Không có khả năng lật xe.
Thời khắc mấu chốt, Ôn Chỉ Văn nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Thật sao? Anh thật sự sẽ dành thời gian cho em sao?" Cô vẻ mặt cao hứng nói, như cũ nắm tay Vu Hoài Ngạn không bỏ, "Nhưng như vậy sẽ không làm chậm trễ công việc của anh ư? Tuy rằng em xác thực rất muốn anh ở cạnh em, nhưng làm chậm trễ công việc của anh cũng không tốt."
Ôi trời ơi, cô thật sự một chút cũng không cần hắn ở lại!
Như thế rất phiền toái hắn vẫn hảo hảo chuyên chú công việc của mình đi, không nhất thiết phải để tâm đến cô! Không làm được người vợ được chồng yêu thương thì làm một người vợ đáng thương có tiền tài đi!
Ân, chỉ cần đừng quên cho cô tiền là được rồi.
Mặc kệ nôi tâm Ôn Chỉ Văn oán thầm như thế nào, trên mặt cô vẫn là cố gắng làm ra vẻ rất luyến tiếc hắn.
Vu Hoài Ngạn quả nhiên bị lừa.
Hắn cũng không có quá nhiều kinh nghiệm ở cùng con gái, cho nên hắn căn bản là nhìn không ra Ôn Chỉ Văn lúc này đang diễn.
Còn thật nghĩ Ôn Chỉ Văn thật sự luyến tiếc hắn.
"Anh sẽ cố gắng tranh thủ thời gian." Hắn nghiêm túc nói.
Ôn Chỉ Văn: "???"
Đây là ý gì? Vu Hoài Ngạn nghiêm túc? Trên kịch bản không phải như thế viết a?
Ôn Chỉ Văn nghĩ nghĩ, chỉ xem hiện tại như hắn đang đánh rắm.
Cô nhớ rõ trong tiểu thuyết, Vu Hoài Ngạn bận bịu đến không thể thoát thân, tổng cộng sô lần nguyên chủ thấy hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn muốn thấy hắn thường xuyên thì phải tìm đến công ty.
Bởi vậy, Ôn Chỉ Văn căn bản là không đem lời nói của Vu Hoài Ngạn để ở trong lòng.
Vu Hoài Ngạn nhận được điện thoại sau, cũng không ở nhà trong ngốc bao lâu, rất nhanh liền đi ra cửa.
Ôn Chỉ Văn ăn no lại về trên giường ngủ.
Rốt cuộc không cần làm việc, cô đem tất cả những giấc ngủ đã bỏ lỡ đem trờ về!
Nằm ở trên giường thì Ôn Chỉ Văn còn có chút buồn bực, rõ ràng cảm thấy bản thân trông giống nguyên chủ, như thế nào hiện tại đổi cơ thể, chính mình còn khốn khổ a?
Bất quá không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, cô liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Vu Hoài Ngạn vẫn luôn không trở về, nhưng ở giữa trưa cùng buổi chiều thì có người lại đây nấu cơm cho cô.
Ôn Chỉ Văn cảm động không thôi, lại một lần nữa xác nhận chính mình ở lại bên cạnh hắn là quyết định quả nhiên không sai.
Cả một ngày, Ôn Chỉ Văn đều không có đi ra ngoài.
Ngủ no có tinh lực, cô mới ở trong phòng ngoài chạy hết một vòng.
Tuy rằng không biết có thể ở chỗ này bao lâu, nhưng vẫn nên xem xét chổ ở của mình một lúc.
Nhà của Ôn Chỉ Văn cùng Vu Hoài Ngạn hiện là một căn hai tầng lầu có phòng nhỏ.
Phòng nhỏ là kiến trúc thời dân quốc, diện tích không tính quá lớn, là gia sản của Vu gia trước kia.
Nhà ở từng bị mất qua, chia cho những người dân công tác ở khu phụ cận.
Bất quá mười mấy năm trước đã được trở lại.
Lúc ấy Vu gia vẫn còn có chỗ ở, nhà này vẫn luôn bỏ trống.
Sau này Vu Hoài Ngạn muốn kết hôn, liền đem phòng ở bên này một lần, cùng những thiết kế đời sau không thể so sánh, nhưng ở cũng coi như là thoải mái.
Tầng hai có thư phòng cùng phòng ngủ cùng với một phòng khách nhỏ, lầu một thì là phòng bếp, cùng phòng khách ngày thường khi tiếp khách đều dùng phòng khách lớn này.
Từ lầu một ra đi là một mảnh sân không có quá nhiều cỏ, thảm thực vật lớn tươi tốt.
Nhất tới gần phòng ốc là một mảnh trụi lủi, hẳn là lúc rãnh rỗi đã được thu dọn tốt.
Mà Vu Hoài Viễn cả ngày bận rộn công tác, tưởng tượng cũng biết khẳng định không có thời gian đi quan tâm chuyện nãy.
Người nhà Vu gia đều không ở cùng một chỗ.
Lại nói tiếp tình huống Vu gia, kỳ thật cũng vô cùng đơn giản.
Cha Vu mấy năm trước sớm đã qua đời, mẹ Vu cũng về hưu.
Vu gia tổng cộng có ba anh em,anh trai Vu, Vu Hoài Ngạn cùng với em gái Vu
Vu đại ca cùng một nhà đóng quân ở phía nha, chị dâu lúc này đang mang thai sắp sinh, mẹ Vu đã sớm qua bên đó chiếu cố cô ấy, cho nên hôn lễ của đứa con thứ hai liền không thể tham gia.
Bất quá Ôn Chỉ Văn là cảm thấy, mẹ Vu đối với cô con dâu này có chút bất mãn.
Trong sách mặc dù không có chi tiết nói, nhưng là một chút có nhắc tới, nguyên chủ cũng không được mẹ chồng thích, rất hay cùng mẹ chồng nữ chủ mãnh liệt so sánh.
Về phần em gái Vu, đối phương giờ phút này đang du học ở nước ngoài, cũng không ở nhà.
Cho nên bây giờ ở Bắc thị bên này, không có người nhà họ Vu.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy tình huống hiện tại rất hoàn mỹ, còn không cần xử lý quan hệ mẹ chồng phức tạp.
Khắp nơi dạo qua một vòng sau, Ôn Chỉ Văn trong lòng dần dần có tính toán.
Vu Hoài Ngạn lúc về đến nhà, đã là tám chín giờ tối.
Ôn Chỉ Văn mới từ trong phòng tắm tắm rửa xong đi ra, đồ vật nguyên chủ rất ít, đồ ngủ thứ này căn bản không có, cô chỉ có thể sử dụng khăn tắm gắt gao bao lấy thân thể.
Lại chưa từng nghĩ, cô bộ dáng như thế này ngược lại càng thêm câu người.
Khăn tắm cũng khó khăn che qua mông cô, dáng người lồi lõm khiêu khích, bắp đùi thon dài cùng làn da trắng nõn lộ ở bên ngoài, mơ hồ còn có thể nhìn thấy tối qua lưu lại vết xanh tím nhạt nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook