Nhuyễn Hương Nhập Hoài - Tại Cật Kê Bài
Chương 13: Trang Tuyết Vãn bung xoã

Tư thế này thật quá trớn rồi, Trang Tuyết Vãn da mặt mỏng, không ngờ lên giường lại có thể làm ra nhiều tư thế như vậy. Kể từ khi cậu bắt đầu cưỡi trên người Cừu Nghị, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm xuống, phấn hồng như một quả đào chín mùa hè.

Gậy th*t tiến vào sâu chưa từng thấy, bụng dưới của Trang Tuyết Vãn bị làm cho hơi cộm lên, điểm G bị ma sát thật mạnh, khoái cảm không ngừng truyền đến từng bộ phận trên cơ thể giống như dòng nước siết.

Cậu co ro trong lồng ngực Cừu Nghị: “Anh đừng cử động, để em chậm lại đã… hơi sâu quá.”

“Ừm.” Cừu Nghị nói, “Em nhấp đi.”

Em nhấp…

Phải thừa nhận đây thật sự là một ý kiến hay, nhưng mà hơi vô liêm sỉ.

Trang Tuyết Vãn hắng giọng, “Hay là anh nắc lên đi.”

Nghe vậy, hai tay Cừu Nghị dời thẳng xuống, dùng bàn tay đỡ hai bên mông Trang Tuyết Vãn, ôm cậu nhấp lên xuống. Cừu Nghị làm rất nhiều công việc chân tay lao tốn thể lực nên cánh tay của hắn rất khoẻ, có thể nâng người cậu lên một cách cực kỳ dễ dàng, không hề cố sức, vô cùng dữ dội.

Ban đầu Trang Tuyết Vãn muốn nhắm mắt ngoan ngoãn hưởng thụ, nhưng sau khi Cừu Nghị nhấc cậu lên, rồi ấn cậu xuống thật mạnh hết lần này đến lần khác, dương v*t của hắn đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, cậu hoàn toàn không thể không phản ứng.

Nước dâm chảy ra theo khe hở của bướm nhỏ, không thể tránh khỏi phát ra tiếng òm ọp khi đâm rút, Trang Tuyết Vãn bị chịch đến nỗi hai chân run bần bật, “Từ… từ đã, để em tự nhấp.”

Cậu còn chưa tìm đúng tư thế thì cảm giác được dương v*t đang cắm trong cơ thể mình lại động dậy, Trang Tuyết Vãn nhướn mắt trách móc.

Cừu Nghị bắt gặp ánh mắt ấy của cậu, lập tức thả lỏng cơ thể, thư thả nói: “Được rồi.”

Trang Tuyết Vãn yên tâm, từ từ ngả người, hai tay chống xuống giường, trúc trắc nhấp mông, gậy th*t từ từ trượt ra khỏi bướm nhỏ được một nửa, sau đó theo động tác “ngồi xuống” của cậu lại tiến vào bên trong.

Cừu Nghị chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng dương v*t của mình cắm vào trong bướm nhỏ của Trang Tuyết Vãn một cách rõ ràng như thế. Một “bé” bướm nhỏ hồng hào hoàn toàn bị gậy th*t thô to dữ tợn của hắn kéo căng ra, hình ảnh này gần ngay trước mặt lại còn cực kỳ chậm rãi tựa như thánh vật nào đó bị cưỡng ép vấy bẩn, khoái cảm mơ màng ban đầu bùng phát trong đầu hắn.

Hắn vươn tay nắm lấy chim nhỏ của Trang Tuyết Vãn đang đung đưa trái phải theo động tác, dùng ngón tay an ủi thay cậu, được bọc trong bàn tay khô ráo ấm áp của hắn.

Cừu Nghị chịch Trang Tuyết Vãn nhiều lần như thế, mà bướm nhỏ của Trang Tuyết Vãn vẫn vừa ướt vừa khít, hơn nữa có lẽ do cơ thể cậu đã bị chịch thành quen, thậm chí bướm nhỏ còn ra nhiều nước hơn so với khi mới khai bao, khiến cho hắn nổi thú tính.

“Ưm… ưm a…” Trang Tuyết Vãn nhấp mông, động tác dần nhanh hơn. Chỗ giao hợp bóng nhẫy văng đầy nước.

Cừu Nghị nheo mắt lại, đôi mắt đỏ tươi, trong ánh mắt như đang hừng hực lửa dục, hắn nhìn chiếc cằm nhếch lên của Trang Tuyết Vãn, nhìn cần cổ mảnh khảnh của đối phương, nhìn khuôn mặt mê ly bị tình dục chi phối, trái tim hắn đập loạn nhịp.

Cừu Nghị bắt đầu thúc từ dưới lên.

Trước nay đều do một người di chuyển, nhưng hôm nay hai người phối hợp cùng nhau, ngầm ăn ý.

Trang Tuyết Vãn bung xoã đung đưa eo nhỏ, dưới ánh đèn trên cao rọi xuống, làn da trắng nõn gần như phát sáng.

“Sướng quá… ư… chịch em… a… ưm a… nhanh quá…”

Khoái cảm gây nghiện lấn át lý trí, Trang Tuyết Vãn dán chặt lên người Cừu Nghị, bỗng dưng cắn vào bả vai rắn chắc của Cừu Nghị.

Cừu Nghị điên cuồng thúc lên trên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như dã thú trên thảo nguyên châu Phi.

Ngay cả khi bắn tinh, hai người vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, quy đ*u vùi trong â//m h//ộ, tinh d*ch bắn lên trên, rót hết tinh d*ch trắng đục tanh nồng trong vào â//m h//ộ của thiếu niên.

Hai người một mềm một cứng, một đằm thắm một dữ dội, đều đang dùng nơi riêng tư nhất của cơ thể mình để làm hài lòng đối phương, và cũng đều đang dùng nơi riêng tư nhất của cơ thể đối phương để làm hài lòng bản thân.

Loan điên phượng đảo, dục tiên dục tử.

*

Ở nông thôn rất chú trọng Tết Âm Lịch, cúng trời đất tổ tiên, làm bánh chẻo, màn thầu và bánh hoa, không chỉ có vậy, sáng sớm ngày giao thừa còn phải thắp hương vái lạy thần linh.

Trước khi Trang Tuyết Vãn kết hôn, tất cả những việc này đều do cha mẹ cậu làm, kết hôn rồi, đương nhiên những việc này cũng đến lượt cậu và Cừu Nghị.

Cả hai đều là mới ra đời lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm gì, đặc biệt là làm bánh hoa, hai đứa cứ vấp váp mãi mới thành hình bánh được, ban đầu tưởng chừng đã xong xuôi, kết quả vừa bỏ vào nồi hấp đã biến thành một cục bánh.

Cừu Nghị giỏi làm lụng, bình thường thì hấp màn thầu khá ổn, nhưng bắt tay vào làm loại bánh hoa cầu kỳ thì thực sự rất khó với hắn, Trang Tuyết Vãn lại càng không cần phải nói, cậu không rành rọt bất cứ thứ gì.

“Hay là em gọi điện thoại cho mẹ, nhờ họ hấp cho chúng ta?” Trang Tuyết Vãn vò vò bột mì nhão dính trên tay, “Đến lúc đó chúng ta sẽ đi lấy.”

Cừu Nghị không tin không làm được, vẫn cúi đầu nhào bột, “Thử lại một lần nữa.”

“Đã thử hai lần rồi.”

“Lần đầu tiên nắn hình không đẹp, lần thứ hai bột quá ướt, lần này bột vừa phải, hẳn là có thể.”

Trang Tuyết Vãn liếc hắn một cái, “Tin anh một lần cuối cùng.”

Cừu Nghị “ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục nhào bột, trong mắt chỉ có cục bột đó.

Trang Tuyết Vãn nhìn, bỗng “nhập vai”, quái gở nói: “Chậc, có phải rất trắng rất mềm không, bóp đã không, thích tới nỗi không muốn buông tay.”

“Không đã bằng vợ anh.”

Trang Tuyết Vãn cười nhướn mày, “Vậy vợ anh bóp đã đến mức nào?”

“Trắng hơn, mềm hơn nó.”

“Em không tin, dẻo miệng.”

“Không tin ư?” Cừu Nghị rời mắt khỏi cục bột, nhìn chằm chằm vào Trang Tuyết Vãn cong mắt cười, nói như khó hiểu: “Trông không giống không tin lắm.”

Trang Tuyết Vãn nắn cục bột, hừ mũi nói: “Đáng ghét.”

Sau ba nồi bánh hoa quả nhiên đã thành công, mặc dù hình dạng đập vào mắt vẫn hơi khó coi, nhưng ít ra không phải là một cục bánh, Trang Tuyết Vãn rất hài lòng.

Cừu Nghị cảm thấy chưa hoàn hảo nên vẫn muốn thử lại lần nữa, sau đó đã bị đánh lừa thành công bởi những lời nịnh hót vô tận của Trang Tuyết Vãn.

Và một năm thật bồn bề và hối hả đã trôi qua.

Sau Tết Âm Lịch, Trang Tuyết Vãn bắt đầu ôn tập bài vở, Cừu Nghị cũng bận rộn công việc ngập đầu, buổi sáng bán thịt ở cửa hàng, buổi chiều tới phụ giúp trang trại. Cả hai gần nhau không mặt nhau vào ban ngày, chỉ có buổi tối mới có thể ở cùng nhau.

Mấy ngày nay, Trang Tuyết Vãn vẫn luôn tò mò tại sao Cừu Nghị lại thích mình, rõ ràng trước giờ cậu chưa từng gặp Cừu Nghị, vậy tại sao tự dưng lại đến cầu hôn cậu? Cậu nói bóng nói gió hỏi Cừu Nghị vài lần, nhưng đều bị Cừu Nghị gạt qua.

“Không hợp lý…” Trang Tuyết Vãn ngồi ở bàn học, hoang mang đặt bút xuống.

Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Trang Tuyết Vãn bụm mặt cười thành tiếng, chậc chậc chậc, không ngờ Cừu Nghị lại là người cuồng cái đẹp.

Bỗng nhiên cửa phòng sách bị đẩy ra, Cừu Nghị cầm quả táo đã rửa sạch đi vào trong, đặt trước bàn Trang Tuyết Vãn, rũ mắt nhìn cậu: “Cười cái gì vậy?”

Trang Tuyết Vãn cười cười lắc đầu nói: “Sao anh đã về rồi? Anh không đến trang trại để phụ giúp hả?”

“Xong xuôi rồi, thay giày đi, đi lên núi với anh.”

“Đi lên núi?”

“Ngày mai là tết Thanh Minh, cha mẹ nhờ chặt hộ mấy cành liễu, mấy ngày nay em cũng không đi đâu, ra ngoài hít thở không khí.”

Tết Thanh Minh bên này có tập tục cắm cành liễu trước cửa nhà, khi Trang Tuyết Vãn chưa kết hôn cũng cắm trước cửa nhà, nhưng trong thị trấn này đều là cây phong và cây dương, không có mấy nhà trồng liễu, người trong thị trấn chỉ có thể đến ngọn núi gần đó để chặt.

Ngọn núi cách đó không xa, hai người đi bộ một lúc đã tới nơi.

Đông đi xuân tới, cả ngọn núi đều ngập tràn màu xanh tươi tốt.

Trang Tuyết Vẫn ngửa đầu nhìn cảnh sắc trong núi, ánh mắt sáng ngời: “Hình như em đã từng tới nơi này, có phải trong núi này có hồ nước không?”

“Băng qua ngọn núi này mới có, ở giữa khe núi.”

Trang Tuyết Vãn vô cùng hứng khởi: “Chúng ta đi xem đi, em nhớ nước ở đó rất sạch sẽ, còn có cá, à… chúng ta đi bắt vài con, buổi tối đến nhà mẹ ăn cơm, được không?”

Trời vẫn còn hơi lạnh, nhiệt độ trên núi thấp, người dân chỉ chặt cành liễu ở dưới chân núi, ít người sẽ lên núi.

Nhưng hôm nay Trang Tuyết Vãn mặc nhiều quần áo, còn quấn một chiếc khăn quàng cổ bằng nhung màu trắng, khuôn mặt nhỏ bị che kít mít dưới mũ, trông cực kỳ ấm áp.

Cừu Nghị chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Đúng, tui đã trăm phương ngàn kế muốn viết dã ngoại play~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương