Niếp Môn
-
Chương 71: Ngươi sợ sao?
Trời đã tối
Mưa to tầm tã
Trên đường tầm nhìn không cao.
Thiên thần tựa hồ muốn liều mạng cọ rửa thành thị này, nhưng hắn xem nhẹ chiều sâu tính người.
Cần gạt nước đong đưa qua lại.
Xuyên qua cửa kính của xe có thể nhìn thấy hai gương mặt mệt mỏi.
Mặt Niếp Ngân không chút thay đổi, máy móc điều khiển tay lái, nhìn thẳng phía trước, lại có chút đăm chiêu.
Hắn chính là như vậy, tưởng như ông trời tạo ra một bức tường găn cản không gì có thể xâm nhập, làm cho người ta không thể biết được bên trong có cái gì.
Lãnh Tang Thanh ngồi ở bên cạnh đã ngủ rất say sưa, có Niếp Ngân tại bên người, cô sẽ không tự chủ được thả lỏng đề phòng, vài ngày nay thật rất mệt mỏi đến bây giờ mới có thể thư giãn một chút.
Bởi vì ở bên cạnh Niếp Ngân hắn đem cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Các cô gái trên đời này, rất ít khi ở bên cạch đàn ông thả lỏng cảm giác.
Đây là theo bản năng.
Xe chạy đến cửa khách sạn năm sao, chần chờ ngừng lại, tốc độ xe rất chậm, ngay cả bánh xe bấy giờ cũng hiện ra sự do dự.
Đây là vì Niếp Ngân rất chán ghét.
Hắn căn bản không tưởng mình lại nóng nảy quyết đoán một việc, trở về nơi này hắn lại càng không ngờ hắn lại ôn nhu.
Hắn theo bản năng lấy tay xao xao mặt mình, sau đó tự giễu nở nụ cười.
Này hắn thậy thật chán ghét hành đọng này, từ trước đến giờ chưa tường xảy ra.
Cửa xe đột nhiên bị mở ra, nhân viên tiếp tân khách sạn r ache ô, rất có lễ tiết đứng ở bên ngoài.
“Hoan nghênh quang lâm! Khách sạn sẽ mang đến cho ngài một ban đêm thoải mái.”
Thanh âm này làm bừng tỉnh giật mộng đẹp của Lãnh Tang Thanh, cô híp hai mắt nhìn nhìn Niếp Ngân, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
“Hả? Đến rồi sao?”
Niếp Ngân không có trả lời cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẫn như cũ không nói gì chỉ đang trầm ngâm suy nghĩ, bất quá hiện tại nhìn qua càng giống một loại rối rắm.
Lãnh Tang Thanh quay đầu lại nhìn ra trước cửa, một cái biển hiệu huy hoàng to đùng ở trước mắt cô, cực đại “HOTEL” hai chữ này kích thích đến thần kinh cảu cô. Cô giật mình lập tức ngồi dậy, ánh mắt trong nháy mắt trở nên bối rối, cả người cùng động tác tất cả đều cứng ngắc mất tự nhiên, hô hấp dồn dập, ở ban đêm, cũng có thể thấy mặt cô đỏ bừng.
“A? Niếp...... Niếp Ngân...... Đêm nay chúng ta sẽ...... Ở nơi này sao? A...... Ha ha......”
Niếp Ngân lẳng lặng nhìn nàng, nhưng trong ánh mắt cũng không tự giác mà toát ra một cỗ lo lắng, đương nhiên là liên quan đến sự bối rối ngôn ngữ của Lãnh Tang Thanh.
“Niếp...... Niếp Ngân, chúng ta lập tức trở về đi, dù sao còn phải xử lý rất nhiều chuyện...... Không...... Không phải sao?”
Lãnh Tang Thanh cưỡng chế hô hấp cùng sự sốt ruột, nhưng lòng của cô đã muốn theo mau trong bụng nhảy ra ngoài, thật sự chuyện cùng với đàn ông thêu khách sạn, cô đời này chưa có làm qua, căn bản không có chuẩn bị tâm lý.
Cứ việc, kỳ thật cô cũng có chút chờ mong.
Niếp Ngân dài thở ra một hơi, lạnh nhạt nói một câu:“Không phải chúng ta sẽ ở nơi này, là em ở một người.”
“Ôi chao?”
“Vì sao?” Lãnh Tang Thanh sửng sốt.
Niếp Ngân quay đầu, nhìn thẳng phía trước, một đôi mày kiếm lại khó gặp nhảy lên.
“Tôi không hứa hẹn cái gì......”
Đây là phương thức trả lời của hắn, nhưng từ cưới cùng lại hơi ngừng lại, giống như có điều cố kỵ, Niếp Ngân cũng chú ý tới điểm này, lập tức điều chỉnh cảm xúc, khôi phục lại sự hờ hững tư thái.
“Tôi không hứa hẹn cái gì.”
Lần này trả lời thực rõ ràng, ngữ khí bình thản.
Nhưng mà hắn chưa từng biết, loại ngữ khí bình thản này lọt vào lỗ tai Lãnh Tang Thanh lạnh như băng như thể khắc vũ.
Lãnh Tang Thanh không có truy vấn, cảm xúc kích động lúc này không còn một chút, thậm chí còn biến thành phẫn ý, vì cái gì cô tới Tác Mã Lý, lại vô duyên vô cớ bị cuốn vào cái đại lốc xoáy này? Vì cái gì người đàm ông trước mắt mày luôn đem cô túm đến bên người, lại nói lạnh nhạt đem cô đá văng ra? Vì cái gì cô phải đối mặt với người này, chỉ dùng từ “Hỗn đản” để hình dung hắn, sao lại luôn nghĩ về hắn, sao lại để ý đến nhất cử nhất động của hắn?
“Đã biết.”
Cô dùng giọng nói bình thản giống hắn đáp lại một câu, sau đó sửa sang lại áo mình một chút, một chân bước ra cửa xe.
Tiếp khách chạy nhanh đem tán che đến lãnh tang thanh trên đầu.
Ngay lúc cô đang định đi xuống xe, Niếp Ngân cúi người một cái về phía trước, bàn tay hữu lực thon dài lập tức cầm cánh tay của cô, độ mạnh rất lớn, cảm giác như không muốn buông tay.
Lãnh Tang Thanh tự nhiên cảm giác phân độ này mạnh mẽ, nhưng cô không có oán giận, thậm chí không có biểu hiện gì, chính là quay đầu lại lạnh lùng hỏi một câu.
“Còn có chuyện gì sao?”
Niếp Ngân không có lập tức trả lời, hai người nhìn nhau một lát, sau đó Niếp Ngân mi gian căng thẳng, buông lỏng tay cánh tay ra.
“Nhớ kỹ! Có việc gì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi!”
Lãnh Tang Thanh đi xuống, tiếp tân cũng đi xuống, một mình một người đi đến cửa khách sạn.
Ngọn đèn đem bóng dáng của cô trải dài, Niếp Ngân nhìn bóng dáng của cô, đột nhiên gian phát hiện cô so với mấy ngày hôm trước càng thêm gầy, cảm tưởng thân thể suy nhược này đối mưa to gió lớn sẽ bị thổi bay.
Có lẽ thời tiết hôm nay liên quan.
Có lẽ......
Hắn không nghĩ còn muốn đi xuống, thu hồi suy nghĩ, đạp ga xe, xe nháy mắt liền đi ra ngoài, nhưng những bọt nước nổi lại lên sự không cam lòng.
Cô ở lại nơi đó, hắn thấy có vẻ toàn một chút. Đây là suy tư của Niếp Ngân,quyết định đáp án.
Hắn biết, tình cảnh của mình đã càng ngày càng không xong, đem cô giữ ở bên người chỉ mang đến cho cô nguy hiểm. Tuy rằng hắn cũng hiểu được, cho dù không đem cô giữ ở bên người, nhưng vẫn gặp phiền toái, giống như lần trước người Niếp môn bắt cóc cô vậy, nhưng so sánh với ở đậy, độ an toàn cao hơn so với ở cùng hắn.
Nhiều năm qua như vậy, hắn chưa bao giờ cho rằng quá bảo vệ một người an toàn lại là chyện khó khăn như vậy, nhưng lần này đối mặt là Niếp môn, hắn theo đáy lòng lý tự tin chưa bao giờ giống giờ phút này không thể xác định được như vậy.
Giông như không xác định, hắn còn vừa mới hạ quyết định.
Như vậy thật sự sẽ an toàn sao? Không có hắn bên người thật sự sẽ an toàn sao? Thật sự giống như lời cha nói, hắn ngay cả dũng khí bảo vệ cô cũng không có?
Niếp Ngân giờ phút này rất phiền não,suy nghĩ trong đầu chất thành một đống.
Hắn dừng xe lại, đem xe để ở trên đường, mở cửa xe nhảy đi ra, mặc cho mưa to hắt lên người hắn, hắn giờ đấy không còn bình tĩnh.
Nhìn hắn ở trên đường, cả người tỏa ra mãnh liệt rối rắm, cho dù tại đây mưa to cũng che dấu không được, loại do dự này hắn chưa bao giờ từng có, loại hoảng hốt này cũng là hắn lần đầu tiên nếm trải.
Cửa khách sạn.
Mưa lạnh như băng mưa gõ lên người cô, tức khắc lan tràn, không có chút giữ lại.
“Như vậy đi, ngài không nên đứng ở chỗ này, tôi đem ô mang cho ngài.” Tiếp tân lại đã chạy tới, nhìn một cô gái mảnh khảnh đứng ở giữa trời mưa to, hắn thật sự không đành lòng liền theo đuổi.
“Thật sự không cần, cám ơn, anh mặc tôi.” Lãnh Tang Thanh lại cự tuyệt ý tốt của hắn, lúc này toàn thân cao thấp của cô đã hoàn toàn ướt đẫm, khuôn mặt trắng hồng lúc trước giờ đã đông lạnh biến thành xanh tím.
“Ngài đừng lấy thân thể của mình ra nói giỡn, nếu cứ tiếp tục ở đâu, ngài nhất định sẽ sinh bệnh.” Tiếp tân đem ô tới trước mặt Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh không có nhận, vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ.
“Nhưng mà......”
Nhiệt tình của tiếp tân muốn mở miệng, một tiếng phanh xe đánh gãy lời hắn, chiếc xe quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt hai người.
Cửa xe mở ra, người Niếp Ngâncũng ước đẫm lập tức đi tới Lãnh Tang Thanh, ánh mắt kiên định gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như không có có việc gì có thể ngăn cản hắn tới gần cô.
Mưa to mưa tầm tã thanh âm nghe không rõ.
Hết thảy đều im lặng.
Hết thảy đều không có thanh âm.
Lãnh Tang Thanh giật mình nhìn Niếp Ngân, giờ phút này cô nhận không ra mình chỉ có thể nghe được tiếng “Oành oành”, đến tột cùng là tim đập của cô, Niếp Ngân đi bộ tới gần cô.
Cô muốn mở miệng, nhưng môi lại không không chịu thua mà hoạt động.
Niếp Ngân tới gần nắm lấy tay cô,phục hồi lại vẻ bình tĩnh.
“Sẽ rất nguy hiểm! Thậm chí sẽ mất đi tính mạng! Em sợ sao?” Niếp Ngân nghiêm túc, hai mắt lóe ra sự đau lòng.
Mặc kệ tiếng mưa rơi lớn, nhưng Niếp Ngân nói ra lời nào, Lãnh Tang Thanh đều ghe rất kỹ.
Cô cắn răng dùng ánh mắt kiên định giống hắn nhìn chăm chú vào Niếp Ngân.
Dùng sức lắc lắc đầu.
Theo sau, Niếp Ngân hơi hơi hạ thấp người, cánh tay cường tráng không cần tốn nhiều sức liền đem Lãnh Tang Thanh ôm vào trong lòng, đi về xe.
Lãnh tang thanh giống một cái công chúa rúc vào trong lòng Niếp Ngân.
Cô đừng quá.
Đột nhiên thứ gì đó chà sát vào khuôn mặt cô.
Đương nhiên, chà sát vào cô không phải mưa
Mưa to tầm tã
Trên đường tầm nhìn không cao.
Thiên thần tựa hồ muốn liều mạng cọ rửa thành thị này, nhưng hắn xem nhẹ chiều sâu tính người.
Cần gạt nước đong đưa qua lại.
Xuyên qua cửa kính của xe có thể nhìn thấy hai gương mặt mệt mỏi.
Mặt Niếp Ngân không chút thay đổi, máy móc điều khiển tay lái, nhìn thẳng phía trước, lại có chút đăm chiêu.
Hắn chính là như vậy, tưởng như ông trời tạo ra một bức tường găn cản không gì có thể xâm nhập, làm cho người ta không thể biết được bên trong có cái gì.
Lãnh Tang Thanh ngồi ở bên cạnh đã ngủ rất say sưa, có Niếp Ngân tại bên người, cô sẽ không tự chủ được thả lỏng đề phòng, vài ngày nay thật rất mệt mỏi đến bây giờ mới có thể thư giãn một chút.
Bởi vì ở bên cạnh Niếp Ngân hắn đem cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Các cô gái trên đời này, rất ít khi ở bên cạch đàn ông thả lỏng cảm giác.
Đây là theo bản năng.
Xe chạy đến cửa khách sạn năm sao, chần chờ ngừng lại, tốc độ xe rất chậm, ngay cả bánh xe bấy giờ cũng hiện ra sự do dự.
Đây là vì Niếp Ngân rất chán ghét.
Hắn căn bản không tưởng mình lại nóng nảy quyết đoán một việc, trở về nơi này hắn lại càng không ngờ hắn lại ôn nhu.
Hắn theo bản năng lấy tay xao xao mặt mình, sau đó tự giễu nở nụ cười.
Này hắn thậy thật chán ghét hành đọng này, từ trước đến giờ chưa tường xảy ra.
Cửa xe đột nhiên bị mở ra, nhân viên tiếp tân khách sạn r ache ô, rất có lễ tiết đứng ở bên ngoài.
“Hoan nghênh quang lâm! Khách sạn sẽ mang đến cho ngài một ban đêm thoải mái.”
Thanh âm này làm bừng tỉnh giật mộng đẹp của Lãnh Tang Thanh, cô híp hai mắt nhìn nhìn Niếp Ngân, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
“Hả? Đến rồi sao?”
Niếp Ngân không có trả lời cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẫn như cũ không nói gì chỉ đang trầm ngâm suy nghĩ, bất quá hiện tại nhìn qua càng giống một loại rối rắm.
Lãnh Tang Thanh quay đầu lại nhìn ra trước cửa, một cái biển hiệu huy hoàng to đùng ở trước mắt cô, cực đại “HOTEL” hai chữ này kích thích đến thần kinh cảu cô. Cô giật mình lập tức ngồi dậy, ánh mắt trong nháy mắt trở nên bối rối, cả người cùng động tác tất cả đều cứng ngắc mất tự nhiên, hô hấp dồn dập, ở ban đêm, cũng có thể thấy mặt cô đỏ bừng.
“A? Niếp...... Niếp Ngân...... Đêm nay chúng ta sẽ...... Ở nơi này sao? A...... Ha ha......”
Niếp Ngân lẳng lặng nhìn nàng, nhưng trong ánh mắt cũng không tự giác mà toát ra một cỗ lo lắng, đương nhiên là liên quan đến sự bối rối ngôn ngữ của Lãnh Tang Thanh.
“Niếp...... Niếp Ngân, chúng ta lập tức trở về đi, dù sao còn phải xử lý rất nhiều chuyện...... Không...... Không phải sao?”
Lãnh Tang Thanh cưỡng chế hô hấp cùng sự sốt ruột, nhưng lòng của cô đã muốn theo mau trong bụng nhảy ra ngoài, thật sự chuyện cùng với đàn ông thêu khách sạn, cô đời này chưa có làm qua, căn bản không có chuẩn bị tâm lý.
Cứ việc, kỳ thật cô cũng có chút chờ mong.
Niếp Ngân dài thở ra một hơi, lạnh nhạt nói một câu:“Không phải chúng ta sẽ ở nơi này, là em ở một người.”
“Ôi chao?”
“Vì sao?” Lãnh Tang Thanh sửng sốt.
Niếp Ngân quay đầu, nhìn thẳng phía trước, một đôi mày kiếm lại khó gặp nhảy lên.
“Tôi không hứa hẹn cái gì......”
Đây là phương thức trả lời của hắn, nhưng từ cưới cùng lại hơi ngừng lại, giống như có điều cố kỵ, Niếp Ngân cũng chú ý tới điểm này, lập tức điều chỉnh cảm xúc, khôi phục lại sự hờ hững tư thái.
“Tôi không hứa hẹn cái gì.”
Lần này trả lời thực rõ ràng, ngữ khí bình thản.
Nhưng mà hắn chưa từng biết, loại ngữ khí bình thản này lọt vào lỗ tai Lãnh Tang Thanh lạnh như băng như thể khắc vũ.
Lãnh Tang Thanh không có truy vấn, cảm xúc kích động lúc này không còn một chút, thậm chí còn biến thành phẫn ý, vì cái gì cô tới Tác Mã Lý, lại vô duyên vô cớ bị cuốn vào cái đại lốc xoáy này? Vì cái gì người đàm ông trước mắt mày luôn đem cô túm đến bên người, lại nói lạnh nhạt đem cô đá văng ra? Vì cái gì cô phải đối mặt với người này, chỉ dùng từ “Hỗn đản” để hình dung hắn, sao lại luôn nghĩ về hắn, sao lại để ý đến nhất cử nhất động của hắn?
“Đã biết.”
Cô dùng giọng nói bình thản giống hắn đáp lại một câu, sau đó sửa sang lại áo mình một chút, một chân bước ra cửa xe.
Tiếp khách chạy nhanh đem tán che đến lãnh tang thanh trên đầu.
Ngay lúc cô đang định đi xuống xe, Niếp Ngân cúi người một cái về phía trước, bàn tay hữu lực thon dài lập tức cầm cánh tay của cô, độ mạnh rất lớn, cảm giác như không muốn buông tay.
Lãnh Tang Thanh tự nhiên cảm giác phân độ này mạnh mẽ, nhưng cô không có oán giận, thậm chí không có biểu hiện gì, chính là quay đầu lại lạnh lùng hỏi một câu.
“Còn có chuyện gì sao?”
Niếp Ngân không có lập tức trả lời, hai người nhìn nhau một lát, sau đó Niếp Ngân mi gian căng thẳng, buông lỏng tay cánh tay ra.
“Nhớ kỹ! Có việc gì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi!”
Lãnh Tang Thanh đi xuống, tiếp tân cũng đi xuống, một mình một người đi đến cửa khách sạn.
Ngọn đèn đem bóng dáng của cô trải dài, Niếp Ngân nhìn bóng dáng của cô, đột nhiên gian phát hiện cô so với mấy ngày hôm trước càng thêm gầy, cảm tưởng thân thể suy nhược này đối mưa to gió lớn sẽ bị thổi bay.
Có lẽ thời tiết hôm nay liên quan.
Có lẽ......
Hắn không nghĩ còn muốn đi xuống, thu hồi suy nghĩ, đạp ga xe, xe nháy mắt liền đi ra ngoài, nhưng những bọt nước nổi lại lên sự không cam lòng.
Cô ở lại nơi đó, hắn thấy có vẻ toàn một chút. Đây là suy tư của Niếp Ngân,quyết định đáp án.
Hắn biết, tình cảnh của mình đã càng ngày càng không xong, đem cô giữ ở bên người chỉ mang đến cho cô nguy hiểm. Tuy rằng hắn cũng hiểu được, cho dù không đem cô giữ ở bên người, nhưng vẫn gặp phiền toái, giống như lần trước người Niếp môn bắt cóc cô vậy, nhưng so sánh với ở đậy, độ an toàn cao hơn so với ở cùng hắn.
Nhiều năm qua như vậy, hắn chưa bao giờ cho rằng quá bảo vệ một người an toàn lại là chyện khó khăn như vậy, nhưng lần này đối mặt là Niếp môn, hắn theo đáy lòng lý tự tin chưa bao giờ giống giờ phút này không thể xác định được như vậy.
Giông như không xác định, hắn còn vừa mới hạ quyết định.
Như vậy thật sự sẽ an toàn sao? Không có hắn bên người thật sự sẽ an toàn sao? Thật sự giống như lời cha nói, hắn ngay cả dũng khí bảo vệ cô cũng không có?
Niếp Ngân giờ phút này rất phiền não,suy nghĩ trong đầu chất thành một đống.
Hắn dừng xe lại, đem xe để ở trên đường, mở cửa xe nhảy đi ra, mặc cho mưa to hắt lên người hắn, hắn giờ đấy không còn bình tĩnh.
Nhìn hắn ở trên đường, cả người tỏa ra mãnh liệt rối rắm, cho dù tại đây mưa to cũng che dấu không được, loại do dự này hắn chưa bao giờ từng có, loại hoảng hốt này cũng là hắn lần đầu tiên nếm trải.
Cửa khách sạn.
Mưa lạnh như băng mưa gõ lên người cô, tức khắc lan tràn, không có chút giữ lại.
“Như vậy đi, ngài không nên đứng ở chỗ này, tôi đem ô mang cho ngài.” Tiếp tân lại đã chạy tới, nhìn một cô gái mảnh khảnh đứng ở giữa trời mưa to, hắn thật sự không đành lòng liền theo đuổi.
“Thật sự không cần, cám ơn, anh mặc tôi.” Lãnh Tang Thanh lại cự tuyệt ý tốt của hắn, lúc này toàn thân cao thấp của cô đã hoàn toàn ướt đẫm, khuôn mặt trắng hồng lúc trước giờ đã đông lạnh biến thành xanh tím.
“Ngài đừng lấy thân thể của mình ra nói giỡn, nếu cứ tiếp tục ở đâu, ngài nhất định sẽ sinh bệnh.” Tiếp tân đem ô tới trước mặt Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh không có nhận, vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ.
“Nhưng mà......”
Nhiệt tình của tiếp tân muốn mở miệng, một tiếng phanh xe đánh gãy lời hắn, chiếc xe quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt hai người.
Cửa xe mở ra, người Niếp Ngâncũng ước đẫm lập tức đi tới Lãnh Tang Thanh, ánh mắt kiên định gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như không có có việc gì có thể ngăn cản hắn tới gần cô.
Mưa to mưa tầm tã thanh âm nghe không rõ.
Hết thảy đều im lặng.
Hết thảy đều không có thanh âm.
Lãnh Tang Thanh giật mình nhìn Niếp Ngân, giờ phút này cô nhận không ra mình chỉ có thể nghe được tiếng “Oành oành”, đến tột cùng là tim đập của cô, Niếp Ngân đi bộ tới gần cô.
Cô muốn mở miệng, nhưng môi lại không không chịu thua mà hoạt động.
Niếp Ngân tới gần nắm lấy tay cô,phục hồi lại vẻ bình tĩnh.
“Sẽ rất nguy hiểm! Thậm chí sẽ mất đi tính mạng! Em sợ sao?” Niếp Ngân nghiêm túc, hai mắt lóe ra sự đau lòng.
Mặc kệ tiếng mưa rơi lớn, nhưng Niếp Ngân nói ra lời nào, Lãnh Tang Thanh đều ghe rất kỹ.
Cô cắn răng dùng ánh mắt kiên định giống hắn nhìn chăm chú vào Niếp Ngân.
Dùng sức lắc lắc đầu.
Theo sau, Niếp Ngân hơi hơi hạ thấp người, cánh tay cường tráng không cần tốn nhiều sức liền đem Lãnh Tang Thanh ôm vào trong lòng, đi về xe.
Lãnh tang thanh giống một cái công chúa rúc vào trong lòng Niếp Ngân.
Cô đừng quá.
Đột nhiên thứ gì đó chà sát vào khuôn mặt cô.
Đương nhiên, chà sát vào cô không phải mưa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook