Trang Tuyết Vãn gần như đã không thể kìm được tiếng kêu rên của mình ngay lần đầu tiên Cừu Nghị thúc vào. Mặc dù ngoài miệng cậu nói muốn Cừu Nghị nhẹ thôi, nhưng cậu phải thừa nhận rằng đúng là đâm rút không kiêng dè gì sẽ sướng hơn.

Cậu nắm lấy cánh tay Cừu Nghị, cả người tựa như đang trôi nổi trong dòng nước sâu không đáy, chỉ còn cách ôm chặt khúc gỗ trong tay, vất vả ổn định cơ thể.

Cừu Nghị rất mạnh bạo, đến nỗi suýt làm cậu bất tỉnh. Đầu óc cậu choáng váng, phần hông không còn chạm xuống mặt giường, bướm nhỏ chưa bao giờ căng trướng đến vậy.

Dương v*t bỗng chốc kích thích khiến toàn bộ âm đ*o co thắt một cách mất kiểm soát, vách trong mềm mại ôm trọn lấy gậy th*t không để lại chút kẽ hở làm nước dâm không thể chảy ra ngoài, tất cả đều ứ trong lỗ hoa.

Gậy th*t tiến vào, phát ra tiếng òm ọp.

“Ưm… ha a…” Trang Tuyết Vãn rên rỉ run rẩy, xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ, giống như mèo con bị bắt nạt, không ngừng thút thít trong lòng chủ nhân.

Gậy th*t của Cừu Nghị bị siết rất chặt, hắn sướng đến mức thấm mồ hôi trên trán, dưới ánh trăng mờ, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt của Trang Tuyết Vãn, một ngọn lửa lập tức bùng lên trong mắt hắn, ẩn mờ màu đỏ tươi.

Hắn thả hai chân Trang Tuyết Vãn xuống, cúi người ghé vào cổ đối phương, nhẹ nhàng gặm cắn rồi liếm láp yết hầu không rõ ràng của Trang Tuyết Vãn.

Trang Tuyết Vãn buộc phải ngước cằm lên, lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông từ từ kề sát vào cậu, đôi bàn tay đầy vết chai dày cộm bao phủ lên da thịt cậu, dần dà, cậu cảm thấy khó thở.

“Đừng liếm chỗ này…” Trang Tuyết Vãn đưa tay che cổ mình lại, âm thầm đẩy mặt người đàn ông ra xa một chút.

Cừu Nghị nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, hắn cụp mắt quan sát, đốt ngón tay của Trang Tuyết Vãn mảnh khảnh, đệm thịt trong lòng bàn tay có màu hồng nhạt, mỗi ngón tay đều rất xinh đẹp, rất mề và rất mịn. Cừu Nghị hé môi cắn ngón trỏ đang giơ lên của Trang Tuyết Vãn, duỗi lưỡi liếm nhẹ ngón tay vài lần, khẽ cắn vào đệm thịt trong lòng bàn tay của đối phương, không buông ra được giống như đã bị nghiện.

Cừu Nghị liếm ngón tay, nhưng mắt hắn lại dán chặt vào môi Trang Tuyết Vãn.

Trang Tuyết Vãn vô cùng sợ hãi trước ánh mắt của hắn, ngón tay bị cắn càng lúc càng đau, hốc mắt ngấn lệ vì tủi thân, nước mắt chảy ra khỏi khoé mắt, dọc theo thái dương rơi xuống ga trải giường sạch sẽ.

“Ư… đau… đừng cắn em…” Trang Tuyết Vãn mím môi, sụt sịt nói.

Nghe vậy, Cừu Nghị lấy lại tinh thần và nhanh chóng nhả ngón tay cậu ra khỏi miệng, thì thấy ngón tay vốn trắng trẻo đã hằn vài dấu răng rõ ràng. Cừu Nghị cảm thấy có lỗi, thấp thỏm đưa tay về phía Trang Tuyết Vãn, “Em cắn lại đi.”

Ngón tay của Cừu Nghị vừa thẳng vừa dài, Trang Tuyết Vãn nhát gan, không thể nhẫn tâm, muốn trả thù mà sau khi ngậm vào miệng lại không dám cắn mạnh, nhưng cũng không muốn nhả ra nên đành phải cứ ngậm một cách lúng túng như thế.

Cảm giác nóng ấm và trơn trợt trong khoang miệng rất giống với lỗ nhỏ, nếu cậu há miệng ngậm dương v*t của hắn thì sẽ có cảm giác như thế nào, Cừu Nghị không thể kiểm soát được suy nghĩ lung tung của bản thân. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay khảy nhẹ chiếc lưỡi mềm mại giữa môi.

Trang Tuyết Vãn lách lưỡi nhanh nhẹn né tránh, nhưng ngón tay Cừu Nghị còn linh hoạt hơn cậu, hai người một đuổi một trốn, đến khi Trang Tuyết Vãn phản ứng lại, toàn bộ khoang miệng của cậu đều đã bị Cừu Nghị chơi đùa.

Tốc độ ra vào của người đàn ông không hề chậm lại, dương v*t thô cứng đang thể hiện cảm giác tồn tại trong lỗ hoa vô cùng rõ ràng.

Ngón tay cũng vậy.

Trang Tuyết Vãn nhả ngón tay hắn ra, bĩu môi giận dỗi.

Cừu Nghị vừa lúc cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.

Trang Tuyết Vãn lộ ra vẻ xấu hổ, đưa tay vỗ nhẹ lên vai người đàn ông, “Anh đừng kiêu.”

Khoé môi Cừu Nghị vô thức nhếch lên: “Anh không kiêu.”

Trang Tuyết Vãn hừ một tiếng, “Tốt nhất là vậy.”

Thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây, dương v*t càng lúc càng vào sâu hơn, Trang Tuyết Vãn sướng đến nỗi không còn sức nói chuyện nữa, trong phòng chỉ có tiếng rên rỉ xuất hiện thoáng chốc.

Cậu cảm nhận được rõ ràng khả năng chịu đựng của mình trở nên mạnh mẽ hơn, nếu là mấy ngày trước bị Cừu Nghị đút vào nguyên cây như vậy, nhất định cậu sẽ đau chết đi được, nhưng thế mà bây giờ cậu lại cảm thấy rất sướng, giống như nơi trống vắng nhất trong cơ thể được lấp đầy hoàn toàn, vô cùng thoải mái.

“Ưm… a… ưm a… ưm… không…”

Đầu ngón chân tròn trịa của thiếu niên co quắp lại, nơi riêng tư nhất trên cơ thể mở rộng ra, phơi bày trước mặt người đàn ông.

Âm v*t nhỏ màu hồng nhạt hơi cứng lên, đứng thẳng với chim nhỏ dựng cao hơn, chim nhỏ lắc lư đong đưa trong không khí theo từng nhịp đưa đẩy của người đàn ông, chất lỏng trong suốt cũng rỉ ra từ mắt ngựa, dáng vẻ â//m h//ộ trông thật dâm mỹ, không cần nghe giọng nói cũng biết lúc này thiếu niên đang sướng đến nhường nào.

“Cừu Nghị… A… A Nghị… bắn… bắn đi… không được.” Phần thịt non dưới háng Trang Tuyết Vãn khẽ run lên, cơ thể cậu quá mẫn cảm, luôn lên đỉnh sớm hơn Cừu Nghị.

Cậu đã cố gắng hết sức để thả lỏng cơ thể, giảm bớt tần suất co thắt â//m h//ộ của mình, nhưng dưới cách chịch mỗi lúc một nhanh hơn của Cừu Nghị, cậu vẫn không thể kìm lại được và trực tiếp đầu hàng.

Cơ thể mềm mại mẫn cảm của thiếu niên run lên, khoái cảm dâng trào từ sâu bên trong âm đ*o lan tràn khắp toàn thân, nước dâm văng tung toé miệng miệng bướm, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, bỗng chốc mất đi mọi suy nghĩ, nhìn người đàn ông với đôi mắt mê man.

Cừu Nghị nhìn thẳng vào cậu, thực sự nhìn ra một chút ỷ lại trong đó.

Trang Tuyết Vãn nghiêng đầu, dụi mặt vào gối: “Đừng… hưm…”

Cừu Nghị: “Muốn nữa không?”

Trang Tuyết Vãn gật đầu, trong giọng nói dịu dàng tràn đầy mê hoặc: “Ưm, anh vẫn chưa xuất tinh mà…”

Cừu Nghị thở hắt một hơi, bộ phận nào đó trên cơ thể bị hình ảnh trước mắt kích thích càng thêm thiêu đốt, hắn từ từ rút gậy th*t ra một nửa, quy đ*u căng tròn co xát vách thịt, kích thích Trang Tuyết Vãn phát run.

Khi dương v*t sắp rút ra hoàn toàn, Cừu Nghị lại đột ngột thúc vào thật sâu, dương v*t nặng trĩu vùi vào trong bướm nhỏ đầy nước dâm, chúng bị ép chảy ra dọc theo khe hở, chỗ giao hợp ướt đẫm, nước dâm chảy dọc theo môi â//m h//ộ xuống lỗ hậu rồi nhỏ giọt xuống ga trải giường.

Dư vị cao trào còn chưa qua đi, Trang Tuyết Vãn lại một lần nữa đón nhận đợt khoái cảm mới.

Giường đệm lắc lư theo chuyển động của hai người.

Cừu Nghị ôm Trang Tuyết Vãn, cảm thấy cơ thể Trang Tuyết Vãn quá mềm mại, làn da vô cùng mịn màng, sờ thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Tần suất đâm rút đột nhiên nhanh hơn, tinh hoàn đập mạnh vào bướm nhỏ.

“A… nhanh quá… ha… ứ a a… hưm ha…” Chợt nhận ra mình kêu rên quá lớn tiếng, Trang Tuyết Vãn chủ động mím môi lại, nhưng cậu hoàn toàn không kiểm soát được bản thân, chỉ còn cách dùng mu bàn tay che miệng lại, cắn mạnh vào thịt mu bàn tay.

Cừu Nghị giữ cằm cậu, “giải cứu” bàn tay ra khỏi miệng cậu, giọng nói trầm thấp: “Không ai nghe thấy đâu, đừng chịu đựng.”

Mặt Trang Tuyết Vãn nóng bừng lên, thấy xấu hổ mà tự biện minh: “Em không nhịn.”

“Ừm, anh thích nghe em rên.”

“…”

Lúc này đây, Cừu Nghị không cố ý kìm nén ham muốn xuất tinh nữa, mỗi lần đẩy vào rút ra đều đã chuẩn bị sẵn sàng để bắn vào trong, không hề kiêng dè đắn đo. Thế nên chịch cực kỳ sung sức.

Ngay cả khi xuất tinh, hắn vẫn không ngừng lại, dương v*t thúc vào trong hết lần này đến lần khác, tinh d*ch tuôn vào cổ tử cung giống như thác lũ, khiến cho thiếu niên không ngừng lên đỉnh, chim nhỏ chưa hề được vuốt ve cũng phun ra chất lỏng màu trắng.

Hai người rất hợp nhau, đều rất thoả mãn.

*

Ngày hôm sau.

Trang Tuyết Vãn ngủ đến tận trưa mới dậy.

Vào mùa đông, nằm trong chăn bông vô cùng ấm áp, cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại vài vòng, cho đến khi có tiếng Cừu Nghị thái rau từ trong phòng bếp truyền đến, cậu mới duỗi người xuống giường.

Lần này bắp đùi không còn đau, nhưng bụng dưới vãn hơi trướng, không dễ chịu cho lắm.

Trên tủ đầu giường có một tuýp thuốc mỡ màu đỏ, Trang Tuyết Vãn cào cào tóc, ngoan ngoãn nặn một ít lên đầu ngón tay, sau đó luồn ngón tay vào quần lót, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào bên trong lỗ nhỏ hơi sưng lên, xoa đều thuốc mỡ.

Không biết tại sao, khi cậu tự đút ngón tay mình vào trong âm đ*o lại không có bất kỳ cảm giác kích thích nào, nhưng Cừu Nghị vừa chạm vào thì cậu đã eo mềm chân nhũn, còn ra nước… thật là kỳ lạ.

Thuốc mỡ khô ráo không bết dính, có hiệu quả nhanh chóng, Trang Tuyết Vãn dùng xong rồi để thuốc mỡ về chỗ cũ, mặc quần áo và xuống giường.

Cừu Nghị xào hai món, món chính là màn thầu do chính tay hắn tự hấp, trắng trẻo mềm ẩm còn đang bốc khói nóng hổi.

Nhìn Cừu Nghị nấu ăn, lần đầu tiên Trang Tuyết Vãn có cảm giác muốn học nấu ăn.

Cậu ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào góc mặt sắc bén của Cừu Nghị, dịu ngoan nói: “A Nghị, anh nấu ăn giỏi quá, có thể dạy em nấu ăn được không, sau này em sẽ nấu cho anh ăn.”

“Không cần.”

“Hả?” Trang Tuyết Vãn vốn tưởng rằng Cừu Nghị rất muốn mình học nấu ăn, hoàn toàn không ngờ tới đề nghị này lại bị từ chối, thấy khó hiểu mà hỏi: “Tại sao?”

“Phiền lắm.”

Thì ra là sợ phiền phức!?

Trang Tuyết Vãn hơi không vui, dùng đũa chọc chọc màn thầu trên tay, nói nhỏ: “Có thể anh dạy em một lần là em biết ngay mà, còn tốt hơn mỗi ngày anh tự nấu ăn, đâu có phiền phức.”

“Nấu cơm phiền lắm.”

“Thì đó, nếu anh dạy em, anh sẽ không phiền nữa.” Nói xong, cậu im lặng nhìn Cừu Nghị một hồi, sau đó cậu nhận ra Cừu Nghị không hề có ý định đáp lại cậu, cứ thế mà ngó lơ cậu!

Thật là, không muốn dạy thì thôi, cùng lắm thì về nhà hỏi mẹ.

Rầu rĩ không vui ăn xong bữa trưa, Trang Tuyết Vãn không nói lời nào chạy đi đọc sách, phớt lờ Cừu Nghị.

Nhưng Trang Tuyết Vãn không ngốc, đang đọc sách thì chợt ngẫm ra điều gì đó.

Cừu Nghị ăn nói vụng về, hắn nói “nấu cơm phiền lắm”, vậy ý của hắn là “nấu cơm phiền lắm, cho nên em nghỉ ngơi đi, để anh làm”?

Trang Tuyết Vãn ngẫm nghĩ một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, bởi vì ở chung mấy ngày qua, Trang Tuyết Vãn có thể nhìn ra Cừu Nghị không phải là người sợ phiền toái, hắn khá kiên nhẫn.

Trang Tuyết Vãn nhìn bóng lưng Cừu Nghị đang bổ củi qua cửa sổ, trái tim bỗng ấm áp.

Hôn nhân là một canh bạc.

Sở dĩ trước kia Trang Tuyết Vãn phản đối chuyện kết hôn như vậy là vì cậu không muốn giao phó tương lai của mình cho người khác, cậu có thể tự lo cho bản thân, nhưng chưa chắc có thể lo cho người khác.

Cậu không dám đánh cược hại thân.

May mắn thay, trước mắt xem ra Cừu Nghị là một quân bài rất tốt, khả năng chiến thắng rất cao.

Trang Tuyết Vãn mỉm cười, thế nhưng vẫn phải học nấu ăn, nếu luôn là một người vun đắp thì đúng là một điều bất lợi đối với cuộc sống hôn nhân, suy cho cùng, bản chất của hôn nhân là hợp tác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương