Niễn Ngọc Thành Trần
-
Chương 25
Editor: Cẩm Hi
Cô ta đã từng nhìn thấy người phụ nữ đó ở trong ví của Viên Trần, là một vẻ đẹp mà cô ta không bao giờ sánh kịp, tư thái cao ngạo bẩm sinh đó khiến cô ta khó có thể bắt chước được, trừ bỏ lớp vỏ Mai Hồng này ra, rốt cuộc cô ta cũng không thể nào trở thành cô ấy được.
"Phó sĩ quan này, cả ngày để hai anh em chúng ta ở đây canh giữ làm cái gì không biết?" Hai người đứng gió lạnh không ngừng run rẩy, "Quan trọng là, vài ngày rồi cũng không thấy cô gái kia ra ngoài." Một người khác thật sự nhịn không được, lạnh đến dậm chân, "Nhanh lên, ra rồi!" Hai người nhanh chóng lén lút đuổi theo.
Đinh Kha như thường lệ không ngồi xe của nhà, mà chỉ gọi một chiếc xe kéo, "Tiểu thư muốn đi đâu vậy?" Đinh Kha lấy gương nhỏ ra sửa sang lại dung nhan, lại từ bên trong chiếc gương thấy được rõ ràng, khóe miệng cô không khỏi hơi giương lên. "Đi đâu cũng được, tùy tiện đi dạo đi, chỉ cần có thể cắt đuôi được đám người phía sau là được!" Sư phụ xe kéo quay đầu lại thì thấy có một chiếc xe khác đang theo sát, liền nịnh nọt cười, "Tiểu thư lớn lên xinh đẹp như vậy, có những hai đi theo." "Chạy về phía khu náo nhiệt đi, cắt đuôi bọn họ!" Đinh Kha đem gương nhét vào trong túi xách, giữa cánh mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, Viên Trần, anh cả ngày cũng không trở về nhà còn muốn tìm hai tên lưu manh theo dõi tôi!
Càng vào khu trung tâm thành phố càng tấp nập người xe đi lại, khắp nơi đều chen chúc nhau, chiếc xe phía sau đã bị bỏ lại một quãng xa, nhưng Đinh Kha cũng bị kẹt lại không thể đi tiếp, "Sư phụ, đây là có chuyện gì vậy?" Hiển nhiên, đám học sinh đi diễu hành hô to khẩu hiệu, khắp nơi đều rải đầy những tờ giấy màu đỏ, "Còn không phải là diễu hành phản đối đại soái Bắc Bình đầu quân cho Nhật Bản sao, cuộc biểu tình này cũng đã diễn ra được vài ngày rồi!" Sư phụ kéo xe đang nỗ lực tránh đi, lại vẫn không nhúc nhích được nửa bước
"Chuyện này rốt cuộc là sao, làm sao đại soái có thể đầu quân cho Nhật, con trai hắn không phải là do người Nhật Bản giết chết sao?" Khi đang nói chuyện, Đinh Kha lại bị nhét cho một tờ giấy màu đỏ: Bán nước đáng xấu hổ, kiên quyết kháng Nhật, chín chữ này được hét lên hữu lực từ trong miệng đám học sinh.
"Sư phụ, cứ dừng lại ở đây đi!" Kỳ thật xe kéo đã sớm không thể nhúc nhích nữa rồi, Đinh Kha trả tiền cho sư phụ rồi nhảy xuống khỏi xe, chen vào trong đám đông, sư phụ kéo xe ngẩn ra, một vị tiểu thư nhà giàu trang điểm mặc sườn xám như cô, vậy mà không cần người đỡ xuống xe, còn tự mình nhảy xuống!
Đinh Kha khẩn nắm chặt lấy tờ giấy màu đỏ kia, tình cảm mãnh liệt mênh mông liền dâng lên, khi còn ở Thượng Hải cô đã sống trong nhung lụa, chưa từng tiếp xúc qua chuyện này, cuộc sống tự lập ở nước Mỹ đã làm cô có thêm rất nhiều suy nghĩ về đất nước, mà khi đó Thẩm Tông Tuyền đã nói một câu làm cô khó quên, quốc gia còn đang ở trong thời khắc nguy nan, chúng ta ở nước ngoài học tập là để học hỏi các kỹ năng từ nước họ, tương lai có thể đền đáp cho tổ quốc!
Trong suốt cuộc biểu diễn phi hành đó, chỉ có trên mình Hắc Sắc Phích lịch là có in hai chữ màu đỏ tươi: Trung Hoa! Tiếng thét chói tai của đám người vang lên hết đợt này đến đợt khác, đuôi của Hắc Sắc Phích lịch lao ra khỏi làn khói sặc sỡ, lượn quanh những đám mây để lảng tránh những chiếc chiến cơ khác, và rồi từng nét chữ vuông vức hiện ra: Quốc!
Nếu không thể yêu hắn, vậy biến thành hắn!
Chính văn học sinh diễu hành
Đinh Kha từ trong đám đông lách vào một tiệm may ở bên đường, ""Ông chủ?" Ông chủ nhìn thấy Đinh Kha đi tới, vội vàng đóng cửa lại để ngăn cách với ầm ĩ bên ngoài, "Phu nhân, sao ngài lại tới đây một mình?" Đinh Kha lại cười đến xán lạn, "Ông chủ, hôm nay tôi có việc muốn nhờ ngài!" Rồi Đinh Kha ghé vào tai người thợ may già nói nhỏ.
"Phu nhân, đầu năm nay không có ai dám mặc loại quần áo kia đâu!" Lão thợ may sợ tới mức cuống quít xua tay, Đinh Kha lại không chịu buông tha, "Tôi biết ở chỗ ngài có một bộ, tôi muốn mặc đi chơi một chút!" Lão thợ may vừa nghe xong thì nhanh chóng đi tới khóa một bên ngăn tủ lại.
Đinh Kha vốn chỉ nói đùa một chút, ai ngờ lão thợ may lại hành động như vậy, cô vội vàng một cái xoay người nhảy tới trước mặt lão thợ may, rồi thuận tay kéo ngăn tủ ra, "Quả nhiên thật sự có một bộ!" Lão thợ may chưa kịp phản ứng, Đinh Kha đã trực tiếp cầm lấy trang phục rồi đi vào trong phòng thử đồ.
"Có hơi rộng, nhưng không sao."
Đinh Kha mặc một bộ đồng phục học sinh đứng ở trước gương, mái tóc đen dài của cô buông xõa hơi quăn, được cô chia làm hai hất về phía trước, trên chiếc áo màu xanh lam có một hàng cúc tinh tế, chân váy xếp li màu đen dài qua gối, biến Đinh Kha trở thành một đóa phù dung.
"Phu nhân, ngài đừng làm tôi khó xử nữa, mau đi đổi lại đi!" Lão thợ may gần như là khẩn cầu van xin.
Đôi mắt của Đinh Kha sáng rỡ, không biết cô nghĩ tới cái gì, tự cong môi cười với chính mình ở trong gương, mắt ngọc mày ngài mang theo ánh sáng nhộn nhạo, "Được rồi, tôi về nhà đây, nếu không thiếu soái sẽ lại thúc giục!" Đinh Kha vẫn mặc bộ đồng phục học sinh trên người, vừa cười vừa bước ra khỏi tiệm may.
Lão thợ may nghe cô nói phải về nhà thì thở phào, nhưng mắt thấy cô như một con cá luồn lách vào trong đám người, cùng với đám học sinh nữ mặc đồng phục đang chơi đùa với nhau thì khó có thể phân biệt được, "Phu nhân, túi của ngài!" Có kêu lớn tiếng đi nữa thì cũng bị tiếng diễu hành lấn át đi.
"Bán nước đáng xấu hổ, kiên quyết kháng Nhật!" Thanh âm quanh quẩn ở bên tai Đinh Kha, xúc động nhân tâm.
Cô vốn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, hiện giờ lại nghiễm nhiên giả dạng thành học sinh.
"Vậy phải làm sao bây giờ, đều bị mất dấu rồi!" Hai người theo dõi gấp đến độ như kiến bò trên chảo lửa, bọn họ trơ mắt nhìn một đám người mặc đồng phục học sinh đi vụt qua mình, hô to khẩu hiệu rung trời, "Chạy đi đâu rồi không biết." Một người trong đó lẩm bẩm, lại chưa từng chú ý tới Đinh Kha vừa mới đi lướt qua bên người bọn họ, bọn họ không thể nhận ra cô trong bộ đồng phục xanh đen này.
"Bằng không tôi nói với phó sĩ quan là không thấy cô gái kia ra ngoài, phỏng chừng buổi tối cô ấy sẽ trở thôi!" "Như vậy có được không?" Hai người gấp đến độ xoay trái xoay phải, lại không thể tìm được gì trong đám diễu hành này, "Cũng được, dù sao cả ngày cô ấy cũng không ra khỏi cửa, cứ làm theo cậu nói không thấy là được rồi!" Hai người thật sự nghĩ không ra được biện pháp khác, đành phải làm như thế, "Thôi, đi uống rượu đi, tôi mời!" Hai người cười ha ha rồi thoát ra khỏi đám diễu hành.
"Cô là học sinh trường nào thế?" Bên cạnh, chàng trai có một đôi mắt sáng trong mở miệng hỏi, Đinh Kha cười buột miệng thốt ra, "Đại học Hối Văn!" Chàng trai kinh ngạc, "Phải không, tôi cũng là sinh viên đại học Hối Văn đấy, lát chúng tôi còn tổ chức diễn thuyết nữa, sinh viên đại học Hối Văn đều phải tham gia, cô cũng đến đây đi!" Khi còn đi học ở Alabama, Đinh Kha chính là một cao thủ diễn thuyết của trường, vì thế cô cũng cười đáp lại "Được!".
"Sao lại thế này?" Bang một tiếng, đại soái đem trong tay văn kiện ném lên mặt bàn làm việc, Viên Trần đứng ở trước mặt đại soái, "Thân thể tôi không tốt, những việc này đều giao cho anh xử lý, nhìn xem anh xử lý như thế nào!" Đại soái nói xong liền ho không ngừng, hàng năm chinh chiến đã sớm làm hao tổn thể lực của hắn ta.
"Kỳ thật yêu cầu của đám học sinh đưa ra chúng ta hẳn là có thể thỏa mãn, bất quá cũng chỉ là một lời tuyên bố mà thôi!" Viên Trần còn chưa nói xong thì đã bị đại soái đánh gãy, "Tuyên bố cái gì? Tuyên bố tỏ thái độ kiên quyết kháng Nhật? Tôi xem anh đọc sách tây dương nhiều đến ngu ngốc rồi!"
Đại soái ngồi trên xe lăn phẫn nộ, hận không thể lật tung cái bàn làm việc này lên, "Ông đây thật vất vả mới đánh chiếm được chỗ này, hiện nay trong nước đang hỗn chiến, bây giờ còn muốn tuyên bố, bọn Nhật Bản cùng quân phiệt nơi khác còn không hợp tác nuốt trọn chúng ta!"
Viên Trần đứng tại chỗ không hé răng, hắn không phải không biết tình thế nguy cấp, nếu tỏ thái độ thì tức là đem Bắc Bình ra một mình tuyên chiến, chỉ sợ còn chưa bắt đầu kháng Nhật, quân phiệt các nơi đã kết bè phái với Nhật Bản để tiêu diệt bọn họ.
"Tuy ông đây xuất thân từ thổ phỉ, những cũng chưa từng nghĩ sẽ đầu quân bán nước để rồi lưu lại tiếng xấu muôn đời, huống hồ lão nhị còn bị chính người Nhật Bản giết chết, tôi làm sao có thể đầu quân cho Nhật, cho dù là tình huống hiện tại, đầu quân cho Nhật Bản, cơ bản là không có khả năng." Đại soái châm một điếu xì gà, thời điểm nghe hắn ta nói lão nhị bị người Nhật Bản giết chết, thân thể Viên Trần hơi chấn động, rồi lập tức khôi phục lại bình thường, "Vậy đám học sinh đó nên làm sao bây giờ, cũng không phải chỉ là diễu hành một hai ngày."
Đại soái vẫn chưa nhận thấy được sự khác thường của Viên Trần lúc vừa rồi, chỉ đem xì gà ném sang một bên, "Cái gì làm sao bây giờ, chuyện này còn muốn ông đây nói cho anh chắc? Một chữ: Giết!"
Viên Trần dường như đã sớm đoán được cách làm của hắn ta, cũng không tuân theo mệnh lệnh, "Phó sĩ quan, cậu lập tức phái người đi trấn áp đám học sinh đi, đem toàn bộ nhốt lại cho tôi rồi nghiêm hình tra tấn! Giết một người răn trăm người, một đám trẻ ranh còn chưa mọc đủ lông đủ cánh mà còn không quản được!" Đôi giày quân đội của phó sĩ quan di chuyển, còn chưa kịp bước thì đã bị Viên Trần ngăn lại, "Không thể làm như vậy, học sinh bất quá cũng chỉ yêu cầu dân chủ, chúng ta cho bọn là được, còn không thì đi đàm phán với trường học để hòa hoãn!"
"Dân chủ cái rắm! Anh còn giảng đạo lý dân chủ với ông đây? Đàm phán, đàm phán, đã nói chuyện mấy ngày rồi, một chút cũng không hòa hoãn, bắt, đi bắt lại toàn bộ cho ông đây!" Đại soái tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn, ra lệnh cho phó quan đi thực thi.
Tuy rằng mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho Viên Trần, nhưng đại soái còn tồn tại một ngày thì hắn ta có quyền can thiệp, Viên Trần đứng ở trước cửa sổ quân bộ nhìn đường phố ầm ĩ bên ngoài, binh lính thành đàn giống như chủy thủ xông vào giữa đám diễu hành mặc đồng phục.
Ba năm trước đây ở Thượng Hải, hắn điều khiển Hắc Sắc Phích lịch lướt qua bầu trời, màn biểu diễn xuất sắc lại đổi lấy một trận mắng chửi của cha, trên phi cơ in hai chữ Trung Hoa, ai biết anh là phi công Bắc Bình!
Nhưng có ai biết rằng, khát vọng của hắn căn bản không phải là Bắc Bình, mà là quốc, là Trung Hoa!
Đinh Kha từng nghe vô số những lý tưởng về quê hương đất nước của Thẩm Tông Tuyền, nhưng hiện giờ rõ ràng ở trong trung tâm của cơn lốc xoáy, cảm nhận được lòng nhiệt tình và tình yêu đất nước của bọn họ, Đinh Kha chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cả người giống như đều bị thiêu đốt vậy.
"Nếu giặc Oa xâm chiếm Trung Hoa, chúng ta há có thể ngồi chờ chết..." Đinh Kha đứng ở trên sân khấu kịch bên đường, cô cùng sinh viên đại học Hối Văn cùng nhau dõng dạc hùng hồn diễn thuyết, lời nói của cô tràn ngập tình cảm mãnh liệt, nghe được học sinh phía dưới trào dâng không thôi.
"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên hoàn toàn phá vỡ đám đông, học sinh đầy đường hỗn loạn kích động, đám binh lính điên cuồng bắt giữ những sinh viên, Đinh Kha đứng ở trên đài cao tức khắc bị dọa đến ngây người, rất nhanh chàng trai có mặt mũi trong sáng nhanh chóng kéo cô xuống khỏi sân khấu bỏ chạy, hai người tán loạn nhưng vẫn không thể tránh thoát được đám binh lính vây bắt.
"Các ngươi muốn chạy đi đâu!" Đám binh lính ồn ào túm lấy Đinh Kha khiến cô phát đau, ngoại hình của cô xuất chúng, khiến người đã gặp qua thì không thể nào quên được, bài diễn thuyết với tình cảm mãnh liệt càng gây kích động, vì thế còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị binh lính bắt được, "Buông tay, anh có biết tôi là ai không?" Thanh âm của Đinh Kha lại bị tiếng hét của đám học sinh bao trùm lấy.
Phó sĩ quan hàng năm đi theo Viên Trần, Viên Trần tuy đối với quân địch ra tay tàn nhẫn, nhưng đối với đám sinh viên vẫn còn quan tâm săn sóc, đến nỗi phó sĩ quan cũng không đành lòng nhìn tiếp cảnh tượng đẫm máu này, đám sinh viên yếu ớt chỉ vì đất nước mà từng người ngã xuống, phó sĩ quan chắp tay sau lưng rồi nhanh chóng xoay người rời đi, mặc cho binh lính tiếp tục bắt đám sinh viên diễu hành.
Một ít sinh viên ngoan cường chống cự, và rồi trong nháy mắt ngã xuống trước họng súng, Đinh Kha nhìn một màn huyết chiến tàn khốc này, còn đám sinh viên tay trói gà không chặt ở trước mặt binh lính võ trang hạng nặng không hề chống cự, nếu không chịu trói thì chỉ có máu văng khắp đường, "Chúng ta còn chưa lên chiến trường, đã ngã xuống trước họng súng." Đinh Kha cảm khái xong cũng không dám phản kháng lại, chỉ đành bị bắt đi.
Dì Ngô trằn trọc khó ngủ, mắt thấy trời đã sáng choang, lại không thấy Đinh Kha đâu, thiếu soái trắng đêm không về, tiểu thư làm sao lại cũng như vậy, bà thật sự nhịn không được, chẳng sợ bị mắng mà đi gọi điện thoại cho thiếu soái.
"Sao lại thế này, người đâu?" Viên Trần quân trang còn chưa thay, hiển nhiên là đã thức trắng đêm làm việc, sáng sớm nhận được điện thoại của dì Ngô thì vội vã chạy về gia, dì Ngô đang ngồi trên sô pha khóc sướt mướt, "Tôi cũng không biết, tiểu thư nói là đi ra ngoài một chút, tôi chỉ nghĩ là cô ấy đi cưỡi ngựa ở trong viện thôi!"
Chính văn ngục giam quân bộ
Tác giả có lời muốn nói: Cầu ủng hộ, yêu chết mọi người!
Viên Trần chạy vội lên lầu đẩy cửa phòng cô ra, phòng trong bài trí như cũ, hắn mới thở hổn hển, may mắn là cô không chủ động rời đi! Vừa nghĩ xong, ánh mắt lại lướt qua vật màu đen trên mặt bàn, khẩu súng lục vẫn mới tinh như cũ, hiện giờ bên ngoài hỗn loạn như vậy, cô tuyệt không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!
Viên Trần dường như điều động toàn bộ lực lượng quân bộ bí mật đi tìm kiếm Đinh Kha, chuyện này không thể đại soái biết được. "Hai tên du côn kia nói cái gì?" Trên mặt phó sĩ quan vẫn còn lưu lại một ít máu bị bắn lên, là do hắn dùng roi quất lên người hai tên kia mà ra, "Bọn họ chỉ nói là bị mất dấu."
Viên Trần đột nhiên đem toàn bộ văn kiện trên bàn hất xuống đất, nháy mắt văn kiện bị rơi tán loạn, "Đã sớm nói với cậu, phải phái binh lính đi theo, hai cái tên du côn thì có thể làm gì chứ!" Phó sĩ quan không dám trả lời, lúc trước là do mình đề nghị để du côn đi theo phu nhân, chỉ cảm thấy Đinh Kha quá mức thông minh lanh lợi, từ nhỏ cô đã lớn lên ở trong quân bộ, đối với quân nhân chuyên nghiệp đã sớm quen thuộc hiểu biết, chỉ sợ cô sẽ dễ dàng phát hiện ra. Ai ngờ hai cái tên du côn này lại còn dám nói Đinh Kha chưa từng ra ngoài, hiện giờ tìm không thấy Đinh Kha, Viên Trần hận không thể lập tức bắn chết bọn họ.
Cô ta đã từng nhìn thấy người phụ nữ đó ở trong ví của Viên Trần, là một vẻ đẹp mà cô ta không bao giờ sánh kịp, tư thái cao ngạo bẩm sinh đó khiến cô ta khó có thể bắt chước được, trừ bỏ lớp vỏ Mai Hồng này ra, rốt cuộc cô ta cũng không thể nào trở thành cô ấy được.
"Phó sĩ quan này, cả ngày để hai anh em chúng ta ở đây canh giữ làm cái gì không biết?" Hai người đứng gió lạnh không ngừng run rẩy, "Quan trọng là, vài ngày rồi cũng không thấy cô gái kia ra ngoài." Một người khác thật sự nhịn không được, lạnh đến dậm chân, "Nhanh lên, ra rồi!" Hai người nhanh chóng lén lút đuổi theo.
Đinh Kha như thường lệ không ngồi xe của nhà, mà chỉ gọi một chiếc xe kéo, "Tiểu thư muốn đi đâu vậy?" Đinh Kha lấy gương nhỏ ra sửa sang lại dung nhan, lại từ bên trong chiếc gương thấy được rõ ràng, khóe miệng cô không khỏi hơi giương lên. "Đi đâu cũng được, tùy tiện đi dạo đi, chỉ cần có thể cắt đuôi được đám người phía sau là được!" Sư phụ xe kéo quay đầu lại thì thấy có một chiếc xe khác đang theo sát, liền nịnh nọt cười, "Tiểu thư lớn lên xinh đẹp như vậy, có những hai đi theo." "Chạy về phía khu náo nhiệt đi, cắt đuôi bọn họ!" Đinh Kha đem gương nhét vào trong túi xách, giữa cánh mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, Viên Trần, anh cả ngày cũng không trở về nhà còn muốn tìm hai tên lưu manh theo dõi tôi!
Càng vào khu trung tâm thành phố càng tấp nập người xe đi lại, khắp nơi đều chen chúc nhau, chiếc xe phía sau đã bị bỏ lại một quãng xa, nhưng Đinh Kha cũng bị kẹt lại không thể đi tiếp, "Sư phụ, đây là có chuyện gì vậy?" Hiển nhiên, đám học sinh đi diễu hành hô to khẩu hiệu, khắp nơi đều rải đầy những tờ giấy màu đỏ, "Còn không phải là diễu hành phản đối đại soái Bắc Bình đầu quân cho Nhật Bản sao, cuộc biểu tình này cũng đã diễn ra được vài ngày rồi!" Sư phụ kéo xe đang nỗ lực tránh đi, lại vẫn không nhúc nhích được nửa bước
"Chuyện này rốt cuộc là sao, làm sao đại soái có thể đầu quân cho Nhật, con trai hắn không phải là do người Nhật Bản giết chết sao?" Khi đang nói chuyện, Đinh Kha lại bị nhét cho một tờ giấy màu đỏ: Bán nước đáng xấu hổ, kiên quyết kháng Nhật, chín chữ này được hét lên hữu lực từ trong miệng đám học sinh.
"Sư phụ, cứ dừng lại ở đây đi!" Kỳ thật xe kéo đã sớm không thể nhúc nhích nữa rồi, Đinh Kha trả tiền cho sư phụ rồi nhảy xuống khỏi xe, chen vào trong đám đông, sư phụ kéo xe ngẩn ra, một vị tiểu thư nhà giàu trang điểm mặc sườn xám như cô, vậy mà không cần người đỡ xuống xe, còn tự mình nhảy xuống!
Đinh Kha khẩn nắm chặt lấy tờ giấy màu đỏ kia, tình cảm mãnh liệt mênh mông liền dâng lên, khi còn ở Thượng Hải cô đã sống trong nhung lụa, chưa từng tiếp xúc qua chuyện này, cuộc sống tự lập ở nước Mỹ đã làm cô có thêm rất nhiều suy nghĩ về đất nước, mà khi đó Thẩm Tông Tuyền đã nói một câu làm cô khó quên, quốc gia còn đang ở trong thời khắc nguy nan, chúng ta ở nước ngoài học tập là để học hỏi các kỹ năng từ nước họ, tương lai có thể đền đáp cho tổ quốc!
Trong suốt cuộc biểu diễn phi hành đó, chỉ có trên mình Hắc Sắc Phích lịch là có in hai chữ màu đỏ tươi: Trung Hoa! Tiếng thét chói tai của đám người vang lên hết đợt này đến đợt khác, đuôi của Hắc Sắc Phích lịch lao ra khỏi làn khói sặc sỡ, lượn quanh những đám mây để lảng tránh những chiếc chiến cơ khác, và rồi từng nét chữ vuông vức hiện ra: Quốc!
Nếu không thể yêu hắn, vậy biến thành hắn!
Chính văn học sinh diễu hành
Đinh Kha từ trong đám đông lách vào một tiệm may ở bên đường, ""Ông chủ?" Ông chủ nhìn thấy Đinh Kha đi tới, vội vàng đóng cửa lại để ngăn cách với ầm ĩ bên ngoài, "Phu nhân, sao ngài lại tới đây một mình?" Đinh Kha lại cười đến xán lạn, "Ông chủ, hôm nay tôi có việc muốn nhờ ngài!" Rồi Đinh Kha ghé vào tai người thợ may già nói nhỏ.
"Phu nhân, đầu năm nay không có ai dám mặc loại quần áo kia đâu!" Lão thợ may sợ tới mức cuống quít xua tay, Đinh Kha lại không chịu buông tha, "Tôi biết ở chỗ ngài có một bộ, tôi muốn mặc đi chơi một chút!" Lão thợ may vừa nghe xong thì nhanh chóng đi tới khóa một bên ngăn tủ lại.
Đinh Kha vốn chỉ nói đùa một chút, ai ngờ lão thợ may lại hành động như vậy, cô vội vàng một cái xoay người nhảy tới trước mặt lão thợ may, rồi thuận tay kéo ngăn tủ ra, "Quả nhiên thật sự có một bộ!" Lão thợ may chưa kịp phản ứng, Đinh Kha đã trực tiếp cầm lấy trang phục rồi đi vào trong phòng thử đồ.
"Có hơi rộng, nhưng không sao."
Đinh Kha mặc một bộ đồng phục học sinh đứng ở trước gương, mái tóc đen dài của cô buông xõa hơi quăn, được cô chia làm hai hất về phía trước, trên chiếc áo màu xanh lam có một hàng cúc tinh tế, chân váy xếp li màu đen dài qua gối, biến Đinh Kha trở thành một đóa phù dung.
"Phu nhân, ngài đừng làm tôi khó xử nữa, mau đi đổi lại đi!" Lão thợ may gần như là khẩn cầu van xin.
Đôi mắt của Đinh Kha sáng rỡ, không biết cô nghĩ tới cái gì, tự cong môi cười với chính mình ở trong gương, mắt ngọc mày ngài mang theo ánh sáng nhộn nhạo, "Được rồi, tôi về nhà đây, nếu không thiếu soái sẽ lại thúc giục!" Đinh Kha vẫn mặc bộ đồng phục học sinh trên người, vừa cười vừa bước ra khỏi tiệm may.
Lão thợ may nghe cô nói phải về nhà thì thở phào, nhưng mắt thấy cô như một con cá luồn lách vào trong đám người, cùng với đám học sinh nữ mặc đồng phục đang chơi đùa với nhau thì khó có thể phân biệt được, "Phu nhân, túi của ngài!" Có kêu lớn tiếng đi nữa thì cũng bị tiếng diễu hành lấn át đi.
"Bán nước đáng xấu hổ, kiên quyết kháng Nhật!" Thanh âm quanh quẩn ở bên tai Đinh Kha, xúc động nhân tâm.
Cô vốn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, hiện giờ lại nghiễm nhiên giả dạng thành học sinh.
"Vậy phải làm sao bây giờ, đều bị mất dấu rồi!" Hai người theo dõi gấp đến độ như kiến bò trên chảo lửa, bọn họ trơ mắt nhìn một đám người mặc đồng phục học sinh đi vụt qua mình, hô to khẩu hiệu rung trời, "Chạy đi đâu rồi không biết." Một người trong đó lẩm bẩm, lại chưa từng chú ý tới Đinh Kha vừa mới đi lướt qua bên người bọn họ, bọn họ không thể nhận ra cô trong bộ đồng phục xanh đen này.
"Bằng không tôi nói với phó sĩ quan là không thấy cô gái kia ra ngoài, phỏng chừng buổi tối cô ấy sẽ trở thôi!" "Như vậy có được không?" Hai người gấp đến độ xoay trái xoay phải, lại không thể tìm được gì trong đám diễu hành này, "Cũng được, dù sao cả ngày cô ấy cũng không ra khỏi cửa, cứ làm theo cậu nói không thấy là được rồi!" Hai người thật sự nghĩ không ra được biện pháp khác, đành phải làm như thế, "Thôi, đi uống rượu đi, tôi mời!" Hai người cười ha ha rồi thoát ra khỏi đám diễu hành.
"Cô là học sinh trường nào thế?" Bên cạnh, chàng trai có một đôi mắt sáng trong mở miệng hỏi, Đinh Kha cười buột miệng thốt ra, "Đại học Hối Văn!" Chàng trai kinh ngạc, "Phải không, tôi cũng là sinh viên đại học Hối Văn đấy, lát chúng tôi còn tổ chức diễn thuyết nữa, sinh viên đại học Hối Văn đều phải tham gia, cô cũng đến đây đi!" Khi còn đi học ở Alabama, Đinh Kha chính là một cao thủ diễn thuyết của trường, vì thế cô cũng cười đáp lại "Được!".
"Sao lại thế này?" Bang một tiếng, đại soái đem trong tay văn kiện ném lên mặt bàn làm việc, Viên Trần đứng ở trước mặt đại soái, "Thân thể tôi không tốt, những việc này đều giao cho anh xử lý, nhìn xem anh xử lý như thế nào!" Đại soái nói xong liền ho không ngừng, hàng năm chinh chiến đã sớm làm hao tổn thể lực của hắn ta.
"Kỳ thật yêu cầu của đám học sinh đưa ra chúng ta hẳn là có thể thỏa mãn, bất quá cũng chỉ là một lời tuyên bố mà thôi!" Viên Trần còn chưa nói xong thì đã bị đại soái đánh gãy, "Tuyên bố cái gì? Tuyên bố tỏ thái độ kiên quyết kháng Nhật? Tôi xem anh đọc sách tây dương nhiều đến ngu ngốc rồi!"
Đại soái ngồi trên xe lăn phẫn nộ, hận không thể lật tung cái bàn làm việc này lên, "Ông đây thật vất vả mới đánh chiếm được chỗ này, hiện nay trong nước đang hỗn chiến, bây giờ còn muốn tuyên bố, bọn Nhật Bản cùng quân phiệt nơi khác còn không hợp tác nuốt trọn chúng ta!"
Viên Trần đứng tại chỗ không hé răng, hắn không phải không biết tình thế nguy cấp, nếu tỏ thái độ thì tức là đem Bắc Bình ra một mình tuyên chiến, chỉ sợ còn chưa bắt đầu kháng Nhật, quân phiệt các nơi đã kết bè phái với Nhật Bản để tiêu diệt bọn họ.
"Tuy ông đây xuất thân từ thổ phỉ, những cũng chưa từng nghĩ sẽ đầu quân bán nước để rồi lưu lại tiếng xấu muôn đời, huống hồ lão nhị còn bị chính người Nhật Bản giết chết, tôi làm sao có thể đầu quân cho Nhật, cho dù là tình huống hiện tại, đầu quân cho Nhật Bản, cơ bản là không có khả năng." Đại soái châm một điếu xì gà, thời điểm nghe hắn ta nói lão nhị bị người Nhật Bản giết chết, thân thể Viên Trần hơi chấn động, rồi lập tức khôi phục lại bình thường, "Vậy đám học sinh đó nên làm sao bây giờ, cũng không phải chỉ là diễu hành một hai ngày."
Đại soái vẫn chưa nhận thấy được sự khác thường của Viên Trần lúc vừa rồi, chỉ đem xì gà ném sang một bên, "Cái gì làm sao bây giờ, chuyện này còn muốn ông đây nói cho anh chắc? Một chữ: Giết!"
Viên Trần dường như đã sớm đoán được cách làm của hắn ta, cũng không tuân theo mệnh lệnh, "Phó sĩ quan, cậu lập tức phái người đi trấn áp đám học sinh đi, đem toàn bộ nhốt lại cho tôi rồi nghiêm hình tra tấn! Giết một người răn trăm người, một đám trẻ ranh còn chưa mọc đủ lông đủ cánh mà còn không quản được!" Đôi giày quân đội của phó sĩ quan di chuyển, còn chưa kịp bước thì đã bị Viên Trần ngăn lại, "Không thể làm như vậy, học sinh bất quá cũng chỉ yêu cầu dân chủ, chúng ta cho bọn là được, còn không thì đi đàm phán với trường học để hòa hoãn!"
"Dân chủ cái rắm! Anh còn giảng đạo lý dân chủ với ông đây? Đàm phán, đàm phán, đã nói chuyện mấy ngày rồi, một chút cũng không hòa hoãn, bắt, đi bắt lại toàn bộ cho ông đây!" Đại soái tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn, ra lệnh cho phó quan đi thực thi.
Tuy rằng mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho Viên Trần, nhưng đại soái còn tồn tại một ngày thì hắn ta có quyền can thiệp, Viên Trần đứng ở trước cửa sổ quân bộ nhìn đường phố ầm ĩ bên ngoài, binh lính thành đàn giống như chủy thủ xông vào giữa đám diễu hành mặc đồng phục.
Ba năm trước đây ở Thượng Hải, hắn điều khiển Hắc Sắc Phích lịch lướt qua bầu trời, màn biểu diễn xuất sắc lại đổi lấy một trận mắng chửi của cha, trên phi cơ in hai chữ Trung Hoa, ai biết anh là phi công Bắc Bình!
Nhưng có ai biết rằng, khát vọng của hắn căn bản không phải là Bắc Bình, mà là quốc, là Trung Hoa!
Đinh Kha từng nghe vô số những lý tưởng về quê hương đất nước của Thẩm Tông Tuyền, nhưng hiện giờ rõ ràng ở trong trung tâm của cơn lốc xoáy, cảm nhận được lòng nhiệt tình và tình yêu đất nước của bọn họ, Đinh Kha chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cả người giống như đều bị thiêu đốt vậy.
"Nếu giặc Oa xâm chiếm Trung Hoa, chúng ta há có thể ngồi chờ chết..." Đinh Kha đứng ở trên sân khấu kịch bên đường, cô cùng sinh viên đại học Hối Văn cùng nhau dõng dạc hùng hồn diễn thuyết, lời nói của cô tràn ngập tình cảm mãnh liệt, nghe được học sinh phía dưới trào dâng không thôi.
"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên hoàn toàn phá vỡ đám đông, học sinh đầy đường hỗn loạn kích động, đám binh lính điên cuồng bắt giữ những sinh viên, Đinh Kha đứng ở trên đài cao tức khắc bị dọa đến ngây người, rất nhanh chàng trai có mặt mũi trong sáng nhanh chóng kéo cô xuống khỏi sân khấu bỏ chạy, hai người tán loạn nhưng vẫn không thể tránh thoát được đám binh lính vây bắt.
"Các ngươi muốn chạy đi đâu!" Đám binh lính ồn ào túm lấy Đinh Kha khiến cô phát đau, ngoại hình của cô xuất chúng, khiến người đã gặp qua thì không thể nào quên được, bài diễn thuyết với tình cảm mãnh liệt càng gây kích động, vì thế còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị binh lính bắt được, "Buông tay, anh có biết tôi là ai không?" Thanh âm của Đinh Kha lại bị tiếng hét của đám học sinh bao trùm lấy.
Phó sĩ quan hàng năm đi theo Viên Trần, Viên Trần tuy đối với quân địch ra tay tàn nhẫn, nhưng đối với đám sinh viên vẫn còn quan tâm săn sóc, đến nỗi phó sĩ quan cũng không đành lòng nhìn tiếp cảnh tượng đẫm máu này, đám sinh viên yếu ớt chỉ vì đất nước mà từng người ngã xuống, phó sĩ quan chắp tay sau lưng rồi nhanh chóng xoay người rời đi, mặc cho binh lính tiếp tục bắt đám sinh viên diễu hành.
Một ít sinh viên ngoan cường chống cự, và rồi trong nháy mắt ngã xuống trước họng súng, Đinh Kha nhìn một màn huyết chiến tàn khốc này, còn đám sinh viên tay trói gà không chặt ở trước mặt binh lính võ trang hạng nặng không hề chống cự, nếu không chịu trói thì chỉ có máu văng khắp đường, "Chúng ta còn chưa lên chiến trường, đã ngã xuống trước họng súng." Đinh Kha cảm khái xong cũng không dám phản kháng lại, chỉ đành bị bắt đi.
Dì Ngô trằn trọc khó ngủ, mắt thấy trời đã sáng choang, lại không thấy Đinh Kha đâu, thiếu soái trắng đêm không về, tiểu thư làm sao lại cũng như vậy, bà thật sự nhịn không được, chẳng sợ bị mắng mà đi gọi điện thoại cho thiếu soái.
"Sao lại thế này, người đâu?" Viên Trần quân trang còn chưa thay, hiển nhiên là đã thức trắng đêm làm việc, sáng sớm nhận được điện thoại của dì Ngô thì vội vã chạy về gia, dì Ngô đang ngồi trên sô pha khóc sướt mướt, "Tôi cũng không biết, tiểu thư nói là đi ra ngoài một chút, tôi chỉ nghĩ là cô ấy đi cưỡi ngựa ở trong viện thôi!"
Chính văn ngục giam quân bộ
Tác giả có lời muốn nói: Cầu ủng hộ, yêu chết mọi người!
Viên Trần chạy vội lên lầu đẩy cửa phòng cô ra, phòng trong bài trí như cũ, hắn mới thở hổn hển, may mắn là cô không chủ động rời đi! Vừa nghĩ xong, ánh mắt lại lướt qua vật màu đen trên mặt bàn, khẩu súng lục vẫn mới tinh như cũ, hiện giờ bên ngoài hỗn loạn như vậy, cô tuyệt không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!
Viên Trần dường như điều động toàn bộ lực lượng quân bộ bí mật đi tìm kiếm Đinh Kha, chuyện này không thể đại soái biết được. "Hai tên du côn kia nói cái gì?" Trên mặt phó sĩ quan vẫn còn lưu lại một ít máu bị bắn lên, là do hắn dùng roi quất lên người hai tên kia mà ra, "Bọn họ chỉ nói là bị mất dấu."
Viên Trần đột nhiên đem toàn bộ văn kiện trên bàn hất xuống đất, nháy mắt văn kiện bị rơi tán loạn, "Đã sớm nói với cậu, phải phái binh lính đi theo, hai cái tên du côn thì có thể làm gì chứ!" Phó sĩ quan không dám trả lời, lúc trước là do mình đề nghị để du côn đi theo phu nhân, chỉ cảm thấy Đinh Kha quá mức thông minh lanh lợi, từ nhỏ cô đã lớn lên ở trong quân bộ, đối với quân nhân chuyên nghiệp đã sớm quen thuộc hiểu biết, chỉ sợ cô sẽ dễ dàng phát hiện ra. Ai ngờ hai cái tên du côn này lại còn dám nói Đinh Kha chưa từng ra ngoài, hiện giờ tìm không thấy Đinh Kha, Viên Trần hận không thể lập tức bắn chết bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook