Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm
Chương 3-3: Lớn tuổi một điểm 3-3

Đứng chen chúc bên trong xe bus, Hãn Du Sinh cảm giác từ mông và lưng chính mình truyền tới cảm giác không tốt, cũng không phải là bởi vì nhiều người chen chúc nhau, cũng không phải xuất phát từ sức khỏe bản thân, mà cái này mọi người vẫn thường gọi là “Quấy nhiễu tình dục”.

Bản thân Hãn Du Sinh nguyên lai chỉ từng nghe qua, cũng chưa bao giờ gặp phải, nên nhất thời không cách nào phản ứng kịp, vội vã ấn vào cái chuông nhỏ ( để thông báo cho tài xế là mình muốn xuống xe a~), căn bản là vẫn chưa đến được chỗ cần đến, mà bên ngoài mưa cũng thực sự rất to đi, tại thời điểm xe bus vẫn còn chưa dừng hẳn bản thân không thể chờ đợi được mà nhảy vào bên trong màn mưa.

Mưa rơi thật lớn cơ hồ khiến tầm mắt Hãn Du Sinh không còn nhìn rõ bốn phía, mà phản ứng chán ghét vừa nãy chưa kịp xua tan thì một trận  buồn nôn từ trong cơ thể cấp tốc dâng lên, làm cho cậu không tự chủ mà tăng nhanh cước bộ đi thẳng về phía trước.

Gấp đến nổi cậu còn không bận tâm nơi mình vừa băng qua chính là giao lộ cao tốc, tại thời điểm còn đang luống cuống thất thần cậu bỗng nghe được tiếng thắng xe chói tai, giây sau đó cả thân thể liền ngã ngồi xuống mật đất.

Theo tiếng đóng cửa là tiếng bước chân đang bước đến vừa lúc dừng trước người cậu, tầm mắt mông lung vừa chạm vào mắt đối phương, kinh hoàng trong lòng chớp mắt lắng đọng, khóe miệng chợt mang theo ý cười chưa rõ nghĩa, chỉ vừa mới kịp phát ra một thanh âm đơn lẽ: “Hoắc…”, liền không có đoạn sau.

Cả người sau đó liền rơi vào hôn mê, hoàn toàn không cảm nhận được thân thể bị người nào đó ôm chặt lấy cùng vẻ mặt đau lòng của ai kia, chỉ cảm thấy được sự ôn nhu, âu yếm, khiến cho người ta cảm thấy hảo hảo an tâm.

※ ※ ※

Buồn bực rầu rỉ nhìn chính mình cơ hồ đang nằm trên một cái giường lớn, cả thân thể bị che lắp bởi một cái mền màu đen, tuy rằng sắc mặt đã không còn màu trắng xanh như vừa nãy khiến người phải kinh sợ, khiếp đảm, thân thể cũng bởi vì nội thất ấm áp mà khiến cậu như trở thành trẻ con mới sinh mang theo một sắc thái mỹ lệ, tuy nhiên vẫn không cách nào trấn an trái tim đang đập loạn điên cuồng của cậu.

Ngón tay khẽ run rẩy châm lửa sắp, đã một năm hắn chưa từng chạm qua thuốc lá, thời điểm đưa đến gần bên môi hắn lặp tức chuyển xuống dập tắt nó, bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ tới một điếu thuốc có hay không sẽ ảnh hưởng đến thân ảnh nhỏ bé của ai kia đang nàm trên giường.

Lý trí nói cho hắn biết, hành động như vậy là vô bổ, nhưng tâm tình hắn hoảng loạn không muốn làm bất cứ chuyện gì gây tổn hại đến Hãn Du Sinh dù là việc nhỏ bé không đáng kể như vừa rồi.

Nguyên bản không muốn thương tổn cậu chính là mình, muốn đem cậu nâng ở trong tay, ôm vào trong lòng tinh tế che chở thương yêu cưng chiều cũng là chính mình.

Nhưng, tại sao chính mình cũng là người khiến cho cậu nằm ở trên giường đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh đây?

Trong đầu không ngừng tái hiện lại tình cảnh vừa nãy Hãn Du Sinh ở bên trong màn mưa, cơ thể nằm trong lòng ngực mình dần dần mất đi ý thức, lại khiến tâm can bản thân đau đớn như bị xé rách, làm cho hắn tới bây giờ vẫn cứ kích động không thể kiềm chế được.

Ký ức sau đó, mơ hồ chính mình mang theo Hãn Du Sinh không rõ tình hình điên cuồng chạy trên đường.

Chính mình sau khi về đến nhà liền mời cữu cữu Liên Thu Lương đến chẩn đoán cho cậu, đến lúc thấy Hãn Du Sinh an an ổn ổn nằm ở trên giường, bản thân vẫn còn phảng phất mông lung, tâm trạng tựa hồ như bị một tầng sương mù bao phủ, nửa thật nửa giả.

Chỉ nhớ rõ lúc đối mặt với Thu Lương cữu cữu, là ánh mắt quan tâm đầy lo lắng, bởi vì bản thân hắn từ khi sinh ra đến giờ chưa từng thất kinh đến vậy làm cho người cữu cữu này không khỏi ngạc nhiên.

“… Cậu ấy…?” Tựa hồ không còn khí lực, Hoắc Nguyên Khanh chán nản nhìn thân ảnh Hãn Du Sinh bên dưới, sau đó chuyển tầm mắt lên người Liên Thu Lương.

“Hoàn hảo, không gì đáng lo.” Thở dài, Liên Thu Lương nói ra kết quả chẩn đoán.

Nhìn ra Hoắc Nguyên Khanh trong mắt lộ vẻ không tin, không chờ hắn  đưa ra phản bác, Liên Thu Lương bổ sung: “Ngoại thương không có gì đặc biệt, não cũng không có hiện tượng bị trấn động. Cậu ấy chỉ là kinh hãi quá độ, thêm vào thân thể không được tốt, cơ hồ lại mắc mưa to, nên mới mê man đến giờ chưa tỉnh lại, cho nên trên căn bản thân thể cậu ấy cũng không có gì quá đáng lo, bất quá…”

“Bất quá cái gì!!” Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt sáng rực nhìn Liên Thu Lương.

“Bất quá ái tình khi đến phải cố gắng nắm bắt, đừng để cho cơ hội đến tay lại vụt mất.” Lộ ra nụ cười trêu chọc, Liên Thu Lương vẻ mặt không liên hệ một câu nói ra. ( Ông cữu cữu này đúng là nhân vật không tầm thường a~)

Trầm mặc một hồi, Hoắc Nguyên Khanh lúng túng cười khổ mà nói: ” Rõ ràng như vậy à!”

“Ừm!” gật gật đầu khẳng định, Liên Thu Lương nói thêm: “Nhìn đến con cuối cùng cũng coi như động tâm, ta cảm thấy thật cao hứng. Tuy rằng ta chỉ là cữu cữu, tuổi cũng hơn con không nhiều, nhưng là ta quan tâm, tâm tình của các con cũng không thua gì cha, mẹ các con”.

Khẽ gật đầu bày tỏ, Hoắc Nguyên Khanh biết rõ mặc dù hơn mình 5 tuổi, nhưng cơ hồ lại cùng nhau trưởng thành, nên cữu cữu đây là thật tâm lo lắng cho bản thân mình.

“Tình cảm nguyên bản đều là khiến người ta không thể phỏng đoán trước được. Động tâm không có đạo lý, thường thường cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Quan trọng là … làm thế nào để không oán không hối hận, đồng thời hiểu được đạo lý đúng lúc mà nắm chặc.”

Lời vừa nói xong, Liên Thu Lương nhìn hắn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Hãn Du Sinh đang say ngủ, ngữ khí lại mang theo một chút an ủi: “Cứ lấy chị ta cùng anh rể làm điển hình, tin tưởng chỉ cần là xuất phát từ thật tâm thì dù chuyện gì xảy ra cũng đều có thể chống đỡ được.”

Hoắc Nguyên Khanh nghe vậy, chỉ đành im lặng mà cười khổ không lên tiếng, tuy rằng trong lòng cảm động, nhưng là bản thân có nỗi khổ khó nói a.

Hắn phải như thế nào nói với Liên Thu Lương hắn yêu một nam nhân chỉ chuyện nhỏ, nếu như là thật sự khó khăn thì hắn chắc chắn sẽ tìm cách khắc phục.

Nhưng hắn phải như thế nào nói với Liên Thu Lương người ta đã có vợ a!

Muốn nói rõ rằng cậu đã là chồng của một người khác còn là phụ thân của một đứa trẻ 5 tuổi, những lời này làm sao hắn có thể nói ra được đây.

“Con…” Nhìn thấy bộ dáng Hoắc Nguyên Khanh âm trầm sầu não, Liên Thu Lương muốn nói nhưng bất quá lại thôi, đem đề tài chuyển tới trên người bệnh nhân.

Ai! Luôn có chút khổ, là người bên ngoài căn bản không giúp được gì, nhất định phải tự chính mình chân thật mà bước qua một lần.

“Chăm sóc thật tốt cho cậu ấy, hẳn là khoảng một tiếng nữa thì sẽ tỉnh lại. Còn có, bởi vì thân thể cậu ta không được tốt, buổi tối có thể sẽ phát sốt, ta để lại thuốc hạ sốt, con dựa theo cách thức ta lưu lại mà cho cậu ấy uống, nếu như vẫn không có chuyển biến tốt thì cứ gọi cho ta, biết không?”

Phiền phức nhất chính là việc bàn giao người bệnh như thế này, nhưng  ngày hôm nay căn bản nhìn bộ dáng thất thường của cháu mình khiến anh không khỏi muốn dặn dò vài câu.

“Vậy ta đi trước, không cần tiễn ta.”

Vung vung tay, Liên Thu Lương mang theo vẻ bất đắc dĩ quay người rời đi.

Biết Liên Thu Lương là cân nhắc chính mình, trong lòng nóng như lửa đốt Hoắc Nguyên Khanh tiếp thu đề nghị của anh, gật đầu nhìn theo Liên Thu Lương an tĩnh đi ra khỏi phòng ngủ của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương