Niễn Ngọc Thành Trần
-
Chương 18
Editor: Cẩm Hi
Thân thể của cô hơi đong đưa, bước chân cũng có chút lảo đảo, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ mị.
Viên Trần đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên chiếc áo sơ mi sạch sẽ của hắn, tấm rèm bên cạnh bị gió thổi tung trở nên hỗn độn, đôi mắt của hắn thâm thúy không thấy đáy, lại khóa chặt lấy thân ảnh quạnh quẽ ở dưới lầu kia.
"Thiếu soái?" Phó sĩ quan khởi động chiếc Rolls-Royce màu đen theo sát phía sau chiếc xe kéo, bóng hình gầy yếu xinh đẹp của cô loạng choạng ở trên xe kéo, Viên Trần tựa lưng vào ghế ngồi chăm chú nhìn mái tóc đen nhánh của cô ở phía trước, mái tóc dài hơi quăn xõa ở sau lưng, bàn tay tái nhợt bám chặt lấy sườn xe kéo.
Vẫn luôn là bóng dáng.
Hắn vẫn luôn ở phía sau cô ngóng nhìn, theo sát phía sau cô, cô cũng chưa từng biết đến.
"Thiếu soái, Đinh Kha tiểu thư đi tới nhà Trần phó sĩ quan!" Phó sĩ quan nói như tằm ăn rỗi, gặm sạch sẽ một chút kỳ vọng cuối cùng của Viên trần.
Viên Trần chớp động đôi mắt, giống như những mảnh thủy tinh vỡ nát rải đầy mặt đất, hắn luôn ở phía sau đợi cô, mà cô lại thủy chung đi về phía người đàn ông khác!
Chính văn ái như nước chảy
Tác giả có lời muốn nói: Ủng hộ thêm nữa nha! Nhất định phải ủng hộ đó! Tố Ảnh đảm bảo tình tiết càng về sau càng đặc sắc á! Mọi người nhớ theo dõi nha!
"Tông Tuyền đi quân bộ rồi, không có nhà." Người hầu vẫn trả lời như cũ, cách cửa nháy mắt đóng lại, Đinh Kha không biết lấy ra sức lực từ nơi nào, nhanh tay chặn lại cánh cửa, "Giúp tôi giao cái này cho Tông Tuyền, được không?"
Người hầu mắt thấy người này chính là vị tiểu thư hay thường tới đây hỏi thăm, lại là người có tư sắc xinh đẹp không giống người thường, hiện giờ sắc mặt lại tiều tụy, người hầu nhất thời mềm lòng lắng nghe lời nói gần như là lời khẩn cầu của cô, đành phải gật đầu nhận lấy bức thư nho nhỏ trong tay cô.
Đinh Kha nhếch khóe miệng nói một câu, rồi xoay người đi về phía có ánh nắng tươi sáng.
"Tôi nói Đinh Kha từ nhỏ đã có mệnh phú quý mỹ ngọc rồi mà!" Nhị phu nhân nịnh hót lấy lòng.
Đại phu nhân nhìn những rương châu báu xếp đầy nhà, cũng vui mừng khi Đinh Kha được khen ngợi, tuy nói Thượng Hải được xưng là "ví tiền của Trung Hoa", nhưng không nghĩ tới Bắc Bình sẽ đưa tới một hậu lễ như vậy.
"Đinh Kha, về sau con gả đến Bắc Bình, phải thường gọi điện thoại về đấy!" Tư lệnh dựa vào sô pha, ngậm xì gà nhắc nhở.
"Đinh Kha, đến Bắc Bình làm tư lệnh phu nhân, ngàn vạn lần đừng có quên Nhị nương nha!" Khi nói chuyện nhị phu nhân cười đến không khép được miệng, lại không quên hung hăng trừng mắt liếc con gái mình một cái.
Chung Ly Huyền nghe xong những lời này trong lòng liền hụt hẫng, mọi người trong nhà đều biết Đinh Kha đối với Thẩm Tông Tuyền là một loại tình yêu táo bạo, cha lại trước sau muốn đem cô gả cho thiếu soái Bắc Bình, tối hôm qua Đinh Kha ở lại chỗ thiếu soái trắng đêm không về, càng làm cho quyết tâm của cha thêm kiên định, ai ngờ Đinh Kha còn chưa về tới nhà, Bắc Bình đã đưa trọng lễ đến rồi.
Đinh Kha lạnh nhạt nhìn hết thảy, giống như đây là một bộ phim của người khác, mọi thứ đều không liên quan tới mình.
"Chị yêu Thẩm Tông Tuyền bao nhiêu?" Chung Ly Khâm ghé vào lan can bên hồ nước, liếc nhìn Đinh Kha hỏi.
Đây là lần đầu tiên chị em bọn họ nghiêm túc nói chuyện, do ánh mặt trời nên Đinh Kha có chút không thấy rõ được Chung Ly Khâm, bóng của hai người một cao một thấp rơi trên mặt nước.
"Rất yêu!"
Cô luôn kiên định cắn chặt hai chữ này, quật cường giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chung Ly Khâm không cười cũng không trả lời, chỉ ghé vào lan can lẳng lặng nhìn mặt hồ, phảng phất giống như trái tim của hắn, bất luận người phụ nữ nào cũng chỉ có thể quanh quẩn ở trong vòng tròn, lại chung quy vẫn muốn có một cuộc sống bình yên.
"Vậy em yêu Hành Tố bao nhiêu?" Đinh Kha hỏi ra lời này lại cảm thấy hối hận, thật sự ấu trĩ, có lẽ hắn căn bản chưa từng yêu.
Chung Ly Khâm lại cười như thường lệ, miệng lưỡi thâm tình mang theo hồi ức, "Còn hơn cả yêu!"
Còn hơn cả yêu?
Vậy thì vì sao lại không ở bên cô ấy?
Không cần Chung Ly Khâm trả lời, cô cũng biết đáp án, giống như cô với Thẩm Tông Tuyền, dù cho có nhiều tình cảm cũng chỉ vô ích mà thôi.
Lúc này nhị tiểu thư Chung Ly Mị bị mẹ mình mắng không nhẹ, tức giận chạy đến trong viện hít thở không khí.
"Tiểu thư, đó có phải thiếu soái hay không?" Hầu gái lắc lắc nhị tiểu thư, rồi duỗi tay chỉ về hướng cách đó không xa, Chung Ly Mị vừa nghe hai chữ thiếu soái thì muốn nhanh chóng trốn đi, Viên Trần men theo con đường nhỏ đi tới đại sảnh, Chung Ly Mị cuống quít vén sườn xám lên nhảy vào trong bụi hoa, sườn xám bị kéo lên hơi cao, lộ ra một đôi đôi chân trắng nõn.
Mắt thấy Viên Trần và phó sĩ quan đi tới, Chung Ly Mị đột nhiên từ trong bụi hoa nhảy ra, "Ai u, đầu ta choáng váng quá!" Cô ta yêu kiều kêu lên, lảo đảo ngã xuống bên chân Viên Trần.
Phó sĩ quan đứng một bên cười khẩy, cái cô tiểu thư Chung Ly Mị này không phải một lần chạy tới tìm Viên Trần, Viên Trần xuất phát từ khách khí với Chung Ly gia nên mới cho qua, nếu là bình thường đã sớm lạnh giọng hét lớn, ai ngờ hắn hôm nay đặc biệt tới đây tìm đại tiểu thư Đinh Kha,lại bị cái cô nhị tiểu thư này chạy ra câu dẫn.
Viên Trần liếc mắt nhìn mỹ nhân nằm trên mặt đất, cô cũng nửa híp mắt nhìn Viên Trần, đang giả vờ hôn mê lại không quên bày ra tư thế mê người, Viên Trần hừ lạnh một tiếng rồi đi vòng qua một con đường khác. Phó sĩ quan muốn cười lại không dám cười, cũng chỉ có thể theo Viên Trần đi vòng qua, cư nhiên đem sắc đẹp dâng tới tận cửa ném ở ven đường.
Mẫu thân lại vẫn mắng cô ta, nào là cô ta không biết cố gắng, chính mình hận không thể lột sạch quần áo đứng ở trước mặt Viên Trần, nhưng cái vị thiếu soái này nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, nhìn thấy cô ta giống như gặp phải quỷ hận không thể nhanh chóng tránh đi.
Chung Ly Mị từ trên mặt đất nhảy bò dậy, cũng không rảnh lo đi phủi bụi bẩn trên người, tức giận phừng phừng hai tay chống nạnh, rầm rì mắng rồi chỉ có thể vặn vẹo vòng eo rời đi.
"Em còn nhớ cảnh tượng khi chúng ta gặp mặt không?" Thanh âm lười biếng đánh vỡ mặt hồ yên tĩnh, đàn cá vàng trong hồ nước nối đuôi nhau bơi đi.
Viên Trần nói vậy nhưng thật ra là muốn chọc cho Đinh Kha cười, khi đó cô nghe cha nói muốn mở tiệc hoan nghênh thiếu soái, cô sợ tới mức trốn đến bên hồ, ai ngờ vừa ngoái đầu nhìn lại thì chuẩn xác chạm phải ánh mắt của hắn, cô lập tức ngẩn ra, xoay người cất bước chạy đi.
Chung Ly Khâm không biết đã rời đi từ khi nào, Viên Trần ghé vào lan can đứng cạnh cô, bóng của hai người phản chiếu ở trên mặt nước trông vô cùng xứng đôi, ""Hôm nay tôi trở về Bắc Bình."
Khi nói chuyện, Viên Trần nhìn chăm chú một bên sườn mặt cô, Đinh Kha lại giống như không có nghe thấy, bình tĩnh giống như một hồ hồ nước, không có nửa điểm gợn sóng, hắn dừng một chút lại một lần nữa đề cao thanh âm lên, "Hôm nay tôi phải trở về Bắc Bình!"
"Thuận buồm xuôi gió!" Một câu trả lời không hề có tình cảm, thậm chí đến cả cho có lệ cũng không cần.
Viên Trần hạ thấp đôi mắt, đau đớn lấp đầy nơi đáy mắt không thể nhìn thấy, lại ngẩng đầu lên đạm nhiên cười, "Cảm ơn!"
Hắn vươn bàn tay phải thô ráp của mình ra, đó là do phải sử dụng súng trong một thời gian dài tạo thành, Đinh Kha mặc hắn duỗi một lúc lâu rồi mới ngoái đầu nhìn lại, lại không phải là đón nhận bàn tay của hắn, "Nếu thiếu soái đã có người trong lòng, vì sao còn muốn cưới tôi?"
Tôi đương nhiên là đã có người trong lòng! Ảnh chụp của cô ấy vẫn còn kẹp trong ví tiền của tôi đây!
Thì ra lúc ở trấn nhỏ Thái Ngộ Sĩ, cô nằm ở trên lưng hắn, hắn vững vàng cảm nhận được nhịp tim của cô ở sau lưng, lời nói khi thấp thỏm của hắn lúc ấy cô lại vẫn nhớ rõ, chính mình là nên vui hay nên buồn đây?
Đinh Kha ánh mắt lại là cương nghị mà lạnh băng, "Đinh Kha tiểu thư, muốn nhìn ta tiền kẹp người trong lòng ảnh chụp sao?"
Viên Trần móc ví tiền màu nâu bằng da trâu ra, Đinh Kha lại lắc đầu phun ra bốn chữ: "Không có hứng thú!"
Bàn tay nắm chặt chiếc ví của hắn khẽ run rẩy, hàm răng cắn đến rung động, xoay người rồi quay đầu ném lại một câu, "Hẹn gặp lại!"
Cô đối với hắn không có nửa điểm hứng thú, hắn cúi đầu nhượng bộ thậm chí còn không đổi được một ánh mắt của cô.
"Đinh Kha tiểu thư, bắt lấy!" Phó sĩ quan nhìn thấy Viên Trần bước nhanh rời đi, cuống quít đem đồ ở trong tay ném cho Đinh Kha, cũng theo sát phía sau rồi cười hét lớn: "Đinh Kha tiểu thư, hẹn gặp lại ở Bắc Bình!"
Hẹn gặp lại ở Bắc Bình?
Chỉ sợ vĩnh viễn cũng không gặp lại!
Đinh Kha cúi đầu nhìn túi đồ trong ngực, là bộ sườn xám cô thay ra và khẩu súng lục Browning cô đã để lại rạp hát, nghĩ đến đêm hôm ấy cô chạy về phủ đệ, lúc Chung Ly Huyền mở cửa thì ngẩn ra rồi ngay lập tức mạnh mẽ đóng cửa lại, cô phải nhỏ giọng gào nửa ngày, Chung Ly Huyền mới lại mở cửa ra lần nữa, "Chị, sao chị mặc thành ra như vậy mà đã trở lại?" Đinh Kha vẫn một bộ hoá trang mộc lan, trên người mặc luôn trang phục diễn về nhà, bởi vì chuyện này mà Chung Ly Huyền cười cô vài ngày.
Trên sàn nhảy, Viên Trần một tay ôm eo cô, "Tôi đã nói rồi, tôi muốn mang em đi!" Ở đầu đường trấn nhỏ Thái Ngộ Sĩ, hắn cõng cô rồi an tĩnh kể, "Tôi đương nhiên là đã có người trong lòng! Ảnh chụp cô ấy còn kẹp ở trong ví tôi đấy!"
Có phải hắn và mình, cùng Chung Ly Khâm giống nhau hay không, yêu người có thân phận bất đồng, đã định sẵn là phải cưới mình, một cuộc hôn nhân chính trị vô tình, vĩnh viễn cũng không có biện pháp thoát khỏi vận mệnh!
Đinh Kha nhìn bóng dáng Viên Trần dần dần biến mất ở phía xa, lại đồng tình thương hại...
Màn đêm xé rách trời cao, mọi người đều đang chuẩn bị của hồi môn cho Đinh Kha tới Bắc Bình, Đinh Kha mặc một chiếc sườn xám mỏng manh ghé vào bên cạnh bể bơi.
Cô có khuê viện độc lập, thầy bói nói cô mệnh thủy, nhưng cô lại càng muốn làm một cái bể bơi to như vậy, đại phu nhân cảm thấy mệnh trung phạm thủy mới càng có thể học tốt bơi lội, tư lệnh yêu thương nên càng không chịu nổi Đinh Kha năn nỉ, bất đắc dĩ hạ chỉ tạo một cái bể bơi độc lập ở trước tiểu lâu cho cô.
Đinh Kha ngồi xuống trước bể bơi, nước bể bơi trong xanh chảy qua các ngón tay mình, tình yêu của mình đối với hắn tựa như nước chảy, thẩm thấu vào mỗi một tấc da thịt, thấm vào đáy lòng, nhưng thái độ của hắn thì sao?
Thư mình viết hắn sẽ đọc chứ?
Hắn đọc thì sẽ thế nào?
Trông mong chú Trần sẽ để hắn đi vào sao?
Mà hắn như gần như xa, lúc nóng lúc lạnh, trái tim rốt cuộc là như thế nào?
Nghi vấn rồi phủ định quanh quẩn trong đầu Đinh Kha, trong lúc nhất thời khiến cô khó có thể giãy giụa.
Mệnh trung phạm thủy, kỳ thật chính là Thẩm Tông Tuyền, anh chính là dòng suối róc rách rung động, chảy vào đáy lòng em.
Chính văn gả tới Bắc Bình
Đinh Kha vừa nghĩ vừa nhìn vào mặt bể bơi nhộn nhạo trong bóng đêm, đôi giày quân đội đạp lên gạch men sứ phát ra thứ âm thanh thanh thúy bước tới, Đinh Kha lập tức nhảy dựng lên xoay người lại nhìn hắn, ánh trăng phủ lên người hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhưng hắn lại vẫn lạnh nhạt cùng với khuôn mặt không biểu tình như cũ, người trước mắt giống như chưa từng quen biết.
"Anh, em." Đinh Kha nghẹn ngào nói không nên lời, cô nắm chặt tay thẳng đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau, "Thẩm Tông Tuyền, anh biết em thích anh, em không muốn gả đến Bắc Bình, anh cùng em rời khỏi nơi này đi!" Cô hét lên với ngữ khí gần như ra lệnh.
Chỉ vì trong lòng đối với hắn còn có nửa điểm nắm chắc, cô nắm lấy một chút tâm lý may mắn, hy vọng thậm chí là cầu xin hắn có thể mang cô cao chạy xa bay.
Thẩm Tông Tuyền khẽ run rẩy, lại đổi thành một nụ cười dễ nhìn, "Chung Ly tiểu thư, gả cho thiếu soái là lựa chọn tốt nhất đối với ngài!"
"Anh muốn nhìn em gả đến Bắc Bình như vậy?"
Thẩm Tông Tuyền không có trả lời, Đinh Kha quay đầu đi, bóng đêm lại khó có thể ngăn được nước mắt, "Tại sao, tại sao?" Đinh Kha mở to hai mắt nhìn gương mặt quen thuộc, nhưng lại là biểu tình xa lạ, "Chẳng lẽ anh đối với em đến một chút thích cũng không có sao? Em không tin!" Khàn cả giọng hét lên những lời này, cô dùng sức đè lại lồng ngực đang phập phồng, lại như cũ đau đến hít thở không thông.
Trong bóng đêm hắn nâng mắt lên, miệng lưỡi lại dị thường kiên định, "Không sai, tôi không thích cô!"
Thì ra, thì ra hết thảy đều chỉ có một mình cô tình nguyện!
"Cô quá tùy hứng, tính tình tiểu thư, đối với người khác vênh mặt hất hàm sai khiến, cô thậm chí cũng không hỏi xem tôi có đồng ý hay không, luôn lấy sở thích của mình áp đặt lên người..."
"Đủ rồi!" Đinh Kha bỗng nhiên đánh gãy lời nói của hắn, cô đã nức nở đến không nói nên lời.
Cô bỏ xuống hết thảy chỉ mong có thể cùng hắn trốn đi, đi tha hương, nhưng hắn lại giẫm đạp lên tình cảm của cô như vậy, trái tim trong nháy mắt bị ngũ mã phanh thây, Đinh Kha chỉ cảm thấy đau đến chết lặng.
Cô xoay người muốn trốn tránh thì "Ùm" một tiếng ngã vào trong bể bơi, nước trong bể bơi bắn tung tóe lên quần áo của Thẩm Tông Tuyền, cô thế nhưng thẳng tắp chìm vào trong nước, Thẩm Tông Tuyền sợ tới mức chân tay luống cuống, cuống quít nhảy vào trong hồ bơi.
Mực nước cao ba mét nháy mắt bao phủ lấy hai người, Đinh Kha mở to hai mắt, nước ở hồ bơi che đi nước mắt của chính mình, tình yêu dành cho hắn tựa như không khí tràn ngập ở bốn phía, hiện giờ bỗng nhiên bị nước hồ ập đến, đến ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan.
Thân thể của cô hơi đong đưa, bước chân cũng có chút lảo đảo, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ mị.
Viên Trần đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên chiếc áo sơ mi sạch sẽ của hắn, tấm rèm bên cạnh bị gió thổi tung trở nên hỗn độn, đôi mắt của hắn thâm thúy không thấy đáy, lại khóa chặt lấy thân ảnh quạnh quẽ ở dưới lầu kia.
"Thiếu soái?" Phó sĩ quan khởi động chiếc Rolls-Royce màu đen theo sát phía sau chiếc xe kéo, bóng hình gầy yếu xinh đẹp của cô loạng choạng ở trên xe kéo, Viên Trần tựa lưng vào ghế ngồi chăm chú nhìn mái tóc đen nhánh của cô ở phía trước, mái tóc dài hơi quăn xõa ở sau lưng, bàn tay tái nhợt bám chặt lấy sườn xe kéo.
Vẫn luôn là bóng dáng.
Hắn vẫn luôn ở phía sau cô ngóng nhìn, theo sát phía sau cô, cô cũng chưa từng biết đến.
"Thiếu soái, Đinh Kha tiểu thư đi tới nhà Trần phó sĩ quan!" Phó sĩ quan nói như tằm ăn rỗi, gặm sạch sẽ một chút kỳ vọng cuối cùng của Viên trần.
Viên Trần chớp động đôi mắt, giống như những mảnh thủy tinh vỡ nát rải đầy mặt đất, hắn luôn ở phía sau đợi cô, mà cô lại thủy chung đi về phía người đàn ông khác!
Chính văn ái như nước chảy
Tác giả có lời muốn nói: Ủng hộ thêm nữa nha! Nhất định phải ủng hộ đó! Tố Ảnh đảm bảo tình tiết càng về sau càng đặc sắc á! Mọi người nhớ theo dõi nha!
"Tông Tuyền đi quân bộ rồi, không có nhà." Người hầu vẫn trả lời như cũ, cách cửa nháy mắt đóng lại, Đinh Kha không biết lấy ra sức lực từ nơi nào, nhanh tay chặn lại cánh cửa, "Giúp tôi giao cái này cho Tông Tuyền, được không?"
Người hầu mắt thấy người này chính là vị tiểu thư hay thường tới đây hỏi thăm, lại là người có tư sắc xinh đẹp không giống người thường, hiện giờ sắc mặt lại tiều tụy, người hầu nhất thời mềm lòng lắng nghe lời nói gần như là lời khẩn cầu của cô, đành phải gật đầu nhận lấy bức thư nho nhỏ trong tay cô.
Đinh Kha nhếch khóe miệng nói một câu, rồi xoay người đi về phía có ánh nắng tươi sáng.
"Tôi nói Đinh Kha từ nhỏ đã có mệnh phú quý mỹ ngọc rồi mà!" Nhị phu nhân nịnh hót lấy lòng.
Đại phu nhân nhìn những rương châu báu xếp đầy nhà, cũng vui mừng khi Đinh Kha được khen ngợi, tuy nói Thượng Hải được xưng là "ví tiền của Trung Hoa", nhưng không nghĩ tới Bắc Bình sẽ đưa tới một hậu lễ như vậy.
"Đinh Kha, về sau con gả đến Bắc Bình, phải thường gọi điện thoại về đấy!" Tư lệnh dựa vào sô pha, ngậm xì gà nhắc nhở.
"Đinh Kha, đến Bắc Bình làm tư lệnh phu nhân, ngàn vạn lần đừng có quên Nhị nương nha!" Khi nói chuyện nhị phu nhân cười đến không khép được miệng, lại không quên hung hăng trừng mắt liếc con gái mình một cái.
Chung Ly Huyền nghe xong những lời này trong lòng liền hụt hẫng, mọi người trong nhà đều biết Đinh Kha đối với Thẩm Tông Tuyền là một loại tình yêu táo bạo, cha lại trước sau muốn đem cô gả cho thiếu soái Bắc Bình, tối hôm qua Đinh Kha ở lại chỗ thiếu soái trắng đêm không về, càng làm cho quyết tâm của cha thêm kiên định, ai ngờ Đinh Kha còn chưa về tới nhà, Bắc Bình đã đưa trọng lễ đến rồi.
Đinh Kha lạnh nhạt nhìn hết thảy, giống như đây là một bộ phim của người khác, mọi thứ đều không liên quan tới mình.
"Chị yêu Thẩm Tông Tuyền bao nhiêu?" Chung Ly Khâm ghé vào lan can bên hồ nước, liếc nhìn Đinh Kha hỏi.
Đây là lần đầu tiên chị em bọn họ nghiêm túc nói chuyện, do ánh mặt trời nên Đinh Kha có chút không thấy rõ được Chung Ly Khâm, bóng của hai người một cao một thấp rơi trên mặt nước.
"Rất yêu!"
Cô luôn kiên định cắn chặt hai chữ này, quật cường giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chung Ly Khâm không cười cũng không trả lời, chỉ ghé vào lan can lẳng lặng nhìn mặt hồ, phảng phất giống như trái tim của hắn, bất luận người phụ nữ nào cũng chỉ có thể quanh quẩn ở trong vòng tròn, lại chung quy vẫn muốn có một cuộc sống bình yên.
"Vậy em yêu Hành Tố bao nhiêu?" Đinh Kha hỏi ra lời này lại cảm thấy hối hận, thật sự ấu trĩ, có lẽ hắn căn bản chưa từng yêu.
Chung Ly Khâm lại cười như thường lệ, miệng lưỡi thâm tình mang theo hồi ức, "Còn hơn cả yêu!"
Còn hơn cả yêu?
Vậy thì vì sao lại không ở bên cô ấy?
Không cần Chung Ly Khâm trả lời, cô cũng biết đáp án, giống như cô với Thẩm Tông Tuyền, dù cho có nhiều tình cảm cũng chỉ vô ích mà thôi.
Lúc này nhị tiểu thư Chung Ly Mị bị mẹ mình mắng không nhẹ, tức giận chạy đến trong viện hít thở không khí.
"Tiểu thư, đó có phải thiếu soái hay không?" Hầu gái lắc lắc nhị tiểu thư, rồi duỗi tay chỉ về hướng cách đó không xa, Chung Ly Mị vừa nghe hai chữ thiếu soái thì muốn nhanh chóng trốn đi, Viên Trần men theo con đường nhỏ đi tới đại sảnh, Chung Ly Mị cuống quít vén sườn xám lên nhảy vào trong bụi hoa, sườn xám bị kéo lên hơi cao, lộ ra một đôi đôi chân trắng nõn.
Mắt thấy Viên Trần và phó sĩ quan đi tới, Chung Ly Mị đột nhiên từ trong bụi hoa nhảy ra, "Ai u, đầu ta choáng váng quá!" Cô ta yêu kiều kêu lên, lảo đảo ngã xuống bên chân Viên Trần.
Phó sĩ quan đứng một bên cười khẩy, cái cô tiểu thư Chung Ly Mị này không phải một lần chạy tới tìm Viên Trần, Viên Trần xuất phát từ khách khí với Chung Ly gia nên mới cho qua, nếu là bình thường đã sớm lạnh giọng hét lớn, ai ngờ hắn hôm nay đặc biệt tới đây tìm đại tiểu thư Đinh Kha,lại bị cái cô nhị tiểu thư này chạy ra câu dẫn.
Viên Trần liếc mắt nhìn mỹ nhân nằm trên mặt đất, cô cũng nửa híp mắt nhìn Viên Trần, đang giả vờ hôn mê lại không quên bày ra tư thế mê người, Viên Trần hừ lạnh một tiếng rồi đi vòng qua một con đường khác. Phó sĩ quan muốn cười lại không dám cười, cũng chỉ có thể theo Viên Trần đi vòng qua, cư nhiên đem sắc đẹp dâng tới tận cửa ném ở ven đường.
Mẫu thân lại vẫn mắng cô ta, nào là cô ta không biết cố gắng, chính mình hận không thể lột sạch quần áo đứng ở trước mặt Viên Trần, nhưng cái vị thiếu soái này nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, nhìn thấy cô ta giống như gặp phải quỷ hận không thể nhanh chóng tránh đi.
Chung Ly Mị từ trên mặt đất nhảy bò dậy, cũng không rảnh lo đi phủi bụi bẩn trên người, tức giận phừng phừng hai tay chống nạnh, rầm rì mắng rồi chỉ có thể vặn vẹo vòng eo rời đi.
"Em còn nhớ cảnh tượng khi chúng ta gặp mặt không?" Thanh âm lười biếng đánh vỡ mặt hồ yên tĩnh, đàn cá vàng trong hồ nước nối đuôi nhau bơi đi.
Viên Trần nói vậy nhưng thật ra là muốn chọc cho Đinh Kha cười, khi đó cô nghe cha nói muốn mở tiệc hoan nghênh thiếu soái, cô sợ tới mức trốn đến bên hồ, ai ngờ vừa ngoái đầu nhìn lại thì chuẩn xác chạm phải ánh mắt của hắn, cô lập tức ngẩn ra, xoay người cất bước chạy đi.
Chung Ly Khâm không biết đã rời đi từ khi nào, Viên Trần ghé vào lan can đứng cạnh cô, bóng của hai người phản chiếu ở trên mặt nước trông vô cùng xứng đôi, ""Hôm nay tôi trở về Bắc Bình."
Khi nói chuyện, Viên Trần nhìn chăm chú một bên sườn mặt cô, Đinh Kha lại giống như không có nghe thấy, bình tĩnh giống như một hồ hồ nước, không có nửa điểm gợn sóng, hắn dừng một chút lại một lần nữa đề cao thanh âm lên, "Hôm nay tôi phải trở về Bắc Bình!"
"Thuận buồm xuôi gió!" Một câu trả lời không hề có tình cảm, thậm chí đến cả cho có lệ cũng không cần.
Viên Trần hạ thấp đôi mắt, đau đớn lấp đầy nơi đáy mắt không thể nhìn thấy, lại ngẩng đầu lên đạm nhiên cười, "Cảm ơn!"
Hắn vươn bàn tay phải thô ráp của mình ra, đó là do phải sử dụng súng trong một thời gian dài tạo thành, Đinh Kha mặc hắn duỗi một lúc lâu rồi mới ngoái đầu nhìn lại, lại không phải là đón nhận bàn tay của hắn, "Nếu thiếu soái đã có người trong lòng, vì sao còn muốn cưới tôi?"
Tôi đương nhiên là đã có người trong lòng! Ảnh chụp của cô ấy vẫn còn kẹp trong ví tiền của tôi đây!
Thì ra lúc ở trấn nhỏ Thái Ngộ Sĩ, cô nằm ở trên lưng hắn, hắn vững vàng cảm nhận được nhịp tim của cô ở sau lưng, lời nói khi thấp thỏm của hắn lúc ấy cô lại vẫn nhớ rõ, chính mình là nên vui hay nên buồn đây?
Đinh Kha ánh mắt lại là cương nghị mà lạnh băng, "Đinh Kha tiểu thư, muốn nhìn ta tiền kẹp người trong lòng ảnh chụp sao?"
Viên Trần móc ví tiền màu nâu bằng da trâu ra, Đinh Kha lại lắc đầu phun ra bốn chữ: "Không có hứng thú!"
Bàn tay nắm chặt chiếc ví của hắn khẽ run rẩy, hàm răng cắn đến rung động, xoay người rồi quay đầu ném lại một câu, "Hẹn gặp lại!"
Cô đối với hắn không có nửa điểm hứng thú, hắn cúi đầu nhượng bộ thậm chí còn không đổi được một ánh mắt của cô.
"Đinh Kha tiểu thư, bắt lấy!" Phó sĩ quan nhìn thấy Viên Trần bước nhanh rời đi, cuống quít đem đồ ở trong tay ném cho Đinh Kha, cũng theo sát phía sau rồi cười hét lớn: "Đinh Kha tiểu thư, hẹn gặp lại ở Bắc Bình!"
Hẹn gặp lại ở Bắc Bình?
Chỉ sợ vĩnh viễn cũng không gặp lại!
Đinh Kha cúi đầu nhìn túi đồ trong ngực, là bộ sườn xám cô thay ra và khẩu súng lục Browning cô đã để lại rạp hát, nghĩ đến đêm hôm ấy cô chạy về phủ đệ, lúc Chung Ly Huyền mở cửa thì ngẩn ra rồi ngay lập tức mạnh mẽ đóng cửa lại, cô phải nhỏ giọng gào nửa ngày, Chung Ly Huyền mới lại mở cửa ra lần nữa, "Chị, sao chị mặc thành ra như vậy mà đã trở lại?" Đinh Kha vẫn một bộ hoá trang mộc lan, trên người mặc luôn trang phục diễn về nhà, bởi vì chuyện này mà Chung Ly Huyền cười cô vài ngày.
Trên sàn nhảy, Viên Trần một tay ôm eo cô, "Tôi đã nói rồi, tôi muốn mang em đi!" Ở đầu đường trấn nhỏ Thái Ngộ Sĩ, hắn cõng cô rồi an tĩnh kể, "Tôi đương nhiên là đã có người trong lòng! Ảnh chụp cô ấy còn kẹp ở trong ví tôi đấy!"
Có phải hắn và mình, cùng Chung Ly Khâm giống nhau hay không, yêu người có thân phận bất đồng, đã định sẵn là phải cưới mình, một cuộc hôn nhân chính trị vô tình, vĩnh viễn cũng không có biện pháp thoát khỏi vận mệnh!
Đinh Kha nhìn bóng dáng Viên Trần dần dần biến mất ở phía xa, lại đồng tình thương hại...
Màn đêm xé rách trời cao, mọi người đều đang chuẩn bị của hồi môn cho Đinh Kha tới Bắc Bình, Đinh Kha mặc một chiếc sườn xám mỏng manh ghé vào bên cạnh bể bơi.
Cô có khuê viện độc lập, thầy bói nói cô mệnh thủy, nhưng cô lại càng muốn làm một cái bể bơi to như vậy, đại phu nhân cảm thấy mệnh trung phạm thủy mới càng có thể học tốt bơi lội, tư lệnh yêu thương nên càng không chịu nổi Đinh Kha năn nỉ, bất đắc dĩ hạ chỉ tạo một cái bể bơi độc lập ở trước tiểu lâu cho cô.
Đinh Kha ngồi xuống trước bể bơi, nước bể bơi trong xanh chảy qua các ngón tay mình, tình yêu của mình đối với hắn tựa như nước chảy, thẩm thấu vào mỗi một tấc da thịt, thấm vào đáy lòng, nhưng thái độ của hắn thì sao?
Thư mình viết hắn sẽ đọc chứ?
Hắn đọc thì sẽ thế nào?
Trông mong chú Trần sẽ để hắn đi vào sao?
Mà hắn như gần như xa, lúc nóng lúc lạnh, trái tim rốt cuộc là như thế nào?
Nghi vấn rồi phủ định quanh quẩn trong đầu Đinh Kha, trong lúc nhất thời khiến cô khó có thể giãy giụa.
Mệnh trung phạm thủy, kỳ thật chính là Thẩm Tông Tuyền, anh chính là dòng suối róc rách rung động, chảy vào đáy lòng em.
Chính văn gả tới Bắc Bình
Đinh Kha vừa nghĩ vừa nhìn vào mặt bể bơi nhộn nhạo trong bóng đêm, đôi giày quân đội đạp lên gạch men sứ phát ra thứ âm thanh thanh thúy bước tới, Đinh Kha lập tức nhảy dựng lên xoay người lại nhìn hắn, ánh trăng phủ lên người hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhưng hắn lại vẫn lạnh nhạt cùng với khuôn mặt không biểu tình như cũ, người trước mắt giống như chưa từng quen biết.
"Anh, em." Đinh Kha nghẹn ngào nói không nên lời, cô nắm chặt tay thẳng đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau, "Thẩm Tông Tuyền, anh biết em thích anh, em không muốn gả đến Bắc Bình, anh cùng em rời khỏi nơi này đi!" Cô hét lên với ngữ khí gần như ra lệnh.
Chỉ vì trong lòng đối với hắn còn có nửa điểm nắm chắc, cô nắm lấy một chút tâm lý may mắn, hy vọng thậm chí là cầu xin hắn có thể mang cô cao chạy xa bay.
Thẩm Tông Tuyền khẽ run rẩy, lại đổi thành một nụ cười dễ nhìn, "Chung Ly tiểu thư, gả cho thiếu soái là lựa chọn tốt nhất đối với ngài!"
"Anh muốn nhìn em gả đến Bắc Bình như vậy?"
Thẩm Tông Tuyền không có trả lời, Đinh Kha quay đầu đi, bóng đêm lại khó có thể ngăn được nước mắt, "Tại sao, tại sao?" Đinh Kha mở to hai mắt nhìn gương mặt quen thuộc, nhưng lại là biểu tình xa lạ, "Chẳng lẽ anh đối với em đến một chút thích cũng không có sao? Em không tin!" Khàn cả giọng hét lên những lời này, cô dùng sức đè lại lồng ngực đang phập phồng, lại như cũ đau đến hít thở không thông.
Trong bóng đêm hắn nâng mắt lên, miệng lưỡi lại dị thường kiên định, "Không sai, tôi không thích cô!"
Thì ra, thì ra hết thảy đều chỉ có một mình cô tình nguyện!
"Cô quá tùy hứng, tính tình tiểu thư, đối với người khác vênh mặt hất hàm sai khiến, cô thậm chí cũng không hỏi xem tôi có đồng ý hay không, luôn lấy sở thích của mình áp đặt lên người..."
"Đủ rồi!" Đinh Kha bỗng nhiên đánh gãy lời nói của hắn, cô đã nức nở đến không nói nên lời.
Cô bỏ xuống hết thảy chỉ mong có thể cùng hắn trốn đi, đi tha hương, nhưng hắn lại giẫm đạp lên tình cảm của cô như vậy, trái tim trong nháy mắt bị ngũ mã phanh thây, Đinh Kha chỉ cảm thấy đau đến chết lặng.
Cô xoay người muốn trốn tránh thì "Ùm" một tiếng ngã vào trong bể bơi, nước trong bể bơi bắn tung tóe lên quần áo của Thẩm Tông Tuyền, cô thế nhưng thẳng tắp chìm vào trong nước, Thẩm Tông Tuyền sợ tới mức chân tay luống cuống, cuống quít nhảy vào trong hồ bơi.
Mực nước cao ba mét nháy mắt bao phủ lấy hai người, Đinh Kha mở to hai mắt, nước ở hồ bơi che đi nước mắt của chính mình, tình yêu dành cho hắn tựa như không khí tràn ngập ở bốn phía, hiện giờ bỗng nhiên bị nước hồ ập đến, đến ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook