Niệm Tiên Quyết
Chương 16: Nỗi khổ của Bá Thiên Vũ

Bách Mại Dược Các, một toàn kiến trúc có vẻ bề ngoài to lớn, cao hai tầng, tuy trông không xa hoa, hào nhoáng bằng mấy cái lầu xanh phấn hồng ngoài kia nhưng lại đậm chất giản dị, thanh cao, nằm trải dài 50 thước trên một con đường lớn nối thẳng với cổng phía Bắc của trấn.

Bá Thiên Vũ sau bao trắc trở, khó nhọc, cuối hắn cũng đến được trước cổng của Bách Mại Dược Các. Hắn nhanh chân đi thẳng vào bên trong, làm một khung cảnh gọn gàng, ngăn nắp, không tấp nập nhiều người và rất có quy tắc lập tức ập vào mặt hắn.

Hắn thoáng dừng chân suy nghĩ.

“Hình như bên trái là bán dược liệu, kế bên là dược thủy, kế bên nữa là đan dược, còn bên phải là bán lò luyện đan thì phải”.

“Ờ, chắc vậy”.

Nhớ lại cách thức để có thể mua đồ của Bách Mại Dược Các mà không bị đá mông ra khỏi cửa vì tội ngu, không đọc kĩ hướng dẫn, Bá Thiên Vũ liền đi qua bên trái, xếp hàng vào dòng người cũng đang chờ được mua dược liệu giống hắn, tận 15 người.

Hắn cũng nhân khoảng thời gian này, ngẫm lại một lần nữa những thứ cần mua.

“Ta chỉ có 20 lượng bạc. Trong đó chia ra 5 đến 10 lượng để mua cái lò, à nhầm, ta đâu cần phải mua lò, rãnh”.

“Với 20 lượng này ta có thể mua được 2 phần nguyên liệu chế tạo Hồi Thương Đan và một phần Phục Thương Đan. Nếu thành công, ta có thể bán số đan dược và kiếm lời được gần 200 lượng bạc”.

Hồi Thương Đan là một loại đan dược cho người sử dụng khả năng hồi phục các vết thương tựa như gãy tay, gãy chân, kiếm chém, dao đâm chỉ trong vài canh giờ. Do vậy nên nên đối với tu luyện thế gia hoặc những người làm công việc mạo hiểm tính mạng là rất trân quý, một viên có thể bán giá trên dưới 20 lượng bạc.

Còn Phục Thương Đan, đây cũng là một loại đan được giúp người phục dụng khôi phục được các vết thương giống Hồi Thương Đan, nhưng lại trân quý hơn ở điểm là nó không hề để lại di chứng hoặc các vết sẹo. Do đó nên của nó đắc hơn Hồi Thương Đan, một viên có thể được bán với giá lên đến 50 lượng bạc.

Thông thường, một Luyện Đan Sư cất công mua hai phần dược liệu Hồi Thương Đan và một phần Phục Thương Đan, họ sau nhiều giờ làm việc có thể trung bình tạo ra được 5 viên Hồi Thương Đan và 2 viên Phục Thương Đan, từ đó thu về được 200 lượng bạc giống như Bá Thiên Vũ đã tính.

Bất quá nhìn thấy dễ dễ, nghe thấy dàng dàng vậy thôi chứ muốn ăn được 200 lượng bạc này là chuyện không hề đơn giản khi mà xác suất luyện đan thất bại là vô cùng cao. Mười Luyện Đan Sư cùng luyện thì cũng đã có 5 người thất bại, hai ba người thành công thì số lượng đan dược cũng thấp hơn lẽ thường từ một đến hai viên.

Mẹ, muốn dùng 20 lượng bạc đổi lấy 200 lượng bạc một cách tựa như “lè lưỡi là liếm được” ư?

Mơ đi chim! Ngoài kia đã có hàng tá thằng bỏ ra gần cả ngàn lượng, kể cả Luyện Đan Sư vẫn chưa một lần luyện thành công đấy!

- Tèng leng!

- Chúc mừng ngươi, ngươi là vị khách thứ một ngàn hôm nay của Bách Mại Dược Các. Chỉ cần ngươi tổng chi từ 50 lượng bạc trở lên sẽ được giảm 2 phần tiền!

Chờ mệt như chó mới đến lượt bản thân. Bá Thiên Vũ vừa tiến lên, chuẩn bị nói danh sách các dược liệu cần mua thì vị trung niên trực quầy đã dùng vẻ mặt vui tươi nói với hắn, tay phải còn cầm cái chuông lắc lắc lên, tạo ra những âm thanh mà đối với vị trung niên thì mang ý nghĩa “mày may đấy thằng chó”, còn đối với Bá Thiên Vũ thì hệt như đang đưa tiễn cương thi đi dạo, sầu đời vãi cả chưởng.

Hắn lau mồ hôi trên mặt, miệng cay cú vô cùng.

“Má nó, tại sao lại là 50 lượng mà không phải 20 lượng bạc? Đcm nó đen, đen đéo thể tin được!”.

Hắn cố bình tĩnh người, hỏi.

- Nếu chỉ 20 lượng bạc, có giảm không?

Vị trung niên nhìn hắn, mặt mỉm cười đáp.

- Tất nhiên là đéo!

Nhận được câu trả lời này thì hắn cũng chịu rồi, có trách chỉ trách số hắn đen như trứng dái chó thôi chứ còn có thể làm được gì.

Bất quá, ngay lúc Bá Thiên Vũ đang định kệ con bà cái may mắn chó chết, mua nhanh dược liệu rồi phắng thì một giọng nói thánh thót bỗng vang lên.

- Này phế vật, hay là ta cho ngươi mượn 30 lượng bạc nhé?

Bên cạnh hắn, đứng trong hàng chờ mua dược thủy, một thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan phi thường tinh xảo, cứ tựa như hoa trời, mái tóc đen tuyền xuông mượt chảy dài đến ngang lưng mà nếu không lầm thì là Trịnh Phiêu Phiêu, 16 tuổi, tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ đứng hạng ba trong trấn, cũng là con gái út của Trấn chủ đang dùng đôi mắt tròn xoe, trong sáng nhìn Bá Thiên Vũ.

Từ đây có thể thấy, câu nói vừa rồi không ai khác mà chính là do nàng nói.

Bá Thiên Vũ bị tiếng nói làm kinh ngạc, hắn quay mặt qua, dõi mắt nhìn thiếu nữ. Một lát sau thì ngơ ngác hỏi.

- Chúng ta có quen biết nhau sao?

Á ĐÙ!

Đu!

ĐÙ cái con cóc!

Bố mày xưa này toàn bận đọc sách, gái gú nguyên cái trấn này bố chỉ biết duy nhất một mình cô em gái yêu quý Tiên Tiên mà thôi. Con hàng này là con nào, làm sao bố biết được mà á đu, mới chả á đù!

Bố mới là người phải á đu, á đù đây này.

Thiếu nữ nghe hắn nói vậy, mặt vui khi được gặp hắn liền lập tức xịu xuống, hóa buồn. Nàng nhẹ giọng với vẻ mong chờ, hỏi.

- Ngươi thật sự không nhớ ta sao?

- Không.

Rất lạnh lùng, Bá Thiên Vũ trả lời thẳng mặt, khiến thiếu nữ nghe xong thì không khỏi cúi đầu, thần sắc trở nên lạc lõng, trong đôi mắt đã có vẻ ướt ướt khi chợt nhận ra rằng, người mình thích lại chưa từng biết đến mình, thậm chí là sự tình ngày hôm đó cũng đã bị hắn hoàn toàn quên mất.

Nhưng dù vậy, trong lòng nàng vẫn muốn giúp đỡ hắn, hy vọng có thể từ đây gây được một chút chú ý với hắn mà có lẽ là để hắn nợ nàng một ân tình, sau này nàng cũng có thể dùng cớ đó để tìm hắn, gặp hắn và được nhìn thấy hắn.

Nàng tự trấn an lòng, lần nữa mang mặt vui hỏi hắn.

- Ta… ta có thể cho ngươi mượn 30 lượng bạc để ngươi mua sắm dược liệu, từ đó tiết kiệm được…

- Không cần. Không quen biết, ta ngại thiếu nợ.

Bá Thiên Vũ chỉ nhàn nhạt một câu, sau đó cũng chả cần nhìn nàng thêm nữa, trực tiếp nói với vị trung niên về những dược liệu cần mua.

- Lấy cho ta hai phần dược liệu…

- Hư… hức…

Một tiếng nức nở vang lên, Trịnh Phiêu Phiêu vội vã rời khỏi hàng, hai tay nàng che mặt, chạy thật nhanh ra khỏi Bách Mại Dược Các rồi biến mất vào dòng người bên ngoài kia.

Để lại trong đây là vô số ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận của người xung quanh nhìn vào người của Bá Thiên Vũ.

- Ờ, là hai phần dược liệu luyện chế Hồi Thương Đan và một phần nguyên liệu luyện chế Phục Thương Đan.

Nhưng mà cũng như cũ, Bá Thiên Vũ đã đéo quan tâm là đéo quan tẩm, hắn cứ kệ mẹ Trịnh Phiêu Phiêu, kệ mẹ bọn người xung quanh, kệ mẹ luôn vẻ mặt muốn nhổ nước bọt vào mặt hắn của vị trung niên trực quầy, mà bình tĩnh nói những thứ bản thân cần.

- Súc vật!

- Chó đẻ!

- Chờ đi con, chờ Phủ Trấn Chủ sẽ làm gì ngươi!

- Đã phế vật mà còn khốn nạn, đúng thể loại súc sinh, không bằng cầm thú!

Xung quanh, vô số tiếng lẩm bẩm và cả la ó to lớn mắng chửi hắn, vang lên.

Trung niên trực quầy cũng trở nên lạnh lùng âm giọng, hỏi.

- Ngươi mua muốn chất lượng như thế nào, bình thường, cao cấp hay thượng phẩm?

Chất lượng của dược liệu có ảnh hưởng rất lớn đến xác xuất thành đan và cả công dụng của đan khi phục dụng, cho nên giá thành cũng khác nhau ở mỗi mức.

- Thường phẩm.

Bá Thiên Vũ bình thường trả lời như chưa từng có chuyện gì xảy ra hay đang diễn ra.

- Của ngươi vừa tròn 20 lượng bạc. Yêu cầu ngươi thanh toán trước.

Trung niên lạnh nhạt nói.

Bá Thiên Vũ lập tức móc ra hết tài sản, đặt lên bàn cho trung niên.

Trung niên thu xong liền quay người lấy dược liệu cho hắn. Một lúc sau thì hắn mang theo ba gói nhỏ dược liệu, rời khỏi Bách Mại Dược Các, rời xa vô số ánh mắt cay ghét hắn trong khi hắn đéo làm gì họ.

Đứng ngoài đường, hắn lắc đầu ngao ngán cho cuộc đời đáng thương của mình.

“Ai đó có thể giải thích giùm em chuyện gì đang xảy ra có được hay không, tại sao em lại bị người ta chửi, rủa, mắng, muốn ăn thịt?"

"Chứ em thì em thua rồi đấy. Khổ vãi chưởng ra!”

"MÁ!"

- Hà hà, hà hà hà…

Nở một nụ cười khó hiểu, bó con mẹ nó tay, Bá Thiên Vũ cất bước rời đi…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương