Niễn Ngọc Thành Trần
-
Chương 41
Editor: Cẩm Hi
"Dì Ngô, tôi thấy hình như dạo này tâm tình của thiếu soái rất tốt, có chuyện gì cao hứng sao?" Hắn ta nhìn Viên Trần đang ở trong bếp gọt táo, mặt lại còn tươi cười, "Còn không phải tiểu thư nhà chúng ta và thiếu soái ở cùng phòng!" Dì Ngô vừa cắn hạt dưa vừa trả lời, "A? Hoá ra bọn họ kết hôn hơn một năm rồi mà không ở chung phòng?" Phó quan hô lên, rồi bỗng nhớ ra Viên Trần đang ở trong phòng bếp không xa, cuống quít bưng kín miệng.
Viên Trần dường như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, thậm chí còn chưa liếc nhìn bọn họ lấy một cái, lập tức bưng đĩa sứ đựng táo đã cắt miếng chạy lên lầu, phó sĩ quan cùng dì Ngô theo dõi một loạt hành động này của hắn, từ gọt táo cho đến chui vào phòng Đinh Kha, khuôn mặt trước sau vẫn mang theo ý cười, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng phong thần tuấn lãng.
"Cậu nghĩ sao." Dì Ngô lấy lại tinh thần bễ nghễ nói với phó sĩ quan.
Phó sĩ quan mở miệng lại không biết nói gì, đóng rồi lại mở, hồi lâu mới thốt ra một câu, "Thiếu soái cũng thật kiên nhẫn, mỹ nhân đã bày ở trước mặt như vậy rồi, còn đến tận một năm......" Hắn ta bỗng nhớ tới Đinh Kha từng dẫn dắt quân đội nửa đường chặn đánh Tô Sâm Trạch, rồi vụ lái xe bạt mạng tông vào vách đá, ngược lại lắc lắc đầu, cảm khái nói: "May mắn là cô ấy bị bệnh, bằng không chỉ với bản lĩnh của cô ấy, thiếu soái có thể sẽ bị mệt chết!"
Dì Ngô hơi giật mình, đỏ mặt mắng hắn ta: "Phi, nói linh tinh cái gì đấy!"
"Tô Sâm Trạch khinh người quá đáng, thế nhưng hiện tại không thể dễ dàng hành động được!" Thân thể đại soái hiện giờ ngày càng suy yếu, nằm ở trên giường khó có thể nhúc nhích.
"Không thể hành động? Trận chiến ở Thương Châu lúc trước, chỉ một tiếng trống đã có thể hăng hái đánh cả Hà Nam Sơn Đông, nhưng khi đó ngài nói không thể dễ dàng hành động nên chúng ta mới từ bỏ, hiện tại tên đó đã dám chôn binh ở Bắc Bình, thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của Đinh Kha, ngài còn dám nói không thể dễ dàng hành động?" Viên Trần tức muốn hộc máu.
Đại soái hô hấp dồn dập, đột nhiên ho khan, cả người tức giận đến run rẩy lên, "Mày, mày muốn làm ông đây tức chết có phải hay không?" Tô Khinh Mạn cuống quít dùng ánh mắt ý bảo Viên Trần đừng nói nữa, Đinh Kha đứng ở một bên cũng không thể xen vào, "Ông đây nói cho mày biết, hiện tại không phải lúc để hành động, hắn ta có người Nhật Bản làm chỗ dựa, mày cùng hắn ta trai cò đánh nhau, tất lưỡng bại câu thương*, được lợi cũng chỉ có bọn người Nhật Bản!"
(*) Tất lưỡng bại câu thương: Nghĩa là cả hai bên cùng thiệt hại.
Đinh Kha nắm tay Viên Trần, không kiên nhẫn nói, "Vậy thì bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ vẫn cứ không động thủ?"
Đại soái ho khan hô hấp khó khăn, "Bất luận thế nào cũng tuyệt đối không thể để người nước ngoài chiếm tiện nghi!"
Viên Trần nghe xong phất tay áo bỏ đi, ném lại một câu, "Chỉ sợ người nước ngoài còn chưa nhúng tay, chúng ta đã bị cái gọi là người một nhà hại chết!"
"Mày cái tên nghịch tử!" Đại soái ho khan không ngừng, Đinh Kha ở giữa lại càng thêm khó xử, Tô Khinh Mạn chậm rãi vuốt vuốt ngực cho đại soái, tận lực giúp hắn điều hòa hô hấp.
Đại soái đã có Tô Khinh Mạn chăm sóc nên cũng không cần ở lại nữa, Đinh Kha vội vàng kéo cơ thể mệt mỏi rời đi, "Anh cũng thật là, hà tất phải cãi nhau với cha, thân thể ông ấy đã như vậy......" Đinh Kha còn chưa nói xong, chợt phát hiện ngón tay kẹp thuốc lá của Viên Trần đang không ngừng run rẩy, đến cả làn khói bay lên cũng trở nên uốn lượn.
"Anh không sao chứ?" Đinh Kha duỗi tay sờ trán Viên Trần, rõ ràng đang là mùa đông rét lạnh, gió rét quật mạnh làm cô phải co ro trong áo khoác lông, mà hắn lại đổ mồ hôi đầy đầu.
Làn khói bị gió thổi, ánh lửa lúc sáng lúc tối, hắn trợn to mắt muốn nhìn rõ Đinh Kha, rồi lại không kìm được sụp mí mắt, "Đinh Kha, chúng ta về nhà đi?"
Đinh Kha thấy Viên Trần dường như có chút thần chí không rõ, cuống quít gật đầu đáp ứng, Viên Trần dựa vào vài Đinh Kha, mồ hôi nhễ nhại làm tóc bết dính vào trán, "Tôi rất lạnh!" Đinh Kha càng ôm chặt lấy hắn, nhưng hắn vẫn kêu lạnh còn không ngừng ra mồ hôi.
"Thiếu soái, có phải bệnh đau nửa đầu lại tái phát hay không?" Phó sĩ quan vừa lái xe vừa lo lắng nhìn Viên Trần ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Đinh Kha nhớ phó sĩ quan từng nói với cô rằng, Viên Trần không được đại soái yêu thích, thậm chí còn phải tránh xa quân quyền, nhưng năm đó nhị thiếu lại vẫn kiêng kị với người em trai này, hơn nữa Viên Trần còn là con vợ lẽ không có chỗ dựa, nhị thiếu liền tìm mọi cách hãm hại Viên Trần, Mặc dù Viên Trần đã hành xử thận trọng từng bước một, nhưng vẫn uống phải ly rượu độc của nhị thiếu, bởi vì thân thể cường tráng cộng thêm liều lượng thuốc không đủ, may mắn thoát chết nhưng lại để lại căn bệnh đau nửa đầu.
"Thuốc, mau đưa thuốc cho tôi!" Viên Trần dồn dập nói, Đinh Kha vội vàng đem bình thuốc trong tay đưa cho hắn, hắn lại đem bình thuốc ném đi, "Không phải thuốc này!"
Đinh Kha lại nhặt bình thuốc lên, đây không phải là thuốc trị đau nửa đầu sao?
Xe vừa đến Tĩnh Nghi viên còn chưa kịp dừng lại, Viên Trần liền nhảy xuống xe chạy vào nhà, Đinh Kha cảm thấy có gì đó kỳ lạ, hoảng hốt cùng phó sĩ quan đuổi theo, cơ thể hắn có hơi hoảng, nhưng mỗi bước đi vẫn mạnh mẽ như cũ, xông thẳng vào trong thư phòng.
Đinh Kha cùng phó sĩ quan đi theo sau hắn, đẩy cửa thư phòng đang khép hờ ra, Viên Trần đang cầm ống tiêm trong tay, đầu kim đâm thật sâu xuống làn da màu đồng của hắn. Đinh Kha che miệng lại cả người suýt nữa thì tê liệt ngã xuống, Viên Trần nhanh chóng đem nước thuốc đẩy vào trong cơ bắp, nước thuốc theo máu chảy xuôi vào các cơ quan trong cơ thể, lúc này hắn mới từ từ thở ra, khuôn mặt nóng lạnh thất thường cũng trở nên hưởng thụ.
Chính văn thương tích đầy mình
Đinh Kha và phó sĩ quan không thể tin nổi nhìn một màn trước mắt, Viên Trần rút ống tiêm ra, tinh thần phấn chấn quay ra cười với Đinh Kha: "Làm sao vậy?" Đinh Kha không dám nhìn hắn, chỉ đến gần dựa vào vòng tay mạnh mẽ của hắn.
Trên bàn có vài lọ thuốc nhỏ đã dùng hết, chỉ còn lại một lọ cuối cùng vẫn còn nước thuốc.
"Phó sĩ quan, anh đi mời bác sĩ trung y lần trước khám cho tôi tới đây đi, thuận tiện cầm lọ thuốc đi xét nghiệm." Phó sĩ quan nhận lấy lọ thuốc trong tay Đinh Kha, Đinh Kha quay đầu lại lắng nghe tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, rồi cô ra hiệu cho phó sĩ quan nhanh chóng rời đi.
"Em đang nói chuyện với ai thế?" Đinh Kha giật mình, Viên Trần chỉ quấn mỗi khăn tắm trên eo rồi đem cô ôm vào lòng, "Không có, em chỉ vừa phân phó chút chuyện cho phó sĩ quan thôi." Viên Trần cố tình dùng đầu tóc ướt sũng cọ vào cổ Đinh Kha, "Phân phó chuyện gì?"
Đinh Kha đẩy đẩy cái đầu sũng nước của hắn, "Mau đi lau đi!" Viên Trần lại chặn ngang đem Đinh Kha bế lên, "Không đi!" Lại nhìn Đinh Kha mày mi như họa, tóc đẹp như mây, đôi mắt sáng rỡ liếc mắt đưa tình với hắn, phong tình vạn chủng vô hạn cùng mị lực làm người ta say đắm, khiến Viên Trần như si như ngốc, Đinh Kha duỗi tay kéo màn lụa phù dung xuống, yêu kiều thở hổn hển, ánh mắt mơ màng lại câu hồn đoạt phách như vậy......
"Đây là một loại thuốc làm tê liệt thần kinh, sẽ gây nghiện thông qua tiêm tĩnh mạch, một khi ngưng dùng sẽ xuất hiện bất an, lo âu, lúc nóng lúc lạnh, nôn mửa và một vài triệu chứng khác." Đinh Kha nghe bác sĩ trung y giải thích, cô ngoái đầu lại nhìn Viên Trần, Viên Trần dường như đã sớm đoán trước được tất cả chuyện này, hắn chỉ nhíu chặt mi lặng lẽ ngồi ở trên sô pha hút thuốc.
"Có cách điều trị nào không?" Bác sĩ trung y ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm thúy của Viên Trần, rồi lại lắc lắc đầu, "Cái này giống như hút nha phiến, không có thuốc chữa, chỉ có thể dựa vào nghị lực của bản thân." Đinh Kha nháy mắt ngã trong lòng Viên Trần, nhớ lại biểu tình trầm mê khi tiêm thuốc của hắn, có đã suy đoán được bảy tám phần, không nghĩ tới lại thật sự như vậy.
Viên Trần dập tắt điếu thuốc, "Vậy cai đi." Khẩu khí nhẹ nhàng lại mang theo dũng khí lớn lao.
"Chẳng lẽ thật sự do bác sĩ Lâm làm?" Phó sĩ quan nhớ lại hành động khác thường của bác sĩ Lâm khi đó, Đinh Kha thuận tay hất gạt tàn trên bàn xuống đất, "Mau đi đem hắn ta về đây!"
Hạnh phúc của cô mới chỉ vừa bắt đầu, nhất quyết không cho phép bất luận kẻ nào hủy diệt Viên Trần!
Tô Nghiên Đàm nắm khăn lụa trong tay không biết phải làm sao, "Vũ Nhân tiểu thư, như vậy có phải hơi quá đáng rồi hay không?" Người ngồi trên xích đu có một khuôn mặt xinh đẹp dáng người nhỏ nhắn, cô gái mặc kimono từ từ mở miệng, "Quá đáng? Cô nói là quá quá đáng sao? Rõ ràng là cô quen hắn trước, nhưng cái người phụ nữ Chung Ly Đinh Kha kia lại đi đoạt chồng của cô, bất quá chỉ muốn cô ta nếm chút đau khổ mà thôi, sợ cái gì?"
Vũ Nhân Phong Tử kích động nói, Tô Nghiên Đàm nhìn khuôn mặt đỏ lên của cô ta, hơi hơi mỉm cười, cười đến dịu dàng, "Không sai, giường của Tô Nghiên Đàm tôi há có thể chia cho người khác, cô ta nên được dạy dỗ cẩn thận!"
Hai mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc Tô Nghiên Đàm dường như cảm thấy Vũ Nhân Phong Tử còn hận Chung Ly Đinh Kha hơn cả cô ta, từ đầu đến cuối đều là Vũ Nhân Phong Tử bày mưu tính kế giúp Tô Nghiên Đàm, đốc xúc cô ta đến Đức Châu gặp Viên Trần, hắn lại vì Chung Ly Đinh Kha mà từ chối cô ta ngàn dặm, chính bởi vì lần hành động này mà kéo đến một trận đánh chửi của cha. Tô Nghiên Đàm vốn là oán hận Vũ Nhân Phong Tử, nhưng Vũ Nhân Phong Tử nói với cô ta rằng chỉ cần loại bỏ được người phụ nữ kia, cô ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận trở thành thiếu soái phu nhân.
Cô ta thận trọng từng bước, một lòng muốn gả cho Viên Trần, lại không ngờ Tô quân mai phục tại Bắc Bình không thể giết được Chung Ly Đinh Kha, mọi cách rơi vào đường cùng, Vũ Nhân Phong Tử lại nhét một lọ thuốc trong suốt vào tay cô ta.
Cho dù Chung Ly Đinh Kha bất tử, cũng sẽ bị tra tấn đến người không ra người quỷ không ra quỷ, Tô Nghiên Đàm không tin đến khi đó Viên Trần sẽ không cần đến dung nhan như hoa của chính mình.
"Phu nhân, bác sĩ Lâm đã chạy mất rồi!" "Chạy?" Đinh Kha đem thanh tre trong tay bẻ gãy, "Phong tỏa toàn bộ Bắc Bình bắt lấy hắn ta, còn gia quyến của hắn ta thì sao?" Phó sĩ quan thở phì phò dồn dập đáp: "Mấy ngày trước gia quyến của hắn ta đã bị người khác đưa đi rồi." "Bị ai đưa đi?" Phó sĩ quan chần chờ, "Không biết."
"Không biết?" Đinh Kha đem thanh tre trong tay bẻ thành nhiều đoạn, bực bội xoa nắn, "Chuyện này tuyệt đối kỳ lạ, để Tô quân mai phục tại Bắc Bình hại tôi và thiếu soái rơi xuống hồ băng, lại có thể tự mình đưa thuốc từ nước ngoài vào, còn áp chế được cả bác sĩ Lâm, chẳng lẽ là mấy lão già Mãn Thanh, đám lão bất tự kia làm?" Đinh Kha biết bác sĩ Lâm là bác sĩ tư nhân của phủ đại soái, ngày thường hành sự khép mình, thậm chí có rất ít người biết đến.
"Không đúng, không có khả năng là mấy lão già Mãn Thanh làm!" Phó sĩ quan từ từ sắp xếp lại suy nghĩ, có năng lực điều động Tô quân, lại có thể uy hiếp bác sĩ Lâm, hắn ta xoát lại từng chi tiết một, bỗng nhiên kêu lên: "Phu nhân, ngài có không cảm thấy mục tiêu của những người này là ngài, mà không phải thiếu soái!"
"Tôi?" Đinh Kha lập tức ngẩn ra, tuy bản thân đã sớm có cảm giác, nhưng hình như chưa từng đắc tội với người nào, dù từng chặn giết Tô Sâm Trạch, nhưng hai quân đối chiến vẫn chưa đến mức nhất định phải so đo với một người phụ nữ như cô.
"Chuyện này anh cứ tiếp tục điều tra đi." Phó sĩ quan dùng tư thế quân đội, đối đãi với cô giống như Viên Trần, "Còn nữa, anh tuyên bố với bên ngoài là tôi bị bệnh, nhớ rõ là tôi, không phải thiếu soái!" Phó sĩ quan đôi mắt khẽ đảo, nghiêm nghị đáp ứng.
Đinh Kha lấy giấy ra vẽ lại mối quan hệ giữa Bắc Bình, ba tỉnh Hà Nam, mấy lão già Mãn Thanh và người Nhật Bản, vẽ đi vẽ lại, nếu mấy lão già Mãn Thanh kia liên kết với Tô quân, nếu Tô Sâm Trạch liên kết với bác sĩ Lâm, Tô Sâm Trạch ở Tế Nam xa xôi sao có thể biết được bác sĩ Lâm là bác sĩ tư nhân của bọn họ được chứ.
"A......" Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Viên Trần kêu gào, Đinh Kha xoay người chạy lên lầu, trong phòng tắm ngập tràn sương mù, vòi hoa sen đầu vẫn đang phun nước ấm, nhưng Viên Trần lại trốn ở góc phòng đánh vào vách tường, hắn cuộn tròn thành một đoàn không ngừng gầm thét.
Tiếng kêu tê thanh kiệt lực của Viên Trần có thể xuyên thấu nhân tâm, Đinh Kha ngồi xổm xuống dán chặt lên lưng hắn, "Thuốc, đem thuốc cho tôi!" Hắn lẩm bẩm, nước mắt cùng sương mù mơ hồ trên gương mặt, vòi hoa sen phun lên người Đinh Kha khiến sườn xám dính chặt vào cơ thể, phác hoạ ra đường cong lả lướt của cô, Đinh Kha chậm rãi nâng mặt Viên Trần lên, sắc mặt hắn trắng bệch môi không ngừng run rẩy, đôi mắt sâu không thấy đáy cũng trở nên ảm đạm.
"Em biết anh rất khó chịu, nhịn một chút, được không?" Nước theo cẳng chân Đinh Kha chảy xuống gạch men sứ trên sàn nhà, Viên Trần thống khổ dựa vào ngực cô, hắn không ngừng đấm vào vách tường, ngón tay để lại trên men sứ những vết máu, Đinh Kha chậm rãi vuốt tóc Viên Trần, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều do em hại anh!"
Vốn dĩ loại thống khổ này hẳn là cô phải chịu, mà hiện giờ Viên Trần lại chịu đựng, từ khi Đinh Kha tới Bắc Bình hắn không ngừng bị thương, từ cơ thể cho đến trái tim đều thương tích đầy mình, vết máu loang lổ.
Chính văn toàn lực cai nghiện
"Bác sĩ, bây giờ mới nhịn được có mấy ngày, tôi đã thấy hắn khó chịu như vậy rồi, rốt cuộc còn phải mất bao lâu nữa?" Đinh Kha nhìn Viên Trần vừa mới đi vào giấc ngủ, hắn vẫn nhíu chặt mi, cái trán rịn mồ hôi, "Cũng không nhất định, tình huống mỗi người một khác, tôi sẽ tới châm cứu mỗi ngày, có thể uống thêm một chút thuốc đông y thì cứ uống."
"Dì Ngô, tôi thấy hình như dạo này tâm tình của thiếu soái rất tốt, có chuyện gì cao hứng sao?" Hắn ta nhìn Viên Trần đang ở trong bếp gọt táo, mặt lại còn tươi cười, "Còn không phải tiểu thư nhà chúng ta và thiếu soái ở cùng phòng!" Dì Ngô vừa cắn hạt dưa vừa trả lời, "A? Hoá ra bọn họ kết hôn hơn một năm rồi mà không ở chung phòng?" Phó quan hô lên, rồi bỗng nhớ ra Viên Trần đang ở trong phòng bếp không xa, cuống quít bưng kín miệng.
Viên Trần dường như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, thậm chí còn chưa liếc nhìn bọn họ lấy một cái, lập tức bưng đĩa sứ đựng táo đã cắt miếng chạy lên lầu, phó sĩ quan cùng dì Ngô theo dõi một loạt hành động này của hắn, từ gọt táo cho đến chui vào phòng Đinh Kha, khuôn mặt trước sau vẫn mang theo ý cười, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng phong thần tuấn lãng.
"Cậu nghĩ sao." Dì Ngô lấy lại tinh thần bễ nghễ nói với phó sĩ quan.
Phó sĩ quan mở miệng lại không biết nói gì, đóng rồi lại mở, hồi lâu mới thốt ra một câu, "Thiếu soái cũng thật kiên nhẫn, mỹ nhân đã bày ở trước mặt như vậy rồi, còn đến tận một năm......" Hắn ta bỗng nhớ tới Đinh Kha từng dẫn dắt quân đội nửa đường chặn đánh Tô Sâm Trạch, rồi vụ lái xe bạt mạng tông vào vách đá, ngược lại lắc lắc đầu, cảm khái nói: "May mắn là cô ấy bị bệnh, bằng không chỉ với bản lĩnh của cô ấy, thiếu soái có thể sẽ bị mệt chết!"
Dì Ngô hơi giật mình, đỏ mặt mắng hắn ta: "Phi, nói linh tinh cái gì đấy!"
"Tô Sâm Trạch khinh người quá đáng, thế nhưng hiện tại không thể dễ dàng hành động được!" Thân thể đại soái hiện giờ ngày càng suy yếu, nằm ở trên giường khó có thể nhúc nhích.
"Không thể hành động? Trận chiến ở Thương Châu lúc trước, chỉ một tiếng trống đã có thể hăng hái đánh cả Hà Nam Sơn Đông, nhưng khi đó ngài nói không thể dễ dàng hành động nên chúng ta mới từ bỏ, hiện tại tên đó đã dám chôn binh ở Bắc Bình, thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của Đinh Kha, ngài còn dám nói không thể dễ dàng hành động?" Viên Trần tức muốn hộc máu.
Đại soái hô hấp dồn dập, đột nhiên ho khan, cả người tức giận đến run rẩy lên, "Mày, mày muốn làm ông đây tức chết có phải hay không?" Tô Khinh Mạn cuống quít dùng ánh mắt ý bảo Viên Trần đừng nói nữa, Đinh Kha đứng ở một bên cũng không thể xen vào, "Ông đây nói cho mày biết, hiện tại không phải lúc để hành động, hắn ta có người Nhật Bản làm chỗ dựa, mày cùng hắn ta trai cò đánh nhau, tất lưỡng bại câu thương*, được lợi cũng chỉ có bọn người Nhật Bản!"
(*) Tất lưỡng bại câu thương: Nghĩa là cả hai bên cùng thiệt hại.
Đinh Kha nắm tay Viên Trần, không kiên nhẫn nói, "Vậy thì bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ vẫn cứ không động thủ?"
Đại soái ho khan hô hấp khó khăn, "Bất luận thế nào cũng tuyệt đối không thể để người nước ngoài chiếm tiện nghi!"
Viên Trần nghe xong phất tay áo bỏ đi, ném lại một câu, "Chỉ sợ người nước ngoài còn chưa nhúng tay, chúng ta đã bị cái gọi là người một nhà hại chết!"
"Mày cái tên nghịch tử!" Đại soái ho khan không ngừng, Đinh Kha ở giữa lại càng thêm khó xử, Tô Khinh Mạn chậm rãi vuốt vuốt ngực cho đại soái, tận lực giúp hắn điều hòa hô hấp.
Đại soái đã có Tô Khinh Mạn chăm sóc nên cũng không cần ở lại nữa, Đinh Kha vội vàng kéo cơ thể mệt mỏi rời đi, "Anh cũng thật là, hà tất phải cãi nhau với cha, thân thể ông ấy đã như vậy......" Đinh Kha còn chưa nói xong, chợt phát hiện ngón tay kẹp thuốc lá của Viên Trần đang không ngừng run rẩy, đến cả làn khói bay lên cũng trở nên uốn lượn.
"Anh không sao chứ?" Đinh Kha duỗi tay sờ trán Viên Trần, rõ ràng đang là mùa đông rét lạnh, gió rét quật mạnh làm cô phải co ro trong áo khoác lông, mà hắn lại đổ mồ hôi đầy đầu.
Làn khói bị gió thổi, ánh lửa lúc sáng lúc tối, hắn trợn to mắt muốn nhìn rõ Đinh Kha, rồi lại không kìm được sụp mí mắt, "Đinh Kha, chúng ta về nhà đi?"
Đinh Kha thấy Viên Trần dường như có chút thần chí không rõ, cuống quít gật đầu đáp ứng, Viên Trần dựa vào vài Đinh Kha, mồ hôi nhễ nhại làm tóc bết dính vào trán, "Tôi rất lạnh!" Đinh Kha càng ôm chặt lấy hắn, nhưng hắn vẫn kêu lạnh còn không ngừng ra mồ hôi.
"Thiếu soái, có phải bệnh đau nửa đầu lại tái phát hay không?" Phó sĩ quan vừa lái xe vừa lo lắng nhìn Viên Trần ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Đinh Kha nhớ phó sĩ quan từng nói với cô rằng, Viên Trần không được đại soái yêu thích, thậm chí còn phải tránh xa quân quyền, nhưng năm đó nhị thiếu lại vẫn kiêng kị với người em trai này, hơn nữa Viên Trần còn là con vợ lẽ không có chỗ dựa, nhị thiếu liền tìm mọi cách hãm hại Viên Trần, Mặc dù Viên Trần đã hành xử thận trọng từng bước một, nhưng vẫn uống phải ly rượu độc của nhị thiếu, bởi vì thân thể cường tráng cộng thêm liều lượng thuốc không đủ, may mắn thoát chết nhưng lại để lại căn bệnh đau nửa đầu.
"Thuốc, mau đưa thuốc cho tôi!" Viên Trần dồn dập nói, Đinh Kha vội vàng đem bình thuốc trong tay đưa cho hắn, hắn lại đem bình thuốc ném đi, "Không phải thuốc này!"
Đinh Kha lại nhặt bình thuốc lên, đây không phải là thuốc trị đau nửa đầu sao?
Xe vừa đến Tĩnh Nghi viên còn chưa kịp dừng lại, Viên Trần liền nhảy xuống xe chạy vào nhà, Đinh Kha cảm thấy có gì đó kỳ lạ, hoảng hốt cùng phó sĩ quan đuổi theo, cơ thể hắn có hơi hoảng, nhưng mỗi bước đi vẫn mạnh mẽ như cũ, xông thẳng vào trong thư phòng.
Đinh Kha cùng phó sĩ quan đi theo sau hắn, đẩy cửa thư phòng đang khép hờ ra, Viên Trần đang cầm ống tiêm trong tay, đầu kim đâm thật sâu xuống làn da màu đồng của hắn. Đinh Kha che miệng lại cả người suýt nữa thì tê liệt ngã xuống, Viên Trần nhanh chóng đem nước thuốc đẩy vào trong cơ bắp, nước thuốc theo máu chảy xuôi vào các cơ quan trong cơ thể, lúc này hắn mới từ từ thở ra, khuôn mặt nóng lạnh thất thường cũng trở nên hưởng thụ.
Chính văn thương tích đầy mình
Đinh Kha và phó sĩ quan không thể tin nổi nhìn một màn trước mắt, Viên Trần rút ống tiêm ra, tinh thần phấn chấn quay ra cười với Đinh Kha: "Làm sao vậy?" Đinh Kha không dám nhìn hắn, chỉ đến gần dựa vào vòng tay mạnh mẽ của hắn.
Trên bàn có vài lọ thuốc nhỏ đã dùng hết, chỉ còn lại một lọ cuối cùng vẫn còn nước thuốc.
"Phó sĩ quan, anh đi mời bác sĩ trung y lần trước khám cho tôi tới đây đi, thuận tiện cầm lọ thuốc đi xét nghiệm." Phó sĩ quan nhận lấy lọ thuốc trong tay Đinh Kha, Đinh Kha quay đầu lại lắng nghe tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, rồi cô ra hiệu cho phó sĩ quan nhanh chóng rời đi.
"Em đang nói chuyện với ai thế?" Đinh Kha giật mình, Viên Trần chỉ quấn mỗi khăn tắm trên eo rồi đem cô ôm vào lòng, "Không có, em chỉ vừa phân phó chút chuyện cho phó sĩ quan thôi." Viên Trần cố tình dùng đầu tóc ướt sũng cọ vào cổ Đinh Kha, "Phân phó chuyện gì?"
Đinh Kha đẩy đẩy cái đầu sũng nước của hắn, "Mau đi lau đi!" Viên Trần lại chặn ngang đem Đinh Kha bế lên, "Không đi!" Lại nhìn Đinh Kha mày mi như họa, tóc đẹp như mây, đôi mắt sáng rỡ liếc mắt đưa tình với hắn, phong tình vạn chủng vô hạn cùng mị lực làm người ta say đắm, khiến Viên Trần như si như ngốc, Đinh Kha duỗi tay kéo màn lụa phù dung xuống, yêu kiều thở hổn hển, ánh mắt mơ màng lại câu hồn đoạt phách như vậy......
"Đây là một loại thuốc làm tê liệt thần kinh, sẽ gây nghiện thông qua tiêm tĩnh mạch, một khi ngưng dùng sẽ xuất hiện bất an, lo âu, lúc nóng lúc lạnh, nôn mửa và một vài triệu chứng khác." Đinh Kha nghe bác sĩ trung y giải thích, cô ngoái đầu lại nhìn Viên Trần, Viên Trần dường như đã sớm đoán trước được tất cả chuyện này, hắn chỉ nhíu chặt mi lặng lẽ ngồi ở trên sô pha hút thuốc.
"Có cách điều trị nào không?" Bác sĩ trung y ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm thúy của Viên Trần, rồi lại lắc lắc đầu, "Cái này giống như hút nha phiến, không có thuốc chữa, chỉ có thể dựa vào nghị lực của bản thân." Đinh Kha nháy mắt ngã trong lòng Viên Trần, nhớ lại biểu tình trầm mê khi tiêm thuốc của hắn, có đã suy đoán được bảy tám phần, không nghĩ tới lại thật sự như vậy.
Viên Trần dập tắt điếu thuốc, "Vậy cai đi." Khẩu khí nhẹ nhàng lại mang theo dũng khí lớn lao.
"Chẳng lẽ thật sự do bác sĩ Lâm làm?" Phó sĩ quan nhớ lại hành động khác thường của bác sĩ Lâm khi đó, Đinh Kha thuận tay hất gạt tàn trên bàn xuống đất, "Mau đi đem hắn ta về đây!"
Hạnh phúc của cô mới chỉ vừa bắt đầu, nhất quyết không cho phép bất luận kẻ nào hủy diệt Viên Trần!
Tô Nghiên Đàm nắm khăn lụa trong tay không biết phải làm sao, "Vũ Nhân tiểu thư, như vậy có phải hơi quá đáng rồi hay không?" Người ngồi trên xích đu có một khuôn mặt xinh đẹp dáng người nhỏ nhắn, cô gái mặc kimono từ từ mở miệng, "Quá đáng? Cô nói là quá quá đáng sao? Rõ ràng là cô quen hắn trước, nhưng cái người phụ nữ Chung Ly Đinh Kha kia lại đi đoạt chồng của cô, bất quá chỉ muốn cô ta nếm chút đau khổ mà thôi, sợ cái gì?"
Vũ Nhân Phong Tử kích động nói, Tô Nghiên Đàm nhìn khuôn mặt đỏ lên của cô ta, hơi hơi mỉm cười, cười đến dịu dàng, "Không sai, giường của Tô Nghiên Đàm tôi há có thể chia cho người khác, cô ta nên được dạy dỗ cẩn thận!"
Hai mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc Tô Nghiên Đàm dường như cảm thấy Vũ Nhân Phong Tử còn hận Chung Ly Đinh Kha hơn cả cô ta, từ đầu đến cuối đều là Vũ Nhân Phong Tử bày mưu tính kế giúp Tô Nghiên Đàm, đốc xúc cô ta đến Đức Châu gặp Viên Trần, hắn lại vì Chung Ly Đinh Kha mà từ chối cô ta ngàn dặm, chính bởi vì lần hành động này mà kéo đến một trận đánh chửi của cha. Tô Nghiên Đàm vốn là oán hận Vũ Nhân Phong Tử, nhưng Vũ Nhân Phong Tử nói với cô ta rằng chỉ cần loại bỏ được người phụ nữ kia, cô ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận trở thành thiếu soái phu nhân.
Cô ta thận trọng từng bước, một lòng muốn gả cho Viên Trần, lại không ngờ Tô quân mai phục tại Bắc Bình không thể giết được Chung Ly Đinh Kha, mọi cách rơi vào đường cùng, Vũ Nhân Phong Tử lại nhét một lọ thuốc trong suốt vào tay cô ta.
Cho dù Chung Ly Đinh Kha bất tử, cũng sẽ bị tra tấn đến người không ra người quỷ không ra quỷ, Tô Nghiên Đàm không tin đến khi đó Viên Trần sẽ không cần đến dung nhan như hoa của chính mình.
"Phu nhân, bác sĩ Lâm đã chạy mất rồi!" "Chạy?" Đinh Kha đem thanh tre trong tay bẻ gãy, "Phong tỏa toàn bộ Bắc Bình bắt lấy hắn ta, còn gia quyến của hắn ta thì sao?" Phó sĩ quan thở phì phò dồn dập đáp: "Mấy ngày trước gia quyến của hắn ta đã bị người khác đưa đi rồi." "Bị ai đưa đi?" Phó sĩ quan chần chờ, "Không biết."
"Không biết?" Đinh Kha đem thanh tre trong tay bẻ thành nhiều đoạn, bực bội xoa nắn, "Chuyện này tuyệt đối kỳ lạ, để Tô quân mai phục tại Bắc Bình hại tôi và thiếu soái rơi xuống hồ băng, lại có thể tự mình đưa thuốc từ nước ngoài vào, còn áp chế được cả bác sĩ Lâm, chẳng lẽ là mấy lão già Mãn Thanh, đám lão bất tự kia làm?" Đinh Kha biết bác sĩ Lâm là bác sĩ tư nhân của phủ đại soái, ngày thường hành sự khép mình, thậm chí có rất ít người biết đến.
"Không đúng, không có khả năng là mấy lão già Mãn Thanh làm!" Phó sĩ quan từ từ sắp xếp lại suy nghĩ, có năng lực điều động Tô quân, lại có thể uy hiếp bác sĩ Lâm, hắn ta xoát lại từng chi tiết một, bỗng nhiên kêu lên: "Phu nhân, ngài có không cảm thấy mục tiêu của những người này là ngài, mà không phải thiếu soái!"
"Tôi?" Đinh Kha lập tức ngẩn ra, tuy bản thân đã sớm có cảm giác, nhưng hình như chưa từng đắc tội với người nào, dù từng chặn giết Tô Sâm Trạch, nhưng hai quân đối chiến vẫn chưa đến mức nhất định phải so đo với một người phụ nữ như cô.
"Chuyện này anh cứ tiếp tục điều tra đi." Phó sĩ quan dùng tư thế quân đội, đối đãi với cô giống như Viên Trần, "Còn nữa, anh tuyên bố với bên ngoài là tôi bị bệnh, nhớ rõ là tôi, không phải thiếu soái!" Phó sĩ quan đôi mắt khẽ đảo, nghiêm nghị đáp ứng.
Đinh Kha lấy giấy ra vẽ lại mối quan hệ giữa Bắc Bình, ba tỉnh Hà Nam, mấy lão già Mãn Thanh và người Nhật Bản, vẽ đi vẽ lại, nếu mấy lão già Mãn Thanh kia liên kết với Tô quân, nếu Tô Sâm Trạch liên kết với bác sĩ Lâm, Tô Sâm Trạch ở Tế Nam xa xôi sao có thể biết được bác sĩ Lâm là bác sĩ tư nhân của bọn họ được chứ.
"A......" Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Viên Trần kêu gào, Đinh Kha xoay người chạy lên lầu, trong phòng tắm ngập tràn sương mù, vòi hoa sen đầu vẫn đang phun nước ấm, nhưng Viên Trần lại trốn ở góc phòng đánh vào vách tường, hắn cuộn tròn thành một đoàn không ngừng gầm thét.
Tiếng kêu tê thanh kiệt lực của Viên Trần có thể xuyên thấu nhân tâm, Đinh Kha ngồi xổm xuống dán chặt lên lưng hắn, "Thuốc, đem thuốc cho tôi!" Hắn lẩm bẩm, nước mắt cùng sương mù mơ hồ trên gương mặt, vòi hoa sen phun lên người Đinh Kha khiến sườn xám dính chặt vào cơ thể, phác hoạ ra đường cong lả lướt của cô, Đinh Kha chậm rãi nâng mặt Viên Trần lên, sắc mặt hắn trắng bệch môi không ngừng run rẩy, đôi mắt sâu không thấy đáy cũng trở nên ảm đạm.
"Em biết anh rất khó chịu, nhịn một chút, được không?" Nước theo cẳng chân Đinh Kha chảy xuống gạch men sứ trên sàn nhà, Viên Trần thống khổ dựa vào ngực cô, hắn không ngừng đấm vào vách tường, ngón tay để lại trên men sứ những vết máu, Đinh Kha chậm rãi vuốt tóc Viên Trần, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều do em hại anh!"
Vốn dĩ loại thống khổ này hẳn là cô phải chịu, mà hiện giờ Viên Trần lại chịu đựng, từ khi Đinh Kha tới Bắc Bình hắn không ngừng bị thương, từ cơ thể cho đến trái tim đều thương tích đầy mình, vết máu loang lổ.
Chính văn toàn lực cai nghiện
"Bác sĩ, bây giờ mới nhịn được có mấy ngày, tôi đã thấy hắn khó chịu như vậy rồi, rốt cuộc còn phải mất bao lâu nữa?" Đinh Kha nhìn Viên Trần vừa mới đi vào giấc ngủ, hắn vẫn nhíu chặt mi, cái trán rịn mồ hôi, "Cũng không nhất định, tình huống mỗi người một khác, tôi sẽ tới châm cứu mỗi ngày, có thể uống thêm một chút thuốc đông y thì cứ uống."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook