Tần Triều vừa thẩm vấn nghi phạm xong, đi ra nhìn thấy có một lồng bánh bao, từ trong bầy sói đoạt lại chỉ còn lại một cái, nước canh quá mức tươi ngon, trong dạ dày đói càng khó chịu, anh cười mắng: “Ai thiếu đạo đức như vậy, một tuần chúng ta tăng ca phụ cấp, một bữa sáng liền hoàn trả, ăn uống như vậy, ít nhiều có thể, muốn ăn ngon, về nhà gọi vợ mình làm.

”Chu Hàn u oán nói: “Em còn chưa có vợ đâu, bánh bao này là chị dâu nhỏ bày bán ở cửa đấy.

”“Khương Lê?”“Nếu không thì sao?”Tần Triều mở ví da ra, rút tờ tiền to đưa cho cậu ta, “Vậy lại đi mua mấy cái lồng nữa.

”Chu Hàn chỉ chốc lát sau tay không trở về, nói chị dâu nhỏ căn bản không cần bọn họ ủng hộ, điểm tâm đã bán hết chuẩn bị thu sạp.


Tần Triều tò mò nói: “Tiền chưa tiêu hết, cậu liền nuốt riêng?”Chu Hàn cười hắc hắc, “Sáng mai em dậy sớm, mua thêm mấy cái lồng cho mọi người làm đồ ăn sáng, em đã nói xong với chị dâu nhỏ rồi, bảo chị ấy giữ lại cho chúng ta.

”Tần Triều không phản đối, Chu Hàn lại hỏi có phải thả Diệp Tử Quân hay không, “Em trai cô ta đã bị triệu tập, vậy cô ta cũng không hỏi ra manh mối hữu dụng, mang thai rồi cơ mà, người ta đang không muốn đứa bé, sau này đừng đem chậu cứt cài lên đầu chúng ta, nói cũng không rõ thì cả phòng đều phải chịu xử phạt.

”Tần Triều gật đầu, “Thả đi, mặt khác gọi điện thoại đến Lộ gia, thông báo Lộ Dần Văn đến đón người.

”Chu Hàn nói: “Nghe nói bác cả Tần dùng một ngàn đồng mua đứt bảo nhà họ Diệp không được dây dưa với Lộ Dần Văn nữa, tôi còn không tin, gọi điện thoại qua, bác cả Tần nói Lộ gia và Diệp gia đã bàn xong chuyện kết hôn của mình, không quản chuyện của Diệp Tử Quân, bảo chúng ta thông báo cho người diệp gia, nhưng Diệp gia cũng mặc kệ, bảo chúng ta đi liên hệ với Lộ Dần Văn đón người, thu tiền lại không từ bỏ ý định.


”Khương Lê sáu giờ rưỡi ra khỏi quầy hàng, tám giờ rưỡi liền bán sạch, lúc thu sạp, nhìn thấy Diệp Tử Quân từ cục thành phố đi ra, Dương Liên Phương nói con dâu bà ta mang thai di phúc, Lộ Dần Văn liền tự nhốt mình ở nhà, ai cũng không thấy.

Nghe nói Lộ Dần Văn bị đả kích không nhỏ, từ trường nguyên tác kỳ quái trong đầu Khương Lê còn từng xuất hiện, ảnh hưởng đến Khương Lê muốn cô tới cửa thăm nam chính nguyên tác, song cuối cùng lại không thành công, sức ảnh hưởng của từ trường kia lại biến mất, hiện tại từ trường xuất hiện càng ngày càng ít, Khương Lê cảm thấy chỉ cần cô kiên trì, từ trường sớm muộn gì cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Cách một con đường, Diệp Tử Quân đứng ở cửa thành phố, ngơ ngác nhìn Khương Lê, sáng sớm không có ai đến đón cô ta, nhìn qua rất đáng thương.

Khương Lê cúi đầu giả vờ không phát hiện, Diệp Tử Quân lại trực tiếp đi tới trước quầy hàng, bốn mắt nhìn nhau, hai người yên lặng nhìn đối phương một hồi.

Khương Lê không hiểu rõ Diệp Tử Tiêu nhìn chằm chằm mình làm cái gì, cô lại đừng Lộ Dần Văn, liền hỏi: “Cô đứng trước quầy hàng của tôi là muốn nói gì à?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương