Niềm Vui Đến Muôn Nhà - Đồng An An
-
Chương 18
Ta ngạc nhiên: "Rượu trúc diệp?"
Cha ta dậm chân: "Hầy, không phải rượu trúc diệp cho tên họ Tiền kia, mà là rượu trúc diệp thật đấy."
"Ồ, vậy chắc đắt lắm nhỉ?"
"Đắt? Đắt cũng đáng." Cha ta nháy mắt với ta, "Thôn Đào Thủy này ẩn chứa rất nhiều nhân tài, như lão béo hay chơi cờ với lý chính kia, ta thấy lão không phải người bình thường, loại người này cả đời này chúng ta cũng chưa chắc gặp được lần thứ hai, đã gặp thì phải kết giao. Lão tinh ý lắm, nhưng cũng không phải người khó gần, ta định thành tâm kết bạn với lão."
Ta cười phì: "Cha cũng biết nhìn người ghê."
Cha ta cũng cười: "Nữ nhi ngốc, nhân sinh khổ đoản, nguy nan trùng trùng. Chúng ta phải kết giao nhiều bằng hữu để phòng hoạn nạn chứ."
Phòng hoạn nạn?
Ban đêm, ta suy nghĩ về lời nói của cha ta, trằn trọc không ngủ được.
Giờ nhà họ Triệu nhờ làm đậu phụ mà cuộc sống khá giả rồi, nhưng mà ở trấn Đào Nguyên này có rất nhiều nhà bán đậu phụ, ta phải nghĩ cách kiếm tiền khác mới được.
Thu Muội châm cứu cho mẹ chồng hơn nửa tháng thì quay về kinh thành.
Trước khi đi, nàng ấy dặn dò mẹ chồng: "Hàng ngày bác nên dùng nước hoa cúc rửa mắt, cũng có thể ăn nhiều đậu xanh."
Bà đã có thể nhìn thấy mờ mờ, vui mừng không biết nói gì, mẹ chồng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thu Muội, rưng rưng nước mắt: "Con gái, bác phải báo đáp con thế nào đây?"
Thu Muội lại cười ha hả.
"Mẹ cháu nói lúc mới sinh cháu ra, bà ấy không có sữa, suýt nữa cháu c h ế t đói, lúc đó bác đang cho Đắc Vạn bú, nghe nói vậy liền vội vàng sang nhà cháu cho cháu bú sữa đầu tiên, bác nói xem, cháu phải báo đáp bác thế nào đây?"
"Hả? Đó là chuyện xa xưa rồi, chỉ là chút sữa thôi, bác quên hết rồi."
"Bác quên nhưng cháu vẫn nhớ."
Trên núi thôn Đào Thủy mọc rất nhiều hoa cúc dại, mùa thu ta hái được rất nhiều.
Sau khi Thu Muội đi rồi, ta lấy hoa cúc khô ra pha nước cho mẹ chồng rửa mắt hàng ngày, còn dùng đậu xanh làm nhiều món ăn khác nhau.
Trong đó có món bánh đậu xanh chiên giòn, ai ăn cũng khen ngon.
"Vợ lão nhị, món này làm thế nào thế, mềm, mịn, dai, lại thơm mùi đậu xanh nữa, ngon quá."
"Mẹ, mấy hôm nữa con sẽ chỉ cho mẹ."
Ta cố tình giấu bí quyết, mấy ngày tiếp theo liên tục dùng bánh đậu xanh làm hơn chục món ăn khác nhau.
Bánh đậu xanh xào chua ngọt, bánh đậu xanh cuốn thịt, bánh đậu xanh xào rau, bánh đậu xanh hầm đậu phụ, canh bánh đậu xanh, bánh đậu xanh sốt chua ngọt, bánh đậu xanh chiên giòn, bánh đậu xanh hầm...
Mẹ chồng thấy vậy liền thán phục, giơ ngón cái khen ngợi ta.
"Hỉ Nhi này, cưới được con về nhà là phúc phận của nhà họ Triệu đấy."
Được mẹ chồng khen ngợi, ta ngượng ngùng nói:
"Mẹ, con chỉ là thích nấu nướng chiên chiên thôi ạ. Món này là do con cải tiến từ cách làm đậu phụ, ngâm đậu xanh, bóc vỏ, xay nhuyễn, lọc bã, lấy bột, sau đó trộn bột với nước tráng thành bánh tráng là xong. Bánh đậu xanh này vừa dai vừa mịn, có thể chiên, xào, nấu, hầm, ăn kiểu gì cũng được."
Triệu Đắc Thiên liền nhìn thấu ý đồ của ta.
"Nàng muốn mang đến quán ăn của nhạc phụ bán sao?"
Ta tự hào ưỡn ngực: "Bánh đậu xanh độc quyền, chàng thấy khách có thích không?"
Triệu Đắc Thiên nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c ta, nuốt nước bọt: "Chắc chắn là thích."
Ngày hôm sau, ta cùng với Triệu Đắc Thiên theo xe ngựa chở đậu hũ vào trấn Đào Nguyên.
Giữa trưa hôm đó, quán ăn nhỏ đã treo thực đơn mới lên tường.
Có thực khách muốn thử món mới, gọi một đĩa bánh đậu xanh chiên giòn, cắn một miếng, ôi chao, món ăn vặt này lại giòn tan trong miệng, còn có mùi thơm nồng của đậu xanh.
Mấu chốt là, giá cả lại rất phải chăng, sáu văn tiền một đĩa.
Trên đời này thứ không thiếu nhất chính là những người sành ăn, con người lấy thức ăn làm đầu mà.
Có người dẫn đầu, những vị khách khác liền hiếu kỳ.
Trong chốc lát, người thì gọi bánh đậu xanh cuốn thịt; người thì gọi bánh đậu xanh chua ngọt; lại có người hào phóng, trực tiếp gọi tiểu nhị bưng lên một bàn tiệc bánh đậu xanh tám món.
Cha nhìn dòng người tấp nập trong quán, nhịn không được vui mừng lắc đầu nguầy nguậy, "Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử."
Ta: "... Được rồi, ai lớn tuổi hơn người đó nói đúng."
Giờ Đắc Vạn và Đắc Quán đều ở trong trấn, ta và Triệu Đắc Thiên sau khi ra khỏi quán ăn nhỏ, liền đến thư viện Trúc Tử và nhà thợ mộc Lý một chuyến.
Đã làm ra món ăn mới, thì không thể keo kiệt, phải biếu phu tử ở thư viện và Lý đại thúc cùng phu nhân nếm thử.
Thư viện có quy củ, chúng ta không gặp được Đắc Vạn, chỉ có thể nhờ lão bá gác cổng đưa vào.
Còn nhà họ Lý ở trấn Đào Nguyên, thợ mộc Lý đang ở trong một gian nhà gỗ dạy Đắc Quán làm Khóa Lỗ Ban.
"Lý thúc, Đắc Quán nhà ta không gây phiền phức gì cho thúc chứ?"
Triệu Đắc Thiên đưa một lồng nhỏ bánh đậu xanh đến tay Lý Mộc Tượng, cung kính hỏi như một vãn bối.
Thợ mộc Lý cũng là người thật thà, "Thằng này rất lanh lợi, chỉ là đôi khi hơi lười biếng."
"Lười biếng thì thúc cứ đánh đòn nó thật mạnh, tuyệt đối đừng nương tay."
"Hahaha, chỉ sợ hiền thê nhà ngươi đau lòng thằng nhóc kia thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook