Nịch Ái
-
Chương 5: Hôn môi
Lâm Nhất Phàm hôm nay đi đến chính điện lại không thấy tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng của hắn đâu, hắn vốn tưởng rằng người này lại bị phạt ở trong phòng chép kinh nữa cho nên liền đi tới xem thử, không ngờ vừa tới liền chứng kiến tình cảnh này, Tĩnh Tâm kia thế nhưng dám dùng roi gai đánh xuống người tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng của hắn. Đời trước Lâm Nhất Phàm cũng chứng kiến máu tươi nhiễm đỏ trên người Tá Dịch, đời này vừa nhìn thấy đối phương bị người khác đánh đập đến mức xuất huyết, hắn đã nhịn không được muốn giết chết người đã làm ra chuyện kia đối với Tá Dịch. Chẳng biết đám hòa thượng cùng ni cô tại vì sao lại biết chuyện mà đứng đầy ngoài gian phòng ngủ phía đông này, Tá Dịch lúc này đang ở trong lồng ngực của Lâm Nhất Phàm, y sợ hãi giãy giụa muốn đứng xuống nhưng khi bắt gặp được ánh mắt sát khí kia của Lâm Nhất Phàm y liền hốt hoảng dừng lại động tác. Tĩnh Tâm trụ trì nhìn thấy Lâm Nhất Phàm bế Tá Dịch trong tay như vậy liền trắng bệch mặt mũi, vội vã cúi đầu xin tha:
"Thái tử điện hạ tha mạng, thái tử điện hạ tha mạng"
Người trong Cảm Nghiệp Tự nghe thấy rất rõ ràng lời nói trong miệng của Tĩnh Tâm trụ trì, người nam nhân phía trước là thái tử điện hạ, đám hòa thượng cùng ni cô cũng theo đó bủn rủn quỳ phục xuống dưới đất. Lâm Nhất Phàm nhìn thấy Tá Dịch nửa thân dưới có vết máu loang lổ, lại nhìn sang phía cây gậy sắt có gai kia liền muốn giết người hơn, hắn im lặng nhìn xuống phía Tĩnh Tâm trụ trì giống như là đang suy nghĩ xem xem nên trừng phạt bà ta bằng cách nào mới hả giận thì đúng lúc này hắn cảm nhận được thân thể nhỏ bé trong lòng đang run rẩy, gương mặt trắng bệnh không có chút huyết sắc nào, Lâm Nhất Phàm lúc này mới quắc mắt nhìn Tĩnh Tâm trụ trì đang quỳ ở dưới đất kia ra lệnh:
"Lăn ra ngoài cho bổn vương, tất cả các ngươi quỳ ở bên ngoài đọc Kinh Kim Cang mười lần"
Trụ trì Tĩnh Tâm sợ đến mức không thể đứng dậy mà đi ra ngoài, hai ni cô phải nhanh chóng chạy tới đỡ bà ta đi rồi cẩn thận đóng cửa lại, rất nhanh sau đó khoảng sân ở bên ngoài gian phòng này có hòa thượng cùng ni cô quỳ theo hàng lối xếp chật kín, tiếng nam nữ đồng loạt vang lên:
"Ta nghe như vậy, một thuở nọ đức phật ở trong vườn Kỳ Thọ, cấp Cô Độc tại nước Xá Vệ cùng với chúng đại tỳ kheo, một nghìn hai trăm năm mươi câu hội..."
Tá Dịch ở trong phòng bị đặt nằm sấp xuống giường, Lâm Nhất Phàm vươn tay muốn kéo quần của y xuống, y tuy rằng cả người đau ê ẩm nhưng vẫn không muốn để Lâm Nhất Phàm cởi xiêm y của mình:
"Thái tử điện hạ..."
Lâm Nhất Phàm nhíu mày lạnh giọng:
"Ngươi làm gì thế? Mau buông tay để ta xem vết thương"
Tá Dịch nghe thấy rất rõ ràng tiếng đọc kinh ở bên ngoài của người trong Cảm Nghiệp Tự, y hiện tại nếu như ở trong này còn muốn quần áo không chỉnh tề thì trong đầu bọn họ sẽ còn nghĩ y như thế nào đây. Tá Dịch khẽ chuyển người muốn ngồi dậy, vết thương phía sau liền truyền tới cảm giác đau đớn đến đổ mồ hôi lạnh, Lâm Nhất Phàm thấy vậy liền ngăn Tá Dịch lại, hắn không có nhiều lời trực tiếp kéo quần của Tá Dịch xuống, sau đó cảnh mông sưng đỏ loang lổ vết máu kia liền hiện ra rõ ràng trước mặt hắn, hắn nhịn không được khàn giọng chửi thề một câu:
"Chết tiệt!"
Tá Dịch bất ngờ bị kéo quần xuống liền hoảng sợ, y bất chấp đau đớn đưa tay lên kéo quần của mình lại:
"Thái tử điện hạ, người không nên làm vậy"
Lâm Nhất Phàm đau lòng, hắn vốn không nghĩ tới tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng tưởng chừng nhu thuận này của hắn lại cứng đầu như vậy, hắn vừa đau lòng vừa tức giận trầm giọng quát:
"Ngươi ngoan ngoãn cho bổn vương, nếu không bổn vương liền sẽ mở cánh cửa kia ra để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của ngươi"
Tá Dịch hoảng sợ quay lại phía sau nhìn Lâm Nhất Phàm, ánh mắt của y rưng rưng chứa lệ nóng, đôi môi mỏng cắn chặt lại cố gắng nhịn đau. Lâm Nhất Phàm lại chậm rãi cởi quần của Tá Dịch xuống, Tá Dịch bắt đầu căng thẳng run rẩy. Lâm Nhất Phàm nhìn xung quanh một hồi rồi hỏi:
"Nơi này có thuốc trị thương hay không?"
Tá Dịch khẽ lắc đầu, Lâm Nhất Phàm nhíu mày nếu như không có thuốc trị thương thì vết thương này khẳng định sẽ rất lâu mới lành lại, hơn nữa còn có nguy cơ để lại sẹo. Đúng lúc này đoàn người Tá Dương cũng tới Cảm Nghiệp Tự, mọi người đang cảm thấy kỳ quái vì trong chùa không có ai đi ra nghênh đón, ngay cả một bóng người cũng không thấy đâu. Tiểu Thuần Tử đã thay y phục thái giám đi ở bên cạnh Tá Dương, bọn họ đi đến đầu gian phòng phía đông thì nghe thấy được tiếng tụng kinh của tăng ni trong chùa, đi đến gần hơn liền phát hiện ra tất cả mọi người trong Cảm Nghiệp Tự đang quỳ ở bên ngoài tụng kinh niệm phật. Đám người Tá Dương còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa phòng phía trước liền mở ra, Lâm Nhất Phàm một bộ mặt ngưng trọng đứng ở đó, Tiểu Thuần Tử đã nhiều năm hầu hạ Lâm Nhất Phàm liền đoán ra được tâm tư của chủ tử mà vội vã đi đến:
"Tham kiến thái tử điện hạ"
Lâm Nhất Phàm nhìn sang Tiểu Thuẩn Từ hỏi:
"Có mang theo thái y tới hay không?"
Tiểu Thuần Tử sắc mặt hốt hoảng, ánh mắt nhìn trước ngó sau quan sát từ đầu đến cuối Lâm Nhất Phàm:
"Thái tử điện hạ cảm thấy trong người không được khỏe sao, Đỗ thái y đang ở chỗ này"
Lâm Nhất Phàm thở nhẹ một hơi:
"Mau gọi Đỗ thái y tới đây cho bổn vương"
Tiểu Thuần Tử lại vội vã chạy đi gọi Đỗ thái y, Tá Dương lúc này mới đi tới thỉnh an Lâm Nhất Phàm:
"Vi thần thỉnh an thái tử điện hạ"
Tá Dịch ở trong phòng nghe thấy giọng nói của phụ thân thì trong lòng liền kích động, y đã lâu lắm rồi chưa có được gặp phụ thân mình, Lâm Nhất Phàm chỉ lướt nhìn qua Tá Dương một cái rồi phất tay ý nói ông đứng dậy, Tá Dương muốn hỏi chuyện của Tá Dịch nhưng ông cuối cùng vẫn là cẩn trọng nhịn xuống. Đỗ thái y mang theo hộp thuốc hớt hải chạy ở phía sau Tiểu Thuần Tử, vừa thấy Lâm Nhất Phàm lại quỳ xuống hành lễ, Lâm Nhất Phàm nhanh chóng nói miễn lễ:
"Mau mang thuốc trị thương ngoài da, thuốc giảm đau, thuốc tiêu sưng đưa cho ta"
Đỗ thái y là người lâu năm trong thái y viện, ông ta vẫn theo tình tự mà hỏi:
"Thái tử điện hạ người bị thương như thế nào, để cho hạ quan giúp người băng bó"
Lâm Nhất Phàm nhíu mày, tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng của hắn bị thương ở mông, lấy tính khí kia của y nhất định sẽ không để cho ai khác nhìn thấy nơi đó của y, ngay cả hắn vừa mới rồi cũng là thi hành ép buộc mới có thể cởi quần y xuống, bây giờ Đỗ thái y vừa tiến vào đừng nói là Tá Dịch không thoải mái mà ngay cả hắn cũng không thoải mái đâu:
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau mang thuốc tốt nhất giao ra đây cho bổn vương"
Đỗ thái y gan nhỏ, bị Lâm Nhất Phàm lớn tiếng quát tháo như vậy cũng không dám chậm trễ mà lấy ra một loạt thuốc trị thương đưa cho hắn, vừa đưa còn vừa nói ra công dụng của mấy bình thuốc nhỏ kia:
"Thái tử điện hạ, bình thuốc màu xanh này là thuốc tiêu sưng, bình màu trắng là thuốc sát trùng, màu đỏ là thuốc giảm đau. Ngươi cứ theo thứ tự dùng bình màu trắng, sau đó đến màu đỏ cuối cùng là màu xanh, vi thần hiện tại không mang theo thuốc bột liền da đợi đến khi trở về hoàng cung rồi vi thần sẽ lập tức đưa lên cho thái tử điện hạ, chỉ cần dùng một lần đảm bảo miệng vết thương sẽ khép lại ngay, không có để lại sẹo"
Lâm Nhất Phàm cầm lấy ba bình thuốc nhỏ kia mở cửa phòng vào tiến vào, lại nhanh chóng đóng lại cửa phòng đó, Tĩnh Tâm trụ trì lúc này gương mặt sưng phù tái nhợt vì sợ hãi, miệng vẫn không dám ngừng đọc kinh kim cang, xem bộ dạng thái tử điện hạ lo lắng cho Không Niệm như vậy thì bà có hay không lần này sẽ bị chém đầu.
Lâm Nhất Phàm tiến vào trong phòng, Tá Dịch vẫn nằm sấp ở trên giường, có điều y lúc này đã cẩn thận lấy chăn bên cạnh che đậy trên mông của mình, y vừa cảm nhận được giường bên có người ngồi xuống liền bắt đầu căng thẳng:
"Thái tử điện hạ, ta có thể tự làm"
Lâm Nhất Phàm nhíu mày, hắn biết Tá Dịch rất hay thẹn thùng, y hiện tại đang bị thương nên hắn cũng không muốn làm khó y, chỉ có thể luồn tay vào trong chăn bôi thuốc lên vết thương của y. Tá Dịch cảm nhận được thuốc thấm vào da thịt đau rát liền khẽ rên rỉ, Lâm Nhất Phàm ở bên cũng không ngừng lại động tác mà chỉ giảm bớt nhẹ nhàng hơn một chút ôn nhu dỗ dành:
"Dịch Nhi, đợi về hoàng cung rồi thì bổn vương sẽ lấy Tục Mệnh Cao tiến cống thoa cho ngươi"
Tá Dịch cố gắng nhịn đau, chỉ cần Lâm Nhất Phàm không có lật tấm chăn kia của y lên là y đã cảm thấy tốt lắm rồi:
"Thái tử điện hạ, có phải phụ thân của ta ở bên ngoài không?"
Lâm Nhất Phàm ở bên dưới lớp chăn kia xoa xoa cánh mông của Tá Dịch khẽ ừ một tiếng, Tá Dịch cố gắng nhịn xuống đau đớn cùng xấu hổ, bởi vì bàn tay kia của Lâm Nhất Phàm hình như đang muốn đi sâu vào kẽ mông của y. Lâm Nhất Phàm trượt tay rơi vào cửa động mê hoặc của Tá Dịch, cái gì gọi là một lần trượt chân thì không thể cứu vãn chính là như thế này, nơi đó của tiểu hòa thượng này cự nhiên lại ấm nóng đến như thế, còn có vết nhăn khép chặt, Tá Dịch nắm chặt lấy gối ở trên đầu khàn giọng lên tiếng:
"Thái tử điện hạ đã thoa thuốc xong hay chưa?"
Lâm Nhất Phàm khẽ thở nhẹ một hơi đưa tay kéo chăn của Tá Dịch lên cao một chút, đôi chân thon dài có vết thương vẫn rướm máu nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn:
"Nơi này cần phải lật chăn lên thì ta mới có thể thoa thuốc được"
Tá Dịch đỏ mặt mím chặt môi im lặng, Lâm Nhất Phàm chậm rãi thoa thuốc lên vết thương của y:
"Dịch Nhi, một lát nữa bổn vương sẽ thay ngươi trừng trị Tĩnh Tâm"
Tá Dịch giật mình quay lại phía sau;
"Thái tử điện hạ ngàn vạn lần không cần vì Không Niệm mà trách phạt trụ trì, là do Không Niệm không tốt nên mới bị trụ trì trách phạt"
Lâm Nhất Phàm cảm thấy cái từ Không Niệm này không thích hợp với Tá Dịch một chút nào, hơn nữa cái gì mà do y không tốt nên mới bị trừng phạt chứ:
"Ngươi không phải Không Niệm, Tĩnh Tâm kia quá mức ác độc không trừng trị bà ta là không được!"
Tá Dịch thân thể mềm nhũn, hiện tại bị ăn đòn đau như vậy càng muốn không còn sức lực hơn, ngay cả giọng nói lúc này cũng nhỏ nhỏ đến đáng thương:
"Không Niệm chính là Không Niệm"
Lâm Nhất Phàm ngừng lại động tác nhíu mày nói:
"Ngươi là Dịch Nhi, là nam hậu của bổn vương"
Tá Dịch nghe vậy lại thoáng đỏ mặt, sau đó y lại cảm thấy trên đỉnh đầu của mình có một vật mềm mại hạ xuống, thái tử điện hạ đang cúi đầu xuống hôn vào nơi đó của y, hôn đến trán của y, lại nâng cằm của y lên đặt vào môi y một nụ hôn, Tá Dịch sợ hãi đẩy Lâm Nhất Phàm ra, cả người dịch chuyển không cẩn thận chạm trúng vết thương liền khẽ rên rỉ kêu đau. Lâm Nhất Phàm đau lòng vòng qua eo đỡ lấy mông Tá Dịch, tiếp tục cúi đầu xuống muốn hôn vào đôi môi căng mọng kia:
"Thái tử điện hạ, ta không thể phạm phải ngũ giới"
Lâm Nhất Phàm cười xấu xa nói thế này:
"Ngoan ngoãn, nếu không ta sẽ không cho ngươi gặp phụ thân của ngươi"
Nói rồi Tá Dịch quả nhiên ngoan ngoãn nằm im, cẩn trọng đón nhận nụ hôn kia của Lâm Nhất Phàm, đầu lưỡi của Lâm Nhất Phàm luồn vào trong khoang miệng của Tá Dịch, Tá Dịch lần đầu tiên hôn môi hơn nữa còn không nghĩ tới khi hôn còn có thể cho đầu lưỡi vào trong khoang miệng của đối phương thế này. Đầu lưỡi của Lâm Nhất Phàm rất giảo hoạt, hại Tá Dịch mở miệng để mỏi nhừ cũng vẫn chưa thể thích nghi ngay được tiết tấu nhanh chóng kia của hắn, nước miếng trong suốt trao đổi qua lại không kịp khiến cho một phần rơi ra đọng lại bên mép của y, y hoảng sợ nhắm mắt, trong đầu muốn đọc một trăm lần kinh lăng nghiễm nhưng lúc này trong đầu y chỉ toàn hình ảnh của thái tử điện hạ mà thôi. Lâm Nhất Phàm thỏa mãn liếm nhẹ cánh môi căng mọng của Tá Dịch, khi hắn rời ra rồi tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng của hắn kia vẫn còn đỏ mặt nhắm nghiền hai mắt, ngay cả miệng cũng quên khép lại nhìn vô cùng đáng yêu.
Tá Dịch nghe thấy bên tai có tiếng cười liền bừng tỉnh, phát hiện ra bản thân mình đang ngây ngốc thất thần sau nụ hôn kia thì đỏ mặt, y vội vã cúp mắt xuống không muốn đối diện với Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm ngược lại rất hưởng thụ bộ dáng này của Tá Dịch, hắn vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của y vào lòng ôn nhu nói:
"Dịch Nhi, bổn vương sau này sẽ không phụ ngươi"
Tá Dịch nghe thấy lời kia liền rơi vào một mớ rối rắm, y tuy rằng thật thích thái tử điện hạ nhưng mà y hiện giờ đã là một người xuất gia rồi, hơn nữa bản thân y còn là một nam nhân kỳ quái, y tuyệt không dám mơ tưởng đến chuyện ở cùng với thái tử điện hạ chứ đừng nói đến việc làm nam hậu của hắn:
"Thái tử điện hạ, ta tuyệt không dám mơ tưởng đến"
Lâm Nhất Phàm lại cúi đầu đặt môi lên đỉnh đầu trọc lóc của Tá Dịch:
"Đương nhiên không cần mơ tưởng, là ngươi xứng đáng được nhận. Hiện tại ngươi đang bị thương không nhẹ, đợi ngày mai chúng ta sẽ khởi hành trở về hoàng cung sớm"
Tá Dịch cùng Lâm Nhất Phàm ở trong phòng một lúc, sau đó Lâm Nhất Phàm liền nâng giọng gọi Tiểu Thuần Tử:
"Tiểu Thuần Tử"
Tiểu Thuần Tử lúc này vẫn luôn túc trực ở bên ngoài, vừa nghe thấy Lâm Nhất Phàm gọi liền nhanh chóng tiến vào trong, lúc Tiểu Thuần Tử vào trong còn phải giật mình khi phát hiện ra trong phòng nghiễm nhiên còn có một tiểu hòa thượng nữa, tiểu hòa thượng này ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt còn thần, đường nét trên gương mặt vô cùng tinh tế, Tiểu Thuần Tử tuy rằng có điểm cả kinh nhưng chuyện của chủ tử tuyệt đối không dám hỏi nhiều chỉ ở bên cạnh cúi đầu:
"Thái tử điện hạ có gì phân phó"
Lâm Nhất Phàm ngồi ở trên giường, y phục chỉnh tề, Tá Dịch cũng đang ngồi trên một chiếc gối êm, y phục tiểu hòa thượng màu xám cũ kỹ cũng đã khoác trên người thật cẩn thận:
"Nói đám hòa thượng bên ngoài lui xuống hết, truyền Tá thượng thư đến đây"
Tiểu Thuần Tử lĩnh mệnh vội lui xuống dưới, rất nhanh âm thanh tụng kinh kia đã biến mất, Tá Dương nãy giờ vẫn đứng bên ngoài quan sát tất cả những hòa thượng đang quỳ kia cũng không thấy bóng dáng hài tử Tá Dịch của mình, trong lòng ông bắt đầu có điểm lo lắng, khi Tiểu Thuần Tử nói Tá Dương tiến vào trong, ông cũng không dám chậm trễ mà tiến vào, mắt thấy hài tử Tá Dịch của mình lúc này lại xuất hiện trong phòng cùng thái tử điện hạ ông cũng không biết nên phải lý giải ra sao.
Tá Dịch vừa nhìn thấy Tá Dương, khóe mắt liền ửng đỏ vội vã đứng dậy khó nhọc đi về phía ông gọi:
"Phụ thân"
Tá Dương gần một năm nay không gặp hài tử của mình, hiện tại thấy hài tử một bộ dáng giống như hòa thượng, cả người cũng thật gầy, hơn nữa xem dáng đi hiện tại còn giống như bị thương:
"Dịch Nhi, con sao lại thành thế này?"
Đúng lúc này một cánh tay liền vòng qua eo của Tá Dịch kéo lấy y ngã vào trong lòng, Lâm Nhất Phàm một bộ dạng mặt không đổi sắc nhìn về phía Tá Dương, Tá Dương cũng biết mình thất thố vội quỳ xuống thỉnh tội:
"Thái tử điện hạ, vi thần thất lễ rồi"
Lâm Nhất Phàm kéo Tá Dịch ngồi lại ở trên giường, lần này còn trực tiếp để cho y ngồi lên đùi của mình, Tá Dương ở phía dưới nhìn thấy cảnh này liền giật mình hốt hoảng, thái tử điện hạ tại sao lại như vậy.
"Thái tử điện hạ tha mạng, thái tử điện hạ tha mạng"
Người trong Cảm Nghiệp Tự nghe thấy rất rõ ràng lời nói trong miệng của Tĩnh Tâm trụ trì, người nam nhân phía trước là thái tử điện hạ, đám hòa thượng cùng ni cô cũng theo đó bủn rủn quỳ phục xuống dưới đất. Lâm Nhất Phàm nhìn thấy Tá Dịch nửa thân dưới có vết máu loang lổ, lại nhìn sang phía cây gậy sắt có gai kia liền muốn giết người hơn, hắn im lặng nhìn xuống phía Tĩnh Tâm trụ trì giống như là đang suy nghĩ xem xem nên trừng phạt bà ta bằng cách nào mới hả giận thì đúng lúc này hắn cảm nhận được thân thể nhỏ bé trong lòng đang run rẩy, gương mặt trắng bệnh không có chút huyết sắc nào, Lâm Nhất Phàm lúc này mới quắc mắt nhìn Tĩnh Tâm trụ trì đang quỳ ở dưới đất kia ra lệnh:
"Lăn ra ngoài cho bổn vương, tất cả các ngươi quỳ ở bên ngoài đọc Kinh Kim Cang mười lần"
Trụ trì Tĩnh Tâm sợ đến mức không thể đứng dậy mà đi ra ngoài, hai ni cô phải nhanh chóng chạy tới đỡ bà ta đi rồi cẩn thận đóng cửa lại, rất nhanh sau đó khoảng sân ở bên ngoài gian phòng này có hòa thượng cùng ni cô quỳ theo hàng lối xếp chật kín, tiếng nam nữ đồng loạt vang lên:
"Ta nghe như vậy, một thuở nọ đức phật ở trong vườn Kỳ Thọ, cấp Cô Độc tại nước Xá Vệ cùng với chúng đại tỳ kheo, một nghìn hai trăm năm mươi câu hội..."
Tá Dịch ở trong phòng bị đặt nằm sấp xuống giường, Lâm Nhất Phàm vươn tay muốn kéo quần của y xuống, y tuy rằng cả người đau ê ẩm nhưng vẫn không muốn để Lâm Nhất Phàm cởi xiêm y của mình:
"Thái tử điện hạ..."
Lâm Nhất Phàm nhíu mày lạnh giọng:
"Ngươi làm gì thế? Mau buông tay để ta xem vết thương"
Tá Dịch nghe thấy rất rõ ràng tiếng đọc kinh ở bên ngoài của người trong Cảm Nghiệp Tự, y hiện tại nếu như ở trong này còn muốn quần áo không chỉnh tề thì trong đầu bọn họ sẽ còn nghĩ y như thế nào đây. Tá Dịch khẽ chuyển người muốn ngồi dậy, vết thương phía sau liền truyền tới cảm giác đau đớn đến đổ mồ hôi lạnh, Lâm Nhất Phàm thấy vậy liền ngăn Tá Dịch lại, hắn không có nhiều lời trực tiếp kéo quần của Tá Dịch xuống, sau đó cảnh mông sưng đỏ loang lổ vết máu kia liền hiện ra rõ ràng trước mặt hắn, hắn nhịn không được khàn giọng chửi thề một câu:
"Chết tiệt!"
Tá Dịch bất ngờ bị kéo quần xuống liền hoảng sợ, y bất chấp đau đớn đưa tay lên kéo quần của mình lại:
"Thái tử điện hạ, người không nên làm vậy"
Lâm Nhất Phàm đau lòng, hắn vốn không nghĩ tới tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng tưởng chừng nhu thuận này của hắn lại cứng đầu như vậy, hắn vừa đau lòng vừa tức giận trầm giọng quát:
"Ngươi ngoan ngoãn cho bổn vương, nếu không bổn vương liền sẽ mở cánh cửa kia ra để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của ngươi"
Tá Dịch hoảng sợ quay lại phía sau nhìn Lâm Nhất Phàm, ánh mắt của y rưng rưng chứa lệ nóng, đôi môi mỏng cắn chặt lại cố gắng nhịn đau. Lâm Nhất Phàm lại chậm rãi cởi quần của Tá Dịch xuống, Tá Dịch bắt đầu căng thẳng run rẩy. Lâm Nhất Phàm nhìn xung quanh một hồi rồi hỏi:
"Nơi này có thuốc trị thương hay không?"
Tá Dịch khẽ lắc đầu, Lâm Nhất Phàm nhíu mày nếu như không có thuốc trị thương thì vết thương này khẳng định sẽ rất lâu mới lành lại, hơn nữa còn có nguy cơ để lại sẹo. Đúng lúc này đoàn người Tá Dương cũng tới Cảm Nghiệp Tự, mọi người đang cảm thấy kỳ quái vì trong chùa không có ai đi ra nghênh đón, ngay cả một bóng người cũng không thấy đâu. Tiểu Thuần Tử đã thay y phục thái giám đi ở bên cạnh Tá Dương, bọn họ đi đến đầu gian phòng phía đông thì nghe thấy được tiếng tụng kinh của tăng ni trong chùa, đi đến gần hơn liền phát hiện ra tất cả mọi người trong Cảm Nghiệp Tự đang quỳ ở bên ngoài tụng kinh niệm phật. Đám người Tá Dương còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa phòng phía trước liền mở ra, Lâm Nhất Phàm một bộ mặt ngưng trọng đứng ở đó, Tiểu Thuần Tử đã nhiều năm hầu hạ Lâm Nhất Phàm liền đoán ra được tâm tư của chủ tử mà vội vã đi đến:
"Tham kiến thái tử điện hạ"
Lâm Nhất Phàm nhìn sang Tiểu Thuẩn Từ hỏi:
"Có mang theo thái y tới hay không?"
Tiểu Thuần Tử sắc mặt hốt hoảng, ánh mắt nhìn trước ngó sau quan sát từ đầu đến cuối Lâm Nhất Phàm:
"Thái tử điện hạ cảm thấy trong người không được khỏe sao, Đỗ thái y đang ở chỗ này"
Lâm Nhất Phàm thở nhẹ một hơi:
"Mau gọi Đỗ thái y tới đây cho bổn vương"
Tiểu Thuần Tử lại vội vã chạy đi gọi Đỗ thái y, Tá Dương lúc này mới đi tới thỉnh an Lâm Nhất Phàm:
"Vi thần thỉnh an thái tử điện hạ"
Tá Dịch ở trong phòng nghe thấy giọng nói của phụ thân thì trong lòng liền kích động, y đã lâu lắm rồi chưa có được gặp phụ thân mình, Lâm Nhất Phàm chỉ lướt nhìn qua Tá Dương một cái rồi phất tay ý nói ông đứng dậy, Tá Dương muốn hỏi chuyện của Tá Dịch nhưng ông cuối cùng vẫn là cẩn trọng nhịn xuống. Đỗ thái y mang theo hộp thuốc hớt hải chạy ở phía sau Tiểu Thuần Tử, vừa thấy Lâm Nhất Phàm lại quỳ xuống hành lễ, Lâm Nhất Phàm nhanh chóng nói miễn lễ:
"Mau mang thuốc trị thương ngoài da, thuốc giảm đau, thuốc tiêu sưng đưa cho ta"
Đỗ thái y là người lâu năm trong thái y viện, ông ta vẫn theo tình tự mà hỏi:
"Thái tử điện hạ người bị thương như thế nào, để cho hạ quan giúp người băng bó"
Lâm Nhất Phàm nhíu mày, tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng của hắn bị thương ở mông, lấy tính khí kia của y nhất định sẽ không để cho ai khác nhìn thấy nơi đó của y, ngay cả hắn vừa mới rồi cũng là thi hành ép buộc mới có thể cởi quần y xuống, bây giờ Đỗ thái y vừa tiến vào đừng nói là Tá Dịch không thoải mái mà ngay cả hắn cũng không thoải mái đâu:
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau mang thuốc tốt nhất giao ra đây cho bổn vương"
Đỗ thái y gan nhỏ, bị Lâm Nhất Phàm lớn tiếng quát tháo như vậy cũng không dám chậm trễ mà lấy ra một loạt thuốc trị thương đưa cho hắn, vừa đưa còn vừa nói ra công dụng của mấy bình thuốc nhỏ kia:
"Thái tử điện hạ, bình thuốc màu xanh này là thuốc tiêu sưng, bình màu trắng là thuốc sát trùng, màu đỏ là thuốc giảm đau. Ngươi cứ theo thứ tự dùng bình màu trắng, sau đó đến màu đỏ cuối cùng là màu xanh, vi thần hiện tại không mang theo thuốc bột liền da đợi đến khi trở về hoàng cung rồi vi thần sẽ lập tức đưa lên cho thái tử điện hạ, chỉ cần dùng một lần đảm bảo miệng vết thương sẽ khép lại ngay, không có để lại sẹo"
Lâm Nhất Phàm cầm lấy ba bình thuốc nhỏ kia mở cửa phòng vào tiến vào, lại nhanh chóng đóng lại cửa phòng đó, Tĩnh Tâm trụ trì lúc này gương mặt sưng phù tái nhợt vì sợ hãi, miệng vẫn không dám ngừng đọc kinh kim cang, xem bộ dạng thái tử điện hạ lo lắng cho Không Niệm như vậy thì bà có hay không lần này sẽ bị chém đầu.
Lâm Nhất Phàm tiến vào trong phòng, Tá Dịch vẫn nằm sấp ở trên giường, có điều y lúc này đã cẩn thận lấy chăn bên cạnh che đậy trên mông của mình, y vừa cảm nhận được giường bên có người ngồi xuống liền bắt đầu căng thẳng:
"Thái tử điện hạ, ta có thể tự làm"
Lâm Nhất Phàm nhíu mày, hắn biết Tá Dịch rất hay thẹn thùng, y hiện tại đang bị thương nên hắn cũng không muốn làm khó y, chỉ có thể luồn tay vào trong chăn bôi thuốc lên vết thương của y. Tá Dịch cảm nhận được thuốc thấm vào da thịt đau rát liền khẽ rên rỉ, Lâm Nhất Phàm ở bên cũng không ngừng lại động tác mà chỉ giảm bớt nhẹ nhàng hơn một chút ôn nhu dỗ dành:
"Dịch Nhi, đợi về hoàng cung rồi thì bổn vương sẽ lấy Tục Mệnh Cao tiến cống thoa cho ngươi"
Tá Dịch cố gắng nhịn đau, chỉ cần Lâm Nhất Phàm không có lật tấm chăn kia của y lên là y đã cảm thấy tốt lắm rồi:
"Thái tử điện hạ, có phải phụ thân của ta ở bên ngoài không?"
Lâm Nhất Phàm ở bên dưới lớp chăn kia xoa xoa cánh mông của Tá Dịch khẽ ừ một tiếng, Tá Dịch cố gắng nhịn xuống đau đớn cùng xấu hổ, bởi vì bàn tay kia của Lâm Nhất Phàm hình như đang muốn đi sâu vào kẽ mông của y. Lâm Nhất Phàm trượt tay rơi vào cửa động mê hoặc của Tá Dịch, cái gì gọi là một lần trượt chân thì không thể cứu vãn chính là như thế này, nơi đó của tiểu hòa thượng này cự nhiên lại ấm nóng đến như thế, còn có vết nhăn khép chặt, Tá Dịch nắm chặt lấy gối ở trên đầu khàn giọng lên tiếng:
"Thái tử điện hạ đã thoa thuốc xong hay chưa?"
Lâm Nhất Phàm khẽ thở nhẹ một hơi đưa tay kéo chăn của Tá Dịch lên cao một chút, đôi chân thon dài có vết thương vẫn rướm máu nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn:
"Nơi này cần phải lật chăn lên thì ta mới có thể thoa thuốc được"
Tá Dịch đỏ mặt mím chặt môi im lặng, Lâm Nhất Phàm chậm rãi thoa thuốc lên vết thương của y:
"Dịch Nhi, một lát nữa bổn vương sẽ thay ngươi trừng trị Tĩnh Tâm"
Tá Dịch giật mình quay lại phía sau;
"Thái tử điện hạ ngàn vạn lần không cần vì Không Niệm mà trách phạt trụ trì, là do Không Niệm không tốt nên mới bị trụ trì trách phạt"
Lâm Nhất Phàm cảm thấy cái từ Không Niệm này không thích hợp với Tá Dịch một chút nào, hơn nữa cái gì mà do y không tốt nên mới bị trừng phạt chứ:
"Ngươi không phải Không Niệm, Tĩnh Tâm kia quá mức ác độc không trừng trị bà ta là không được!"
Tá Dịch thân thể mềm nhũn, hiện tại bị ăn đòn đau như vậy càng muốn không còn sức lực hơn, ngay cả giọng nói lúc này cũng nhỏ nhỏ đến đáng thương:
"Không Niệm chính là Không Niệm"
Lâm Nhất Phàm ngừng lại động tác nhíu mày nói:
"Ngươi là Dịch Nhi, là nam hậu của bổn vương"
Tá Dịch nghe vậy lại thoáng đỏ mặt, sau đó y lại cảm thấy trên đỉnh đầu của mình có một vật mềm mại hạ xuống, thái tử điện hạ đang cúi đầu xuống hôn vào nơi đó của y, hôn đến trán của y, lại nâng cằm của y lên đặt vào môi y một nụ hôn, Tá Dịch sợ hãi đẩy Lâm Nhất Phàm ra, cả người dịch chuyển không cẩn thận chạm trúng vết thương liền khẽ rên rỉ kêu đau. Lâm Nhất Phàm đau lòng vòng qua eo đỡ lấy mông Tá Dịch, tiếp tục cúi đầu xuống muốn hôn vào đôi môi căng mọng kia:
"Thái tử điện hạ, ta không thể phạm phải ngũ giới"
Lâm Nhất Phàm cười xấu xa nói thế này:
"Ngoan ngoãn, nếu không ta sẽ không cho ngươi gặp phụ thân của ngươi"
Nói rồi Tá Dịch quả nhiên ngoan ngoãn nằm im, cẩn trọng đón nhận nụ hôn kia của Lâm Nhất Phàm, đầu lưỡi của Lâm Nhất Phàm luồn vào trong khoang miệng của Tá Dịch, Tá Dịch lần đầu tiên hôn môi hơn nữa còn không nghĩ tới khi hôn còn có thể cho đầu lưỡi vào trong khoang miệng của đối phương thế này. Đầu lưỡi của Lâm Nhất Phàm rất giảo hoạt, hại Tá Dịch mở miệng để mỏi nhừ cũng vẫn chưa thể thích nghi ngay được tiết tấu nhanh chóng kia của hắn, nước miếng trong suốt trao đổi qua lại không kịp khiến cho một phần rơi ra đọng lại bên mép của y, y hoảng sợ nhắm mắt, trong đầu muốn đọc một trăm lần kinh lăng nghiễm nhưng lúc này trong đầu y chỉ toàn hình ảnh của thái tử điện hạ mà thôi. Lâm Nhất Phàm thỏa mãn liếm nhẹ cánh môi căng mọng của Tá Dịch, khi hắn rời ra rồi tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng của hắn kia vẫn còn đỏ mặt nhắm nghiền hai mắt, ngay cả miệng cũng quên khép lại nhìn vô cùng đáng yêu.
Tá Dịch nghe thấy bên tai có tiếng cười liền bừng tỉnh, phát hiện ra bản thân mình đang ngây ngốc thất thần sau nụ hôn kia thì đỏ mặt, y vội vã cúp mắt xuống không muốn đối diện với Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm ngược lại rất hưởng thụ bộ dáng này của Tá Dịch, hắn vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của y vào lòng ôn nhu nói:
"Dịch Nhi, bổn vương sau này sẽ không phụ ngươi"
Tá Dịch nghe thấy lời kia liền rơi vào một mớ rối rắm, y tuy rằng thật thích thái tử điện hạ nhưng mà y hiện giờ đã là một người xuất gia rồi, hơn nữa bản thân y còn là một nam nhân kỳ quái, y tuyệt không dám mơ tưởng đến chuyện ở cùng với thái tử điện hạ chứ đừng nói đến việc làm nam hậu của hắn:
"Thái tử điện hạ, ta tuyệt không dám mơ tưởng đến"
Lâm Nhất Phàm lại cúi đầu đặt môi lên đỉnh đầu trọc lóc của Tá Dịch:
"Đương nhiên không cần mơ tưởng, là ngươi xứng đáng được nhận. Hiện tại ngươi đang bị thương không nhẹ, đợi ngày mai chúng ta sẽ khởi hành trở về hoàng cung sớm"
Tá Dịch cùng Lâm Nhất Phàm ở trong phòng một lúc, sau đó Lâm Nhất Phàm liền nâng giọng gọi Tiểu Thuần Tử:
"Tiểu Thuần Tử"
Tiểu Thuần Tử lúc này vẫn luôn túc trực ở bên ngoài, vừa nghe thấy Lâm Nhất Phàm gọi liền nhanh chóng tiến vào trong, lúc Tiểu Thuần Tử vào trong còn phải giật mình khi phát hiện ra trong phòng nghiễm nhiên còn có một tiểu hòa thượng nữa, tiểu hòa thượng này ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt còn thần, đường nét trên gương mặt vô cùng tinh tế, Tiểu Thuần Tử tuy rằng có điểm cả kinh nhưng chuyện của chủ tử tuyệt đối không dám hỏi nhiều chỉ ở bên cạnh cúi đầu:
"Thái tử điện hạ có gì phân phó"
Lâm Nhất Phàm ngồi ở trên giường, y phục chỉnh tề, Tá Dịch cũng đang ngồi trên một chiếc gối êm, y phục tiểu hòa thượng màu xám cũ kỹ cũng đã khoác trên người thật cẩn thận:
"Nói đám hòa thượng bên ngoài lui xuống hết, truyền Tá thượng thư đến đây"
Tiểu Thuần Tử lĩnh mệnh vội lui xuống dưới, rất nhanh âm thanh tụng kinh kia đã biến mất, Tá Dương nãy giờ vẫn đứng bên ngoài quan sát tất cả những hòa thượng đang quỳ kia cũng không thấy bóng dáng hài tử Tá Dịch của mình, trong lòng ông bắt đầu có điểm lo lắng, khi Tiểu Thuần Tử nói Tá Dương tiến vào trong, ông cũng không dám chậm trễ mà tiến vào, mắt thấy hài tử Tá Dịch của mình lúc này lại xuất hiện trong phòng cùng thái tử điện hạ ông cũng không biết nên phải lý giải ra sao.
Tá Dịch vừa nhìn thấy Tá Dương, khóe mắt liền ửng đỏ vội vã đứng dậy khó nhọc đi về phía ông gọi:
"Phụ thân"
Tá Dương gần một năm nay không gặp hài tử của mình, hiện tại thấy hài tử một bộ dáng giống như hòa thượng, cả người cũng thật gầy, hơn nữa xem dáng đi hiện tại còn giống như bị thương:
"Dịch Nhi, con sao lại thành thế này?"
Đúng lúc này một cánh tay liền vòng qua eo của Tá Dịch kéo lấy y ngã vào trong lòng, Lâm Nhất Phàm một bộ dạng mặt không đổi sắc nhìn về phía Tá Dương, Tá Dương cũng biết mình thất thố vội quỳ xuống thỉnh tội:
"Thái tử điện hạ, vi thần thất lễ rồi"
Lâm Nhất Phàm kéo Tá Dịch ngồi lại ở trên giường, lần này còn trực tiếp để cho y ngồi lên đùi của mình, Tá Dương ở phía dưới nhìn thấy cảnh này liền giật mình hốt hoảng, thái tử điện hạ tại sao lại như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook