Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
-
Chương 94: Sắp làm cha rồi
Editor: Luna Huang
Gió lạnh se lạnh, sương tuyết thổi vào mặt, vai của Ôn Nhu bỗng nhiên run lên, Lãnh Triệt phát hiện nàng không có áo choàng, nghỉ chân, khẽ nói một tiếng "Chờ một chút", liền xoay người trở về thính tử, lúc trở ra trên tay cầm theo một kiện áo khoác, khoác lên vai của Ôn Nhu.
"Trời giá rét, phủ thêm." Lúc này Ôn Nhu từ Yên Thủy các đi ra ngoài quá vội, không có lấy thêm áo choàng, muốn nói không cần, Lãnh Triệt cũng đã giúp nàng thắt dây lại, không phải do nàng nói không cần, vì nàng mặc lên một áo choàng lông cừu ta, nắm tay nàng hướng viện trong bước.
Kỳ thực Ôn Nhu muốn nói hắn so với nàng càng cần áo khoác này hơn, nhìn hắn có thể để cho nàng cảm thấy an tâm, cũng nắm chặt tay hắn.
Trong viện trống trải, bọn hạ nhân hôm nay quét sạch, tuyết vẫn chưa che hết đường, hoa mai thưa thớt rơi đầy đất, để lúc này có chút vắn lặng, Ôn Nhu cũng không cảm thấy thanh lãnh, mà là cảm thấy ấm áp.
Lãnh Triệt dừng chân trong viện, buông lỏng tay của Ôn Nhu, sau đó từ tay áo xuất ra một đồng quản nhỏ, chỉ thấy hắn khẽ kéo đồng quản có một ngân tuyến thật nhỏ, một luồng tinh hỏa từ trong đồng quản bảy ra, bay về phía trời cao màu mực trầm trầm, tiện đà tại trời cao bắn ra ánh sáng chói mắt, Lãnh Triệt đem đồng quản thu hồi, nắm tay của Ôn Nhu, chỉ cảm thấy tay nàng lạnh lẽo, liền cầm luôn tay còn lại của nàng, một lượt đặt lên ngực mình, lấy ấm áp của mình truyền cho nàng.
Ôn Nhu bị mờ ám hành động này của Lãnh Triệt làm cho cảm động, nàng không phải người dễ cảm động, thậm chí lúc biết hắn vì cứu nàng mà bị một mũi tên bắn trúng, lòng của nàng cũng không có giống như hiện nay bị chấn động như vậy, hai tròng mắt chăm chú nhìn đôi tay bị Lãnh Triệt nắm chặt, hai tay có chút không ức chế được run.
"A Nhu, nhìn." Lãnh Triệt ôn nhu nói, ngẩng đầu nhìn phương hướng bầu trời, Ôn Nhu không khỏi nhìn theo tầm mắt của hắn.
"Thình thịch ——" Chỉ nghe thấy một thanh âm ù ù như sấm rền nổ vang trên bầu trời cao đen như mực, kèm theo tiếng nổ chính là ánh sáng trăng hoa cực đẹp, sau đó âm thanh sấm rền bên tai không dứt không ngừng vang lên, trên bầu trời như là hoa vũ cực đẹp.
Ôn Nhu bị yên hỏa này mà cho mê hoặc hai mắt, hai mắt không nháy chăm chú nhìn yên hoa nỡ rộ trên trời cao, đem vạt áo trước ngực của Lãnh Triệt nắm chặt, cảm động đến cắn chặt môi dưới.
Yến hỏa này mặc dù thua đời trước nàng đã thấy, thế nhưng trong lòng nàng cũng đẹp nhất, bởi vì, yên hỏa này chỉ vì nàng mà bắn lên, đồng thời nàng biết Đại Di vẫn chưa thể làm ra yên hoa to như vậy, nói vậy hắn là tốn không ít tâm lực mới từ nước khác mang về, có thể thấy được trong lòng hắn là cực quan tâm nàng, thế nhưng...
Nếu là hắn đã biết sự kiện kia, đã biết quyết định của nàng, còn có thể quan tâm nàng như vậy sao...
Nàng muốn gạt hắn, rồi lại không nỡ gạt hắn, nàng nên làm thế nào mới tốt...
Ôn Nhu đang nhìn yên hỏa trên bầu trời ý nghĩ trong lòng thiên chuyển bách hồi, kinh ngạc xuất thần.
"A..." Ngay khi Ôn Nhu suy nghĩ xuất thần, Lãnh Triệt xuất kỳ bất ý đem nàng ôm lên cao, chọc cho nàng nhất thời không phản ứng kịp, khẽ hô một tiếng, nhìn đúng là Lãnh Triệt nâng nàng lên cao.
"Sợ nàng nhìn không thấy, như vậy rõ ràng chút." Lãnh Triệt cười đến mặt mày lộ vẻ nhu tình, lời nói làm tâm của Ôn Nhu ấm áp, Ôn Nhu cúi đầu nhìn khuôn mặt nhu tình của Lãnh Triệt, chợt thấy viền mắt cay.
Nàng đây là thế nào? Thế nào trở nên cũng không chính nàng, nếu đổi thành kiếp trước, chưa bao giờ sẽ vì một việc lựa chọn bất định, mặc dù việc này sẽ có liên quan đến tính mạng của nàng, nhưng hôm nay nàng là thế nào? Nhìn mặt mày hắn, nàng không biết nên làm thế nào quyết định mới tốt, có phải là hay không buộc hắn lại, mới có thể để cho nàng hạ không được quyết định.
Nếu lưu, sẽ hại hắn, có thể nếu không lưu, cũng sẽ tổn thương hắn.
"Đẹp sao?" Bóng đêm sương mù, Lãnh Triệt không nhìn thấy đáy mắt của Ôn Nhu giãy giụa vẻ thống khổ.
"Ân!" Ôn Nhu cười đến mỹ hảo, nặng nề mà gật đầu.
"Thích không?" Phần lễ vật này, hắn trên đường từ Tào thành trở về gọi người chuẩn bị, Đại Di vẫn chưa được như vậy đâu, hắn cũng chỉ nghe nói qua tiểu quốc Tang Lâm có yên hoa xinh đẹp như thế, muốn cho nàng một kinh hỉ, cũng muốn đem yên hoa đẹp nhất của Đại Di lần đâu tiên vì nàng phóng lên, chỉ vì nàng có thể vui vẻ có thể thích.
"Thích!" Ôn Nhu cười tươi như hoa, hai tay ôm lấy đầu Lãnh Triệt, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi lạnh lẽo của hắn, "Triệt, đa tạ ngươi."
Cám ơn ngươi cho ta tình yêu, cám ơn ngươi là người duy nhất trên đời này nguyện ý bảo hộ ta trong lòng bàn tay.
Có phu như vậy, phụ phục hà cầu, túc hĩ túc hĩ.
(Luna: câu trên nghĩa là có chồng như vậy, vợ nào không muốn, vui đến thỏa mãn)
Tại yên hoa rực lửa hai người ôm nhau tạo thành một cảnh đẹp, tuyết giâm đầu cành, đến hồng mai cũng bị che giấu đi.
Hương thơm lượn lờ, hồng duy trướng noãn, chính là lúc mây mưa vu sơn.
Lãnh Triệt khẽ cầm mặt của Ôn Nhu, yêu thương hạ xuống một cơn mưa hôn(Luna: câu này ta chế vào vì câu văn ghi là hôn dầy đặc không được hay), Ôn Nhu từ từ nhắm hai mắt khiến cho mình trầm luân, rồi lại cảm thất bản thân lúc này chính như lục bình trên mặt nước, chìm nổi bất định.
Ôn Nhu ôm chặt cổ của Lãnh Triệt, đem cằm của mình đặt lên vai hắn, ngay lúc Lãnh Triệt bước vào phương trạch của nàng lại dùng hai tay đặt lên vai hắn, đem hắn đẩy ra.
"A Nhu, ta sẽ không làm đau nàng." Phát giác được Ôn Nhu không thích hợp, trong con ngươi của Lãnh Triệt nổi lên yêu thương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn bóng của Ôn Nhu, lời đã nói ra hết sức ái nịch.
Ôn Nhu cũng khẽ lắc đầu, không nói lời nào, xoay người sang chỗ khác, hiện nay đáy lòng của nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, không thể, nàng không thể làm như vậy.
Lãnh Triệt tuy là bị lửa thiêu cả người, lại cũng không muốn tổn thương nàng, nếu nàng không muốn, hắn cũng tuyệt không cưỡng cầu nàng, nhẹ nhàng đỡ lấy vai của Ôn Nhu, đem nàng xoay người lại đối với mặt mình, mà hắn mới khẽ xoay người Ôn Nhu lại, Ôn Nhu liền ôm hắn thật chặt, để thân thể của hắn nhịn không được rồi đột nhiên run lên, cũng nhẹ nhàng ôm nàng.
"Triệt, Triệt, Triệt..." Ôn Nhu dán sát bên tai Lãnh Triệt, nỉ non tên của hắn, cũng nhu tình, nỉ non mang theo sầu bi khó có thể nói, đem Lãnh Triệt ôm chặt, móng tay khảm thật sâu vào lưng của Lãnh Triệt, tựa hồ nàng đang cực lực ẩn nhẫn cái gì.
"Làm sao vậy?" Mi tâm của Lãnh Triệt rồi đột nhiên khẩn túc, Ôn Nhu như vậy khiến cho bỗng dưng hoảng hốt, muốn đem nàng khẽ đẩy ra nhìn xem, thế nhưng Ôn Nhu lại ôm chặt như vậy, hắn chỉ có thể vỗ nhẹ lưng của Ôn Nhu yêu thương ôn nhu nói, "A Nhu, đừng như vậy, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì nói với ta là được, ân?"
Nhưng mà Ôn Nhu lại không trả lời lời nói của Lãnh Triệt, như trước chi ôm chặt hắn, nhẹ giọng nỉ non tên của hắn, để lòng hắn càng lòng nóng như lửa đốt.
"A Nhu!" Lãnh Triệt đem Ôn Nhu từ trên người hắn cố sức đẩy ra, nâng mặt của nàng lên để cho nàng nhìn mình, tại mi tâm của nàng hạ xuống một nụ hôn cho nàng an tâm, ngữ khí kiên định mà ôn nhu, "Đừng sợ, có ta ở đây, tất cả có ta."
Đừng sợ, có ta ở đây...
Mâu tử Ôn Nhu mang theo thống khổ bỗng nhiên run lên, những lời này, cùng câu nghe trong mộng kia để cho nàng cảm thấy tuy trời sập xuống nàng cũng nàng cũng không cần lo lắng, khiến nàng thâm ý nồng đậm nhìn Lãnh Triệt kiên định có thể để cho nàng không khỏi an tâm, đáy lòng thỏa mãn cùng hạnh phúc không nói ra được.
"Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói cho ta biết là được?" Thanh âm của Lãnh Triệt nhẹ nhàng, mang theo vị đạo dụ hống, hình như sợ âm thanh của bản thân lớn hơn một phần nữa làm sợ một dạng.
Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt gần trong gang tấc vẻ mặt đau lòng khuôn mặt, cầm tay của hắn nhẹ vỗ về mặt nàng, sau đó đem tay hắn chậm rãi dời đến trên bụng bản thân, Lãnh Triệt đầu tiên là không giải thích được, sau đó kinh hãi, Ôn Nhu có thể tinh tường cảm thụ được tay hắn run nhè nhẹ trên bụng.
Lãnh Triệt không thể tin nhìn Ôn Nhu, kinh ngạc đến nhất thời nói không ra lời, đây là lần đầu tiên Ôn Nhu nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ như vậy của hắn, không hề che giấu.
"A Nhu, cái này, đây là thật?" Lãnh Triệt kích động đến lãnh tĩnh lúc trước đều bỏ hết.
"Ân." Ôn Nhu nhợt nhạt cười, gật đầu, giơ tay lên vỗ về mặt của Lãnh Triệt.
Lãnh Triệt bỗng dưng ngồi dậy, khoác lên một kiện áo khoác, liền xoay người xuống giường, hài cũng không mang, lúc Ôn Nhu chính kinh với động tác của hắn, Lãnh Triệt đứng trước giường, lại đem cả người nàng kể cả chăn ôm ngang, mừng rỡ như điên xoay tròn, trên mặt không chút nào che giấu cực kỳ hưng phấn.
(Luna: Thật không hiểu đang đứng ở trong viện sao lại lên giường rồi @@ lúc nãy nói tiến vào phương trạch là ta nghi nghi rồi)
"A Nhu, ta sắp làm cha?" Lãnh Triệt cao hứng như hài tử, mi cười mắt mở, thanh âm hưng phấn lớn đến để Ôn Nhu cảm thấy bên ngoài viện đều có thể nghe được, nhất thời thẹn, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, thẹn thùng nói, "Triệt ngươi nói nhỏ chút, không sợ bên ngoài nghe được sao?"
Từ một khắc này, nhìn Lãnh Triệt mừng rỡ như điên, tâm của Ôn Nhu không chần chờ nữa, không do dự nữa, không giãy dụa nữa, nàng quyết định, sinh hài tử, mặc dù trả giá đắt, nếu thật đến lúc đó, nàng theo hắn cùng đi, nàng vốn muốn gạt hắn đem cốt nhục của hắn lấy xuống, thế nhưng nàng lại không bỏ được, bởi vì đây là cốt nhục của nàng và hắn, thế nhưng nếu sinh hạ đứa bé này, sẽ hại thân thể của hắn, bởi vì trong vòng một năm, còn nhất thiết phải mỗi tháng máu của nàng làm thuốc để hắn dùng, để thanh trừ toàn bộ tàn độc trong cơ thể hắn, hơn nữa là không thể có thai máu của nàng, nếu không có như vậy, giá phải trả chính là mười năm tuổi thọ của hắn.
Sinh hài tử hạ, sẽ hại hắn, nếu lấy hài tử xuống, sẽ tổn bị thương tim của hắn, cho nên nàng lựa chọn bất định, cho nên nàng thống khổ, mà khi nhìn đến dáng dấp mừng rỡ như điên của hắn, nàng không nỡ thấy hắn mất đi nụ cười này, cuối cùng hạ quyết tâm, nàng muốn sinh hài tử hạ, đồng thời vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết tình hình thực tế, nàng vĩnh viễn bồi hắn, để hắn vĩnh viễn vui vẻ, nếu hắn đi, nàng liền bồi hắn cùng đi.
"Sợ gì, ta chính là muốn cho tất cả mọi người biết, ta sắp là cha rồi!" Lãnh Triệt cười đến vui vẻ, đáy lòng kích động không thôi, vui vẻ xoay xoay, sau đó đem Ôn Nhu bỏ vào trên giường, cúi đầu hôn lên mi tâm của Ôn Nhu, cười, "A Nhu, ta sắp làm cha rồi!"
Hắn chưa từng có nghĩ tới, một ngày hắn cũng sẽ có hài tử, hơn nữa còn là hài tử của nàng và hắn, vậy làm sao có thể để hắn không vui vẻ.
"A Nhu, đa tạ nàng." Lãnh Triệt hạ xuống môi xuống thâm tình hôn lên môi của Ôn Nhu, cám ơn nàng, để ta lúc còn sống gặp nàng, cám ơn nàng, không ngại ta không vứt bỏ ta, cám ơn nàng, ta cho rằng cả đời này vô pháp có được thứ gì.
Lần đầu tiên Ôn Nhu cười đến hết sức e thẹn, đem mặt chôn thật sâu trong lồng ngực Lãnh Triệt, ôm chặt hắn, nàng làm sao không phải cám ơn hắn? Nàng chẳng bao giờ nghĩ tới có thể làm bản thân chân thật, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một người.
Đây là một trừ tịch chi da đẹp nhất, một đêm này, hai người chăm chú ôm nhau, đều là chưa chợp mắt, Lãnh Triệt ở bên tai Ôn Nhu nói rất nhiều lời, Ôn Nhu ở trong ngực hắn ấm áp cười nghe, cảm thấy đây đại khái là đời này của hắn chưa bao giờ nói nhiều như vậy.
"A Nhu, có thể có trách ta lúc trước không có cho nàng một hôn lễ đẹp nhất?" Lãnh Triệt dùng ngón tay vuốt ve mặt của Ôn Nhu, nhẹ nhàng thổi khí.
"Đó đã là thu hút sự chú ý của vạn người rồi." Ôn Nhu nghe lời nói của Lãnh Triệt, tâm trạng không có chút nào muốn trách hắn, dù sao ai cũng không muốn thú một nữ tử từng cùng người bỏ trốn, lúc đó tuy là Thanh vương hướng Vương Thượng tạo áp lực để Vương Thượng không thể không hạ thánh chỉ, nhưng hắn có thể lúc nàng gả qua cửa liền hưu nàng, bởi vì chỉ cần hắn muốn, không có gì là hắn làm không được, thế nhưng hắn không có làm vậy, hắn vẫn cho nàng một cái "nhà".
Năm đó nàng cũng không thèm để ý những thứ này, thế nhưng lại không nhịn được nghĩ muốn đùa hắn, muốn biết hắn sẽ có phản ứng thế nào.
"Vậy không tính." Lãnh Triệt đột nhiên xụ mặt xuống, đem Ôn Nhu càng ôm chặt một phần, trong giọng nói sinh ra một phần buồn bực, nàng bị vạn người chú ý là vì người khác, lại không phải là bởi vì hắn, huống hồ hắn vừa nghĩ tới Nghiêm Vô Ly còn đã từng hai lần đến Yên Thủy các là còn từng gọi "Nhu nhi", để hắn càng buồn bực, "Ta sẽ vì nàng bù lại."
Ôn Nhu trong lòng Lãnh Triệt cười ra tiếng, quả nhiên... Tâm trạng vui mừng đến nhịn không được dùng cằm cà cà ngực của hắn, vừa thân thể của Lãnh Triệt rồi đột nhiên cứng đờ.
"A Nhu đừng làm rộn." Lãnh Triệt đem Ôn Nhu ôm chặt rất lâu, dùng cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, không cho nàng tiếp tục lộn xộn, nàng nếu là lại loạn như vậy động hắn không muốn không nhịn được, hôm nay nàng cực dễ liền có thể lay động tim của hắn, thế nhưng hắn không thể phóng túng bản thân, "Nàng đang mang thai, đừng làm rộn, ân?"
"Bù? Triệt phải như thế nào bù cho ta?" Nhìn Lãnh Triệt nói nghiêm túc như vậy, Ôn Nhu lại muốn trêu chọc hắn.
"Để ta nghĩ." Lãnh Triệt đột nhiên trở nên nghiêm túc, "A Nhu muốn ta bù thế nào?"
"Sỏa đầu gỗ!" Ôn Nhu vừa cười, lại tiếp tục cọ đầu vào ngực hắn, nhìn môi mỏng của hắn khêu gợi, liền nhịn không được nhẹ nhàng hôn một cái, thẳng quậy đến tâm Lãnh Triệt loạn cả lên, hai gò má vừa không tự chủ được hiện lên phi sắc, ngoại trừ ôm chặt Ôn Nhu, hắn cũng không có cách nào, chọc cho Ôn Nhu Ôn Nhu ngọt ngào ấm áp.
"Cùng ngươi nói đùa thôi, sỏa đầu gỗ!" Quả nhiên là kẻ ngu si, nếu là nàng muốn cho hắn bù, hà tất đến lúc này? Nghĩ đến cái đề tài này cứ như vậy nói xong hắn có lẽ sẽ không vui, Ôn Nhu liền đem trọng tâm câu chuyện ngăn lại, "Triệt thích nam hài nhi hay là nữ hài nhi?"
"Chỉ cần hài tử của chúng ta, bất luận nam hài nhi hay là nữ hài nhi, ta đều thích." Lãnh Triệt cưng chìu nói.
"Miệng lưỡi trơn tru." Thế nhưng nghe cũng rất hạnh phúc.
"A Nhu thế nào nghe ra ta miệng lưỡi trơn tru? Ta nói đều là lời nói thật." Tiểu nữ nhân, hắn không biết nàng đáng yêu như vậy, những câu đều có thể kích thích tim của hắn, "Bất kể là nam hài hay là nữ hài, ta cũng sẽ chiếu cố thật tốt mẫu tử các nàng thật tốt."
"Ân." Ôn Nhu trong ngực hắn khẽ gật đầu một cái.
"Những ngày kế tiếp, ta sẽ tận lực mỗi ngày đều bồi nàng." Lãnh Triệt nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen của Ôn Nhu, trìu mến nói, "Do ta tự mình tới chiếu cố nàng."
Nhưng mà Ôn Nhu cũng cười khẽ lắc đầu, "Đại Di còn có nhiều chuyện cần ngươi làm như vậy, có thể nào đem thời gian đều tiêu tốn trên người ta, huống hồ tự ta chăm sóc mình đọcw, không cần Triệt ngươi tự mình chiếu cố."
Nếu hắn đem tâm tư đều đặt ở trên người nàng, thì không phải là nàng yêu hắn, nàng làm sao cam lòng bởi vì có thai mà đem hắn buộc bên người.
"Đế đô không an ninh, ta sợ nàng gặp nguy hiểm." Lãnh Triệt nhíu mi lên, chỉ có hắn bên người nàng, mới có thể để hắn cảm thấy nàng là an toàn.
"Ta không cần ngươi chiếu cố, tự ta không có nguy hiểm." Ôn Nhu nói, há mồm cắn cằm của Lãnh Triệt, như dỗi một dạng, nàng không phải ngay cả bản thân cũng không chiếu cố được, nàng không muốn cũng sẽ không trở thành ràng buộc của hắn, không cần hắn làm như vậy.
Mâu quang của Lãnh Triệt bỗng nhiên run lên, xuyên thấu qua mâu tử của Ôn Nhu tựa hồ thấy được nghĩ cách đáy lòng của nàng, đem cầm dưới rút ra khỏi hàm răng nàng, cúi đầu chiếm hữu môi nàng, yêu thương liếm, Ôn Nhu dần dần trong ngực hắn hóa thành nhu miên.
Lãnh Triệt hôn vào trên trán mi môi trên của Ôn Nhu, chậm rãi kéo dài xuống, Ôn Nhu tựa hồ trầm luân trong mê tình của Lãnh Triệt, bỗng nhiên nghĩ đến không thể như vậy, muốn đẩy hắn ra, phát hiện mình cánh bị hắn ôm đến không nhúc nhích được.
"Không. .." Ôn Nhu vừa mới muốn nói, lại bị Lãnh Triệt hôn ngăn chặn, lời nói tại miệng bị Lãnh Triệt làm cho thành nỉ non: "Ngô... Không thể... Ân..."
"A Nhu, không phải sợ, ta sẽ không làm nàng cùng hài tử đau..." Lãnh Triệt nhẹ nhàng liếm môi của Ôn Nhu, thanh âm ôn nhu trầm thấp thanh âm trầm thấp mang theo lực lượng đầu độc, để Ôn Nhu căn bản vô pháp cự tuyệt hắn, mà là cánh tay ôm cổ hắn chặt hơn.
"Ân..." Ôn Nhu mỉm cười để nhiệt lưu trong thân thể Lãnh Triệt chợt phun trào.
Dưới ánh nến, yêu say đắm lưu luyến.
------ đề lời nói bên ngoài ------
Lúc nào mới có thể không lo...ai...
Gió lạnh se lạnh, sương tuyết thổi vào mặt, vai của Ôn Nhu bỗng nhiên run lên, Lãnh Triệt phát hiện nàng không có áo choàng, nghỉ chân, khẽ nói một tiếng "Chờ một chút", liền xoay người trở về thính tử, lúc trở ra trên tay cầm theo một kiện áo khoác, khoác lên vai của Ôn Nhu.
"Trời giá rét, phủ thêm." Lúc này Ôn Nhu từ Yên Thủy các đi ra ngoài quá vội, không có lấy thêm áo choàng, muốn nói không cần, Lãnh Triệt cũng đã giúp nàng thắt dây lại, không phải do nàng nói không cần, vì nàng mặc lên một áo choàng lông cừu ta, nắm tay nàng hướng viện trong bước.
Kỳ thực Ôn Nhu muốn nói hắn so với nàng càng cần áo khoác này hơn, nhìn hắn có thể để cho nàng cảm thấy an tâm, cũng nắm chặt tay hắn.
Trong viện trống trải, bọn hạ nhân hôm nay quét sạch, tuyết vẫn chưa che hết đường, hoa mai thưa thớt rơi đầy đất, để lúc này có chút vắn lặng, Ôn Nhu cũng không cảm thấy thanh lãnh, mà là cảm thấy ấm áp.
Lãnh Triệt dừng chân trong viện, buông lỏng tay của Ôn Nhu, sau đó từ tay áo xuất ra một đồng quản nhỏ, chỉ thấy hắn khẽ kéo đồng quản có một ngân tuyến thật nhỏ, một luồng tinh hỏa từ trong đồng quản bảy ra, bay về phía trời cao màu mực trầm trầm, tiện đà tại trời cao bắn ra ánh sáng chói mắt, Lãnh Triệt đem đồng quản thu hồi, nắm tay của Ôn Nhu, chỉ cảm thấy tay nàng lạnh lẽo, liền cầm luôn tay còn lại của nàng, một lượt đặt lên ngực mình, lấy ấm áp của mình truyền cho nàng.
Ôn Nhu bị mờ ám hành động này của Lãnh Triệt làm cho cảm động, nàng không phải người dễ cảm động, thậm chí lúc biết hắn vì cứu nàng mà bị một mũi tên bắn trúng, lòng của nàng cũng không có giống như hiện nay bị chấn động như vậy, hai tròng mắt chăm chú nhìn đôi tay bị Lãnh Triệt nắm chặt, hai tay có chút không ức chế được run.
"A Nhu, nhìn." Lãnh Triệt ôn nhu nói, ngẩng đầu nhìn phương hướng bầu trời, Ôn Nhu không khỏi nhìn theo tầm mắt của hắn.
"Thình thịch ——" Chỉ nghe thấy một thanh âm ù ù như sấm rền nổ vang trên bầu trời cao đen như mực, kèm theo tiếng nổ chính là ánh sáng trăng hoa cực đẹp, sau đó âm thanh sấm rền bên tai không dứt không ngừng vang lên, trên bầu trời như là hoa vũ cực đẹp.
Ôn Nhu bị yên hỏa này mà cho mê hoặc hai mắt, hai mắt không nháy chăm chú nhìn yên hoa nỡ rộ trên trời cao, đem vạt áo trước ngực của Lãnh Triệt nắm chặt, cảm động đến cắn chặt môi dưới.
Yến hỏa này mặc dù thua đời trước nàng đã thấy, thế nhưng trong lòng nàng cũng đẹp nhất, bởi vì, yên hỏa này chỉ vì nàng mà bắn lên, đồng thời nàng biết Đại Di vẫn chưa thể làm ra yên hoa to như vậy, nói vậy hắn là tốn không ít tâm lực mới từ nước khác mang về, có thể thấy được trong lòng hắn là cực quan tâm nàng, thế nhưng...
Nếu là hắn đã biết sự kiện kia, đã biết quyết định của nàng, còn có thể quan tâm nàng như vậy sao...
Nàng muốn gạt hắn, rồi lại không nỡ gạt hắn, nàng nên làm thế nào mới tốt...
Ôn Nhu đang nhìn yên hỏa trên bầu trời ý nghĩ trong lòng thiên chuyển bách hồi, kinh ngạc xuất thần.
"A..." Ngay khi Ôn Nhu suy nghĩ xuất thần, Lãnh Triệt xuất kỳ bất ý đem nàng ôm lên cao, chọc cho nàng nhất thời không phản ứng kịp, khẽ hô một tiếng, nhìn đúng là Lãnh Triệt nâng nàng lên cao.
"Sợ nàng nhìn không thấy, như vậy rõ ràng chút." Lãnh Triệt cười đến mặt mày lộ vẻ nhu tình, lời nói làm tâm của Ôn Nhu ấm áp, Ôn Nhu cúi đầu nhìn khuôn mặt nhu tình của Lãnh Triệt, chợt thấy viền mắt cay.
Nàng đây là thế nào? Thế nào trở nên cũng không chính nàng, nếu đổi thành kiếp trước, chưa bao giờ sẽ vì một việc lựa chọn bất định, mặc dù việc này sẽ có liên quan đến tính mạng của nàng, nhưng hôm nay nàng là thế nào? Nhìn mặt mày hắn, nàng không biết nên làm thế nào quyết định mới tốt, có phải là hay không buộc hắn lại, mới có thể để cho nàng hạ không được quyết định.
Nếu lưu, sẽ hại hắn, có thể nếu không lưu, cũng sẽ tổn thương hắn.
"Đẹp sao?" Bóng đêm sương mù, Lãnh Triệt không nhìn thấy đáy mắt của Ôn Nhu giãy giụa vẻ thống khổ.
"Ân!" Ôn Nhu cười đến mỹ hảo, nặng nề mà gật đầu.
"Thích không?" Phần lễ vật này, hắn trên đường từ Tào thành trở về gọi người chuẩn bị, Đại Di vẫn chưa được như vậy đâu, hắn cũng chỉ nghe nói qua tiểu quốc Tang Lâm có yên hoa xinh đẹp như thế, muốn cho nàng một kinh hỉ, cũng muốn đem yên hoa đẹp nhất của Đại Di lần đâu tiên vì nàng phóng lên, chỉ vì nàng có thể vui vẻ có thể thích.
"Thích!" Ôn Nhu cười tươi như hoa, hai tay ôm lấy đầu Lãnh Triệt, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi lạnh lẽo của hắn, "Triệt, đa tạ ngươi."
Cám ơn ngươi cho ta tình yêu, cám ơn ngươi là người duy nhất trên đời này nguyện ý bảo hộ ta trong lòng bàn tay.
Có phu như vậy, phụ phục hà cầu, túc hĩ túc hĩ.
(Luna: câu trên nghĩa là có chồng như vậy, vợ nào không muốn, vui đến thỏa mãn)
Tại yên hoa rực lửa hai người ôm nhau tạo thành một cảnh đẹp, tuyết giâm đầu cành, đến hồng mai cũng bị che giấu đi.
Hương thơm lượn lờ, hồng duy trướng noãn, chính là lúc mây mưa vu sơn.
Lãnh Triệt khẽ cầm mặt của Ôn Nhu, yêu thương hạ xuống một cơn mưa hôn(Luna: câu này ta chế vào vì câu văn ghi là hôn dầy đặc không được hay), Ôn Nhu từ từ nhắm hai mắt khiến cho mình trầm luân, rồi lại cảm thất bản thân lúc này chính như lục bình trên mặt nước, chìm nổi bất định.
Ôn Nhu ôm chặt cổ của Lãnh Triệt, đem cằm của mình đặt lên vai hắn, ngay lúc Lãnh Triệt bước vào phương trạch của nàng lại dùng hai tay đặt lên vai hắn, đem hắn đẩy ra.
"A Nhu, ta sẽ không làm đau nàng." Phát giác được Ôn Nhu không thích hợp, trong con ngươi của Lãnh Triệt nổi lên yêu thương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn bóng của Ôn Nhu, lời đã nói ra hết sức ái nịch.
Ôn Nhu cũng khẽ lắc đầu, không nói lời nào, xoay người sang chỗ khác, hiện nay đáy lòng của nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, không thể, nàng không thể làm như vậy.
Lãnh Triệt tuy là bị lửa thiêu cả người, lại cũng không muốn tổn thương nàng, nếu nàng không muốn, hắn cũng tuyệt không cưỡng cầu nàng, nhẹ nhàng đỡ lấy vai của Ôn Nhu, đem nàng xoay người lại đối với mặt mình, mà hắn mới khẽ xoay người Ôn Nhu lại, Ôn Nhu liền ôm hắn thật chặt, để thân thể của hắn nhịn không được rồi đột nhiên run lên, cũng nhẹ nhàng ôm nàng.
"Triệt, Triệt, Triệt..." Ôn Nhu dán sát bên tai Lãnh Triệt, nỉ non tên của hắn, cũng nhu tình, nỉ non mang theo sầu bi khó có thể nói, đem Lãnh Triệt ôm chặt, móng tay khảm thật sâu vào lưng của Lãnh Triệt, tựa hồ nàng đang cực lực ẩn nhẫn cái gì.
"Làm sao vậy?" Mi tâm của Lãnh Triệt rồi đột nhiên khẩn túc, Ôn Nhu như vậy khiến cho bỗng dưng hoảng hốt, muốn đem nàng khẽ đẩy ra nhìn xem, thế nhưng Ôn Nhu lại ôm chặt như vậy, hắn chỉ có thể vỗ nhẹ lưng của Ôn Nhu yêu thương ôn nhu nói, "A Nhu, đừng như vậy, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì nói với ta là được, ân?"
Nhưng mà Ôn Nhu lại không trả lời lời nói của Lãnh Triệt, như trước chi ôm chặt hắn, nhẹ giọng nỉ non tên của hắn, để lòng hắn càng lòng nóng như lửa đốt.
"A Nhu!" Lãnh Triệt đem Ôn Nhu từ trên người hắn cố sức đẩy ra, nâng mặt của nàng lên để cho nàng nhìn mình, tại mi tâm của nàng hạ xuống một nụ hôn cho nàng an tâm, ngữ khí kiên định mà ôn nhu, "Đừng sợ, có ta ở đây, tất cả có ta."
Đừng sợ, có ta ở đây...
Mâu tử Ôn Nhu mang theo thống khổ bỗng nhiên run lên, những lời này, cùng câu nghe trong mộng kia để cho nàng cảm thấy tuy trời sập xuống nàng cũng nàng cũng không cần lo lắng, khiến nàng thâm ý nồng đậm nhìn Lãnh Triệt kiên định có thể để cho nàng không khỏi an tâm, đáy lòng thỏa mãn cùng hạnh phúc không nói ra được.
"Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói cho ta biết là được?" Thanh âm của Lãnh Triệt nhẹ nhàng, mang theo vị đạo dụ hống, hình như sợ âm thanh của bản thân lớn hơn một phần nữa làm sợ một dạng.
Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt gần trong gang tấc vẻ mặt đau lòng khuôn mặt, cầm tay của hắn nhẹ vỗ về mặt nàng, sau đó đem tay hắn chậm rãi dời đến trên bụng bản thân, Lãnh Triệt đầu tiên là không giải thích được, sau đó kinh hãi, Ôn Nhu có thể tinh tường cảm thụ được tay hắn run nhè nhẹ trên bụng.
Lãnh Triệt không thể tin nhìn Ôn Nhu, kinh ngạc đến nhất thời nói không ra lời, đây là lần đầu tiên Ôn Nhu nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ như vậy của hắn, không hề che giấu.
"A Nhu, cái này, đây là thật?" Lãnh Triệt kích động đến lãnh tĩnh lúc trước đều bỏ hết.
"Ân." Ôn Nhu nhợt nhạt cười, gật đầu, giơ tay lên vỗ về mặt của Lãnh Triệt.
Lãnh Triệt bỗng dưng ngồi dậy, khoác lên một kiện áo khoác, liền xoay người xuống giường, hài cũng không mang, lúc Ôn Nhu chính kinh với động tác của hắn, Lãnh Triệt đứng trước giường, lại đem cả người nàng kể cả chăn ôm ngang, mừng rỡ như điên xoay tròn, trên mặt không chút nào che giấu cực kỳ hưng phấn.
(Luna: Thật không hiểu đang đứng ở trong viện sao lại lên giường rồi @@ lúc nãy nói tiến vào phương trạch là ta nghi nghi rồi)
"A Nhu, ta sắp làm cha?" Lãnh Triệt cao hứng như hài tử, mi cười mắt mở, thanh âm hưng phấn lớn đến để Ôn Nhu cảm thấy bên ngoài viện đều có thể nghe được, nhất thời thẹn, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, thẹn thùng nói, "Triệt ngươi nói nhỏ chút, không sợ bên ngoài nghe được sao?"
Từ một khắc này, nhìn Lãnh Triệt mừng rỡ như điên, tâm của Ôn Nhu không chần chờ nữa, không do dự nữa, không giãy dụa nữa, nàng quyết định, sinh hài tử, mặc dù trả giá đắt, nếu thật đến lúc đó, nàng theo hắn cùng đi, nàng vốn muốn gạt hắn đem cốt nhục của hắn lấy xuống, thế nhưng nàng lại không bỏ được, bởi vì đây là cốt nhục của nàng và hắn, thế nhưng nếu sinh hạ đứa bé này, sẽ hại thân thể của hắn, bởi vì trong vòng một năm, còn nhất thiết phải mỗi tháng máu của nàng làm thuốc để hắn dùng, để thanh trừ toàn bộ tàn độc trong cơ thể hắn, hơn nữa là không thể có thai máu của nàng, nếu không có như vậy, giá phải trả chính là mười năm tuổi thọ của hắn.
Sinh hài tử hạ, sẽ hại hắn, nếu lấy hài tử xuống, sẽ tổn bị thương tim của hắn, cho nên nàng lựa chọn bất định, cho nên nàng thống khổ, mà khi nhìn đến dáng dấp mừng rỡ như điên của hắn, nàng không nỡ thấy hắn mất đi nụ cười này, cuối cùng hạ quyết tâm, nàng muốn sinh hài tử hạ, đồng thời vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết tình hình thực tế, nàng vĩnh viễn bồi hắn, để hắn vĩnh viễn vui vẻ, nếu hắn đi, nàng liền bồi hắn cùng đi.
"Sợ gì, ta chính là muốn cho tất cả mọi người biết, ta sắp là cha rồi!" Lãnh Triệt cười đến vui vẻ, đáy lòng kích động không thôi, vui vẻ xoay xoay, sau đó đem Ôn Nhu bỏ vào trên giường, cúi đầu hôn lên mi tâm của Ôn Nhu, cười, "A Nhu, ta sắp làm cha rồi!"
Hắn chưa từng có nghĩ tới, một ngày hắn cũng sẽ có hài tử, hơn nữa còn là hài tử của nàng và hắn, vậy làm sao có thể để hắn không vui vẻ.
"A Nhu, đa tạ nàng." Lãnh Triệt hạ xuống môi xuống thâm tình hôn lên môi của Ôn Nhu, cám ơn nàng, để ta lúc còn sống gặp nàng, cám ơn nàng, không ngại ta không vứt bỏ ta, cám ơn nàng, ta cho rằng cả đời này vô pháp có được thứ gì.
Lần đầu tiên Ôn Nhu cười đến hết sức e thẹn, đem mặt chôn thật sâu trong lồng ngực Lãnh Triệt, ôm chặt hắn, nàng làm sao không phải cám ơn hắn? Nàng chẳng bao giờ nghĩ tới có thể làm bản thân chân thật, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một người.
Đây là một trừ tịch chi da đẹp nhất, một đêm này, hai người chăm chú ôm nhau, đều là chưa chợp mắt, Lãnh Triệt ở bên tai Ôn Nhu nói rất nhiều lời, Ôn Nhu ở trong ngực hắn ấm áp cười nghe, cảm thấy đây đại khái là đời này của hắn chưa bao giờ nói nhiều như vậy.
"A Nhu, có thể có trách ta lúc trước không có cho nàng một hôn lễ đẹp nhất?" Lãnh Triệt dùng ngón tay vuốt ve mặt của Ôn Nhu, nhẹ nhàng thổi khí.
"Đó đã là thu hút sự chú ý của vạn người rồi." Ôn Nhu nghe lời nói của Lãnh Triệt, tâm trạng không có chút nào muốn trách hắn, dù sao ai cũng không muốn thú một nữ tử từng cùng người bỏ trốn, lúc đó tuy là Thanh vương hướng Vương Thượng tạo áp lực để Vương Thượng không thể không hạ thánh chỉ, nhưng hắn có thể lúc nàng gả qua cửa liền hưu nàng, bởi vì chỉ cần hắn muốn, không có gì là hắn làm không được, thế nhưng hắn không có làm vậy, hắn vẫn cho nàng một cái "nhà".
Năm đó nàng cũng không thèm để ý những thứ này, thế nhưng lại không nhịn được nghĩ muốn đùa hắn, muốn biết hắn sẽ có phản ứng thế nào.
"Vậy không tính." Lãnh Triệt đột nhiên xụ mặt xuống, đem Ôn Nhu càng ôm chặt một phần, trong giọng nói sinh ra một phần buồn bực, nàng bị vạn người chú ý là vì người khác, lại không phải là bởi vì hắn, huống hồ hắn vừa nghĩ tới Nghiêm Vô Ly còn đã từng hai lần đến Yên Thủy các là còn từng gọi "Nhu nhi", để hắn càng buồn bực, "Ta sẽ vì nàng bù lại."
Ôn Nhu trong lòng Lãnh Triệt cười ra tiếng, quả nhiên... Tâm trạng vui mừng đến nhịn không được dùng cằm cà cà ngực của hắn, vừa thân thể của Lãnh Triệt rồi đột nhiên cứng đờ.
"A Nhu đừng làm rộn." Lãnh Triệt đem Ôn Nhu ôm chặt rất lâu, dùng cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, không cho nàng tiếp tục lộn xộn, nàng nếu là lại loạn như vậy động hắn không muốn không nhịn được, hôm nay nàng cực dễ liền có thể lay động tim của hắn, thế nhưng hắn không thể phóng túng bản thân, "Nàng đang mang thai, đừng làm rộn, ân?"
"Bù? Triệt phải như thế nào bù cho ta?" Nhìn Lãnh Triệt nói nghiêm túc như vậy, Ôn Nhu lại muốn trêu chọc hắn.
"Để ta nghĩ." Lãnh Triệt đột nhiên trở nên nghiêm túc, "A Nhu muốn ta bù thế nào?"
"Sỏa đầu gỗ!" Ôn Nhu vừa cười, lại tiếp tục cọ đầu vào ngực hắn, nhìn môi mỏng của hắn khêu gợi, liền nhịn không được nhẹ nhàng hôn một cái, thẳng quậy đến tâm Lãnh Triệt loạn cả lên, hai gò má vừa không tự chủ được hiện lên phi sắc, ngoại trừ ôm chặt Ôn Nhu, hắn cũng không có cách nào, chọc cho Ôn Nhu Ôn Nhu ngọt ngào ấm áp.
"Cùng ngươi nói đùa thôi, sỏa đầu gỗ!" Quả nhiên là kẻ ngu si, nếu là nàng muốn cho hắn bù, hà tất đến lúc này? Nghĩ đến cái đề tài này cứ như vậy nói xong hắn có lẽ sẽ không vui, Ôn Nhu liền đem trọng tâm câu chuyện ngăn lại, "Triệt thích nam hài nhi hay là nữ hài nhi?"
"Chỉ cần hài tử của chúng ta, bất luận nam hài nhi hay là nữ hài nhi, ta đều thích." Lãnh Triệt cưng chìu nói.
"Miệng lưỡi trơn tru." Thế nhưng nghe cũng rất hạnh phúc.
"A Nhu thế nào nghe ra ta miệng lưỡi trơn tru? Ta nói đều là lời nói thật." Tiểu nữ nhân, hắn không biết nàng đáng yêu như vậy, những câu đều có thể kích thích tim của hắn, "Bất kể là nam hài hay là nữ hài, ta cũng sẽ chiếu cố thật tốt mẫu tử các nàng thật tốt."
"Ân." Ôn Nhu trong ngực hắn khẽ gật đầu một cái.
"Những ngày kế tiếp, ta sẽ tận lực mỗi ngày đều bồi nàng." Lãnh Triệt nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen của Ôn Nhu, trìu mến nói, "Do ta tự mình tới chiếu cố nàng."
Nhưng mà Ôn Nhu cũng cười khẽ lắc đầu, "Đại Di còn có nhiều chuyện cần ngươi làm như vậy, có thể nào đem thời gian đều tiêu tốn trên người ta, huống hồ tự ta chăm sóc mình đọcw, không cần Triệt ngươi tự mình chiếu cố."
Nếu hắn đem tâm tư đều đặt ở trên người nàng, thì không phải là nàng yêu hắn, nàng làm sao cam lòng bởi vì có thai mà đem hắn buộc bên người.
"Đế đô không an ninh, ta sợ nàng gặp nguy hiểm." Lãnh Triệt nhíu mi lên, chỉ có hắn bên người nàng, mới có thể để hắn cảm thấy nàng là an toàn.
"Ta không cần ngươi chiếu cố, tự ta không có nguy hiểm." Ôn Nhu nói, há mồm cắn cằm của Lãnh Triệt, như dỗi một dạng, nàng không phải ngay cả bản thân cũng không chiếu cố được, nàng không muốn cũng sẽ không trở thành ràng buộc của hắn, không cần hắn làm như vậy.
Mâu quang của Lãnh Triệt bỗng nhiên run lên, xuyên thấu qua mâu tử của Ôn Nhu tựa hồ thấy được nghĩ cách đáy lòng của nàng, đem cầm dưới rút ra khỏi hàm răng nàng, cúi đầu chiếm hữu môi nàng, yêu thương liếm, Ôn Nhu dần dần trong ngực hắn hóa thành nhu miên.
Lãnh Triệt hôn vào trên trán mi môi trên của Ôn Nhu, chậm rãi kéo dài xuống, Ôn Nhu tựa hồ trầm luân trong mê tình của Lãnh Triệt, bỗng nhiên nghĩ đến không thể như vậy, muốn đẩy hắn ra, phát hiện mình cánh bị hắn ôm đến không nhúc nhích được.
"Không. .." Ôn Nhu vừa mới muốn nói, lại bị Lãnh Triệt hôn ngăn chặn, lời nói tại miệng bị Lãnh Triệt làm cho thành nỉ non: "Ngô... Không thể... Ân..."
"A Nhu, không phải sợ, ta sẽ không làm nàng cùng hài tử đau..." Lãnh Triệt nhẹ nhàng liếm môi của Ôn Nhu, thanh âm ôn nhu trầm thấp thanh âm trầm thấp mang theo lực lượng đầu độc, để Ôn Nhu căn bản vô pháp cự tuyệt hắn, mà là cánh tay ôm cổ hắn chặt hơn.
"Ân..." Ôn Nhu mỉm cười để nhiệt lưu trong thân thể Lãnh Triệt chợt phun trào.
Dưới ánh nến, yêu say đắm lưu luyến.
------ đề lời nói bên ngoài ------
Lúc nào mới có thể không lo...ai...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook