Đêm tối vắng vẻ, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua rừng trúc gây thanh âm chấn động sàn sạt, đi vào giấc ngủ của Dạ Dương. Đây là một ngày an ổn hiếm có của Dạ Dương, tâm tình của hắn thoải mái hơn lúc trước, sau khi tắm rửa xong hắn không còn cự tuyệt ti bào Long Uyên đưa tới. Nói thật thì ti bào vải lụa mềm mại hơn vải thô, Dạ Dương sợ mình sẽ chìm đắm trong hưởng lạc, liền phải nhắc nhở chính mình, mặc ti bào vải thô vẫn là Dạ Dương, mặc ti bào tơ lụa mềm mại vẫn là Dạ Dương, chỉ là một bộ y phục, Dạ Dương vẫn là Dạ Dương.

Mao Qua một thân y phục màu đen, chọn thời điểm mọi người mệt mỏi đi ngủ, liền đột nhập Phong Diệp sơn trang. Hắn cũng không biết Dạ Dương ở tại nơi nào, đi lòng vòng trong Phong Diệp sơn trang một canh giờ cũng không tìm được. Hắn nghe có động tĩnh, liền nấp sau giả sơn, nhìn thấy một nha hoàn cầm một ngọn đèn từ xa đi tới, vòng qua lan can, trong tay nàng là một bộ áo da, nàng gặp một tiểu nhà hoàn, tiểu nha hoàn hỏi, “Tỷ tỷ định đi đâu vậy?”

“Lão gia muốn ta đưa bộ y phục này đến cho Dạ lão gia, lão gia thực là…” Nha hoàn đang cầm áo da mỉm cười lắc đầu.

“Lão gia thật si tình, từ khi ngài được Dạ lão gia cứu một mạng thì yêu thương người ta. Ai nha, nếu như cũng có người si mê ta như thế, ta chết cũng cam tâm.” Tiểu nha hoàn ước ao nói.

“Đứa ngốc, duyên phận là do nguyệt lão nối hồng tuyến, không phải ngươi muốn có là có, đến lúc thì duyên phận sẽ đến.” Nha hoàn cầm áo che miệng cười nói, gõ một chút lên trán của tiểu nha hoàn, “Ngươi mơ mộng như vậy, ngày mai ta bảo quản gia thu xếp cho ngươi một cuộc hôn nhân, đem ngươi gả cho vừa ý nguyện của ngươi.”

“Tỷ tỷ đừng đùa ta, phải gả thì cũng là tỷ tỷ gả trước, tỷ tỷ đi thôi.” Tiểu nha hoàn xấu hổ mỉm cười, nói cáo biệt, nha hoàn kia thở dài một tiếng, ôm áo da, cầm đèn lồng đi trước.

Mao Qua nghe được đối thoại của các nàng, trong lòng biết rằng Dạ lão gia mà các nàng nhắc tới là Dạ Dương. Nếu nha hoàn này mang áo tới cho Dạ Dương thì ta cứ đi theo là được. Mao Qua lặng lẽ theo phía sau nha hoàn, đi qua hành lang, đi qua một cánh cửa, một mảnh rừng trúc vây quanh tiểu viện sạch sẽ xuất hiện trước mắt Mao Qua. Nơi này cũng có phong thái tựa như chủ nhân của nó: thanh nhã, chất phác. Nha hoàn giơ đèn lên, gõ cửa, nhỏ giọng hô: “Dạ lão gia, lão gia ta muốn tặng đồ cho ngài.”

“Chờ một chút.” Thanh âm nhu hòa của người trong viện vang lên, cửa viện mở, Dạ Dương phủ thêm một áo choàng đứng ở cửa.

Nha hoàn mỉm cười giao áo gia cho Dạ Dương, Dạ Dương là người hòa nhã, hạ nhân trong sơn trang đều rất thích vị chủ tử này. “Dạ lão gia đang nghỉ ngơi, ta quấy rầy phải không, thực xin lỗi.”

“Không phải ngươi quấy rầy ta, là chủ nhân của ngươi quấy rầy ta, Long Uyên này đã muốn làm cái gì thì không thèm chú ý đến thời gian là lúc nào.” Dạ Dương bất đắc dĩ tiếp nhận áo da ôm vào trong ngực.

“Khí trời chuyển lạnh, lão gia ta sợ Dạ lão gia bị cảm lạnh, lão gia ta rất có dụng tâm.” Nha hoàn cười nói.

“Đúng vậy, nhưng là dùng tà tâm.” Dạ Dương vừa nói ra, hắn và nha hoàn đều thoải mái cười rộ lên. Bỗng nhiên Dạ Dương biến sắc, nha hoàn cũng biến sắc, vung tay lên, một phi tiêu bay về phía Mao Qua đang ẩn thân. Thủ pháp thật nhanh! Thân ảnh Mao Qua chợt lóe, phi tiêu sượt qua da mặt lưu lại vết xước, sau đó cắm phập vào một cây trúc, cây trúc lập tức bị bẻ gãy.

“Là người nào, còn không mau xuất hiện, phải đợi cô nãi nãi ta mời sao!” Nha hoàn lớn tiếng quát, thanh âm có pha một chút vị đạo của nữ hiệp.

Mao Qua vòng qua rừng trúc đi tới, thoải mái tiêu sái tới trước mặt Dạ Dương, không biết nha hoàn từ đâu lấy ra một đoản kiếm, người tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra nó là một lưỡi kiếm sắc bén. Nha hoàn chắn trước mặt Dạ Dương, nói: “Mao lão gia. Lão gia ta nói ngươi chưa từ bỏ ý đinh, ban đêm sẽ trở lại, nên phái ta bảo hộ Dạ lão gia. Mao lão gia, nơi này là Phong Diệp sơn trang, mời ngươi trở về.”

“Mao mỗ muốn đón Dạ Dương về nhà, cùng hắn xóa bỏ hiểu lầm, ta nghĩ Dạ Dương nhất định đã hiểu lầm ta, không cáo biệt mà rời đi.” Khẩu khí của Mao Qua có điểm thành khẩn, nhưng vẻ mặt Dạ Dương cũng không biểu hiện gì, chỉ là ánh mắt có chứa một chút trào phúng giống như đang xem tuồng. Mao Qua chưa bao giờ thấy ánh mắt Dạ Dương như vậy, ánh mắt từng tràn ngập ái tình đối với hắn đã tiêu thất, khiến một kẻ tự tin như Mao Qua cảm thấy kinh ngạc.

“Lão gia ta biết ngươi không từ bỏ ý định, nên bảo ta cố ý dẫn đường cho ngươi, để ngươi khỏi quấy nhiễu khiến mọi người bất an.” Ánh trăng chiếu lên nha hoàn, Mao Qua thấy rõ khuôn mặt của nàng, dung mạo thanh tú quyến rũ, lại có thêm một phần anh khí, bình tĩnh đứng trước mặt Dạ Dương, tràn đầy tự tin.”

“Lão gia nhà ngươi thật khó hiểu, ban ngày ta đến tìm người, sao hắn không giao Dạ Dương cho ta, vì sao đợi đến đêm tối ta đột nhập Phong Diệp sơn trang, hắn lại sai ngươi dẫn đường cho ta.” Mao Qua trầm thanh hỏi, chắc chắn Phong Diệp sơn trang đã có chuẩn bị trước.

“Lão gia nhà ta nói, Dạ lão gia là người chứ không phải là vật phẩm, có thể nào bị đưa đi đưa lại, hắn muốn Dạ lão gia tự nguyện lưu lại. Lão gia nói hắn tôn trọng mọi quyết định của Dạ lão gia.” Nha hoàn nói.

Dạ Dương minh bạch dụng ý của Long Uyên, tên gia khỏa này luôn luôn thích cho ta việc khó giải quyết. Dạ Dương nói với nha hoàn, “Bạch Yến, đây là chuyện của ta và Mao Qua, ta sẽ tự giải quyết.”

Dạ Dương vỗ vỗ vai Bạch Yến, muốn nàng tránh ra, chính mình ôm áo da đứng trước mặt Mao Qua. Nha hoàn Bạch Yến đứng phía sau Dạ Dương, đề phòng mọi lúc. Long Uyên từng nói với Bạch Yến, nếu Dạ Dương muốn đi cùng Mao Qua, thì giết chết Mao Qua, giữ Dạ Dương lại, cho dù bẻ gãy hai chân cũng phải giữ hắn lại. Bạch Yến đã chuẩn bị để có thể xuất thủ bất cứ lúc nào, chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.

Dạ Dương ôm áo dạ thản nhiên đứng trước mặt Mao Qua, nhãn thần hắn không hề u buồn, mà tràn ngập sức sống, trong suốt không sợ hãi. Mao Qua chăm chú nhìn Dạ Dương, hắn bị ánh mắt của Dạ Dương hấp dẫn. Dạ Dương mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt như trăng sáng, Mao Qua không ngờ rằng Dạ Dương lại có sức quyến rũ như vậy, nó không giống như khuôn mặt xinh đẹp trời sinh kia, mà là do cuộc sống tang thương tạo thành.

“Dạ Dương sẽ không đi cùng sư huynh, sư huynh trở về đi.” Thanh âm nhu hòa trầm thấp của Dạ Dương vang lên, Mao Qua rất thích nghe hắn nói, nhưng hôm nay hắn lại nói rời xa ta. Mao Qua cười cười tự giễu bản thân, dáng cười mờ mịt giấu diếm sau ria mép, không ai chú ý.

“Sư đệ hiểu nhầm chuyện gì, ngươi cũng nên giải thích cho ta chứ không nên âm thầm rời đi như thế. Ta sai ở đâu, sau này ta sẽ chậm rãi sửa. Ngươi cứ rời đi như thế, ta biết tìm ngươi ở đâu để chăm sóc.” Mao Qua hỏi, hắn tự cho rằng mình làm việc cẩn thận như thế, sao Dạ Dương có thể phát hiện được?

“Năm đó sư huynh nói với ta, Kiều Nặc rời đi, khiến ngươi rất cô đơn. Ngươi hướng ta xin lỗi, muốn ngươi và ta cùng nhau chung sống. Nhưng hóa ra chỉ là một âm mưu, Kiều Nặc cũng không rời xa ngươi, ngươi lại gạt ta một lần nữa, là ta khờ khạo mới tin ngươi.” Dạ Dương trầm tĩnh nói, con mắt nhìn Mao Qua trách cứ.

“Ngươi đã biết mọi việc.” Trong lòng Mao Qua cả kinh, sao hắn có thể biết được, sao lại phát hiện ta và Kiều Nặc ở cùng một chỗ.

“Bị lừa một lần sẽ không cẩn thận, bị lừa lần thứ hai sẽ in sâu vào trí nhớ, sao ta có thể bị ngươi lừa lần thứ ba.Ta không phải là kẻ ngu ngốc” Dạ Dương nói, hắn nhớ tới cuộc sống trước đây, trong lòng lại cảm thấy đau, lấy lại bình tĩnh, đè nén cảm xúc cuồn cuộn, Dạ Dương cười thê lương.

Nội tâm Mao Qua cũng tràn ngập hổ thẹn, hắn biết đời này Dạ Dương cũng không tha thứ cho hắn, hắn không ngừng lợi dụng tình cảm của Dạ Dương, không nghĩ rằng mình cũng sa vào, cũng yêu thương, cũng tự trách. Mao Qua không rõ tình cảm của mình đối với Dạ Dương là cái dạng gì, hắn chỉ biết hiện tại hắn thấy khó chịu, Dạ Dương như thế khiến cho hắn tuyệt vọng, đau đớn.

Một lúc sau thanh âm khô khốc của Mao Qua vang lên, “Sư đệ, ta sẽ không lừa dối ngươi một lần nào nữa, lần đầu tiên lừa ngươi hại ngươi, là ta không còn cách nào, ta không nghĩ được cách giải quyết nào tốt hơn là lợi dụng ngươi, hại ngươi mất hết võ công, phiêu bạt khắp nơi, ta luôn tự trách mình, vốn định lúc này sẽ bồi thường cho ngươi. Ta thật tâm như thế, nhưng sư phụ dùng Kiều Nặc bức bách ta, ta không còn cách nào, chỉ có thể lừa dối ngươi một lần nữa.”

Dạ Dương nghe Mao Quả giải thích, lửa giận càng phát sinh, hắn chất vấn hỏi: “Ngươi thích Kiều Nặc, vậy biến ta trở thành vật hi sinh cho các ngươi sao.”

“Không phải, ta thích ngươi, ta không có lừa ngươi.” Mao Qua liều mạng vì mình biện giải, đây là cơ hội cuối cùng để hắn có được Dạ Dương, “Lần này ta đối với ngươi là chân tình.”

“Kiều Nặc xếp thứ nhất, Dạ Dương là vật có thể hi sinh bất cứ lúc nào, đây mới là ý nghĩ của ngươi. Hà tất phải gạt ta, ngươi có nói gì thì ta cũng không bao giờ tin tưởng nữa.” Dạ Dương đạm nhiên nói, “Ngươi không nên giả vờ làm một người quân tử.” (quả báo…)

Mao Qua hít sâu một hơi, sờ sờ mũi, hóa ra trong mắt Dạ Dương ta là một kẻ hai mặt, ngụy quân tử. Mao Qua biết rõ Dạ Dương và hắn không thể cứu vãn, hắn cũng muốn hỏi Dạ Dương một vấn đề cuối cùng, cũng là một trong những mục đích của chuyến đi này:

“Ngươi không đi cùng ta, ta cũng không ép buộc ngươi, sư phụ nói ngươi đã luyện thành Vô Tâm bí quyết, hắn muốn ngươi giao ra phương pháp tu luyện, nếu không hắn sẽ giết Kiều Nặc. Dù sao Kiều Nặc cũng là sư đệ của ngươi, nể tình huynh đệ trước đây, ngươi cứu hắn được không.”

Mao Qua gần như là cầu xin, Dạ Dương nhớ lại nhiều năm trước từng nghe qua một lần, đó là Mao Qua khẩn cầu xin mình tha thứ, thành toàn cho hắn và Kiều Nặc. Hôm nay chuyện xưa tái hiện, trong lòng tràn ngập đủ loại tư vị.

“Muốn tu luyện Vô Tâm bí quyết thành công, sư phụ chỉ cần phế võ công luyện lại từ đầu, chắc chắn sẽ tiến triển cực nhanh, không đầy một năm có thể tu hành Vô Tâm bí quyết. Phá rồi xây lại, đó là huyền cơ của Vô Tâm bí quyết. Ngươi nói với sư phụ, năm xưa hắn phế võ công của Dạ Dương, trái lại Dạ Dương đạt được thành tựu như ngày hôm nay, Dạ Dương vô cùng cảm kích.” Dạ Dương mỉm cười trào phúng nói, “Ngươi tới đây cũng vì điều này a, ngươi có thể đi được rồi.”

Mao Qua xoay người đi vài bước, lại chạy trở lại, Dạ Dương cùng Bạch Yến đang đứng ở sân, bị hành động của Mao Qua làm khó hiểu, hắn định làm gì. Bạch Yến nắm chặt đoản kiếm, Mao Qua cười nói với Dạ Dương, hắn còn muốn biểu lộ một lần: “Ta không có lừa ngươi, ta là thật tâm muốn ngươi trở lại.”

“Ta sẽ không tin tưởng lời của ngươi nói, ngươi đi đi.” Dạ Dương quay đầu lại, tiêu sái đi về phòng! Đương, cửa tiểu viện bị đóng lại. Bạch Yến đứng ở trước cửa, cầm đoản kiếm nhìn chằm chằm Mao Qua, trong mắt nàng tràn ngập chán ghét.

“Nghạch…Thực sự là không muốn theo ta trở về…” Mao Qua cúi đầu, vai cũng sụp xuống, tâm bị đả kích mạnh. Lần này muốn rời xa ta thật sao…

“Mao lão gia, ngươi phấn chấn lên một chút, Bạch Yến sẽ giúp ngươi vậy.” Bạch Yến cười bướng bỉnh, vận đủ khí lực, kêu lên, “Người a…….. có kẻ trộm.” Tiếng thét chói tai khó nghe, sức công phá vô cùng lớn. Mao Qua cảm thấy không ổn, thân hình động, thi triển khinh công, cấp tốc đi qua rừng trúc, trong sơn trang tràn ngập âm thanh kêu la, gia đinh đốt đuốc khắp hậu viện, tiếng cẩu sủa nhao nhao, quản gia ôn ào kêu, “ Kẻ cắp ở nơi nào, kẻ cắp ở nơi nào!”

“Ở chỗ này….” Bạc Yến tiếp tục hô.

Bỗng nhiên quản gia quát to một tiếng, “Thả cẩu, cắn chết hắn!” Lũ cẩu được gia đinh buông ra, liền theo phương hướng Bạch Yến chỉ vọt tới, một bên đuổi, một bên chạy trốn.

Mao Qua chợt nghe phía sau chấn động, nghe rõ là thành âm của đại cẩu, chắc chắn là cả một bầy. Thầm nghĩ, được lắm Long Uyên, thật là hung ác, hôm nay Mao Qua đã lĩnh giáo!

Long Uyên đứng ở chỗ cao nhất của Phong Diệp sơn trang – Thiên Khiếu lầu, vừa ngắm trăng vừa uống rượu. Cười nhìn Mao Qua bị cẩu đuổi phải chạy trốn khắp nơi, phía trước là người chạy trốn, phía sau là đại cẩu, thực sự là thú vị đến mức Long Uyên nhin không được mà cười ha ha.

Nhìn theo hướng Mao Qua chạy trốn, Long Uyên nhấp một ngụm rượu, “Mao lão gia, chúc ngươi buổi tối tốt lành.”

——— —————————–

Vọng thành nào nhiệt phi phàm, ngựa xe như nước, cảnh tượng thật phồn vinh. Trên mặt bách tính ở Vọng thành đều dào dạt hạnh phúc, bọn họ hạnh phúc vì hoàng đế sắp sửa đại hôn, thương nhân và các lữ khách của quốc gia khác đến đây mang lại cơ hội làm ăn phát tài. Vọng thành là thành thị lớn nhất của Lương quốc, là do năm xưa tiên hoàng kiến tạo một tòa thành kiên cố, tụ tập kì trân dị bảo trong thiên hạ, lương thực tích lũy có thể đủ ăn mười năm, mỹ nhân đông đảo. Những ai từng được nhìn thấy Vọng thành, đều biết Vọng thành vô cùng kiên cố, cho dù địch tấn công mãnh liệt như thế nào, cũng không thể đánh vỡ tường thành, bọn họ đóng cửa không ra chiến đấu cũng không gặp vấm đề gì. Vọng thành là vùng đất phồn hoa để thực hiện mộng tưởng của các thương nhân, văn sĩ, du khách cũng đều đến đây.

Trữ Tiểu Bạch cùng phu nhân của mình đi vào chợ lớn náo nhiệt, phu nhân của hắn muốn mua son môi, tất nhiên là để dự yến hội sắp tới của cung đình, trở thành vị đại thần phu nhân đẹp nhất.

Trữ Tiểu Bạch có vẻ không yên lòng, nhìn chung quanh, hắn nghĩ có người đang giám thị hắn, quay đầu lại thì không nhìn thấy ai, rốt cuộc là ai đang theo dõi hắn? Gần đây mỗi đêm hắn đều không dám ngủ, giấc ngủ trở thành nỗi sợ hãi của hắn. Mỗi đêm Trình Thu Bình đều về gặp hắn trong mơ, chỉ trích hắn, dằn vặt hắn, khiến cho tình thần hắn khủng hoảng. Mỗi ngày đều bất giác thẫn thờ, bất giác hoảng sợ, mỗi ngày của hắn dều trông qua một cách nặng nề.

“Phu quân, ngươi lại đờ ra.” Trữ phu nhân trách cứ trượng phu của mình lại để tâm trí vào nơi nào, mấy ngày hôm nay hắn ăn không ngon ngủ không yên, mỗi đêm đều vì ác mộng mà tỉnh giấc, xem ra phải gọi đại phu đến xem.

“Đầu ta có chút choáng, khó chịu.” Trữ Tiểu Bạch xoa xoa hai bên thái dương, nghe nói như vậy có thể hóa giải đâu đâu.

“Có muốn đến gặp đại phu hay không, chàng cứ thế này cũng không được, nên gặp đại phu kê thuốc bổ điều dưỡng một chút.” Trữ phu nhân có chút lo lắng, dìu Trữ Tiểu Bạch đi về phía trước, ngoảnh đầu nhìn, cách đó không xa có một hiệu thuốc bắc, bên trong chắc chắn có đại phu, nàng liền đi đến đó.

Trong hiệu thuốc bắc có một đại phu chuẩn bệnh là một lão nhân tóc bạc, một thân bố y, hai mắt hữu thần, râu dài phiêu nhiên. Trữ phu nhân dìu Trữ Tiểu Bạch đi vào, Trữ phu nhân mỉm cười với đại phu tóc bạc, “Tiên sinh diệu thủ hồi xuân, tiểu phụ thập phần ngưỡng mộ, phu quân nhà ta bị bệnh, hay mơ thấy ác mộng, thường kêu to người cứu mạng, mong ngài chuẩn bệnh cho.”

“Nga, lão phu xem cho ngươi.” Đại phu tóc bạc bắt mạch cho Trữ Tiểu Bạch, tỉ mỉ quan sát một chút, gật gật đầu, mở hộp gỗ vuông, lấy một cây ngân châm châm đâm vào mạch của Trữ Tiểu Bạch, “Vị công tử này mắc tâm bệnh, có chút suy nghĩ không thông, lão phu chỉ có thể giúp ngươi an thần. Nếu như trong lòng ngươi có tâm sự gì không thể nói ra, thì ngươi tìm đến một chỗ hoang vắng nói ra hết, chậm rãi sẽ tốt lên thôi.”

Trữ Tiểu Bạch như là bị đâm trúng chỗ đau, sắc mặt trở nên tái nhợt, vẻ mặt thất kinh, đứng lên kéo Trữ phu nhân đi ra ngoài, “Đại phu cái gì, ăn nói bậy bạ. Cuộc đời ta chưa làm việc gì thất đức, ta phải sợ quỷ đến gọi cửa sao. Ta có tâm sự gì không thể nói cho người khác biết chứ, đúng là mắt mờ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương