ tưởng.” Lão giả tóc bạc đắc ý cười dào dạt, thân thủ sờ sờ túi tiền.

Mỹ nhân tóc bạc kia nhìn hắn, tay mắt lanh lẹ móc ra túi tiền trong lòng lão nhân, lão nhân không cho hắn, dữ tay tóc bạc mỹ nhân lại, một già một trẻ ngươi tới ta đi, đánh nhau không biết sống chết. “Sỏa Căn, giữ bạc cho chúng ta, có chết cũng không đưa sư phụ.” Mỹ nhân tóc bạc giằng co túi bạc, nhanh chóng vứt lại chon nam tử đang mút mứt quả, tiếp nhận túi tiền từ mỹ nhân tóc bạc, nam tử bỏ vào trong lòng, lại bắt đầu liếm mứt quả, mặc kệ hai người đánh tới đánh lui, không chút sứt mẻ.

“Sỏa Căn, đưa túi tiền cho ta!” Lão nhân tóc bạc nhảy đến trước mặt Sỏa Căn, giơ tay đòi tiền lại, ra bộ dáng đưa cho ta ta sẽ thưởng.

Sỏa Căn giương mắt, liếc lão giả một cái, cười cộc lốc, “Hắc hắc, đưa túi tiền cho ngươi sao, nhưng bạc là của ta và ca ca, không thể để cho ngươi.”

“. . . Ngươi, con mẹ nó, thật là ngu ngốc, khờ khạo! Cái tên ngu ngốc này đưa bạc cho ta!” Lão giả tóc bạc tức giận râu mép dựng đứng, tên Sỏa Căn này, biết vậy ngày xưa không nên thấy hắn đáng thương mà cưu mang hắn.

“Làm tốt lắm Sỏa Căn, ca ca thích ngươi nhất.” Mỹ nhân tóc bạc đứng ở bên kia cười nói, bàn tay to của Sỏa Căn liền kéo tay mỹ nhân tóc bạc đến bên người.

“Đồ đệ, bạc là do sư phụ kiếm, đưa sư phụ a.” Lão giả tóc trắng nhìn nhìn đồ đệ của mình, cười hì hì nói.

“Không cho, cho ngươi để ngươi đi sòng bạc, một hồi sẽ thua sạch, đệ tử không để cho ngươi bài bạc.”

“Ngươi cho ta mười hai là được, chỉ mười hai, còn lại sư phụ không cần.”

“Năm lượng.”

“Chín lượng.”

“Năm lượng.”

“Tám lượng.”

“Năm lượng.”

“Bảy lượng.”

“Không cần nói nữa, ta cho ngươi một lượng bạc.”

“Năm lượng thì năm lượng, thực sự là quỷ hẹp hòi.” Lão đại phu oán giận, “Đoan Mộc Dư, ngươi là một đồ đệ bất hiếu, ta thực sự là có mắt như mù nhận ngươi làm đồ đệ, hiện tại ngươi mạnh rồi, mỗi ngày đều quản lão nhân gia ta.”

“Sư phụ, ta mà mặc kệ ngươi, sớm muộn gì chúng ta sẽ phá sản lưu lạc đầu đường. Bài bạc không mang lại điều tốt, hết lần này tới lần khác đều trắng tay, thật là.” Đoan Mộc Dư đưa cho lão giả năm lượng bạc, thở dài một tiếng, ai, từ khi được ma y tóc bạc này cứu lên, cuộc sống mỗi ngày của hắn đều nhìn sư phụ chìm trong bài bạc.

Cao nhân y thuật trên giang hồ kỳ thực lại là một con ma bài bạc, nói ra ai dám tin tưởng chứ. Nhìn lại Sỏa Căn bên người, chính mình nhặt được một kẻ ngu si, bị người ta hạ dược thành hồ đồ, thành người thử thuốc. Sỏa Căn này đều gọi mình là ca ca, cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng lại nhớ kỹ võ công như vậy, hơn nữa võ công cực kỳ cao, hắn rốt cuộc là ai? Giống như một kẻ bí ẩn lại giống một đứa ngốc, hơn nữa còn cao lớn, nhiều tuổi hơn mình, lại sống chết gọi mình là ca ca, thật phiền phức.

“Đồ đệ, bây giờ lão nhân gia ta mới biết được mình thu không phải là đồ đệ, mà là một bà quản gia!” Ma y tóc bạc cầm năm lượng bạc trong tay, ai thán một tiếng, hắn từng ngang dọc võ lâm, giờ lại thua trong tay một kẻ ngu si, đánh không lại Sỏa Căn, bị Đoan Mộc Dư quản chế, ai, ta đã làm nên tội tình gì chứ.

“Sư phụ, ta cũng không có biện pháp, chúng ta phải sống, người ít phá tiền đi a.” Đoan Mộc Dư dắt Sỏa Căn đi, Sỏa Căn liếm sạch sẽ đường trên mứt quả, bắt đầu ăn hồng quả. Vừa ăn vừa nói: “Ca ca, Sỏa Căn còn muốn ăn mứt quả.”

“Một lúc nữa ca ca mua cho ngươi.” Đoan Mộc Dư bất đắc dĩ bĩu môi, thật mong đây là đệ đệ của mình, không biết Dĩnh nhi cùng Tuyết nhi đã lớn đến thế nào, mẫu thân có khỏe không, phụ hoàng có còn nghĩ muốn thay nhi tử mình báo thù hay không.”Sư phụ, Sỏa Căn, các ngươi theo ta về nhà a, nhà của ta là hoàng cung tại Cẩm Vân thành của Tề quốc.”

“Ngươi nhớ nhà.” Ma y tóc bạc thở dài một tiếng, mình đã phiêu bạt mấy chục năm, tìm một chỗ dưỡng lão cũng tốt.”Chúng ta xem đại hôn của hoàng đế tại Vọng thành xong, sẽ rời khỏi đây đến Cẩm Vân thành.”

“Thật tốt quá, mỗi ngày chúng ta bắt đầu tích góp lộ phí tới Cẩm Vân thành, sư phụ, ngươi phải tiết kiệm a.” Đoan Mộc Dư cười như ánh nắng tươi sáng, xán lạn, khuynh đảo chúng sinh.

Trong mắt ma y tóc bạc Đoan Mộc Dư là một đại ác ma, không bài bạc không phải là lấy mạng ta sao. Ma y tóc bạc lấy lòng thương lượng với Đoan Mộc Dư, “Đồ đệ, chúng ta thương lượng một chút, mỗi ngày một lượng bạc được không, sư phụ sẽ kiếm bạc giữa đường làm lộ phí.”

“Đồ đệ lo lắng lo lắng.” Đoan Mộc Dư rung đùi đắc ý nói.

“Lo lắng cái gì, ngươi chỉ muốn buộc ta lại.” Ma y tóc bạc vừa nghĩ không thể bài bạc, trong lòng lại đau thương, đây là mạng sống của ta a.

Đoan Mộc Dư cười giống hồ ly, Sỏa Căn như một con cẩu trung thành theo sau, cuối cùng là một con chuột bạch mao, ba quái nhân đi qua, mọi người đều nhường đường, phải tránh xa những người này một chút a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương