Niệm Mộ
-
Quyển 2 - Chương 8
Trong kỳ nghỉ đông, Sở Mộ vì lớp học bổ túc mà cũng bề bộn nhiều việc, ban ngày hai người gửi vài tin nhắn, buổi tối nói chuyện điện thoại khoảng hơn mười phút, ngày cứ như vậy mà qua đi.
Sau khi về nhà, Chu Niệm cũng có rất nhiều chuyện phải làm, phần lớn các bạn bè hồi cao trung đều ở lại học ở nơi này, bắt đầu từ ngày thứ hai trở về, hắn không ngừng hẹn các bạn học ra ngoài gặp mặt, sau đó cùng nhau đi chơi, đến quán bar, hát K(1), đi chơi công viên, đến ăn ở những quán ăn thông thường, chia sẻ những kiến thức từ những nơi khác…
Học kỳ một của đại học chỉ mới trôi qua, nhưng Chu Niệm lại cảm thấy tất cả mọi người đều thay đổi rõ rệt, những thay đổi mất đi sự đơn thuần này khiến Chu Niệm không hề thích chút nào.
Trước đây, quan hệ giữa các bạn học hết thảy đều liên can với nhau, hầu hết nam sinh đều có bạn gái, mà hầu hết nữ sinh đều có bạn trai, lúc Chu Niệm bị bọn họ hỏi, bèn trả lời bản thân đã có rồi, thế nhưng, khi liên tục bị truy vấn, hắn cũng chỉ bảo trì trầm mặc không trả lời, những người hiểu hắn đều biết sẽ không hỏi ra được điều gì, bèn phạt hắn uống rượu, đến cuối cùng cũng không nghe ngóng được điều gì.
Cuộc sống khi nghỉ đông của hắn tràn ngập sự huyên náo, so với thời gian sinh hoạt trong trường cách biệt một trời một vực, mỗi ngày Chu Niệm đều hoài niệm khoảng thời gian yên tĩnh của hắn và Sở Mộ, không những thanh thản mà còn ấm áp nhân tâm.
Chu Niệm đã trưởng thành, Tần Uyển cũng không quản hắn nghiêm được nữa.
Song, Chu Niệm vẫn nghe lời nàng đi gặp mặt những người nàng nhắc tới, làm cái gì, lúc nào về nhà, để nàng được yên tâm.
Hành động quan tâm săn sóc này của Chu Niệm khiến Tần Uyển rất thỏa mãn, thế là, nàng vốn nghĩ tới sẽ ép hỏi Chu Niệm có phải đã thích ai rồi hay không nhưng lại bị chuyện này làm cho trở ngại.
Tết Âm lịch sắp đến, hết thảy ngược lại càng thêm bận bịu, Chu Niệm và mẹ sẽ cùng nhau về nhà bà ngoại ở vài ngày, sau đó còn phải đi thăm hỏi thân thích, cuối cùng còn bị mẹ dẫn đến Chu gia chào các trưởng bối.
Chu Niệm tuy là con riêng của Chu gia nhưng lại không giống như những đứa con riêng khác.
Cha của Tần Uyển vốn là thủ hạ của Chu gia lão thái gia, quan hệ hai người không đồng nhất, Tần Uyển và Chu Ký từ nhỏ đã quen biết nhau, có thể nói quan hệ rất tốt, rốt cuộc mọi người đều cho rằng hai người là thanh mai trúc mã, nếu Chu Ký không cưới tiểu thư của Lăng gia, thì nhất định sẽ lấy nàng.
Có điều, sau đó, Chu gia lại muốn kết thông gia với Lăng gia, Chu Ký cưới Lăng tiểu thư, nhân duyên vốn có của hai người bị chia rẽ, nhưng Tần Uyển vẫn còn tình cảm với Chu Ký, nên vẫn không muốn cắt đứt quan hệ, cuối cùng, Tần Uyển hạ sinh Chu Niệm, Chu gia lão thái gia còn đích thân đến bệnh viện thăm nàng, bày tỏ sự coi trọng của Chu gia đối với đứa trẻ này, khoảng thời gian ấy Chu Ký luôn ở bên Tần Uyển, ,mà khi đó, Lăng Vân đang sống ở Mỹ, đối với Chu Ký những tình nhân bên cạnh cũng không có gì quan trọng, chỉ là, không biết khi ấy ai đã đem tin tức này nói cho người cũng đang mang thai là Lâm Tiệp, mà Lâm Tiệp không biết thế nào lại bị ngã từ trên sân thượng, tình huống lúc đó rất nguy hiểm, may là kịp thời đưa nàng vào bệnh viện, cả mẹ và con đều không xảy ra chuyện gì, song, Lâm Tiểu Tề lại sớm bị đưa ra khỏi tử cung của mẹ, thế nên, từ nhỏ thân thể của cậu luôn yếu nhược hơn những đứa trẻ khác.
Ân ân oán oán năm đó đã ly xa khỏi mọi người, Chu Niệm xem như rất được hoan nghênh ở Chu gia, nhưng, hắn vẫn không thể nào chấp nhận được quá khứ, chỉ vì sợ mẹ khó xử, thương tâm, nên mới đồng ý đến chúc Tết.
Hai mươi bảy tháng chạp Sở Mộ ngồi xe lửa về nhà, vừa về đến nhà, mẹ liền lải nhải lẩm bẩm đồ Tết vẫn chưa chuẩn bị xong, hai người bèn cùng đi chọn mua đồ Tết.
Đàm Tố Trân thấy con trai mình có tiền đồ, trong lòng rất thỏa mãn, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi cô con dâu, sau đó chờ nàng về hưu, cũng vừa lúc nàng được ôm cháu.
Sở Mộ là một người dịu dàng, tuy rằng mẹ rất nghiêm khắc, nhưng, bây giờ tuổi cũng đã lớn, so với trước đây thì nhu hòa hơn rất nhiều, Sở Mộ nói với mẹ rất nhiều chuyện, tuy rằng hai mẹ con không có nhiều tiếng nói chung, nhưng trò chuyện với nhau cũng rất vui vẻ.
Sở Mộ rất bội phục mẹ của anh, hơn nữa, cũng rất yêu thương nàng.
Trong trí nhớ của anh, cha là một người gầy yếu nằm trên giường bệnh, bất quá, dung mạo cũng phi thường nhu hòa, ngón tay thon dài nhưng lại rất gầy, thích vuốt ve tóc của anh, mỗi khi mẹ không có ở bên cạnh, ông thường ôm Sở Mộ để anh gối lên đầu gối của mình, sau đó sẽ kể chuyện xưa cho anh nghe, có điều, nếu bị mẹ phát hiện, hai người sẽ bị mắng một trận, mẹ không muốn cha bị mệt, cho dù ôm con của mình cũng không được.
Khi đó, bởi vì cha của anh bị bệnh ung thư nên phải ở lại bệnh viện.
Dù với điều kiện chữa trị hiện tại, thì bệnh của cha anh cũng không nhất định sẽ được trị hết, vào năm đó, càng không có khả năng chữa khỏi. Thế nhưng, mẹ của anh lại là một người không bao giờ chịu đầu hàng, nàng mượn một khoản nợ để chữa bệnh cho cha của anh, cuối cùng giúp cha anh sống thêm hai năm, khi Sở Mộ bảy tuổi, cha anh qua đời.
Trong trí nhớ của anh, hầu hết ký ức về cha đều ở trong bệnh viện, mang theo một cổ mùi hương khó ngửi của bệnh viện, mà mẹ của anh lại là một nữ nhân vừa mạnh mẽ vừa nghiêm khắc, đối xử với chồng rất tốt, nhưng lại không có bao nhiêu quan tâm đối với con mình.
Trong hai năm cha nằm viện, Sở Mộ ở trong nhà dì của anh, dì út của anh là cô giáo dạy toán kiêm giáo viên chủ nhiệm lớp trong trường tiểu học, khi đó, dì vẫn chưa kết hôn, mang theo Sở Mộ, để anh ngồi ở phía cuối phòng học, từ nhỏ Sở Mộ đã rất nghe lời, không những vậy còn luôn trầm mặc, không quấy rối việc học của người khác, sau đó, dì út của anh phát hiện ra anh rất thông minh, những điều mà các đứa trẻ khác không hiểu, anh chỉ cần nghe một lần là có thể hiểu ra toàn bộ, vì vậy, khi mà Sở Mộ vẫn chưa kịp được mẹ đưa đến nhà trẻ thì đã được báo danh vào học tiểu học, đây cũng là nguyên nhân mà anh học đại học sớm như vậy.
Mẹ vì chữa bệnh cho cha anh mà phải mượn tiền để xoay sở tiền thuốc men, nên luôn phải bận rộn kiếm tiền, nợ nần rất nhiều, mãi đến lúc Sở Mộ học đại học, số nợ mới được trả hết, tình hình mới trở nên tốt hơn.
Bất quá, mẹ con anh đã quen sống những tháng ngày cần kiệm, yêu cầu đối với cuộc sống của Sở Mộ cũng nghiêm ngặt, đến bây giờ mỗi tháng Sở Mộ đều phải giao nửa tháng tiền lương cho nàng, nàng sẽ đem tiền tích lũy lại để sau này mua nhà, lo chuyện cưới sinh cho Sở Mộ.
Sự nghiêm khắc của mẹ khiến cho Sở Mộ không dám để nàng biết tính hướng(2) của mình, thậm chí, anh đã từng nghĩ tới có lẽ có thể miễn cưỡng bản thân kết hôn, sau đó cuộc sống có thể bình thường trôi qua, song, Chu Niệm lại xuất hiện ở trước mặt anh, ngay lập tức khiến cho tất cả những thiết tưởng của anh không có cách nào thực hiện được.
Sở Mộ ở bên cạnh mẹ, cùng nàng đi dạo phố mua đồ ăn, quét tước cọ rửa, cùng nàng xem TV, làm cơm, nấu chè trôi nước…
Giao thừa phải đến nhà bà nội, vì mẹ của anh vẫn thủ tiết, nên không có cắt đứt quan hệ với gia đình của cha, chỉ là, năm đó khi chữa bệnh cho cha, bà nội nói trị không hết không muốn ra một phân tiền, khiến trong lòng mẹ nguội lạnh, hai nhà chiến tranh lạnh trong thời gian dài, mấy năm gần đây thấy Sở Mộ có tiền đồ, quan hệ mới dần dần được hâm nóng.
Nghĩ đến sự gian khổ của mẹ trong mười mấy năm qua, Sở Mộ rất yêu thương nàng, vốn muốn lòng vòng nói bóng gió về chuyện tính hướng của mình một chút, nhưng cuối cùng cũng không có nói.
Ngoại trừ đêm giao thừa, những thời gian khác Sở Mộ và mẹ đến ở trong nhà bà ngoại, ông ngoại đã qua đời, bà ngoại còn sống, trong nhà có gia đình của cậu, gia đình của dì, cả nhà rất hòa thuận, quan hệ hòa hợp, không khí rất ấm áp.
Cuộc sống bận rộn như vậy, sự nhớ nhung cũng như bóng với hình, Sở Mộ bất giác sờ nhẹ chiếc điện thoại trong túi, nghĩ đến không biết Chu Niệm như thế nào, ăn Tết ra sao.
Chu Niệm nói với anh rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại không đề cập đến chuyện trong nhà hắn, nếu như Chu Niệm và một người cùng tuổi ở bên nhau, nghe được lời ngon tiếng ngọt ấy, chắc chắn sẽ không lưu tâm, trái lại còn vui vẻ, thế nhưng, dù sao Sở Mộ so với Chu Niệm lớn hơn không ít tuổi, cẩn trọng với ái tình như một người đã có gia đình, anh rất lưu tâm việc này, anh hy vọng Chu Niệm sẽ nói với anh nhiều chuyện thực tế hơn, mà không chỉ là những ngôn từ dịu dàng phù phiếm.
Sở Mộ nói tình huống trong nhà của mình, Chu Niệm nghe xong vừa cảm thán vừa nói nếu bây giờ có thể ở bên cạnh thầy thì tốt rồi.
Sở Mộ trách hắn không lo chuyện thực tế mà đi nghĩ những chuyện viễn vong, vừa nghĩ cho đến bây giờ Chu Niệm luôn nói những lời thế này, khiến cho trong lòng anh thoải mái, nhưng cũng làm cho anh hòai nghi, trong những câu nói ấy có bao nhiêu phần là thật tình.
Rõ ràng biết sẽ không thể đi tới cùng, nhưng lúc nào hắn cũng tùy ý nói như thế này.
Sở Mộ đang lột đậu phộng cùng dì, bà ngoại đang muốn làm bánh tô đậu phộng(3) ăn, thì di động trong túi kêu vang, Sở Mộ liền đứng dậy đi lên sân thương tiếp điện thoại.
“Thầy, thầy đang làm gì vậy? Có nhớ em không?” Chu Niệm làm khách trong căn nhà rộng lớn của Chu gia, thật vất vả mới chạy thoát khỏi buổi tiệc thân mật, vào sâu trong hoa viên gọi điện thoại.
Sở Mộ trốn tránh câu “Có nhớ em không” kia, hồi đáp, “Đang lột đậu phộng, bà ngoại muốn làm bánh tô đậu phộng.”
“Bánh tô đậu phộng à, khi thầy về trường có thể mang cho em một ít không, em muốn nếm thử tay nghề của bà ngoại.” Chu Niệm vừa cười vừa nói.
“Cũng được, đến lúc đó tôi mang theo một ít. Cậu đang làm gì, sao nghe thấy toàn những tiếng kỳ quái?”
Chu Niệm ném cánh hoa vừa hái được lên trên mặt đất, nói, “Không có gì, là tiếng em vừa hái hoa.”
“Hái hoa? Hái hoa làm cái gì?”
“Không làm cái gì cả, thầy đừng quản. Em muốn hỏi chừng nào thì thầy trở lại, vài ngày nữa là lễ tình nhân a. Đến lúc đó thầy có quay về trường chưa?” Chu Niệm nhìn đóa hồng bị hắn ngắt trụi lủi, nghĩ thầm quả đúng là thầy đã quên lễ tình nhân rồi!
“Lễ tình nhân? Tôi còn không nhớ, nếu có thể về thì tôi sẽ nói cho cậu biết!” Sở Mộ nói, nhìn thấy mẹ đi tới sân thượng bắt đầu phơi đồ, bèn nói nhanh, “Một chút nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu! Mẹ tôi đang đến!”
Chu Niệm còn chưa kịp phản ứng lại, điện thoại đã bị ngắt.
Hắn có chút tức giận mà ngắt tất cả cánh hoa trên đóa hồng, ném xuống đất.
Kỳ thực, hắn chính là muốn nói ngày đó hắn nhất định sẽ về trường, hắn hy vọng thầy cũng có thể trở lại, hai người có thể cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân. Hơn nữa, thành tích của hắn đã được công bố, mỗi môn cũng không tồi, nói không chừng còn có thể dành học bổng hạng nhất, nhưng cái gì cũng đều chưa nói, đã bị ngắt điện thoại, Chu Niệm có chút thất vọng.
Nhìn bầu trời một hồi lâu, đến khi có người hầu đi tìm, hắn mới bước vào nhà.
__
Chú giải
(1) Hát K : hát Karaoke
(2) Tính hướng : xu hướng của giới tính
(3) Bánh tô đậu phộng (không rõ có đúng là hình này không ^^)
Sau khi về nhà, Chu Niệm cũng có rất nhiều chuyện phải làm, phần lớn các bạn bè hồi cao trung đều ở lại học ở nơi này, bắt đầu từ ngày thứ hai trở về, hắn không ngừng hẹn các bạn học ra ngoài gặp mặt, sau đó cùng nhau đi chơi, đến quán bar, hát K(1), đi chơi công viên, đến ăn ở những quán ăn thông thường, chia sẻ những kiến thức từ những nơi khác…
Học kỳ một của đại học chỉ mới trôi qua, nhưng Chu Niệm lại cảm thấy tất cả mọi người đều thay đổi rõ rệt, những thay đổi mất đi sự đơn thuần này khiến Chu Niệm không hề thích chút nào.
Trước đây, quan hệ giữa các bạn học hết thảy đều liên can với nhau, hầu hết nam sinh đều có bạn gái, mà hầu hết nữ sinh đều có bạn trai, lúc Chu Niệm bị bọn họ hỏi, bèn trả lời bản thân đã có rồi, thế nhưng, khi liên tục bị truy vấn, hắn cũng chỉ bảo trì trầm mặc không trả lời, những người hiểu hắn đều biết sẽ không hỏi ra được điều gì, bèn phạt hắn uống rượu, đến cuối cùng cũng không nghe ngóng được điều gì.
Cuộc sống khi nghỉ đông của hắn tràn ngập sự huyên náo, so với thời gian sinh hoạt trong trường cách biệt một trời một vực, mỗi ngày Chu Niệm đều hoài niệm khoảng thời gian yên tĩnh của hắn và Sở Mộ, không những thanh thản mà còn ấm áp nhân tâm.
Chu Niệm đã trưởng thành, Tần Uyển cũng không quản hắn nghiêm được nữa.
Song, Chu Niệm vẫn nghe lời nàng đi gặp mặt những người nàng nhắc tới, làm cái gì, lúc nào về nhà, để nàng được yên tâm.
Hành động quan tâm săn sóc này của Chu Niệm khiến Tần Uyển rất thỏa mãn, thế là, nàng vốn nghĩ tới sẽ ép hỏi Chu Niệm có phải đã thích ai rồi hay không nhưng lại bị chuyện này làm cho trở ngại.
Tết Âm lịch sắp đến, hết thảy ngược lại càng thêm bận bịu, Chu Niệm và mẹ sẽ cùng nhau về nhà bà ngoại ở vài ngày, sau đó còn phải đi thăm hỏi thân thích, cuối cùng còn bị mẹ dẫn đến Chu gia chào các trưởng bối.
Chu Niệm tuy là con riêng của Chu gia nhưng lại không giống như những đứa con riêng khác.
Cha của Tần Uyển vốn là thủ hạ của Chu gia lão thái gia, quan hệ hai người không đồng nhất, Tần Uyển và Chu Ký từ nhỏ đã quen biết nhau, có thể nói quan hệ rất tốt, rốt cuộc mọi người đều cho rằng hai người là thanh mai trúc mã, nếu Chu Ký không cưới tiểu thư của Lăng gia, thì nhất định sẽ lấy nàng.
Có điều, sau đó, Chu gia lại muốn kết thông gia với Lăng gia, Chu Ký cưới Lăng tiểu thư, nhân duyên vốn có của hai người bị chia rẽ, nhưng Tần Uyển vẫn còn tình cảm với Chu Ký, nên vẫn không muốn cắt đứt quan hệ, cuối cùng, Tần Uyển hạ sinh Chu Niệm, Chu gia lão thái gia còn đích thân đến bệnh viện thăm nàng, bày tỏ sự coi trọng của Chu gia đối với đứa trẻ này, khoảng thời gian ấy Chu Ký luôn ở bên Tần Uyển, ,mà khi đó, Lăng Vân đang sống ở Mỹ, đối với Chu Ký những tình nhân bên cạnh cũng không có gì quan trọng, chỉ là, không biết khi ấy ai đã đem tin tức này nói cho người cũng đang mang thai là Lâm Tiệp, mà Lâm Tiệp không biết thế nào lại bị ngã từ trên sân thượng, tình huống lúc đó rất nguy hiểm, may là kịp thời đưa nàng vào bệnh viện, cả mẹ và con đều không xảy ra chuyện gì, song, Lâm Tiểu Tề lại sớm bị đưa ra khỏi tử cung của mẹ, thế nên, từ nhỏ thân thể của cậu luôn yếu nhược hơn những đứa trẻ khác.
Ân ân oán oán năm đó đã ly xa khỏi mọi người, Chu Niệm xem như rất được hoan nghênh ở Chu gia, nhưng, hắn vẫn không thể nào chấp nhận được quá khứ, chỉ vì sợ mẹ khó xử, thương tâm, nên mới đồng ý đến chúc Tết.
Hai mươi bảy tháng chạp Sở Mộ ngồi xe lửa về nhà, vừa về đến nhà, mẹ liền lải nhải lẩm bẩm đồ Tết vẫn chưa chuẩn bị xong, hai người bèn cùng đi chọn mua đồ Tết.
Đàm Tố Trân thấy con trai mình có tiền đồ, trong lòng rất thỏa mãn, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi cô con dâu, sau đó chờ nàng về hưu, cũng vừa lúc nàng được ôm cháu.
Sở Mộ là một người dịu dàng, tuy rằng mẹ rất nghiêm khắc, nhưng, bây giờ tuổi cũng đã lớn, so với trước đây thì nhu hòa hơn rất nhiều, Sở Mộ nói với mẹ rất nhiều chuyện, tuy rằng hai mẹ con không có nhiều tiếng nói chung, nhưng trò chuyện với nhau cũng rất vui vẻ.
Sở Mộ rất bội phục mẹ của anh, hơn nữa, cũng rất yêu thương nàng.
Trong trí nhớ của anh, cha là một người gầy yếu nằm trên giường bệnh, bất quá, dung mạo cũng phi thường nhu hòa, ngón tay thon dài nhưng lại rất gầy, thích vuốt ve tóc của anh, mỗi khi mẹ không có ở bên cạnh, ông thường ôm Sở Mộ để anh gối lên đầu gối của mình, sau đó sẽ kể chuyện xưa cho anh nghe, có điều, nếu bị mẹ phát hiện, hai người sẽ bị mắng một trận, mẹ không muốn cha bị mệt, cho dù ôm con của mình cũng không được.
Khi đó, bởi vì cha của anh bị bệnh ung thư nên phải ở lại bệnh viện.
Dù với điều kiện chữa trị hiện tại, thì bệnh của cha anh cũng không nhất định sẽ được trị hết, vào năm đó, càng không có khả năng chữa khỏi. Thế nhưng, mẹ của anh lại là một người không bao giờ chịu đầu hàng, nàng mượn một khoản nợ để chữa bệnh cho cha của anh, cuối cùng giúp cha anh sống thêm hai năm, khi Sở Mộ bảy tuổi, cha anh qua đời.
Trong trí nhớ của anh, hầu hết ký ức về cha đều ở trong bệnh viện, mang theo một cổ mùi hương khó ngửi của bệnh viện, mà mẹ của anh lại là một nữ nhân vừa mạnh mẽ vừa nghiêm khắc, đối xử với chồng rất tốt, nhưng lại không có bao nhiêu quan tâm đối với con mình.
Trong hai năm cha nằm viện, Sở Mộ ở trong nhà dì của anh, dì út của anh là cô giáo dạy toán kiêm giáo viên chủ nhiệm lớp trong trường tiểu học, khi đó, dì vẫn chưa kết hôn, mang theo Sở Mộ, để anh ngồi ở phía cuối phòng học, từ nhỏ Sở Mộ đã rất nghe lời, không những vậy còn luôn trầm mặc, không quấy rối việc học của người khác, sau đó, dì út của anh phát hiện ra anh rất thông minh, những điều mà các đứa trẻ khác không hiểu, anh chỉ cần nghe một lần là có thể hiểu ra toàn bộ, vì vậy, khi mà Sở Mộ vẫn chưa kịp được mẹ đưa đến nhà trẻ thì đã được báo danh vào học tiểu học, đây cũng là nguyên nhân mà anh học đại học sớm như vậy.
Mẹ vì chữa bệnh cho cha anh mà phải mượn tiền để xoay sở tiền thuốc men, nên luôn phải bận rộn kiếm tiền, nợ nần rất nhiều, mãi đến lúc Sở Mộ học đại học, số nợ mới được trả hết, tình hình mới trở nên tốt hơn.
Bất quá, mẹ con anh đã quen sống những tháng ngày cần kiệm, yêu cầu đối với cuộc sống của Sở Mộ cũng nghiêm ngặt, đến bây giờ mỗi tháng Sở Mộ đều phải giao nửa tháng tiền lương cho nàng, nàng sẽ đem tiền tích lũy lại để sau này mua nhà, lo chuyện cưới sinh cho Sở Mộ.
Sự nghiêm khắc của mẹ khiến cho Sở Mộ không dám để nàng biết tính hướng(2) của mình, thậm chí, anh đã từng nghĩ tới có lẽ có thể miễn cưỡng bản thân kết hôn, sau đó cuộc sống có thể bình thường trôi qua, song, Chu Niệm lại xuất hiện ở trước mặt anh, ngay lập tức khiến cho tất cả những thiết tưởng của anh không có cách nào thực hiện được.
Sở Mộ ở bên cạnh mẹ, cùng nàng đi dạo phố mua đồ ăn, quét tước cọ rửa, cùng nàng xem TV, làm cơm, nấu chè trôi nước…
Giao thừa phải đến nhà bà nội, vì mẹ của anh vẫn thủ tiết, nên không có cắt đứt quan hệ với gia đình của cha, chỉ là, năm đó khi chữa bệnh cho cha, bà nội nói trị không hết không muốn ra một phân tiền, khiến trong lòng mẹ nguội lạnh, hai nhà chiến tranh lạnh trong thời gian dài, mấy năm gần đây thấy Sở Mộ có tiền đồ, quan hệ mới dần dần được hâm nóng.
Nghĩ đến sự gian khổ của mẹ trong mười mấy năm qua, Sở Mộ rất yêu thương nàng, vốn muốn lòng vòng nói bóng gió về chuyện tính hướng của mình một chút, nhưng cuối cùng cũng không có nói.
Ngoại trừ đêm giao thừa, những thời gian khác Sở Mộ và mẹ đến ở trong nhà bà ngoại, ông ngoại đã qua đời, bà ngoại còn sống, trong nhà có gia đình của cậu, gia đình của dì, cả nhà rất hòa thuận, quan hệ hòa hợp, không khí rất ấm áp.
Cuộc sống bận rộn như vậy, sự nhớ nhung cũng như bóng với hình, Sở Mộ bất giác sờ nhẹ chiếc điện thoại trong túi, nghĩ đến không biết Chu Niệm như thế nào, ăn Tết ra sao.
Chu Niệm nói với anh rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại không đề cập đến chuyện trong nhà hắn, nếu như Chu Niệm và một người cùng tuổi ở bên nhau, nghe được lời ngon tiếng ngọt ấy, chắc chắn sẽ không lưu tâm, trái lại còn vui vẻ, thế nhưng, dù sao Sở Mộ so với Chu Niệm lớn hơn không ít tuổi, cẩn trọng với ái tình như một người đã có gia đình, anh rất lưu tâm việc này, anh hy vọng Chu Niệm sẽ nói với anh nhiều chuyện thực tế hơn, mà không chỉ là những ngôn từ dịu dàng phù phiếm.
Sở Mộ nói tình huống trong nhà của mình, Chu Niệm nghe xong vừa cảm thán vừa nói nếu bây giờ có thể ở bên cạnh thầy thì tốt rồi.
Sở Mộ trách hắn không lo chuyện thực tế mà đi nghĩ những chuyện viễn vong, vừa nghĩ cho đến bây giờ Chu Niệm luôn nói những lời thế này, khiến cho trong lòng anh thoải mái, nhưng cũng làm cho anh hòai nghi, trong những câu nói ấy có bao nhiêu phần là thật tình.
Rõ ràng biết sẽ không thể đi tới cùng, nhưng lúc nào hắn cũng tùy ý nói như thế này.
Sở Mộ đang lột đậu phộng cùng dì, bà ngoại đang muốn làm bánh tô đậu phộng(3) ăn, thì di động trong túi kêu vang, Sở Mộ liền đứng dậy đi lên sân thương tiếp điện thoại.
“Thầy, thầy đang làm gì vậy? Có nhớ em không?” Chu Niệm làm khách trong căn nhà rộng lớn của Chu gia, thật vất vả mới chạy thoát khỏi buổi tiệc thân mật, vào sâu trong hoa viên gọi điện thoại.
Sở Mộ trốn tránh câu “Có nhớ em không” kia, hồi đáp, “Đang lột đậu phộng, bà ngoại muốn làm bánh tô đậu phộng.”
“Bánh tô đậu phộng à, khi thầy về trường có thể mang cho em một ít không, em muốn nếm thử tay nghề của bà ngoại.” Chu Niệm vừa cười vừa nói.
“Cũng được, đến lúc đó tôi mang theo một ít. Cậu đang làm gì, sao nghe thấy toàn những tiếng kỳ quái?”
Chu Niệm ném cánh hoa vừa hái được lên trên mặt đất, nói, “Không có gì, là tiếng em vừa hái hoa.”
“Hái hoa? Hái hoa làm cái gì?”
“Không làm cái gì cả, thầy đừng quản. Em muốn hỏi chừng nào thì thầy trở lại, vài ngày nữa là lễ tình nhân a. Đến lúc đó thầy có quay về trường chưa?” Chu Niệm nhìn đóa hồng bị hắn ngắt trụi lủi, nghĩ thầm quả đúng là thầy đã quên lễ tình nhân rồi!
“Lễ tình nhân? Tôi còn không nhớ, nếu có thể về thì tôi sẽ nói cho cậu biết!” Sở Mộ nói, nhìn thấy mẹ đi tới sân thượng bắt đầu phơi đồ, bèn nói nhanh, “Một chút nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu! Mẹ tôi đang đến!”
Chu Niệm còn chưa kịp phản ứng lại, điện thoại đã bị ngắt.
Hắn có chút tức giận mà ngắt tất cả cánh hoa trên đóa hồng, ném xuống đất.
Kỳ thực, hắn chính là muốn nói ngày đó hắn nhất định sẽ về trường, hắn hy vọng thầy cũng có thể trở lại, hai người có thể cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân. Hơn nữa, thành tích của hắn đã được công bố, mỗi môn cũng không tồi, nói không chừng còn có thể dành học bổng hạng nhất, nhưng cái gì cũng đều chưa nói, đã bị ngắt điện thoại, Chu Niệm có chút thất vọng.
Nhìn bầu trời một hồi lâu, đến khi có người hầu đi tìm, hắn mới bước vào nhà.
__
Chú giải
(1) Hát K : hát Karaoke
(2) Tính hướng : xu hướng của giới tính
(3) Bánh tô đậu phộng (không rõ có đúng là hình này không ^^)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook