Chờ khi về đến nhà, Triệu Đắc Thiên vội vàng vào nhà, cố tình hạ thấp giọng hỏi mẹ: "Mẹ, chuyện gì vậy?"

 

Mẹ chồng khó hiểu: "Chuyện gì là chuyện gì?"

 

"Nữ tử này là chuyện gì vậy?"

 

"Hầy, đây là vợ mà mẹ cưới cho con đấy, con quên rồi à? Hôm đó con rời nhà đi tu sửa cầu, lúc ra khỏi nhà mẹ có hỏi con 'có muốn lấy vợ không' mà, lúc đó con còn cười nói 'muốn', đó, vợ cưới về rồi đấy! Tốn những một lượng bạc cơ! Con nghe mẹ nói này, lần này không thể để vợ chạy mất nữa đâu, cô con dâu mới này, người thì xinh đẹp, lại còn biết nấu ăn ngon nữa..."

 

"Nhà ta lấy đâu ra bạc?"

 

"Mượn nhà lão Trần ấy."

 

"..."

 

Lời nói của hai mẹ con trong nhà theo khe hở của cửa sổ giấy bay ra ngoài, ta coi như không nghe thấy, sau khi rửa mặt liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

 

Bị tên Hầu Tam kia quấy rầy, cá ta bắt được buổi chiều bị hỏng mất một nửa, may mà hôm nay đàn gà mái đẻ nhiều hơn hai quả trứng, nếu không thì đúng là "bà khéo lo liệu cũng không khéo bằng trời".

 

Lúc khói bếp nhà nhà bốc lên, cậu út Đắc Quán ngửi thấy mùi thức ăn liền chạy về: "Nhị tẩu, có phải hôm nay thấy nhị ca về nên tẩu mới làm nhiều món ngon như vậy không?"

 

Nhìn thấy trên bàn bày biện cá kho, rau xào trứng, dưa muối trộn đậu, canh trứng cà chua và một chồng bánh bột ngô, nước miếng của Đắc Quán sắp chảy xuống tận chân.

 

Ta đỏ mặt, trừng mắt nhìn cậu bé một cái: "Đừng có nói bậy, ăn nhanh đi."

 

Mẹ chồng thương con trai, mò mẫm đặt hai chiếc bánh bột ngô vào bát của Triệu Đắc Thiên: "Con trai ăn nhiều vào, mấy hôm nay sửa cầu chắc là mệt lắm."

 



"Mệt gì đâu, chút việc cỏn con ấy mà."

 

"Không mệt là tốt rồi, vợ lão nhị lát nữa dọn chăn đệm từ phòng mẹ sang phòng con nhé."

 

"Khụ khụ khụ..."

 

Triệu Đắc Thiên bị xương cá mắc cổ họng, ho một hồi lâu mới dịu lại: "Mẹ, mẹ nói gì cơ?"

 

Mẹ chồng bĩu môi: "Mẹ nói toàn lời hay ý đẹp, con cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, đến một đứa con cũng chưa có!"

 

Mặt Triệu Đắc Thiên đỏ bừng, như buổi chiều tà mây đen kéo đến nhưng không che nổi ánh hoàng hôn, hắn liếc mắt nhìn ta, rồi lại nhìn Đắc Quán, bất đắc dĩ nói: "Trước mặt thằng bé, mẹ nói mấy chuyện này làm gì."

 

Đắc Quán đang mải mê gặm cá nhỏ: "Đệ điếc rồi, không nghe thấy gì hết!"

 

Ta: "..."

 

Người nhà họ Triệu đúng là dễ gần, đây là thật sự không coi ta là người ngoài rồi!

 

Trăng khuyết treo trên cành cây, đẩy cửa sổ ra, hương thơm ngọt ngào của lúa chín khiến người ta say sưa. Sau khi ta trải chăn đệm xong, Triệu Đắc Thiên tắm rửa xong bước vào phòng, tay cầm một chiếc khăn mặt ướt.

 

"Lau mặt đi."

 

Hắn quay đầu đưa chiếc khăn mặt được ngâm nước giếng mát lạnh cho ta, ta nhận lấy, vừa lau mặt vừa nhăn nhó.

 

Ôi chao, đau quá, tên Hầu Tam c h ế t tiệt kia, đáng đời bị đánh cho ra bã!

 



Ta biết mình có nhan sắc, nhưng dù có xinh đẹp đến đâu mà nửa bên mặt sưng vù thì cũng chẳng đẹp mắt gì.

 

Nhưng Triệu Đắc Thiên trước mặt lại rất đẹp trai, không phải kiểu thư sinh nho nhã, mà là kiểu vóc người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, ngũ quan rắn rỏi.

 

Nếu không thì cũng chẳng thể một quyền hạ gục tên Hầu Tam kia.

 

Lau mặt xong, hai người nam nữ mới gặp mặt lần đầu tiên ngồi đối diện nhau trên giường, chìm vào im lặng đến mức khiến tim người ta đập thình thịch.

 

Im lặng hồi lâu, Triệu Đắc Thiên đột nhiên thổi tắt nến.

 

Ta giật mình: "Chàng thổi nến làm gì vậy?"

 

Trong bóng tối, hắn chậm rãi nói: "Tiền mua nến đắt quá, tiết kiệm một chút."

 

"Ừ nhỉ, đúng là nên tiết kiệm, nói ra thì, chúng ta là vợ chồng đã ký vào hôn thư, nhưng..."

 

"Xin lỗi, thật ra lúc sửa cầu ta bị thương, sau này e là..."

 

Đầu óc nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ta kinh ngạc kêu lên: "Hả? Chàng bị thương sao?"

 

Triệu Đắc Thiên lại im lặng: "... Ngủ đi."

 

Hắn cởi giày lên giường, kéo chăn nằm xuống phía cuối giường, không nói thêm gì nữa.

 

Ta ngượng ngùng nằm xuống đầu giường, cảm thấy mặt nóng ran, nhưng hôm nay bị dọa sợ, đúng là tinh thần không được tốt, suy nghĩ lung tung một hồi rồi cũng ngủ thiếp đi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương