Niệm Tiên Quyết
-
Chương 81: Nhân hình dị tướng và mộng
Nơi cư ngụ của Ngọc Tiên Hoa.
Ngồi trong phòng, Bá Thiên Vũ dù đã cắt liên lạc, nhưng Ngọc Tiên Hoa vẫn là trơ trơ đôi mắt khó tin nhìn vào chiếc gương trước mặt.
Sự khó tin này của nàng không phải là đến từ việc Bá Thiên Vũ đã làm ra hành động mắc dạy, khiêu khích dòng máu điên của nàng trong lúc xoạc con gái ruột ngay trước mặt nàng, mà là đến từ con Hổ hư ảo đầy dữ tợn, uy nghiêm kia.
Chốc lát sau, nàng mấp mấy môi.
- Không lẽ là… Nhân Hình Dị Tướng!
Nói nôm na, mỗi một con người sinh ra trên thế giới đều sẽ có một hình tướng mờ ảo tượng trưng cho họ, được gọi chung là Nhân Hình Dị Tướng. Nó là do trời ban, là thứ dường như có quyết định hết chín phần vận mệnh cuộc đời của một người.
Hình tướng quá mức thấp bé, như là của phàm nhân, của tu luyện giả yếu nhược, thiên phú thấp. Nó không mờ ảo hiện hữu trong mắt người, muốn thấy thì trừ phi là đại năng hùng mạnh, dùng chính sức mạnh một tay che trời của mình để cưỡng ép nhìn hình tướng của một người.
Hình tướng mạnh mẽ, phi thường, như là của những con người đã được vận mệnh sắp đặt, sẽ là tồn tại chí tôn đứng trên đỉnh thiên địa. Nó sẽ chỉ được thấy khi các bậc Đại sư Chiêm Tinh lập đàn, dựng Thiên Nhãn xem xét.
Và hình tướng Vô Địch, hình tướng của những con người nhưng không bao giờ được gọi theo nghĩa “con người”. Nó là rất kỳ quặc, lúc ẩn lúc hiện, người thấy thì tùy duyên, nhưng đối với kẻ địch, chúng sẽ “khóa” mục tiêu lại cho đến khi kẻ địch đó bị giết chết!
- Nếu đúng, hắn mang hình tướng một con Hổ. Vậy thì để ta xem thông tin của nó, xem nó có xứng với con gái ta không.
- Hừ, nếu không xứng, vậy thì đừng trách ta không ghi nhớ công ơn dưỡng dục bấy lâu của Bá gia đối với Tiên Tiên mà lấy mạng chó của hắn!
Ngọc Tiên Hoa mang gương mặt dữ tợn đứng dậy, bước nhanh đến phòng sách bí mật, nơi cất giữ những tư liệu cổ xưa mà rất ít người biết và sở hữu, tìm kiếm quyển “Nhân Hình Dị Tượng” có mô tả vô số hình tướng trong thiên địa.
Không lâu sau, chỉ khoảng một tách trà. Ngọc Tiên Hoa đặt quyển sách dày đến mấy vạn trang lên bàn, bắt đầu dò.
- Hổ, Hổ, Hổ,…
Nàng dò quyển sách rất nhanh, từ mục “Hình Tướng Yếu”, qua mục “Hình Tướng Có Lực”, “Hình Tướng Mạnh”, “Hình Tướng Cực Mạnh”, “Hình Tướng Đế Vương”.
Đến “Hình Tướng Chí Tôn”, thì nàng dừng lại vì đã có phát hiện.
- Tứ Linh Hình Tướng: Chu Tước – sở hữu hỏa diệm, Huyền Vũ – có khả năng điều khiển nước, Thanh Long – nắm trong tay sinh mệnh, Bạch Hổ - khống chế thời tiết.
- Bạch Hổ... Bạch Hổ…
Nàng quay trở về ký ức, nhớ lại con Hổ vây quanh Bá Thiên Vũ mà nàng thấy, nó dường không có gì đặc biệt ngoài ánh mắt uy nghiêm, dữ tợn, trông nó hoàn toàn giống như một con Hổ bình thường.
- Không phải.
Nàng lắc đầu, tiếp tục dò.
- Hắc Hổ - Tràn ngập ác khí.
- Không phải.
- Kim Hổ - Sở hữu khả năng điều Lôi.
- Ngân Hổ - Nắm giữ sức mạnh của Băng.
- Thanh Hổ - Một con Hổ độc.
- …
- Xích Hổ - Có một ngọn lửa đỏ kỳ dị, rất cuồng.
- Đều không phải!
Mãi cho đến khi lật hết tất cả các trang của quyển “Nhân Hình Dị Tướng”, nàng vẫn không thể tìm ra hình tướng “Hổ bình thường”.
Điều đó không khỏi khiến nàng lâm vào một trận sầu não, tự hỏi có khi nào, con Hổ đó vốn không phải Nhân Hình Dị Tướng?
- Xem lại, chắc chắn ta đã bỏ sót.
Nàng hạ quyết định, đôi tay một lần nữa lật lại từ đầu, từng trang một.
Bất quá thì xin lỗi nàng, nàng dù có lật lại cả tỷ lần đi chăng nữa thì kết quả cũng vậy thôi. Bởi lẽ quyển sách này vốn không đầy đủ, mấy trang cuối nói về “Hình Tướng Thiên Địa” bao gồm Chân Long và Chân Hổ đã bị người xé mất.
Vậy nên thông tin về con Hổ điên của Bá Thiên Vũ, nàng sẽ không bao giờ biết được.
…
Bá gia.
Trong lúc mẹ vợ đang cực lực tìm kiếm thông tin về con Hổ điên mà ngay chính Bá Thiên Vũ cũng không hề biết nó tồn tại.
Tại giấc ngủ êm đềm, trong vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại, nhuyễn hương của Tiên Tiên. Bá Thiên Vũ không ngờ lại gặp một cơn ác mộng… không, phải nói chính xác là hắn nhớ lại một khung cảnh thì đúng hơn.
Đó, là khung cảnh đối chiến với Trương Nhị Hưu.
Lúc này, nằm trên giường, cơ thể hắn không ngừng xuất hiện mồ hôi, gương mặt đang nhắm mắt bỗng trở nên nhăn nhó dị thường, cứ như người bệnh nặng đang giãy giũa với cơn đau đớn kịch liệt.
Trong đầu hắn, tại giấc mơ, cũng đồng thời là quay về thời điểm giao chiến với Trương Nhị Hưu.
Hắn nhìn thấy tất cả mọi diễn biến, nhưng là ở góc nhìn thứ ba, góc nhìn của một người quan chiến.
Trương Nhị Hưu sau khi chưởng hụt chiêu Phiêu Phong Chưởng thứ hai, sức lực trong người lão cũng đã không còn bao nhiêu.
Lão nhìn Bá Thiên Vũ đang lãnh đạm lao đến, tâm trí có phần sợ hãi nhưng bản thân lão vốn là một Khai Lực cảnh được đại tộc tại kinh thành đào tạo, nên sợ thì sợ, chứ lão vẫn có thể toàn lực đối chiến được.
Lão lùi nhanh bước chân để tạo khoảng cách, sau đó lợi dụng điểm tối, phóng thích ám khí trong tay áo về phía Bá Thiên Vũ.
Keng!
Bất quá Bá Thiên Vũ một khi đã bật chế độ nghiêm túc lên, thì khả năng chiến đấu của hắn là vô cùng hư cấu.
Hắn chỉ cần nghe tiếng gió truyền đến, ý niệm vừa động liền lấy thanh kiếm yêu dấu trong giới nhẫn ra, gạch ngang một đường, phá tan bốn thanh phi đao mà chắc chắn là đã có tẩm sẵn độc dược.
Vút!
Hắn lại đuổi đến Trương Nhị Hưu.
Trương Nhị Hưu lập tức trắng xám mặt.
“Chết tiệt, bộ hắn là quái vật chăng? Một thiếu niên 16, 17 tuổi làm sao có thể đạt được chiến lực như thế này?”
“Mẹ kiếp! Cứ tưởng ở trấn nhỏ này thì ta là lão đại, cho nên đi ra đường không mang theo vũ khí bên người. Chứ nếu không thì hắn đã chết từ lâu rồi”.
“Hừ. Xem ra ta phải dùng đến nó rồi”.
Đột nhiên gương mặt lão trở nên âm hàn.
“Dù sẽ mất đi 10 năm thọ nguyên, nhưng để giết chết tên ác ma ngươi, đó điều là xứng đáng”.
Lão cắn đầu lưỡi, ngậm ngụm tiên huyết (máu đầu lưỡi) trong miệng, tay móc trong ngực ra một lá bùa. Lão vừa lùi về sau, vừa nhìn Bá Thiên Vũ chằm chằm, vừa đọc một thứ ngôn ngữ gì đó trong đầu.
Khoảng ba giây sau, lão phun ngụm tiên huyết vào lá bùa, hét lên.
- Hỏa Xà!
Ngay lập tức, lá bùa bốc cháy dữ dội một ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa này cấp tốc hóa thành một con rắn lửa, rồi há mồm, lao thẳng hướng về Bá Thiên Vũ với tốc độ là tuyệt đối không thể tránh né.
“Chết đi!”
Trương Nhị Hưu nheo miệng, cười lạnh.
Thế nhưng lão thật không ngờ, đứng trước con rắn lửa có thể đối kháng một chiêu với Khai Lực cảnh tầng 9 của lão, Bá Thiên Vũ sau nửa giây giật mình thì lại cười dị từng hồi.
- Hưk hưk hưk hưk…
Rồi ngay trước mặt lão, trong đôi mắt lão, hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra điểm một điểm về còn rắn lửa, con rắn lửa liền tiêu thất như chưa từng xuất hiện.
- !
Trương Nhị Hưu còn chưa hiểu chuyện chó điên, cẩu huyết gì đang diễn ra, đậu má, một Khai Lực cảnh chỉ có sức mạnh ngang lão lại có thể dùng một cái điểm chỉ, liền nhẹ nhàng hóa giải được một đòn công kích tương ứng với sức mạnh của Khai Lực cảnh tầng 9 có 70 linh huyệt?
Xàm lờ chưa từng thấy, hư cấu éo tin được, đậu má cái vô lý vãi chó!
Thì cơ thể lão cũng tự dưng không thể di chuyển được, cứ hệt như là đã bị thứ gì đó siết chặt lại, không cho cử động dù chỉ một chút sức.
GRỪHM!
Bất chợt, một tiếng dữ tợn vang lên ngay bên tai lão, khiến lão giật mình nhìn ngó xung quanh, thì lão mới hoảng hồn đến đứng cả người, tâm thần trở nên lạnh lẽo như người chết khi nhận ra rằng.
Bản thân lão không biết tựa lúc nào đã bị môt con Hổ khổng lồ, to cao 5m ôm chặt trong ngực, cái đầu dữ tợn của nó chính là đang nhỏ xuống từng dòng nước dãi dày đặc, tanh tưởi xuống đầu của lão.
- Hưk hưk hưk…
Từ khoảng cách 10m trước mắt lão, Bá Thiên Vũ… không, không, đây đã không còn là Bá Thiên Vũ trong nhận thức của lão nữa. Mà đó là một thiếu niên có dung mạo khó tả, khí thế phi thường, trấn áp hết thảy mọi người ở phía trước phải quỳ xuống đất.
Từng bước chân của thiếu niên vang lên, đi đến chỗ của lão, khiến tâm thần lão vì run sợ mà tan nát. Một đôi mắt rực cháy ngọn lửa màu xanh lục như thiêu cháy cả bầu trời thương khung, nhìn vào chỉ khiến lão trở nên vô lực, đứng lặng ở nơi đó chỉ để chờ đợi sự phán xét tử vong.
Bá Thiên Vũ đối diện lão trong gang tất, môi hiện lên một nụ cười rất khó hiểu, nó như là khinh thường, như là nhàn nhạt, lại cũng như là tiếng thở dài chán nản, nói.
- Ngươi… thật tẻ nhạt.
Rồi sau đó…
Hắn dùng chính năm ngón tay của mình, cào thẳng một đường từ eo trái của lão lên đến đầu lão như một con Hổ đang xé xát con mồi. Vết cào này nhìn bề ngoài không sâu, chỉ tựa như đao, kiếm, lấy đi vài đường thịt trên người lão, nhưng không ngờ lại giết chết lão ngay tại chỗ chỉ sau một tiếng thét vô cùng sợ hãi của lão.
- AAAAA!
Ngồi trong phòng, Bá Thiên Vũ dù đã cắt liên lạc, nhưng Ngọc Tiên Hoa vẫn là trơ trơ đôi mắt khó tin nhìn vào chiếc gương trước mặt.
Sự khó tin này của nàng không phải là đến từ việc Bá Thiên Vũ đã làm ra hành động mắc dạy, khiêu khích dòng máu điên của nàng trong lúc xoạc con gái ruột ngay trước mặt nàng, mà là đến từ con Hổ hư ảo đầy dữ tợn, uy nghiêm kia.
Chốc lát sau, nàng mấp mấy môi.
- Không lẽ là… Nhân Hình Dị Tướng!
Nói nôm na, mỗi một con người sinh ra trên thế giới đều sẽ có một hình tướng mờ ảo tượng trưng cho họ, được gọi chung là Nhân Hình Dị Tướng. Nó là do trời ban, là thứ dường như có quyết định hết chín phần vận mệnh cuộc đời của một người.
Hình tướng quá mức thấp bé, như là của phàm nhân, của tu luyện giả yếu nhược, thiên phú thấp. Nó không mờ ảo hiện hữu trong mắt người, muốn thấy thì trừ phi là đại năng hùng mạnh, dùng chính sức mạnh một tay che trời của mình để cưỡng ép nhìn hình tướng của một người.
Hình tướng mạnh mẽ, phi thường, như là của những con người đã được vận mệnh sắp đặt, sẽ là tồn tại chí tôn đứng trên đỉnh thiên địa. Nó sẽ chỉ được thấy khi các bậc Đại sư Chiêm Tinh lập đàn, dựng Thiên Nhãn xem xét.
Và hình tướng Vô Địch, hình tướng của những con người nhưng không bao giờ được gọi theo nghĩa “con người”. Nó là rất kỳ quặc, lúc ẩn lúc hiện, người thấy thì tùy duyên, nhưng đối với kẻ địch, chúng sẽ “khóa” mục tiêu lại cho đến khi kẻ địch đó bị giết chết!
- Nếu đúng, hắn mang hình tướng một con Hổ. Vậy thì để ta xem thông tin của nó, xem nó có xứng với con gái ta không.
- Hừ, nếu không xứng, vậy thì đừng trách ta không ghi nhớ công ơn dưỡng dục bấy lâu của Bá gia đối với Tiên Tiên mà lấy mạng chó của hắn!
Ngọc Tiên Hoa mang gương mặt dữ tợn đứng dậy, bước nhanh đến phòng sách bí mật, nơi cất giữ những tư liệu cổ xưa mà rất ít người biết và sở hữu, tìm kiếm quyển “Nhân Hình Dị Tượng” có mô tả vô số hình tướng trong thiên địa.
Không lâu sau, chỉ khoảng một tách trà. Ngọc Tiên Hoa đặt quyển sách dày đến mấy vạn trang lên bàn, bắt đầu dò.
- Hổ, Hổ, Hổ,…
Nàng dò quyển sách rất nhanh, từ mục “Hình Tướng Yếu”, qua mục “Hình Tướng Có Lực”, “Hình Tướng Mạnh”, “Hình Tướng Cực Mạnh”, “Hình Tướng Đế Vương”.
Đến “Hình Tướng Chí Tôn”, thì nàng dừng lại vì đã có phát hiện.
- Tứ Linh Hình Tướng: Chu Tước – sở hữu hỏa diệm, Huyền Vũ – có khả năng điều khiển nước, Thanh Long – nắm trong tay sinh mệnh, Bạch Hổ - khống chế thời tiết.
- Bạch Hổ... Bạch Hổ…
Nàng quay trở về ký ức, nhớ lại con Hổ vây quanh Bá Thiên Vũ mà nàng thấy, nó dường không có gì đặc biệt ngoài ánh mắt uy nghiêm, dữ tợn, trông nó hoàn toàn giống như một con Hổ bình thường.
- Không phải.
Nàng lắc đầu, tiếp tục dò.
- Hắc Hổ - Tràn ngập ác khí.
- Không phải.
- Kim Hổ - Sở hữu khả năng điều Lôi.
- Ngân Hổ - Nắm giữ sức mạnh của Băng.
- Thanh Hổ - Một con Hổ độc.
- …
- Xích Hổ - Có một ngọn lửa đỏ kỳ dị, rất cuồng.
- Đều không phải!
Mãi cho đến khi lật hết tất cả các trang của quyển “Nhân Hình Dị Tướng”, nàng vẫn không thể tìm ra hình tướng “Hổ bình thường”.
Điều đó không khỏi khiến nàng lâm vào một trận sầu não, tự hỏi có khi nào, con Hổ đó vốn không phải Nhân Hình Dị Tướng?
- Xem lại, chắc chắn ta đã bỏ sót.
Nàng hạ quyết định, đôi tay một lần nữa lật lại từ đầu, từng trang một.
Bất quá thì xin lỗi nàng, nàng dù có lật lại cả tỷ lần đi chăng nữa thì kết quả cũng vậy thôi. Bởi lẽ quyển sách này vốn không đầy đủ, mấy trang cuối nói về “Hình Tướng Thiên Địa” bao gồm Chân Long và Chân Hổ đã bị người xé mất.
Vậy nên thông tin về con Hổ điên của Bá Thiên Vũ, nàng sẽ không bao giờ biết được.
…
Bá gia.
Trong lúc mẹ vợ đang cực lực tìm kiếm thông tin về con Hổ điên mà ngay chính Bá Thiên Vũ cũng không hề biết nó tồn tại.
Tại giấc ngủ êm đềm, trong vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại, nhuyễn hương của Tiên Tiên. Bá Thiên Vũ không ngờ lại gặp một cơn ác mộng… không, phải nói chính xác là hắn nhớ lại một khung cảnh thì đúng hơn.
Đó, là khung cảnh đối chiến với Trương Nhị Hưu.
Lúc này, nằm trên giường, cơ thể hắn không ngừng xuất hiện mồ hôi, gương mặt đang nhắm mắt bỗng trở nên nhăn nhó dị thường, cứ như người bệnh nặng đang giãy giũa với cơn đau đớn kịch liệt.
Trong đầu hắn, tại giấc mơ, cũng đồng thời là quay về thời điểm giao chiến với Trương Nhị Hưu.
Hắn nhìn thấy tất cả mọi diễn biến, nhưng là ở góc nhìn thứ ba, góc nhìn của một người quan chiến.
Trương Nhị Hưu sau khi chưởng hụt chiêu Phiêu Phong Chưởng thứ hai, sức lực trong người lão cũng đã không còn bao nhiêu.
Lão nhìn Bá Thiên Vũ đang lãnh đạm lao đến, tâm trí có phần sợ hãi nhưng bản thân lão vốn là một Khai Lực cảnh được đại tộc tại kinh thành đào tạo, nên sợ thì sợ, chứ lão vẫn có thể toàn lực đối chiến được.
Lão lùi nhanh bước chân để tạo khoảng cách, sau đó lợi dụng điểm tối, phóng thích ám khí trong tay áo về phía Bá Thiên Vũ.
Keng!
Bất quá Bá Thiên Vũ một khi đã bật chế độ nghiêm túc lên, thì khả năng chiến đấu của hắn là vô cùng hư cấu.
Hắn chỉ cần nghe tiếng gió truyền đến, ý niệm vừa động liền lấy thanh kiếm yêu dấu trong giới nhẫn ra, gạch ngang một đường, phá tan bốn thanh phi đao mà chắc chắn là đã có tẩm sẵn độc dược.
Vút!
Hắn lại đuổi đến Trương Nhị Hưu.
Trương Nhị Hưu lập tức trắng xám mặt.
“Chết tiệt, bộ hắn là quái vật chăng? Một thiếu niên 16, 17 tuổi làm sao có thể đạt được chiến lực như thế này?”
“Mẹ kiếp! Cứ tưởng ở trấn nhỏ này thì ta là lão đại, cho nên đi ra đường không mang theo vũ khí bên người. Chứ nếu không thì hắn đã chết từ lâu rồi”.
“Hừ. Xem ra ta phải dùng đến nó rồi”.
Đột nhiên gương mặt lão trở nên âm hàn.
“Dù sẽ mất đi 10 năm thọ nguyên, nhưng để giết chết tên ác ma ngươi, đó điều là xứng đáng”.
Lão cắn đầu lưỡi, ngậm ngụm tiên huyết (máu đầu lưỡi) trong miệng, tay móc trong ngực ra một lá bùa. Lão vừa lùi về sau, vừa nhìn Bá Thiên Vũ chằm chằm, vừa đọc một thứ ngôn ngữ gì đó trong đầu.
Khoảng ba giây sau, lão phun ngụm tiên huyết vào lá bùa, hét lên.
- Hỏa Xà!
Ngay lập tức, lá bùa bốc cháy dữ dội một ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa này cấp tốc hóa thành một con rắn lửa, rồi há mồm, lao thẳng hướng về Bá Thiên Vũ với tốc độ là tuyệt đối không thể tránh né.
“Chết đi!”
Trương Nhị Hưu nheo miệng, cười lạnh.
Thế nhưng lão thật không ngờ, đứng trước con rắn lửa có thể đối kháng một chiêu với Khai Lực cảnh tầng 9 của lão, Bá Thiên Vũ sau nửa giây giật mình thì lại cười dị từng hồi.
- Hưk hưk hưk hưk…
Rồi ngay trước mặt lão, trong đôi mắt lão, hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra điểm một điểm về còn rắn lửa, con rắn lửa liền tiêu thất như chưa từng xuất hiện.
- !
Trương Nhị Hưu còn chưa hiểu chuyện chó điên, cẩu huyết gì đang diễn ra, đậu má, một Khai Lực cảnh chỉ có sức mạnh ngang lão lại có thể dùng một cái điểm chỉ, liền nhẹ nhàng hóa giải được một đòn công kích tương ứng với sức mạnh của Khai Lực cảnh tầng 9 có 70 linh huyệt?
Xàm lờ chưa từng thấy, hư cấu éo tin được, đậu má cái vô lý vãi chó!
Thì cơ thể lão cũng tự dưng không thể di chuyển được, cứ hệt như là đã bị thứ gì đó siết chặt lại, không cho cử động dù chỉ một chút sức.
GRỪHM!
Bất chợt, một tiếng dữ tợn vang lên ngay bên tai lão, khiến lão giật mình nhìn ngó xung quanh, thì lão mới hoảng hồn đến đứng cả người, tâm thần trở nên lạnh lẽo như người chết khi nhận ra rằng.
Bản thân lão không biết tựa lúc nào đã bị môt con Hổ khổng lồ, to cao 5m ôm chặt trong ngực, cái đầu dữ tợn của nó chính là đang nhỏ xuống từng dòng nước dãi dày đặc, tanh tưởi xuống đầu của lão.
- Hưk hưk hưk…
Từ khoảng cách 10m trước mắt lão, Bá Thiên Vũ… không, không, đây đã không còn là Bá Thiên Vũ trong nhận thức của lão nữa. Mà đó là một thiếu niên có dung mạo khó tả, khí thế phi thường, trấn áp hết thảy mọi người ở phía trước phải quỳ xuống đất.
Từng bước chân của thiếu niên vang lên, đi đến chỗ của lão, khiến tâm thần lão vì run sợ mà tan nát. Một đôi mắt rực cháy ngọn lửa màu xanh lục như thiêu cháy cả bầu trời thương khung, nhìn vào chỉ khiến lão trở nên vô lực, đứng lặng ở nơi đó chỉ để chờ đợi sự phán xét tử vong.
Bá Thiên Vũ đối diện lão trong gang tất, môi hiện lên một nụ cười rất khó hiểu, nó như là khinh thường, như là nhàn nhạt, lại cũng như là tiếng thở dài chán nản, nói.
- Ngươi… thật tẻ nhạt.
Rồi sau đó…
Hắn dùng chính năm ngón tay của mình, cào thẳng một đường từ eo trái của lão lên đến đầu lão như một con Hổ đang xé xát con mồi. Vết cào này nhìn bề ngoài không sâu, chỉ tựa như đao, kiếm, lấy đi vài đường thịt trên người lão, nhưng không ngờ lại giết chết lão ngay tại chỗ chỉ sau một tiếng thét vô cùng sợ hãi của lão.
- AAAAA!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook